Bình Thiên Sách
Chương 7: Hữu tình nói vô tình
Dịch & Biên: Bành Thiên Xích
***
Chiếc hộp gỗ vỡ tung, làm toát ra một mùi thơm ngan ngát, thấm vào lòng người.
“Hoàng Nha Đan!” Phỉ Ngọc thất thanh kêu.
Gã đứng ở rất gần nên là người đầu tiên nhìn thấy rõ ràng nơi tỏa ra mùi thơm lạ lùng kia. Đó là một viên đan dược màu vàng nhạt, bên ngoài được bọc một lớp màng trong suốt.
Phần đông trong số đồng môn ở đây chưa thấy thứ đan được này bao giờ. Nhưng ai cũng đã nghe kể về nó không biết bao nhiêu lần.
“Hoàng Nha Đan!”
Những tiếng xuýt xoa đồng loạt vang lên. Rồi mọi người ở đây đều quay sang nhìn Lâm Ý với ánh mắt đầy phức tạp.
Thứ này chính là chí bảo của thế giới tu hành. Một viên Hoàng Nha Đan có thể giúp người đang trong Khí Cảm kỳ đề cao khả năng ngưng tụ Hoàng Nha, giúp người này một bước tới trời, trở thành một người Tu Hành chân chính.
Người ở đây, ngoài một số kẻ bất đắc chí ra thì ai cũng ngầm hiểu rằng thời đại Linh Hoang đã đến.
Vì vậy họ biết rất rõ giá trị của một viên Hoàng Nha Đan vào thời điểm này.
Phỉ Ngọc vừa mới thốt ba chữ “Hoàng Nha Đan” ra khỏi miệng xong, gã lại nhìn thấy bên dưới viên đan dược có một phong thư, bên ngoài phủ vải tím rực rõ, phía trên in hai chữ “Nam Thiên”.
“Thư giới thiệu của Nam Thiên viện ư?”
Đến lúc này, người nhìn thấy phong thư không chỉ có mình Phỉ Ngọc. Triệu Dung Hác đang quỳ rạp trước mặt Lâm Ý là kẻ thấy rõ ràng nhất.
Gã không quá coi trọng chiếc hộp kia.
Vốn gã đang bẽ bàng và tức giận vô cùng, thế nhưng giờ đây, khi nhìn rõ vật kia, hắn lại cảm thấy rất sợ hãi.
Thạch Sung không có khả năng đưa thứ này cho Lâm Ý. Bởi thế lực của họ Thạch chưa đủ sức để có thể kiếm được một phong thư giới thiệu vào Nam Thiên viện.
Một viên Hoàng Nha Đan, một phong thư giới thiệu của Nam Thiên viện, những thứ này có ý nghĩa thế nào cơ chứ?
“Luận bàn, luận bàn ấy mà.”
“Lâm Ý, cậu vẫn nổi bật, bất phàm như trước.”
“Lâm Ý, cậu lợi hại thật đấy, chưa thấy một chút xao nhãng nào.”
Đám đồng môn đều tới tấp mở lời. Ở đây chẳng có ai là người tầm thường, kẻ thì giảng hòa, đỡ Triệu Dung Hác dậy, kẻ thì tươi cười, hớn hở, bước tới tán dương, tâng bốc Lâm Ý.
Họ đều nhìn thấy tình hình hiện hờ. Tuy đường hoạn lộ của Lâm Ý đã hết, nhưng nếu hắn vào được Nam Thiên viện, thì có khác nào đã mất rồi lại được một thân phận mới. Huống gì, chắc chắn phải có một quý nhân nào chấm trúng Lâm Ý.
Những âm thanh xì xào xung quanh truyền hết vào tai Lâm Ý.
Nhìn những đồng môn ngày xưa đang đầy hồ hởi vây kín mình, đoạn Lâm Ý cúi xuống nhặt chiếc hộp gỗ lên. Trong đầu hắn cảm thấy một sự chán ghét khó hiểu.
“Đi thôi.”
Lâm Ý không muốn ở lại đây nữa, gã khẽ gật đầu với Thạch Sung, rồi lách qua đám đồng môn, đi tới trước mặt Tiêu Tố Tâm.
“Cho cậu thứ này.”
Hắn lấy viên Hoàng Nha Đan trong hộp ra, dúi thẳng vào tay cô
Hành động bất ngờ này của hắn làm cô gái ngây người ra.
Tất cả đồng môn có mặt ở đây cũng sững sờ, còn Thạch Sung thì mắt trợn tròn, mồm há hốc.
“Tôi đã ngưng thành Hoàng Nha. Với tôi, viên đan dược này không có tác dụng gì lớn. Hy vọng viên Hoàng Nha Đan này có thể giúp được cậu.” Lâm Ý ghé vào tai Tiêu Tố Tâm nói nhỏ: “Đề phòng đêm dài lắm mộng, cậu dùng luôn đi.”
Tiêu Tố Tâm hiểu ý Lâm Ý, nhưng đợi khi cô bình tĩnh, quay người lại nhìn thì Lâm Ý và Thạch Sung đã bước ra khỏi cửa.
Trong lúc này, đám đồng môn vẫn chưa thể nói nên lời.
“Lâm Ý, cậu chơi trội thế. Đây là một viên Hoàng Nha Đan đấy.” Lúc ra cửa, nét mặt của Thạch Sung vẫn tự nhiên, nhưng vừa lên ngựa rời khỏi tửu lâu, gương mặt gã đã chuyển sang điệu bộ xót xa tới vô cùng.
“Bây giờ cô ấy rất giống Lâm Ngư Huyền.” Lâm Ý chỉ đáp lại bằng một câu ngắn gọn.
Thạch Sung nghe thế chỉ thở dài. Gã hiểu tâm tình của Lâm Ý, nên không nói gì tới Hoàng Nha Đan cũng như Lâm Ngư Huyền nữa.
“Lâm Ý, có điều hai chiêu vừa rồi của cậu làm tôi phục lắm đấy.” Gã vừa nhẩn nha cưỡi ngựa, vừa nói: “Cậu thắng Triệu Dung Hác, tôi cũng chẳng ngạc nhiên gì. Thế nhưng đến cả cảnh giới Hoàng Nha cũng không dùng, chỉ dựa vào sức lực để thắng hắn thì tôi bất ngờ lắm đấy. Họ Triệu là binh mã giáo tập, một ngày dành tới hai ba canh giờ để luyện quyền, rèn thể lực, tôi chỉ nhìn lực phát ra khi thằng này dậm chân là biết ngay gã không phải hạng lười biếng.”
Lâm Ý quay đầu nhìn hắn, bình tĩnh đáp: “So với người bình thường, tôi còn dậy sớm hớn. Thời gian luyện quyền, rèn thể lực chắc chắn không ít hơn gã đâu.”
Thạch Sung lập tức ngớ người, đoạn cất tiếng than vãn: “Lâm Ý, tôi nể nhất hạng người thiên phú chẳng những hơn đời, mà còn cần cù chăm chỉ chẳng kém ai như cậu.”
“Nói thật thì tôi cũng không ngờ cậu có thể tụ được Hoàng Nha nhanh như vậy đâu.” Lâm Ý nói chuyện cùng bạn thân nên cũng tự nhiên hơn, hắn mở miệng trêu đùa: “Mà khai thật đi, có phải cậu đã dùng Hoàng Nha Đan đúng không.”
Thạch Sung bĩu môi đáp: “Lâm Ý, tôi đâu có tốt số như cậu, có người biếu không Hoàng Nha Đan. Người anh em của cậu cũng tu luyện mà thành đấy, đừng tưởng mỗi cậu mới là thiên…”
Thạch Sung đang nói sướng miệng, chợt miệng gã há hốc, không cất thành lời, tựa như thấy ma giữa ban ngày.
Toàn thân Lâm Ý cũng rung lên, như bị sét đánh.
Ở lối lên cầu đằng trước có một thiếu nữ mặc áo trắng đang đứng. Dáng vẻ của cô trong trẻo, không vướng bụi trần, cứ như một nàng Tiên bước ra từ trong tranh.
Hồi còn ở học viện Tề Thiên, Lâm Ý chính là đại ca cầm đầu đám bạn học cùng khóa. Tính cách hắn vốn lạc quan, không câu nệ tiểu tiết, hiếm khi thất lễ. Nhưng hiện tại hắn vừa vui sướng vừa căng thẳng tới tột độ.
Bởi người con gái này chính là Tiêu Thục Phi, người mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Cô rất đẹp, dù cô chỉ đứng yên, lặng nhìn Lâm Ý thì vẫn khiến cho Thạch Sung cảm thấy choáng ngợp.
“Em đang chờ anh sao?” Lâm Ý lấy lại bình tĩnh, xuống ngựa rồi bước tới trước mặt cô.
Vào lúc này, ánh mặt trời như rực rỡ hẳn lên. Thậm chí Lâm Ý còn ngửi thấy một mùi thơm là lạ, quanh quẩn trong không khí.
“Anh vừa tới cầu Tam Nhãn là em đã biết rồi, kể cả việc vừa rồi nữa. Em tới gặp anh, nhưng không muốn gặp anh trong hội đồng môn.” Tiêu Thục Phi khẽ đáp. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, ấm áp, nhưng lại có phần lễ độ quá mức, tựa như có một cảm khoảng cách khó hiểu nào đó.
Sau khi nói xong một câu với Lâm Ý, cô bèn quay sang gật đầu chào Thạch Sung, rồi nói khẽ: “Tôi muốn nói chuyện riêng với Lâm Ý một chút.”
“Các cậu cứ tự nhiên, không cần để ý tôi đâu, lâu lâu tí cũng được.” Khí chất của nàng khiến Thạch Sung thấy chột dạ, gã nhún vai đáp lời rồi đi ra phía xa.
“Anh hành xử hay thật đấy.” Tiêu Thục Phi yên lặng nhìn Lâm Ý, rồi nói tiếp: “Cứ cho là anh không cần Hoàng Nha Đan, thì nó cũng đủ dùng làm sinh hoạt phí mấy năm cho anh đấy. Hơn nữa, lúc nãy anh và Thạch Sung rời đi như thế có khác nào không để họ vào mắt đâu, sẽ chuốc lấy oán thù sau này.”
Lâm Ý ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Em nói tất nhiên phải đúng. Nhưng anh mà không làm việc theo cảm tính thì lại chẳng phải anh rồi. Người đang thay đổi, trời đất cũng đang thay đổi, nhưng anh không muốn trái với lương tâm mà đổi thay.”
Sắc mặt Tiêu Thục Phi vẫn bình thản, cô nhìn Lâm Ý thật lâu rồi mới khẽ gật đầu: “Linh Hoang đã tới là điều không cần phải bàn cãi. Anh tới Nam Thiên viện cũng phải cẩn thận. Nên nhớ, không chỉ có thế cục hiện giờ khiến Vũ Đế bệ hạ càng thêm đề phòng quan lại tiền triều. Mà quan hệ giữa chúng ta cũng mang tới cho anh rất nhiều phiền phức.”
Lâm Ý mỉm cười.
Thái độ của Tiêu Thục Phi khiến cho người ta có cảm giác khoảng cách. Nhưng một câu “quan hệ của chúng ta” lại mang tới cho hắn cảm giác ấm áp tới khó hiểu.
“Hôm nay em tới gặp anh, ngoài chuyện này còn có gì muốn nói không?” Lâm Ý thừa biết việc Trần Bảo Bảo tới thăm mình từ sáng sớm không thể nào giấu được Tiêu Thục Phi. Nhưng hắn không giải thích gì, chỉ khẽ hỏi một câu.
Tiêu Thục Phi im lặng một lát, rồi chầm chậm quay đầu nói: “Không còn gì đâu.”
Lâm Ý khẽ cau mày, đoạn bước thêm một bước, đặt tay lên vai cô, sau đó bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.
Từ đằng xa, tuy Thạch Sung không thể nghe thấy đôi trai gái nói chuyện gì, nhưng gã vẫn thấy được động tác của Lâm Ý. Vừa thấy gã đã sợ hãi, toát mồ hôi lạnh.
“Buông tay đi.” Tiêu Thục Phi không động đây, cũng không giận dữ. Cô chỉ đối mặt với hắn, nói ra ba chữ đơn giản.
“Bảo trọng.”
Lâm Ý từ từ thu tay về, nhưng vẫn khẽ nói: “Anh sẽ không buông tay đâu.”
Tiêu Thục Phi không tỏ thái độ gì, cô quay người, đi xuống cầu rồi khuất khỏi tầm mắt Lâm Ý.
“Tiểu thư.”
Phía dưới cây cầu, trong một ngõ hẻm đã có một thị nữa đứng chờ Tiêu Thục Phi. Cô thị nữ mở dù, che lên đầu Tiểu Thục Phi.
Nét mặt của cô gái vô cùng nóng nảy, tới mức kìm không được mà dậm chân nói: “Cô ả Trần Bảo Bảo quả là… cho dù cô ta không giúp, thì tiểu thư cũng đã giúp Lâm Ý xin một phong thư giới thiệu vào Nam Thiên viện rồi. Tiểu thư, sao cô không nói cho hắn rõ. Tuy Trần Bảo Bảo cũng đưa cho hắn một phong thư rồi, thế nhưng cô không nói thì chẳng phải sẽ uổng phí tấm lòng mình sao. Không chừng, hắn còn tưởng vật đổi sao rời, cô cũng giống như đám đồng môn kia, đều coi thường hắn.”
Tiêu Thục Phi hít một hơi thật sâu, bên trong tay áo, bàn tay cô nắm chặt một phong thư giới thiệu. Cô im lặng nhưng tự nhủ với lòng: “Anh ấy sẽ không.”
“Tiểu thư, em cảm thấy Lâm Ý rất tốt. Thế nhưng em không hiểu, vì sao trong những năm qua, cô không giúp đỡ hắn một chút?” Cô thị nữ sốt ruột cho chủ mình, vì vậy buột miệng hỏi tiếp.
Tâm trạng của Tiêu Thục Phi đã lắng lại. Cô khẽ cười đáp: “Anh ấy không cần đâu. Ngay cả tiền mà Thạch Sung cho, anh ấy cũng chẳng dùng tới bao nhiêu.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!