Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 276: Hao binh tổn tướng
Tào Nhân dẫn ba nghìn kỵ binh một đường chạy gấp lên phía bắc, lúc này mưa đã tạnh, ánh trăng cố gắng len lỏi chiếu xuống qua từng lớp mây, trên mặt đất trải một tầngsáng nhạt màu xám tro, trên đường lầy lội dị thường, nhưng ngoại trừ con đường ấy, trên đồng cỏ đầy những vũng nước đọng sâu, căn bản không thể hành quân.
Trong lòng Tào Nhân hoảng sợ nhưng y rất lo cho Tào Hồng và Lý Điển, không biết hai người bọn họ sống chết thế nào? Nhất là Tào Hồng, nếu gã gặp chuyện không may, mình làm sao ăn nói thế nào với Thừa tướng?
Lúc này đã là canh năm, đội kỵ binh đã chạy tới cửa sông trấn, nơi này có ngã ba, một đường đi Tân Dã, một đường đi Nam Dương, chẳng qua đã cách xa Phàn Thành, đám lính quân Tào đã chạy chậm lại.
Đại tướng Nhạc Tiến dẫn đầu nhanh chóng buông chậm dây cương, chờ Tào Nhân tiến lên, Nhạc Tiến thấp giọng nói:
– Đại tướng quân, ta nghĩ Tân Dã phải chăng đã xảy ra chuyện? Dù sao chỉ có không đến ngàn người, nếu Lưu Cảnh trước đó có chuẩn bị, như vậy hắn sẽ bỏ qua Tân Dã sao?
Tào Nhân cau mày, y chỉ là muốn nhanh chóng rời khỏi Phàn Thành, không suy nghĩ được sâu xa như vậy, tuy nhiên nhắc nhở của Nhạc Tiến, quả thật làm cho y có chút do dự, phía trước chính là chỗ ngã ba, y nhất định phải đưa ra một quyết định.
– Ngươi thấy thế nào? Tào Nhân hỏi Nhạc Tiến nói.
Mao Giới ở phía sau Tào Nhân, Tào Nhân không hỏi gã, điều này làm Mao Giới trong lòng rất nặng nề, lần này gã phải rất cẩn thận, vẫn còn đang ngại ngần, gã cũng muốn cho một lời khuyên, nhưng trong lòng xấu hổ khiến cho gã nhịn lại.
Nhạc Tiến suy nghĩ một chút nói:
– Không bằng phái một tên đi Tân Dã do thám, nếu Tân Dã không mất, có thể Lý Khả đã buông tha cho Tân Dã chạy đến Uyển thành, nếu như Tân Dã đã mất, vậy cũng không có cách nào, ý của thuộc hạ là, không cần lo cho Tân Dã, trực tiếp rút lui về hướng Uyển thành.
Phương án này mặc dù không tệ, nhưng Tào Nhân vẫn còn chút do dự, y đang lo cho Tào Hồng và Lý Điển, nếu chẳng may bọn họ phá vây mà ra, bỏ chạy khỏi Tân Dã, lại không ai tiếp ứng, bị lần thứ hai phục kích, chỉ sợ tính mạng liền khó bảo toàn.
Trong khi đang do dự, phía trước truyền đến những tiếng xôn xao nho nhỏ:
– Đã xảy ra chuyện gì? Tào Nhân nóng giận quát.
Một tên thân binh tiến lên bẩm báo:
Đại tướng quân, lính ưa tin do Lý Khả phái đến, mất máu quá nhiều, có lẽ không qua được.
Tào Nhân tinh thần rung lên, vội vàng giục ngựa tiến lên, chỉ thấy một tên lính ghé vào trên lưng ngựa, toàn thân đều là máu tươi, trên lưng còn cắm hai mũi tên, đã bị hôn mê.
Một tên thân binh đem chiếc quân phù và một phong thư dính đầy máu dânglên:
– Đây là thứ tìm được trong ngực của gã.
Tào Nhân đón lấy nhìn nhìn, quân phù đúng là một nửa quân phù gà trống y đã đưa cho Lý Khả,, thư cũng là có thể viết, Tào Nhân mở phong thư ra để sát vào cây đuốc mà xem, là thư cầu cứu, hai ngàn kỵ binh Giang Hạ giả mạo quân Tào công chiếm thành, hiện tại công thành tới lúc gấp rút, khẩn cầu Tào Nhân hỏa tốc cứu viện.
Lúc này, quân y đã cứu tỉnh tên lính truyền tin, thanh âm gã yếu ớt nói:
– Tân Dã binh lực không đủ, cầu Đại tướng quân nhanh chóng cứu!
Nói xong, gã lại lần nữa hôn mê, Mao Giới bên cạnh rốt cục nhịn không được nói:
– Đại tướng quân, nếu chẳng may quân Giang Hạ tấn công Tân Dã là kế dụ binh, lại ở bên kia bày quân mai phục, quân ta sẽ bị nguy hiểm, dù sao đêm nay quân Phàn Thành còn chưa xuất hiện, thuộc hạ rất lo lắng.
Nhạc Tiến cũng khuyên nhủ:
– Đại tướng quân, kỵ binh huấn luyện không dễ, cực kỳ quý giá, ba nghìn kỵ binh đã là một nửa số kỵ binh, nếu bị tập kích, tổn thất rất thê thảm và nghiêm trọng, đây chính là một trăm Lý Khả cũng không đổi được. Đại tướng quân vẫn nên buông tha cho Tân Dã, quay về Uyển thành! Để Lý Khả tự mình phá vòng vây.
Tào Nhân ở thế khó xử, làm một viên Đại tướng, lập trường của Nhạc Tiến cũng không sai, nhưng làm chủ soái lại không được, không phải vạn bất đắc dĩ, Tào Nhân không thể buông tha bất kỳ một đội quân nào. Nếu Lý Khả đã phái người đến cầu viện, y không thể vì sợ bị phục kích mà vứt bỏ thuộc hạ không cứu, như vậy, y cũng không thể ăn nói cùng Thừa tướng được.
Tào Nhân cuối cùng thở dài:
– Không thể bỏ lại Tân Dã!
Nhạc Tiến trầm mặc một lát ôm quyền nói:
– Một khi đã như vậy, thuộc hạ dẫn kỵ binh nòng cốt đi cứu Tân Dã, mời Đại tướng quân mang kỵ binh chủ lực trở về Uyển thành.
Tào Nhân thấy thái độ của gã kiên quyết, nghĩ đến trọng trách của gã đối với chính mình, trong lòng Tào Nhân có chút áy náy, vỗ vỗ bả vai Nhạc Tiến nói:
– Làm hết sức là được, ta sẽ không trách cứ ngươi, bảo trọng cho mình.
Nhạc Tiến cắn chặt môi, quay đầu ngựa lại uốn khúc một toán Khúc Bộ:
Đi theo ta!
Năm trăm kỵ binh đi theo Nhạc Tiến hướng Tân Dã chạy, Tào Nhân nhìn đội ngũ của gã đi xa, cúi đầu thở dài nói:
– Chỉ mong gã bình an vô sự.
Tào Nhân phấn chấn tinh thần, dùng giày thúc vào chiến mã, giục ngựa nhằm hướng bắc mà chạy, 2500 trăm kỵ binh theo đường lớn từ Nam Dương chạy đến Uyển Thành.
Từ trấn Hà Khẩu đến thành Tân Dã cũng không xa, chỉ có ba mươi dặm, cho dù đường đi lầy lội, đi đường gian nan, nhưng Nhạc Tiến vẫn chạy tới thành Tân Dã khi trời vừa hửng sáng.
Cách thành Tân Dã khoảng năm dặm, xa xa đã có thể nhìn thấy tường thành thị trấn khói đen mù mịt, kỵ binh quân Tào chậm rãi dừng lại, Nhạc Tiến hạ lệnh cho binh lính nghỉ ngơi ngay tại chỗ, lại sai vài tên đi do thám tìm hiểu tin tức.
Từ giữa trưa hôm qua xuất phát, đến tối bị mai phục, lại trải qua cả đêm chạy trốn, kỵ binh quân Tào đã bị kiệt sức, mặc kệ hai bên cỏ ẩm ước, khắp nơi là vũng lầy, mỏi mệt không chịu nổi đám binh sĩ đều nằm xuống nghỉ.
Có người vừa nằm xuống liền ngủ say sưa, có người ăn lương khô, chiến mã gặm cỏ xanh, uống những vũng nước ở bên đường.
Nhạc Tiến ăn vội chút lương khô, trong lòng gã có chút bất an, liền nhảy lên một tảng đá lớn nhìn ra bốn phía xung quanh, nơi này đúng là một chỗ trũng thấp, hai bên là triền núi thấp, rừng cây trải rộng dầy đặc, một rừng cây gần nhất cách bọn họ không đến bảy mươi bước.
Tuy rằng trên đường không có dấu vết vết binh lính đi qua, nhưng Nhạc Tiến vẫn rất lo lắng quân địch từ con đường nhỏ đánh lại đây, trong lòng gã rất rõ ràng, trong cái tĩnh lặng của nơi đây ẩn chứa nguy hiểm cực lớn.
Trong lòng Nhạc Tiến lo lắng, lại quay đầu hướng thành Tân Dã nhìn lại, gã chỉ hy vọng mấy tên thám tử khẩn trương trở về, nếu quả thật đang công thành, gã cũng chỉ có thể xem tình huống trợ giúp, nhất định phải đảm bảo an toàn cho đám kỵ binh, nếu thị trấn đã rơi vào tay giặc, gã lập tức rút lui về hướng nam.
Đúng lúc này, bên trái rừng cây bỗng nhiên một đàn chim kinh sợ mà bay lên, Nhạc Tiến mạnh quay đầu lại, nhìn chằm chằm rừng cây, thám tử bẩm báo, rừng cây không có phục binh, cũng không có dấu vết của ai, làm sao lũ chim lại kinh sợ?
Trời còn chưa sáng hẳn, rừng cây bao phủ ở một mảnh sương mù tê mỏng, Nhạc Tiến dường như nhìn thấy trong rừng cây có bóng người chớp động, gã quá sợ hãi, gấp giọng hô to:
– Mau đứng lên, rời khỏi nơi này!
Binh lính Tào sợ hãi nhao nhao nhảy lên. Đúng lúc này, từ hai bên trong rừng cây truyền đến một trận thanh âm của cái mõ, những mũi tên dày đặc che trời phủ đất phóng tới, binh lính quân Tào trốn tránh không kịp, kêu thảm bị bắn ngã từng mảng lớn, chiến mã cũng đều trúng tên đổ xuống đất, kỵ binh quân Tào một trận đại loạn.
Nhạc Tiến may mắn tránh được trận mưa tên thứ nhất, gã phi thân lên ngựa, cũng không ngoái đầu đợi những binh lính khác, chỉ hô to một tiếng:
– Đi theo ta đi!
Gã cuồng mãnh rút hết chiến mã ra trước, nhằm hướng nam mà chạy, hơn trăm tên lính đi theo gã chạy gấp, đúng lúc này, trong rừng cây giết ra mấy ngàn phục binh, tiếng kêu rung trời, con đường phía trước hai ngàn kỵ binh nghênh diện đánh tới, trường mâu múa may, đằng đằng sát khí, cắt đứt con đường hướng nam chạy trốn của quân Tào.
Nhạc Tiến cả kinh ghìm chặt chiến mã, lại quay đầu chạy về hướng bắc, lúc này một thành viên đại tướng Giang Hạ dáng người khôi ngô đã từ trong rừng cây cưỡi ngựa lao ra, đại tướng này nón bạc giáp sắt, lập tức vượt qua khóa song kích, đúng là Cam Ninh, tay hắn cầm cung tiễn, tìm người cầm đầu quân địch hướng tới.
Từ sau vai Cam Ninh rút ra một mũi tên, giương cung lắp tên, nhìn thẳng Nhạc Tiến đang chạy trốn, kéo mạnh dây cung, cung như trăng tròn, dây cung buông lỏng, một mũi tên bay như tia chớp bắn thẳng về phía Nhạc Tiến. Nhạc Tiến vừa mới chạy đi hai mươi bước, mũi tên nháy mắt liền bắn tới, tiễn lực mạnh mẽ dị thường.
Lúc này, Nhạc Tiến chợt nghe gió rít từ phía sau, gã vội lách thân, nhưng đã chậm, phập! Một mũi tên bắn thủng phần gáy, đầu mũi tên đâm xuyên cổ họng lộ ra, Nhạc Tiến buồn kêu một tiếng, giơ tay che họng, trước mắt tối sầm, xoay người ngã xuống ngựa.
……
Mấy ngày sau Lưu Biểu chết vì bệnh, một cuộc chiến đánh úp và tập kích bất ngờ bùng lên ở phía bắc Hán Thủy, mười ngàn quân Tào đánh lén Đặng Tắc Bảo, cuối cùng rơi vào cạm bẫy của quân Giang Hạ và quân Văn Sính, chuốc lấy thảm bại thứ hai từ khi chiến dịch Phàn Thành nổ ra đến nay.
Chiến dịch lần này không chỉ bắt hơn sáu ngàn người, thành Tân Dã thất thủ, quan trọng hơn là, Tào Hồng và Lý Điển hai gã đại tướng quan trọng bị bắt, ái tướng của Tào Tháo là Nhạc Tiến cũng chết dưới tên của Cam Ninh.
Điều này đối với Tào quân mà nói, là một đả kích cực kỳ nặng nề, còn đối với quân Giang Hạ thậm chí toàn bộ Kinh Châu, là một đại thắng làm phấn chấn lòng người.
Trời vừa sáng, vài tên kỵ binh báo tin phi như bay vào thành Tương Dương, một đường hô lớn:
– Giang Bắc đại thắng, quân Tào quân bị đánh tan, Cảnh công tử bắt sống Tào Hồng, Lý Điển!
Tin tức Phàn Thành đại thắng dường như đã bay đi rất nhanh, trong vòng nửa canh giờ truyền khắp thành Tương Dương, cả thành Tương Dương thành không khí muốn sôi trào.
Mặc dù lúc này vẫn đang để tang Châu mục, nhưng mọi người kìm nén không được nỗi vui mừng như điên ở trong lòng, đi lên đầu đường khua chiêng gõ trống, đốt pháo chúc mừng thắng lợi, phố lớn ngõ nhỏ nơi nơi có thể thấy được dân chúng chúc mừng, ngay cả đám binh sĩ thủ thành cũng hoan hô lên, gắt gao ôm nhau, vui đến phát khóc.
Trong Châu nha, Thái Mạo, Khoái Việt, Đặng Nghĩa, Bàng Quý, Lý Khuê cùng Hàn Tung vừa mới tiếp nhận chức vụ của Biệt Giá và hơn mười vị quan lớn ở khẩn cấp thảo luận đối sách.
Mặc dù Lưu Tông là kế nhiệm Châu mục, nhưng gã không tham dự hội nghị quan lớn lần này, cũng không ai hy vọng gã xuất hiện, đám người Thái Mạo hiển nhiên coi gã là con rối, mà ngay cả Đặng nghĩa, Bàng Quý không phải phe phái của Thái Mạo cũng cực kỳ chán ghét tên hoạn quan vô dụng này, đều nhắm mắt làm ngơ.
– Mọi người nói xem làm sao bây giờ!
Thái Mạo có chút vô tình hỏi han, lão vừa mới nhận được công văn của Lưu Cảnh và Văn Sính phái người đưa tới, yêu cầu bái tế linh cữu Châu mục, dựa theo Hán chế, Thiên Tử bảy ngày nhập quan chôn cất, chư hầu năm ngày thì năm ngày, hôm nay là ngày thứ tư, đối phương yêu cầu ngày mai bái tế.
Thái Mạo đang suy nghĩ có cho bọn họ vào thành hay không, lần này Phàn Thành đại thắng, Lưu Cảnh uy vọng tột đỉnh, khiến Thái Mạo cũng không dám có suy nghĩ nhân cơ hội làm hại hắn, lão chỉ muốn làm thế nào cự tuyệt Lưu Cảnh vào thành.
Lúc này, Khoái Việt tiếp lời nói:
– Cảnh công tử dù sao trước cũng là con cháu Châu mục, không cho hắn bái tế linh cữu, sẽ có người bàn luận, khiến cho quân dân Tương Dương bất mãn, không bằng cho bọn họ bái tế linh cữu, nếu quân sư lo lắng, có thể giới hạn quân lính của hắn vào thành.
Đề nghị của Khoái Việt nhận được sự tán thành của mọi người, trên thực tế, Thái Mạo triệu tập cuộc thảo luận lần này, lão cũng biết tình huống trước mắt rất khó cự tuyệt việc Lưu Cảnh bái tế linh cữu Lưu Biểu, bất quá lão suy tính Lưu Cảnh và Văn Sính sẽ đến chào hỏi Kinh Châu mục mới nhận chức.
Nghĩ vậy, Thái Mạo lại chậm rãi nói:
– Nếu tất cả mọi người đồng ý để hắn bái tế trước linh cữu Châu mục, ta cũng chỉ có thể đồng ý, nhưng làm bề tôi của Kinh Châu, ta cho là hắn cần bái kiến Châu mục mới, dùng nghĩa thần tử tận tâm chúc mừng, hy vọng mọi người có thể ủng hộ đề nghị của ta.
Thái Mạo vừa liếc nhìn Đặng Nghĩa, lạnh lùng hỏi:
– Đặng Trị Trung nghĩ sao?
….
———-oOo———-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!