Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 379: Thật là khó khăn!
Sáng sớm ngày tiếp theo, Chu Du và Lỗ Túc xuất hiện ở ngoài lều lớn quân Giang Hạ, vừa đến gần lều lớn, Lưu Cảnh tươi cười ra đón:
– Khách quý đến cửa rồi, sao hôm nay Chu Đô đốc lại có thời gian đến đây?
Không biết tại sao, khi Chu Du nhìn vẻ mặt tươi cười của Lưu Cảnh lại cảm thấy mang theo một tia trào phúng, chẳng lẽ hắn không biết chuyện xảy ra ngày hôm qua sao? Mặc dù trong lòng không thoải mái, Chu Du vẫn miễn cưỡng cười nói:
– Đặc biệt đến thảo luận việc quân cùng Châu Mục.
– Mời Đô đốc!
Lưu Cảnh khoát tay:
– Chúng ta vào trướng nói chuyện.
Hắn gật đầu cười với Lỗ Túc:
– Cũng mời Lỗ Phó Đô đốc vào!
– Châu Mục khách khí rồi.
Ba người vào lều lớn, phân chủ khách ngồi xuống, Lưu Cảnh lệnh thân binh mang trà nóng, rồi mới hướng hai người nói:
– Thời tiết đã vào đông, cách ngày quyết chiến càng gần, quân Giang Đông hẳn là chuẩn bị xong rồi!”
– Chuẩn bị xong rồi, nhưng gần đây có chút không ngờ.
– Không ngờ chuyện gì?
Chu Du rất khó mở miệng, y nhìn thoáng qua Lỗ Túc, Lỗ Túc đành cười khổ nói:
– Ngày hôm qua Hoàng Cái tướng quân đi dò xét Quân Tào, không may bị bắt, Châu Mục biết chuyện này rồi chứ!
Lưu Cảnh gật gật đầu:
– Ta cũng nghe nói, tuy nhiên thắng bại là chuyện thường của binh gia, Đô đốc không cần để trong lòng.
– Nhưng Hoàng Tướng quân….
Chu Du rốt cục không kìm nổi mở miệng, y thở dài:
– Chuyện này ta có trách nhiệm, là ta khinh địch, hiện giờ Hoàng Tướng quân bị bắt, ta rất khó ăn nói với Ngô hầu.
– Ta có thể hiểu được, dù sao Hoàng Công Lật là một trong ba lão triều thần Giang Đông, ở Giang Đông có ảnh hưởng rất lớn, tuy nhiên chờ chúng ta đánh bại Quân Tào, cứu lão ra là được.
– Có thể không đợi được đến lúc đó rồi.
Vẻ mặt Chu Du xấu hổ, không nói được nữa, Lỗ Túc tiếp lời nói:
– Ngày hôm qua Tào Tháo phái sứ giả đến, cho chúng ta thời gian ba ngày, phải đổi một người, nếu không dùng Hoàng Tướng quân tế cờ!
– Không biết Tào lão tặc muốn đổi người nào?
Lưu Cảnh giấu diếm thanh sắc hỏi.
Chu Du và Lỗ Túc nhìn nhau, Chu Du do dự nói:
– Tào Tháo đề xuất dùng Hoàng lão tướng quân đổi Mã Diên.
– Cái gì!
Lưu Cảnh chấn động, lập tức giận tím mặt, bỗng đứng lên nói:
– Không được! Tuyệt đối không thể!
Mặt Chu Du đỏ bừng, một câu cũng không nói nên lời, Lỗ Túc vội vàng nói:
– Chúng ta cũng biết chuyện này rất khó mở miệng, chỉ xin Châu Mục giúp chúng ta việc này.
– Đây không phải là vấn đề giúp hay không giúp, Mã Diên đã đầu hàng ta, hiện tại y là thủ hạ của ta, đem tính mạng người nhà giao phó cho ta, nếu ta trả y cho Tào Tháo, ta sẽ thành người như thế nào? Người trong thiên hạ ai còn dám đầu hàng ta? Chu Đô đốc, trong lòng ngươi hẳn là so với ai khác đều rõ ràng, chuyện này không có khả năng, không có đường thương lượng!
Lưu Cảnh sa sầm mặt, vẻ mặt lạnh đi, khoanh tay nhìn ngoài trướng vải, không thèm nhìn hai người bọn họ, Chu Du cắn răng nói:
– Nếu Châu Mục đồng ý đáp ứng, quân Giang Đông nguyện ý nghe theo chỉ huy Châu Mục, lần đại chiến này, quân Giang Hạ là chính, quân Giang Đông là phụ.
Lưu Cảnh thở dài:
– Ta có thể hiểu được Đô đốc khó xử, nhưng vì chút ích lợi mà bán đứng thủ hạ của mình, ta không làm được!
Chu Du cắn chặt môi nói:
– Vậy Châu Mục muốn cái gì? Cứ việc nói ra.
Lưu Cảnh quay đầu lại nhìn y một cái thật sâu, cuối cùng lắc lắc đầu:
– Việc này tổn thương hòa khí, Đô đốc suy nghĩ biện pháp khác, ta rất khó ăn nói với thủ hạ, xin mời!
Chu Du không có cách nào khác, đành phải đứng dậy chắp tay nói:
– Vậy quấy rầy Châu Mục rồi, cáo từ!
Y bước nhanh rời khỏi lều lớn, Lỗ Túc cũng vội đi theo ra ngoài, Lưu Cảnh khoanh tay đi ra lều lớn, nhìn hai người đi xa, ánh mắt lộ ra một ý cười lạnh lùng.
Trở lại lều lớn của mình, Chu Du lửa giận dâng cao, một cước đá ngã lăn cái bàn:
– Được lắm một Lưu Cảnh, lại không nể mặt ta!
Lỗ Túc cũng theo vào, vội vàng khuyên nhủ:
– Đô đốc bớt giận, việc này còn chưa đến mức tuyệt vọng, ta cảm giác Lưu Cảnh vừa mới bắt đầu như đinh đóng cột, nhưng sau đó giọng điệu lại có chút ôn hòa hơn, Đô đốc không phát hiện ra sao?
Chu Du xanh mặt nói:
– Ta đương nhiên biết, hắn cho rằng chỉ là một chút ích lợi, không chịu chấp nhận, còn muốn ta nhượng bộ như thế nào? Ta đã đáp ứng nghe theo mệnh lệnh của hắn rồi, hắn còn muốn như thế nào?
Lỗ Túc trầm tư chốc lát nói:
– Tại sao Đô đốc không hỏi hắn muốn điều kiện gì?
– Ta không muốn hỏi hắn, cho hắn cơ hội, hắn sẽ càng tham lam hơn, chỉ sợ ta không đáp ứng được.
– Đáng lẽ Đô đốc nên hỏi một câu, biết điểm mấu chốt của hắn, Đô đốc thật sự không thể đáp ứng, có thể giao cho Ngô hầu.
Chu Du thở dài:
– Nói sau đi! Ta cùng Tào Tháo nói điều kiện một chút.
Chu Du lập tức phân phó thân binh:
– Mời Tưởng tiên sinh đến đây!
Một lát, Tưởng Cán vội vàng vào lều lớn, khom người thi lễ nói:
– Tham kiến Đô đốc!
Chu Du kéo tay gã nói:
– Tử Dực, chúng ta học cùng trường nhiều năm, lần này ngươi nhất định phải giúp ta một chút.
Tưởng Cán cười gượng hai tiếng:
– Sao Công Cẩn lại nói vậy, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ hết sức hỗ trợ.
– Ngươi trở về nói với Tào Tháo, xin Tào Tháo đổi điều kiện.Tưởng Cán gãi đầu:
– Được rồi! Ta trở về nói với Thừa tướng, tận lực một chút, ta đây cáo từ.
Lỗ Túc bên cạnh cười nói:
– Ta đưa tiên sinh một đoạn.
…..
Một thuyền nhỏ đã dừng ở bờ sông, Lỗ Túc cùng Tưởng Cán đi đến thuyền nhỏ, Tưởng Cán dừng bước, chắp tay cười nói:
– Đa tạ Lỗ Phó Đô đốc, xin dừng bước! Ta sẽ sớm trở lại.
Lỗ Túc nhìn gã một cái, thản nhiên cười:
– Mặc dù ta có thể hiểu Tưởng tiên sinh lo lắng cho phụ thân, nhưng hy vọng Tưởng tiên sinh suy xét lợi ích của Giang Đông một chút, không cần quá mức.
Tưởng Cán ngạc nhiên:
– Ta không hiểu lời Lỗ Phó Đô đốc nói.
– Ngươi sao có thể không hiểu, ngươi là người rõ ràng nhất.
Lỗ Túc cười lạnh một tiếng, khoát tay nói:
– Mời lên thuyền đi! Ta chờ tiên sinh mang tin tức tốt trở lại.
Nói xong, Lỗ Túc xoay người đi, Tưởng Cán nhìn bóng lưng của Lỗ Túc, đầu muốn nổ tung, tại sao lại có thêm một người người biết chuyện, chỉ có điều…
Tưởng Cán bỗng nhiên ý thức được, Lỗ Túc cũng không hề đem mọi chuyện nói cho Chu Du, dường như trong lòng y cũng sợ, đầu óc Tưởng Cán vừa chuyển, bỗng nhiên hiểu được, Lỗ Túc nhất định là lo lắng liên minh tan vỡ, mới ẩn nhẫn không nói.
Nghĩ đến đây, Tưởng Cán thoáng thở phào nhẹ nhõm.
…..
Tưởng Cán lúc này không chỉ hy vọng của Chu Du, đồng thời cũng hy vọng rất lớn mà Tào Tháo ký thác. Trong đại trướng, Tào Tháo híp mắt nghe Tưởng Cán báo cáo xong, cười hỏi:
– Ngươi nói là, vì Mã Diên, Lưu Cảnh và Chu Du gần như trở mặt?
– Lưu Cảnh có trở mặt hay không vi thần không biết, nhưng nghe nói mấy viên đại tướng quân Giang Hạ rút đao khiêu chiến, Chu Du vô cùng chật vật rời khỏi đại doanh quân Giang Hạ, thần nhìn ra được y thẹn quá thành giận, chửi ầm Lưu Cảnh không có chút thành ý nào.
Tào Tháo đắc ý mỉm cười, lão đương nhiên biết giao Mã Diên ra với Lưu Cảnh có ý nghĩa như thế nào, chính là tạo ngăn cách và lòng trung thành của đại tướng đối với hắn, cũng ý nghĩa sau này sẽ không có người nào dám đầu hàng hắn, phải trả giá lớn như vậy, Lưu Cảnh sao có thể đem Mã Diên giao cho Chu Du đổi lấy Hoàng Cái.
Tào Tháo suy nghĩ một chút lại hỏi:
– Vậy việc Hoàng Cái bị bắt Chu Du có thái độ gì? Y không hận Lưu Cảnh ở sau lưng bán đứng y sao?
Việc này…. Lỗ Túc một mực chắc chắn là Thừa tướng vu oan, châm ngòi quan hệ hai quân liên minh, y tin tưởng Lưu Cảnh sẽ không làm loại chuyện này, đám người Thái Sử Từ và Chu Thái cũng hiểu được không có khả năng.
– Vậy Chu Du?
Tào Tháo cười tủm tỉm hỏi:
– Y cũng cảm thấy không có khả năng sao?
Trong lòng Tưởng Cán có chút sợ hãi, đây là lời Lưu Cảnh dặn gã trong thư, gã rất lo lắng có lỗ hổng bị Thừa tướng biết được, nhưng lúc này gã lại không thể không nói, đành phải kiên trì nói:
– Chu Du cũng không nói gì, sắc mặt âm trầm, vi thần nhìn không ra trong lòng của y suy nghĩ gì.
Tào Tháo ha hả mỉm cười, lấy tài trí Chu Du, y tất nhiên biết cũng không phải mình nói dối, tốt lắm, hoàn toàn đạt được hiệu quả mình mong muốn, Tào Tháo hy vọng quân Giang Đông và quân Giang Hạ vì việc Mã Diên và Hoàng Cái mà trở mặt thành thù, như vậy kế ly gián của lão sẽ thành công.
Nếu hiệu quả tốt như vậy, sao lão có thể nhượng bộ, lúc này Tào Tháo lạnh lùng nói:
– Ngươi trở về nói cho Chu Du, ta có thể nhượng bộ, không cần Mã Diên sống, chỉ cần đem đầu Mã Diên cho ta là được, ta sẽ thả Hoàng Cái, nếu không, canh ba buổi trưa ngày mai, ta mang Hoàng Cái khai đao tế cờ!
….
Tưởng Cán bất đắc dĩ đành phải đi thuyền trở lại đại doanh quân Giang Đông, binh lính dẫn gã đến lều lớn, lúc này, Chu Du đang ở trong trướng triệu tập chư tướng thảo luận việc quân, nghe nói Tưởng Cán đã trở lại, y lập tức lệnh nói:
– Mời y đến lều bên cạnh chờ!
Chu Du không có tâm tư tiếp tục họp, y lập tức đến lều bên cạnh, vào lều liền hỏi:
– Tử Dực, có tin tức gì không?
– Chỉ sợ ta không có tin tức tốt nói cho Đô đốc, Thừa tướng vẫn là muốn dùng Mã Diên đổi Hoàng Cái, tuy nhiên dùng đầu của Mã Diên cũng có thể, nhất định phải vào trước canh ba trưa mai, chậm chễ sẽ không kịp nữa.
Chu Du nói không nên lời, dùng đầu Mã Diên và người có gì khác nhau chứ? Một lúc lâu sau, y lệnh xung quanh nói:
– Đi gọi Lỗ Phó Đô đốc đến đây!
Không bao lâu, Lỗ Túc vội vàng tới:
– Đô đốc, có tin tức gì không?
Lỗ Túc vội hỏi.
Chu Du lắc đầu:
– Tào Tháo không chịu nhượng bộ!
Lỗ Túc lại cảnh giác nhìn về phía Tưởng Cán, Tưởng Cán cười khổ nói:
– Hồi bẩm Lỗ Phó Đô đốc, quả thật ta đã hết sức, không cần trách ta.
– Tử Kính, y thân phận nhỏ không có tiếng nói, việc này không liên quan tới y, không cần trách móc y.
Lỗ Túc cúi đầu, y biết chuyện này tất có kỳ quái, nhưng vấn đề ở đâu? Y cũng nhìn không thấu, ‘Hay là lần này thật sự không có quan hệ gì với Lưu Cảnh?’ Lỗ Túc thầm nghĩ.
Chu Du để Tưởng Cán lui ra, lúc này mới hỏi Lỗ Túc:
– Tử Kính, ngươi nói việc này nên làm thế nào cho phải?
– Ta vẫn là câu nói kia, Đô đốc không ngại hỏi điều kiện của Lưu Cảnh một chút, ta cảm giác giọng điệu lúc sau của hắn đã có điểm nới lỏng, Đô đốc thử một chút xem sao!
Chu Du bất đắc dĩ, thở dài, y không muốn đi cầu Lưu Cảnh, vì một Hoàng Cái, lần này y đã phải trả giá thê thảm và nghiêm trọng.
…
Lưu Cảnh tựa như ngư ông, vô cùng có kiên nhẫn, cũng vô cùng quy tắc, hắn biết sớm muộn gì Chu Du cũng sẽ đến cầu hắn, khi thân binh ở ngoài trướng vải bẩm báo ‘Chu Đô đốc cầu kiến’, Lưu Cảnh mỉm cười giống như hồ ly.
– Mời Chu Đô đốc vào!
Chu Du bước nhanh vào lều lớn, vẻ mặt hết sức khó xử, mặc dù trời sinh y tính cao ngạo, nhưng vì cứu người, y không thể không cúi đầu:
– Chu Du lại tới quấy rầy Châu Mục rồi.
Lưu Cảnh vội vàng cười nói:
– Sao Đô đốc lại nói vậy, hai nhà chúng ta kết minh, nên lui tới nhiều mới đúng, mời ngồi!
Hắn hướng sang Lỗ Túc cười nói:
– Cũng mời Lỗ công ngồi!
Ba người lại ngồi xuống, Chu Du thở dài nói:
– Tuy rằng rất khó mở miệng, nhưng ta vẫn còn muốn cầu Châu Mục, Hoàng lão tướng quân với Giang Đông cực kỳ quan trọng, nếu như lão xảy ra chuyện gì, ta không thể ăn nói với Ngô hầu, khẩn cầu Châu Mục hỗ trợ, về phần điều kiện, xin Châu Mục cứ việc nói ra.
———-oOo———-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!