Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 262-2: - Gan dạ sáng suốt hơn người
Trên thành, binh lính kéo mở ra cửa thành, đi qua tiếp là Ủng thành, phải ra ngoài cửa thành mới tính ra Nghiệp Thành. Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ lại dễ dàng mở cửa thành như vậy.
Nhưng Lý Phù lại cảm giác được có chút không ổn, bởi vì đồn trưởng này làm việc không hợp với lẽ thường, cho dù là Tào Quân, y cũng có thể đến kiểm tra lệnh tiễn, cũng không cần phải sợ hãi kích động như vậy. Làm quan trông cửa thành, người nào mà chưa từng gặp, không đến mức bị một Tào Quân làm cho sợ tới mức chân tay luống cuống.
Lý Phù khi vào cửa thành, nhanh chóng liếc qua, chỉ thấy tên đồn trưởng kia thì thầm dặn dò với một tên binh lính, binh lính liền chạy như bay. Y bỗng nhiên hiểu được, một đám quan quân thủ vệ này gian hoạt như quỷ, ở mặt ngoài cung kính, không đắc tội người, nhưng trên thực tế gã chỉ mở cửa trong thành, mọi người vẫn phải là chờ ở Ủng thành, hiệu quả như nhau.
Quả nhiên không ngoài dự tính của y, cửa ngoài thành không mở ra, mọi người bị ngăn ở trong Ủng thành. Lý Phù lại đi tìm đồn trưởng kia, bóng dáng người nọ cũng không trông thấy rồi.
Một tên binh lính giải thích nói:
– Đồn trưởng đi tìm người phụ trách mở cửa ngoài thành rồi, xin đợi!
Đúng lúc này, xa xa truyền đến những tiếng vó ngựa, một gã tướng lĩnh mang theo một đội binh lính chạy gấp tới, điều này làm cho tim Lý Phù đập mạnh, y nhận ra người tới chính là đại tướng đang trực hôm nay Hạ Hầu Thượng.
Nhưng hiện tại bọn họ đã vào Ủng thành, tức là đã xa vào trong hũ, hoặc là thất bại toàn bộ, hoặc là thành công ra khỏi thành, không có lựa chọn thứ ba, có thể từ trong ủng thành thành công đi ra ngoài hay không, ngay tại lúc này, mặc dù khả năng thất bại cũng đã chiếm tám phần, nhưng dù sao còn có hai phần vận khí.
Lý Phù kiên trì tiếp đón.
Hạ Hầu Thượng thành công bắt được năm tên thám tử Liêu Đông, vừa mới đưa đi quân doanh nội thành nhốt lại, y muốn nghỉ ngơi một hồi, nhưng y nghe được một tin tức, Trương Tú đã xảy ra chuyện.
Y không biết Trương Tú đã xảy ra chuyện gì, vội vàng tới xem xét, còn chưa đuổi tới phủ Trương Tú thì lại nhận được một tên binh lính bẩm báo, Tào Quân muốn ra khỏi thành, dường như còn mang theo gia quyến.
Trong lòng Hạ Hầu Thượng kinh ngạc, muộn như vậy Tào Quân ra khỏi thành làm cái gì, y không kịp nghĩ lại, lại quay đầu chạy tới hướng nam thành, vừa lúc ngăn cản Tào Quân một chuyến.
Lý Phù tiến lên, ở trên ngựa khom người thi lễ:
– Khởi bẩm Hạ Hầu tướng quân, Thất công tử có việc gấp phải suốt đêm đi Hứa Xương, đã được Thiếu chủ công đồng ý, đây là lệnh tiễn điều binh của Thiếu chủ.
Hạ Hầu Thượng tiếp nhận lệnh tiễn nhìn nhìn, không phải giả tạo, đúng là kim linh lệnh tiễn của Tào Phi, tuy nhiên ban đêm mở cửa thành phải có kim bài của Tào Phi mới được, chẳng lẽ bọn họ không biết? Hay là Tào Phi quên?
Quên là tuyệt đối không có khả năng. Hạ Hầu Thượng một chút suy nghĩ, y hiểu đại khái, đoán chừng là Tào Phi không muốn ngoại lệ, nhưng lại e ngại mặt mũi, không tiện đáp ứng, cho nên chỉ cấp một lệnh tiễn để tự mình xử lý.
Y lại liếc qua Lý Phù, trong ánh lửa mờ mờ, chỉ cảm thấy người này dường như hơi nhìn quen mắt, đã gặp nhau ở nơi nào? Hạ Hầu Thượng quả thật từng gặp Lý Phù, tuy nhiên đó là chuyện mấy năm trước, sớm phai nhạt rồi, y còn tưởng rằng Lý Phù là thị vệ trưởng của Tào Quân, mình khẳng định ở phủ Tào Quân đã gặp qua người này rồi.
Hạ Hầu Thượng không để ý tới Lý Phù nữa, y xoay người xuống ngựa, bước nhanh đi lên trước, chắp tay cười nói với Tào Quân:
– Thất công tử, sao lại đi vào ban đêm vậy, trên đường có thể không an toàn đó!
Y lại nhìn phía sau xe ngựa một chút, vừa cười bổ sung:
– Còn mang theo gia quyến.
Tào Quân nằm mơ cũng không nghĩ ra, phía sau hai cỗ xe ngựa là mẫu thân thê nhi của Giả Hủ, y còn tưởng rằng là thê nữ của Trương Tú, mà Giả Cơ hóa trang trà trộn vào đám thị vệ, trong bóng đêm căn bản nhận ra.
Y chỉ áy náy việc huynh trưởng bức tử Trương Tú, muốn giúp Trương Tuyền một tay, đưa người nhà Trương Tú ra ngoài tị nạn, để tránh bị huynh trưởng vu oan mưu phản mà bắt giam.
Tào Quân hiểu rất rõ huynh trưởng, nếu bức tử Trương Tú, y tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp thêu dệt một tội danh cho Trương Tú, để có thể ăn nói hợp lý với phụ thân, như vậy chủ mưu tạo phản đó là lý do tốt nhất.
Quan trọng hơn là, y là đệ của Tào Phi, y như thế nào đối mặt với thê tử và Trương gia, không để cho mình bị dính líu vào, như vậy trợ giúp Trương gia mọi việc có thể, thì ra là y có thể làm rồi, kỳ thật không cần dao găm đỉnh eo, y cũng sẽ làm hết sức.
Tào Quân lạnh lùng nói:
– Ta có lời nhắn nhủ gấp với phụ thân, nhất định phải lập tức đi Hứa Xương, kéo dài đến ngày mai, ngươi đảm đương không nổi.
Cách nói dùng Thừa tướng để dọa người, Hạ Hầu Thượng dĩ nhiên sẽ không mắc mưu, chẳng qua y liếc mắt một cái nhìn thấy Trương Tuyền, tâm niệm vừa chuyển, bỗng nhiên có chút hiểu, chẳng lẽ là vì việc Trương Tú?
Vừa rồi y đã nghe nói Trương Tú đã xảy ra chuyện, gặp chuyện không may chỉ là một loại thuyết pháp kín đáo, nói trắng ra một chút chính là Trương Tú chết rồi, Trương Tú vì sao chết y không biết, nhưng Tào Quân là con rể của Trương Tú, điểm này y lại biết.
Như vậy Tào Quân lúc này rời khỏi thành trì, tất nhiên là có liên quan đến Trương Tú, y lại không kìm nổi nhìn hai cỗ xe ngựa phía sau, tuy rằng y không dám điều tra, nhưng y dám khẳng định, trong xe ngựa nhất định là thê nữ và tôn tử Trương Tú.
Chuyện này nên bẩm báo Thiếu chủ hay không? Hạ Hầu Thượng có chút do dự, hiện tại đã đêm dài, không tiện quấy rầy Thiếu chủ nghỉ ngơi.
Lý Phù nhìn thấu Hạ Hầu Thượng do dự, y lại tiến lên thi lễ nói:
– Không phải mới vừa đưa lệnh tiễn cho Hạ Hầu tướng quân sao? Có vấn đề sao?
Một câu đã nhắc nhở Hạ Hầu Thượng, có lệnh tiễn, đương nhiên là đã thông qua Tào Phi rồi. Nếu Tào Phi đã đem lệnh tiễn cho bọn họ, tức là ở trình độ nào đó đã ngầm đồng ý, hẳn là ám chỉ mình có thể thả bọn họ đi ra ngoài, nhưng hậu quả Tào Phi lại không quản.
Nghĩ thông suốt điểm này, Hạ Hầu Thượng liền có so đo, bất kể thế nào nói, Tào Quân là con trai của chủ công, mặt mũi này y không thể không cấp.
Hạ Hầu Thượng lập tức chắp tay cười nói với Tào Quân:
– Nếu công tử có việc gấp ra khỏi thành, lại có lệnh tiễn, ta sao có thể không để người đi.
Y làm bộ như không thấy Trương Tuyền, quay đầu lại phân phó nói:
– Mở cửa thành!
Ngoài cửa thành rốt cục chậm rãi mở ra, cầu treo cũng buông, Lưu Mẫn hóa trang thành thị vệ, trong lòng khẩn trương tới cực điểm, đã đến thời khắc mấu chốt nhất, y sợ hãi là điều hiển nhiên. Lúc này, y trộm nhìn thoáng qua Lý Phù, đã thấy y cùng chủ tướng quân Tào chuyện trò vui vẻ, hình như là đang thảo luận việc Tào Tháo đánh Ô Hoàn.
Điều này làm cho y toát mồ hôi lạnh, đồng thời cũng ám thầm bội phục Lý Phù gan dạ sáng suốt hơn người, hơn nữa tâm tư tinh tế, loại tình huống này đêm nay, ngoại trừ Lý Phù, không có bất kỳ người nào có thể đưa gia quyến Giả Hủ ra thành được.
Lý Phù dẫn theo Trương Tuyền, trên thực tế chính là gây cho quân Tào một ảo giác, nghĩ phía sau xe ngựa là thê nữ của Trương Tú, hơn nữa lại là hội hợp ở cửa sau phủ Trương Tú, ngay cả việc này Lý Phù đều suy xét tới, khiến Lưu Mẫn đối với y bội phục sát đất.
Một bước cuối cùng, cuối cùng không có việc ngoài ý muốn xảy ra nữa, kỵ binh thị vệ đánh ba cỗ xe ngựa chạy nhanh ra khỏi Nghiệp Thành. Hạ Hầu Thượng nhìn xe ngựa đi xa, trong lòng vẫn cảm thấy hơi bất an, y quyết định sau khi trời sáng, phải lập tức bẩm báo Tào Phi việc này.
…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!