Bình minh Arcana - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Bình minh Arcana


Chương 6


Đôi đồng tử to tròn đỏ rực nhạt dần, trở lại màu xanh trong trẻo ban đầu của nó, thế nhưng trong cái màu xanh xinh đẹp ấy, nét hỗn loạn vẫn không ngừng xô đẩy như những cơn sóng thủy triều cuộn trào trong mắt Nakaba.

Có ai đó đang nhắm vào Ceasar!

– Lo… Loki!

Nakaba hoảng sợ gọi. Nàng hướng khuôn mặt xanh mét với ánh nhìn vừa khó tin vừa không đành lòng lên, cả người run bần bật một cách đáng thương.

– Công chúa…

– Loki!

Nakaba định mở miệng nói thêm điều gì nữa nhưng bất thành. Trước mắt nàng đột nhiên hoa lên. Cơn xây xẩm lại kéo đến, nhanh chóng và mãnh liệt… hệt như những lần nàng “trông thấy” những hình ảnh xuyên không mà năng lực Arcana của nàng mang đến. Tay chân nàng bỗng chốc trở nên vô lực. Cuối cùng thì cả thân hình mảnh mai của nàng đổ gục trong vòng tay rắn chắc của anh chàng cận vệ.

Loki không nói gì thêm, nhẹ nhàng bế thốc công chúa tóc đỏ mà đặt trở lại giường.

Ngắm nhìn gương mặt xinh xắn đang say ngủ, Loki chỉ biết thở dài. Nếu như nàng cứ ngoan ngoãn như thế, vô tư sống một cuộc sống thanh bình dưới sự bảo bọc của anh…

Vậy thì, có lẽ anh đã không quá lo lắng…

Mọi giá…

Anh tự hứa với lòng, sẽ che chở cho nàng bằng mọi giá…

Đến hết cuộc đời này!

– Loki! Nakaba ổn chứ?

Một giọng nói non nớt chợt vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của chàng trai.

– Rito…

Từ ngoài cửa, một mái đầu bé xíu với đôi sừng cừu hé vào, tiếp đó là đôi chân nhỏ nhắn trong đôi giày đen quá khổ lót tót bước tới. Hiển nhiên là cậu bé này đã nghe được động tĩnh trong phòng nên đã lo lắng ghé vô coi thử. Nó lăng xăng chạy đến cạnh giường Nakaba, với với những ngón tay nhỏ xíu lên thành giường nhằm tìm cách trèo lên xem. Bất giác, một cánh tay rắn chắc từ đằng sau luồn qua người nó, nhấc bổng nó lên.

– Loki…

Rito chớp mắt nhìn xuống. Nakaba vẫn đang nhắm nghiền cặp mắt trong trẻo mà rơi vào mộng ảo. Bám trong lòng Loki thế này, Rito có thể nhìn rõ Nakaba hơn bao giờ hết. Loki khẽ nghiêng đầu, đuôi mày thanh tú hạ xuống một chút. Anh cười nhẹ, một tia khổ tâm lặng lẽ lướt qua đáy mắt đẹp đến huyễn hoặc:

– Bảo vệ Nakaba, được chứ?

Rito thoáng im lặng. Hướng ánh nhìn ngây ngốc trong veo đến cô gái tóc đỏ trên giường, nó bất giác hạ giọng:

– Em ghét con người và hoàng tộc, nhưng… em thích Nakaba!

Những lời này… là những lời nói thực tình nhất… từ tận sâu trong đáy lòng của một cậu bé á nhân vốn đã phải chịu quá nhiều sự khinh bỉ từ con người và hoàng gia.

Nakaba một lần nữa mở bừng mắt. Nàng vẫn là đang nằm yên trên giường. Thứ sức mạnh ấy lại lấy đi sự tỉnh táo của nàng sao?

“Mình… mình đã ngất đi… bao lâu rồi?”

Nakaba ngồi bật dậy, quýnh quáng đến mức té ngồi xuống sàn nhà, nhưng nàng vẫn nhất nhất loạng choạng đứng dậy mà chạy biến ra cửa, mặc cho mền gối rớt tứ tung cạnh chân giường.

Hớt hải chạy dọc theo hành lang của cung điện Belquat, Nakaba không thể nào dừng được những suy nghĩ tiêu cực của mình. Trong lòng nào trào dâng một thứ linh cảm không lành.

Bởi vì nàng đã thấy…

Chân diện thật sự của kẻ chủ mưu.

Không!

Lẽ nào là thế thật sao?

Người đó quả thật muốn giết Ceasar!

Cánh cửa phòng của chàng hoàng tử tóc đen kiêu hãnh đang ở ngay trước mắt…

Và nàng biết chắc chắn nó không khóa.

Đằng sau cánh cửa đang che khuất tầm mắt Nakaba, có vài giọt máu đỏ tươi vừa rơi trên nền đất lạnh lẽo.

– Chết tiệt! Sức mạnh của ta…

Ceasar thở dốc, cắn răng cố chịu đau. Mồ hôi đọng thành từng giọt lớn chảy dọc hai bên thái dương chàng trai. Anh thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ rơi vào hoàn cảnh thập tử nhất sinh này. Sức lực của anh, sự tinh nhuệ của anh, tất cả đều trở nên vô nghĩa.

– Tốt hơn… thì ngài nên đứng yên ở đó đi! Sẽ xong nhanh hơn đấy!

Giọng nói lạnh lẽo từ người đối diện trầm trầm vang lên. Một con dao nhỏ bén ngót với những nét chạm khắc tinh xảo chớp mắt đã được rút ra và lao như bay đến chỗ Ceasar đang đứng.

“Rầm”.

– Dừng lại!

Cánh cửa phòng đột ngột bật mở cùng với tiếng thét của Nakaba.

– Loki!!!

Trước mắt nàng là hình ảnh chàng cận vệ tai sói đang lạnh lùng lao nhanh như cắt đến Ceasar với con dao sắc nhọn trên tay.

“Roẹt”.

– Ceasar!

Nakaba thét lớn, nhưng đã muộn. Tốc độ của một á nhân là đại siêu việt, huống chi… Loki không hề có ý định dừng tay.

Loki chẳng nói lời nào. Anh lặng lẽ đứng nhìn cục diện với lưỡi dao đã bén máu. Chỉ nghe Ceasar rên khẽ một tiếng rồi khuỵu xuống. Mái tóc đen rối loạn của anh lõa xõa che khuất gương mặt trắng bệch và bờ vai rộng. Nakaba hốt hoảng chạy tới cạnh chàng trai:

– Ceasar… Loki, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Loki lãnh đạm đưa mũi dao lên, để nàng công chúa nhìn rõ thứ còn dính trên đó…

Ngay trên mũi dao nhọn là một con rắn dài với cái đầu bị xuyên thủng. Nó có những chiếc vảy lớn đầy màu sắc sặc sỡ. Theo hiểu biết của Nakaba, đây là một loại rắn rất độc, và khả năng giết người của nó thì không cần phải nghi ngờ.

– Một con rắn độc cắn ngài ấy.

Loki nghiêng nghiêng mũi dao, khiến cho xác con rắn rớt xuống nền nhà với vũng máu chảy ra từ đầu nó.

– A… rắn…

Nakaba ngây ngây ngốc ngốc ngồi phịch xuống sàn. Loki khẽ khàng:

– Sau khi bị cắn, chúng ta cần nhanh chóng hút chất độc ra để ngăn chúng lây lan.

Ceasar cắn răng, hơi dụng lực xé một tay áo dài để tiện việc băng bó. Con rắn độc đã cắn ngay bắp tay của anh trong lúc anh đang chuẩn bị thiếp đi trên giường.

– Để… để tôi làm cho…

Nakaba vội cúi xuống, dùng ngay tay áo của Ceasar làm dải băng buộc chắc lên trên miệng vết thương, nhằm chặn không cho chất độc quay về tim. Trông thấy gương mặt sợ hãi đến xanh mét và đôi tay run run cột băng vải của nàng công chúa tóc đỏ, Ceasar chợt đưa bàn tay còn lại lên che ngang mắt Nakaba:

– Này, đừng để cô ấy thấy máu!

Lời này là nói với Loki. Tận mắt chứng kiến mấy lần cô gái này bị ngất đi, thêm cả cái lần anh suýt bị Loki đoạt mạng, Ceasar biết cô gái nhỏ này rất nhạy cảm với những biến cố, đặc biệt là máu. Anh thật không muốn trông thấy nàng sợ hãi chút nào.

– Vâng, thần hiểu rồi!

Loki ngước mắt lên, khẽ mỉm cười.

Hình như, chỉ một thoáng thôi, nét buồn trong đôi đồng tử ấy vừa ánh lên đã nhanh chóng biến mất…

Rốt cuộc thì mọi chuyện cũng tạm ổn, Ceasar dù không thể nói là yên lành nhưng ít nhất anh cũng đã toàn mạng mà thoát được khỏi kiếp nạn này. Lúc này anh đang ngồi trên giường, Ngoài Nakaba và Loki đứng bên cạnh ra, còn có Venas và một á nhân nữ túc trực hầu hạ. Hướng ánh nhìn trìu mến về phía nàng công chúa, chàng trai nhẹ giọng:

– Việc còn lại cứ để họ lo, hai người có thể về phòng rồi!

Khi bóng dáng của Nakaba và Loki dần khuất sau cánh cửa phòng, Ceasar đột nhiên lại cất tiếng hỏi:

– Nakaba, cô lo cho ta ư?

Nàng công chúa có chút ngạc nhiên quay lại:

– Eh? Ừm…

– Ta biết rồi! – Chàng trai cười nhẹ – Và… tên nửa người kia, ta nợ ngươi.

Lời này, không cần nói cũng biết là anh đang nói với ai.

– Ngài nên nghỉ ngơi đi!

Loki lãnh đạm trả lời, trở gót bước theo chủ nhân ra ngoài, không quên đóng cửa phòng lại.

Rảo bước trên hành lang cung điện, Nakaba chầm chậm thở phào. Có vẻ như nàng chỉ hiểu nhầm mà thôi…

Nakaba bất giác quay đầu, hướng cặp mắt trong trẻo nhìn anh chàng cận vệ đằng sau. Loki thoáng ngạc nhiên rồi nhẹ nhàng mỉm cười với nàng. Ánh mắt của anh vẫn thế, sâu thẳm và bí ẩn. Dù cho anh có lạnh lùng với ai đi chăng nữa, nhưng một khi đứng trước nàng, anh luôn giữ phong thái đúng mực như thế, trìu mến như thế, bởi lẽ, khoảng cách giữa anh và nàng từ lâu đã không dừng lại ở mức độ chủ tớ nữa rồi…

Nakaba lẳng lặng an tĩnh bước tiếp. Đôi môi anh đào xinh xắn của nàng lén nở nụ cười. Nàng vui mừng thực sự. Nàng vui đến phát khóc. Đặt bàn tay run run lên trước ngực, nàng có thể cảm nhận được, con tim bé nhỏ của nàng rốt cuộc cũng đã bình yên đập đều đặn trở lại.

Ơn Chúa… Tạ ơn Chúa…

Tốt quá rồi!

Trở về căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ khang trang của mình, Nakaba cảm thấy như trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Nàng âm thầm ước nguyện cho mọi chuyện luôn luôn tốt đẹp như thế… Chỉ cần thế thôi là được rồi.

Loki nhẹ nhàng khép lại cửa phòng Nakaba. Bất giác ánh mắt anh đột ngột hóa nên băng lãnh và môi mỏng khẽ nhếch:

– Đúng thế! Thần đã định giết hắn ta!

Với giọng nói trầm trầm không thể lãnh đạm hơn, anh tiếp:

– Bằng con rắn độc, hoặc là… hạ gục hắn ta… Tùy theo hoàn cảnh!

– Loki!

Nakaba kích động gào lên, hai tay không tự chủ nắm chặt đấm vào sau lưng anh, mái tóc đỏ rực gục lên đôi tay run run từng hồi, gương mặt xinh đẹp của nàng không giấu vẻ phẫn nộ:

– Tại sao? Tại sao lại phải giết? Thật kinh khủng…

– Người nói là kinh khủng? Tại sao?

Loki có chút trào phúng hỏi ngược:

– Hay là… người đã bị hoàng tử Ceasar thu hút?

– Không thể! Chỉ là… Nếu… nếu anh ta chết thì… em không thể gặp lại anh ta nữa.

Nakaba thở dốc. Nàng lại nhớ tới hình ảnh của chàng hoàng tử kiêu hãnh ấy.

Dáng vẻ ngạc nhiên trước nụ cười hồn hậu của nàng…

Những món đồ với hoa văn đỏ lộng lẫy…

Những hành động lóng ngóng và dịu dàng…

Anh ta… vốn đã khác hẳn với Ceasar của ngày cưới nàng.

– Anh ta sẽ không thể cho em thấy anh ta tốt bụng đến thế nào… Hoặc làm bất cứ việc gì nữa! Anh ta sẽ không thể…

– Người quên rồi sao? Anh ta là hoàng tử của đất nước kẻ thù.

Loki trở người đặt hai tay lên vai Nakaba, hướng ánh mắt đầy hoài niệm đến nàng. Anh vĩnh viễn không bao giờ quên Belquat đã làm gì với tuổi thơ của anh, người thân của anh, và của… Nakaba nữa. Mối thù sâu như biển này… tuyệt đối không thể bỏ qua. Giữa anh và hoàng tộc Belquat, ngoài căm hận tuyệt không tồn tại thứ gì khác. Một ngày trời tuyết đó, Nakaba cũng đã tận mắt chứng kiến. Có thể nào nàng lại quên lí do khiến nàng rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay sao?

– Hoàng tộc thật ngu ngốc khi sống với việc tạo thêm kẻ thù. Hị đối xử với người thú và ngoại tộc bằng thái độ khinh miệt. Cha của người đó… đã giết mẹ người…

– Chuyện đó… không liên quan đến Ceasar…

– Vậy thì, thần sẽ giết đức vua của Belquat?

– Dừng lại! Em không yêu cầu anh làm những việc như vậy!

Nakaba mất bình tĩnh bịt chặt tai gào lên rồi quay phắt đi. Nàng không muốn… Thật sự không muốn tiếp thu sự thật này…

Vì cái gì mà ông trời lại sinh ra thứ tình cảnh éo le này cơ chứ?

Đôi vai nhỏ của nàng run lên. Nàng xúc động nấc lên một cái, không tự chủ run giọng nhỏ như muỗi:

– Chuyện này… thật điên rồ…

– Những thứ điên rồ, và bị biến dạng… chính là thế giới này.

Loki dõng dạc khẳng định. Anh đặt tay lên ngực, khảng khái hơn bao giờ hết:

– Và thần muốn thay đổi nó!

Nakaba thoáng ngỡ ngàng. Vừa rồi… Loki vừa nói ra tâm nguyện của mình sao? Không đúng, đó không hẳn là tâm nguyện, mà là mục đích!

– Nh… nhưng mà Loki, Ceasar đã trở nên tốt hơn. Ceasar, anh ta… em…

Lời còn chưa nói dứt, cả thân hình mảnh mai của nàng đã bị Loki gắt gao ôm chầm lấy. Chàng trai mất bình tĩnh thở dốc. Trong đôi mắt tím ấy, sự phẫn nộ cùng ủy khuất bộc phát đến cực điểm.

– Nakaba gọi con người đó bằng tên, và hắn ta cũng gọi tên người. Thần… chỉ muốn giết hắn ta!

Anh không cam tâm, thật sự không cam tâm nhìn cô công chúa nhỏ này vì một người con trai khác mà bênh vực, mà tranh luận với anh, hơn nữa, hắn lại là con trai của kẻ thù. Cảm giác giống như sắp bị kẻ thù tước đoạt đi thứ quý giá duy nhất còn lại của đời anh…
Đột ngột bị Loki ôm chặt rồi gào lên như thế, Nakaba không ngăn được thứ cảm xúc hỗn loạn trong mắt. Nàng ngỡ ngàng, chỉ có thể buông vài từ vô nghĩa:

– Lo… ki

Loki bình thường ôn nhu tĩnh lặng như mặt hồ mua thu, hôm nay lại bỗng nhiên dậy sóng trước mặt nàng. Hành động của anh thật khiến nàng không tiếp thu kịp.
Loki trong khoảnh khắc mất tự chủ tuôn ra niềm uất hận trong lòng, bất giác thở ra một cái. Hai hàm răng đang nghiến chặt như thế lại thả lỏng. Sự an tĩnh nhanh chóng trở về với đôi mắt tím huyễn hoặc. Loki quỳ xuống dưới chân Nakaba, hạ giọng:

– Thần xin lỗi. Chỉ là nhất thời thôi. Xin hãy quên những gì thần nói!

Dương quang cuối cùng vẫn trở lại và chiếu sáng khắp mảnh đất Belquat. Một đêm vừa rồi đối với Nakaba, quả thật rất dài.

Nàng hiện đang ngồi dùng bữa điểm tâm trong phòng mình, Loki thì vẫn thế, âm trầm và thầm lặng đứng yên phận đằng sau cô công chúa tóc đỏ, như thể chuyện xảy ra vào đêm qua chỉ là một giấc mơ mà thôi. Tuy nhiên, Nakaba vẫn nhận thức rõ…

Kia, là sự thật.

– Công chúa Nakaba!

Venas đột nhiên bước từ bên ngoài vào:

– Hoàng tử Ceasar cho gọi người!

Nakaba chớp mắt, thoáng khó xử. Nàng vẫn nhớ như in phản ứng của anh chàng cận vệ tai sói khi nàng nói tốt cho Ceasar…

Loki hiện chẳng khác một pho tượng trầm tĩnh bao nhiêu, tuy nhiên, sự âm trầm vô thanh vô thức ấy của anh lại càng khiến anh trở nên đáng sợ… Thế nhưng, tình huống hiện tại, không thể không đi.

– Tôi biết rồi.

Nakaba nhàn nhạt trả lời, không nhanh không chậm bước theo sau Venas tiến đến phòng của chàng hoàng tử vừa mới trải qua kiếp nạn thập tử nhất sinh.

– Nakaba!

Vừa trông thấy cô gái, Ceasar đã hào hứng tươi cười ngồi dậy. Anh hiện đang ở trên chiếc giường ngủ của mình, trên vai khoác hờ hững một chiếc áo gấm vàng nhạt, để lộ bờ ngực khỏe khoắn với những thớ cơ bắp khỏe khoắn, như thể anh chẳng phải vừa mới bị ai đó ám sát.

– Ce…

Vốn định gọi gọi tên anh, nhưng vừa kịp nhớ ra điều gì đó, Nakaba liền đột ngột ngừng ngang. Nàng có chút bối rối dời ánh mắt xuống dưới, chậm rãi tiến đến cạnh giường:

– Cơ thể anh thế nào rồi?

Ceasar đưa tai chạm vào chỗ vết thương đã được băng bó cẩn thận, hài lòng đáp:

– Vẫn còn hơi tê, nhưng đã đỡ nhiều rồi.

– Ờ, thật tốt…

Dường như nhận ra thái độ của Nakaba có điểm khác lạ, Ceasar lo lắng đưa bàn tay vuốt nhẹ lên gò má mềm mại của nàng:

– Cô ổn chứ?

Da thịt vừa chạm, gương mặt Nakaba đã trở nên đỏ bừng, cùng với nụ cười của Ceasar… Nụ cười ấy…

Không thể được!

“Pặc”.

Bàn tay Ceasar đột ngột bị hất văng ra, tiếp đó là giọng nói lạnh lẽo nhàn nhạt của Nakaba:

– Đừng chạm vào tôi!

Chẳng thèm liếc mắt nhìn Ceasar quá một giây, Nakaba đã lãnh đạm quay lưng bước thẳng ra cửa, để lại chàng trai với những thứ cảm xúc lẫn lộn…

Khi nàng đau khổ và cô đơn, người quan trọng đó… đã luôn ở bên nàng.

Loki, anh nói rằng trái tim em đã tha thứ, nhưng để có thể tha thứ… đâu phải chuyện dễ dàng.
Cửa phòng vừa đóng lại, Nakaba đã run run chạm tay lên má, nơi mà một bàn tay nào đó vừa mới vuốt ve…

Ấy thế mà… lệ bất giác lại trào dâng khỏi khóe mắt, khuất tầm nhìn của đôi mắt xinh đẹp.

Nhưng…

Một phần trong em đã lỡ tha thứ cho anh ấy mất rồi!

Giờ đây em biết phải làm sao?

Em đã khiến cho anh ấy có biểu hiện đó…

Này… Loki…

Tại sao em lại cảm thấy trái tim mình như bị xé ra thành nhiều mảnh như thế này?
Sáng hôm ấy, ngay trước cửa phòng của đệ nhị hoàng tử Belquat, có một cô gái nhỏ đáng thương ngồi gục mặt khóc đến thương tâm. Nước mắt nàng như châu như ngọc, lặng lẽ chảy ngược vào tim, đau đớn tột cùng…

Nàng sẽ phải làm sao đây, khi mà một phần trong nàng, đã trao cho con trai của kẻ thù…

Và… nàng sẽ phải làm sao để có thể đối diện với Loki?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN