Black dog (Hắc khuyển) - Chương 11 Tỉnh dậy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Black dog (Hắc khuyển)


Chương 11 Tỉnh dậy


Ở phía tây Kyoto, có một ngọn núi không cao, không đồ sộ, không làm người ta choáng ngợp nhưng lại mang một dáng vẻ trầm mặc lạ thường. Nơi đây cho ta cảm giác về chốn linh thiêng với màu xanh ngọc bích của hàng ngàn cây tre mọc thẳng tắp bao quanh, chúng mạnh mẽ vươn lên trời đầy kêu hãnh. Một ngôi đền cổ lặng lẽ nằm trên đỉnh, bên cạnh có nhiều thân cây cổ thụ già cỗi được cột dây thừng đan bằng rơm cũng dần mục nát. Một con mèo trắng nhỏ đang nằm sưởi nắng trên dãy hành lang gỗ bên ngoài. Nó cuộn tròn người một lúc, sau đó vươn vai nằm ngửa bụng ra để lộ vết thương trước ngực vừa mới lành. Nó nghe thấy tiếng con người đang nói chuyện bên trong có liên quan tới mình thì nhấc mông lên đủng đỉnh đi vào. Hai người con gái ngồi dưới sàn đối diện nhau qua cái bàn gỗ đen nhỏ. Một người thì mặc đồ công sở bình thường, người còn lại thì mặc đồ vũ nữ trắng đỏ.

– Miya, em đừng mang mấy con yêu quái về chăm sóc nữa, chúng ta không đủ sức để nuôi chúng nữa đâu.

– Em xin lỗi chị Inari nhưng em…

– Chị biết là tính em nhân hậu nhưng em cũng phải nghĩ cho chị nữa chứ. Em có biết cái cảm giác phải sống trong một ngôi nhà đầy yêu quái, đồ đạc thì lúc nào cũng lơ lửng trên đầu không?

– Do bọn chúng thích chị Inari nên có đùa giỡn hơi quá một chút.

– Chị không có linh lực không thấy được yêu quái nên chị cũng không quản nổi được em. – Inari thở dài. – Hãy hứa với chị, con mèo em mới mang về là con yêu quái cuối cùng.

– Vâng. – Miya đáp.

– Meo, meo.

Inari cảm thấy một thứ mềm mềm ấm áp và nhiều lông đang dụi vào tay mình. Cô cúi xuống, nhìn vào đôi mắt long lanh đang tỏ vẻ tội nghiệp kia. Cái mũi ướt nhỏ của nó khẽ chạm vào ngón tay thon dài đặt trên sàn.

– Miya, con mèo này có thật là yêu quái? Liệu em có nhầm lẫn gì không?

– Em chắc chắn nó là yêu quái.

– Sao chị lại có thể nhìn thấy nó được nhỉ? Nó giống hệt như một con mèo bình thường không khác chút gì cả.

– Em cũng không biết. Em định đặt tên nó là Shiro, chị thấy thế nào?

– Em mang về thì em tự quyết định đi. Chị đi làm đây.

– Vâng, chị đi.

Con mèo bỗng nhiên bị một bàn tay nhấc bổng lên, bế thẳng hướng vào phòng tắm. Lúc đầu Shiro khá là ngoan ngoãn nhưng khi Miya bắt đầu xịt nước lên và tắm cho nó thì lập tức chống đối lại ngay.

– Shiro ngoan nào, để chị tắm cho em. – Miya nói.

– Méo, méo, méo. – Con mèo kêu gào.

– Sắp xong rồi, để chị dội sạch xà bông là xong rồi. Ngoan nào. Ngoan nào.

Một lúc sau, con mèo trắng lảo đảo bước ra, lông trên người nó vẫn còn ướt sũng nhỏ nước khắp sàn. Rất nhanh cơ thể nhỏ bé bị trùm kín bởi một cái khăn mềm mại rồi nhấc bổng lên lần nữa. Miya mang Shiro đến trước quạt máy để sấy khô. Con mèo mệt mỏi để mặc mọi thứ diễn ra với cơ thể mình, trong lúc đó nó chỉ áp mặt vào lồng ngực Miya. Cô không dám làm mạnh tay vì sợ vết thương mới lành của Shiro.

Ở một nơi khác, tại góc vườn cảnh truyền thống Tsukiyama (Trúc Sơn) có căn phòng gỗ nhỏ được bao quanh bởi những ngọn đồi nhân tạo, cây cối mọc xanh mướt, đằng trước là một cái hồ lớn trong vắt với đàn cá chép Nhật tuyệt đẹp đang thoả sức bơi lội. Sức sống vươn lên âm ỉ trong từng sợi cỏ, tiếng thác nước nhỏ róc rách chảy, tất cả âm thanh đều nhẹ nhàng và trong trẻo. Những cơn gió mát luồn qua cánh cửa gỗ mở sẵn, thổi mái tóc đen mỏng bay lên rơi xuống chạm vào khuôn mặt thanh thoát đang ngủ của cô gái. Đôi mắt khẽ động dần dần mở, nhận ra bản thân đang ở một nơi lạ lẫm. Quần áo cũng đã bị đổi thành yukata màu trắng.

– Cô tỉnh rồi sao? – Một người con trai cao ráo với bộ kimono màu xám nhạt bước, sự nam tính và bí ẩn của anh giờ đây đã tăng lên gấp bội so với lúc trước. Trên tay đang cầm một bát sứ nhỏ màu trắng bước vào.

– Anh Inuyama, tôi đang ở đâu? Sao tôi lại ở đây? – Iris hỏi.

– Đây là dinh thự phân gia của tộc Inuyama.

– Tôi vẫn đang ở tỉnh Shiga?

– Không là Nara. Cô đã ngủ 3 ngày rồi.

Inao ngồi xuống bên cạnh Iris, bàn tay trái anh vươn ra nhẹ nhàng chạm vào trán cô, tay phải vẫn cầm bát sứ.

– Hết sốt rồi. Hãy uống cái này đi – Anh nói.

Iris khẽ đỏ mặt, ngồi dậy.

– Nó là gì vậy?

– Là thuốc trị thương. Cô cũng đã hồi phục hoàn toàn nên chỉ cần lần cuối này thôi.

– Vậy còn vết thương của anh Inuyama?

– Lành từ lâu rồi.

– Tôi cũng đã uống nó trong lúc bất tỉnh sao?

– Phải.

– Tôi có uống được không hay anh cần miệng truyền miệng? – Giọng Iris có một chút hào hứng và mong đợi.

– Chưa tới mức cần dùng tới biện pháp đó.

Iris ngay lập tức thất vọng, cầm bát thuốc từ tay Inao, đưa lên nhìn. Nó là chất lỏng có màu đen, mùi hơi kì dị, có vẻ không phải là thuốc đông y. Lúc đầu cô còn hơi lưỡng lự rồi cuối cùng cũng nhắm mắt dùng một hơi uống hết sạch. Iris vô cùng hối hận vì quyết định sai lầm này. Vị của nó rất kinh khủng, lờ lợ, không mặn cũng chẳng ngọt. Cơ thể cô bắt đầu khó chịu, cả người nóng bừng lên khi chất lỏng ấy chảy xuống bên trong.

– Đừng có nôn ra. – Inao chậm rãi nói.

– Anh cho tôi uống thứ quái quỷ gì vậy? – Iris khổ sở cất tiếng.

– Chịu đựng một chút nữa sẽ ổn thôi.

Trong lúc đó cái gối đột nhiên cử động, nó nhảy lên vai Inao dụi vào má anh. Iris vô cùng kinh ngạc nhưng sau đó nhìn kĩ lại thì thấy nó là sinh vật sống. Con vật có đầu giống với loài voi với cái vòi dài, chân giống họ nhà mèo, lông màu hồng, dày và mềm mịn, thân hình thì tròn trĩnh, miệng còn phát ra những âm pư pư vô cùng dễ thương. Inao không để tâm đến nó, anh coi như không có gì sảy ra.

– Trên vai anh là con gì vậy? Cho tôi sờ nó với. – Giọng cô như muốn hét lên vì kích động.

– Cô nhìn thấy được nó? Cô vẫn nhìn thấy được yêu quái? – Inao ngạc nhiên hỏi.

– Ừm, tôi vẫn nhìn thấy.

– Nó là Baku.

Inao bế con yêu quái nhỏ đưa cho Iris. Tay cô luồn vào lớp lông mịn ngay sau đó liền cảm thấy lớp mỡ dày đàn hồi, ngón tay cô nhanh chóng bị lún vào . Nó nặng hơn cô nghĩ nên suýt bị rớt xuống. Baku tỏ ra thoả mãn khi được trong lòng Iris, nó cứ dụi đầu vào người cô nhõng nhẽo đòi vuốt ve.

– Có một thứ tôi muốn đưa cho cô. – Inao lấy ra một thanh tanto (đoản kiếm).

– Sao anh lại đưa nó cho tôi, chẳng lẽ anh muốn tôi là nghi thức seppuku? (nghi lễ mổ bụng của samurai, vì Iris đang mặc đồ trắng nên mới nói vậy).

– Đền cho con dao gấp của cô.

– Anh đâu cần phải làm thế?

– Hãy giữ nó để phòng thân, khi cô vẫn còn nhìn thấy yêu quái, cuộc sống của cô sẽ trở nên nguy hiểm.

– Vậy anh đền cho tôi hết mấy thứ trong balo nữa nhé, với lại cái gì đó có giá trị thay thế cho viên ngọc Ginko đi. Um, mà cũng không nhất thiết là bằng tiền đâu chỉ cần anh đưa tôi đi chơi đâu đó ở Nhật Bản mấy ngày, tôi cảm thấy vui là được. – Iris cười nói nhìn Inao .

– Người mua ngọc Ginko là cha cô và nó vốn dĩ là của gia tộc chúng tôi. Còn mấy thứ khác cô muốn gì thì tôi sẽ mua trả lại. – Inao lạnh lùng đáp.

Iris hơi cúi đầu, đôi vai khẽ run run không để cho chàng trai trước mặt thấy khuôn mặt của mình lúc này. Dù sao cô cũng chỉ nói giỡn thôi nhưng nhìn vẻ nghiêm túc của anh thì lại không khỏi phì cười.

– Cha tôi hiện đang ở đây luôn sao?

– Ông ta đã được thả ra sau khi chúng tôi xoá một phần kí ức. Cả cô cũng vậy, sẽ được trở về với cuộc sống bình thường trong hôm nay.

– Kí ức? Vậy kí ức của tôi về anh có được giữa lại không? – Đột nhiên giọng Iris trùng xuống.

– Tôi không nên tồn tại trong cuộc sống của bất kì ai. Loại người giống như tôi cô nên quên đi.

– Tôi không muốn. Anh đang tự đánh giá bản thân mình quá thấp đấy.

– Như vậy sẽ tốt hơn cho cô.

– Làm sao anh biết được chứ? Không ai có quyền động vào kí ức của tôi. Kể cả anh. Inao Inuyama. – Iris kích động

– Baku là yêu quái ăn ác mộng, nó đã trở nên to lớn hơn trước vì giúp cô điều trị. – Inao vẫn điềm đạm nói.

– Dù sao nó cũng chỉ là mơ khi tỉnh dậy sẽ không sao nữa. Chỉ cần tôi không nói ra chuyện của gia tộc Inuyama là được đúng không? Tôi hứa sẽ giữ bí mật này đến suốt đời, sẽ không nói với bất kì ai.

– Chuyện này không đơn giản đến thế, cô sẽ không thể thay đổi được. – Giọng Inao lạnh lùng đến tàn nhẫn.

Không khí chìm trong im lặng, không ai nói thêm với ai câu nào dù họ đang nhìn trực tiếp vào nhau. Mắt Iris đỏ hoe, cô không phải người dễ khóc. Một người con trai mới quen chỉ vỏn vẹn vài ngày, một kẻ lúc nào cũng khiến cô tức giận nhưng không hiểu tại sao cô lại không muốn quên đi. Thậm chí cô còn muốn nói chuyện nhiều hơn nữa, còn muốn tìm hiểu thêm về hắn nhưng lại bị cự tuyệt, còn muốn xoá kí ức về hắn trong trí nhớ của cô. Đồ độc ác, đồ đáng ghét, đồ chết tiệt, đồ máu lạnh.

– Anh thực sự muốn tôi quên đi anh sao? – Giọng Iris buồn bã.

– Phải.

Chỉ một từ của Inao thốt ra, Iris thực sự sững sờ. Có lẽ vậy là đủ rồi, có lẽ nên dừng tại đây thôi. Phải, anh ta là vậy. Iris chồm tới ôm Inao. Anh liền cảm nhận được một thứ mềm mại và ấm áp đang ép lên ngực mình. Baku bị kẹp chặt ở giữa hai người, nó liên tục kêu pư pư vùng vẫy cố thoát ra ngoài.

– Một chút thôi, chỉ cần một chút thôi. Anh… có ghét tôi không?

– Tôi không ghét cô.

Mùi hương cơ thể anh thật thơm. Hình ảnh trước mắt bị nhoè dần đi. Cô không khóc, sẽ không khóc, sẽ không bao giờ khóc vì đàn ông, không bao giờ. Trước giờ chỉ có đàn ông khóc vì cô mà thôi. Một bóng người khoảng ba mươi tuổi xuất hiện trước thềm cửa, ngay khi bắt gặp ánh mắt của kẻ đó Iris liền trở nên vô hồn, chân tay thả lỏng không có sức lực. Nước mắt của cô cuối cùng cũng không rơi xuống. Inao quay lại nhìn phía sau rồi vội vã lập tức đứng dậy kính cẩn.

– Ông nội.

– Ta sẽ xoá kí ức của cô gái này.

– Chuyện này không nên phiền đến ông.

– Không, phải là ta. Inao, ta muốn hỏi cháu một câu, hãy trả lời thành thật.

– Vâng.

– Cháu có tình cảm với cô gái này?

– Dạ không.

– Được rồi, lui xuống đi.

Inao nhanh chóng rời đi, anh đứng tựa lưng vào vách tường gần đó nhìn lên bầu trời. Những tia nắng vàng đã bị nhốt gọn trong những đám mây trắng muốt to lớn. Hiện tại anh cũng không hiểu được lòng của mình, chưa bao giờ bản thân lại như thế này. Xoá đi kí ức của một người biết về bí mật gia tộc Inuyama là một chuyện rất bình thường. Nhưng tại sao, anh lại do dự.

Nụ cười của Iris khi cô thả mình xuống vực bỗng hiện lên. Anh chưa bao giờ thấy ai cười đẹp như thế. Thứ mà anh sẽ không bao giờ có thể làm được. Con gió nhẹ thổi qua, đôi mắt đen khẽ rung động, anh chợp nhận ra mình chưa thực hiện lời hứa sẽ gọi tên cô. Nhưng chuyện đó giờ đã không còn quan trọng, thực sự là không còn cần thiết nữa khi gọi tên của một cô gái sẽ không bao giờ gặp lại trong cuộc đời này, thậm chí cô ấy cũng sẽ chẳng còn biết đến sự tồn tại của anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN