Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 286: Lỗ Túc phúng viếng
Dưới gối không con chính là tâm bệnh lớn nhất của hai phu thê bọn họ, áp lực của Đào Trạm lại càng lớn hơn, bởi không có con là một trong thất xuất (1), tuy không có nhạc phụ nhạc mẫu đuổi nàng ra khỏi cửa, nhưng đường đường là Thái thú Giang Hạ lại không có người kế tục, điều này tạo một áp lực cực kỳ lớn cho Đào Trạm, thành hôn được ba năm, nàng không biết đã cúng bao nhiêu ngôi miếu, đã khám bao nhiêu danh y, nhưng đều vô dụng.
(1)Thất xuất: Bảy điều mà khi người phụ nữ mắc phải, người đàn ông có quyền thôi vợ: Bất hiếu với cha mẹ, Không có con, Dâm loàn, Đố kỵ, Mắc ác tật (bệnh nan y), Lắm lời, Trộm cắp.
Thái thú Trường Sa Trương Cơ lại bảo vấn đề nằm ở chỗ người nam, rồi dùng một phương thuốc cổ quái trị khỏi bệnh cho trượng phu nàng, mà chỉ mới được hơn một tháng ngắn ngủi.
Chỉ có điều hiệu quả của phương thuốc này làm người ta quá khó có thể chấp nhận, yêu cầu phu thê hằng đêm đều phải sinh hoạt, càng nhiều lần càng tốt, mặc dù Đào Trạm rất không tình nguyện, nhưng vì mang thai đứa con nối dõi, nàng cũng đành phải nhẫn nại, bây giờ nàng đã có dấu hiệu mang thai, ở một mức độ nào đó, điều này cũng khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù trong lòng nàng cui sướng vố cùng nhưng vần phải cố tình xụ mặt xuống:
– Trương Thái thú lúc đó đã nói, nếu không thấy kinh nguyệt, thì trong vòng ba tháng không được động phòng, thiếp muốn bảo vệ đứa nhỏ, chàng hãy cố nhịn một chút đi!
Lưu Cảnh cười khổ không ngừng, không biết trong phương thuốc của Trương Cơ đã cho dược vật gì, mà lại làm cho mình một tháng nay dục hoả dâng trào, cho dù là ngưng thuốc, một chốc cũng khó có thể khôi phục lại bình thường, rồi còn dặn đi dặn lại, gặp dấu hiệu phải lập tức ngừng sinh hoạt vợ chồng, điều quả thật là hơi ép người quá đáng, chẳng lẽ muốn khiến mình nạp thiếp hay sao?
Nhưng có một việc nhất định phải nói cho thê tử, Lưu Cảnh trầm ngâm một chút rồi nói:
– Ta có thể phải đi Giang Đông một chuyến, gặp mặt Tôn Quyền, hai ba tháng mới có thể trở về, nếu nàng đã có mang, hãy tận dụng thời gian này mà tịnh dưỡng cho tốt.
Đào Trạm là một người thấu tình đạt lý, biết trượng phu đi Giang Đông tất có đại sự, nàng gật đầu nói:
– Phu quân muốn đi Giang Đông, thiếp đương nhiên sẽ không phản đối, chỉ là thiếp có chút lo lắng Giang Đông sẽ gây bất lợi cho chàng, dù sao trong đại chiến Sài Tang năm đó, chàng đã gây thù oán sâu nặng với Giang Đông.
– Đời có lúc này lúc khác! Hơn nữa Tôn Quyền sẽ bảo đảm an toàn cho ta, sứ giả Giang Đông đã đến đây từ hôm qua, đưa cho ta bức thư Tôn Quyền tự tay viết.
– Vậy phu quân chuẩn bị khi nào xuất phát?
Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút.
– Ba ngày sau xuất phát!
…
Sứ giả Giang vẫn là Lỗ Túc, tin tức Lưu Biểu qua đời đã truyền đến Giang Đông, Lưu Biểu qua đời bất kể là đối với Kinh Châu hay Giang Đông đều là một tin tức trọng đại.
Nếu vào mấy năm trước, người Giang Đông sẽ vì cái chết của Lưu Biểu mà tổ chức ăn mừng, vừa múa vừa hát trên đường phố, mà hôm nay, tuy cái chết của Lưu Biểu vẫn khiến quân Giang Đông âm thầm vui mừng như trước, nhưng sự vui mừng này sẽ không thể biểu hiện ra ngoài.
Chí ít phía quan phủ cũng biểu lộ mấy phần đau buồn và thông cảm, Tôn Quyền còn đặc biệt lệnh cho Lỗ Túc làm sứ giả đến Vũ Xương phúng viếng.
Lỗ Túc đã không nhớ rõ mình đến Giang Hạ lần thứ mấy nữa, trong vòng ba năm qua, y đã vài lần làm sứ giả đến Giang Hạ mời Lưu Cảnh đi Giang Đông, nhưng đều bị Lưu Cảnh khéo léo từ chối, điều này ngược lại không phải là do e ngại Giang Hạ sẽ thay lòng đổi dạ, mà là không muốn chọc giận Lưu Biểu.
Lưu Biểu đến chết cũng xem Giang Đông là đại địch, tuy không có sức đông chinh, nhưng cũng tuyệt không muốn giảng hòa cùng Giang Đông, ông cũng không cho phép bất cứ kẻ nào lén lút qua lại với Giang Đông.
Bây giờ Lưu Biểu đã tạ thế, không chỉ khiến Lưu Cảnh mất đi trói buộc mấu chốt nhất, giúp Lưu Cảnh có thể quang minh chính đại mà lui tới Giang Đông, thậm chí ngay cả Lưu Bị cũng đang lẳng lặng tìm sự ủng hộ của Giang Đông.
Trong đại sảnh quận nha, Lỗ Túc đang cùng Từ Thứ, Đổng Doãn nói chuyện phiếm, vờ như vô tình để lộ cho bọn họ tin tức Lưu Bị âm thầm qua lại với Giang Đông.
– Hai vị có điều không biết, cùng lúc sứ giả Giang Hạ đến Đông Ngô, Lưu Kỳ cũng phái người đến Giang Đông liên hệ về việc phúng viếng, hy vọng Giang Đông có thể phái sứ giả đi Giang Lăng phúng viếng, nói thật, nội bộ Giang Đông cũng bất đồng ý kiến.
Từ Thứ thầm giật mình, không ngờ Lưu Bị cũng đang âm thầm liên hệ với Giang Đông, vì sao? Từ Thứ không truy hỏi việc nội bộ bất đồng của Giang Đông, mà làm mặt lạnh hỏi:
– Không biết Lưu Kỳ phái ai đi Giang Đông?
– Nghe nói là phái Bàng Thống đi Đông Ngô.
Lỗ Túc thở dài nói:
– Hiện tại nội bộ Giang Đông cũng bất đồng ý kiến, có người chủ trương Giang Đông nên thừa nhận Lưu Kỳ làm Kinh Châu Mục, yêu cầu chủ công nhà chúng ta kết minh cùng Lưu Kỳ.
Lúc này, từ cửa lớn truyền đến một tràng cười sang sảng.
– Không biết là ai chủ trương kết minh cùng Giang Lăng?
Chỉ thấy Lưu Cảnh bước nhanh vào đại sảnh, phía sau y là phụ tá Giả Hủ. Giả Hủ trên mặt mang một nụ cười khổ, y vốn không muốn tới gặp sứ giả Giang Đông, nhưng Lưu Cảnh đã mời hết lần này đến lần khác, y bất đắc dĩ đành phải đi cùng.
Giả Hủ cảm thấy bản thân xuất đầu lộ diện một lần, thì đã bị Lưu Cảnh trói chặt, một năm sau, cho dù Lưu Cảnh thả y ra, y cũng không còn nơi nào để đi nữa, nhưng Lưu Cảnh giữ một nguyên tắc, chính là nếu qua lại mà có liên quan đến Tào Tháo, thì sẽ không để cho y tham dự và lộ diện, điều này liền làm cho Giả Hủ thầm cảm thấy may mắn.
Hôm nay đến gặp sứ giả Giang Đông, tuy có chút ngượng ngùng, nhưng kỳ thực cũng không sao.
Gặp Lưu Cảnh đi tới, Lỗ Túc và Từ Thứ vội vàng đứng dậy thi lễ, Lưu Cảnh cười và giới thiệu Giả Hủ cho Lỗ Túc:
– Vị này chính là Giả Văn Hòa, bị kẻ thù hãm hại, tạm thời đến Giang Hạ tỵ nạn.
Lỗ Túc vô cùng kính nể, vị lão giả đen gầy có dung mạo xấu xí này lại là Giả Hủ đại đanh đỉnh đỉnh, y liền cuống quít chào.
– Túc nghe danh Giả công đã lâu, hôm nay diện kiến, Túc thật là có phúc đức ba đời.Giả Hủ cũng trả lễ cười nói:
– Tử Kính vì liên minh Tôn Lưu không nề hà bôn ba gian khổ, làm người ta kính nể, mong Tử Kính có thể hoàn thành sứ mệnh, không phụ Ngô Hầu.
Lưu Cảnh mời mọi người ngồi xuống, lại sai người dâng trà, lúc này mới cười tủm tỉm nói:
– Giang Hạ oi bức, không biết Tử Kính đã quen chưa?
Lỗ Túc cười khổ một tiếng, nói:
– Giang Đông cũng oi bức khó chịu như vậy, tại hạ vốn tướng rằng có thể đến Kinh Châu tránh nóng, không ngờ là chỉ là từ một cái lồng hấp này đến một cái lồng hấp khác mà thôi.
Mọi người đều cười phá lên, không khí trong đại sảnh lập tức trở nên thoải mái, Lưu Cảnh lúc này mới lái trở về đề tài chính, cười hỏi:
– Không biết ở Giang Đông, ai chủ trương qua lại với Giang Lăng?
Lỗ Túc trầm mặc, trong lòng y hiểu rõ, nếu mình nói ra, chính là để lộ cho Lưu Cảnh về tình trạng bất hòa của Giang Đông, chủ công Tôn Quyền cũng không đồng ý để y nói ra, nhưng Lỗ Túc cho rằng điều này sớm muộn cũng không gạt được Lưu Cảnh, chẳng bằng nói thật với Lưu Cảnh, giúp y nhận thức thế cục được rõ ràng.
Trầm mặc một chút, Lỗ Túc chậm rãi nói:
– Trước mắt nội bộ Giang Đông có hai luồng ý kiến, một là ủng hộ Lưu Kỳ và Lưu Bị, do Trương Trưởng sử và Gia Cát Tòng quân là người khởi xướng, họ chủ trương theo quan niệm đích trưởng làm đầu, cho rằng Kỳ công tử mới là người thừa kế chức Kinh Châu Mục hợp pháp, đồng thời cũng tán dương danh vọng của Lưu Hoàng thúc.
– Ngô Hầu và phía quân đội thì có thái độ thế nào?
Lưu Cảnh mặt lạnh như tiền, hỏi.
– Thái độ của Ngô Hầu hơi mập mờ, phía quân đội cũng tán đồng với ý kiến của Trương Trưởng sử, chủ yếu là một vài lão tướng do Trình Phổ đứng đầu, mà người ủng hộ kết minh cùng Giang Hạ, là phe do Chu Đại đô dốc đứng đầu.
Nói tới đây, Lỗ Túc lại cười khổ một tiếng:
– Thế sự thường làm người ta khó có thể dự liệu, vốn tưởng rằng phía quân đội sẽ ghi hận trận chiến Sài Tang, nhưng sự thật hoàn toàn tương phản, phần lớn quân đội đều ủng hộ kết minh cùng Giang Hạ, ngược lại những văn thần thiên về Giang Lăng.
– Văn thần Giang Đông ngoại trừ Thái thú ở một số địa phương ủng hộ kết minh cũng Giang Hạ, phần lớn đều thiên về Giang Lăng, đoán chừng là chịu ảnh hưởng của Trương Tử Bố, cho nên tại hạ hy vọng công tử có thể mau chóng khởi hành cùng tại hạ, đi thuyết phục Ngô Hầu ủng hộ Giang Hạ.
Lưu Cảnh mỉm cười.
– Vậy Tử Kính thiên về người nào?
– Tại hạ đương nhiên là kiên quyết ủng hộ kết minh cùng Giang Hạ, trước khi đi Trương Trưởng sử đã đề nghị tại hạ đồng thời đi sứ đến Giang Lăng, tại hạ không nhận lời, Ngô Hầu đành phải bổ nhiệm Bộ Chất đi Giang Lăng phúng viếng, cùng lúc tại hạ đi đến Vũ Xương, Bộ Chất cũng xuất phát đi Giang Lăng, nếu tại hạ không đoán sai, lúc này Lưu Hoàng thúc đang trên đường đến Giang Đông rồi.
Lỗ Túc lui xuống nghỉ ngơi, Lưu Cảnh tiếp tục thương nghị về việc ở Giang Đông với ba người Từ Thứ, Giả Hủ, Đổng Doãn, Đổng Doãn đứng dậy bực tức nói:
– Điều này thật có chút khó hiểu, chúng ta là chủ lực của Kinh Châu kháng Tào, tương lai quân Tào xuôi nam, chúng ta vẫn là trụ cột, Lưu Bị ở Phàn Thành không đánh mà lui, bây giờ lại ở xa Tương Dương và Giang Hạ, bọn họ lấy gì mà kháng Tào? Về việc thừa nhận Lưu Kỳ làm Kinh Châu Mục, chính là cái mà Giang Đông gọi là thành ý sao?
Từ Thứ cười nói:
– Hưu Chiêu không cần tức giận, sự tình bây giờ vẫn tạm thời không liên quan đến việc kháng Tào, trên thực tế, nội bộ Giang Đông bất đồng, chính là đấu tranh phe phái của bọn họ, theo ta được biết, phe phái trong nội bộ Giang Đông mọc lên như rừng, quan hệ lợi ích vô cùng phức tạp, nào là Ngô phái, Bắc phái, Hội Kê phái, Hoàn phái, còn có phái Nguyên Lão, phái Tráng Niên, đấu tranh vô cùng kịch liệt, nhưng chỉ nói về những phe phái lớn, trên thực tế chỉ có hai phe phái lớn của Chu Du và Trương Chiêu, rất rõ ràng, Chu Du chủ trương kháng Tào, mà Trương Chiêu chủ trương mưu đồ Kinh Châu, cho nên có thể sẽ có đấu tranh giữa Giang Hạ và Nam Quận.
Lưu Cảnh gật gật đầu, tuy trong lòng của y cũng cảm thấy cực kỳ bất mãn với sự thay đổi thất thường của Giang Đông, nhưng y cũng đồng ý với phân tích của Từ Thứ, chuyện này quả thật có dính dáng đến đấu tranh phe phái trong nội bộ Giang Đông.
Lưu Cảnh lại liếc nhìn Giả Hủ, y rất muốn nghe xem ý kiến của Giả Hủ, Giả Hủ mỉm cười nói:
– Nội bộ Giang Đông có bất đồng là rất bình thường, dù sao thì quân Tào vẫn còn ở Liêu Đông, không biết đến năm tháng nào mới xuôi nam, ánh mắt nhìn xa một chút, liền nghĩ đến nguy cơ tương lai sẽ gặp phải mà kết minh cùng Giang Hạ, ánh mắt thiển cận một chút, liền muốn lợi dụng cơ hội mà nắm ba phần Kinh Châu, càng muốn giành nhiều lợi ích, kỳ thực mấu chốt nằm ở Tôn Quyền.
Lưu Cảnh cảm thấy hứng thủ, hỏi:
– Không biết Giả tiên sinh cho rằng Tôn Quyền đang có dụng ý gì?
Giả Hủ cưởi ha hả.
– Tại hạ cảm thấy kết minh hay mua bán đều giống nhau, cũng phải cò kè bớt một thêm hai, nếu như Tôn Quyền muốn kết minh cùng công tử, y vì muốn tranh thủ quyền làm chủ nhiều hơn nữa, kéo thêm Lưu Bị vào cũng là rất bình thường, vì mục đích thôi! Giống như lời Từ Trưởng sử vừa nói, chính là theo đuổi lợi ích lớn nhất.
Nghe xong phân tích của Từ Thứ và Giả Hủ, Đổng Doãn thầm hổ thẹn, y mới phát hiện trên mặt quyền mưu mình vẫn còn hơi non nớt, vậy mà lại không nhìn thấu ý đồ của Giang Đông.
Nhưng Đổng Doãn cũng không muốn làm khán giả, y lại cẩn thận hỏi Giả Hủ:
– Giả tiên sinh cho là Lỗ Túc đã biết dụng ý thật sự của Ngô Hầu sao?
Giả Hủ vuốt râu cười híp mắt.
– Y là tâm phúc của Ngô Hầu, sao lại không biết dụng ý của chủ công, cho dù y không hiểu được dụng ý, Tôn Quyền cũng sẽ ám chỉ cho y, nếu không y đi sứ Giang Hạ sẽ phá hư đại sự, đối với Lỗ Túc mà nói, mời công tử đi Giang Đông mới là nhiệm vụ lớn nhất của y trong chuyến đi này, công tử đừng ngại lợi dụng điểm này, chơi Lỗ Túc một vố, cũng khiến Ngô Hầu hiểu rằng, trong thiên hạ không chỉ một mình y biết làm ăn.
..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!