Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 290: Chặn đường
Màn đêm buông xuống, làm bến thuyền huyện Lật Dương an tĩnh trở lại, thị trấn cách bến tàu chừng hai dặm, Lưu Cảnh đưa lưng đứng ở phía trước cửa sổ thuyền, dừng ở nơi xa huyện thành nhỏ, lúc này trời vừa mới tối, bầu trời tiết thanh minh, có thể rõ ràng nhìn thấy tường thành màu đen.
Nhưng Lưu Cảnh với thị trấn lại làm như không thấy, hắn vẫn còn đang suy nghĩ lời Tưởng Uyển nói, những lời đó, tính chính xác không cần hoài nghi, theo như vài câu mà Lỗ Túc nói với mình, Lưu Cảnh liền đoán được bên trong Giang Đông khác nhau, chỉ có điều hắn không ngờ rằng Trương Chiêu lại đề xuất giam lỏng mình.
Tuy nhiên đề nghị của Trương Chiêu cũng là ở hợp tình hợp lý, mấu chốt là thái độ của Tôn Quyền, vì sao thái độ y mờ ám, chẳng lẽ trong lòng y cũng có mưu với Giang Hạ? Chẳng lẽ y thật sự muốn ép mình trở về Giang Hạ.
Nhưng Lưu Cảnh không muốn làm như vậy, trở về Giang Hạ đương nhiên nhất thời vui sướng, nhưng kết quả chưa chắc là Tôn Quyền chạy tới Sài Tang đàm phán.
Đã không có mình tham dự, thế lực Chu Du cô đơn, Tôn Quyền cực có thể sẽ bị Trương Chiêu thuyết phục, kết hợp Giang Lăng và Tương Dương đến vây công mình, như vậy đại kế chống đỡ Tào liền hoàn toàn phá sản rồi, đây là kết quả Lưu Cảnh không muốn thấy nhất.
Lưu Cảnh thở dài, lúc này, ngoài khoang thuyền truyền đến thanh âm của Lỗ Túc:
– Cảnh công tử, ta có thể đi vào không?
– Tử Kính mời vào!
Tuy rằng cuối cùng giễu cợt Lỗ Túc một phen, nhưng Lưu Cảnh đối với Lỗ Túc có ấn tượng vô cùng tốt, người này chinh là một người trung hậu, kiên định phái chống đỡ Tào, dùng hết sức lực thúc đẩy mình kết minh cùng Tôn Quyền, chỉ tiếc y ở Giang Đông địa vị không cao, nếu không hoàn toàn có thể tín nhiệm y.
Lỗ Túc đi đến, khom người thi lễ nói:
– Đã quấy rầy công tử nghỉ ngơi.
Lưu Cảnh cười khoát tay:
– Tử Kính mời ngồi!
Trong lòng Lỗ Túc có điểm bất an không yên, Lưu Cảnh một đường đến Giang Đông là đêm không ngừng nghỉ, bất ngờ bỏ neo cũng là vì tiếp viện, đêm nay tại sao lại cập bến ở huyện Lật Dương?
Hiện tại cách Đông Ngô càng gần, Lỗ Túc càng lo lắng, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, y ngồi xuống, bất an không yên hỏi:
– Là sáng mai xuất phát sao?
Lưu Cảnh cười khổ một tiếng nói:
– Ta không dối gạt Tử Kính, ta nhận được một tin tức, nói Trương Tử Bố hướng Ngô hầu đề nghị giam lỏng ta vài năm, ta rất lo lắng.
Lỗ Túc chấn động, lời nói trở nên cà lăm:
– Việc này… là từ đâu nói?
Ánh mắt của Lưu Cảnh trở nên lợi hại, nhìn chăm chú vào Lỗ Túc:
– Chẳng lẽ Lỗ Phó Đô Đốc cho rằng đây là lời nói vô căn cứ sao?
Lỗ Túc nghẹn lời, y đương nhiên biết đây không phải lời nói vô căn cứ, mặc dù trong khoảng thời gian này y không ở Giang Đông, nhưng nếu Trương Chiêu đề xuất như vậy tuyệt không kỳ quái.
Giọng điệu Lưu Cảnh lại thay đổi dịu đi:
– Ta biết Tử Kính trong khoảng thời gian này không ở Giang Đông, đương nhiên sẽ không hiểu rõ, việc này ta không trách Tử Kính.
Trong lòng Lỗ Túc hổ thẹn, nhưng cũng không biết làm như thế nào khuyên bảo Lưu Cảnh, nhất thời cúi đầu không nói.
Đúng lúc này, bờ bắc bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa dồn dập, tới gần bờ sông, chỉ nghe thấy hơn năm nữ tử hét lớn:
– Nơi này là thuyền của Lưu Cảnh sao?
Lưu Cảnh ngẩn ra, hắn nghe được tiếng vó ngựa dày đặc, chí ít có hơn trăm kỵ sĩ, rõ ràng vẫn là nữ tử trẻ tuổi, đây là ai?
Nữ tử bờ bên kia hô cực lớn:
– Lại không trả lời, bản cô nương cần phải hạ lệnh bắn tên rồi!
Lưu Cảnh mang đến hơn hai trăm lính tinh nhuệ sớm bị tiếng vó ngựa kinh động, bọn họ ngồi xổm ở mép thuyền giơ cung nỏ lên nhắm hơn trăm người cưỡi ngựa ngay bờ bên kia, mơ hồ có thể thấy bọn họ đội mũ mặc giáp, rất giống kỵ binh.
Tuy nhiên những kỵ binh này không có chút kinh nghiệm thực chiến nào, bọn họ căn bản không có ý thức được chính mình đã bị đối phương khống chế tên nỏ, chỉ cần Lưu Cảnh ra lệnh một tiếng, hơn trăm kỵ binh chắc chắn chết hơn phân nửa.
Lúc này, Thân Vệ Doanh Hầu Từ Tranh chạy tiến khoang thuyền bẩm báo:
– Khởi bẩm công tử, trên bờ bắc ước chừng một trăm hai mươi người, đều là kỵ binh, tuy nhiên…..
– Tuy nhiên cái gì, nói!
– Tuy nhiên hơi kỳ quái, hình như đều là nữ binh!
Lưu Cảnh tới gần cửa sổ thuyền, hướng kỵ binh trên bờ nhìn lại, bóng người ẻo lả, tuy rằng đội mũ mặc giáp, mỗi người dáng thon thả, quả thật đều là nữ nhân:
– Kỳ quái, thế nào lại là nữ kỵ binh?
Lưu Cảnh nghi ngờ hướng Lỗ Túc nhìn lại, Lỗ Túc bỗng nhiên vỗ trán, luôn miệng nói:
– Ngàn vạn lần đừng động thủ, đây là muội của Ngô hầu!
Lưu Cảnh bỗng nhiên hiểu được, đây là tiểu cô nương năm đó đoạt ngựa của hắn, hiện tại trưởng thành, Lưu Cảnh không khỏi buồn cười, quá khứ đã qua nhiều năm như vậy, nàng còn nhớ hận chính mình sao?
Hắn lúc này phân phó Từ Tranh:
– Bảo huynh đệ coi chừng một chút, không cần để ý tới, ta sẽ ứng phó.
Từ Tranh đáp ứng một tiếng đi xuống, Lỗ Túc lại cười khổ nói:
– Đây là muội của Ngô hầu, năm nay mười bảy tuổi, từ nhỏ được ca tụng múa thương rất giỏi, hơn nữa am hiểu cung tiễn, ba năm trước chiêu mộ hai trăm nữ binh, cưỡi ngựa luyện tiễn, một đám hung hãn dị thường, cả ngày xuất hiện trên phố xá, nói là trừng phạt ác dương, kì thực gây chuyện thị phi, trên dưới Đông Ngô mỗi người đều sợ các nàng, đều gọi các nàng là cung mã cơ…
Không đợi Lỗ Túc nói xong, nữ tử trên bờ lại hô to, trong thanh âm có tức giận:
– Ta đếm ba tiếng, nếu lại không để ý tới, ta liền hạ lệnh bắn tên đó!
Trong lòng Lưu Cảnh ngầm cười khổ, đành phải đáp ứng nói:
– Ta đáp ứng lời mời của lệnh huynh, từ xa đến Giang Đông làm khách, đây là đạo đãi khách của Giang Đông sao?
Nữ tử trên bờ chính là Tôn Thượng Hương, tuy rằng thời gian đã gần sáu năm, nhưng nàng cũng không quên chuyện nhục nhã năm đó, chỉ có điều mọi việc dần dần bị cuộc sống chôn vùi, không hề để ở trong lòng.Nhưng ba ngày trước, trong lúc vô ý nàng nghe nói về Lưu Cảnh, lập tức khơi gợi lên mối hận giấu ở trong lòng nàng ngày trước, lửa giận trong lòng lại bị điểm cháy, liền suất lĩnh một trăm nữ binh dọc theo Lật Thủy tới nhanh như chớp điện, hỏi đường, ở huyện Lật Dương tìm được đội thuyền của Lưu Cảnh.
Kỳ thật không cần hỏi Tôn Thượng Hương cũng biết đây là đội thuyền của Lưu Cảnh, hơn mười thuyền chiến loại nhỏ không phải là thuỷ quân Giang Đông, ngoại trừ Lưu Cảnh thì còn ai nữa?
Tôn Thượng Hương tuy rằng nóng nảy, nhưng cũng không lỗ mãng, lại càng không ngu xuẩn, nàng nghe được câu trả lời của Lưu Cảnh, khi cách đây sáu năm, nàng vẫn là nghe ra âm thanh của Lưu Cảnh, lạnh lùng nói:
– Trừ phi ngươi để bản cô nương bắn ba mũi tên, bất kể chết sống, thù hận quá khứ liền được cắt đứt.
Tâm niệm Lưu Cảnh xoay chuyển nhanh, nàng là có ý gì? bắn ba mũi tên, vậy mình lấy một tấm chắn, cho dù nàng bắn mười mũi tên cũng không sao, chẳng lẽ… Nàng là muốn bắn chiến mã của mình sao? Hoặc là nàng chỉ muốn lấy mặt mũi.
Lỗ Túc bên cạnh lại nghe đến hồ đồ rồi, Tôn tiểu nương và Lưu Cảnh lại có ân oán gì? Mặc dù trong lòng y khó hiểu, nhưng lúc này lại không để cho y chậm rãi tìm kiếm đáp án, y vội vàng nói với Lưu Cảnh:
– Xin công tử để ta lên bờ, ta đi thuyết phục cô ấy.
Lưu Cảnh gật gật đầu, nháy mắt với thân binh bên cạnh, thân binh lập tức đi ra ngoài chuẩn bị một con thuyền, đưa Lỗ Túc đi bờ bắc, lúc này, Tưởng Uyển đứng ở cửa khoang cười nói:
– Tôn tiểu muội này tuy rằng bộ dạng vô cùng xinh đẹp, nhưng tính tình cương liệt, không cho Ngô hầu thay nàng chọn phu quân, nàng tự mình chọn lựa, cho nên đến nay chưa gả.
Lưu Cảnh cũng nhịn không được bật cười:
– Tài năng, tuấn kiệt ở Giang Đông xuất hiện lớp lớp, nàng lại có thể không tìm thấy lang quân thích hợp? Hay là không có người nào dám cưới nàng!
– Cả hai đều có đi! Nàng muốn gả cho anh hùng vang danh khắp thiên hạ, nhưng anh hùng của Giang Đông cũng không dám cưới nàng.
Lưu Cảnh khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào Lỗ Túc xa xa, Lỗ Túc đã lên bờ bên kia, mơ hồ đang cùng nữ tử cầm đầu trao đổi cái gì đó.
Ánh mắt của Lưu Cảnh lại chuyển tới trên người nữ tử cưỡi ngựa kia, đương nhiên thấy không rõ hình dạng của nàng lắm, nhưng có thể nhìn ra thân hình nàng cao gầy thon thả, chính là Tôn Thượng Hương sao? Sáu năm trước thấy vóc dáng nàng chưa đủ, không ngờ hiện tại cao như vậy rồi.
Hình dạng Tôn Thượng Hương sáu năm trước thế nào Lưu Cảnh đã quên, nhưng lòng dạ độc ác của nàng để lại cho Lưu Cảnh ấn tượng sâu, sẽ không biết nàng có thể giống trong lịch sử hay không, cuối cùng gả cho Lưu Bị.
Lúc này Lỗ Túc đã trở lại, không lên thuyền của Lưu Cảnh, liền ở giữa sông xa xa nói:
– Cô ấy nói chỉ cần công tử đáp ứng điều kiện của nàng, nàng sẽ không quấy rầy công tử nữa.
– Điều kiện gì?
Lưu Cảnh biết nhưng vẫn hỏi.
– Chính là vừa rồi…
Lỗ Túc ấp a ấp úng nói:
– Nàng đề xuất bắn công tử ba mũi tên.
– Hừ!
Lưu Cảnh hừ lạnh một tiếng,
– Ta không đáp ứng thì thế nào?
Lưu Cảnh đem chỗ không hài lòng đè trong lòng, lại cười tủm tỉm với Tôn Thượng Hương cao giọng nói:
– Tôn cô nương, chẳng lẽ cô chỉ mang thù không nhớ hả? Năm đó nếu không phải ta nhận là kẻ giết người, Tôn cô nương có thể chạy ra thành Vũ Xương sao?
– Lưu Cảnh, ít nói nhảm, năm đó phát sinh chuyện gì, trong lòng ngươi rõ ràng nhất, ta đã đủ khoan dung ngươi rồi, nếu không ta nhất định sẽ phải lấy mạng chó của ngươi!
Lưu Cảnh lắc lắc đầu, lại thản nhiên hỏi Lỗ Túc:
– Nếu ta không đáp ứng, cô ta sẽ làm gì?
Lỗ Túc cực kỳ bất đắc dĩ, y thật sự cũng không thể trêu vào muội muội này của Ngô hầu, nhưng y lại lo lắng Lưu Cảnh sẽ coi đây là cớ không đi Đông Ngô, làm y ở thế khó xử, vạn bất đắc dĩ, y đành phải thở dài nói:
– Nếu cô ấy nổi cơn, chỉ sợ sẽ đuổi công tử tới phủ thành Vũ Xương.
Lưu Cảnh hoảng sợ, thực có thể như vậy sao? Khó trách không ai dám cưới nàng, hắn đương nhiên sẽ không so đo cùng một nữ nhân, cũng sẽ không lấy Tôn Thượng Hương làm lý do không đi Đông Ngô, tuy nhiên nếu trong giọng nói của nàng có nhiều lỗ hổng như vậy, đáp ứng nàng thì có làm sao?
Hắn liền cưới nói với Lỗ Túc:
– Tử Kính đi nói cho nàng biết đi! Ta có thể đáp ứng.
Lỗ Túc mừng rỡ, không nghĩ tới việc đau đầu này liền dễ dàng giải quyết như vậy, y cuống quít trở lại bờ bắc.
Lúc này, Lý Phù chậm rãi đi tới bên cạnh Lưu Cảnh, thấp giọng nói:
– Công tử, ta cũng có một kế, có thể thử thái độ Ngô hầu.
Y thì thầm nói nhỏ với Lưu Cảnh vài câu, Lưu Cảnh suy tư một lát, không khỏi gật, một diệu kế như vậy, hắn lập tức sai người tìm Từ Tranh đến, phân phó vài câu, Từ Tranh đã giật mình, như vậy sao được? Nhưng thấy được ánh mắt Lưu Cảnh nghiêm khắc, y không dám không đáp ứng, vội vàng đi ra ngoài sắp xếp.
…
Lỗ Túc đem lời Lưu Cảnh phân phó chuyển cho Tôn Thượng Hương, trong lòng Tôn Thượng Hương mừng rỡ, chỉ cần Lưu Cảnh đáp ứng, nàng liền có thể thu thập hắn, hắn cho là tìm được sơ hở trong lời nói của mình, lấy một tấm lá chắn là có thể đỡ được cung tên của mình sao?
Trong lòng Tôn Thượng Hương vô cùng đắc ý, nàng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nếu chẳng may mười năm sau Lưu Cảnh lại đến thực hiện lời hứa thì làm sao bây giờ? Trong lòng nàng khẩn trương, hô lớn với Lưu Cảnh:
– Lưu Cảnh, thực hiện lời hứa trong vòng ba tháng, quân tử nhất ngôn, khoái mã trước hết!
Trong bóng đêm chỉ thấy Lưu Cảnh lười biếng đáp:
– Ta mặc dù không phải quân tử, nhưng cũng không tạm thời đáp ứng điều kiện, càng sẽ không thất hứa với nữ nhân, cô đi đi! Không cần lại quấy nhiễu giấc ngủ của ta.
Mặt Tôn Thượng Hương đỏ lên, cúi đầu hô một tiếng, vung roi mạnh kéo chiến mã:
– Đi!
Nàng dẫn hơn một trăm nữ kỵ binh phóng ngựa chạy đi hướng đông, chốc lát liền không thấy bóng dáng, Lỗ Túc nhìn các nàng đi xa, bỗng nhiên y ý thức được, nếu Lưu Cảnh đáp ứng nàng rồi, vậy cũng là nói Lưu Cảnh vẫn muốn đi Đông Ngô.
Một tảng đá lớn trong lòng Lỗ Túc bỗng nhiên buông xuống.
———-oOo———-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!