Binh Lâm Thiên Hạ - Chương 376: Trận chiến mở màn của Giang Đông
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Binh Lâm Thiên Hạ


Chương 376: Trận chiến mở màn của Giang Đông


Trở về lều lớn của mình, Trương Cơ từ trong túi thuốc lấy ra một cuộn giấy, y chỉ nhìn chốc lát, liền đem cuộn giấy xé thành mảnh nhỏ, ra khỏi trướng.

Khi quân Tào hy vọng khống chế được dịch bệnh, Trương Cơ ở trong doanh Quân Tào có được tự do lớn nhất, y có thể đi bất kỳ nơi nào, cho dù là đến lều Tào Tháo cũng sẽ không có người ngăn trở y.

Một lát, Trương Cơ đi tới trước lều Tào Tháo, cười nói với thị vệ:

– Xin bẩm báo Thừa tướng, ta có việc cầu kiến!

Thị vệ lập tức chạy vội vào, một lát thị vệ đi ra nói:

– Thừa tướng mời tiên sinh vào.

Mấy ngày nay, tâm tình của Tào Tháo có thể nói nửa vui nửa buồn, vui mừng là tình hình bệnh dịch được khống chế, mấy ngày qua số người bị lây bệnh không đến trăm người, hơn nữa đội thuyền chủ lực của Giang Lăng cũng tới rồi, thuận lợi lái vào thủy trại.

Lo là toàn quân Chu Linh bị diệt, đến chủ tướng Chu Linh cũng bất hạnh bỏ mình, việc này làm loạn kế hoạch của lão, khiến lão không thể không chuẩn bị cướp lấy Giang Hạ để đòi lại cái trả giá thảm thiết này.

Nhưng đánh như thế nào? Bắt tay từ đâu? Tào Tháo đến nay còn chưa có ý tưởng nào rõ ràng, đây cũng là lo âu trong lòng của lão, lão phải tìm được nhược điểm quân địch.

Tào Tháo ở trong đại trướng khoanh tay đi qua đi lại, lúc này Trương Cơ đi vào lều lớn, khom người thi lễ,

– Tham kiến Thừa tướng!

– Trương tiên sinh mời ngồi!

Tào Tháo cười tủm tỉm mời Trương Cơ ngồi xuống. Tuy rằng Tào Tháo cảm giác động cơ Trương Cơ đến Tào doanh cũng không trong sáng gì, nhưng bất kể như thế nào, Trương Cơ trợ giúp lão khống chế được dịch bệnh bùng nổ, trong lòng Tào Tháo vẫn tràn đầy cảm kích đối với Trương Cơ.

– Hiện tại tình hình dịch bệnh như thế nào?

– Hiện tại đã khống chế được tám phần.

Trương Cơ hạ thấp người cười nói.

– Hả?

Tào Tháo sững người:

– Ý của tiên sinh nói là, chỉ còn có hai phần nguy hiểm?

Trương Cơ gật gật đầu:

-Trừ phi người cuối cùng chữa khỏi bệnh, sau đó trong một tháng không có người bệnh mới, mới khống chế được toàn bộ, hiện tại nói chữa khỏi còn sớm.

Tào Tháo im lặng, quả thật như thế, mấy ngàn người bệnh tuy rằng chữa khỏi mấy trăm người, nhưng vẫn là có hơn một ngàn người chết bệnh, còn có hơn ba nghìn người bị vây giữa sống chết, bây giờ nói khống chế hoàn toàn, quả thật còn sớm, chỉ cần hơi bất cẩn, bệnh dịch quay lại bùng nổ.

– Vậy bước tiếp theo tiên sinh bắt tay vào làm gì?

Trương Cơ cười:

– Ta chuẩn bị bắt đầu phòng chống cho những người còn chưa bị nhiễm bệnh, đặc biệt là những người giữ vị trí cao cấp, bao gồm tướng lĩnh và mưu sĩ quan trọng bên Thừa tướng, không thể phớt lờ!

Tào Tháo đồng ý, là vì mưu sĩ và đại tướng đều là của cải quý giá nhất của lão, không thể xảy ra vấn đề gì, lão gật gật đầu:

– Ta toàn lực ủng hộ phương án của tiên sinh, theo hiện tại, tiên sinh có thể đến bất cứ nơi nào ở Tào doanh, bao gồm trướng ngủ của ta.

– Cảm tạ Thừa tướng tín nhiệm.

Đúng lúc này, một gã thị vệ chạy gấp tới, ở cửa trướng khẩn trương bẩm báo nói:

– Thừa tướng, trên mặt sông phát hiện chiến thuyền quân địch, có vài chục thuyền.

– Là dạng chiến thuyền gì?

Tào Tháo có chút khẩn trương hỏi han, hôm nay đúng lúc gió phương nam, lão lo lắng liên quân bắt đầu tiến công quy mô.

– Là chiến thuyền nhỏ, hình như là một loại chiến thuyền cột buồm đôi màu đen.

Tào Tháo một yên lòng, lập tức lệnh nói:

– Nhanh chóng mệnh Vu Cấm dẫn mười ngàn cung nỏ thủ trợ giúp thủy trại!

Lão đứng dậy nói với Trương Cơ:

– Ta muốn đi xem một chút, không thể tiếp tiên sinh được rồi.

Lúc này, Trương Cơ thản nhiên cười nói:

– Loại này chiến thuyền cột buồm đôi màu đen hẳn là chiến thuyền Giang Đông, Thừa tướng biết nhược điểm của quân thuỷ chiến Giang Đông không?

Tào Tháo sửng sốt, quay đầu lại nhìn thẳng Trương Cơ, ánh mắt sắc bén, Trương Cơ như không có việc gì, cười cười hỏi:

– Thừa tướng nguyện ý nghe không?

Tào Tháo bỗng nhiên mỉm cười:

– Tốt lắm, ta chăm chú lắng nghe!

…..

Lúc này khí hậu đã vào đầu mùa đông, không khí lạnh lẽo gió Bắc xâm lấn Kinh Châu, kết thúc gần mười ngày mưa âm u lạnh lẽo, bầu trời trở nên sáng sủa, nhưng đối lập chính là, trên mặt sông Trường Giang đều là phía gió Bắc, xuất hiện gió đông hoặc là gió nam rất ít, nhưng hôm nay lại ngoài ý muốn xuất hiện gió nam, Hoàng Cái nhân cơ hội này suất quân về phía thủy trại Quân Tào.

Hoàng Cái dẫn năm trăm thuỷ quân tinh nhuệ cùng với ba mươi thuyền tốc độ cột buồm đôi hai trăm thạch, loại thuyền tốc độ này có tên là thuyền trận, dùng da trâu sống bao vây, cao hai tầng, mở có lỗ nỏ, chủ yếu dùng cho trinh sát tuần tra, vừa có thể lợi dụng sức gió đi tới, đồng thời cũng có thể dùng sức chèo thuyền của người, chạy như bay ở trên mặt sông.

Đây là ưu thế của thuyền nhỏ, đối với thuyền lớn ngàn thạch, không thể dùng sức người chèo thuyền, nhất định phải lợi dụng sức gió, cho nên vào mùa đông, chiến thuyền lớn không thể qua sông Bắc tiến, trên mặt sông cũng không nhìn thấy thuyền lớn năm trăm thạch trở lên đi ngược chiều hướng tây.

Loại chiến thuyền trận này còn có một ưu thế đặc thù, chính là phòng cháy, thân thuyền bao trùm da trâu sống, sẽ không dễ dàng bị lửa châm, sau khi quân Giang Đông bị quân Giang Hạ đốt mà sợ hãi, chiến thuyền ở Giang Đông liền phát triển rất mạnh.Ở phía sau đội thuyền của Hoàng Cái, Chu Du cũng dẫn ba thuyền ngàn thạch đi theo xem cuộc chiến để trợ uy, trên mặt sông tiếng trống như sấm, ba mươi thuyền cột buồm đôi căng buồm ra, xếp thành ba hàng, giống mũi tên nhằm phía thủy trại Quân Tào…

Tám trăm thuyền chủ lực của quân Tào đã tới bờ bắc thủy trại, hơn chín trăm chiến thuyền từ Hán Thủy tới, khiến chiến thuyền trong thủy trại quân Tào lên đến một ngàn tám trăm thuyền.

Bởi vì dịch bệnh đã được khống chế, sĩ khí Quân Tào dần dần bắt đầu khôi phục, mấy vạn binh lính Quân Tào phương bắc mỗi ngày đều huấn luyện vượt sông ở thủy trại, chuẩn bị vượt sông cũng liên quân phía nam quyết chiến.

Lúc này Tào Tháo đã nhận được cấp báo, có quân địch đến tập kích thủy trại, lão mang theo vài tên đại tướng tâm phúc vội vàng chạy tới thủy trại, đứng ở trên một chiếc thuyền lớn. Tào Tháo nhìn mặt sông xa xa, chỉ thấy hơn mười thuyền nhỏ đang lao tới thủy trại mình.

Trương Doãn tiến lên khom người bẩm báo nói:

– Khởi bẩm Thừa tướng, là chiến thuyền quân Giang Đông, quân Giang Hạ không phải loại thuyền buồm đôi hai trăm thạch, loại thuyền nhỏ này mỗi thuyền nhiều nhất có thể chứa hai mươi người, cho nên quân địch không vượt qua sáu trăm người.

Trình Dục Bên cạnh cũng nhắc nhở:

– Hôm nay đúng lúc gió phương nam, phải phòng ngừa quân địch dùng hỏa thuyền tiến vào thủy trại.

Tào Tháo vuốt râu mỉm cười, lúc này lão đã định liệu trước, gật đầu nói:

– Ai muốn dẫn quân xuất binh chặn đường!

Tướng hàng của quân Viên Thiệu là Trương Nam, Tiêu Xúc tiến lên phía trước nói:

– Chúng thần ở trên Hoàng Hà cũng có thể thuỷ chiến, nguyện san sẻ cùng Thừa tướng!

– Được!

Tào Tháo tán thưởng dũng khí hai người, nói:

– Ta cho các ngươi năm mươi thuyền tốc độ, một ngàn thuỷ quân, ngăn thuyền địch lại cho ta.

Trương Nam và Tiêu Xúc xoay người vừa định đi, Tào Tháo gọi bọn họ lại, thấp giọng dặn bọn họ vài câu, hai người gật gật đầu,

– Thừa tướng yên tâm, chúng thần biết nên làm gì rồi.

Hai người nhảy lên thuyền tốc độ, Trương Nam dùng trường thương chỉ ra:

– Phụng mệnh Thừa tướng xuất binh!

Cửa thủy trại bắt đầu mở, năm mươi thuyền tốc độ thuận gió đi đến hướng quân Giang Đông nghênh chiến, lúc này Vu Cấm đã dẫn mười ngàn cung nỏ thủ đi lên tường thủy trại, giương cung lắp tên, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Lúc này, Trình Dục nhìn chăm chú phương xa một lúc lâu, thấp giọng nói:

– Thừa tướng, hơi kỳ quái a!

– Trọng Đức phát hiện việc gì kỳ quái?

Trình Dục chỉ ra xa xa,

– Phía sau còn có ba thuyền ngàn thạch lớn, xem cờ xí hẳn là quân Giang Đông, đây chính là lần liên quân tấn công đầu tiên của bọn họ, ý nghĩa không phải là nhỏ, tại sao không thấy quân Giang Hạ cùng xuất chiến?

Lúc này trong lòng Tào Tháo sáng như gương, khẽ cười nói:

– Có lẽ là giữa bọn họ có ngăn cách hoặc là nghi ngờ lẫn nhau?

Trình Dục có chút nghi hoặc, y cảm giác hôm nay dường như Thừa tướng không giống như mọi khi, định liệu trước, chẳng lẽ lão biết tin tức gì sao?

– Ty chức cũng có cảm giác này, ở giữa quân Giang Đông và Giang Hạ nhất định là có vấn đề hoặc lớn hoặc nhỏ gì đó.

Tào Tháo ngưng thần suy tư, trong lòng của lão đã hiểu, quân Giang Đông và quân Giang Hạ đang tranh đoạt quyền chủ đạo chiến tranh, quân Giang Đông một mình tiến công là có thể nhìn ra được Chu Du cũng không phục Lưu Cảnh.

Quan hệ giữa hai đội quân này đã xuất hiện vấn đề, lại có thể lợi dụng điểm này nghĩ kế ly gián, khiến hai quân không thể hợp đồng tác chiến, vì vậy phải tìm được kế phá địch.

Nghĩ vậy, Tào Tháo híp mắt mỉm cười, lão đã tìm được nhược điểm quân địch rồi.

……

Trương Cơ được Tào Tháo truyền lệnh thông hành, y dẫn hơn mười quân y và một trăm tên binh lính đi tới đại doanh phía Tây Bắc, đây là nơi ở của đám mưu sĩ, mấy ngày qua quân doanh bị dịch bệnh thổi quét, nơi này không bị ảnh hưởng lan đến, sắp xếp cuối cùng.

Một mặt là nơi ở của đám mưu sĩ có điều kiện tốt, ít người mà sạch sẽ, mỗi người đều có doanh trướng riêng, hơn nữa cá nhân chú ý sạch sẽ, bởi vậy dịch bệnh không lan đến gần nơi này.

Tuy nhiên tổ chim bị phá, trứng khó an toàn, một khi dịch bệnh bùng nổ ở đại doanh quân Tào, nơi này cũng khó thoát khỏi một kiếp, bởi vậy Trương Cơ dẫn quân y và bọn lính đến rửa sạch tiêu độc, được đám mưu sĩ vô cùng phối hợp.

Nhóm mưu sĩ đều đứng ở bên ngoài, tùy ý bọn lính ở trong đại trướng dùng lá ngải cứu nóng bức tiêu độc, một đỉnh lều lớn vừa làm xong thì lập tức đi đến đỉnh lều khác.

Tưởng Cán cũng đứng ở lều lớn của mình kiên nhẫn chờ, sau lần trước gã đi sứ Kỳ Xuân trước đã không có hiệu quả, gã cũng không có việc, cả ngày ăn không ngồi rồi.

GãY đi sứ trở về bẩm báo, Tôn Quyền không chịu nhận điều kiện, Tào Tháo cũng không hoài nghi gã, nhưng Tưởng Cán luôn hơi bất an, gã cảm giác Lưu Cảnh sẽ không buông tha mình đơn giản như vậy.

Lúc này, Trương Cơ từ trong đại trướng gã đi ra, cười tủm tỉm chắp tay nói:

– Đã xong rồi, mời về trướng đi!

Thừa dịp không có người chú ý, khi Trương Cơ đi qua bên người Tưởng Cán thấp giọng nói một câu,

– Chú ý trên bàn!

Nói xong, liền nghênh ngang rời đi, tiếp đón bọn lính:

– Tiếp theo là lều lớn của Trình tiên sinh!

Trong lòng Tưởng Cán kinh ngạc, nhìn Trương Cơ đi xa, gã mới vội vàng vào lều của mình, tìm ở trên bàn một lát, rốt cục ở dưới nghiên mực phát hiện thấy một tờ giấy, gã mở tờ giấy nhìn thoáng qua, sợ tới mức tim của gã lập tức treo lên, điều gã lo sợ rốt cuộc đã tới rồi.

———-oOo———-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN