Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 308: Kịch chiến ở Long Trung
Chu Linh cũng không hơn thua, quay đầu chiến mã chạy trở về đại doanh, Từ Hoảng quan sát hai bên, một ngàn cung nỏ thủ đã xếp thành tiễn trận hình song tháp, y ở bên trong, hai bên mỗi bên có năm trăm người, tay cầm nỏ, phân nửa phía trước quỳ trên đất, phía sau thì đứng, có vẻ được huấn luyện vô cùng nghiêm chỉnh.
Từ Hoảng thầm gật đầu, bỗng dán mắt vào quân Giang Hạ đang truy đuổi tới, y nhìn thấy Lưu Cảnh, không khỏi híp mắt lại, lạnh lùng ra lệnh:
– Mục tiêu là chủ tướng đang cưỡi ngựa!
Một ngàn cây nỏ cùng ngắm vào Lưu Cảnh, lúc này Lưu Cảnh cũng nhìn thấy phía trước có bố trí nỏ binh quân Tào ngăn cản, khoảng ngàn người, cung nỏ băng lãnh đang ngắm vào bọn họ, y liền khoát tay ngăn lại.
– Toàn bộ dừng lại!
Y đã ngừng cuộc truy kích của quân Giang Hạ, lập túc quay đầu ra lệnh:
– Đại quân chỉnh đốn đội ngũ, quân đao thuẫn xếp ra trước!
Tiếng trống vang lên theo sự chỉnh đốn của đội quân, một vạn quân Giang Hạ nhanh chóng xếp thành hàng ngũ, ba ngàn quân đao thuẫn từ trong đội ngũ ùa ra, tay nâng đại thuẫn, xếp thành ba bức tường thuẫn hình bán nguyệt, Lưu Cảnh lại lớn tiếng hét to:
– Tiến công!
“Tùng Tùng Tùng.” Tiếng trống tiến công chậm chạp vang lên, ba ngàn quân đao thuẫn bắt đầu hướng về phía quân Tào ngoài hai trăm bước từng bước từng bước siết chặt vòng vây.
Trận hình của quân Giang Hạ nhanh chóng biến hóa, Từ Hoảng thấy rất rõ ràng, trong lòng y không khỏi âm thầm tán thưởng Lưu Cảnh chỉ huy thỏa đáng, quân Giang Hạ huấn luyện rất tốt, mắt thấy quân đao thuẫn của Giang Hạ đã đến gần một trăm năm mươi bước, Từ Hoảng hô to:
– Ngắm bắn quân đao thuẫn, lập tức rút về đại doanh!
Trong cung nỏ trận của quân Tào vang lên một tràng âm thanh giòn giã của những cây nỏ, một ngàn mũi tên giống như một cơn bão bắn về phía quân đao thuẫn, quân đao thuẫn lập tức dừng lại, quỳ một chân, nấp phía sau tấm thuẫn, chỉ nghe một tràng âm thanh lộp cộp, một ngàn mũi tên bắn vào trận bán nguyệt của quân đao thuẫn.
Tuy không gây ra thương vong, nhưng quân Tào lại lợi dụng thời cơ lúc quân đao thuẫn tạm dừng nấp sau thuẫn, nhanh chóng tập trung, chạy về đại doanh như một dòng nước lũ.
Ở trên vách của đại doanh, có lưu lại một ngàn quân Tào bố trí phòng thủ đại doanh, bọn họ tay cầm cung tiễn yểm trợ cho nỏ binh rút lui, vô cùng có trình tự.
Lúc này, Lý Tuấn giục ngựa tới bên cạnh Lưu Cảnh, thấp giọng đề nghị:
– Quân Tào xem ra đã có chuẩn bị, ty chức kiến nghị điều trọng giáp bộ binh tiến công quân doanh địch!
Lưu Cảnh lắc lắc đầu, cười nói:
– Có thể phô trương thanh thế, dùng cung tiễn bắn ngược lại, tốt nhất là bắn nhiều hỏa tiễn, về phần trọng giáp bộ binh, tạm thời không cần điều động!
Trong lòng Lý Tuấn kinh ngạc, không rõ dụng ý của Lưu Cảnh, nếu dùng trọng giáp bộ binh tấn công doanh địch, chắc chắn có thể công phá, nhưng Châu Mục lại không chịu đáp ứng, đây là vì sao? Y nghĩ mãi cũng không có lời giải đáp.
Nhưng Lý Tuấn lại phải chấp hành mệnh lệnh của Lưu Cảnh, y lập tức triệu tập năm ngàn binh sỹ dùng bao cát đặt xuống đất, nhanh chóng xây nên một bức tường phòng hộ hình bán nguyệt cao sáu thước, dài hai dặm, tường phòng hộ cách xa quân doanh quân Tào chừng một trăm hai mươi bước, vẻn vẹn chỉ trong một canh giờ thì đã xây xong.
Ba ngàn cung nỏ binh lập tức tránh ra sau tường phòng hộ và bắn ngược vào quân Tào, tên bay như mưa rào, che trời phủ đất bắn vào trong quân doanh, bên trong có xen lẫn vài mũi hỏa tiễn, song phương bắt đầu một trận đấu tên kịch liệt.
…
Chính vào lúc kịch chiến bùng nổ tại Long Trung, trong trấn Bình An khoảng mười dặm về phía nam của thành Tương Dương, một đội quân hơn vạn người lặng lẽ xuất hiện.
Từ sau khi quân Tào khống chế Tương Dương, ba vạn năm ngàn quân tại Kinh Châu cũng bị phân làm hai, hai vạn quân đóng tại thành Tương Dương, một vạn năm ngàn quân thì đóng ở Phàn Thành và Tân Dã, mà ngoài hai nơi này thì không có quân đội Kinh Châu nào đóng quân.
Cho nên sự xuất hiện của quân đội ở trấn Bình An, khiến dân chúng địa phương có chút hoảng sợ, hơn nữa sau khi phát hiện ra đây là quân đội của Nam Quận, sự sợ hãi chiến tranh đã xui khiến họ chạy trốn về hướng thành Tương Dương.
Một vạn người đúng là quân đội của Nam Quận, do quân sư Gia Cát Lượng và Đại tướng Quan vũ xuất lĩnh, mặc dù lúc này Lưu Bị vẫn đang trên đường trở về Giang Lăng, nhưng Gia Cát Lượng lại nhận được tin tức Giang Hạ xuất binh, y lập tức ý thức được thời khắc đoạt lấy Tương Dương đã đến.
Sáng sớm, Gia Cát Lượng đứng trên một ngọn đồi nhỏ, nhìn ra Tương Dương ở phía xa, trời cuối thu sương sớm mịt mù, sương như một tấm lụa mỏng vắt ngang bầu trời, khiến cho tầm nhìn trở nên không rõ ràng, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được một chút hình bóng của thành Tương Dương.
Gia Cát Lượng đương nhiên không phải đang quan sát thành Tương Dương, mà y đang suy nghĩ làm sao để lợi dụng đại chiến của quân Giang Hạ và quân Tào, trở thành ngư ông đắc lợi, chiếm lĩnh được thành Tương Dương.
Thành Tương Dương là thành trì cực kỳ có ý nghĩa chiến lược ở Kinh Châu, sở hữu được thành Tương Dương có quan hệ mật thiết đến sự thay đổi về thế lực và bố cục Kinh Châu, nếu quân Nam Quận đoạt được thành Tương Dương, thế lực và bố cục Kinh Châu liền rơi vào tay bọn họ, Giang Hạ phải bị cuốn theo cục diện đó.
Ngược lại, nếu quân Giang Hạ đoạt được thành Tương Dương, vậy thì Giang Hạ và Tương Dương liền kết thành một thể, quân Nam Dương bọn họ đã mất đi cơ hội bắc thượng, do đó bị ép phải phát triển về hướng Giao Châu, mất đi tư cách tranh giành Trung Nguyên.
Nhưng chiếu theo tình hình trước mắt, tình thế của bọn họ cũng không lạc quan cho lắm, có thể nắm lấy Tương Dương hay không, Gia Cát Lượng cũng không quá lạc quan.
– Quân sư cho rằng quân Tào sẽ rút khỏi Tương Dương sao?
Chẳng biết từ lúc nào, Quan Vũ đã xuất hiện bên cạnh Gia Cát Lượng, đối với vị quân sư trẻ tuổi này, trong lòng Quan Vũ vẫn còn chút lo ngại, y cho rằng Gia Cát Lượng không có kinh nghiệm tác chiến, cho dù là có mưu trí, thì cũng chỉ là lý luận suông, y không hiểu tại sao đại ca lại muốn trọng dụng Gia Cát Lượng như thế.Hơn nữa Quan Vũ cũng cảm thấy bất mãn đối với việc Gia Cát Lượng tự tiện xuất binh mà chưa có sự đồng ý của đại ca, dù là trước khi đi Giang Đông đại ca đã giao tất cả quân quyền cho Gia Cát Lượng, nói theo quyền lực, Gia Cát Lượng đúng là có thể xuất binh, nhưng Gia Cát Lượng dù sao vẫn mới đến không lâu, y nên biết thế nào là tiết chế bản thân, nên biết thế nào là sử dụng quyền lực cẩn thận.
Cho nên đối với quyết định xuất binh của Gia Cát Lượng, trong lòng Quan Vũ vẫn lòng đầy bất mãn, chính là do sự phản đối của y và Trương Phi, mới khiến kế hoạch xuất hai vạn binh của Gia Cát Lượng bị buộc phải cắt giảm một nửa, trở thành xuất một vạn binh.
Gia Cát Lượng quay đầu lại nhìn thoáng qua Quan Vũ, chậm rãi nói:
– Ý đồ của Lưu Cảnh khi hắn xuất binh ta đã tính đến, bây giờ càng lúc càng rõ ràng, đó là lợi dụng ưu thế tuyệt đối của thủy quân Giang Hạ, cắt đứt hoàn toàn liên hệ giữa hai bờ Hán Thủy, từ đó mà cô lập Tương Dương.
– Tối hôm qua không phải hắn đã bắt đầu tấn công Long Trung rồi sao? Điều này hiển nhiên chính là vì cắt đứt con đường rút lui về phía tây của quân Tào, nhưng dường như hắn cũng không nóng lòng, lại để cho quân Tào cơ hội một đêm, Vân Trường, chẳng lẽ tướng quân không nhìn ra ý đồ của Lưu Cảnh sao?
Quan Vũ lắc đầu:
– Ta không giỏi dùng mưu, nhìn không ra dụng ý của hắn.
Gia Cát Lượng mỉm cười:
– Dụng ý của hắn rất đơn giản, chính là bức ép Tào Nhân rời khỏi Tương Dương, nếu chặt đứt đường lui của quân Tào quá sớm, quân Tào chỉ còn một con đường là tử thủ Tương Dương mà thôi, khi đó Lưu Cảnh tiến công Tương Dương, sẽ trả giá thảm trọng, hẳn là hắn không muốn trả một cái giá đắt như vậy.
– Nếu ta không đoán sai, một khi Tào Nhân rút lui, thủy quân Giang Hạ sẽ lập tức đổ bộ từ bến tàu Tương Dương, phá hủy cầu Đàn Khê, cắt đứt con đường trở lại Tương Dương của quân Tào, mà một đội quân Giang Hạ khác đã mai phục ở phía đông Tương Dương rồi.
Một lúc lâu sau Quan Vũ vẫn không nói nên lời, phân tích của Gia Cát Lượng quả thật có chút khó tưởng tượng nổi, nhưng lại hợp tình hợp lý, sau một hồi, Quan Vũ mới nói:
– Nếu thật là như vậy, chúng ta nên làm gì bây giờ?
– Rất đơn giản, một khi quân Tào rút lui, Thái Mạo sẽ thủ không nổi thành Tương Dương, ngoại trừ con đường đầu hàng Lưu Cảnh ra, nếu chúng ta không cho hắn một con đường nào khác, hắn cũng chỉ có thể đầu hàng Lưu Cảnh mà thôi.
Nói tới đây, Gia Cát Lượng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nếu Quan Vũ và Trương Phi đừng cản trở kế hoạch của y, để cho y mang theo hai vạn quân xuất chinh, vậy thì y có thể thong dong bày binh bố trận, nắm chắc bảy thành có thể đoạt được thành Tương Dương.
Nhưng binh lực hiện tại của y không đủ, chính là cái gọi mà không bột đố gột nên hồ, y đã không còn nắm chắc có thể đoạt được thành Tương Dương nữa, chỉ có thể lui một bước mà cầu kỳ biến, kiếm chác một chút trong chiến dịch đoạt Tương Dương của quân Giang Hạ.
Đương nhiên, đó chỉ là ý đồ tối thiểu của y, nhiệm vụ của y vẫn là muốn đoạt thành Tương Dương.
– Quan Tướng quân, chúng ta hãy làm hết sức đi!
Trời dần sáng, không khí trong thành Tương Dương vẫn trầm lặng như trước, trên đường cái trống trơn, không một bóng người, thành Tương Dương trải qua mấy lần lưu vong, trong thành chỉ còn lại ba thành nhân khẩu.
Cửa hàng đóng cửa, buôn bán khó khăn, nhà nhà đều đóng cửa im ỉm, không ai dám ra khỏi nhà, đến quan phủ cũng vì trốn chạy quá nhiều mà ngưng vận hành, việc coi sóc thành trì đều do quân đội tiếp quản.
Trước mắt bên trong thành có hai vạn năm ngàn quân, ngoại trừ năm ngàn quân Tào, còn có hai vạn quân Kinh Châu, phân bố chiếm đóng ở trong năm tòa quân doanh, ngoại trừ bắc quân doanh là do quân Tào chiếm đóng, bốn tòa quân doanh còn lại đều do quân Kinh Châu đóng quân.
Chiến thuyền của quân Giang Hạ diễu võ dương oai trên sông Hán Thủy, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến ổn định của quân tâm, cộng thêm quân Tào thúc thủ vô sách, làm lộ rõ bộ mặt bạc nhược của thủy quân quân Tào, khiến rất nhiều quân tướng Kinh Châu vốn đầu hàng vì sợ hãi quân Tào nảy sinh dị tâm.
Quân Kinh Châu đóng tại bốn tòa quân doanh, ngoại trừ Thái Trung và Thái Hòa chưởng quản năm ngàn người ra, hai tòa quân doanh khác do hai Đại tướng Trương Khúc và Hoắc Tuấn suất lĩnh, Trương Khúc là tộc đệ của Trương Doãn, đồng thời cũng là con rể của Thái gia, trung thành và tận tâm với Thái Mạo.
Mà Hoắc Tuấn là đệ đệ của Đại tướng Kinh Châu Hoắc Đốc, sau khi Hoắc Đốc bất hạnh qua đời vào sáu năm trước, thủ hạ của y liền giao cho người đệ đệ Hoắc Tuấn này thống soái, đội quân có hơn ba ngàn người, vốn dĩ đảm nhiệm chức Đô úy Nam Quận, sau lại làm Tỳ tướng dưới trướng Vương Uy, trú đóng ở huyện Lâm Thư.
Không lâu trước khi Kinh Châu bị chia cắt, Vương Uy đã suất quân đầu hàng Nam Quận, mà Hoắc Tuấn không muốn nương tựa vào Lưu Bị, nên suất quân rút về Tương Dương, trước mắt y lĩnh năm ngàn quân đóng tại đại doanh phía đông thành Tương Dương.
Cái gọi là đông đại doanh vốn là một giáo trường, tạm thời được dùng làm quân doanh, chiếm hơn mười mẫu, có ba trăm đại trướng được đóng xuống tại đây, trong trướng chủ soái, Đại tướng Hoắc Tuấn đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại, năm nay Hoắc Tuấn khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, đôi mà hóp vào, vẻ mặt ánh vàng sáng sủa, có vài phần giống Văn Sính.
Hoắc Tuấn vốn là người ủng hộ Lưu Kỳ, cũng là một trong tâm phúc của Khoái Việt, gia tộc của y và Khoái gia có muôn vàn quan hệ, mẹ của y chính là con gái của Khoái gia.
Tuy Hoắc Tuấn ủng hộ Lưu Kỳ, nhưng chịu ảnh hưởng của Khoái Việt, y cũng buông bỏ sự ủng hộ đối với lưu Kỳ, quan trọng hơn là Lưu Kỳ đã trở thành con rối của Lưu Bị, khiến Hoắc Tuấn cực kỳ thất vọng.
Y rút quân về Tương Dương, là ủng hộ lực lượng của Khoái Việt, chính vì sự tồn tại của y, Thái Mạo mới ít nhiều có chút kiêng kỵ với Khoái Việt, nhưng lúc này Khoái Việt đã làm quan ở Hứa Đô, Hoắc Tuấn liền mất đi đối tượng để ủng hộ.
Tào Tháo cho y làm thuộc cấp của Thái Mạo, phong Biệt bộ Tư mã, ngang bằng với Thái Trung, Thái Hòa, điều này khiến Hoắc Tuấn có chút bất mãn, rõ ràng Tào Tháo có ý kỳ thị quân Kinh Châu, y vốn là Đô úy, từng là Trưởng quan quân sự tối cao của Nam Quận, là một trong những tướng lĩnh quan trọng của Kinh Châu.
Bây giờ y lại chỉ được phong làm Biệt bô Tư mã, còn thấp hơn Đô úy phân nửa, đến tước vị cũng không có, Hoắc Tuấn cũng biết đây là vì nguyên nhân Thái Mão được phong lam Trung lang tướng, Thái Mạo còn không ở ngôi cao, thì y làm sao có thể được tước cao hơn, hơn nữa bị đặt ngang hàng với Thái Trung, Thái Hòa, y cảm thấy vô cùng sỉ nhục.
Mà chiến thuyền Giang Hạ xuất hiện, cũng khiến Hoắc Tuấn cực kỳ rúng động, y mới bỗng nhiên ý thức được, quân Tào cũng không phải là không thể đánh thắng, Lưu Cảnh có ưu thế về thủy quân, nếu như có thể liên hợp cũng Giang Đông, chưa chắc sẽ thua về tay Tào Tháo, lòng Hoắc Tuấn đã bắt đầu lung lay.
Ngay lúc y đang do dự bất an trong đại trướng, từ cửa đại trướng truyền đến một tràng cười to:
– Trọng Mạc có bất an gì, cứ nói ra để ta giúp đệ giải quyết!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!