Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 349: Từ trên cao nhìn xuống
Chưa đến canh bốn, đã huy động toàn bộ gần hai vạn năm nghìn binh lính đứng như bức tường dài mười dặm, mỗi người đều cầm cung nỏ, nhìn quân doanh bốn phía cánh đồng, Triệu Nghiễm sắp xếp phòng ngự, giống như tường đồng vách sắt, bất kể quân Giang Hạ từ hướng nào tiến công, đều lọt vào phản kích nhanh của Quân Tào.
Trên thực tế, quân Giang Hạ muốn đánh quân doanh không dễ dàng gì, không nói đến số đông binh lính Quân Tào, đều là thân mình bình thường, tường cao một trượng năm thước, bố trí tám trăm nỏ sàn, tầm bắn đạt ba trăm bước.
Bốn phía quân doanh rộng vòng quanh chừng một trượng, cánh đồng bát ngát ngoài hộ doanh còn có rất nhiều hố ngựa, trong hố cọc trúc sắc nhọn cắm ngược, dù là người hay ngựa, một khi đạp phải đều sẽ bị thương.
Tài phòng ngự của Triệu Nghiễm lúc này được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, ngay cả Tào Tháo khi đến thị sát cũng tán dương cấu tạo phòng ngự chỗ quân doanh này nghiêm mật, có thể nói tường đồng vách sắt, hơn nữa có thể kiên trì lương thực một tháng, nước giếng dồi dào, vì thế, Triệu Nghiễm vô cùng tự tin, gã cũng không lo lắng quân Giang Hạ tiến công, mà thong dong bố trí.
Trên tường, Tư Mã Ý vẻ mặt phức tạp chăm chú nhìn đại hỏa đang thiêu đốt ở mấy trăm bước đầu thành, thật lâu sau, y cúi đầu thở dài.
– Vì sao chủ bộ phiền muộn như vậy?
Phía sau có người cười hỏi.
Tư Mã Ý quay đầu lại, thấy Vu Cấm, y lắc đầu cười khổ nói:
– Nếu ta tấn công chỗ quân doanh này, không cần đến bình minh ta có thể giành được.
– Chủ bộ nói như vậy, tình hình quân sự Triệu Hộ làm sao chịu nổi, y dự định thủ thành một tháng, nơi này không phải được xưng là tường đồng vách sắt sao?
Giọng điệu Vu Cấm trêu chọc cười nói.
– Tuy Triệu Nghiễm chết không có gì đáng tiếc, nhưng tướng quân không vì thân phận cấp dưới của mình mà suy xét sao?
Sắc mặt Vu Cấm nghiêm nghị, ý cười đều không có, y khom người thi lễ:
– Nguyện ý nghe chủ bộ nói thẳng.
– Tướng quân trải qua trăm trận chiến rồi, cũng biết loại tường đồng vách sắt này có rất nhiều chỗ hở, nhất là vận dụng dầu hỏa vào chiến tranh, Triệu Hộ quân vẫn dùng thói quen cũ để phòng ngự.
Nói đến đây, Tư Mã Ý giơ tay chỉ về phía thị trấn nói:
– Quân doanh cách thị trấn hai trăm năm mươi bước, dĩ nhiên có thể phòng ngự cung tiễn bắn, nhưng nếu quân Giang Hạ sử dụng máy bắn đá lớn tầm bắn bốn trăm bước, công kích từ trên cao thị trấn, chúng ta dùng cái gì ngăn cản? Quân Giang Hạ chỉ tấn công thị trấn mà không tấn công đại doanh, chính là phát hiện ra lỗ hổng phòng ngự này.
Sắc mặt Vu Cấm biến đổi lớn, nhắc nhở của Tư Mã Ý làm y nghĩ tới dầu hỏa, y khẩn trương nói:
– Nếu quân Giang Hạ thu được hơn sáu nghìn thùng dầu hỏa chảy ngược trở về, cả đại doanh sẽ bị đốt như đất trống!
– Tướng quân nói rất đúng, Triệu Nghiễm đương nhiên không suy xét đến dầu hỏa, y chỉ nghĩ làm thế nào đem trách nhiệm đổ lên đầu ta.
Tư Mã Ý thở dài, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Vu Cấm lại không có thời gian suy xét kĩ tâm tư của Tư Mã Ý, y chỉ quan tâm an toàn của mình và cấp dưới, liền vội vàng hỏi:
– Vậy chủ bộ cảm thấy chúng ta nên làm thế nào mới có thể tránh thoát một kiếp này?
– Thật ra khi huyện Vân Dương truyền đến cảnh báo, chúng ta nên chủ động tiến công, ba vạn người vứt bỏ đại doanh chủ động xuất kích, có lẽ còn có ba phần cơ hội thắng, nhưng Triệu Nghiễm bảo thủ làm cho chúng ta nhiều lần chậm chễ thời cơ chiến đấu, hiện tại chỉ có một chữ, có lẽ chúng ta còn có một đường sống.
Vu Cấm chần chừ một chút hỏi:
– Chủ bộ đang nói là chạy trốn?
– Trốn cũng tốt, rút lui cũng tốt, dù sao chỉ cần đúng lúc rời khỏi quân doanh, cho dù bị quân Giang Hạ chặn lại, chúng ta cũng có thể bảo vệ bảy phần binh lực, nếu cố chấp quân coi giữ doanh, chỉ sợ đến cơ hội chạy trốn cũng không có.
– Ta đi tìm Triệu hộ quân!
Vu Cấm xoay người đi, Tư Mã Ý lại dừng ở tường thành phương xa nói:
– Chỉ sợ đã muộn!
Vu Cấm bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chăm chú vào tường thành cách hai trăm bước, lúc này đã có một chút ánh trăng lộ ra, khiến tầm nhìn xa hơn một chút, mơ hồ có thể thấy trên đầu thành xuất hiện rất nhiều thân ảnh khổng lồ, cao chừng hai trượng, giống như một đám cự thú đứng sừng sững ở đầu thành.
Vu Cấm hoảng sợ biến sắc, xoay người liền chạy đến đại doanh.
Suy đoán của Tư Mã Ý cũng không sai, lúc này ở đám thợ thủ công trên đầu thành đang nhanh chóng lắp ráp máy bắn đá lớn, loại máy bắn đá bàn kéo này là do Mã Quân thiết kế nghiên cứu chế tạo ra, cao một trượng tám thước, tay cán dài ba trượng sáu thước, mặt khác còn có một bộ phận nặng đến ngàn cân sắt.
Trước đem bàn kéo móc vào tay cán, sau đó thúc đẩy bàn kéo, xoắn nhanh dây lưng, trên tay cán hình thành thế năng lớn, chỉ cần kéo động cơ, móc câu sẽ rời tay cán, tay cán vung mạnh ra ngoài.
Một máy bắn đá chỉ cần mười hai người làm việc, so với năm mươi người ước chừng thiếu tám phần, hơn nữa tránh khỏi người lực kéo không đều tạo thành thương tổn, tầm bắn có thể đạt tới hơn bốn trăm bước, đem uy lực của máy bắn đá phát huy tới cực hạn.
Lưu Cảnh đứng trên đầu thành nhìn xuống đại doanh cách đó không xa, khóe miệng mỉm cười, Giả Hủ phân tích không sai, Triệu Nghiễm tác phong bảo thủ khiến cho gã bỏ lỡ cơ hội rút lui khỏi đại doanh, chắc chắn gã sẽ vì vậy mà phải trả giá nghiêm trọng.
Tư Mã Ý có thể thay đổi quyết định của Triệu Nghiễm sao? Lưu Cảnh cũng hiểu là không có khả năng, cho dù Triệu Nghiễm ý thức được nguy hiểm, gã cũng sẽ không nghe theo đề nghị của Tư Mã Ý rút quân, đây cũng là do Tào Tháo dùng người không lo nghĩ, lão không nên dùng quan văn đến dẫn binh.
Lúc này, một tên binh lính chạy tới bẩm báo nói:
– Khởi bẩm Châu Mục, đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào có thể phóng ra.
Lưu Cảnh gật gật đầu, dứt khoát hạ lệnh tiến công,
– Có thể phóng ra!
….Trong Tào doanh vô cùng hỗn loạn, mấy ngàn binh lính Quân Tào đang ở khẩn cấp thu nhổ trại trướng, một khi quân Giang Hạ hỏa công đại doanh, những lều lớn này sẽ khiến quân doanh trở thành một biển lửa, theo doanh trướng biến mất, từng mảnh đất trống hiện ra.
Trong đại trướng Chủ soái, Triệu Nghiễm chắp tay sau lưng đi qua đi lại, thế cuộc trước mắt khiến gã vô cùng lo lắng, nhưng gã lập tức lui lại, thủy chung không hạ được quyết tâm.
Bên kia lều lớn, Vu Cấm và Tang Bá lo âu bất an chờ đợi Triệu Nghiễm quyết định, hai người bọn họ đều là tướng đã trải qua trăm trận chiến, giống như Tư Mã Ý, đều ý thức được đại doanh gặp nguy hiểm, cố gắng rút lui.
Nhưng Triệu Nghiễm mới là chủ tướng, không được Triệu Nghiễm đồng ý, quân đội của bọn họ không thể rời khỏi đại doanh, nếu không bọn họ sẽ trái với quân quy, thậm chí sẽ bị Tào Tháo xử trảm.
– Chủ soái, không thể do dự nữa rồi, nhất định phải lập tức lui, nếu không chúng ta sẽ gặp tai hoạ lớn, chủ soái, rút lui đi!
Vu Cấm lo lắng khuyên nhủ.
– Chủ soái, rút lui đi!
Tang Bá cũng gấp nói:
– Nếu không rút lui sẽ không kịp nữa.
Triệu Nghiễm thở dài,
– Các ngươi nghĩ rút lui có thể bình an sao? Quân Giang Hạ mấy trăm chiến thuyền, ít nhất có mấy vạn quân đội, còn có hơn hai ngàn kỵ binh, quân đội ở đâu, không phải ở bên ngoài chờ chúng ta sao? Chúng ta không có năng lực đánh đêm, cho dù chúng ta rút lui khỏi, cũng khó thoát khỏi bị toàn diệt, ở đây ít nhất sẽ không tán loạn, vẫn là một đội quân.
Vu Cấm nóng nảy, cao giọng:
– Nhưng nếu không rút lui, tất cả chúng ta đều chết cháy!
Triệu Nghiễm trừng mắt, cả giận nói
– Vu tướng quân, ngươi đây cùng chủ tướng nói chuyện sao? Ngươi còn dám vô lễ, phạm thượng, ta lập tức lấy quân quy chém ngươi!
Vu Cấm không dám nhiều lời nữa, ôm hận cúi đầu, Tang Bá bên cạnh nói:
– Chủ soái, ở đây cũng không phải biện pháp, chúng ta không có máy bắn đá, không thể phản công, bị hơn sáu nghìn thùng dầu hỏa cắn trả, ở đây quả thật rất nguy hiểm, xin chủ soái suy nghĩ kỹ.
– Ta biết!
Triệu Nghiễm lạnh lùng trả lời một câu, y đi đến cửa lều lớn, dừng ở bầu trời đêm, thật lâu sau mới nói:
– Đã qua canh năm, khi trời gần sáng lui lại đi! Đây mới là phương pháp xử lý ổn thỏa.
Vu Cấm và Tang Bá còn muốn khuyên nữa, Triệu Nghiễm khoát tay chặn lại đánh gãy lời bọn họ,
– Ta đã cân nhắc lợi hại, cứ quyết định như vậy, các ngươi đi đi!
Vu Cấm và Tang Bá đi ra lều lớn, Vu Cấm hung hăng ‘Phì!’ một tiếng,
– Một con mọt sách, Thừa tướng sao lại để người như vậy làm chủ tướng?
– Xuỵt!
Tang Bá nhanh chóng nhìn thoáng qua phía sau, thấp giọng nói:
– Phòng ngừa chu đáo, chúng ta tự mình suy xét đường lui, tình thế không ổn đi ngay, không cần chết cùng với y.
Vu Cấm mừng rỡ, ý của y là như vậy, nhưng lại sợ bị Thừa tướng nghiêm trị, hiện tại còn có Tang Bá, vậy vấn đề sẽ không phải do mình, y cũng đáp ứng, đúng lúc này, phía đông truyền đến một tiếng hò hét, Vu Cấm và Tang Bá cùng nhau quay đầu nhìn lại, lập tức chấn động, chỉ thấy trên bầu trời phía đông đại doanh, bốn năm viên hỏa cầu lớn đang bay tới trên đỉnh đầu bọn họ, giống như từng dãy sao băng xẹt qua bầu trời đêm.
Không trung ngoại trừ hỏa cầu, còn có bảy tám thùng dầu hỏa đồng thời ném vào đại doanh, dầu hỏa đập xuống đất, thùng gỗ lập tức vỡ vụn, bốn phía dầu hỏa đã chảy đầy đất, một tiếng gào thét lớn dầu hỏa lăn trên mặt đất, lửa lập tức bốc cháy lên hừng hực.
Trong đại doanh Quân Tào hỗn loạn vô cùng, lửa lớn khiến trong lòng mỗi người đều cảm thấy rung động, có một loại khủng hoảng giống như tiến vào ngày tận thế.
Cầu lửa là dùng cán cây lúa quấn quanh, lại ngâm dầu hỏa, loại cầu lửa này ném vào doanh, sau khi hạ xuống sẽ theo quán tính quay lớn, có thể lao ra hơn ngàn bước, nếu như là dừng ở trong doanh trướng, nơi đi qua sẽ là một biển lửa.
Triệu Nghiễm từ trong đại trướng lao tới lớn tiếng quát to:
– Nhanh dùng đất cát vùi lấp!
Triệu Nghiễm được Tào Tháo coi trọng, đúng là y có bản lĩnh, có điều y lo lắng trên đường bị tập kích ban đêm không chịu rút lui khỏi.
Nhưng gã cũng nghĩ đến sẽ gặp phải nguy hiểm hỏa công Giang Hạ tấn công, vì thế gã cũng bố trí phương án ứng đối, ngoại trừ rút lui toàn bộ doanh trướng, gã còn mệnh binh lính chuẩn bị lượng cát lớn, một khi có dầu hỏa ném vào đại doanh, liền lập tức dùng cát vùi lấp.
Chỉ có điều cầu lửa làm bọn lính khủng hoảng, trong quân doanh hỗn loạn một mảnh, không ai nghĩ đến dùng cát vùi lấp dầu hỏa, lúc này trong đại doanh đã có hơn mười chỗ cháy, khói lửa tràn ngập Tào doanh.
Nhưng lúc này, binh lính Quân Tào đã bắt đầu khẩn cấp ứng đối, họ vác bao cát vào đại doanh, một khi có dầu hỏa rơi xuống, liền lập tức dùng đất cát vùi lấp dầu hỏa, hiệu quả cũng dần dần hiện ra.
Mặc dù cầu lửa và dầu trên bầu trời liên tiếp ném tới, nhưng chỗ cháy trong đại doanh cũng giảm bớt, Quân Tào đã khống chế được công kích dầu hỏa của quân Giang Hạ.
Tuy nhiên, Quân Tào lại phát sinh nguy cơ khác hơn nữa, Triệu Nghiễm nằm mơ cũng không nghĩ đến chính mình lại tự đào giếng vây.
……
———-oOo———-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!