Binh Lâm Thiên Hạ - Chương 40: Lời khuyên của Khoái Việt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Binh Lâm Thiên Hạ


Chương 40: Lời khuyên của Khoái Việt


Ngoài cửa thành bắc, Cam Ninh vẫn kiên nhẫn chờ đợi, trước đây hắn tham dự cuộc chiến phản đối Lưu Chương lên ngôi nhưng bị đánh bại, buộc trở thành thủy tặc. Nhưng hiện giờ thiên hạ đại loạn, hắn không cam lòng làm tặc, muốn kiến công lập nghiệp nên đặc biệt tới nương tựa Lưu Biểu.

Không ngờ vừa tới thành liền bị Thái Trung gây sự, điều này khiến Cam Ninh hết sức khó chịu, nếu theo tính tình của hắn, hắn đã sớm phẩy tay áo bỏ đi, chẳng qua thấy thiếu niên Lưu Cảnh kia có lòng cho nên hắn quyết định nhịn một chút, không so đo với Thái Trung, đợi Lưu Biểu tới rồi nói chuyện.

Lưu Cảnh thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn Cam Ninh, hắn đang rất lo lắng Cam Ninh giận dữ rời đi đầu phục Tôn Quyền.

Cam Ninh là một trong những nhân vật hắn thích nhất Tam Quốc, trong lịch sử vốn không có một nhân vật như Lưu Cảnh hắn, bây giờ xuất hiện, vận mạng của Cam Ninh có bị thay đổi hay không?

Trên đầu tường, Thái Trung nheo mắt thỉnh thoảng nhìn về Lưu Cảnh, hắn bây giờ đã không còn hứng thú với Cam Ninh nữa, cái tên Lưu Cảnh này đã khơi dậy hứng thú của hắn, nhất là con chiến mã đối phương đang cưỡi, điều này làm hắn thèm nhỏ dãi.

“Châu mục giá lâm!”

Có binh lính cao giọng hô, chỉ thấy từng nhóm binh lính từ bên trong thành đi ra, vây quanh châu mục Lưu Biểu cưỡi ngựa đi ở giữa, phía sau cũng có mười mấy người cưỡi ngựa đi theo, chính là đám người Thái Mạo và Khoái Việt.

Lưu Biểu giữ im chiến mã, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về Cam Ninh, Cam Ninh vội vàng tiến lên, quỳ một chân xuống:
“Ba Quận Cam Ninh bái kiến Trấn Nam tướng quân!”

Lưu Biểu khẽ mỉm cười:
“Cam tráng sĩ xin đứng lên!”

Cam Ninh đứng dậy nói:
“Cam Ninh từng có nhiều tiếng xấu, hi vọng tướng quân không nhắc chuyện cũ, nguyện dốc sức làm việc cho tướng quân.”

Lưu Biểu cười ha hả:
“Cam tráng sĩ nguyện cải tà quy chính, đáp đền công lao với triều đình, đây là may mắn của Kinh châu, cũng là may mắn của Lưu Biểu ta. Mời Cam tráng sĩ dẫn theo bộ chúng tới ở Phàn thành, ta sẽ chu cấp lương bổng, tuy nhiên cũng ủy khuất tráng sĩ tạm thời nhậm chức Nha tướng, Khúc trưởng, đợi ta bẩm báo triều đình rồi sẽ phong tráng sĩ làm Trung Lang tướng, ý của Cam tráng sĩ như thế nào?”

Cam Ninh mừng rỡ, Lưu Biểu đồng ý tấu phong hắn làm Trung Lang tướng thì thật là quá hậu đãi, hắn một lần nữa quỳ xuống:
“Nguyện dốc sức cho Trấn Nam tướng quân.”

Lưu Biểu cười híp mắt, đây chính là con đường thứ ba của Khoái Việt, không dùng mà cũng không đuổi, tạm thời giữ Cam Ninh ở lại Kinh châu, điều này vừa không tổn hại danh vọng của mình, cũng không nuôi hậu hoạn về sau, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Nói sẽ dâng tấu chương xin phong hắn làm Trung Lang tướng chẳng qua chỉ là một cái cớ để làm yên lòng Cam Ninh, các chức vụ như Nha tướng, Khúc trưởng Lưu Biểu có thể tự mình bổ nhiệm, mà các chức như Trung Lang tướng, Giáo úy thì nhất định phải bẩm tấu triều đình.

Mà triều đình thì ở xa, không có thời gian một hai năm thì không có tin tức, quan trọng hơn là nếu chuyện này không thành, hắn có thể đổ tội cho Tào Tháo, dù sao Lưu Biểu cũng không quá nhiệt tình với Cam Ninh, việc này có làm hay không cũng chẳng quan hệ gì tới hắn.

Cam Ninh là người quang minh lỗi lạc, nào biết loại thủ đoạn quan trường này, hắn cho rằng Lưu Biểu thật sự có thành ý dâng tấu chương xin phong hắn làm Trung Lang tướng, trong lòng đối với Lưu Biểu tràn đầy cảm kích, đầy cõi lòng mong đợi.

Lưu Biểu ngay sau đó lại dặn dò một Tòng sự:
“Dẫn Cam tráng sĩ và bộ chúng tới đình Phượng Dực ở Phành thành, an bài cuộc sống thật tốt.”

Tòng sự tiến lên đưa tay nói:
“Cam tráng sĩ mời!”

Cam Ninh nhìn một cái Lưu Cảnh, hướng hắn thi lễ:
“Hôm nay tiểu hữu ra sức bảo vệ, Cam Ninh khắc trong tâm khảm, chúng ta sau này còn gặp lại!”

Lưu Cảnh cũng cười hoàn lễ:
“Mong Cam tướng quân an tâm lưu lại, người tài nên có đất dụng võ!”

Cam Ninh xoay người rời đi, dẫn thủ hạ lên thuyền đi tới Phành thành ở bờ bên kia.

Lúc này Lưu Biểu mới nhìn Lưu Cảnh, hơi mỉm cười nói:
“Y Bá Cơ nói cháu rất có tài ăn nói, có thể đào tạo, ta quyết định cho cháu tới thư viện Lộc Môn đi học, khổ đọc năm năm. Cháu về thu dọn đồ đạc một chút, ngày mai huynh trưởng cháu sẽ dẫn đi.”

Lưu Cảnh âm thầm thở dài, bây giờ đã là năm Kiến An thứ 6, hắn nào có tâm tư đi học ê a, hắn khom người thi lễ nói:
“Đa tạ ý tốt của bá phụ, cháu muốn học võ hơn, buổi tối sẽ tự mình học văn, hi vọng bá phụ tác thành.”

Lưu Biểu ngẩn ra, hắn không ngờ Lưu Cảnh lại ở trước mặt mọi người cự tuyệt mình, làm trong lòng hắn hơi có chút không thích, nhưng hắn cũng không biểu lộ ra, chỉ cười một tiếng:
“Vậy cũng tốt! Chuyện này sau này hãy nói.”

Lúc này, Lưu Biểu lại nhìn thấy bảo mã của Lưu Cảnh, đôi mắt trở nên nóng bỏng, hắn đã nhận được tin báo của Vương Uy, bảo mã của Trương Võ bị cháu hắn đoạt được.

Hắn có lòng với con ngựa này của Trương Võ đã lâu, mấy lần phái người đi xem ngựa, thật ra chính là ám chỉ cho Trương Võ biết, đáng tiếc Trương Võ coi con ngựa này như tánh mạng, thà đắc tội hắn Lưu Biểu cũng không chịu dâng lên.

“Ha hả! Con ngựa này không tệ.”

Lưu Biểu nhẹ nhàng vuốt ve bảo mã, ánh mắt càng thêm nóng bỏng.

Thái Mạo đứng bên cạnh cười nói:
“Công tử Cảnh, năm ngoái châu mục đại nhân năm nghe nói tới con chiến mã này, đáng tiếc Trương Võ không biết điều…”

Thái Mạo nói bóng gió chính là muốn ám chỉ cho Lưu Cảnh hiểu mà thôi, đám đoạt đồ của chủ công à? Trong câu nói tưởng như tùy ý này lại ẩn chứa một cái gai độc.

Lưu Cảnh quay đầu nhìn Thái Trung, cười nói:
“Mới vừa rồi Thái tướng quân đã nói với ta về con ngựa này, nếu ta không cho hắn thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng, Thái quân sư, ông làm tôi rất khó quyết định!”

Biện pháp tốt nhất đối phó với gai độc không phải là né tránh, mà là đối đầu trực diện. Thái Mạo biến sắc, quay đầu căm tức nhìn Thái Trung, Thái Trung bị dọa sợ vội vàng tiến lên quỳ xuống:
“Chủ công, điều này chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm!”

Lưu Biểu không lộ thanh sắc, cười một tiếng:
“Ai cũng có lòng yêu ngựa, Thái tướng quân không cần sợ hãi như vậy.”

Lưu Biểu mặc dù thích con ngựa này nhưng sẽ không dùng, đầu năm nay Khoái Lương nói cho hắn biết, con ngựa này có tên là Đích Lô, là ngựa kỵ chủ, bây giờ Trương Võ vì con ngựa này mà chết, quả nhiên ứng với lời ấy, hắn đương nhiên sẽ không muốn con ngựa này nữa.

Hắn nhìn Lưu Cảnh cười nói:
“Ta đã xem quân báo, nói cháu chặn đường Trương Võ, lập được chiến công, con ngựa này coi như ban thưởng cho cháu vậy, phải yêu mến nó biết chưa.”

Lưu Cảnh mừng rỡ, hắn phân vân không biết có nên tặng con ngựa này cho Lưu Biểu hay không, không cho thì bất kính trưởng bối, mà cho thì hắn lại không đành lòng.

Bây giờ Lưu Biểu chính thức tỏ thái độ, khiến hắn bớt đi rất nhiều phiền não, hắn mừng rỡ cuống quít ôm quyền nói cám ơn:
“Đa tạ bá phụ ban thưởng!”

Lưu Biểu cười ha hả, quay đầu ngựa lại trở về thành, Y Tịch từ từ đến gần Lưu Cảnh, thấp giọng nói:
“Mới vừa rồi công tử không nên cự tuyệt tới Lộc Môn đi học, cứ nên đồng ý rồi sau này hãy nói lại.”

Lưu Cảnh lắc đầu:
“Có chuyện có thể ậm ừ nhưng có chuyện lại không thể hàm hồ, nói không giữ lời, ngược lại sẽ làm bá phụ và Bàng gia không ưa, tiên sinh nghĩ như thế nào?”

Y Tịch đỏ mặt, cười ha hả:
“Công tử nói rất đúng, Y Tịch thụ giáo.”

Hắn chắp tay một cái rồi theo Lưu Biểu đi về, chỉ sau một lúc mọi người cũng giải tán. Lúc này, Thái Trung đi từ từ đi lên, chắp tay nói:
“Mới vừa rồi không biết là công tử, đã đắc tội rồi.”
“Thái tướng quân không nên khách khí, chẳng phải các cụ thường có câu không đánh nhau thì không quen biết hay sao!”

“Công tử thật là độ lượng!”

Thái Trung lại cười híp mắt nói:
“Công tử nếu không chê, tôi xin dạy công tử học võ, không biết công tử có cho tôi thể diện này hay không?”

Lưu Cảnh đâu có để ý gì tới cái tên này, huống chi Thái Trung bụng dạ khó lường, không chừng lại có chủ ý gì với mình cũng nên. Lưu Cảnh liền chắp tay cười nói:
“Đa tạ ý tốt của Thái tướng quân, bá phụ muốn tôi bái tướng quân Vương Uy làm thầy, tôi không tiện cự tuyệt, thật xin lỗi.”

Thái Trung cười khan hai tiếng:
“Ha hả! Thì ra là như vậy, Vương tướng quân võ nghệ cao cường, ta không thể sánh được, chúc mừng công tử.”

“Thái tướng quân, sau này chúng ta còn gặp lại!”

Lưu Cảnh hướng hắn chắp tay thi lễ:
“Cáo từ.”

Hắn giục ngựa đi vào trong thành, Thái Trung nhìn hắn đi xa, sắc mặt nhất thời trầm xuống, nặng nề hừ một tiếng:
“Đồ không biết điều!”

… . .

Lúc này Lưu Biểu đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại ở trong quan phòng, hôm nay Lưu Cảnh ở trước mặt mọi người cự tuyệt hắn, quả thực khiến hắn có chút không thích.

Lưu Cảnh tới Kinh châu đến nay đã hơn một tháng, theo thời gian trôi qua, hắn cũng dần dần cảm nhận được tính cách của đứa cháu này.

Từ bề ngoài, đứa cháu này khiêm tốn nhã nhặn, đối với người rất rộng lượng, có tài ăn nói, tương đối biết đối nhân xử thế, trừ phương diện lễ nghi còn thiếu sót một chút, những mặt khác đều rất khá.

Nhưng bây giờ Lưu Biểu cũng phát hiện thật ra cháu mình là người rất kiên quyết, vô cùng có chủ kiến, nhất là chuyện liên quan tới lợi ích bản thân, cháu mình sẽ không lùi bước.

Từ việc chiến mã hôm nay có thể thấy, mặc dù Thái Mạo nhắc nhở nó như vậy, nhưng nó thủy chung vẫn giữ im lặng, có thể nhận ra nó không muốn tặng chiến mã cho mình, có thể coi đây là lợi ích thiết thân của nó.

Ngoài ra cháu hắn cũng vô cùng có chủ kiến, chuyện nó đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi, thậm chí không tiếc đối kháng với mình. Việc tới Lộc Môn đi học hôm nay chính là ví dụ điển hình nhất, thậm chí nó còn ở trước mặt mọi người cự tuyệt đề nghị của mình.

Mặc dù những tính cách này không phải là không tốt, nhưng trong lòng Lưu Biểu lại thấy không thích, ở Kinh châu, lời nói của hắn chưa có ai dám phản đối, hắn nói chính là trời nói, nhưng Lưu Cảnh lại dám cãi không, đây là lần đầu tiên như vậy.

Tính cả chuyện hắn thất lễ với vợ mình, còn tự tiện đem Huyền Lân kiếm cho Tông nhi, những chuyện nhỏ này tích lũy dần dần khiến Lưu Biểu bắt đầu có bất mãn với cháu của mình, hắn cảm thấy mình cũng không quá thích đứa cháu này.

Lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng nói của Khoái Việt:
“Chủ công, thần có thể vào không?”

“Vào đi!”

Lưu Biểu ngồi về chỗ của mình, một lát sau Khoái Việt đi vào, khom người thi lễ:
“Chủ công!”

“Ngồi xuống nói chuyện đi!”
Lưu Biểu cười khoát tay.

Khoái Việt ngồi xuống đối diện, cẩn thận liếc mắt nhìn Lưu Biểu, cười nói:
“Tâm tình chủ công hình như không được tốt lắm?”

Lưu Biểu khẽ thở dài:
“Có một số phiền não không nói rõ được.”

“Có phải vì chuyện của công tử Cảnh không ạ?”

Lưu Biểu gật đầu:
“Đúng vậy! Đứa bé kia. . . làm ta có chút thất vọng.”

“Chủ công thất vọng là vì chuyện công tử Cảnh châm chọc Thái Mạo hay là vì chuyện tới thư viện Lộc Môn học tập?”

“Cả hai chuyện! Nó nên khiêm tốn hơn, cũng nên tôn trọng trưởng bối hơn, nhưng điều này nó vẫn chưa làm được.”

Khoái Việt đứng lên, thi lễ thật sâu:
“Thần tới là vì muốn chúc mừng chủ công, gia tộc có đại tài.”

Lưu Biểu ngẩn ra:
“Lời này của ông hiểu như thế nào?”

“Chủ công, xin thứ cho thần nói thẳng.”

“Ông nói đi! Ta sẽ không trách.”

Khoái Việt khẽ mỉm cười:
“Chủ công cho rằng nếu hôm nay không có công tử Cảnh thì Cam Ninh sẽ thế nào?”

Lưu Biểu suy nghĩ một chút rồi nói:
“Hoặc là Cam Ninh bị giết, hoặc là đại náo một trận rồi rời đi.”

“Vậy nếu như đổi thành công tử Tông ở thành bắc, chuyện sẽ thế nào?”

Lưu Biểu cười khổ:
“Sợ rằng còn loạn hơn, không nói tới nó, dù là Kỳ nhi cũng sẽ không xử lý nổi, nó quá nhu nhược.”

“Nhưng công tử Cảnh lại xử lý thích đáng chuyện này, chủ công, công tử Cảnh mới mười sáu tuổi, loại quyết đoán này không có ở những người cùng trang lứa. Ít nhất thần đã nghe Huyền Đức công nói, đại tướng Triệu Vân ở Nhữ Nam bị quân Tào gây thương tích, chính là công tử Cảnh một lòng không rời cõng trên lưng chạy trốn, thậm chí khi bị Vu Cấm bắt lại cũng có thể ung dung ứng đối, khi bị Tào Tháo tự mình dẫn quân vây khốn, công tử còn có thể cơ trí thoát hiểm, chủ công không cảm thấy đứa nhỏ này là người có tình có nghĩa, cơ trí bén nhạy, là một đại tài đáng bồi dưỡng hay sao?”

Chuyện này Lưu Biểu cũng nghe Lưu Bị nói, chẳng qua Lưu Biểu không quá tin tưởng, hắn cảm thấy Lưu Bị đang cố gắng nâng đỡ Lưu Cảnh.

Hắn cúi đầu suy nghĩ, lại thở dài:
“Nhưng là nó quá mức cương quyết, thậm chí ngay cả lời của ta cũng dám chống đối trước mặt mọi người, một lòng luyện võ, không muốn đọc sách thánh hiền, ta lo lắng không ai kiềm chế được nó.”

“Đây chính là điểm thần muốn khuyên chủ công, Kinh châu là mảnh đất tứ chiến, bắc có Tào Tháo nhìn thèm thuồng, đông có Tôn Quyền lòng lang dạ thú, tây có Lưu Chương rục rịch, nam có Tú châu Trương Tân liên tục chinh chiến nhiều năm, tương lai công tử Kỳ kế vị, tuy sẽ trưởng thành theo thời gian nhưng dũng liệt không đủ, khá là nhu nhược, khó mà ngăn cản cường địch bốn bề. Chủ công đã từng suy nghĩ tới việc con cháu trong nhà có ai đứng ra phụ tá hay chưa?”

Không đợi Lưu Biểu trả lời, Khoái Việt lại tiếp tục nói:
“Công tử Cảnh quả cảm dũng liệt, lại có tài cầm binh, hôm nay mặc dù dám chống đối chủ công, châm kim đá Thái Mạo, nhưng tương lai cũng sẽ quyết liệt chống Tào Tháo, lạnh nhạt với Tôn Quyền, chủ công, đây chẳng phải là trời cao ban cho công tử Kỳ lương phụ hay sao?”

Lưu Biểu cũng miễn cưỡng coi là một hùng tài đại lược, sao có thể không hiểu thâm ý của Thái Mạo, hắn chậm rãi gật đầu, thở dài nói:
“Những lời khuyên của Công Chi đều là lá ngọc cành vàng!”

Giờ khắc này, Lưu Cảnh cũng không đáng bận tâm như hắn đã từng nghĩ.

Chẳng qua Khoái Việt lại ngầm thở dài, hắn đi theo Lưu Biểu hơn mười năm nên rất hiểu đối phương, nhược điểm lớn nhất của Lưu Biểu chính là nghi kỵ, rất hay thay đổi, bây giờ có mình khuyên nhủ, nhưng mai này thì sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN