Binh Lâm Thiên Hạ - Chương 702: Hết sức căng thẳng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Binh Lâm Thiên Hạ


Chương 702: Hết sức căng thẳng


Quận An Lục nằm ở phía bắc quận Giang Hạ, bởi vì phía bắc bị ngăn cản bởi vùng núi Hoài Dương, cho nên mới phân chia quận An Lục với khu vực Trung Nguyên, làm cho quận An Lục trở nên nửa đóng nửa mở, trong đại chiến nam bắc nhiều năm, ngoại trừ trận chiến Xích Bích ra thì các trận chiến còn lại cũng không ảnh hưởng gì đến quận An Lục.

Phía bắc của quận An Lục tuy đa phần đều là vùng núi, nhưng phần lớn lại là đồi núi. Không ngờ Kỳ Sơn núi non lại trùng điệp như vậy, giữa các đồi núi cũng có không ít lối đi, có thể trực tiếp xuyên qua khe núi đi về phương bắc.

Huyện Nghĩa Dương là một huyện ở tận cùng phía bắc của quận An Lục, cũng là nguyên quán của đại tướng Ngụy Diên. Địa hình nơi này đều là đồi núi, địa thế tây cao đông thấp. Tận cùng phía đông Nghĩa Dương chính là một vùng bình nguyên ước chừng một trăm dặm, từ nơi này sông Hoài uốn lượn chảy qua chia vùng bình nguyên này thành quận An Lục và quận Nhữ Nam.

Lúc này trên bình nguyên ở phía nam sông Hoài, một tòa quân doanh vô cùng lớn chiếm mấy ngàn mẫu đất. Đây là một tòa quân doanh xây bằng tường mà quân Hán mất gần hai tháng. Tường doanh cao hai trượng, cách một trăm bước lại đặt một tháp canh. Đại doanh dựa vào sông Hoài, đứng ở trên tháp canh có thể thấy rõ ràng huyện nhỏ An Dương bên kia bờ sông Hoài.

Huyện An Dương đã bị quân Hán chiếm lĩnh để làm đội quân tiền tiêu cho quân Hán bắc phạt. Bởi vì huyện Nghĩa Dương vốn bắt nguồn từ sông Hoài, sông Hoài ở vùng này cũng không rộng lớn, vượt sông tương đối dễ dàng, vì thế quân Hán dựng trên sông Hoài ba cây cầu nổi, làm cho quận Nhữ Nam liên hệ chặt chẽ với quận An Lục.

Lúc này đây đem quận An Lục trở thành chiến trường chính quân Hán bắc phạt, quân Hán ở huyện Nghĩa Dương trước sau tăng binh tới tám vạn người, Lưu Cảnh cũng đích thân đến quận An Lục để trấn thủ, mà quân Tào cũng ý thức được đem Nhữ Nam trở thành chiến trường chính, Tào Tháo cũng trước sau tăng binh cho Nhữ Nam lên mười vạn, bản thân lão cũng đích thân tới An Thành, chỉ huy trận đại chiến Trung Nguyên sắp bùng nổ này.

Thời gian dần tới thượng tuần tháng 11, địa khu Trung Nguyên đã tiến vào thời tiết đông giá rét, trên sông Hoài bắt đầu kết băng, tuy nhiên tầng băng rất mỏng, không thể trực tiếp hành quân trên mặt băng, nhưng tại dòng sông lớn nhỏ cảnh nội Nhữ Nam đều đúc kết tầng băng rất dày, gió lạnh thấu xương, khắp nơi hiu quạnh tiêu điều.

Tại vùng đồi núi cách phía Bắc huyện An Dương chừng hơn năm mươi dặm phân bố rừng rộng lớn và đồng ruộng, ở một thung lũng ngọn núi cản gió, một đội thám báo bởi mười kỵ binh đi trinh sát tuần tra đang nghỉ ngơi ăn cơm trưa trong khu rừng.

Mọi người đốt một đống lửa nướng một con heo rừng nhỏ vừa săn được, thịt lợn rừng nướng thơm lừng, mỡ chảy xuống vàng óng ánh, hương thơm lan tỏa bốn phía, đám lính sớm đã không kìm nổi đều dùng dao cắt một miếng thịt, ngồi bên cạnh đống lửa ăn nhồm nhoàm.

Đồn trưởng cầm đầu nhóm kỵ binh thám báo tên là Vương Hưng, là người quận An Lục, đám thám báo dưới tay y trên cơ bản cũng là người địa phương, hết sức quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, nhiệm vụ của họ chính là giám thị quân Tào có xuôi nam hay không.

Vương Hưng đang gặm một đùi heo rừng, y ngẩng đầu phát hiện mười thủ hạ đều đang sưởi ấm ăn thịt, y hơi bất mãn đá một tên lính một đá:

– Ngô Tứ, đến lượt ngươi trực rồi, nhanh đi canh gác đi!

Binh lính kia bất đắc dĩ đành phải cắt một miếng thịt, vừa ăn vừa đi về phía khe núi, lúc này, một gã binh lính khác cười nói:

– Đồn trưởng, trời rét như vậy người cảm thấy quân Tào sẽ xuôi nam sao?

Vương Hưng lau vết mỡ bên miệng, nói:

– Điều này khó nói chính xác, hiện giờ chúng ta đang ở quận Nhữ Nam, là ở địa bàn của người ta, nếu xuất hiện một đội quân Tào, ta tuyệt đối không thấy kỳ lạ.

– Đồn trưởng, ngươi nói sao phải đánh giặc vào mùa đông?

Một binh lính khác nhồm nhoàm hỏi.

– Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?

– Ta xem chừng là muốn tấn công Hứa Đô rồi, nghe nói bên kia Tân Dã cũng có năm sáu vạn đại quân, hai bên giáp công, tựa như bọ cáp có hai kìm lớn.

– Không có khả năng đánh Hứa Đô, nếu không Giang Đông xuất binh có ý nghĩa gì chứ?

Đám binh lính tranh luận với nhau, lúc này Đồn trưởng Vương Hưng mất hứng mắng:

– Đừng rắm thối nữa, mau ăn thịt đi, ăn no rồi đi trinh sát tuần tra, nếu đụng phải quân Tào thì mạng nhỏ của mọi người khó mà bảo toàn.

Đúng lúc này, binh lính canh gác vừa chạy đi đang vội vàng chạy tí:

– Ta nhìn thấy quân Tào rồi, có rất nhiều người.

Mọi người sợ hãi nhảy dựng lên, lập tức hỗn loạn, không còn lòng dạ nào ăn thịt nữa, dập tắt đống lửa xong đều lên ngựa, thúc ngựa chạy ra ngoài khe núi.

Bên rừng cây trên một gò núi mười thám báo kỵ binh đang nhìn chung quanh xa xa, bọn họ quả nhiên nhìn thấy một đội quân Tào ước chừng hơn năm ngàn người, đang dọc theo quan đạo hăng hái hành quân về phía nam, rất rõ ràng là đi về phía huyện An Dương.

– Ngô Tứ, ngươi mang theo bốn huynh đệ tiếp tục giám thị quân Tào, còn lại đi theo ta!

Đồn trưởng Vương Hưng quay đầu ngựa lại, mang theo bốn gã kỵ binh giục ngựa chạy xuống đồi núi, đi đường nhỏ chạy gấp về hướng huyện An Dương.

Lúc này, Lưu Cảnh thị sát ngay cạnh huyện An Dương. Huyện An Dương là một tòa huyện nhỏ bé, nhân khẩu mấy trăm hộ, xây dựng cải tạo ở chỗ cao bờ bắc sông Hoài, tường thành cách sông Hoài chưa tới trăm bước, thành trì nhỏ hẹp, chu vi khoảng mười dặm, tường thành cũng khá cũ nát. Bản thân thị trấn không có giá trị chiến lược quân sự, nhưng bởi vì ba tòa cầu nổi xây dựng dựa vào thị trấn, huyện nhỏ An Dương là lô cốt đầu cầu, có tác dụng bảo vệ ba tòa cầu nổi, tác dụng quân sự của nó đực tạo bởi địa thế.

Huyện An Dương trước mắt có năm ngàn binh đóng trú, do Giáo Úy Liêu Hóa Thống soái, lúc này Liêu Hóa đang đi cùng Lưu Cảnh thị sát trong huyện thành, y chỉ vào huyện thành nói:

– Huyện An Dương ước chừng vào năm Kiến An thứ năm bị quân Khăn Vàng Lưu Tích phá hủy, sau lại được xây dựng đơn giản, trải qua mười mấy năm đã cũ nát vô cùng, ty chức tiến thành sửa chữa bộ phận, tu bổ một vài tường thành bị sập, gạch thành bị phá nát cũng được thay, nhưng muốn trùng tu toàn bộ thì ít nhất phải mất nửa năm, thời gian như vậy thì không kịp.

Lưu Cảnh gật gật đầu nói:

– Dựa vào một huyện An Dương muốn ngăn cản chủ lực quân Tào hiển nhiên là không thực tế, tác dụng của huyện An Dương là bảo vệ cầu nổi, tuy nhiên chủ lực quân Tào đã đến, cho dù bọn họ không đốt cầu nổi, chúng ta cũng phải thiêu hủy, chiến lược của chúng ta là muốn giằng co với quân Tào chứ không phải tác chiến, trước tiên ngươi phải hiểu điều này.

– Ty chức hiểu rồi!

Tuy rằng Liêu Hóa cũng không thật sự hiểu được ý đồ của Lưu Cảnh, nhưng có một điều y biết rõ, chỉ cần y nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của Lưu Cảnh là đủ rồi, về phần tại sao phải làm như vậy, điều này cũng không phải là việc y phải suy tính.

Đúng lúc này, có binh lính báo lại:

– Khởi bẩm Châu Mục, có thám báo kỵ binh đã trở lại, nói phát hiện tình hình quân địch!Lưu Cảnh ngẩn ra, liền ra lệnh:

– Đưa thám báo tới gặp ta.

Cửa thành mở ra, vài tên thám báo kỵ binh vào thành, đi đầu là Vương Hưng rất nhanh được dẫn đến trước mặt Lưu Cảnh. Lưu Cảnh cười hỏi:

– Phát hiện được tình hình gì của quân địch?

Vương Hưng thật không ngờ lại gặp được Lưu Cảnh, trong lòng y có chút căng thẳng, vội vàng quì một gối bẩm báo:

– Có khoảng năm nghìn quân Tào đang men theo quan đạo hướng nam mà đến, hiện tại có lẽ là ở ngoài hai mươi dặm.

‘Năm nghìn quân Tào, tương đương với binh lực của huyện An Dương, Tào Tháo có ý gì chứ?’ Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút, liền nói với Vương Hưng:

– Tiếp tục đi tra xét, cố gắng tra xét xa một chút, có biến phải bẩm báo ngay lập tức.

– Tuân lệnh!

Vương Hưng thi lễ, đứng dậy bước nhanh, lúc này Liêu Hóa nói:

– Ty chức phỏng chừng là quân Tào đến dò xét hư thật của chúng ta?

Lưu Cảnh gật gật đầu:

– Nếu ta đoán không lầm, ở phía sau bọn họ nhất định còn có đại đội kỵ binh, một khi quân coi giữ An Dương nghênh chiến, kỵ binh quân Tào sẽ từ phía sau bọc đánh, phá hủy huyện An Dương và cầu nổi, trước tiên đoạt người, tiêu diệt năm nghìn quân Hán ở Giang Bắc, nâng cao sĩ khí quân Tào.

– Ý của Châu Mục là, ty chức lấy bất biến ứng phó quân địch, thủ An Dương thành bất động.

– Ta cũng chỉ là đoán, không biết ý đồ thực sự của quân địch, hay là để phòng ngự cho thỏa đáng, tuy nhiên phía bên cầu nổi cần tăng cường phòng ngự, nếu như tình hình không ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ An Dương lui về!

Liêu Hóa ôm quyền nói:

– Ty chức đã hiểu, xin mời Châu Mục lập tức quay về bờ nam.

Lưu Cảnh xoay mình lên ngựa, dưới sự bảo vệ của mấy trăm thân binh, chạy ra khỏi cửa thành, dọc theo bờ nam cầu nổi mà đi.

Năm nghìn quân tiên phong dưới sự chỉ huy của đại tướng Vu Cấm nhanh chóng đánh đến thành An Dương, quả thật như suy đoán của Lưu Cảnh, mục đích của quân Tào chính là muốn tiêu diệt hoàn toàn năm nghìn quân Hán ở thành An Dương, dùng thắng lợi trận chiến đầu tiên nâng cao sĩ khí, Vu Cấm đi trước, nhiệm vụ của y chính là thiêu hủy cầu nổi.

Mà sau lưng Vu Cấm, ba nghìn kỵ binh quân Tào đã chuẩn bị sắp xếp, một khi quân Hán trong thành ra khỏi thành chiến đấu kịch liệt với quân Tào, quân Tào sẽ nhanh chóng đánh tới, phối hợp quân đội Vu Cấm tiêu diệt quân Hán.

Lúc này, Vu Cấm suất lĩnh năm nghìn quân Tào đã tới gần tòa cầu nổi thứ nhất quân Hán. Cách thành đông An Dương một dặm, do năm trăm binh lính thủ vệ, năm trăm binh lính tay cầm nỏ, mai phục phía sau công sự, khẩn trương nhìn chăm chú vào quân Tào từ từ đánh tới.

Vu Cấm suất lĩnh năm nghìn quân Tào đã sắp thành trận hình công kích, một ngàn binh lính tay cầm lá chắn lớn xếp thành hai hàng, tạo thành bức tường lá chắn từ từ tiến về phía trước, ở mặt sau quân chắn còn lại là một ngàn nỏ binh, mặt sau nữa là ba nghìn quân trường mâu.

Vu Cấm ở giữa nỏ binh, gã huy động chiến đao hét lớn:

– Lên đi, phá hủy cầu nổi!

Tiếng trống trận của quân Tào ầm ầm vang lên, quân Tào bắt đầu chạy trốn, năm trăm quân coi giữ đồng loạt hướng về trận hình quân Tào bắn tên, tên bay dày đặc lên không, bắn về phía quân địch, nhưng hiệu quả cũng không lớn, thuẫn trận của quân Tào ngăn cản được lượt bắn thứ nhất của nỏ binh quân Hán, người trúng tên chưa tới hai mươi.

Cùng lúc đó, nỏ binh quân Tào cũng bắt đầu bắn tên, tên bắn như mưa về phía công sự đầu cầu, triệt để ngăn chặn năm trăm quân Hán, mắt nhìn quân Tào càng ngày càng gần, quân hầu quân Hán hô to một tiếng:

– Lui lại!

Đầu cầu năm trăm quân Hán đều rời khỏi công sự che chắn, chạy dọc theo cầu nổi hướng về phía nam, mười mấy người chạy ở phía sau bị loạn tiễn bắn trúng, kêu thảm ngã xuống đất, quân binh Tào như con nước lớn xông qua công sự che chắn, hoàn toàn chiếm lĩnh cây cầu nổi thứ nhất, rất nhanh, từ phía cầu nổi bốc lên ngọn lửa dữ dội, khói đặc cuồn cuộn.

Trên đầu thành, Liêu Hóa nhìn chăm chú vào cầu nổi bị thiêu hủy ở phía xa, mắt nhìn quân Tào lại quay đầu hướng cây cầu nổi thứ hai đánh tới, gã xiết chặt chuôi đao, không thể tiếp tục bị động như vậy nữa, một khi ba cây cầu nổi đều bị thiêu hủy, bọn họ cũng không thể trở về, nhưng rốt cuộc là xuất kích, hay là lui lại, Liêu Hóa nhất thời cũng không thể quyết định.

Đúng lúc này, thám báo kỵ binh Vương Hưng từ phương bắc quay lại, đứng dưới thành lớn tiếng nói:

– Nhanh chóng bẩm báo Liêu tướng quân, có tin quân địch khẩn cấp!

Liêu Hóa bước nhanh đi đến đầu thành, nghiêng đầu hỏi:

– Phát hiện cái gì?

– Phát hiện quân chủ lực quân Tào, ước chừng một trăm ngàn người, trùng trùng điệp điệp đang hướng về bên này đánh tới, đã không đến ba mươi dặm.

Liêu Hóa chấn động, gã vừa quay đầu lại, quân Tào đã chiếm lĩnh cây cầu nổi thứ hai, tình thế cực kỳ nguy cấp, Liêu Hóa lúc này ra lệnh:

– Lập tức ra khỏi thành, rút lui về bờ nam!

———-oOo———-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN