Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 295: Nguyện làm khuyển mã làm việc vì công tử
– Ngươi nói cái gì?
Tôn Quyền hoàn toàn nghe không hiểu ý tứ của Gia Cát Cẩn, y giật mình mà nhìn Gia Cát Cẩn.
– Vi thần nói là Lưu Cảnh thật sự đã chết nhiều năm trước rồi, Lưu Cảnh này là giả mạo, thân phận thật sự của hắn không ai biết, người này luôn luôn giả mạo con cháu Lưu Biểu.
– Vớ vẩn!
Tôn Quyền căn bản sẽ không tin chuyện bịa đặt này, y có chút không vui mà lắc đầu:
– Nếu hắn là giả mạo, giấu diếm sao được Lưu Biểu? Lưu Biểu làm sao có thể cho cháu trai giả mạo làm Thái Thú Giang Hạ, Tử Du, ngươi nghe chuyện ma quỷ này ở đâu vậy?
Gia Cát Cẩn thở dài, gã biết rằng loại chuyện này rất khó làm cho người ta tin tưởng, ngay cả bản thân gã mới đầu cũng không tin chứ nói chi là Ngô hầu.
– Hồi bẩm chủ công, chuyện này chính mồm Lưu Bị nói với ta, hơn nữa Lưu Biểu trước kia chưa từng nhìn thấy cháu trai mình, phụ mẫu đều mất Lưu Cảnh mới đem hắn gửi đến Kinh Châu, hơn nữa người duy nhất biết thân phận của hắn là cậu một nhà, đã bị chết vì trận đại hỏa mấy năm trước, thật sự khả nghi.
Tôn Quyền trầm tư không nói, với thân phận của Lưu Bị, ông ta sẽ không làm những việc ngây thơ ngu xuẩn, chẳng lẽ thực có vấn đề sao?
Y cầm lên hai phong thư, cẩn thận nhìn một lần, đây là chữ Lưu độ và Lưu Bàn, trong thư nói Lưu Cảnh khi còn bé ngã gãy chân, chân hơi cà thọt, nhưng y nhìn thấy Lưu Cảnh đi lại rất bình thường, không có một chút gì là cà thọt.
Còn Lưu Cảnh trước kia nói giọng Sơn Dương còn bây giờ thì không, là Lưu Bị giúp hắn che giấu quá khứ, Lưu Độ sớm phát hiện có điều khả nghi, nhưng lại không dám nói lung tung.
Tuy rằng những chứng cớ này cũng chưa hoàn toàn khiến Tôn Quyền tin tưởng, nhưng ít ra y có chút dao động, y biết rằng sẽ không tin những tin đồn vô căn cứ, trong lòng rất tin những lời nói của Lưu Bị.
Trầm tư thật lâu sau, Tôn Quyền đem thư trả lại cho Gia Cát Cẩn, nói với hắn:
– Lưu Cảnh là thật hay giả, với Giang Đông mà nói cũng không quan trọng, chúng ta chỉ quan tâm lợi ích của Giang Đông cùng Giang Hạ kết minh càng thêm phù hợp với lợi ích của Giang Đông, cứ như vậy, chuyện này coi như chưa bao giờ xảy ra, hiểu chưa?
– Nhưng…
Gia Cát Cẩn còn có một chút áy náy và lo lắng, Giang Đông làm sao có thể cùng kẻ lừa đảo kết minh chứ?
Tôn Quyền lạnh lùng nhìn chăm chú vào gã:
– Gia Cát tham quân, ta đã nói, chuyện này coi như không xảy ra, ta hy vọng ngươi không làm lớn chuyện này, không bởi vì ngươi là huynh đệ Gia Cát Lượng mà làm tổn hại lợi ích của Giang Đông.
Tôn Quyền này nói lời nhấn mạnh này, Gia Cát Cẩn mặt trắng bệch, hắn lắc đầu:
– Ta tuyệt sẽ không vì việc tư mà làm hỏng việc công, chỉ có điều đạo đức không cho phép, nếu vạch trần thân phận Lưu Cảnh làm bất lợi cho lợi ích của Giang Đông, vi thần sẽ không tiết lộ việc này cho bất kỳ ai.
Tôn Quyền cũng cảm giác mình nói hơi quá, liền hòa hoãn trở lại, chân thành nói với Gia Cát Cẩn:
– Tử Du, có một số việc ngươi còn không biết, Thiên tử đã phong Lưu Cảnh làm Kinh Châu Mục, hơn nữa Tào Tháo muốn để cho Lưu Cảnh đầu hàng, hứa để hắn làm Tương Dương Vương, vĩnh viễn là con cháu Kinh Châu Mục, nếu Lưu Cảnh đầu hàng Tào Tháo, với Giang Đông là một đòn trí mạng, cho nên ta phải đem Lưu Cảnh buộc chặt vào lợi ích của Giang Đông vào cùng một chỗ.
Gia Cát Cẩn lúc này mới chợt hiểu, hoá ra chủ công sợ Lưu Cảnh đầu hàng Tào Tháo, gã cũng là có kiến thức hơn người, lập tức nghĩ tới hậu quả Lưu Cảnh đầu hàng Tào Tháo, bèn yên lặng gật gật đầu, sau một lúc lâu lại hỏi:
– Vậy Lưu Bị làm sao bây giờ?
Trầm tư một lát, Tôn Quyền chậm rãi nói:
– Ta sẽ đi thăm hỏi Lưu Bị ngay bây giờ, và nói với ông ta một chút.
….
Đào gia Giang Đông có hai tòa lớn tòa nhà, một tòa ở bên trong thành Đông Ngô, một tòa khác thì ở bên bờ Trường Giang huyện Đan Đồn, Đào gia ở huyện Đan Đồ còn có hai mươi mấy tòa kho hàng lớn, Đan Đồ mới là kinh tế trọng yếu của Đào Gia, mà Đông Ngô thành chỉ là nơi liên hệ với quan phủ.
Trước mắt Đào gia ở Giang Đông buôn bán do đứa con thứ ba Đào Liệt bắt đầu phụ trách, tuy nhiên mấy ngày nay ông ta vừa lúc đi Từ Châu, không ở Giang Đông, mặc dù như vậy, Lưu Cảnh vào ở Đào Gia không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Tòa nhà Đào gia khoảng hai mươi mẫu, nằm ở thành tây Đông Ngô, trước cửa là năm trăm thuyền hàng nối dài trên sông, nối thẳng Tư Giang, cuối cùng có thể vào Trường Giang.
Trước khi Lưu Cảnh đến, Đông Ngô Đào phủ liền nhận được chỉ lệnh Đào Thắng, sớm chuẩn bị chu đáo để cô gia vào ở.
Quản gia của Đào gia họ Hàn, là một gã trung niên chừng bốn mươi tuổi, cẩn thận chu đáo, cực kỳ khôn khéo, thậm chí với binh lính thủ hạ của Lưu Cảnh cũng chuẩn bị chỗ ở.
– Cô gia cứ việc yên tâm, tòa nhà chúng ta rất lớn, ở năm sáu trăm người không vấn đề gì, hơn nữa tửu quán Quan Vân lầu lớn nhất thành Đông Ngô cũng là sản nghiệp Đào gia, ta đều sắp xếp xong xuôi, ăn ngủ tuyệt đối không thành vấn đề.
Lưu Cảnh dẫn theo khoảng hai trăm người, còn có hai mươi mấy con chiến mã đều được Hàn quản gia nhất nhất an bài thỏa đáng, bọn lính hai người một gian nhà, ăn ngủ điều kiện không tệ, chiến mã cũng có người chăn ngựa, khiến Lưu Cảnh hết sức hài lòng, hắn thực như có cảm giác về nhà.
– Đa tạ Hàn quản gia, khiến các ngươi vất vả rồi.
– Cô gia không cần khách khí, được phục vụ cô gia là vinh hạnh của chúng ta, chúng ta còn vui mừng không kịp.
Hàn quản rất biết nói chuyện, y dẫn Lưu Cảnh vào ở một gian độc viện, lúc nào cũng có thị nữ hầu hạ, Lý Phù và Tưởng Uyển thì vào ở viện tử sát vách.
Ăn cơm trưa xong, tất cả mọi người đều ngủ một lát, trên đường đi lại mệt nhọc, Lưu Cảnh đi rửa mặt một lát, liền khoanh tay đi vào tiểu viện cách vách, nơi này là chỗ ở Lý Phù và Tưởng Uyển, chỉ thấy Tưởng Uyển còn Lý Phù không thấy bóng dáng đâu.
Lưu Cảnh cười hỏi:
– Lý chủ bộ đi nơi nào?
Tưởng Uyển vội vàng nói:
– Lý tiên sinh giữa trưa đi ra ngoài, nói đi dạo phố, sẽ nhanh chóng trở về.
Lưu Cảnh nghe Lưu Mẫn nói về Lý Phù háo sắc, đoán chừng là đi tìm nữ nhân, hắn đã hỏi nhiều, liền ngồi xuống nhìn Tưởng Uyển cười hỏi:
– Ta đại khái hai tháng trước viết cho Công Diễm hai phong thư, không biết Công Diễm có nhận được hay không?
Tưởng Uyển lắc đầu:
– Ngày mồng một tết giỗ tổ, ta liền rời nhà ra ngoài, vẫn chưa trở về, thật xin lỗi, không có nhận được thư của công tử.
Lưu Cảnh gật gật đầu, vừa cười nói:
– Thật ra ta là muốn cùng Công Diễm nói chuyện trị quốc, ta nghe Lưu Biệt Giá từng nói, nói Công Diễm có tâm đắc trị quốc, hắn còn từng đề cử Kinh Châu, đáng tiếc Châu Mục cho rằng Công Diễm tuổi trẻ, chưa có khả năng, ta lại muốn nghe nguyện ý này.
Tưởng Uyển là một người rộng rãi, gã biết rằng Lưu Cảnh là thành tâm thỉnh giáo, khiêm tốn vài câu, liền vui vẻ cười nói:
– Lão tử viết, trị đại quốc như nấu tiểu tươi, rất nhiều người đều cho rằng dân phú mới có thể Quốc Cường, kỳ thật cũng cần phải chia làm ngắn hạn và dài hạn, một quốc gia cường thịnh ở chỗ tài nguyên phong phú, trong ngắn hạn có thể giao dịch mua bán, có thể lấy quặng đúc tiền, trong vòng vài năm, các nhà kho của quốc gia sẽ phong phú, trên thực tế là đem tài nguyên mua được nước khác, một khi nước khác kịp phản ứng, đoạn tuyệt buôn bán, tài nguyên cũng liền chặt đứt, cho nên chỉ có thể là ngắn hạn.
– Vậy nếu là dài hạn?
Lưu Cảnh lại hỏi.
– Dài hạn mấu chốt ở chỗ nhân khẩu nhiều hay ít, nhất định phải có đầy đủ nhân khẩu, có người làm ruộng, có người thủ công, có người kinh thương, có người chăn nuôi, nhân dân an cư lạc nghiệp, của cải dần dần tích lũy, mười năm hai mươi năm về sau, quốc gia sao không thể phồn thịnh?
Dừng một chút, Tưởng Uyển nhìn Lưu Cảnh hết sức chăm chú nghe, liền tiếp tục nói:
– Cuối thời Hán Khăn vàng tác loạn, quân phiệt nổi lên, chinh chiến lẫn nhau, dân tình thấm khổ, ta đi du ngoạn nhiều năm, cảm nhận được các nơi nhân khẩu giảm mạnh, hơn nữa các nơi ở Trung Nguyên, đi trong vòng hơn mười dặm cũng không thấy được bóng người, thôn trang hoang vu, ruộng đều là cây cỏ, hoang vắng cực kỳ, tương phản với Kinh Châu, Ba Thục và Giang Đông nhân dân ít chịu chiến loạn mà nhân khẩu sinh sôi, hơn nữa đại lượng người phương bắc hướng nam chạy trốn, số lượng vượt qua cả Trung Nguyên.
Lưu Cảnh yên lặng gật đầu, hắn thở dài một tiếng:
– Nhưng ta cảm giác Kinh Châu nhân khẩu vẫn là quá ít.
– Không!
Tưởng Uyển lắc lắc đầu:
– Nhân khẩu Kinh Châu cũng không ít, mấu chốt là quan phủ hộ tịch nhân khẩu ít, rất nhiều nhân khẩu biến thành cường hào phụ thuộc, Quang Hoàng Tổ khống chế được dân này gần tám vạn, còn không cần phải nói những đại thế gia là Thái gia, Khoái gia. Nếu công tử có thể đánh vỡ sự khống chế cường hào Kinh Châu cát cứ, thực lực Kinh Châu chắc chắn sẽ là một lối thoát về sau.
Những lời nói của Tưởng Uyển chạm đến tâm khảm của Lưu Cảnh, không hổ là danh tướng Thục Hán trong lịch sử, nhìn vấn đề rất thấu đáo, Lưu Cảnh đứng dậy, hướng về Tưởng Uyển thi lễ thật sâu, thành khẩn nói:
– Lưu Cảnh lòng mang trí lớn, lại bất hạnh thiếu đi nhân tài, khẩn cầu tiên sinh có thể giúp ta một tay.
Tưởng Uyển mặc dù không có nhận được thư của Lưu Cảnh, lại từ năm trước nhận được thư của sư tôn Lưu Tiên, yêu cầu gã ra làm quan Giang Hạ, Lưu Mẫn và Chu Bất Nghi cũng viết thư mời gã.
Chỉ có điều Tưởng Uyển cảm thấy bản thân việc học tập chưa thành tài, mới chậm trễ đi tìm Lưu Cảnh, còn lần này ở Giang Đông gặp nhau, có thể nói nước chảy thành sông, gã thấy Lưu Cảnh rất có thành ý, liền cười nói:
– Nếu công tử không chê Tưởng Uyển ngu dốt, nguyện làm khuyển mã theo hầu hạ công tử.
….
Ngay lúc Tưởng Uyển quyết định nguyện trung thành với Lưu Cảnh, ở quý khách quán Đông Ngô, Tôn Quyền cũng đang cùng Lưu Bị trò chuyện thật vui với nhau. Lưu Bị danh tiếng nổi danh khắp thiên hạ, phụ nữ và trẻ em đều biết, này khiến cho ông ta thu hút được rất nhiều người, rất nhiều người nguyện ý kết giao với ông ta.
Mặt khác, Lưu Bị ở năm đó bình định loạn Khăn vàng và tấn công Đổng Trác đã rất có giao tình với Tôn Quyên, cha của Tôn Quyền, về điểm này, Tôn Quyền có chút kính trọng với Lưu Bị.
Tuy nhiên, bất kể là trong lòng có chút kính trọng hay trò chuyện với nhau thật vui, Tôn Quyền đều không có bàn chính sự với Lưu Bị, chỉ có điều tự tạo giao tình, cũng là bồi thường mấy ngày trước đây để Lưu Bị một mình.
Đặc biệt tới nơi thăm hỏi, thực tế là một loại thái độ tôn trọng, cũng là nể mặt Lưu Bị, khiến Lưu Bị đang buồn phiền mà sinh lòng bất mãn trở thành hư không.
– Ha hả! Nhớ tổ tiên Ngô hầu quả nhiên là mãnh liệt cái thế, còn nhớ rõ ta cùng tiên sư Lư Công bị mấy vạn giặc Khăn vàng bao vây, quyết tử để phá vòng vây, đang lúc nguy cơ lệnh tôn dẫn một ngàn quân tinh nhuệ tới, thế như chẻ tre, đánh tan mấy vạn giặc Khăn vàng, bây giờ nghĩ lại, giống như là việc hôm qua, vậy mà thoáng một cái đã hai mươi năm rồi.
Tôn Quyền nghe rất chăm chú, y theo Tiểu Sùng bái phụ thân, nhưng chuyện phụ thân y lại không biết nhiều lắm, lúc này Lưu Bị nói lại mới biết được một chút, y cúi đầu thật sâu thi lễ nói cám ơn:
– Cảm Tạ Hoàng thúc đã nói lại chuyện cũ của gia đình, ta hiện tại mới biết, hoá ra Hoàng thúc và gia phụ lại có thân tình lâu như vậy, Trọng Mưu thất lễ.
Lưu Bị vội vàng cười nói:
– Ngô hầu không cần phải khách khí!
Ở bên cạnh Tôn Quyền ngoại trừ Gia Cát Cẩn thì Trương Chiêu cũng đồng thời ngồi đó, gã và Lưu Bị là bạn cũ, đặc biệt theo Tôn Quyền đến thăm hỏi.
Trương Chiêu thấy không còn sớm, liền nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhắc nhở Tôn Quyền có thể nói chính sự rồi, trong lòng Tôn Quyền hiểu được, liền đem câu chuyện chuyển tới chính sự.
Trầm ngâm một chút, Tôn Quyền liền cười nói:
– Kỳ thật lần này mời Hoàng thúc và Cảnh công tử đến Giang Đông, chủ yếu là ta muốn bàn một số việc, thúc đẩy Vũ Xương và Giang Lăng giải hòa, để các ngươi có thể kết làm đồng minh, cùng nhau thảo phạt Thái Mạo.
———-oOo———-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!