Bình Tĩnh Tiểu Thư
Chương 9
Vạn Tuế nhìn điện thoại trong tay, khó có thể tin được thế nhưng lại phát hiện chính mình lại bị cắt máy. Hắn bất quá mới trầm mặc hai ba giây, nàng thế nhưng nhanh chóng muốn kết thúc như vậy sao?
Kinh ngạc cùng phẫn nộ nảy lên trong lòng, hắn thật may mắn, nàng chỉ cần nỉ non câu kia rồi cắt đứt quan hệ trước đó: Gọi nhầm số. Vậy nếu khi đó hắn nhất thời ấn sai số, thì nàng không có chuyện gì để nói sao, không gọi lại đi.
Chưa từng có cô gái nào giống nàng như vậy, đối với ai cũng đều lạnh lùng thản nhiên, đối mặt với hắn vẫn có thể ứng đáp tự nhiên, không lấy cớ vì công tác nên quấn quít bên cạnh hắn, cũng không có đối với hắn đặc biệt lời nói nhỏ nhẹ.
Nhưng thật ra hắn đối nàng yêu thích dần dần ngày một tích tụ, trải qua mấy ngày tiếp xúc mà hiểu nàng thêm. Sau lại kinh ngạc khi thấy nội tâm chính mình có cảm giác xôn xao, hắn lùi bước.
Hắn đam mê tự do, mong muốn hưởng thụ cuộc sống độc thân, không nghĩ tới bị trói buộc, cũng không nghĩ cùng với ai đó hứa hẹn.
Thời kì thanh xuân không phải không thích qua nữ hài tử, cũng có lúc nắm rồi lại buông, triền miên ngọt ngào qua đi, mỗi khi như vậy nữ sinh đến cuối cùng đều trở nên đặc biệt ỷ lại vào bản thân hắn, mà hắn là người đối với việc học tập có hứng thú, không có khả năng thỏa mãn yêu cầu các nàng, vì thế về sau lại đó là đoạn thời gian cãi nhau thầm oán vô tận.
Tự nhận thấy không thể mang lại cho đối phương cảm giác an toàn, kết quả chính là chia tay. Cảm tình như hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ có thể từ xa nhìn xem mà không thể lại gần, cho nên hắn không dễ dàng xuất hiện cảm tình.
Buông di động xuống, lại mở máy tính ra, vào tin nhắn mà nàng trước đó gủi đến, bên trong có phân ra từng loại hình ảnh cùng vài cái văn kiện gửi qua, có rèm cửa sổ, hàng mỹ nghệ, bức họa khác.
Nàng công tác phi thường cẩn thận còn thật sự giỏi về nắm bắt sở thích của hắn, từ những vật phẩm được chọn đó có thể thấy được nàng là một người có phẩm vị, nàng không thể nghi ngờ là người có mắt nhìn độc đáo, cho nên ở trên phương diện thiết kế, hắn đối với nàng tuyệt đối tín nhiệm.
Bởi vì nhìn đến sự cố gắng của nàng, cho nên giữa trưa sau khi trả lời cái tin nhắn kia, hắn toàn bộ buổi chiều đều đứng ngồi không yên, nghiên cứu và thảo luận liên quan cũng làm cho hắn thấy không yên lòng.
Có phải hay không cự tuyệt rất trực tiếp ?
Nàng có thể hay không cảm thấy thực bị thương?
Trước kia hắn cũng không sẽ ở ý người khác nghĩ cái gì, cố tình hiện tại thật thượng tâm.
Do dự thật lâu mới giải thích với nàng thế nhưng nàng không tiếp thụ giải thích, lại chỉ trả lời đến một từ “Ừ” .
Nàng là tức giận hay vẫn là hoàn toàn không cần? Hắn giải thích cũng không rõ. Thật vất vả cố lấy hết dũng khí gọi điện thoại qua cho nàng, lại nghe đến thanh âm của nàng khi đó lại không mở miệng được.
Đáng giận! Hắn dùng một chút lực tay đánh vào mặt bàn, vẫn là quên đi, đừng suy nghĩ miên man nữa.
Bên trong tâm lại cất chứa một cảm giác không rõ, là nhà của hắn khiến tâm tình hắn đi xuống đi. Hắn chán ghét sự hỗn loạn, cho dù mọi thứ hỗn độn sau khi thu thập chỉnh tề, hắn vẫn là cảm thấy thực chướng mắt.
Tâm tình buồn bực nên khi nhìn thấy cái gì đều không vừa mắt, hắn bới bới đầu, nhớ tới Xà Thái Quân nói qua mười ngày nữa mới có thể hoàn công, kia muốn hắn còn phải chịu được đến sau nguyên đán.
Bác sĩ Vạn ở một mình hao tổn tinh thần, Đạm Dung thì lại tương đối hạnh phúc nhiều lắm, cảm giác ngủ thật ngon giấc, ngày hôm sau tỉnh lại là khi tinh lực dư thừa, mọi cảm giác không thoải mái đều bị đá bay đi xa tận chín tầng mây.
Đứng lên rửa mặt chải đầu sau đó xuống lầu, sắc trời âm u, còn phảng phất mưa phùn, ở góc đường, một trận gió lạnh mãnh liệt nghênh ngang thổi tới, nàng lạnh đến nỗi khớp hàm run lên. Mua bữa sáng xong nhanh chóng chạy về công ty, tiểu Chiêu còn cười nhạo nàng ăn nhiều sẽ mập mạp.
Tiểu Chiêu hôm nay ăn mặc rất được, phỏng chừng buổi tối có hẹn nha. Áo lông phối hợp với váy ngắn, bên ngoài là áo khoác bằng vải nhung, lại mang giầy bó, hơn nữa trên đầu đội mũ có chíp bông, cả người tràn đầy vẻ thanh xuân đáng yêu.
Cùng là nữ tử tuổi trẻ, Đạm Dung lại bọc trong lớp áo lông rất nặng, hoàn toàn nhìn không ra đường cong.
Thời tiết rất lạnh, nào có tâm tư ăn diện. Nàng thể chất sợ lạnh, mỗi khi mùa đông đến tay chân liền lạnh như băng, chỉ cần thân mình không giữ được độ ấm quả thực như là liều mạng.
Đêm bình an trôi nhẹ qua mà mọi người cảm xúc dị thường tăng vọt, sau khi hoạt động cả ngày, đến thời gian tan tầm liền gà bay chó chạy.
Đạm Dung không có dự định gì, buổi tối cũng không dùng để tăng ca, Linh Lung đi chưa về, đêm đó không có tin tức.
Nàng trù nghệ thật sự ngu ngốc, chỉ biết nấu mì ăn liền. Nhưng là hôm nay nàng không nghĩ lại ăn nó, vì thế tính đến khu phố gần đó dạo một vòng, thuận tiện giải quyết vấn đề ăn uống.
Thời tiết ác liệt cũng không ảnh hưởng tới nhiệt tình của mọi người, trên đường đám người đông đúc, rất nhiều thương gia thừa dịp này tiến hành xúc tiến hoạt động buôn bán, hấp dẫn dòng người.
Đạm Dung dạo một vòng, vẫn chưa có gì thu hoạch, bụng có chút đói, sau đó thấy ngã tư bên trong có rất nhiều bán đồ ăn vặt, chờ ăn xong nàng trở về nhà.
Qua đường, có cửa hàng mới mở hấp dẫn tầm mắt của nàng. Đẩy cửa đi vào, rộng rãi như vậy, xung quanh treo nhiều kiểu dáng rèm cửa sổ đa dạng.
Đạm Dung đi đến, đem tấm rèm để trước mặt xem xét một lượt, sờ sờ vải dệt, thực mềm mại rất dày.
Nàng lấy di động ra, ấn bàn phím đánh chữ, tiểu thư bán hàng nhiệt tình chào đón, nàng chỉ vào điện thoại lắc đầu, mỹ nữ mặc đồng phục kia giật mình, sau đó thức thời tránh ra.
Đạm Dung nhắn tin gửi nhanh cho Vạn Tuế: Tôi đang ở đường X, cửa hàng trưng bày rèm cửa, nhìn qua một loạt, quả thực rèm cửa sổ ở đây rất được, hẳn là sẽ phù hợp yêu cầu của anh. Hôm nay muốn mở hàng, giá coi như hợp lý, nếu không anh qua xem đi.
Vài giây chung sau, Vạn Tuế hồi âm: Cô hiện tại ở đâu? Tôi lập tức tới đây.
Đạm Dung nhíu mi, nàng còn tính đi, đang cân nhắc giữa việc muốn hưởng thụ đêm bình an hay là muốn vì bác sĩ Vạn tăng ca. Nhưng là không có biện pháp, ai kêu cô trêu chọc người ta trước.
Trong thời gian chờ anh tới, Đạm Dung ở trong cửa hàng tiếp tục đi dạo. Vừa rồi mỹ nữ đã chuyển đi tiếp đón khách hàng khác, đêm nay nhiều người, sinh ý tốt lắm đi.
Cửa hàng này rất lớn, trừ bỏ rèm cửa sổ còn có giường cùng đồ dùng gia dụng, nàng dạo dạo xung quanh, di động liền vang lên.
“Cô ở đâu? Tôi ở cửa vào bên phải.”
“Tôi đây đi ra.” Đạm Dung cắt đứt trò chuyện sau đó vội vàng chạy ra bên ngoài, vừa ra liền thấy anh đứng ở chỗ vừa rồi nàng đứng xem rèm cửa sổ bên trong.
Nhiệt độ giảm, anh hôm nay mặc kiện áo màu đen , trên cổ có đường viền màu đỏ sậm vây quanh, quần dài màu cà phê nhàn nhã đem hai chân của anh đã rất đẹp, lại dài, thẳng.
Vóc dáng cao mặc cái gì cũng đẹp, bác sĩ Vạn là người mà tô đậm, bật sáng quần áo, lại có vẻ quý khí, khó trách tiểu thư bán hàng quấn quít lấy anh không rời.
Nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của anh, Đạm Dung cố ngậm miệng, nhịn cười. Nàng đột nhiên có loại cảm giác, bác sĩ Vạn chính là hũ mật ngọt, vô luận đi đến chỗ nào cũng đều có thể rước lấy ong mật.
Thấy nàng đi ra, Vạn Tuế cảm thấy như được cứu vớt , hắn thân thủ cầm cổ tay nàng, đem nàng kéo đến bên người mình, giọng nói có vẻ thầm oán: “Đã chạy đi đâu?”
Đạm Dung liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn sang vị mỹ nữ kia, vì thế phối hợp sẵng giọng: “Đang đợi anh.”
Mỹ nữ tức thời lộ ra vẻ mặt thất vọng, sau đó lãnh đạm nói: “Hai vị chậm rãi xem.” Sau đó lắc lắc mông rồi đi.
Nhìn bóng dáng tiểu thư bán hàng đi xa, Đạm Dung quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ tươi cười thản nhiên.
” Bác sĩ Vạn quả nhiên mị lực không có cách nào che chắn.”
Vạn Tuế bĩu môi: “Bộ dạng suất không là lỗi của tôi.”
Đạm Dung thè lưỡi, anh thật đúng là siêu cấp tự kỷ. [TNN: chuẩn ko cần chỉnh]
Vạn Tuế tất cả không hờn giận tích tụ, lại bị biểu tình đáng yêu của nàng làm mềm trái tim, hắn nhịn không được xoa xoa đỉnh đầu của nàng, ” Rèm cửa sổ cô nói ở nơi nào?”
Đạm Dung không có lưu ý đến tư thế thân mật của hai người, chỉ chỉ cánh cửa trước mắt.
“Chính là nơi này, tôi vừa rồi là bị nó hấp dẫn vào.”
Vạn Tuế cao thấp nhìn kiểu dáng rèm cửa sổ cao khoảng chừng ba thước, gọn, sang trọng xác thực rất đẹp, cuốc bộ của hắn vừa rồi, khi tiến vào đã bị cái kiểu dáng ở trước mặt này khựng lại.
“Phòng khách hay là dùng này đi.”
Lại không hỏi giá? Đạm Dung không tự chủ được trừng mắt lớn.
Biểu tình của nàng rất giống cô cá vàng nhỏ, làm cho hắn bật cười: “Có vấn đề?”
Đạm Dung lắc đầu.”Sớm biết thế liền chọn loại đắt tiền nhất!”
“Nếu càng thích hợp thì không thành vấn đề.”
“Chậc chậc, miệng lưỡi của kẻ có tiền!” Ngày hôm qua bị cự tuyệt cảm giác không thoải mái đã tiêu thất.
Vạn Tuế tức giận lại làm rối tóc ngắn của nàng, Đạm Dung một tay kéo ma trảo ra, “Đừng có ý đồ làm bừa bãi kiểu tóc của tôi!”
Cùng một dạng với sư huynh, không có việc gì liền nghịch đầu nàng, thích khi dễ nàng sao? Đạm Dung thối lui vài bước, hướng bên trong tự đắc đầu.
“Bên trong còn có mấy kiểu, thích hợp dùng trong phòng ngủ cùng thư phòng.” Sau đó thẳng xoay người đi vào, Vạn Tuế phải cất bước đuổi theo sau
Đem hình thức rèm cửa sổ xác định tốt mất hơn một giờ, bởi vì giá ưu đãi, Đạm Dung đề nghị anh chọn thêm hai bộ ra giường, kết quả anh không nói lời nào liền đáp ứng.
Thanh toán tiền đặt cọc xong, nhân viên liền chạy ra cửa hàng bên ngoài , hai người tâm tình cũng tốt.
Càng về đêm nhiệt độ không khí càng thấp, thời tiết này giống như là từ ấm áp nơi thiên đường lập tức ngã xuống lạnh băng như địa ngục, Đạm Dung đột nhiên lạnh rùng mình, ngay sau đó đánh ba cái hắt xì liên tiếp.
Nàng che miệng hít hít cái mũi, chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ vạt áo tiến vào trong cơ thể, cái lạnh khiến nàng phát run.
Cơm chiều còn không có ăn, hiện tại thật sự là đói khổ lạnh lẽo, nàng đành phải đem áo lông kéo trùm lên.
“Có lạnh như thế sao?” Vạn Tuế mắt nhìn nàng, quần áo mặc không ít, vẫn là lạnh đến nỗi làm cho bộ mặt nhăn thành một đoàn.
“Đi ăn cơm chiều?”
Đạm Dung nhanh chóng lắc đầu, nàng hiện tại chỉ cần trèo lên giường ấm áp.
“Lại tăng ca?” Thanh âm so với nhiệt độ không khí còn muốn thấp hơn mấy độ, dưới 0 độ .
“Không, về ký túc xá!”
” Không có ăn cơm?”
“Trở về làm.”
“Đã khuya .”
“Mỳ ăn liền.”
Vạn tuế nắm chặt quyền! Nữ nhân này chính là có bản lĩnh làm cho hắn cảm thấy chính mình thua thiệt nàng, là nàng quá yêu công tác, hay là không thương tiếc thân thể của chính mình?
“Đi ăn cơm!” Không để cho nàng cự tuyệt, Vạn Tuế chợt kéo tay nàng hướng đến ngã tư, xúc cảm lạnh như băng lại làm cho hắn trở tay không kịp lập tức bỏ ra.
“Tay cô là khối băng !” Cơ hồ dùng rống lên.
Đạm Dung nhìn hắn liếc mắt một cái, phát hỏa cái gì ? Chính mình tìm cô, nàng còn chưa than phiền đâu.
“Không phải lạnh sao?” Nhưng thật ra tay hắn như ấm lô, nàng đột nhiên có chút tham lam độ ấm nơi bàn tay kia, tuy rằng chỉ tiếp xúc trong hai giây.
Vạn Tuế không nói hai lời đem khăn quàng cổ của mình cởi xuống, nhanh chóng quàng giúp nàng.
“Cho cô mượn dùng!”
“Kia như thế nào không biết xấu hổ?” Thực ấm áp, còn có cổ hương vị dễ ngửi, Đạm Dung ý tứ tỏ vẻ khách sáo một chút, rồi hào phóng nhận.
” Xe của tôi đổ ở phía trước.” Hắn vốn định nắm lại bàn tay nhỏ bé lạnh như băng kia, nhưng là nàng đã đưa tay đút vào trong túi áo.
“Vâng, kia gặp lại sau.” Đạm Dung tay cũng không rút ra khỏi túi, liền xoay người, nhưng nhanh chóng bị giữ chặt.
“Không có nghe đến tôi nói đi ăn cơm sao? Cô là cố ý làm cho lương tâm tôi bất an?” Vạn Tuế môi dán bên tai của nàng, thanh âm lạnh lẽo .
Hơi thở nóng của hắn khi hét lên, phun lên trên khuôn mặt của nàng, lại bị khăn quàng cổ ngăn vào bên trong cổ, quả thực là nóng lạnh tương thông.
Đạm Dung hơi hơi nghiêng đầu, mắt xem xét anh.
” Bác sĩ Vạn, anh suy nghĩ nhiều.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!