Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 363: Dò đường
Giang Lăng, ở gần bến tàu phía bờ bắc Trường Giang xây dựng một tòa thủy đài quan sát, cao sáu trượng, phạm vi chừng ba mẫu, trên mặt sông có thể nhìn bao quát không sót cái gì. Mỗi ngày vào buổi sáng, mặc gió mưa, Tào Tháo đều đến quan sát cuộc huấn luyện Tào quân ở trên sông.
Huấn luyện đã tiến hành một tháng rồi, Trương Doãn, Thái Hòa, Đặng Tế và tướng lĩnh thủy quân Kinh Châu toàn lực phối hợp, chiến lực của thủy quân Tào đã có chút khởi sắc, bắt đầu có thể ở trên mặt sông xếp những hàng đơn giản. Tuy nhiên tiến độ huấn luyện cực kỳ chậm rãi, thủy quân vẫn lấy việc quân của Kinh Châu làm đầu.
Mà hơn hai mươi vạn binh lính Tào quân phương Bắc thì căn bản không thể tác chiến trên nước, chỉ có không đến nửa số người đi thuyền không bị say sóng dữ dội, điều này khiến Tào Tháo vô cùng lo âu. Kế hoạch của lão là huấn luyện hai tháng, nhưng chiếu theo tốc độ này, thời gian nửa năm e cũng không đủ.
Buổi trưa hôm nay, Tào Tháo vẫn như mọi ngày ở trên đài xem huấn luyện trên sông, trên dòng Trường Giang tổng cộng có gần năm mươi chiếc thuyền lớn, hôm nay trên mặt sông gió khá lớn khiến đội thuyền lắc lư dữ dội, đây là cơ hội huấn luyện cho binh lính phương bắc thích ứng đi thuyền, tổng cộng có hai vạn người tham gia huấn luyện.
Huấn luyện rất đơn giản, chính là ngồi thuyền qua lại sông bốn lần, mỗi lần huấn luyện năm nghìn binh lính, mắt thấy thuyền lớn bắt đầu từng chiếc cập bờ, nhóm năm nghìn binh lính huấn luyện đầu tiên chấm dứt. Từng đám lính sắc mặt trắng bệch từ trên thuyền bám dây thừng gian nan đi xuống, lập tức ngã vật ra mặt đất, thống khổ như phải chết không giống bình thường.
Tào Tháo giận đến sắc mặt xanh mét, lớn tiếng quát:
– Huấn luyện một tháng, thế nào vẫn một bộ dạng quỷ chết như vậy, không có tiến bộ chút nào sao?
Lão quay đầu lại ra lệnh:
– Đi tìm Trương Doãn đến cho ta!
Không lâu sau, Trương Doãn mặc khôi giáp vội vàng chạy lên quan thủy đài, quỳ một gối thi lễ:
– Tham kiến Thừa tướng!
Tào Tháo hừ mạnh một tiếng, dùng roi ngựa chỉ vào đám binh lính đang thống khổ ngã trên bờ nói:
– Ta hỏi người, đám binh lính này là huấn luyện lần đầu tiên ư?
Trương Doãn sợ hãi đến kinh hồn táng đảm, thấp giọng thưa:
– Hồi bẩm Thừa tướng, bọn họ là lần thứ tư lên thuyền.
– Đã bốn lần rồi, thế nào vẫn một bộ dạng quỷ chết như vậy. Ngươi huấn luyện như thế nào đây?
Tào Tháo tức giận quát mắng Trương Doãn dữ dội.
Trương Doãn sợ hãi cả người run rẩy, không dám đứng lên, nơm nớp lo sợ nói:
– Bọn họ đã có chút tiến bộ, chuyến đi thứ nhất không có việc gì, khi trở về có người trước tiên nôn ra. Thừa tướng cũng biết, chỉ cần có người đầu tiên nôn, tất cả những người còn lại sẽ không chịu nổi. Hơn nữa trong khoang thuyền mùi chua tràn ngập, cho nên…
– Hừ! Ý của người là bất kể huấn luyện bao nhiêu lần, đều không có tác dụng ư?
– Cũng không phải như vậy. Mấu chốt là một quá trình thích ứng, nô tài nghĩ huấn luyện chừng hai ba tháng, hẳn sẽ tốt hơn nhiều.
Lúc này, Trình Dục ở bên cạnh tiếp lời:
– Trương đô đốc, chỉ e ngươi không hiểu được ý tứ của Thừa tướng. Thừa tướng không phải muốn bọn họ có thể đi thuyền, mà là muốn bọn họ có thể tham gia chiến đấu vận lộn trên thuyền. Việc này có thể làm được không?
Trương Doãn sắc mặt trắng bệch, điều này sao có thể làm được. Thủy quân Giang Đông và thủy quân Giang Hạ, những binh lính kia từ nhỏ lớn lên bên bờ sông, cuối cùng mới bị chọn vào thủy quân, cũng không phải tất cả binh lính đều có thể tham gia vào thủy quân, ngay cả quân Giang Đông cà quân Giang Hạ đều như vậy. Huống chi binh lính quân Tào lớn lên trên bình nguyên ở phương bắc.
Vạn bất đắc dĩ, gã đành phải trả lời:
– Muốn đạt được thành tựu như Trình tiên sinh nói, huấn luyện nhanh nhất cũng cần hai ba năm. Thủy quân Giang Đông và thủy quân Giang Hạ đều phải huấn luyện năm năm trở lên, hai tháng ty chức thật sự làm không được.
Tào Tháo cũng không tránh nữa, buộc lòng quát lớn:
– Đi mau! Để binh lính nhanh chóng làm quen với đi thuyền. Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, cho ngươi thêm thời gian một tháng, nhất định phải khiến tất cả binh lính đều có thể đi thuyền đường xa, nếu không ta dùng đầu người để tế cờ đó!
Trương Doãn sợ tới mức chạy trối chết. Nhìn Trương Doãn chạy xa, Tào Tháo rốt cục không kìm nổi thở dài một tiếng, nói:
– Trọng Đức, chẳng lẽ quyết định tấn công Kinh Châu của ta là sai lầm sao?
Trình Dục lắc đầu cười nói:
– Kỳ thật ta cảm thấy Thừa tướng đã quá coi nặng thủy quân rồi, thực tế không cần phải…
– Nói như vậy là thế nào?
Tào Tháo nghi hoặc hỏi.
– Chúng ta nam chinh cũng không nhất định phải tiến hành thủy chiến, chúng ta chỉ là muốn vượt qua Trường Giang mà thôi, đám lính hoàn toàn có thể từ lục địa hành quân theo hướng đông. Ta đã hỏi qua thổ dân địa phương, chỉ cần thuyền tới vùng Bồ Kỳ, đại quân có thể trực tiếp tiến về hướng Giang Hạ, khi đó có thể thủy
Tào Tháo lắc đầu, cười khổ nói:
– Tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn phải đi thuyền hơn ngàn dặm đường đó.
Lúc này, mưu sĩ Lưu Diệp bên cạnh nói:
– Vi thần cũng có một phương án, không biết cso được hay không?
– Ngươi nói!
– Vi thần cho rằng không nhất định phải từ Giang Lăng xuất phát, đại quân có thể từ Phàn Thành theo hướng quận An Lục xuất phát, từ phía bắc vượt qua Vân Mộng Trạch, như vậy có thể đến bờ bắc Trường Giang của quận An Lục, bờ bên kia chính là Hạ Khẩu. Chỉ cần chiến thuyền của chúng ta có thể tập trung ở bờ bắc, chỉ cần một lần vượt sông, có thể từ lục địa tấn công vào Giang Hạ.Tào Tháo trầm ngâm một lát, lắc đầu thở dài nói:
– Chỉ e chiến thuyền không thể đi qua Hạ Khẩu, phương án mặc dù có thể thực thi, nhưng cũng không thực tế, hơn nữa cũng gây sức ép quá mạnh đối với quân đội.
Không chỉ có Tào Tháo không tán thành phương án của Lưu Diệp, trên thực tế, nếu Trương Doãn hoặc bất kỳ một tướng lĩnh nào giỏi về thủy chiến đứng ở đây, bọn họ đều nhất định sẽ kiên quyết phản đối phương án của Lưu Diệp, vượt sông Trường Giang nào có dễ dàng như vậy.
Lại nói, thủy quân Giang Hạ thế nào lại cho phép hơn một ngàn thuyền trống thuận lợi đi qua Giang Hạ đến bờ bắc Trường Giang đứng chờ, phương án của Lưu Diệp rõ ràng không hợp với tình hình thực tế.
Tào Tháo vẫn chưa ý thức được, quân đội của lão cho dù chiếm được Giang Hạ hoàn toàn cũng vô dụng, quân Giang Hạ vãn sẽ đem quân dân lương thực toàn bộ vận chuyển đến quận Kỳ Xuân, quân Tào chỉ chiếm được một quận trống rỗng, ngay cả lương thực tiếp tế tiếp viện cũng khó khăn.
Trong lịch sử sở dĩ bùng nổ đại chiến Xích Bích, cũng bởi Tào quân nhất định muốn toàn diệt quân Giang Đông, mà không chỉ vì vượt sông.
Đúng lúc này, Vu Cấm bước ra khỏi hàng nói:
– Ty chức khi đi qua quận An LỤc, nghe nói không ít dân chúng từ huyện Cánh Lăng chạy tới Giang Hạ lánh nạn, cũng không đi bằng đường thủy, ty chức nghĩ trên lục địa nhất định có con đường khả thi, ty chức nguyện lãnh binh vây bắt huyện Cánh Lăng, thuận tiện vì Thừa tướng dò đường, lấy công chuộc tội!
Lúc này, Tang Bá cũng bước ra khỏi hàng nói:
– Ty chức nguyện đi cùng Vu tướng quân!
Trong lòng Tào Tháo dấy lên một tia hy vọng, vui vẻ gật đầu nói:
– Ta cho các ngươi năm nghìn quân, nếu có thể tìm đường thành công, ta miễn tất cả các tội các ngươi phải chịu.
…..
Ban đêm, Trình Dục vội vàng đi tới bên ngoài thư phòng của Tào Tháo. Cửa thư phòng mở ra, ánh đèn êm dịu từ trong phòng hắt ra ngoài, có thể thấy được Tào Tháo khoanh tay trước ngực, tâm sự nặng nề đi lại trong phòng.
Thị vệ vừa muốn cao giọng bẩm báo, Trình Dục lại thở dài một tiếng, bảo bọn họ không cần quấy nhiễu Thừa tướng suy tư, gã cũng không lên tiếng làm đứt mạch suy nghĩ của Tào Tháo, mà đứng ở cửa cười không nói.
Lúc này, Tào Tháo có lẽ cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn ra cửa thấy Trình Dục, không khỏi cười nói:
– Ta đang suy nghĩ, Trọng Đức sẽ tới hay không thay ta giải thích nghi hoặc, không nghĩ ngươi thật sự đến, mau vào!
Trình Dục tiến vào phòng cười nói:
– Thừa tướng trong lòng lo lắng kỳ thật hoàn toàn không cần…, vi thần đặc biệt đến giải thích nghi hoặc.
Tào Tháo cười to:
– Nói như vậy, Trọng Đức là thượng khách của ta. Mời thượng tọa!
Hai người ngồi đối diện nhau, Trình Dục nói:
– Kỳ thật buổi sáng phương án của Lưu Tử Dương mặc dù không quá khả thi, nhưng gã đã nói đến gốc rễ vấn đề, Thừa tướng vì sao không đi sâu nghiên cứu một chút?
Tào Tháo im lặng chốc lát, rồi nói:
– Ta cũng có ngộ ra, nhưng cũng chưa thấu triệt, Trọng Đức không ngại chỉ điểm cho ta một chút.
Trình Dục cười:
– Thừa tướng lo lắng, thực sự không phải là thủy quân không quyết liệt tranh đấu, không thể cùng thủy quân Giang Hạ một trận quyết chiến, Thừa tướng lo lắng chính là, chiến thuyền không thể tiến vào Giang Hạ, có phải vậy không?
Tào Tháo thở dài một hơi:
– Lời Trọng Đức nói không sai! Ta đương nhiên biết sĩ tốt phương bắc huấn luyện một năm cũng không phải đối thủ của thủy quân Giang Hạ, ta là lo lắng chiến thuyền không thể đông tiến. Thuyền ta không thể vượt sông, cuối cùng chật vật trở về phía bắc, ta nguyện dùng mối lợi nhuận lớn lôi kéo quân Giang Đông, nhưng Tôn Quyền không chịu nhận, như vậy, ta phải làm thế nào mới có thể diệt được Giang Hạ?
Trình Dục lại nói:
– Lưu Tử Dương cũng nhìn ra vấn đề này, cho nên gã đề nghị ta trở về Phàn Thành đi đường bộ, đóng quân tại bờ bắc Hạ Khẩu, lại trở về Phàn Thành khẳng định là không được, nhưng suy nghĩ của gã cũng rất đúng đắn.
– Ngươi nói tiếp!
Tào Tháo đã có phần rõ ràng, vẻ mặt lão ngưng trọng chăm chú nhìn Trình Dục
– Lần trước vi thần cùng đi với Thừa tướng và Lưu Cảnh một hồi, vi thần phát hiện Lưu Cảnh người này chí tại thiên hạ, tuyệt không giống Lưu Biểu co đầu rút cổ ở Kinh Châu. Đúng là hắn có dã tâm như vậy, cho nên hắn rõ ràng có thể phái một đội thủy quân tinh nhuệ đến quét ngang chiến thuyền Giang Lăng, tựa như khi ở Phàn Thành, nhưng hắn không làm như vậy, Thừa tướng hiểu được ý đồ của hắn không?
Tào Tháo gật đầu:
– Hắn muốn tiêu diệt toàn bộ mấy chục vạn đại quân ta.
– Đúng là như thế, cho nên vi thần nghĩ, chỉ cần quân chủ lực của ta không ở trên chiến thuyền, như vậy chiến thuyền của chúng ta nhất định có thể tiến vào cảnh nội Giang Hạ, hắn nhất định sẽ không ngăn cản.
Tào Tháo rốt cuộc hiểu được ý đồ quân Giang Hạ bày bố ra, nếu phá hủy chiến thuyền quá sớm, Lưu Cảnh sẽ không có cơ hội tiêu diệt đại quân của mình xuôi nam.
Nghĩ vậy, Tào Tháo đứng lên tiến về tấm bản đồ trước mặt, thật lâu dừng lại ở Vân Mộng Trạch, lâu sau đó, lão chậm rãi nói;
– Có bình định Giang Hạ được không, mấu chốt phải xem Vu Cấm và Tang Bá dò đường thế nào. Chỉ mong bọn họ đừng khiến ta thất vọng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!