Binh Lâm Thiên Hạ - Chương 300: Ẩm mã hán thủy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Binh Lâm Thiên Hạ


Chương 300: Ẩm mã hán thủy


Dựa theo kế hoạch bình thường, Tào Tháo trực tiếp từ Huyện Dịch trở về Nghiệp Đô, nhưng quân Tào thất bại ở quận Nam Dương làm rối loạn kế hoạch của lão, đó vẫn là một cái tâm bệnh trước sau cũng vẩy không đi, sau khi ở Huyện Dịch nghỉ ngơi tạm và chỉnh đốn, Tào Tháo liền suất lĩnh ba vạn quân tinh nhuệ đi thẳng xuống Nam Dương.

Uyển Thành, mặc dù Tào Nhân luôn luôn vì Tương Dương chiến bại mà mang tâm trạng nơm nớp lo sợ, hy vọng thời gian đối mặt với sự tức giận của Tào Tháo có thể tiếp tục kéo dài một chút, y tưởng tượng thấy địa khu Đông Bắc trời đông giá rét buông xuống, chiến tranh sẽ bị kéo dài, ít nhất đến mùa xuân sang năm mới có thể chấm dứt.

Khi đó tình thế liền sẽ phát sinh một ít biến hóa, tỷ như Tam gia ở Kinh Châu bùng nổ nội chiến, y liền có thể nhân cơ hội lập nhiều một ít công tích bù lại y trước đây chiến bại.

Chỉ tiếc lý tưởng thì đầy ắp, sự thật lại rất thiếu thốn, mùa thu vừa mới tới, quân Tào liền kết thúc chiến dịch Liễu Thành, Tào Tháo tự mình dẫn đại quân xuôi nam tới Uyển Thành, Tào Nhân không thể không kiên trì nghênh đón bão tố thống kích, mấu chốt là y không thể nói rõ với Tào Tháo việc của Giả Hủ.

Uyển Thành, Tào Nhân suất lĩnh mười mấy tên tướng lĩnh quỳ xuống trước ngựa Tào Tháo, nơm nớp lo sợ nói: – Mạt tướng Tào Nhân cung nghênh Thừa tướng vào thành.

Tào Tháo liếc mắt đánh giá chư tướng một cái, Giả Hủ, Nhạc Tiến, Tào Hồng, Lý Điển bốn gã mưu sĩ đại tướng cũng không trông thấy rồi, khiến trong lòng của lão nổi lên tia ảm đạm, lão không có giận dữ, chỉ khoát tay áo: – Chư vị tướng lĩnh mời đứng lên!

Mọi người đứng dậy, Tào Nhân cảm giác đến giọng điệu bình tĩnh của Tào Tháo, cũng không có bão tố tiến đến như y lo lắng, trong lòng an tâm một chút, lại vội vàng nói: – Mời Thừa tướng vào thành!

Tào Tháo đánh ngựa vào Uyển Thành, lão trực tiếp tiến vào đại sảnh quân nha ngồi xuống, đem mọi người bình lui, trên đại sảnh chỉ còn lại có bốn người Trình Dục, Tào Nhân, Vu Cấm và Mao Giới. Tào Tháo lúc này mới hỏi Vu Cấm: – Văn Tắc, nghe nói ngươi bị bắt, sau đó lại đào thoát?

Trong lòng Tào Nhân nhảy dựng, gã cũng không có nói việc Vu Cấm bị bắt, Thừa tướng là từ đâu biết, trong lòng của gã càng thêm bất an, cảm thấy Thừa tướng chuyện gì cũng đều biết rồi.

Vu Cấm đầy mặt hổ thẹn, tiến lên khom người nói: – Thuộc hạ vô năng, đánh không lại Lưu Cảnh, bị hắn bắt giữ, nhưng cũng may thuộc hạ vận khí không tệ, nhận được một gã xã đảng trợ giúp, ở nửa đường trốn thoát.

Vu Cấm liền nói một lần quá trình trốn thoát của gã, chỉ có điều hơi có chút thay đổi, đem hai người áp giải gã biến thành mười mấy người áp giải, một tên binh lính trong đó biến thành đồng hương của gã, chính là người đồng hương này cắt đứt dây thừng trói, mới để cho y đoạt đao giết người, liên tiếp giết mấy người, những người còn lại nhảy sông tự vận chạy trốn, gã lại ép người chèo thuyền đem thuyền chạy nhanh quay lại bờ bắc.

Đây là lí do thoái thác gã đã thương lượng với Tào Nhân để ứng đối, mấu chốt là không có đối chứng, chỉ cần có thể nói hợp lý, như vậy có thể che dấu việc Giả Hủ.

Tào Tháo cũng không có miệt mài theo đuổi việc Vu Cấm bị bắt, chỉ là cười cười: – Xem ra, ngươi thật sự là có duyên phận với Lưu Cảnh, đây là lần thứ ba bại ở trên tay hắn rồi, hắn nếu giết ngươi, nhân sinh lại không thú vị rồi.

Vu Cấm xấu hổ vô cùng, một lúc lâu sau cũng nói không nên một câu, sắc mặt của Tào Tháo trầm xuống, u ám nhìn chằm chằm Tào Nhân hỏi: – Giả Văn Hòa là chuyện gì xảy ra, ngươi nói thật cho ta, nếu dám có nửa điểm giấu diếm, ta lột da của ngươi!

Tào Nhân chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, y muốn đứng đó, nhưng cuối cùng là quỳ xuống, đành phải nói từ đầu chí cuối việc mâu thuẫn của Tào Hồng và Giả Hủ, trong lòng Tào Tháo thở dài, nhìn thoáng qua Trình Dục, dường như đang nói, “Bất hạnh bị ngươi nói trúng!”

Trên đường đến Nam Dương, Trình Dục liền hàm súc nói cho Tào Tháo, để Giả Hủ đi Nam Dương giám chiến là không ổn, lúc này Tào Tháo đã biết việc Trương Tú tự sát, lúc này lão mới ý thức được mình xem thường mối thù giữa con cháu Tào gia và Trương Tú, Giả Hủ rồi.

Đây thật ra là trách nhiệm của Tào Tháo lão, lão coi người cũng như mình, xem thường thù hận đến chết mà Tào Ngang, Tào An Dân để lại cho gia tộc. Tào Tháo ngầm thở dài, tức giận trong lòng đối với Tào Nhân cũng liền giảm thêm vài phần, lại hỏi Tào Nhân: – Sau đó lại xảy ra chuyện gì mà khiến Giả Văn Hòa đầu hàng Giang Hạ?

Tào Nhân đã cảm giác được ngữ khí của Tào Tháo hòa hoãn, vội vàng giải thích: – Bởi vì việc Lưu Cảnh phục kích Vu Cấm tướng quân, nắm bắt thời cơ rất tinh chuẩn, chúng thần liền hoài nghi có người để lộ kế hoạch, vừa mới lúc nãy, trong quân doanh có đồn đại, Giả Văn Hòa ám thông Lưu Cảnh, sau khi mấy phương giằng co, tuy rằng chứng minh Giả Văn Hòa vô tội, nhưng Tào Hồng và gã đã như nước với lửa.

Lúc này Giả Văn Hòa cũng chủ động đề xuất về Nghiệp Đô, thần liền đồng ý, phái người hộ tống gã trở về, không ngờ nửa đường bị Cam Ninh sở cướp, Giả Văn Hòa liền bị chộp tới Giang Hạ, về phần sau đó gã vì sao đầu hàng Lưu Cảnh, thuộc hạ quả thật không biết.

Tào Tháo là loại cáo già đến mức nào, lão nghe ra Tào Nhân còn có điều chưa nói hết, chính là về Tào Hồng. Sao Tào Hồng lại bức bách Giả Hủ, Tào Nhân nói rất hàm hồ, tuy nhiên đây là chuyện nhà của lão, hơn nữa Tào Hồng còn ở tại Giang Hạ, Tào Tháo cũng không muốn hỏi nhiều.

Lão trầm tư một lát, hỏi Mao Giới: – Lần này cuộc chiến Tương Dương, Hiếu Tiên cho rằng quân ta không đủ nhất là cái gì?

Trong lòng Mao Giới cũng có chút lo lắng Tào Tháo truy cứu trách nhiệm y dùng kế thất bại, trong lòng vẫn bất an, không ngờ Tào Tháo lại hỏi việc Giả Hủ, liền không tiếp tục truy vấn nguyên nhân Tân Dã chiến bại, trong lòng y cũng thoáng yên ổn, vội vàng nói: – Thuộc hạ cho rằng, chiến thuyền không đủ là điểm yếu lớn nhất của quân ta, cuộc chiến Tương Dương lần này, chúng ta sở dĩ vẫn bị động, hai lần chiến bại, cũng là bởi vì thuỷ quân Giang Hạ sắc bén, đã khống chế mặt sông, nếu chúng ta tiếp tục tiến công Giang Hạ và Giang Đông, vậy nhất định phải có mấy ngàn chiến thuyền.

Tào Tháo gật gật đầu: – Bình định phía nam, là nhất định phải có chiến thuyền, hơn nữa là quân bị hàng đầu, không biết hiện tại trong tay chúng ta có bao nhiêu chiến thuyền?

Nói đến chiến thuyền, Tào Nhân hết sức xấu hổ, y là chủ tướng, trách nhiệm này y không muốn từ chối, liền nói: – Hồi bẩm Thừa tướng, chúng ta thuỷ chiến đại bại, trong tay đã mất một chiến thuyền, chỉ có hơn mười thuyền đánh cá nhỏ, thuộc hạ thật sự là không mặt mũi nào gặp Thừa tướng.

Tào Tháo không khỏi nhướn mày, không ngờ chỉ có hơn mười chiếc thuyền con, điều này bảo y sang năm xuôi nam kiểu gì?

– Tương Dương bên kia có bao nhiêu con thuyền? Tào Tháo lại hỏi.

– Thuỷ quân Tương Dương cũng đều bị Giang Hạ tiêu diệt, theo ta được biết, tối đa cũng còn không hơn mười thuyền đò.

Tào Tháo trầm mặc, lão mới ý thức tới mức độ nghiêm trong của vấn đề chiến thuyền, nếu không giải quyết vấn đề này, kế hoạch nam chinh của lão, chính là hoa trong gương.

Lúc này, Trình Dục cười nói: – Ta nghe nói trong kho hàng quan phủ Tương Dương còn có hơn mười vạn cây gỗ lớn, đều là vật liệu tạo thuyền cực tốt, nếu chúng ta có được nó, trong vòng một năm, liền có thể làm ra cả ngàn chiến thuyền.

Tào Nhân lắc đầu nói: – Đã chậm, Tương Dương bên kia truyền đến tin tức, Thái Mạo và Lưu Cảnh đạt thành hiệp nghị, Tương Dương dùng đám đầu gỗ đó đổi lấy mấy nơi Phàn Thành, Tân Dã và Giang Bắc.
– Vậy sao ngươi không ngăn lại!

Tào Tháo rốt cục giận tím mặt, đập bàn giận dữ mắng mỏ Tào Nhân: – Ngươi đã biết chuyện này, vì sao ngươi không ngăn Thái Mạo lại, buông trôi bỏ mặc, chẳng lẽ ngươi không biết chiến thuyền đối với chúng ta trọng yếu thế nào sao?

Tào Nhân nơm nớp lo sợ, cúi đầu không dám trả lời, Tào Tháo chắp tay sau lưng đi vài bước, nhịn xuống lửa giận hỏi:

– Đây là chuyện khi nào?

– Ngay không lâu trước đây, không đến một tháng.

Trình Dục tiếp lời nói: – Nếu như là như vậy, gỗ lớn trong kho hàng hẳn là còn có một bộ phận, không có khả năng ở trong một tháng toàn bộ vận chuyển hết sạch, Thừa tướng phải quyết định lập tức.

Tào Tháo gật gật đầu, kỳ thật trên đường lão đã suy nghĩ kỹ càng rồi, hiện tại chẳng qua là phải lập tức thực thi thôi, lúc này Tào Tháo tự tay viết một phong thư, giao cho Tào Nhân: – Nhanh chóng phái người đưa đi cho Thái Mạo.

Tào Nhân lập tức chạy ra khỏi đại sảnh, đem thư giao cho thân binh, dặn dò vài câu, lại quay về đại sảnh, Tào Tháo lúc này mới ra lệnh: – Đại quân lập tức xuôi nam, phá được Tân Dã, Phàn Thành, ẩm mã Hán Thủy!

……

Mặc dù Tào Tháo vẫn còn chưa có chuẩn bị tốt quy mô tiến công Kinh Châu và Giang Đông, nhưng điều này cũng không gây trở ngại lão tiến công Tương Dương, Thái Mạo và Trương Doãn đã sớm âm thầm đầu hàng lão, hiện tại lão chẳng qua là đến thu gặt hoa mầu đã chín, đánh hạ cơ sở cho đại quân của lão chính thức xuôi nam.

Năm vạn quân Tào do Tào Tháo tự mình suất lĩnh xuống, trùng trùng điệp điệp xuất phát theo hướng nam, ba ngày sau đến Phàn Thành, đô đốc Giang Bắc Trương Doãn hiến Phàn Thành và Tân Dã, đầu hàng Tào Tháo.

Bờ biển Hán Thủy cuồn cuộn, Tào Tháo dừng ngựa ngóng nhìn Tương Dương thành bờ bên kia, y quay đầu cười nói với các tướng: – Ta lúc tuổi còn trẻ từng đi Tương Dương thành bái kiến Thái Phúng, cầu mong có thể được vị đại nho này thưởng thức, thoáng một cái chính là ba mươi năm đi qua, hôm nay nhớ đến việc thời trẻ, vẫn rõ mồn một trước mắt như cũ, phảng phất là tối hôm qua mới phát sinh, các vị có loại cảm xúc này không?

Phía sau Trương Liêu cười nói: – Thừa tướng nói đúng là thường tình của con người, thuộc hạ cũng thường xuyên có loại cảm thụ này, bị một sự kiện tác động, sẽ nhớ tới chuyện cũ nhiều năm trước.

Tào Tháo gật gật đầu, dùng roi ngựa chỉ ra Tương Dương, cười hỏi Trương Doãn: – Trương tướng quân, Tương Dương có chỗ tạo thuyền không?

Trương Doãn khom người cười nịnh nói: – Hồi bẩm Thừa tướng, hai mươi dặm về hướng đông là đại doanh thuỷ quân Tương Dương, ở bên cạnh đại doanh đó là tạo thuyền sở, chiếm đất khá lớn, có hơn ngàn người quan thợ thủ công, trong khoảng thời gian này ngày chính đêm đuổi tạo đò, không chỉ có là quan gia, kỳ thật Kinh Châu các nơi đều có tư gia tạo thuyền, đem bọn họ gom lại, quy mô không nhỏ.

– Quan thợ thủ công đó có thể thừa dịp loạn chạy trốn hay không?

– Xin Thừa tướng yên tâm, Thái quân sư đã suy xét điểm này, cho nên phái hai ngàn quân đội gác ở tạo thuyền sở, bọn họ trốn không thoát.

Tào Tháo lại nghĩ tới một chuyện, hỏi: – Vật liệu trong phòng kho tạo thuyền Tương Dương còn có bao nhiêu?

– Việc này Ty chức cũng không biết rõ ràng, nhưng đoạn thời gian trước lượng lớn thuyền Giang Hạ tới vận chuyển, chở đi rất nhiều, phỏng chừng chỉ còn ba thành thôi.

– Chỉ còn ba thành!

Sắc mặt Tào Tháo lập tức chìm xuống, ánh mắt lộ ra lửa giận, chỉ còn lại có ba thành, còn có ý nghĩa gì?

Lúc này, Trình Dục ở một bên cười nói: – Kỳ thật Thừa tướng không cần vì chuyện này mà lo lắng, thợ thủ công tạo thuyền trong thiên hạ đâu chỉ có rất nhiều ở hai bờ sông Kinh Châu, Hoàng Hà, Thừa tướng có thể đưa bọn họ đến đây, chừng hơn vạn người, gỗ tạo thuyền cũng không chỉ Kinh Châu mới có, thuộc hạ mới nhớ tới, trong kho hàng Nam Bì và Lê Dương cũng có không ít, lại thu thập thêm vật liệu trong thiên hạ, hẳn là hoàn toàn có thể thỏa mãn gỗ cần thiết để tạo thuyền.

– Nhưng vấn đề vận chuyển thì giải quyết như thế nào?

Mao Giới cũng ở bên cạnh giải thích: – Tổ phụ thuộc hạ cũng giỏi về tạo thuyền, ta đã thấy bọn họ vận chuyển đầu gỗ, chỉ dùng dầu cây trẩu quét mấy lượt ở bề mặt gỗ, sau khi hong khô sẽ không sợ thấm nước, trực tiếp kẹp thành bè gỗ rồi thả theo nước mà di chuyển, tiết kiệm thời gian và công sức!

– Tốt! Tào Tháo vui vẻ gật đầu, nói với Mao Giới: – Chuyện này ta liền giao cho ngươi đi phối hợp, có thể truyền lệnh cho quận huyện trong thiên hạ, vận chuyển gỗ tạo thuyền đến Nam Dương, trong hai tháng nhất định phải vận đến, nếu không chỉ hỏi Thái Thú, Huyện lệnh.

– Thuộc hạ tuân lệnh!

Tào Tháo lại nói với Trình Dục: – Việc tạo thuyền, ta nghĩ đem giao cho Trọng Đức toàn quyền phụ trách, việc này liên quan trọng đại, giao cho người khác ta lo lắng, chỉ có Trọng Đức mới có thể để cho ta kê cao gối mà ngủ.

Trình Dục khẽ mỉm cười: – Nếu Thừa tướng tín nhiệm như thế, ta tự nhiên sẽ không để cho Thừa tướng thất vọng.

….

———-oOo———-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN