Binh Lâm Thiên Hạ - Chương 313: Thái tộc phân tranh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
12


Binh Lâm Thiên Hạ


Chương 313: Thái tộc phân tranh


Không khí hân hoan trong thành giảm xuống, quân Tào và quân Nam Quận đều bỏ chạy, Tương Dương rốt cuộc khôi phục lại bình tĩnh. Lưu Cảnh bắt đầu gặp phải một vấn đề khó khăn. Nên an bài quận Tương Dương như thế nào?

Theo ý của hắn, hắn muốn rời châu nha về Tương Dương. Nhưng về mặt cảm tình, hắn lại không nỡ từ bỏ Giang Hạ. Dù sao nơi đó cũng là nơi mà hắn lập nghiệp. Điều này khiến cho Lưu Cảnh rất do dự.

Trong phòng, Lưu Cảnh chắp tay đằng sau đi đi đi lại, trầm tư suy nghĩ. Không chỉ phải giải quyết vấn đề cai trị. Còn cả việc phân phối tướng lĩnh cùng Thái Thú đóng ở Tương Dương, hắn cũng cần đưa ra quyết định chính xác.

Lúc này, một binh lính đi vào bẩm báo:

– Giả tiên sinh tới!

Lưu Cảnh vội vàng nói:

– Mau mau mời vào!

Một lát sau, Giả Hủ bước nhanh vào phòng, chắp tay cười hỏi:

– Nghe nói công tử đã ở trong phòng cả buổi chiều. Có phải công tử có tâm sự gì không?

Lưu Cảnh thở dài:

– Quả thực có tâm sự. Mong tiên sinh phân ưu cho ta.

Giả Hủ và Lưu Cảnh ngồi xuống. Vẻ mặt của y tươi cười, nói:

– Có phải công từ buồn phiền về công việc ở Tương Dương?

Lưu Cảnh gật đầu:

– Quả thật như thế. Trước khi chưa dành được Tương Dương, ta nằm mơ cũng muốn nắm được nó. Nhưng nắm đươc rồi, lại không biết nên làm gì bây giờ? Mấu chốt là ta muốn dời châu phủ tới Tương Dương. Nhưng về mặt cảm tình, ta lại không nỡ buông tha Giang Hạ. Thật là tiến thoái lưỡng nan a!

Giả Hủ cười nói

– Hủ có thể hiểu được tâm tình của công tử. Tuy nhiên Hủ vẫn khuyên công tử nên dời châu phủ tới Tương Dương. Đây là hai chiến lược hoàn toàn khác nhau!

– Xin lắng tai nghe!

Giả Hủ trầm ngâm một lát, nói:

– Nếu công tử vẫn đặt châu phủ ở Giang Hạ, thì sẽ cùng lúc suy yếu địa vị chính thống ở Kinh Châu. Dù sao trăm năm qua, châu phủ của Kinh Châu đề đặt ở Tương Dương. Về phương diện khác, đối với chiến lược Hán Trung của công tử cũng có bất lợi. Còn một điều, nếu công tử tiếp tục sống ở Giang Hạ, sẽ khiến cho Giang Đông bất an. Sớm muốn gì cũng lâm vào cuộc chiến tranh dành Giang Hạ.

– Hơn nữa, cho dù là bắc thượng, cũng sẽ tấn công được vào bụng của Nhữ Nam và Trung Nguyên. Quân Tào tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ. Tất nhiên sẽ quy mô phản kích. Còn kích thích những kẻ thù xung quanh Giang Hạ. Cho nên tiếp tục đặt châu phủ ở Giang Hạ là điều không khôn ngoan. Mong công tử suy xét kỹ.

Lưu Cảnh khoanh tay chậm rãi dạo bước. Hắn cũng biết lựa chọn Tương Dương và Giang Hạ là hai chiến lược hoàn toàn khác nhau. Lời khuyên của Giả Hủ đã thuyết phục được hắn. Nhưng chuyện này nên thảo luận thêm với đám người Từ Thứ.

Nghĩ tới đây, Lưu Cảnh cười nói:

– Cứ biết thế, việc châu phủ để ta suy nghĩ thêm. Mặt khác, ta tính toán để Hoắc Tuấn tạm thời phòng thủ Tương Dương. Tiên sinh cảm thấy người này có khả năng không?

– Hoắc Tuấn không tệ, thận trọng, can đảm, lại không dè dặt. Từ việc y giết Thái Trung và Trương Khúc, có thể thấy được sự quyết đoán của y. Có thể cho y tạm thời phòng thủ Tương Dương. Tuy nhiên, Hủ quan tâm tới chức Thái Thú Tương Dương hơn. Công tử định bổ nhiệm Hướng Lãng phải không?

Lưu Cảnh do dự một lát:

– Ta định để tộc đệ của Thái Mạo là Thái Diễm đảm nhiệm chức Thái Thú Tương Dương. Còn Hướng Lãng là Quận Thừa. Không biết tiên sinh nghĩ như thế nào?

– Tiếp tục trọng dụng Thái gia là một quyết định chính xác, có lợi cho ổn định Kinh Châu. Hơn nữa Hủ cũng biết Thái Diễm. Người này rất khác với Thái Mạo. Con của y là đại tướng của Giang Hạ, có thể tin cậy. Tuy nhiên, nếu công tử muốn bổ nhiệm y làm Thái Thú, vậy thì nên giải quyết vấn đề canh nông ở Tương Dương như thế nào?

Lưu Cảnh chậm rãi nói:

– Ta tính toán nói chuyện với Thái gia một chút!

Thái Mạo và Thái Hòa rời khỏi Tương Dương khá gấp gáp. Tào Nhân đột nhiên thông tri cho bọn họ, chỉ cho bọn họ nửa canh giờ để chuẩn bị. Thế cho nên lúc gần đi, Thái Mạo không kịp thông báo cho gia tộc. Cuối cùng chỉ dẫn theo đứa con cả là Thái Dật vội vàng rời đi.

Cho dù hành động lần này của Thái Mạo là bất đắc dĩ, nhưng chẳng khác gì từ bỏ gia tộc. Nếu chỉ là tộc nhân bình thường, Thái Mạo còn có đường để giải thích. Nhưng dù sao ông ta cũng là gia chủ, gánh vác trọng trách của cả gia tộc.

Thái Mạo rời khỏi Thái thị mang tới sóng to gió lớn cho gia tộc. Đám tộc nhân vốn bất mãn với Thái Mạo liền mượn cơ hội này công kích Thái Mạo. Yêu cầu truy cứu việc Thái Mạo vứt bỏ gia tộc, đổi một vị gia chủ khác.

Tộc nhân ủng hộ Thái Mạo tự giác đuối lý, không dám lên tiếng bảo vệ. Trong trường hợp đó, thanh âm phản đối Thái Mạo càng ngày càng lên cao. Cuối cùng khiến cho Thái Huấn bất đắc dĩ, đành phải mời các trưởng lão trong gia tộc tới bàn bạc.

Giống với các gia tộc khác, Thái gia cũng có hội trưởng lão. Do năm vị bề trên của Thái gia tạo thành, đại biểu cho năm chi nhánh của gia tộc Thái thị. Bọn họ tập hợp ở trong từ đường của gia tộc, tạo thành hội trưởng lão có quyền lực cao nhất của gia tộc.

Từ đường của Thái thị là một tòa nhà xây dựng độc lập, nằm ở chính giữa Thái phủ. Các chi nhánh của gia tộc Thái Thị đều vây quanh từ đường. Giờ này, bên trong từ đường, năm lão già ngồi thành một vòng tròn, thảo luận đối sách cho gia tộc. Ngoại trừ Thái Huấn, bốn người còn lại, có ba lão già là đồng bối. Bề trên duy nhất chỉ có Thái Nguyên, là Thất thúc phụ của Thái Huấn. Năm nay đã hơn tám mươi. Là người có bối phận cao nhất.

– Lưu Cảnh công chiếm Tương Dương, tất nhiên sẽ trả thù Thái gia. Hiện tại Thái gia đang đại họa lâm đầu. Mọi người nói xem, nên làm thế nào bây giờ?

Người lên tiếng chính là vị lớn tuổi nhất, Thái Nguyên. Ông ta là ông nội của Thái Trung, sống ở Trúc Tùng Đường trong Thái gia. Chi của ông ta gọi là Tùng Trúc Đường, là chi nhỏ nhất trong năm chi của Thái thị. Nhưng Thái Nguyên dựa vào bối phận cao nhất của mình, ở hội trưởng lão, nghiễm nhiên tự phong là người cầm đầu.

Thái Huấn ngồi một bên, không nói một lờn. Phụ thân của ông nội là ông nội của Thái Mạo. Đều thuộc về chi Tùng Chính Đường. Vài chục năm nay, gia chủ của Thái gia đều do người của Tùng Chính Đường đảm nhiệm. Gia chủ lúc trước là phụ thân của Thái Mạo, Thái Phúng. Thái Phúng làm quan ở kinh thành, không rảnh bận tâm tới sự vụ của gia tộc. Liền giao chức gia chủ cho huynh đệ là Thái Huấn, Quận Thừa Tương Dương.

Mười năm trước, Thái Huấn lại giao chức vị gia chủ cho Thái Mạo. Nếu Thái Mạo không thể đảm nhiệm, thì do con cháu khác của Tùng Chính Đường đảm nhiệm. Còn chưa tới lân Tùng Trúc Đường mở miệng.

Thái Huấn âm thầm cười lạnh. Ông ta muốn xem thái độ của các chi khác trong gia tộc. Đương nhiên, ông ta cũng không muốn cãi vã với Thái Nguyên. Dù sao Thái Nguyên vẫn là bề trên.

Lúc này, trưởng lão của chi Tùng Mai Đường, Thái Tố cười nói:

– Thất thúc không cần phải quá lo lắng. Lưu Cảnh không phải là kẻ ngu ngốc. Nếu hắn muốn ngồi vững Tương Dương, cuối cùng vẫn phải hợp tác với Thái gia mà thôi.

Mục đích của Thái Nguyên chính là chức đại gia chủ. Ông ta muốn trưởng tôn của mình là Thái Toản thay thế cho Thái Mạo. Thái Toản từng đảm nhiệm Quận Thừa Phòng Lăng. Ở Kinh Châu cũng rất có lý lịch, không thua gì Thái Diễm. Thái Nguyên liền muốn mượn cơ hồi này phá vỡ vị trí đứng đầu của Tùng Chính Đường.
Ông ta hừ một tiếng, nói:

– Hiện tại tộc nhân đều yêu cầu thay gia chủ. Ta cũng cho rằng Đức Khuê không từ mà đi. Đối với gia tộc không chịu trách nhiệm. Quả thật là việc không nên với một vị gia chủ. Ta cũng đề nghị thay đổi gia chủ. Hơn nữa ta đề nghị lần này không nhất định là người của Tùng Chính Đường kế nhiệm.

Nói xong, ông ta liếc mắt nhìn Thái Huấn:

– Hiền chất thấy thế nào?

Nội đường trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều hiểu ý của Thái Nguyên. Nhưng trên tộc quy đã ghi rõ rành mạch. Thay đổi gia chủ, nếu gia chủ tiền nhiệm còn sống, thì do gia chủ tiền nhiệm đảm nhận chức vụ.

Nói cách khác, bãi miễn Thái Mạo, thì do gia chủ tiền nhiệm là Thái Huấn đảm nhiệm chức vị gia chủ. Nếu ông ta không chịu đảm nhiệm, thì phải do ông ta chỉ định gia chủ mới.

Thái Huấn cười nói:

– Nếu Thất thúc cho rằng Đức Khuê không thích hợp với chức vị gia chủ, thì chúng ta liền biểu quyết xem. Không được thì đổi. Về phần ai tới tiếp nhận chức vị gia chủ. Cháu thấy nên dựa theo tộc quy để quyết định.

Ba vị trưởng lão còn lại đều tán thành lời của Thái Huấn, cứ dựa theo tộc quy để làm việc. Không ai trong số này là kẻ ngốc. Tùng Chính Đường đảm nhiệm gia chủ, ít nhất sẽ không ảnh hưởng tới lợi ích của các nhà khác. Nhưng nếu để cho Tùng Trúc Đường đảm nhiệm gia chủ, thì ông ta nhất định sẽ tăng cường lợi ích cho chi của mình. Mà lợi ích của Chính Đường, ông ta không dám đụng vào, sẽ đánh chủ ý lên ba nhà còn lại.

Thái Nguyên thấy mọi người đều không ủng hộ mình, sắc mặt có chút xanh mét. Sau một lúc lâu, không nói lên lời.

Đúng lúc này, một con cháu của Thái thị vội vàng đi vào nội đường, nói nhỏ vào tai của Thái Huấn. Thái Huấn cả kinh, vội vàng nói với người kia:

– Ngươi bảo Nhị thúc tiếp đãi trước, ta lập sẽ tới.

– Văn Tấn, xảy ra chuyện gì vậy, nói cho mọi người xem.

Thái Nguyên rất bất mãn nói.

Thái Huấn đứng lên, cười tủm tỉm, thi lễ:

– Xin lỗi mọi người, Châu Mục đặc biệt tới bái phỏng cháu. Cháu phải đi tiếp đón ngài ấy.

Tất cả mọi người kinh hô một tiếng. Mà sắc mặt của Thái Nguyên đã trắng bệch. Ông ta biết rằng, việc này không ổn. Nếu như có Lưu Cảnh ủng hộ, Tùng Trúc Đường của ông ta sẽ không có một cơ hội nào.

….

Lưu Cảnh được Thái Diễm mời tới phòng khách quý. Trong lòng Thái Diễm cũng có chút lo lắng. Cho dù hai tháng trước Lưu Cảnh từng thăm hỏi qua Thái gia. Nhưng Thái gia cũng không thể ngăn cản Thái Mạo hiến Tương Dương đầu hàng Tào Tháo. Liệu Lưu Cảnh có tính nợ cũ và mới cùng lúc không? Nếu là như vậy, Thái gia đại họa lâm đầu rồi.

Nhưng Lưu Cảnh đến đã khiến Thái Diễm thoáng buông lỏng. Chỉ cần hắn tới chơi, thì chứng tỏ còn có con đường sống. Thái Diễm sai người bưng trà lên. Hai người hàn huyên vài câu, Thái Diễm cười hỏi

– Lần trước ta đề cử Lý Nghiêm cho Châu Mục. Châu Mục cảm thấy người này thế nào?

Lưu Cảnh sững sờ. Lý Nghiêm tới rồi à? Sao mình lại không biết nhỉ? Hắn vội vàng hỏi

– Lý Nghiêm đang ở đâu? Là chuyện bao giờ?

Thái Diễm không ngờ Lưu Cảnh lại không biết, hơi chút kinh dị:

– Đại khái là nửa tháng trước. Lý Nghiêm nhận được thư của ta tới Tương Dương. Y tỏ vẻ nguyện ý tới Giang Hạ làm việc. Y cũng đã tới Giang Hạ rồi. Châu Mục không gặp được y à?

Trong lòng Lưu Cảnh cũng có chút kỳ quái. Nếu là nửa tháng trước, thì hắn nên biết rồi. Sao lại không có chút tin tức gì. Hắn trầm ngâm một lát:

– Nửa tháng trước, vừa lúc ta không ở Giang Hạ. Chẳng lẽ Lý Nghiêm không đi tìm ta, mà về nhà sao?

Thái Diễm suy nghĩ một lát, liền cười nói:

– Có khả năng là y đã đầu nhập vào Văn Sính tướng quân. Quan hệ cá nhân giữa y và Văn Sính tướng quân rất tốt. Từng đảm nhiệm tham quân dưới trướng của Văn Sính tướng quân. Nếu như không tìm Châu Mục, thỉ hẳn là đã tới quận An Lục rồi.

Nếu như đầu nhập vào Văn Sính, cũng dễ làm. Lý Nghiệm là một nhân tài hiếm có, quyết không thể bỏ qua. Còn có một người là Đặng Nghĩa. Nghe nói y không nhận Tào Tháo phong quan, quay về Đặng gia ở Nam Dương. Kỳ thật để Đặng Nghĩa đảm nhiệm chức Thái Thú Tương Dương là thích hợp nhất.

Tuy nhiên, Thái Diễm cũng không tệ. Để cho y đảm nhiệm Thái Thú Tương Dương, có lợi cho việc mình khống chế Tương Dương lâu dài. Mấu chốt là muốn xem Thái gia có nhượng bộ hay không.

Lúc này, bỗng nghe thấy tiếng bước chân hối hả từ bên ngoài truyền vào. Theo đó là tiếng cười của Thái Huấn:

– Không biết Châu Mục tới, Thái Huấn chậm trễ!

Lưu Cảnh thấy ông ta vội vã tới mồ hôi chảy đầy trán, áy náy cười nói:

– Là ta thất lễ mới đúng, đã không phái người báo trước cho tiền bối.

Hai người khách khí vài câu liền ngồi xuống. Thái Huấn thở dài nói:

– Tuy nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Nhưng có một số việc không dối gạt Châu Mục. Gần đây Thái gia nội chiến, tranh cãi không ngớt.

– Vì sao?

Lưu Cảnh cười hỏi.

– Còn không phải vì Thái Mạo sao?

Thái Huấn thở dài:

– Y không để ý tới gia tộc nhiều lần phản đối. Gia tộc đã không thể nhịn y được nữa, quyết định bãi chức gia chủ của y, tuyển một gia chủ khác. Thái gia vì tranh đoạt chức gia chủ này mà giằng co không dứt. Vừa rồi ta đang ở từ đương nghị sự với các vị trưởng lão.

– Thì ra là thế. Không biết đã tuyển được gia chủ mới chưa?

– Tạm thời còn chưa. Dựa theo tộc quy, thì việc của gia tộc tạm thời do ta phụ trách.

Thái Huấn híp mắt cười nói. Kỳ thực ông ta đang ám chỉ cho Lưu Cảnh, có việc gì thì cứ nói với ông ta là được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN