Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 258: Chim sẻ núp đằng sau
Màn đêm buông xuống, trong doanh trướng luôn thắp đèn dầu, khiến vải trong trướng sáng như ban ngày, Vu Cấm nằm trên giường, hai gã quân y đang cẩn thận lau sạch vết máu bầm trên đùi giúp y, tuy lúc hành hình binh lính đã thủ hạ lưu tình, nhưng một trăm quân côn đánh xuống, vẫn khiến cho y da tróc thịt bong, thống khổ vạn phần.
Tuy nhiên so với nỗi đau bị giáng chức, vết thương trên đùi có xá gì đâu, Vu Cấm nằm trên giường, thần sắc ảm đạm, lặng im không nói, y nghĩ tới Lưu Cảnh, thiếu niên năm nào từng sỉ nhục y, không ngờ lớn lên đã thành chư hầu một phương, khiến nỗi nhục trong lòng Vu Cấm tiêu tan đi rất nhiều.
Nhưng nỗi nhục mới chính là việc y bị giáng chức xuống làm Nha tướng, y nam chinh bắc chiến gần hai mươi năm, một bước tiến lên tướng quân oai vũ, nhưng chỉ sau một trận đại bại lại bị giáng chức làm Nha tướng, điều này càng làm Vu Cấm hiện tại khó có thể tiếp nhận, còn không bằng trực tiếp giết y.
Lúc này, màn trướng vén lên, Tào Hồng từ bên ngoài đi vào, bước nhẹ nhàng, trong ánh mắt không che dấu được hưng phấn, đi vào trướng liền cười reo lên:
– Văn Tắc, ta có tin tốt muốn nói cho ngươi biết!
Vu Cấm không để ý hắn, ngay cả mí mắt đều không có nâng, Tào Hồng ngẩn ra, y lập tức hiểu được, liếc hai gã quân y một cái, hai gã nẹp chân cho Vu Cấm, sau đó chậm rãi lui xuống.
Tào Hồng ngồi xuống cạnh y, cười tủm tỉm hỏi:
– Thế nào, còn vì việc bị cắt chức mà tức giận sao?
Vu Cấm thở dài:
– Đường đường là tướng quân oai vũ lại bị giáng xuống làm Nha tướng, ai có thể chịu được?
– Ngươi không cần lo lắng, chủ tướng giáng chức ngươi mà không được Thừa tướng phê chuẩn, thì không có hiệu lực, ngươi lập nhiều chiến công như vậy sao có thể vì một lần thất bại mà gạt phăng đi, Văn Tắc, thoải mái đi, buông lỏng tinh thần, không có việc gì!
Kỳ thật Vu Cấm cũng biết nếu chưa có sự đồng ý của Tào Tháo, Tào Nhân xử phạt sẽ không có hiệu lực, nhưng lòng người chính là như vậy, đa phần là người trong cuộc u mê, cần người ngoài đến gỡ bỏ khúc mắc.
Tào Hồng kịp thời an ủi khiến Vu Cấm yên tâm, y gật đầu, lại cười hỏi:
– Huynh vừa mới nói có tin tốt gì?
– Giả Văn Hòa đi rồi! Tào Hồng kìm nén không được đắc ý nói.
– Đi rồi?
Vu Cấm không hiểu ý tứ của hắn, kinh ngạc hỏi:
– Đi… đâu cơ chứ?
– Quay về Nghiệp Thành rồi, từ lúc bị mất mặt, y lấy cớ trở về thăm mẫu thân, đại tướng quân cũng đáp ứng rồi, dù sao tên khốn đó sẽ không xuất hiện trước mặt chúng ta nữa.
Vu Cấm hiểu rất rõ Tào Hồng, người này lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, sẽ không dễ dàng buông tha ai đắc tội với hắn, tuy rằng Giả Hủ bị đưa đi, nhưng Tào Hồng sẽ để yên sao?
Y ngẩng đầu nhìn ánh mắt chăm chú của Tào Hồng, muốn từ ánh mắt của hắn chứng thật suy đoán của mình, Tào Hồng không chút nào che giấu, ánh mắt lộ ra sát khí. Tào Ngang, Tào An Dân cháu hắn chết ở Uyển Thành, hắn cũng muốn tế họ ở Uyển Thành.
…
Tại Uyển Thành, mặt trời đã ngả về tây, Thương Sơn như lửa, nhuộm đỏ cánh rừng, trên quan đạo bóng người qua đường cùng xe kéo lê thật dài, mệt mỏi đi về hướng bắc.
Nơi đây là quan đạo ở phía bắc Uyển Thành, trong huyện Tây Ngạc, quan đạo nằm ở phía đông Vị Thủy, trời chiều chiếu rọi xuống mặt nước, màu đỏ rực, khiến mặt nước ánh đỏ như lửa.
Một chiếc xe bò chở hai mươi tên lính hộ vệ trên quan đạo chậm rãi chạy về hướng bắc, cửa sổmở ra, Giả Hủ tựa trên cửa sổ, xa xăm nhìn trời chiều xuống núi, nắng chiều chiếu vào khuôn mặt gầy gò, trong ánh mắt tràn đầy phiền muộn.
Cuộc chiến ở Uyển Thành qua đi đã gần tám năm, thù hận đã không còn nữa, nhưng không ngờ thù hận vẫn còn ẩn sâu trong lòng con cháu Tào thị, tính Tào Hồng dễ bị xao động, hỉ nộ đều thể hiện trên mặt, thù hận cũng biểu lộ ra ngoài.
Những người khác thì sao? Tào Nhân đạo đức giả và lãnh đạm. Thậm chí Tào Tháo ngoài nóng trong lạnh, khiến cho y không lấy được lòng binh sĩ, thực chất đó đều là biểu hiện của lòng thù hận còn chưa tiêu tan hết.
Giả Hủ không khỏi nhớ tới Trương Tú, cho dù nữ nhi của Trương Tú đã gả cho con trai của Tào Tháo là Tào Quân, bản thân Trương Tú còn được phong làm Dương Võ tướng quân, nhưng cũng không thể che giấu được sự thật là Trương Tú bị lạnh nhạt.
Trước cái đêm y khởi hành đến Nam Dương tháng trước, Trương Tú tìm đến y, nói cho y biết một chuyện, đầu năm gặp con cả Tào Tháo- Tào Phi ở cửa thành, kết quả bị Tào Phi nhục mạ, Trương Tú mất hứng, nói sớm hay muộn cũng phải giết Tào Phi, trong lời nói có chút oán giận.
Lúc trước đúng là Giả Hủ y tận lực khuyên Trương Tú đầu hàng Tào Tháo, theo tình hình lúc đó cho thấy, Tào Tháo hai lần đánh Uyển Thành, Trương Tú tất bại, đầu hàng là quyết định đúng đắn.
Chuyện đã qua tám năm, nhưng gia tộc Tào thị vẫn ôm mối hận khắc cốt ghi tâm, Tào Tháo tuy rằng có thể chứa chấp bọn họ, nhưng gia tộc Tào thị thì sao? Hơn nữa còn đám người Tào Phi, Tào Thực..con nói dòng sẽ kế vị khi Tào Tháo chết, những người này sẽ bỏ qua bọn họ sao?
Điều này khiến trong lòng Giả Hủ nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ lúc trước y khuyên Trương Tú đầu hàng, là sai lầm rồi sao? Tưởng tượng đến thù hận của Tào Hồng và Tào Nhân, Giả Hủ không khỏi thở dài một tiếng.
Lúc này, thư đồng Tiểu Bản Nhi bưng tới một ly trà lạnh đưa cho y:
– A gia, ngài uống nước đi!
Giả Hủ ngừng suy nghĩ, nhận chén trà cười hỏi:
– Đến đâu rồi?
Trên chóp mũi Tiểu Bản Nhi có một nốt ruồi đen rất to, rất giống con chuột Mickey đời sau, gã vô cùng thông minh, đi theo Giả Hủ đã ba bốn năm, năm nay mười một tuổi, gã nhìn ra ngoài xem xét, cười nói:
– A gia người không nhận ra nơi này sao? Nơi này là cầu Bạch Dương, chúng ta vừa tiến vào huyện Tây Ngạc.
– Ồ! Đã đến huyện Tây Ngạc rồi sao?
Huyện Tây Ngạc thuộc huyện Uyển Thành, năm đó đại quân Trương Tú bố trí ở huyện Tây Ngạc, Giả Hủ còn ở nơi này bận rộn gần nửa năm.Giả Hủ cười khổ một tiếng:
– Xem ta thật sự già rồi, ngay cả huyện Tây Ngạc cũng quên.
– A gia không có già, a gia còn có thể sống đến một trăm tuổi.
– Đứa nhỏ này!
Giả Hủ cười sờ đầu gã, nhớ tới cháu của mình, nhất thời trong lòng tràn đầy yêu thương.
Đúng lúc này, đồn trưởng Triệu Sĩ Nguyên chạy lên trước gấp giọng bẩm báo nói:
– Tham quân, phía sau có kỵ binh đuổi tới, chỉ sợ kẻ đến không có thiện chí, chúng ta nên đổi sang cưỡi ngựa thay cho xe bò.
Giả Hủ vén mảnh vải nhìn xuống phía sau, chỉ thấy trên quan đạo bụi đất tung bay, dường như có đến trăm người mặc áo đen cưỡi ngựa hối hả đuổi theo.
Nghĩ lại, Giả Hủ liền hiểu ra, Tào Hồng muốn nửa đường giết người, chỉ cần y chết giữa đường, cũng sẽ không dính dáng đến Tào Hồng, hoàn toàn có thể đổ tội cho loạn phỉ ven đường.
Giả Hủ thầm mắng một tiếng, một phen ôm lấy Tiểu Bản Nhi nhảy khỏi xe bò, lúc này ngay cả mấy hòm thư y quý nhất cũng không màng, tính mạng mới là quan trọng nhất.
Hai mươi tên lính hộ tống y đi Nghiệp Thành, chỉ có đồn trưởng Triệu Sĩ Nguyên là cưỡi ngựa, binh lính còn lại đều đi bộ, ngoài một chiếc xe bò, còn dẫn theo hai con ngựa già, đề phòng vạn nhất có chuyện, hiện tại tính mạng của bọn họ trông cậy cả vào hai con ngựa này.
Giả Hủ là người Lương Châu, đi theo Đổng Trác nhiều năm, cưỡi ngựa không tồi, y đem Tiểu Bản Nhi thả trên lưng ngựa, trở mình lên, một tay ôm sợ Tiểu Bản Nhi sợ tới phát khóc, hai chân thúc bụng ngựa, ngựa lao thẳng đi, lúc này, bọn lính cũng không xông lên, bọn họ chỉ là bộ binh, còn không giúp được bản thân nữa là.
Giả Hủ quất ngựa chạy nhanh dọc theo quan đạo, quay đầu nhìn lại, thầm kêu khổ, những tưởng còn trông cậy Triệu Sĩ Nguyên sẽ chỉ huy bọn lính ngăn cản một phen, kết quả bọn lính cũng chạy trốn mất dạng.
Mười mấy tên áo đen gắt gao đuổi theo y, cách nhau không đến hai dặm, lúc này mới chạy được bảy tám dặm, ngựa già chạy không nổi nữa rồi, bắt đầu phun bọt mép, tốc độ cũng càng ngày càng chậm.
Lúc này trời đã xuống núi, sắc trời tối dần, ánh hoàng hôn như bàn tay của Ma vương bao phủ mặt đất, bên phải quan đạo là Vị Thủy rộng ước chừng mười trượng, Giả Hủ sẽ không đi đường sông, đi xuống đó chính là tìm đường chết.
Mà bên phải là cánh rừng rậm rạp, âm trầm hắc ám, lộ ra không khí quỷ dị, lúc này truy binh đuổi theo sau không đến trăm bước, chúng bắt đầu bắn tên, từng mũi tên mạnh mẽ bắn qua đỉnh đầu Giả Hủ.
‘ Viu víu!” một mũi tên bắn vào đỉnh đầu Giả Hủ, xuyên qua búi tóc, trông giống chiếc trâm cài đầu.
Giả Hủ sợ tới mức hồn bay phách lạc, một cước đá Tiểu Bản Nhi rơi xuống ngựa, lúc này đừng nói là thư đồng, đến con trai của y, y cũng sẽ không do dự vứt bỏ.
Giả Hủ thúc ngựa chạy ra quan đạo, liều mạng chạy vào trong rừng rậm, khó có thể cưỡi ngựa trong rừng, có lẽ y còn có chút hy vọng.
Nhưng Giả Hủ lập tức tuyệt vọng, thế nhưng lại tiếp đón một đội kỵ binh hơn trăm người trong rừng,, bao vây y, tuy nhiên Giả Hủ chợt nhận ra, những người này không phải nhóm người mặc áo đen, mà là kỵ binh quân Tào, tên đại tướng cầm đầu, tay cầm song kích, thân hình cao lớn khôi ngô, uy phong lẫm liệt.
Không đợi Giả Hủ mở miệng, tên đại tướng ra lệnh:
– Chiếu cố Giả tiên sinh cho tốt, huynh đệ còn lại đi theo ta!
Y chỉ huy mười mấy kỵ binh xông đến chỗ nhóm người áo đen, như mãnh hổ nhảy vào bầy cừu, nơi nào song kích đại tướng đi qua, nơi ấy từng kỵ sĩ áo đen ngã xuống, tiếng kêu thảm thiết vang lớn.
Giả Hủ thấy quân hung mãnh như vậy, đấu với một trăm tên địch, bỗng dưng nhớ tới song kích đại tướng Điển Vi năm nào, trong lòng càng thêm kinh ngạc, “Người này chẳng lẽ là oan hồn Điển Vi nhập vào?”
Nhưng có thể khẳng định, nhóm kỵ binh này đối địch với nhóm người áo đen, bản thân được cứu rồi, lúc này, Giả Hủ thấy tiểu thư đồng khóc lóc chạy tới chỗ y, hình như bị thương ở đầu, mặt mũi toàn là máu.
Giả Hủ đau lòng, vội vàng xoay người xuống ngựa, ôm tiểu thư đồng an ủi:
– A gia vừa rồi ôm không chặt, không cẩn thận làm ngươi té ngựa, lần sau ta sẽ cưỡi con ngựa tốt hơn.
Tiểu thư đồng gật đầu liên tục, cũng ngừng khóc, lúc này cuộc chiến đã kết thúc, hơn bốn mươi kỵ sĩ áo đen bị giết một nửa, còn lại đều đã chạy trốn.
Đại tướng cầm song kích giục ngựa chậm rãi tiến lên, xoay người xuống ngựa thi lễ nói:
– Cứu viện đến chậm, khiến ngài sợ hãi rồi.
Bỗng nhiên Giả Hủ thấy bọn họ không giống quân Tào, trong lòng càng thêm nghi ngờ, thật cẩn thận hỏi:
– Cho hỏi tôn tính đại danh của tướng quân đây?
Đại tướng cầm song kích cười:
– Tại hạ ở Cam Ninh Giang Hạ, phụng mệnh thái thú mời ngài đến Giang Hạ làm khách.
Giả Hủ giống như vừa bước ra khỏi hang cọp, đã nhảy ngay vào hố lửa, lại là người của Lưu Cảnh.
Trên mặt y chậm rãi lộ ra cười khổ, dường như hơi hiểu ra, chỉ sợ Vu Cấm trốn tới thì có phục kích, hơn nữa trong doanh quân Tào tất có trinh sát Giang Hạ, nếu không bọn họ làm sao biết được mình quay về Nghiệp quận?
Không ngờ còn phái Cam Ninh đến chặn, cho thấy Lưu Cảnh cũng khá coi trọng y, y lập tức ổn định tâm thần, nhổ mũi tên xuyên qua búi tóc, dùng tay phủi bụi bẩn dính vào trường bào.
– Lưu thái thú đã nhiệt tình mời, ta đây liền đi với các ngươi một chuyến!
– – – – – – – – – – oOo- – – – – – – – – –
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!