Bình minh Arcana - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Bình minh Arcana


Chương 8


Hiện tại đã khuya… Khuya lắm rồi. Mà ngồi dưới đáy giếng thế này, ngước lên thì ngoài bầu trời đầy sao cũng chẳng thấy được thứ gì khác… Thật khó mà đoán được thời gian. Tuy nhiên, có một cô gái xinh xắn để ôm gọn trong lòng thì cũng không hẳn là quá xui xẻo. Cặp mắt đen láy của Ceasar chợt mở to hơn một chút.

Nakaba… Con người này… Cảm giác như cô ấy rất lạnh. Cô ấy lại có biểu hiện chân thành như thế…

“Tôi có thể giết anh đấy!”

Dù cô ấy đã nói ra những lời đó…

– Nakaba!

Chàng trai chợt lên tiếng gọi khiến cô gái trẻ ngạc nhiên ngước lên. Ở cái góc nhìn này, đôi mắt xanh biếc ngập nước long lanh vốn đã to tròn lại càng trở nên xinh đẹp hơn. Ai đó không thể kiềm chế được bản thân, lại nghiễm nhiên đưa tay ôm chầm lấy thân hình mềm mại yêu kiều ấy.

Anh biết, cô gái này, thành thật mà nói… không ghét anh.

Và…

Ah, cô ấy thật dễ thương!

– Đừng… đừng chạm vào tôi.

Nakaba ngượng ngùng lùi lại, đôi tay ngọc gắt gao đẩy Ceasar ra, cố giữ khoảng cách hết mức có thể đối với anh ở cái nơi chật hẹp này. Nhưng ai đó vẫn ngang ngược tiến đến, đưa hai tay giữ lấy gương mặt đáng yêu của nàng, mỉm cười tuyên bố:

– Dù em có đẩy tôi ra xa, tôi vẫn sẽ… chạm vào em nhiều hơn nữa.

Lời thì thầm của chàng hoàng tử vừa cao ngạo vừa bá đạo rót vào tai nàng, lập tức trở thành dòng nước ấm áp trong lòng cô gái nhỏ, khiến cho gương mặt xinh xắn ấy chẳng mấy chốc đã phiếm hồng. Ngay lúc mà Nakaba đang lúng túng không biết nên phản ứng như thế nào tiếp theo, thì trên miệng giếng bỗng truyền đến tiếng động nhỏ. Nàng theo phản xạ ngước lên, lập tức bắt gặp gương mặt quá mức thân thuộc với đôi đồng tử tim tím lo lắng tới cực điểm:

– Công chúa Nakaba, sao người lại ở nơi thế này?

– Loki!

– Thần sẽ đưa người lên ngay, công chúa Nakaba. Đợi một lát nhé, công chúa Nakaba…

– Ta cũng ở đây đấy, tên kia!

Ceasar đứng khoanh tay, oang oang bất mãn, gân xanh đã bắt đầu nổi hai bên thái dương.

Sau khi đưa cả hai thoát lên khỏi miệng giếng, Loki mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong giọng nói lại chứa đựng một ý tứ mà chỉ có Nakaba mới hiểu:

– Ơn trời, người không sao rồi. Người thực sự làm mọi người lo lắng đấy. Người đã nói sẽ không đến, nhưng cuối cùng lại không ở yên trên giường.

– Ư… ừm…

Nakaba ngập ngừng đáp như có như không. Nàng bối rối… Rất bối rối và ngượng nghịu. Cảm giác có lỗi này… Cả không gian nặng nề này nữa…

Rốt cuộc nàng phải làm sao đây?

Như thế nào mới gọi là “đúng”?

Mà… thật sự thì có cái “đúng” trong tình huống này không?

Bước bên cạnh Loki, bất giác Nakaba lại quay đầu về sau. Đôi mắt đen láy huyễn hoặc ấy vẫn dõi theo nàng, tĩnh lặng nhưng chất chứa vô vàn cảm xúc ngọt ngào…

Những thứ cảm xúc thật khó nói thành lời.

Giờ phút này đây, đệ nhị hoàng tử của Belquat lại trở thành vị ma vương vừa kiêu hãnh lại vừa nhu tình. Bóng dáng anh khuất dần… Âm thầm chìm vào bóng tối tĩnh mịch.

Phía trước, Loki vẫn lặng lẽ bước đi, những lọn tóc đen nhánh khẽ lượn lờ theo gió. Chàng trai ấy không một lần quay đầu lại, chỉ lưu một bóng lưng cô đơn đến tột cùng.

Này, Loki…

Loki, rõ ràng anh đã cứu em, nhưng tại sao… trong khoảnh khắc, em lại cảm thấy thật buồn…

Anh đáng ra phải quan trọng hơn bất cứ thứ gì đối với em. Nhưng em… rất sợ…

– … Công chúa. Công chúa Nakaba.

– Hm…

Nakaba khó khăn lắm mới dụi dụi mắt ngồi dậy được. Đêm qua nàng thức quá khuya rồi, chẳng biết nàng đã ngủ đủ ba tiếng đồng hồ chưa nữa. Trong trạng thái lơ tơ mơ, nàng vẫn có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc của anh chàng cận vệ vang lên đều đều bên tai:

– Thứ lỗi cho thần, nhưng người cần phải dậy thôi. Hoàng tử Ceasar đến thăm người đấy.

Đợi cho Nakaba chỉnh đốn cá nhân xong xuôi, Ceasar cùng cận vệ Venas mới tiến vào trong phòng nàng.

– Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng chúng ta bị triệu tập đến điện chính.

Ceasar thản nhiên khoanh tay đứng tựa vào cửa, nhưng dưới đáy mắt lãnh tĩnh của anh lại ẩn hiện tia lo lắng. Nakaba ngạc nhiên:

– Điện chính?

Họ triệu tập mọi người đến điện chính để làm gì chứ? Chẳng biết sao, Nakaba lại có dự cảm không lành. Cũng không trách được nàng. Từ ngày nàng đến đây, họ có từng đối xử tốt với nàng bao giờ đâu? Từ chuyện đâm Loki, đến chuyện vu cáo trọng tội ám hại Ceasar, rồi bây giờ lại là chuyện gì nữa đây?

– Hình như đức vua cần nói chuyện với em, ngoài ra, tên đó…

Ceasar thoáng đánh mắt về phía Loki, rồi hất cằm sang cận vệ Venas bên cạnh:

– Venas!

– Vâng!

Cùng chung sống với Ceasar từ bé, chàng trai tóc vàng đã quá hiểu ý chủ nhân nhà mình rồi. Anh tiến về phía Loki, trên tay là bộ trang phục nam giới mà nãy giờ vẫn giữ cẩn thận. Loki có hơi ngạc nhiên, ngập ngừng:

– Cái này…

– Mặc nó vào! – Ceasar không nhanh không chậm cất giọng kiên nghị. Bây giờ anh là chàng hoàng tử Belquat đầy kiêu hãnh và uy quyền, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ vừa nhu tình lại vừa bá đạo trước mặt Nakaba đêm qua – Cận vệ của công chúa, á nhân Loki, ta ra lệnh cho ngươi, từ hôm nay, trở thành chiến binh trong quân đội của ta. Nhưng đừng hiểu lầm. Điều này không phải là vì ngươi, mà là vì Nakaba. Để tiện việc đi lại trong Belquat, thay vì là một á nhân, thì vai trò của một hiệp sĩ sẽ dễ dàng hơn.

– Ceasar…

Nakaba ngạc nhiên quá mức, chỉ có thể kêu khẽ một tiếng rồi im bặt. Nàng vừa nhớ lại một lời mà Loki đã thẳng thắn nói với nàng: “Mục đích thật sự của thần là giúp đỡ hắn ta để kiếm được lòng tin từ hắn.”

Việc chấp nhận một á nhân như Loki tiến vào hàng ngũ quân đội Belquat chẳng phải đã chứng minh lòng tin của Ceasar về chàng cận vệ này rồi hay sao?

Như vậy, cũng có nghĩa là Loki đã thu được kết quả, nhưng… việc này lại càng khiến cho nàng cảm thấy lo lắng. Loki là người có ơn như trời biển với nàng, nhưng Ceasar trông vậy thôi chứ cũng rất tốt tính. Ấn tượng của nàng về chàng hoàng tử này so với ngày hôn lễ… thật sự đã đẹp hơn rất nhiều rồi. Hai người này, nàng chẳng muốn ai tổn hại đến ai cả. Nhưng nàng vẫn biết rõ, ý chí của Loki sắt đá hơn bất cứ thứ gì trên đời. Muốn ngăn cản anh lại, chuyện này không phải cứ nói là làm được, dù cho nàng là chủ nhân của anh ấy.

“Cộp”.

– Công chúa…

Loki đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, trên người là bộ trang phục hiệp sĩ Belquat với chiếc áo đen vải cứng dài quá gối, cổ áo tròn rộng dựng đứng, tay áo xếp gọn gàng, trên ngực thêu một kí hiệu lớn tượng trưng cho quân đội Belquat màu trắng, đai lưng trắng, viền tà trắng, thêm cả chiếc áo choàng trắng tinh phủ dài đến chấm đất càng khiến cho anh chàng tai sói trở nên oai vệ. Chiếc giày đế cứng gõ trên sàn nhà, Loki bước lại gần Nakaba, mỉm cười:

– Đi thôi.

Bước cạnh chàng hiệp sĩ mới gia nhập của Belquat, Nakaba cảm thấy trong lòng mình thực hỗn loạn.
Ceasar, anh thật ngốc. Khi Loki mặc trang phục này, nhận được vị trí này từ anh, anh ấy sẽ chiến đấu với kẻ thù. Nhưng đối với anh ấy, “kẻ thù”… Anh… có thể… Ceasar à…

Cuối cùng anh sẽ bị anh ấy giết đấy!

Cánh cửa lớn của điện chính được mở ra, để lộ khung cảnh uy nghiêm với hai hàng quân lính hoàng gia đứng ngay ngắn hai bên, có cả đệ nhất hoàng tử Cain cùng Louise đứng cạnh. Trên ngai vàng là đức vua cao cao tại thượng đang dùng ánh mắt thâm trầm dõi theo những kẻ mới đến. Hoàng hậu cao quý cũng ngồi cạnh ông, không chút cảm tình nhìn gay gắt vào đứa con gái chướng mắt.

– Đến rồi à? – Vua Guran cất giọng trầm trầm, hỏi nhưng không hề đợi đến câu trả lời – Đứa con gái này… Nhuộm tóc ả đi!

Lệnh vừa ban, cả Ceasar, Loki lẫn Nakaba đều sững người:

– Cái gì…

– Gì chứ?

Ngay lập tức, hai quân lính xăm xăm bước đến giữ chặt Nakaba. Loki hoảng hốt:

– Ngài… ngài đang làm gì vậy?

– Chẳng bao lâu nữa, sứ giả của đất nước liên minh, Lithuanel, sẽ đến đây. – Hoàng hậu thản nhiên cười nhạt – Và công chúa tóc đỏ của Senan là nỗi ô nhục của hoàng tộc Belquat.

– Mẹ, dù thế thì cũng không thể làm vậy…

– Im đi, Ceasar, đây là lệnh của vua!

Hoàng hậu gắt lên. Bà hoàn toàn không thể chấp nhận được việc đứa con trai quý tử của mình cứ hết lần này đến lần khác chống lại bà vì một đứa con gái ngoại tộc tóc đỏ. Nhưng Ceasar vẫn không chịu ngồi yên. Anh gào lên:

– Nakaba là vợ con! Con không cho phép người làm thế!

– Vậy thì giết ả đi!

Đức vua đột nhiên lên tiếng. Hiển nhiên là ông cũng không vừa lòng khi có kẻ dám chống lại lệnh mình. Nếu như Ceasar không phải con trai ông, không biết chàng trai còn bao nhiêu cái mạng để ông lấy. Giọng ông vang lên trầm trầm, nhưng vẫn không giấu sự phẫn nộ trong lời nói:

– Miễn là Akage này biến mất, thì sử dụng cách nào cũng được. Tùy con chọn thôi.

– … Nakaba…

Ceasar không còn cách nào khác để ngăn cản chuyện này nữa, đành thúc thủ trơ mắt đứng nhìn. Hai tay anh nắm chặt, răng nghiến lại ken két. Một chậu chất lỏng sóng sánh đen nghịt được mang ra. Ba thị tì nhanh chóng theo lệnh tiến đến trước sự kinh hoảng của Nakaba, hung hăng kéo ghì đuôi tóc đỏ rực mà nhúng vào chậu chất lỏng kia.

– Đừng… Đừng mà. A a a a a a…

Nakaba cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng càng giãy giụa, mái tóc của nàng lại càng bị giật mạnh hơn. Nàng dù sao cũng chỉ là một công chúa Akage hầu như suốt ngày đều bị giam lỏng trong biệt phòng, vậy nên ngoài sự mạnh mẽ về mặt tinh thần thì thể chất nàng vẫn vô lực chống lại ba thị tì kia. Từng đoạn từng đoạn tóc đỏ cứ thế tuyệt vọng để mặc cho người ta nhuộm thành màu đen tuyền, một thứ màu sắc hoàng gia, nhưng không cao quý, mà sặc mùi giả tạo.

– Ha ha ha, bọn thường dân đã làm thuốc nhuộm rất tốt. Chẳng mấy chốc mà mái tóc ấy sẽ chuyển hết sang đen thôi.

Vị mẫu nghi Belquat không giấu nổi vẻ sung sướng khi thấy người gặp nạn, vô tư cười lớn giữa chính điện. Thứ chất nhuộm cứ thế hung hăng nuốt chửng từng lọn tóc đỏ rực, cũng bởi vì Nakaba giãy giụa mà dính cả lên lưng, lên mặt nàng. Nguyên phần đuôi tóc lẫn một ít tóc mái đã dính màu đen tuyền. Thị tì nọ đang dùng sức nắm tóc nàng kéo mạnh, bất ngờ bị trượt tay vì thứ thuốc nhuộm trơn bóng khiến cho Nakaba ngã ngay xuống sàn nhà nền trắng tinh khôi đã nhuốm không ít vết đen. Mái tóc nàng xõa tán loạn, mượt mà và mềm mại với hai loại màu sắc nhem nhuốc. Nakaba không giãy giụa nữa. Giây phút này, ánh mắt nàng đã trở nên ngơ ngác…

Ngơ ngác đến tội nghiệp. Nàng mở to cặp đồng tử xanh tươi ngập nước, ngây ngẩn vươn những ngón tay nhỏ nhắn như búp măng ra mà nắm lấy một lọn tóc đáng thương đã chuyển màu.

Khi còn nhỏ, nàng ghét nó vô cùng…

Mái tóc đỏ của nàng…

Đó là những gì nàng không ngừng nghĩ đến. Nếu không phải là thứ màu sắc này, cuộc sống của nàng sẽ tốt biết bao.

Nhưng…

Dù không được chấp nhận, nàng cùng mái tóc này cũng đã cùng nhau tồn tại đến giờ.

Cùng chịu đựng…

Nỗi buồn…

Sự thương xót…

Nàng… Và mái tóc đỏ…

Đâu đó, những giọt lệ như châu như ngọc lặng lẽ chảy dài, đẹp một cách đáng thương.

Nakaba vùi mặt vào mái tóc loang lổ. Đôi vai nhỏ khẽ run lên từng hồi. Nàng khóc rấm rứt. Âm thanh dù đã khàn đi không ít nhưng vẫn không thể che giấu sự tức tưởi trong lòng nàng. Nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế này. Nàng cũng chưa bao giờ biết mình yêu mái tóc đỏ này đến thế. Giống như nàng vừa mất đi một người bạn thân thân thiết đã luôn cùng nàng bước trên vô vàn chặng đường chông gai khúc khuỷu của cuộc đời.

Thế nhưng… bây giờ… nàng còn có thể làm cái gì nữa đây?

Giữa bao nhiêu cấm vệ thế này, nàng cũng chỉ chỉ có một mình.

Nàng… bất lực rồi.

Gương mặt nhợt nhạt của cô công chúa đáng thương càng vùi sâu vào hai cánh tay mảnh khảnh của mình, ánh sáng trong mắt nàng dần dần tắt hẳn.

Và ngay khi tia sáng cuối cùng chuẩn bị biến mất, chợt xảy ra một chuếnh mà không ai có thể ngờ tới…

Một thân áo choàng đen lạnh lùng lướt đến trước nhân ảnh nhỏ nhắn vẫn đang nằm sóng soài dưới sàn, kiếm của quân lính hoàng gia đứng cạnh đó cũng bị lấy mất tự bao giờ không rõ, mà thanh kiếm ấy… lại đang nằm trong tay cái người vừa cả gan gây nhiễu loạn – Đệ nhị hoàng tử Belquat, cũng là hôn phu của Nakaba, Ceasar.

Hành động của anh khiến toàn thể mọi người ở chính điện một phen sửng sốt, nhưng anh một chút cũng không để ý đến sắc mặt của phụ hoàng và mẫu hậu. Những lọn tóc đen rối loạn lõa xõa trên gương mặt thanh tú, khóe miệng chàng trai không tự chủ hơi cong lên, cuối cùng thì anh ngửa mặt lên cười ha hả:

– Ha… Ha ha ha ha! Đây… đây chính là thế giới mà ta đang sống. Một thế giới vô nghĩa!

Dứt lời, chàng trai không chút do dự sử dụng chính thanh kiếm trong tay cắt phăng đi đuôi tóc của mình, thứ tóc đen nhánh đáng tự hào của con người hoàng tộc.

Chàng trai vẫn giữ nguyên phong thái ngạo nghễ kiêu ngạo, nhưng không ai biết được, trong trái tim vốn tưởng chừng là sắt đá của chàng hoàng tử kiêu hùng này đã dậy lên những thứ xúc cảm mãnh liệt đến nhường nào.

Thế giới này… có phải chính là lí do chi sự trống rỗng trong trái tim ta chăng?

Ai mà thèm quan tâm đến việc đỏ hay đen chứ?

Thật ngu ngốc…

Tuy nhiên, điều ngu ngốc nhất là…

Không thể bảo vệ được người con gái mình yêu.

Nếu thế, vì Nakaba, ta sẽ thay đổi đất nước này.

Nếu ta được sinh ra trong hoàng tộc là vì điều này, có lẽ cũng không tệ lắm!

Nakaba không khỏi ngỡ ngàng trước hành động ngạo mạn của anh. Những lọn tóc đen đầy cao quý không chút ngần ngại rơi rớt xuống sàn.

Và… đâu đó có một bóng dáng quen thuộc nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh cô gái nhỏ tự lúc nào.

– Công chúa Nakaba…

Loki nhẹ giọng, nhưng trong giọng nói của anh vẫn không giấu được vẻ đau lòng. Anh ngồi xuống đỡ lấy nàng công chúa dậy. Đầu vẫn cúi gằm. Dường như… chiếc cằm thanh tú của anh vừa khẽ run lên. – Loki… – Nakaba ngơ ngác thu vào tầm mắt thái độ lạ thường của chàng cận vệ, cho đến khi anh ngước lên…

Dù cho một bên mắt trái đã bị mái tóc đen che khuất, nhưng Nakaba vẫn thấy được những giọt nước mắt đang lăn dài xuống cằm… Đồng tử tím còn lộ ra ầng ậng nước, và đuôi mày thanh tú hạ xuống đầy đau lòng.

Gương mặt đầy ủy khuất này của Loki khiến cho Nakaba không khỏi sửng sốt.

– Đồ ngốc! Sao lại khóc chứ?

– Thần… thực sự xin lỗi… Thực sự xin lỗi… Tha thứ cho thần.

Loki cố nén đau lòng mà đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đỏ đã nhuốm đen không ít, đoạn cúi đầu hôn lên vầng trán nhỏ nhắn ấy…

Nakaba cắn môi. Những thứ cảm xúc trong nàng đan xen rối bời.

Loki là cận vệ của nàng, cũng là người cùng nàng lớn lên. Nàng biết, tâm tình trong anh sắt đá vô cùng. Anh luôn là kẻ thâm trầm và khó đoán. Anh hầu như không bao giờ biểu lộ cảm xúc của mình rõ ràng. Nhưng hôm nay… anh lại khóc.

Anh khóc vì nàng.

Anh khóc vì mái tóc bị giày xéo của nàng.

Ceasar cũng lại vì nàng mà cắt bỏ mái tóc đen hoàng tộc.

Cả hai… đều thực sự trân trọng mái tóc của nàng.

“Vậy thì… mình…”

Bất chợt, Nakaba chống tay lảo đảo đứng dậy, dưới đáy mắt trong vắt của nàng là một sự kiên cường sắt đá. Sự kiên cường được khơi dậy bởi người nàng yêu thương nhất và người thân thuộc với nàng nhất.

Như thế là đủ rồi. Nàng không cần trân trọng hơn nữa. Mái tóc này đã cho nàng thấy được tình cảm của họ dành cho nàng.

Nàng không còn tiếc gì hơn nữa…

– Loki, đưa em kiếm của anh!

– Công chúa Nakaba…

Loki vừa ngạc nhiên ngẩn người chưa kịp làm gì thì Nakaba đã rút lấy thanh kiếm của anh mà lao đến ngai vàng. Cả triều đình sửng sốt. Không ai nghĩ đến cô gái nhu nhược kia lại hành động như thế. Quân lính chưa kịp ngăn cản thì Nakaba đã đứng ngay trước mặt đức vua.

Đã như vậy… nàng không cần phải trân trọng hơn nữa. Như thế là quá mãn nguyện rồi.

Thanh kiếm sắc chợt động, Nakaba một tay giữ trọn đuôi tóc, tay kia đưa ngược kiếm ra phía sau ót cắt phăng những lọn tóc đi. Phần tóc mái bị dính đen cũng bị tỉa sạch. Từng lọn tóc mượt mà đen nhánh rớt xuống nền, rơi cả lên người đức vua cao quý. Cuối cùng chỉ để lại một cô công chúa tóc tém với đôi mắt đầy kiên cường.

Xong xuôi, Nakaba chậm rãi quay lưng bước đi khiến cho đức vua Guran phải nhíu mày, giọng đầy uy hiếp:

– Thật xấc xược. Ngươi muốn trả thù ư?

Nakaba chợt dừng bước. Nhưng nàng vẫn không quay đầu lại lấy một lần. Hiện tại, nàng chỉ cảm thấy rất thoải mái trước quyết định của mình.

– Không, tôi chỉ muốn… như một Akage, sống một cách hãnh diện và cho ông thấy…

Dù là con người…

Thường dân…

Hay á nhân…

Hay là hoàng tộc…

Mọi người đều được phép tự hào về thân phận của mình.

Nàng muốn dùng đôi mắt này để tìm ra thế giới đó.

Nàng… nhất định phải thực hiện được!

– Nakaba.

– Công chúa Nakaba!

Cả Ceasar và Loki gần như cùng một lúc bước đến bên cạnh cô gái nhỏ. Tổ hợp một hoàng tộc, một thường dân và một á nhân cứ thế mà sinh ra. Khi chứng kiến sự kiên cường hết sức đáng yêu của nàng, anh không hề cảm thấy hối hận khi cưới nàng về làm vợ. Và cả đời này anh chỉ có một người vợ này thôi…

Ta sẽ là người thay đổi hoàng tộc…

Và ta chắc chắn sẽ hạnh phúc.

Nhất định…

Ngày ấy không còn xa nữa…

– Chỉ vì vậy… chúng ta lại bị giam cầm. Thậm chí còn có người canh gác nữa. Em đã không được ra ngoài năm ngày rồi.

Nakaba ngồi đong đưa chân trên bệ cửa sổ. Nàng vẫn được phép ở trong phòng mình, nhưng đừng hòng bước ra bên ngoài. Đành rằng từ nhỏ đến lớn sống tại hoàng cung Senan, nàng cũng sống trong hoàn cảnh như thế này, nhưng hiện tại nàng sắp phát điên lên rồi. Và… nàng con nhớ anh đến phát điên hơn nữa.

– Không còn cách nào khác, vì người đã làm như thế ngay trước mặt đức vua, không bị chém đầu đã may lắm rồi.

Loki đáp. Quả thật, anh rất lo lắng cho nàng. Lần này, may mắn là đức vua lại quá nhẹ tay. Chính anh là người có mặt ở đó mà cũng không rõ nguyên nhân nữa.

– Loki!

Nakaba đang ngắm nhìn quang cảnh qua khung cửa sổ, chợt nàng tươi cười quay lại chỉ tay ra bên ngoài:

– Nếu em ném một sợi dây từ đây xuống, em có thể ra ngoài chứ? Sứ giả của nước đồng minh sẽ khiến họ bận rộn thôi. Nếu ta ra ngoài một lát, rồi trở về sớm, sẽ ổn phải không?

Mặc dù bị giam lỏng ở đây, nhưng nàng vẫn loáng thoáng nghe được thông tin đất nước đồng minh của Belquat ở đất liền đến đây. Còn đến làm gì thì nàng không rõ, tuy nhiên, chắc chắn là họ sẽ rất bận, không có thời gian mà lo cho một cô công chúa nhỏ nhắn vẫn đang bị nhốt trong căn phòng của chính mình đâu. Vì thế, nàng muốn tự do một chút.

Nàng thật sự muốn gặp Ceasar.

Nàng… thích Ceasar!

– Thần cảm thấy… người đã trở nên vui vẻ hơn rồi.

– Có lẽ… bởi vì em đã cắt mái tóc đi, nên tâm trạng cũng tốt hơn.

Nakaba cười ngượng xoa xoa gáy. Thấy nàng cười, Loki cũng vui lây, mặc dù anh thừa thông minh để hiểu nàng đang nghĩ đến điều gì. Tuy nhiên, anh là cận vệ của nàng. Anh sẽ thực hiện bất cứ điều gì nàng muốn, mặc dù, có thể sau này sẽ sinh ra những tình huống mang tên “ngoại trừ”.

Loki mỉm cười. Chẳng biết anh tìm đâu ra cái thang dây thả xuống. Nakaba theo đó leo ra rất dễ dàng. Loki vừa đỡ nàng tiếp đất thì nàng đã hào hứng lật mũ áo choàng lên ngó quanh:

– Em nghĩ là mình chưa từng đến khu vườn này trước đây. Sau phòng nàng, lại là một khu vườn nhỏ nhưng cực kỳ xinh đẹp với màu xanh biếc chủ đạo thật mát mắt. Đâu đó có những luống hoa rực rỡ đang khoe sắc tỏa hương thơm ngào ngạt. Nakaba háo hức đến mức quên mất mình đang là “tù nhân trốn trại”. Nàng tung tẩy chạy khắp nơi để ngắm nghía khung cảnh tươi mát. Loki cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ. Thôi thì lâu lắm rồi cô công chúa nhỏ này mới vui vẻ được như vậy, thôi thì…

– Á!

“Bốp”.

Dòng suy nghĩ của anh đột ngột bị cắt đứt. Nakaba vừa va phải một ai đó. Cả nàng lẫn Loki đều vô cùng lo lắng. Trong đầu chỉ kịp than thầm hai tiếng:

Thôi xong!

Tuy nhiên, người kia lại không hề có chút dấu hiệu gì là muốn tố cáo cô cả. Chỉ thấy người đó cúi xuống một chút, sau đó là một giọng nói dễ nghe chợt vang lên:

– Này… Ổn chứ?

Nakaba ngơ ngác nhìn lên. Khi vừa trông thấy chân diện của người nọ, Nakaba liền tròn mắt.

Đó là một chàng trai lạ mặt. Anh ta có dáng người cũng nhỏ nhắn thôi, nhưng gương mặt của anh ta lại rất ưu tú, đặc biệt là đôi mắt của anh ta thật đẹp, giống như một cặp bảo ngọc quý hiếm, trong trẻo và sâu sắc. Anh ta mặc một bộ trang phục trông cũng rất lạ: áo ngoài trắng tinh khoác hờ rộng thùng thình với hai tay áo dài đến gối. Áo trong màu đen, nhưng ngực áo lại trắng và có hàng khuy chạy dọc xuống, trên cổ là một chiếc vòng vừa khít, chỉ cần nhìn sơ qua thôi thì cũng đủ để biết đây không phải là vật tầm thường. Anh ta còn có cả vải trùm đầu, được cố định bằng một chiếc vòng trông cùng một dạng với vòng cổ. Vài lọn tóc đen nhánh lõa xõa ngang vai vô tình lộ ra, mang theo cả một dây ngọc tua rua nho nhỏ lấp ló.

Kiểu ăn mặc lạ lỳ này, khẩu âm cũng khác này, cả mái tóc đen cao quý đó nữa… Liên hệ thêm với những chuyện xảy ra gần đây…

Chẳng lẽ…

Cặp mắt vốn đã to của Nakaba lại càng mở to hơn.

Chẳng lẽ, đây là sứ giả của nước đồng minh ư?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN