Bình minh Arcana - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Bình minh Arcana


Chương 3


Nhìn theo bóng lưng Ceasar ngày càng khuất xa, Nakaba lại càng cảm thấy lòng mình rối bời. Nàng thật sự không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy lo lắng cho người đó, cái người không hề bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để mỉa mai, thậm chí là đe dọa nàng. Nàng cứ mãi chìm vào mớ rối rắm trong đầu mà không hề biết rằng, ở phía xa xa kia, kẻ vừa khiến cho nàng lo lắng không yên đang nhếch môi cười tự mãn, tay mân mê tấm áo choàng đen của mình. Anh đang nhớ vẻ mặt lo lắng đầy sức mị hoặc đó…

“Hm… Khuôn mặt của cô ta đầy sự sợ hãi…”

“Và cả đôi mắt nữa… Kể ra cũng không tệ.”

“Mình sẽ cho cô ta thấy… một cuộc chiến đích thực giữa các chiến binh Belquat!”

Ceasar lao ra trận đấu với khí thế mãnh liệt nhất, hung hăng ra đòn vừa nhanh vừa chuẩn xác, mặc cho đối thủ chính là anh trai của mình. Cain cũng không hề thua kém. Cưỡi trên chiến mã trắng muốt, hai tay anh linh hoạt vô cùng, thoăn thoắt phòng thủ và ra đòn liên tục trong khi cố gắng phong tỏa tất cả các điểm yếu nhược của bản thân. Tiếng binh khí gắt gao va vào nhau xen lẫn với tiếng ngựa hí cứ vang lên không ngớt. Trận quần thảo kéo dài của hai anh em hoàng tộc khiến cho dân chúng không khỏi trầm trồ:

– Quả không hổ danh là ngài Cain và ngài Ceasar. Quả là một trận thư hùng!

Ngồi quan sát cuộc đấu đầy kịch tính của hai hoàng tử, trong lòng Nakaba cứ thấp thỏm không yên. Có lẽ đây là trận đấu khiến nàng tập trung quan sát nhất tính đến thời điểm này.

– Gyah!!!

Ceasar gầm lên rồi dũng mãnh bổ thương xuống, khiến cho vai Cain bị rách một đường làm cho Nakaba giật thót cả lên. Gương mặt điển trai dưới mái tóc vàng đã rịn mồ hôi lạnh. Cain ôm bên vai bị thương của mình, mỉm cười:

– Hôm nay em có vẻ hăng hái nhỉ, Ceasar? Có phải vì cô công chúa Akage của em đang quan sát không?

– Gì chứ? Anh nên tập trung đi…

– Em… không nghĩ rằng có một thứ gì đó bí mật giữa cô công chúa của em và tên á nhân đó sao?

Cain vẫn không có ý định ngưng nói. Nét cười trên môi anh ngày càng đậm:

– Thấy họ suốt ngày ở bên nhau… Dù gì thì họ cũng vẫn còn trẻ mà. Ah, em cũng tốt thật đấy, để cho tên á nhân đó được chạm vào công chúa…

– Anh!!!

“Keng.”

Một tiếng đanh thép vang lên. Cain thế mà không chịu nổi lực đánh của Ceasar, rớt luôn xuống đất. Tiếng thông báo dõng dạc vang lên:

– Trận đấu kết thúc. Phần thắng thuộc về hoàng tử Ceasar.

– Khỉ thật! – Cain cắn răng lầm bầm, tay giữ chặt vết thương trên vai.

Một bóng người ngựa bước tới bên cạnh, Ceasar tiêu tiêu soái soái trên lưng chiến mã, lạnh lùng nhìn anh trai bằng nửa con mắt:

– Em đã nói với anh là phải tập trung vào mà!

Nakaba lúc này đã rời khỏi chỗ ngồi, len lỏi tới sau lưng Venas:

– Ưm… xin lỗi…

– Vâng? – Venas ngạc nhiên quay lại.

– Vừa rồi có phải là một chiến thắng hợp lệ không vậy?

– Luật lệ rất đơn giản thưa công chúa. Hoàng tử Ceasar đã giành chiến thắng.

– Vậy sao?

Cuối cùng Nakaba cũng đã có thể thở phào. Có lẽ nàng đã lo lắng thái quá rồi. Hình ảnh ban nãy chắc chỉ là ảo giác mà thôi. Tuy nhiên, ngay lúc nàng ngỡ là có thể nhẹ nhõm quay về chỗ của mình thì tiếng Ceasar lại tiếp tục vang lên:

– Thế nào? Có ai đủ dũng cảm để thách đấu với ta không?

Oai phong lẫm liệt ngồi trên lưng ngựa, Ceasar cao giọng rồi giơ giáo lên thách thức, khiến cho dân chúng được dịp xôn xao hết cả lên.

– Cái gì? Chẳng phải anh ta đã thắng rồi sao? Đáng lẽ phải kết thúc rồi chứ? – Nakaba lo lắng hỏi Venas.

– À vâng… kết thúc rồi ạ. Một lời thách đấu sẽ được đưa ra theo như nghi thức…

– Hoàng tử Ceasar…

Một giọng nói quen thuộc chợt vang lên cắt đứt mạch giải thích của chàng cận vệ tóc vàng.

Từ đâu, một chú ngựa chiến phi như bay tới, khiến người dân Belquat một phen hoảng hốt. Vó ngựa dũng mãnh phi thẳng vào giữa đấu trường mới dừng lại, để cho người ta có thể trông rõ chân diện của kẻ vừa lớn gan lớn mật gây náo loạn buổi lễ hội: một á nhân cực kỳ thanh tú với đôi tai và đuôi sói trong bộ trang phục truyền thống của Senan. Chàng trai dõng dạc thách đấu đệ nhị hoàng tử:

– Xin hãy đấu với tôi!

Nakaba tròn mắt kinh ngạc. Người kia nếu không phải Loki thì còn là ai được nữa. Quân lính hoàng gia đứng cạnh đức vua Guran vừa trông thấy một người một ngựa phóng lên đấu trường liền sửng sốt không thôi:

– Tên á nhân đó… Chúng ta có nên bắt hắn ngay không ạ?

– Khoan đã! –

Vua Guran trầm giọng. Khung cảnh náo loạn vừa rồi dường như vẫn không đủ quấy nhiễu vẻ trầm tĩnh một cách uy nghi của ông:

– Nói đi, tên á nhân kia, nguyện vọng của ngươi là gì?

Loki hướng ánh mắt về phía nhà vua quyền lực đang ngồi, không quá cung kính và cũng không quá vô phép trả lời:

– Nếu… nếu thần chiến thắng hoàng tử Ceasar, xin hãy xá tội cho thần, để thần có thể… một lần nữa ở bên cạnh công chúa Nakaba.

Đức vua thoáng im lặng trầm ngâm. Cuối cùng ông hạ quyết định:

– Tốt lắm! Cứ làm theo ý ngươi.

Nhận lấy cây thương dài từ tay một quân lính, Loki hiên ngang bước vào trận đấu.

Ceasar nhíu nhíu mày:

– Này, áo giáp của ngươi…

– Không cần đâu!

Mí mắt chàng á nhân hơi sụp xuống, giấu đi một thứ cảm xúc khó tả trong đôi đồng tử tim tím sâu thẳm:

– Cuộc sống của tôi… cũng chẳng còn nữa rồi. Dù gì thì…

– Loki! – Tiếng Nakaba gọi vọng ra – Đừng, anh có thể bị thương đấy!

Loki quay lại, bắt gặp ngay ánh mắt lo lắng của nàng công chúa đáng yêu. Khóe môi anh cong nhẹ, vẻ cô đơn vừa rồi nhanh chóng tiêu biến, ánh mắt anh huyễn hoặc đầy tự tin:

– Không sao đâu! Thần sẽ xong nhanh thôi.

Ánh mắt đó của chàng á nhân vừa trấn an Nakaba, nhưng dường như cũng vừa khiến ai đó tức đến giật giật khóe miệng.

– Kyah! Đỡ lấy, tên người thú kia!

“Keng”.

Ceasar lao đến vung thương cực kỳ dứt khoát và dũng mãnh. Loki cũng nhanh như cắt đưa vũ khí đỡ đòn.

Trận chiến cuối cùng đã bắt đầu như thế.

Một dũng mãnh… Một điềm nhiên.

“Thị giác…

Thính giác…

Khứu giác…

Vị giác…

Xúc giác…

Á nhân là những kẻ được sinh ra với những giác quan siêu phàm.”

“Hàm răng mình nghiến chặt. Thậm chí mình đã dốc toàn bộ sức lực, hắn vẫn đánh bại mình một cách nhanh chóng.”

Đây là lí do vì sao ta căm ghét chúng!

Trận chiến đó, Ceasar sẽ khó mà quên được. Chỉ trong chớp mắt, anh đã bị đánh đến rớt khỏi lưng ngựa, còn tên á nhân mà anh biết rõ vẫn còn bị thương chưa khỏi ấy vẫn không rơi lấy một giọt mồ hôi. Hắn thản nhiên như thể trận đấu vừa rồi chẳng có ý nghĩa gì đối với hắn. Hắn thậm chí đã biết trước kết quả ngay khi trận đấu còn chưa bắt đầu. Thanh danh của anh, hình tượng lẫm liệt của anh, thế mà lại bị hắn hạ bệ trong thoáng chốc, một cách thật dễ dàng, trước mặt bao nhiêu bàn dân bá tánh Belquat…

Chỉ bởi một tên người thú.

Anh… ghét hắn.

Anh ghét á nhân.

– Ah… người thách đấu đã chiến thắng.

Thông báo kết quả trận đấu cuối cùng cũng đã được đưa ra trong sự xôn xao bàn tán của người dân tham dự lễ hội.

Ceasar cụp mí mắt xuống, lặng lẽ rời khỏi đấu trường. Tâm trí chàng trai chợt loáng thoáng nhớ về những ngày tháng xưa kia, khi anh mới chỉ là một cậu bé…

– Ngài Ceasar, cái kiếm đó nguy hiểm lắm!

Một cậu bé có mái tóc vàng dài ngang vai lo lắng lên tiếng ngăn cản trong khi cậu bé tóc đen vẫn bướng bỉnh giữ chắc thanh kiếm bự chảng.

– Im đi, Venas! Im lặng một chút đi! Ư… nặng quá! Kyah…

Lưỡi kiếm miễn cưỡng phang vào cây cột gỗ cao tầm mét rưỡi.

“Cốp”.

Ceasar chợt nghe đầu choáng váng, mắt nổ cả đom đóm. Cả người cậu lắc lư, tay thì rền rĩ. Cảm giác ê buốt nhanh chóng hạ gục cậu.

“Keng”.

Quăng thanh kiếm lăn lóc sang một bên, Ceasar xăm xăm trở gót:

– Hứ, quá khó đối với trẻ con. Bỏ đi bỏ đi!

Venas thấy thế cũng lót tót theo sau hoàng tử của mình.

Lúc đi ngang qua một đoạn hành lang có những song kim loại được chạm khắc tinh xảo nằm chéo lên nhau của cung điện, Ceasar chợt hướng mắt nhìn ra. Ngoài đó, có một đứa trẻ á nhân trạc tuổi cậu có đôi tai nhọn như tai yêu tinh đang giơ cao thanh kiếm lớn lên rồi chém xuống.

“Bụp”.

Cột gỗ trước mặt cậu ta gãy đôi. Hai cô bé á nhân tai thỏ và tai mèo đứng bên cạnh tròn mắt reo lên:

– Oa, Robin, gãy rồi!

– Dễ thôi mà! – Á nhân tai yêu tinh tự tin cười toét – Mà tớ có được huấn luyện đàng hoàng đâu!

Nhóm trẻ á nhân đó vô tư cười đùa với nhau thật vui vẻ mà không hề biết rằng, có một cậu bé cao quý đang dõi theo họ với đôi mắt chất chứa đầy những cảm xúc phức tạp…

Cho đến lúc ánh ráng vàng của hoàng hôn chấm dứt và bóng tối dần dần nuốt chửng tòa lâu đài Belquat lộng lẫy, tiếng cậu bé hoàng tử kiên cường luyện tập vẫn vang lên đều đặn. Cậu cứ chém, rồi lại ngã xuống, lại đứng dậy, lại chém…

– Kyah…

“Kịch”.

Cột gỗ vẫn vô tình đứng trơ trơ, còn Ceasar thì ngã khụy xuống.

– A, đau quá…

Cậu xuýt xoa lật vạt áo ra. Đầu gối của cậu bị thương đến rỉ máu, hai bàn tay cũng chẳng khá gì hơn, lớp da trắng mỏng manh của cậu bị trầy xước không ít, nhiều chỗ còn phồng rộp lên cả. Xem chừng cậu khó có thể luyện tập thêm nữa.

Ceasar ngơ ngẩn nhìn những vết thương của mình, bất giác đôi đồng tử trong trẻo của cậu rưng rưng. Những giọt nước mắt ấm ức thi nhau ùa ra xóa nhòa tầm nhìn của cậu hoàng tử bé con…

– Ceasar, ta nghe nói con vừa tập kiếm xong.

– Vâng, thưa mẫu hậu.

Ceasar tiu nghỉu cúi đầu trả lời, đằng sau là Venas đứng trầm ngâm một chỗ.

– Nhìn tay con đi, quấn đầy băng. Con không cần phải đi xa đến thế đâu.

– Nhưng… bọn trẻ con á nhân có thể dễ dàng…

– Ceasar!

Hoàng hậu cao quý chợt cao giọng, cắt ngang lời nói của con trai:

– Thế là thế nào? Bọn chúng là lũ người mạt hạng.

– Mẫu hậu…

– Con là người của hoàng tộc, không cần phải lãng phí sức lực như vậy. Đừng có tự hạ thấp bản thân mình như thế! Hãy sử dụng chúng cho những gì xứng đáng với chúng. Hoàng tộc có quyền làm điều đó. Con đứng trên chúng nó cơ mà…

Con đứng trên chúng nó cơ mà!

Lời giải thích đó của bậc mẫu nghi thiên hạ không khai tỏ được tâm trí của Ceasar mà lại càng khiến cho chàng trai cảm thấy mờ mịt.

Lúc ấy, anh cảm thấy rất bối rối…

Tại sao những kẻ dưới quyền ta lại mạnh hơn ta?

Á nhân thực sự rất mạnh, nhưng ngay cả sức mạnh đó, dường như cũng không đủ…

– Loki!

Vừa trông thấy anh chàng á nhân, Nakaba mừng rỡ bước nhanh trên con đường trải đá cuội nằm trong khuôn viên của một khu vườn xinh đẹp thuộc cung điện Belquat:

– May quá, anh vẫn an toàn. Anh không bị thương chứ?

– Thần không sao. Xin lỗi vì đã làm người lo lắng.

Loki cúi đầu, trông ra thì thái độ của anh với nàng công chúa này còn kính cẩn hơn nhiều khi đứng trước mặt đức vua quyền uy của Belquat. Nakaba mỉm cười, không giấu được vẻ ngưỡng mộ trong đôi mắt:

– Loki, anh mạnh thật đấy!

– Không, hoàng tử cũng rất mạnh. Ngài ấy cố tình thua để giữ lời hứa của mình.

– Vậy… sao?

Nakaba chớp mắt ngạc nhiên. Sao nàng không nghĩ tới điều này nhỉ? Vậy ra, phu quân của nàng cũng không đến nỗi ha…

– Nhưng… công chúa Nakaba…

Chàng trai nhẹ nhàng buông từng chữ, bất giác quỳ một chân xuống đất, đôi mắt tím sâu thẳm của anh dịu dàng hướng tới gương mặt xinh xắn của nàng công chúa Akage:

– Người có thể… ban cho thần một nụ hôn không ạ?

Nakaba thoáng ngẩn người, cố tiêu hóa lời mà Loki vừa nói.

Hôn? Một nụ hôn?

Khuôn mặt kiều diễm của nàng đỏ ửng. Nàng bối rối ngập ngừng:

– S… sao?

– Sự có mặt bất ngờ của thần có thể đã gây ra náo loạn và rắc rối, nhưng người chiến thắng sẽ nhận được một nụ hôn từ cô dâu. Công chúa Nakaba, thần đã thắng.

Nói đến câu cuối, chàng trai nở một nụ cười đẹp đến mê hoặc khiến Nakaba càng ngượng ngùng hơn. Đúng là nàng đã nghe quy định này từ miệng Ceasar, chắc chắn không phải là giả, như vậy, nàng sẽ phải hôn người thắng cuộc, là Loki đang khẩn thiết quỳ trước mặt nàng đây.

– Nụ hôn… À đúng rồi. Vậy thì… anh mau đứng lên đi, Loki…

Ngay lúc đó, Ceasar đang xăm xăm đi đến khu vườn nhỏ ngó ngang ngó dọc, miệng buông mấy lời bực bội:

– Ah, cô ta đi đâu vậy chứ?

Và, khi anh xoay người, ánh mắt anh vô tình trông thấy cảnh tượng ấy, một cách rõ ràng nhất:

Nakaba, người vừa trở thành vợ anh, đang hôn một người con trai khác… chính là tên á nhân người sói ấy… Tên á nhân đã khiến anh phải bẽ mặt trước toàn dân Belquat.

Ceasar sững người trong phút chốc. Một cơn sóng phẫn nộ trào dâng trong lòng…

Cuối cùng, phụ nữ…

Luôn bị quyến rũ bởi người đàn ông mạnh hơn.

Sở thích của họ vì thế mà cứ thay đổi liên tục…

Và biến thành một thứ gì đó thật phiền phức…

Cô ta cũng không phải là ngoại lệ.

– A…

Vừa buông Loki ra, Nakaba đã trông thấy chồng của nàng quay lưng phẫn hận bước đi không nói một lời. Nàng vội chạy theo sau gọi anh:

– Này… Chờ… chờ đã.

Ceasar vốn định làm lơ nhưng thấy không ổn, anh cố làm mặt tỉnh mà quay lại:

– Gì thế?

Miệng chỉ buông có hai từ, nhưng trong đầu anh đang phải cố gắng đấu tranh để sắp xếp những ngôn từ tiếp theo một cách khổ sở.

“Hm, ta phải trả lời sao đây? Làm ra vẻ người lớn một chút à?”

Trái với dự kiến của anh, Nakaba lại chạy đến trước mặt anh, tỉnh queo:

– Ngài cố tình thua đúng không?

– Cái gì? – Tóc tai chàng hoàng tử sửng sốt dựng ngược.

Nakaba nở một nụ cười tươi tắn, Nàng hoàn toàn biết ơn vị hoàng tử trông có vẻ như khá lạnh lùng này.

– Ngài đã mang Loki trở lại. Cám ơn vì đã giữ lời hứa. Ceasar.

Ceasar…

Hàng mi thanh tú của chàng trai hơi nhướng lên…

Nàng… vừa mới gọi thẳng tên anh.

Không chút do dự… không chút ngại ngùng.

– Gì thế? Tôi nói sai gì à? – Nakaba vẫn vô tư tròn mắt khi vừa trông thấy thái độ kì lạ của Ceasar – Loki nói với tôi như thế mà.

Nói xong, nàng quay mặt về phía mà chàng cận vệ đang nhẹ nhàng bước đến. Loki có vẻ nhìn thấu được cảm giác của hoàng tử Belquat. Anh cười nhẹ:

– Xin đừng giận dữ như thế. Đó chỉ là một nụ hôn chúc phúc từ công chúa Nakaba thôi mà.

Ceasar nhíu mày, thoáng im lặng rồi quay mặt đi:

– Ta không quan tâm. Đơn giản là ta đã thua. Chẳng liên quan gì đến lời hứa cả. Ta đã cố gắng hết sức rồi đấy!

Nói đến câu cuối, chàng trai cao giọng rồi trở gót toan bỏ đi. Trong ý niệm của anh chỉ còn tồn tại một sự thật tàn nhẫn:

“Mình đã thua!”

Đó là điều không thể chối bỏ.

Đôi mắt trong trẻo của Nakaba tròn xoe, nàng vô tư:

– Thật sao? Nếu vậy, lần sau hãy giành chiến thắng nhé!

Ceasar thoáng khựng lại. Anh quay nhìn cô công chúa tóc đỏ:

– Lần sau?

– Nếu ngài cố gắng, lần sau ngài sẽ chiến thắng… Không phải sao?

Lại một thoáng im lặng trôi qua. Chàng hoàng tử dường như cảm thấy lòng mình có cảm giác gì đó… thật khác lạ… Và phức tạp…

Anh… đã luôn muốn nghe thấy những lời nói này.

Lúc đó, bà ấy đã nói rằng những cố gắng của anh là vô nghĩa.

Anh sẽ không bao giờ sánh bằng… Vì thế, anh đã đầu hàng…

Nhưng người con gái này…

Cô ấy đã bảo anh hãy cố gắng hết sức.

– Cô… có nghĩ là lần sau ta sẽ thắng không?

Nakaba cười nhẹ. Đôi mắt nàng trong trẻo xanh biếc…

Một màu xanh của hi vọng.

– Ai biết đâu được chứ…

Không phải là không, cũng không phải là có…

Khuôn mặt thanh tú của Ceasar bất giác cảm thấy ấm lên. Một cỗ ấm áp trào dâng trong cõi lòng vốn đã nguội lạnh từ lâu, dễ chịu đến lạ…

Dường như có một nút thắt rối bời vừa được gỡ bỏ, khiến anh cảm thấy…

Tâm hồn mình trở nên thật nhẹ nhàng… hơn bao giờ hết.

Bất giác, đôi tay anh vươn ra, gắt gao ôm chầm lấy thân ảnh mảnh mai của nàng công chúa Akage…

“Người con gái này… cô ấy đã mở rộng thế giời của tôi… bằng cùng một cách…”

Liệu cô ấy có thể nào ở bên cạnh mình mãi được không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN