Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 353: Sóng gió ở Kỳ Xuân (1)
Bức mật thư Tào Tháo gửi cho Tôn Quyền rốt cục bị công khai hai ngày trước, lập tức ở trong quân Giang Đông sóng to gió lớn, Chu Du, Lỗ Túc cầm đầu quân đội kiên quyết phái chống Tào phản đối thỏa hiệp với quân Tào thỏa hiệp, bọn họ cho rằng môi hở răng lạnh, một khi Kinh Châu bị diệt, như vậy nguy nan của Giang Đông cũng vô cùng cấp bách. Chu Du dâng thư cho Tôn Quyền, cho rằng vứt bỏ liên minh Ngô Kinh, sẽ tổn hại nghiêm trọng danh dự của Giang Đông và Ngô hầu, khuyên Tôn Quyền xử lý thận trọng.
Vốn là Trương Chiêu, Gia Cát Cẩn cầm đầu quan văn Giang Đông lại mãnh liệt ủng hộ phương án của Tào Tháo, bọn họ cho rằng xem xét thời thế, tránh đi mũi nhọn Quân Tào, Trương Chiêu lại cho rằng Kinh Châu mới là thế địch Giang Đông, mượn Quân Tào tiêu diệt Kinh Châu, sáng tạo điều kiện cho Giang Đông cướp lấy Kinh Châu.
Phương án của Trương Chiêu được các nguyên lão như Trình Phổ, Hàn Đương và Quân Phương ủng hộ, bọn họ cũng cho rằng Kinh Châu mới là đại địch đầu tiên của Giang Đông, một khi Kinh Châu cùng Ngô chống đỡ Tào thành công, Lưu Cảnh an toàn phát triển, tất nhiên sẽ uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn của Giang Đông, chỉ có mượn tay Quân Tào loại trừ Lưu Cảnh, mới là kế sách tốt nhất.
Ủng hộ cũng tốt, phản đối cũng thế, hai ngày qua, huyện Kỳ Xuân nhỏ bé trở thành chiến trường đấu tranh giữa hai phái chiến hòa của Giang Đông, mà Tôn Quyền ở trong nhà, đóng cửa cửa phủ, không gặp bất cứ kẻ nào.
Vào đêm, huyện Kỳ Xuân có mưa nhỏ, mưa phùn nhẹ như cây kim đâm xuống, đem thành Trường Giang ở Kỳ Xuân bao phủ ở mây mù mưa phùn, do đây là nơi ở của Ngô hầu và rất nhiều quan lớn Giang Đông, quận Kỳ Xuân áp dụng cấm đêm, sau khi màn đêm buông xuống, trên đường cái không có một bóng người, chỉ có nhiều đội binh lính đi tuần tra trong huyện thành.
Màn đêm vừa buông xuống, một đội binh lính Giang Đông vây quanh thuỷ quân Đại đô đốc Chu Du vào thị trấn, trên lưng ngựa, Chu Du có vẻ tâm sự nặng nề, y ở chiến thuyền trên bờ sông, nhưng đây là lần thứ tư trong hai ngày y vào thành, lại không có bất kỳ thu hoạch gì.
Y vừa nhận được một tin tình báo khẩn cấp, Lưu Cảnh tự mình dẫn quân Giang Hạ ở quận An Lục Quận đánh bại Quân Tào, ba vạn Quân Tào trú đóng ở quận An Lục bị diệt hoàn toàn, tin tức này khiến Chu Du cực kỳ phấn chấn, trong lòng y hiểu rõ, đây là Lưu Cảnh phát ra tín hiệu rõ ràng cho Ngô hầu.
Lúc này, Chu Du vội vàng vào thành, phải đem tin tức này nói cho Ngô hầu, chốc lát, Chu Du liền đi tới Ký Xuân Viên nơi ở của Ngô hầu, chính là toà nhà lớn nhất huyện Kỳ Xuân, chỉ thấy ở trước cửa chính tụ tập vài tên quan viên, chính là bốn người Cố Ung, Ngu Phiên, Trương Ôn Bộ Chất, xem ra bọn họ cũng là muốn gặp Ngô hầu mà không được vào phủ.
– Chu đô đốc đến rồi! Không biết ai hô một tiếng, mọi người lập tức chạy ra đón.
Mọi người chắp tay chào, Cố Ung hỏi trước: – Công Cẩn tới khuyên Ngô hầu sao?
– Cũng không phải, là tới bẩm báo quân tình cho Ngô hầu. Chu Du cười cười, y không muốn cùng đám quan văn này trực tiếp trở mặt, tận lực duy trì khắc chế.
– Ngô hầu nói bị cảm nhẹ, không gặp bất cứ ai, chúng ta đã tới nửa canh giờ mà không được vào, đô đốc tự tin như vậy, là có việc trọng đại bẩm báo Ngô hầu sao? Ngu Phiên hỏi dò.
– Không việc quan trọng gì, chỉ là nước Trường Giang lên cao, gây bất lợi cho thuỷ quân, muốn cùng Ngô hầu thương lượng thay đổi chỗ ở một chút.
– Chẳng lẽ Công Cẩn muốn theo lời mời của Lưu Cảnh đổi dừng lại ở Chu thành?
Đối diện với mấy quan viên đề ra đủ loại nghi vấn này, Chu Du rốt cục có chút nhịn không được, y cười nói: – Tình hình nước sông khẩn cấp, để cho ta bẩm báo Ngô hầu trước, có thời gian ta lại cùng chư quân nghiên cứu thảo luận chủ đề mọi người cảm thấy có hứng thú.
Y chăp chăp tay, giục ngựa đi về phía phủ, mọi người đành tản ra, trơ mắt nhìn Chu Du xuống ngựa đi lên bậc thang, đem một phần công văn đưa cho thị vệ, mọi người xì xào bàn tán, nếu là chuyện nước sông Trường Giang dâng cao loại chuyện nhỏ nhặt này, khẳng định Ngô hầu cũng sẽ không gặp bất cứ kẻ nào, nhưng Chu Du định liệu trước như vậy, tất nhiên là có việc lớn phát sinh.
Quả nhiên, một gã thị vệ từ trong phủ đi ra, thi lễ nói với Chu Du: – Ngô hầu mời Chu đô đốc vào!
Hơn mười quan văn lập tức xôn xao, đám người Cố Ung và Ngu Phiên ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng sinh nghi, Trương Ôn vội la lên: – Sự tình tất có biến, chư quân, chúng ta đi gặp quân sư!
Mọi người đều đồng ý, lúc này, chỉ sợ chỉ có Trương Chiêu mới gặp được Ngô hầu, mọi người quyết định thật nhanh, quay đầu đi đến chỗ Trương Chiêu.
…..
Trước cửa sổ nhỏ, Tôn Quyền yên lặng nhìn chăm chú vào trong đêm đen mưa phùn, đã nhiều ngày tâm tình của y có chút lo lắng, một mặt là vì bản thân y trước sau chủ ý bất định, liền đem nội dung bức thư tiết lộ ra ngoài, tiết lộ nội dung mật thư gây ra sóng to gió lớn, các thế lực đưa ra lời khuyên làm y bị đủ loại phiền toái.
Về phương diện khác, Giang Hạ ở đối diện Trường Giang vẫn không có tin tức, khiến trong lòng y có chút mất mát, y biết Lỗ Túc đã mật báo với Lưu Cảnh, nhưng ngoại trừ tin tức Lưu Cảnh đi Hạ Khẩu, lại không có bất kỳ tình báo nào truyền đến.
Tuy nhiên, vừa rồi Chu Du đưa tới một phần tình báo khiến tinh thần y rung lên, quận An Lục đã xảy ra đại chiến, y lập tức hiểu được, đây là kết quả Lưu Cảnh đi Hạ Khẩu, hiện tại y nóng lòng muốn biết tình hình của quận An Lục.
Lúc này, một gã thị vệ ở cửa bẩm báo: – Chu đô đốc đến rồi!
– Mời y vào! Tuy rằng Tôn Quyền cũng biết tiếp kiến Chu Du sẽ làm các quan văn bất mãn, nhưng lúc này y cũng không thuận được nữa.
Rất nhanh, Chu Du đi vào lầu các, khom mình thi lễ nói: – Tham kiến Ngô hầu!
Tôn Quyền thấy phục bào Chu Du đã ướt, liền cười nói:
– Hình như mưa bên ngoài không nhỏ! Công Cẩn đổi quần áo khô đi đã! Đừng để bị cảm.
Y khoát tay gọi thị vệ mang Chu Du đi thay quần áo, không bao lâu, Chu Du thay đổi một bộ quần áo đi ra, hai người lúc này mới ngồi xuống, Tôn Quyền và Chu Du đều đã mượn lúc thay quần áo mà điều chỉnh tâm tình, hai người đều tỉnh táo lại.
Tôn Quyền nâng chung trà lên chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng, đợi Chu Du mang đến tin tức, Chu Du trầm ngâm một chút nói: – Thuộc hạ biết được tình báo xác thực, Lưu Cảnh dẫn mấy vạn đại quân ở quận An Lục đánh bại Quân Tào, ba vạn Quân Tào bị diệt hoàn toàn, đến chủ soái Triệu Nghiễm cũng đầu hàng quân Giang Hạ.
Tay Tôn Quyền không khỏi run lên, một chút nước trà tràn ra, ánh mắt y lợi hại nhìn chăm chú vào Chu Du: – Tình báo của ngươi có thể tin được không? Không ngờ Triệu Nghiễm đầu hàng Giang Hạ.
– Tuyệt đối tin cậy! huộc hạ lấy được tin tức, Triệu Nghiễm đảm nhiệm Trị Trung Kinh Châu.
Tôn Quyền không nói câu nào, tin tức này khiến y cảm thấy vô cùng rung động, không ngờ Triệu Nghiễm đầu hàng Giang Hạ, chẳng lẽ y xem trọng Giang Hạ như vậy?
Hơn nữa quân Giang Hạ biểu hiện thực lực ở quận An Lục làm cho người ta không thể khinh thường, không ngờ trong một đêm tiêu diệt toàn bộ ba vạn Quân Tào, điều này làm cho Tôn Quyền thiên hướng tin tưởng Tào Tháo lại bắt đầu dao động.
Chu Du đã nhận ra biến hóa tinh tế của chủ công, trong lòng của y mừng thầm, lại nói: – Quân Tào đường xa tới, không tập thuỷ chiến, mặc dù tạm thời huấn luyện ở Giang Lăng, nhưng kỳ thật không có chút ý nghĩa nào, nhiều lắm là đi thuyền không bị say, về phần chiến đấu trên nước, bọn họ còn kém xa, một trận chiến này chỉ cần Kinh Châu và Giang Đông chặt chẽ kết hợp, nhất định có thể chiến thắng Quân Tào, chủ công! Chúng ta không cần do dự nữa. Tôn Quyền chắp tay sau lưng đi lại trong phòng, lúc này lòng y đã loạn như ma, suy nghĩ vừa mới rõ ràng một chút lại bị tin tức quận An Lục tới làm rối loạn, khiến cho y lâm vào ngượng ngùng một lần nữa.
– Công Cẩn đi trước đi! Để cho ta suy nghĩ một chút. Tôn Quyền thở dài nói.
– Thuộc hạ cáo lui!
Chu Du biết cần cho Tôn Quyền thời gian suy xét, y thi lễ, vội vàng cáo từ.
Đi ra cửa phủ, Chu Du đi qua mưa đêm mịt mù, chạm mặt Lỗ Túc cầm ô vội vàng tới: – Tử Kính, xảy ra chuyện gì thế? Chu Du cười hỏi.
– Hoá ra Công Cẩn cũng ở đây, ta tới bẩm báo Ngô hầu, Lưu Cảnh phái sứ giả đến đây.
Chu Du ngẩn ra, sao có thể điều sứ giả đến, chẳng lẽ Lưu Cảnh không có ý định tới gặp Ngô hầu sao?
Lỗ Túc dường như hiểu nghi ngờ của y, cười nói: – Lưu Cảnh đương nhiên muốn tới, sứ giả là đến xác định rõ ràng thời điểm gặp mặt.
Chu Du gật gật đầu: – Ngươi đi đi! Ngô hầu sẽ gặp ngươi.
….
Chu Du đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Tôn Quyền, y cố gắng khiến lòng mình bình tĩnh trở lại, hiện tại y cần làm rõ mọi vấn đề, mới có thể cân nhắc lợi hại.
Y từng thiên hướng về việc tiếp nhận điều kiện của Tào Tháo, nhưng chiến dịch quân Giang Hạ ở quận An Lục lại khiến cho y chợt phát hiện, dường như thực lực của quân Giang Hạ không thua gì quân Giang Đông, việc này liền khiến Tôn Quyền do dự, nếu như mình ruồng bỏ minh ước, mà Tào Tháo cũng tại Giang Lăng đấu nhau, Kinh Châu và Giang Đông đánh đến mức hai bên đều bị thương, y lại đến kiếm tiện nghi, có thể như vậy sao?
Khi đang suy nghĩ, có thị vệ ở cửa bẩm báo: – Khởi bẩm Ngô hầu, Lỗ Phó Đô Đốc có việc gấp cầu kiến!
Tôn Quyền hiện tại muốn gặp Lỗ Túc, liền cười nói: – Mời y vào!
Không bao lâu, thị vệ dẫn Lỗ Túc đi vào phòng, Lỗ Túc khom người thi lễ: – Vi thần tham kiến Ngô hầu.
– Tử Kính tới đúng lúc, ngồi đi!
Lỗ Túc ngồi xuống, y muốn bẩm báo Lưu Cảnh phái sứ giả đến, nhưng y gặp Tôn Quyền dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình, liền nhịn lại, Tôn Quyền nhìn y một cái, thản nhiên nói: – Vừa rồi Công Cẩn nói cho ta một tin tức, nói Lưu Cảnh ở quận An Lục đánh bại Quân Tào, ngay cả Triệu Nghiễm Quân Tào cũng đầu hàng Giang Hạ, chuyện này ngươi biết không?
Lỗ Túc ngạc nhiên, lắc lắc đầu nói: – Chuyện này vi thần không biết.
Tôn Quyền lâm vào trầm tư, Lỗ Túc cũng không dám quấy rầy, chỉ lẳng lặng ngồi một bên, không biết qua bao lâu, Tôn Quyền từ trong trầm tư bừng tỉnh, áy náy cười nói: – Ta không để mắt đến ngươi, Tử Kính đến có việc gì quan trọng hơn sao?
– Vi thần muốn bẩm báo Ngô hầu, Lưu Cảnh phái Lưu Mẫn đến làm sứ giả, vừa đến bến tàu rồi.
Tôn Quyền cười hỏi: – Lưu Cảnh về Vũ Xương chưa?
– Hẳn là đang ở Hạ Khẩu, phỏng chừng ngày mai ngày kia về Vũ Xương, Lưu Mẫn là đến sắp xếp cụ thể việc Châu Mục và Ngô hầu gặp mặt.
– Thì ra là thế, ta đây sẽ không tiếp kiến y, ngươi toàn quyền và y thảo luận chi tiết, chuyện này ta giao cho ngươi.
– Vi thần tuân mệnh!
Trong phòng yên lặng, Tôn Quyền không bảo Lỗ Túc cáo từ, y trầm ngâm suy nghĩ một lát, thở dài nói: – Tử Kính, trong lòng ta lo lắng!
Lỗ Túc cung kính nói: – Ngô hầu phiền loạn đủ loại quyền lợi, mỗi người đều muốn ảnh hưởng Ngô hầu, giành ích lợi về mình, lại rất ít người cân nhắc ích lợi của Ngô hầu.
– Tử Kính cũng có quyền lợi sao?
– Vi thần cũng có quyền lợi, vi thần hy vọng Giang Đông lập quốc, Ngô hầu là quân vương khai quốc, vi thần là công thần khai quốc, ghi tên sử sách, con cháu chúng ta ngàn năm sau còn nhắc tới, ta là công thân khai quốc đấy!
Tôn Quyền cười to: – Tử Kính là người vì bản thân đấy!
Trầm ngâm một chút, Tôn Quyền lại hỏi: – Vậy đám người Tử Bố, Đức Mưu, là vì ích lợi gì?
Một lúc lâu Lỗ Túc thở dài nói: – Nếu Tào Tháo đổi lấy Giang Đông, dùng Lỗ Túc và mọi người xã đảng, quan không mất châu quận, còn có thể tiến tước phong hầu, bọn họ đương nhiên không hy vọng cùng Tào Tháo mạo hiểm một trận chiến, nhưng nếu Ngô hầu hàng, dùng cái gì để thu xếp? Xe ngồi chẳng qua chỉ là một, người theo cũng không bao nhiêu, phong chính là tước hầu nhàn rỗi sống quãng đời còn lại, Lưu Tông Kinh Châu chính là ví dụ rõ nhất, Ngô hầu không thấy sao?
Tôn Quyền xúc động than nói: – Tử Kính lời vàng ý ngọc đấy!
…….
———-oOo———-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!