Bình Minh Chết - Chương 8. Giận cá chém thớt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
426


Bình Minh Chết


Chương 8. Giận cá chém thớt


Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến mọi người bàn tán xôn xao. Tiến Anh thấy mọi chuyện đã đi sai dự định của cậu liền nhanh chóng phái người dìu đỡ 3 con người thê thảm kia xuống phòng y tế. Cũng gần khuya rồi nhưng chúng vẫn thúc giục cô y tá dậy chữa trị cho chúng. Trường với Hồng Minh cũng phụ cô rút kim chích ra, mỗi lần rút từng chiếc kim ra chúng nó đau đớn, buốt thấu thịt, nước mắt chảy ròng ròng. Thân thể chúng trầy xước, quần áo thì xộc xệch, người đứa nào đứa nấy vẫn không hết run. Không ngờ lại ra nông nỗi này, từ mặt đến cổ thì đầy vết ong chích lại còn thêm những lần trượt ngã, sưng vù tứa máu. Tiến Anh ngồi đợi mà như ngồi trên đống lửa. Tất cả là tại thằng Huy! Không ai khác chính là nó, nhìn bộ dạng hiền lành chất phác vậy không ngờ lòng dạ lại thâm hiểm như thế. Nếu nó phát hiện ra kế hoạch đã đành, không ngờ lại lật ngược ván cờ, tấn công một đòn xoáy sâu như vậy. Làm mấy đứa anh em của nó bị quật 1 nhát không ngóc đầu dậy được. Khá lắm Huy.
Thấy cô y tá đã rút hết mũi kim từ mặt mũi, đầu tóc, tay chân chúng nó, cô kê đơn thuốc cho bọn nó để giảm đau giảm sưng cấp tốc, chúng nó đòi thế. 3 thằng sao mà sống nổi nếu mang cái mặt sưng tím đỏ mần như thế lên trường, lên lớp học được, mặt mũi đâu mà nhìn bạn bè anh chị trong trường, và cả nhìn kẻ thù. Riêng thằng Nguyên do té cầu thang nên nặng hơn nhiều. Khuỷu tay nó trầy trật, đầu tóc rũ rượi, trật khớp bàn chân nên không đi được, coi bộ cũng không ổn rồi. Cũng may là trời tối khuya, học sinh ở kí tục xá trường khu lớp 10 không ai thèm ra ngoài. Nếu đổi lại là buổi sáng bọn chúng kiểu gì cũng kéo nhau đi xem, xuống cả phòng y tế để hóng hớt. Mà thôi, tự làm tự chịu, một phần cũng tại chúng nó bày ra trước mà. Cô y tá bước ra thì Tiến Anh liền xông vào xem tình hình chúng nó.
– Anh Trưởng trả thù cho bọn em! – Giọng thằng Trong đầy căm phẫn. Có vẻ một phần cũng đang trách lỗi tại Tiến Anh. Tại kế này nó bày ra mà.
– Đúng rồi, mình kéo nhau lên đập chết con mẹ nó đi Anh! – Đạt bồi thêm. Còn Nguyên thì nằm mơ hồ một chỗ, chẳng nói chẳng rằng. Thấy Tiến Anh im quá, Trường mở lời:
– Có ra tay không Anh? Nó lộng hành như thế rồi mình phải dạy cho nó một bài học thôi!
Tiến Anh không nói gì. Hồng Minh hiểu ý, đáp thay, trình bày suy nghĩ của cậu:
– Tao nghĩ là không đâu, đến tận bây giờ mà kéo nhau lên thì cũng muộn rồi. Nó đã lật ngược tình thế thành 1 trận hay ho như vậy quả không phải nam nhân tầm thường. Một tên thông minh như vậy lẽ nào hắn chịu để chúng ta vào bắt đi sao? Vật chứng tang chứng nó xóa sạch rồi còn gì mà đòi vạch trần. Đúng là sau khi lũ ong chích, nó mất kim thì nó sẽ chết rải rác, nhưng cũng đâu chứng tỏ được gì. Lên làm loạn lên là nguy cơ trúng bẫy nó rất cao. Còn chúng mày tốt nhất nhẫn nhịn đi, nếu manh động bây giờ thì sau này khó tiếp cận nó lắm!
– Khó tiếp cận? Là sao? –Trường thắc mắc. Hồng Minh chờ mỗi câu này để được làm quân sư cho Tiến Anh, nó quay sang nhìn Tiến đáp câu hỏi của Trường như muốn hỏi ý kiến:
– Tao có kế sách mới này, chúng mày nghe có được không?
– Mày cứ nói. – Tiến Anh lúc im lặng vừa rồi là đang thử dò bước đi của Huy, nhưng nghe lời Hồng Minh phân tích không thừa câu nào, hắn có nhã ý muốn nghe Hồng Minh bày kế sau bao nhiêu tháng ngày vắng bóng.
– Muốn hại một ai trước hơn hết là phải tiếp cận được người đó. Bọn mình vừa rồi mang một lỗi là để sơ hở, và lỗi đấy tí để tao nói sau. Bây giờ muốn đánh gục được nó nội trong thời gian gần nhất là không được manh động, để nó tưởng bọn mình đã chịu thua rồi bọn mình dỗ ngọt đưa nó vào bẫy. Nhưng việc này phải triển khai càng sớm càng tốt, đánh nhanh thắng nhanh, không được nương tay. – Hồng Minh hơi ngừng lại, nhìn sang thằng Trường: – Sáng ngày kia mày dậy sớm, ra nhà thuốc cách trường này khoảng 15m mua cho tao một gói thuốc xổ, chiều về tìm mua một bát canh tổ yến, nhớ phải thật “ngon”, còn đâu mọi chuyện cứ để tao lo.
– Sao không phải ngày mai?
– Không được, thế chưa đủ lâu để mọi chuyện lắng xuống, phải để đến ngày kia để coi như lừa nó rằng sau một ngày bọn mình suy nghĩ lại muốn chuộc lỗi với nó.
Dù cơn giận của bọn thằng Đạt không thể nguôi, nhưng vì Hồng Minh nên chúng phải cố nhẫn nhịn. Tiến Anh cũng vậy, tiết lên tận cổ rồi nhưng vẫn phải nhịn không thể xẻ thịt lột da Huy. Nhưng hình như hắn có hơi e ngại, hắn đang đụng phải một đối thủ đáng gờm rồi sao? Mà có đáng gờm hay không thì xem cách nó xử trí với kế của Hồng Minh thì sẽ rõ.

Lúc xảy ra mọi chuyện đàn ong, nghe tiếng la ó của 3 thằng, có mấy phòng bên cạnh mở cửa ra xem, nhưng chẳng thấy người đâu nên đành đóng cửa rồi vào phòng. Thấy bọn Tiến Anh lôi nhau đi hết, Nghĩa mới dám sang phòng Huy, cậu lấy hết can đảm gõ cửa như vẫn sợ có ai thấy. Huy đang làm bài tập nghe tiếng gõ cửa, liền buông bút xuống. Cậu chắc mẩm là tên Tiến Anh đây. Có vẻ cậu chọc giận chúa sơn lâm rồi. Nhưng đây chính là kế hoạch của cậu, do không tiện gặp mặt trực tiếp để hỏi về chuyện của Nghĩa, muốn hỏi xem hắn muốn gì và đang làm gì Nghĩa nên cậu mới không vứt thẳng cái tổ ong đi mà giữ lại giở trò chống trả. Theo như tính toán, nếu cậu đã đáp trả chúng bằng đòn thâm hiểm như vậy thì kiểu gì chúng nó cũng không giữ nổi bình tĩnh mà đến gặp cậu. Một phần cũng là để trả thù cho người bạn yếu đuối của cậu. Cho nên lúc nghe tiếng gõ cửa Huy đã chuẩn bị tinh thần đối đầu với bọn Tiến Anh rồi.
– Ai dám thì cứ vào! – Giọng Huy lạnh như băng.
– Tớ đây, Nghĩa này. – Tiếng Nghĩa lí nhí ngoài cửa. Huy giật mình rồi mở cửa cho cậu vào. Vừa bước vào Nghĩa hoảng hốt nhìn Huy hỏi có chuyện gì xảy ra, sao tay cậu nhiều vết sưng vậy. Huy cười và tường thuật lại đầu đuôi cho cậu ta nghe.

– Sao cậu lại làm thế? Không thấy quá tay à?
– Đúng là có hơi quá tay thật. Nhưng nếu không làm vậy thì chúng nó sẽ được nước làm tới mà ra tay thâm hậu hơn. Mục đích chúng nó là để bọn mình không được sống yên ổn mà. – Huy giải thích lí do.
– Nhưng mà….
– Không phải nhưng, tớ biết cậu định nói gì. Thua keo này chắc chắn chúng nó sẽ bày keo khác. Yên tâm đi tớ biết mình phải làm gì.
Nghe Huy trấn an vậy cậu ta cũng cảm thấy phần nào đỡ lo lắng hơn. Thật tình là cậu chưa gặp một người nào bản lĩnh như Huy, đã vậy còn không biết sợ một cái gì. Hắn không sợ trời không sợ đất, nhưng làm việc gì cũng tính toán tỉ mỉ đến từng chi tiết, cho nên khó ai mà qua mặt được hắn. Thấy mặt Nghĩa có vẻ yên tâm rồi, Huy hỏi cậu:
– Thế bây giờ đã chịu kể cho tớ nghe chuyện của cậu chưa? Chúng nó đã làm gì cậu?
.…

Nghĩa nhanh chân về phòng, nhìn mặt cậu có vẻ thần sắc đã không còn ủ rũ như trước nữa. Chắc do chuyện cậu chôn giấu trong lòng đã được chia sẻ với Huy, lòng cậu phần nào bớt gánh nặng. Cậu đóng cửa phòng rồi giả vờ ngồi học như chưa có chuyện gì xảy ra, may là chúng nó chưa về. Nhưng cậu không biết rằng nhất cử nhất động của cậu đều bị theo dõi. Đầu tiên là lúc bọn Tiến Anh kéo nhau ra khỏi phòng để đi cứu bạn chúng, cậu thừa cơ chạy sang phòng Huy, không ngờ con rắn độc mang tên Hồng Minh đã đứng nấp ở cuối hành lang quan sát từ lâu. Cho nên lúc dưới phòng y tế nó mới bảo kế hoạch của bọn nó có điểm sơ hở nên thằng Huy phát hiện. Nhưng nó không giải thích rõ ràng việc sơ hở đó là gì cho lũ bạn tò mò. Giờ đây, dìu 3 thằng bị ong đốt kia về phòng nhưng bọn chúng không vào ngay, mà nghe theo Hồng Minh đứng rình một lúc. Và bọn họ đã được tận mắt chứng kiến Nghĩa đi từ phòng Huy ra, từ đó nhận định mọi kế hoạch bị bại lộ là do Nghĩa cả. Tiến Anh thấy không sót một chi tiết nào, hắn điên tiết đi thẳng về phòng, Hồng Minh với Trường thấy thế nở một nụ cười đểu cán. Sắp có kịch vui để xem rồi đây.
Tiến Anh bật tung cửa ra thấy Nghĩa đang ngồi làm bài tập liền lấy tay túm tóc cậu giật một cú thật mạnh khiến cậu ngã lăn xuống đất. Cậu ngã xuống có la lên nhưng bọn Hồng Minh với thằng Trường đã đóng cửa nên không thể phát tiếng động ra ngoài, lúc này có trời mới cứu được cậu. Cậu ngã xuống đất, nước mặt trào ra vì đau, tay thằng Tiến Anh vẫn túm tóc cậu trong tay. Cậu quỳ bệt xuống đất, hắn lôi đầu cậu lên mặt đối mặt, nghiến răng:
– Mày giỏi thật! Tao đã dạy cho mày bao nhiêu bài học rồi mà mày không chừa à? Ai cho mày đi nói chuyện bọn tao cho thằng Huy nghe, hả? – Mắt Tiến Anh đỏ ngầu, cổ hắn gân lên đáng sợ.
– Cậu nói vậy là sao tớ không hiểu. – Nghĩa đáng thương không hiểu chuyện gì vừa xảy ra đã bị hành hạ như vậy.
Câu nói của cậu chỉ khiến hắn nổi điên lên thôi, hắn buông tóc cậu ra tát một cú giáng trời. Mặt cậu sưng đỏ lên, máu miệng chảy ra. Hắn tát cú vừa rồi như trút mọi cơn giận mà hắn kìm nén với thằng Huy, hắn cho rằng mọi chuyện bại lộ là do cậu, rồi nghĩ dến cảnh mấy thằng đệ đau chết đi sống lại, hắn đánh nữa cũng không hả giận được. Vừa bị một bạt tai làm tai cậu ù ù không nghe nổi gì nữa, tường đã yên, ai dè sau lưng cậu thằng Trường đạp một cái vào lưng cậu ngã dúi dụi, sấp mặt xuống đất. Hồng Minh xông vào lấy đầu gối đè xuống lưng cậu, khiến cậu không cựa quậy được. Cơ thể Nghĩa đã yếu nên bị bạo hành như vậy cậu không còn sức mà ngửa mặt lên, lưng còn bị đè, cả hai tay hai chân bị Hồng Minh với Trường dí xuống sàn không cựa quậy được, đau tột cùng nhưng không còn sức để thốt ra lời nào được. Lời muốn nói cậu đã nói rồi, chúng không nghe, vậy phải thanh minh thế nào? Cậu bật khóc, hai hàng lệ tuôn ra như nước, không ngừng. Tiến Anh nhìn càng thấy ngứa mắt, hắn từ từ bước tới, ngồi khụy một gối xuống, một tay từ từ đưa ra bóp mặt cậu ngửa lên nhìn mặt hắn. Cậu nức nở.
– Mày còn dám nói không biết à? Không mày thì còn ai vào đây nữa, chuyện bọn tao nói chỉ có mày biết thôi, nếu không phải mày đi nói cho nó thì làm sao nó biết? Mày với thằng Huy thích bắt tay nhau chống lại bọn tao lắm chứ gì? – Hắn bóp mặt cậu mạnh hơn, quát: Nói mau! Mày đã nói gì với nó rồi?
– ….
Cậu không nói được câu gì. Tiến Anh máu điên như dồn lên tận não, buông mặt cậu ra vung tay tát một cái thật mạnh, lật mặt. “Khốn nạn! Dám nói dối tao à? Tao cảnh cáo mày lần cuối, tao ghét nhất là cá bè một lứa, đừng để tao thấy lần hai, không thì mày chết với tao!”. Cảm giác hành hạ cậu đã đủ, bọn chúng bỏ mặc cậu ở đó rồi đi làm việc riêng. Cậu đã nằm đó không biết bao lâu, nước mắt giàn giụa, nhòe cả máu trên miệng. Toàn thân người đau nhức, kiệt sức rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN