Black dog (Hắc khuyển) - Chương 15 Nó
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Black dog (Hắc khuyển)


Chương 15 Nó


Trong bóng tối, Iris nhìn thấy đôi vai Chika run rẩy. Trước mặt con bé là một thi thể khô quắc lại của trẻ con, nó mặc một chiếc áo đầm mục nát. Chika đã chết, đã không còn là con người từ rất lâu rồi, dù đã biết trước nhưng bản thân Iris vẫn cảm thấy đau lòng. Cô bế Akira xuống trước sự ngỡ ngàng của những kẻ bên dưới và sự mừng rỡ của cha mẹ thằng bé.

– Ở trên đó có gì vậy? – Taka vội vàng hỏi.

– Em không biết thì tốt hơn. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay, không có thời gian chần chừ đâu. – Giờ có chuyện gì xảy ra thì cô nhất quyết cũng không ở lại cái nơi quái quỷ này nữa.

Ayane đòi lên trên xem nhưng khi chỉ vừa ló đầu qua khỏi cái lỗ một chút thì té ngửa xuống.

– Xác… xác… chết. Có xác chết. – Nó sợ hãi lắp bắp.

Sau đó chú Seido và Taka cũng lên kiểm chứng rồi cũng có phản ứng giống như vậy. Mặt họ không còn tí máu nào. Đột nhiên những tiếng cửa đóng rầm liên tục vang lên.

– Iris, bây giờ phải làm sao?

– Iris, cháu làm gì đi chứ.

“Iris, Iris” đến lúc này họ mới gọi tên cô trìu mếm như vậy. Iris cũng chẳng thể bình tĩnh, cô cũng giống bọn họ, cũng chỉ là người bình thường bị “nó” nhốt lại trong căn nhà này. Có khác thì chỉ có cô là thấy được Chika mà thôi.

Mọi người vội di chuyển xuống tầng trệt, họ không còn thời gian và bình tĩnh để thu dọn đồ dùng cá nhân nữa. Hai người đàn ông điên cuồng dùng vật cứng đập vào cửa chính và cửa sổ bằng thuỷ tinh đến khi bàn tay họ chảy cả máu nhưng một chút lay chuyển cũng chẳng có.

– Sao lại dừng lại, anh muốn chúng ta chết ở đây sao? – Cô Haruno trách mắng.

– Có giỏi thì cô tự mà làm lấy? – Chú Seido quát lên.

– Một kẻ dám đi ngoại tình còn dám nói với tôi cái giọng ấy hả?

– Chúng tôi yêu nhau trong sáng, không có lí do gì là phải chịu đựng cô chỉ trích cả.

– Hai đứa dùng lại ngay cho chị, sắp chết rồi mà còn cãi nhau.

– Chị im đi, đây không phải chuyện của chị, đừng có xía vô.

Giờ thì chẳng có chị em thân thiết gì hết, hai người đàn bà bắt đầu lớn tiếng cãi cọ như hai con cọp cái đang lao vào cắn xé nhau, tất cả những chuyện trong quá khứ đều bị bới móc lôi ra hết sạch. Kể cả chuyện bọn họ diễn kịch với đứa cháu gái ra sao và đối xử với chị dâu của mình như thế nào.

Những khuôn mặt xấu xí cứ như thế bị lột trần ra từng lớp. Đây là chuyện xấu hổ nhất của dòng họ nhà Iwasaki, chẳng một ai muốn chứng kiến nó, nhất là hai ông bà. Đến họ cũng không thể ngăn lại cuộc đấu khẩu này chỉ có thể im lặng bất lực nhìn. Sự uy nghiêm, hà khắc giờ đây đã hoàn toàn biến mất.

Ông bà cùng với Iris, ba người đi xuống nhà bếp. Họ muốn đi lấy hũ muối để rải thành một cái hình tròn lớn bao quanh như một cách để xua đuổi tà ma của người xưa, còn Iris thì tự đi tìm đồ ăn cho mình, cũng chỉ còn ít cơm nguội nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.

– Ông có thể xem thanh đoản kiếm của cháu không Iris.

– Vâng.

– Quả là một thanh kiếm tốt. Bộ sưu tập của ông không có thanh nào tốt như thế này. Cháu đã mua nó ở đâu vậy?

– Cháu cũng không nhớ nữa. Mà nó cũng không phải của cha cháu.

– Vậy sao? Nếu có thể thoát ra khỏi đây được thì tốt quá.

Khi trở lại thì đám người kia đã chia thành hai bên gia đình rõ rệt. Không biết có phải là do vòng tròn muối có hiệu nghiệm hay không mà một tiếng đồng hồ trôi qua hiện chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra. Hai người đàn bà kia vẫn ngồi cách nhau xa nhất có thể, cửa vẫn không thể bị phá, đèn điện thì không thể bật sáng, điện thoại cũng không có sóng để liên lạc. Mọi thứ bắt đầu chìm dần vào bóng tối như màn đêm ở bên ngoài.

Chika bỗng xuất hiện, đi qua vòng tròn đến ngồi vào lòng Iris rồi ôm chặt cô. Iris không nói gì chỉ dịu dàng vuốt tóc con bé. Mọi người thấy hành động của đó chỉ sợ hãi và co rúm người hơn.

– Chị không sợ em sao?

Iris lặng lẽ lắc đầu.

– Chị có thể ở lại không?

– Chị xin lỗi.

– Em đã gặp “nó”. “Nó” đã nói có thể cho em và chị ở bên nhau mãi mãi. Chỉ cần em làm một chuyện.

Chika nói xong chộp lấy thanh đoản kiếm tanto chạy mất vào trong bóng đêm mặc cho Iris ra sức gọi. Khi nhìn thấy thanh kiếm bị lơ lửng trên không mọi người thét lên sợ hãi.

– Chị định đi đâu? – Taka giữ chặt Iris lại.

Cô gạt tay cậu ra rồi chạy theo Chika nhưng hoàn toàn mất dấu.

– Taka con không được đi đâu hết. – Tiếng hét của một người phụ nữ vang lên phía sau.

Iris đứng một mình trong bóng tối, liên tục gọi Chika nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng hờ hững của màn đêm. Một âm thanh nhỏ bỗng phát ra từ trong phòng gần đó. Cánh cửa chỉ đang khép hờ, đánh lẽ nó đã phải bị khoá vì đó là phòng của cô, Iris từ từ đi vào.

Một tiếng kim loại va đập vào nhau vang lên. Bầu không khí bao quanh cô yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy rõ từng nhịp tim của chính mình. Iris đánh liều mở toang cửa tủ quần áo.

– Chika. – Cô gọi tên bé gái đang ngồi co cụm bên trong.

Con bé lại bỏ chạy lần nữa, nó không muốn đối mặt với Iris. Biết rằng mình đang ích kỉ nhưng nó chỉ muốn có một người ở bên cạnh và trò chuyện. Chỉ nghĩ đến chuyện sẽ lại phải chịu đựng sự cô đơn dai dẳng này một mình, con bé gần như muốn phát điên. Một lần nữa Iris bị mất dấu, bất chợp một bàn tay với lực kéo mạnh bạo giữa lấy cô từ phía sau.

– Chị đang làm cái quái gì vậy. Chị biết bây giờ là rất nguy hiểm không? Nhanh đi theo em.

– Không được đi. – Tiếng hét trẻ con ngay lâp tức vang lên. – Chị không được theo kẻ đó.

– Chị đừng để ý tới lời con nhỏ ấy nữa, mau nhanh đi đến nơi an toàn thôi.

– Không. Chị đừng đi. – Chika chạy ra khỏi bóng tối, nhất quyết kéo cô lại, thật kì lạ khi chỉ vài giây trước con bé vẫn còn đang muốn trốn.

– Em nhìn thấy được Chika sao Taka? – Iris đột nhiên hỏi.

– Chị đừng đi theo tên đó. Hắn không phải anh Taka.

Ngay khi tiếng nói ấy vừa dứt, cổ cô liền bị một lực bóp chặt. Cơ thể từ từ bị nhấc bổng lên lên trên không. Iris cố chống cự lại, dùng chân đạp liên tục vào người hắn nhưng hắn vững như tảng đá. Khí quản bị bóp nghẹt đau đớn, oxy càng lúc càng ít được chuyển chuyển đến não, cơ bắp liền trở nên yếu ớt, những hình ảnh trong tầm mắt dần bị nhoè mờ đi.

Trong lúc ấy, thứ Iris nghe thấy rõ nhất là tiếng gào khóc của Chika. Một bóng hình nhỏ bé nhảy lên đâm một thứ gì đó vào vai kẻ trước mặt. Iris vội với tay ra chụp lấy vật thon dài sắc bén đang bị cắm vào khối thịt, rồi dồn hết sức lực còn lại chém thật mạnh vào cổ tay tên đàn ông kia. Lưỡi kiếm dễ dàng cắt dứt da thịt hắn, máu tươi theo đường động mạnh bắn toé ra khắp nơi, lên cả mặt Iris nhưng hắn một chút đau đớn hay phản ứng cũng chẳng có.

Trước khi Iris bị rơi xuống, tên kì quái kia quật mạnh cơ thể cô xuống sàn, dường như phổi và nội tạng đều đã bị tổn thương. Hắn lao đến như một con thú, bàn tay bị đứt bắt đầu biến dạng nhưng máu vẫn không ngừng chảy. Iris chỉ kịp lăn người lại sang một bên để tránh.

Trong một khoảng khắc, tất cả mọi dây thần kinh đều đã phải căng lên, điều đó đã giúp cho cô vẫn còn có thể giữ lại được nhận thức. Một cơ hội sống quý giá đã được trao cho Iris khi khoảng cách cả hai bỗng được rút ngắn, cô chém nhanh thanh đoản kiếm vào cổ họng hắn. Cái đầu lăn lông lốc trên sàn để cho phần thân bất động từ từ đổ gục xuống. Vết cắt quá ngọt đến nỗi Iris cũng cảm thấy rợn người khi nhìn vào sự sắc bén của thanh tanto.

Đống thịt nhầy nhụa trong vũng máu dần dần tan chảy, hoà vào sàn nhà như vốn dĩ cả hai là một. Bằng chứng cho sự xuất hiện của kẻ quái dị chỉ còn là thứ chất lỏng màu đỏ vẫn còn đang ướt đẫm trên mặt và áo sơ mi của Iris. Phổi cô có vấn đề thật rồi vì chỉ cần ho vài tiếng máu liền đã xuất ra. Iris cố gắng hít từng ngụm không khí quý giá mặc cho đau đớn.

– Em xin lỗi, em xin lỗi. – Chika khóc lóc ngoài xin lỗi ra con bé không còn nói thêm được câu nào.

Iris loạng choạng đứng dậy, cô đã sai lầm khi đặt hết kì vọng vào một đứa trẻ. Bàn tay cô chạm nhẹ vào đầu Chika rồi bỏ đi. Tiếng động náo loạn đôt nhiên vọng ra từ nhà dưới, nó chẳng khác gì một cuộc hỗn chiến, có tiếng súng đinh tai, tiếng hét thất thanh vì sợ hãi, cùng với tiếng đồ đạc rơi vỡ.

Iris vội đi xuống lầu, dưới ánh đèn pin lăn lóc trên sàn, một kẻ có diện mạo giống hệt cô đang nắm lấy một cái chân bị bẻ gãy lộ ra cả xương ống của chú Seido mà kéo lê. Cả hai ông bà đều đã ngất đi. Cô Haruno thì ôm Akira vẫn còn đang bất tỉnh trong lòng khóc lóc, cả hai mẹ con thím Itsuki cũng vậy nhưng cô lại không thấy Taka đâu.

Kẻ giả mạo khi nhìn thấy Iris thì lao bổ vào cô như thể cô là con mồi cần được ưu tiên trước nhất. Theo phản xạ vô thức, Iris giơ thanh tanto giơ lên đáp trả khiến ả theo bản năng phải lùi lại. Iris đã từng được cậu mình dạy cho võ phòng thân của quân đội nhưng nó chỉ thể phòng thủ cầm cự, cô chưa bao giờ học cách tấn công giết người.

Móng vuốt và răng nanh của kẻ đối diện từ từ dài ra, trông không khác gì một con quái vật thực sự. Nhìn thấy hình ảnh bản thân bị biến dạng trở nên xấu xí như vậy Iris cũng không dám nhìn. Ngay từ ban đầu đây đã là một cuộc chiến không cân sức nên cô cũng nhanh chóng thành bên yếu thế hơn. Bàn tay vẫn còn nắm được thanh đoản kiếm đã là may mắn lắm rồi.

Một móng vuốt xuyên thủng bả vai cô, cái tiếp theo thì xuyên qua bụng, trận đấu tính từ lúc bắt đầu còn chưa đến năm phút. Ả ta còn suýt chút nữa xé xác được Iris nhưng cô chỉ đổi lại được một vết xước nhỏ trên mặt nó. Hình thái của nó càng ngày càng tởm lợm hơn.

Con quái vật quật ngã cô xuống sàn. Hàm răng nham nhở há rộng tát lấy cổ họng Iris. Vết thương cũ vết thương mới, cô cảm nhận được mùi vị tanh nồng của máu trào ra từ miệng. Thanh đoản kiếm đã kịp tránh ngang cặp hàm kia nhưng sức lực của Iris chẳng thể giữ lâu hơn được nữa.

Tiếng súng đinh tai một lần nữa bất ngờ vang lên, não bộ của con quái vật phía trên bị nổ tung, văng vung vãi khắp nơi, nó dãy dụa một lúc rồi nằm xẹp hẳn xuống. Người bắn là chú Seido, cơ thể người đàn ông ấy vẫn còn run bần bật. Phát súng mang đầy tính chất may rủi đó đã cứu mạng sống cô.

Thực sự thì “nó” rốt cuộc là cái quái quỷ gì? Iris hiện đang rất muốn chửi tục. Chika không hề nhắc đến “nó” là một cá thể vì vậy có thể là một đám quái vật và hai sinh vật cô đã chạm tráng chỉ là số ít trong đó. Khả năng sống sót của cô đã ít nay còn bị giảm đi theo cấp số nhân.

– Chị Iris.

Iris thấy Chika đã bình tĩnh lại và đang đi về phía mình.

– Chika, rốt cuộc “nó” là thứ gì?

– Là căn nhà này. – Chika đáp. – Bản thân căn nhà này chính là “nó”.

Iris kinh ngạc. Câu trả lời đã nằm ngoài mọi dự đoán của cô.

– Những kẻ này chỉ là một phần xác thịt được tách ra từ “nó”. Chỉ có thanh đoản kiếm trong tay chị mới có thể cắt thủng da thịt “nó” rồi tạo thành một lỗ thông ra bên ngoài. Chika rất muốn chị Iris ở lại nhưng Chika càng sợ chị phải chết hơn. Chika dù có tiếp tục phải một mình thì cũng sẽ ổn thôi.

– Làm sao mà ổn được chứ. Sau khi thoát khỏi đây chị hứa sẽ tìm cách cứu em.

– Không được đâu, Chika đã chết rồi mà. Hì hì. – Con bé lắc đầu rồi nở một nụ cười thật tươi kèm theo những dòng nước mắt. – Em không thể lớn lên được nữa, không thể trở nên xinh đẹp giống mẹ, giống như chị Iris càng không thể kết hôn được với anh Taka.

– Iris, Iris, Taka có đi cùng cháu không? Nó đi tìm cháu nhưng vẫn chưa quay lại. – Thím Itsuki gào lên tuyệt vọng. Khi không nhận được đáp án mong muốn, bà ta gần như ngất lịm đi.

Iris dùng con dao cắt đứt từng miếng thịt dưới lớp nguỵ trang là căn nhà. Một thứ chất lỏng màu đỏ chảy ra. Như Chika đã nói những con dao bình thường đều vô dụng ngoại trừ thanh tanto của cô.

Căn nhà cảm thấy đau đớn nó bắt đầu chuyển mình dữ dội. Mặt sàn và các bức tường biến đổi thành những mảng thịt đỏ hỏn. Nhiều khuôn mặt hình người cũng dần hình thành hiện ra. Iris biết rằng vết cắt nhỏ bé của mình sẽ không kịp đem lại kết quả gì trước khi bị “nó” tóm gọm. Không, cô đã ở bên trong nó rồi phải nói là bị tiêu hoá mới đúng.

Cầm lấy bật lửa trong túi quần, Iris đã giữ nó trong lần xuống nhà bếp với ông bà. Cô cũng chẳng mong mình có thể dùng nó để thoát ra khỏi đây nhưng ít nhất thì việc đốt cháy tất cả vật dụng trong nhà cũng có thể kéo dài thêm chút thời gian. Các khuôn mặt bắt đầu nhăn nhó, đồng loạt nói chuyện. Âm thanh của bọn chúng thều thào và chất giọng thì đều giống nhau.

– Đứa con gái ngu xuẩn. Ngươi sẽ phải trả giá cho việc này.

Con quái vật gào thét. Khi nhìn thấy biểu tượng hình con chó dưới cán thanh đoản kiếm, nó đã biết mình cần phải sử lý Iris đầu tiên. Thanh kiếm ấy thuộc về gia tộc Inuyama, một trong những gia tộc cai trị yêu quái vùng Kansai, là những kẻ nó không nên đụng tới, nên giờ phải dùng mọi cách giết cô để bịt miệng.

Nhưng nó không thể tin bản thân lại có thể bị con người bình thường dồn ép đến mức này. Những cơn đau cắt da cắt thịt cứ truyền tới thần kinh, rồi nhìn thấy con mồi cứ lần lượt thoát ra ngoài, nó quẫy mình thật mạnh để ngăn cản.

Những đứa con bằng thịt khi vừa tạo ra thì đã bị đốt cháy đen. Cơ thể to lớn đã ngồi một chỗ gần cả một trăm năm, chân tay đã tiêu biến, rễ cũng ăn sâu vào lòng đất, nó đã không còn khả năng di chuyển nữa. Lửa cứ thiêu sống con quái vật ấy từ bên trong.

– Làm ơn Iris, xin cháu hãy cứu Taka, thím cầu xin cháu. Thím xin lỗi vì những chuyện mình đã làm. Xin hãy tha thứ cho thím, xin hãy đi cứu nó. Thím cầu xin cháu mà. – Thím Itsuki quỳ xuống khóc lóc dưới chân Iris.

Quả thật ngoài Iris ra chỉ toàn là những kẻ vô dụng không thì cũng trẻ con và người già. Giữa cô và Taka cũng có thiện cảm nhưng để quay lại bên trong một lần nữa là một quyết định không hề dễ dàng. Liệu cô có muốn đánh liều mạng sống mà mình chật vật mãi mới giữ lại được để cứu một người khác. Sự đắn đo và do dự là có. Nếu là ai đó bất kì trong những kẻ ở đây có lẽ câu trả lời là không nhưng người đó lại là Taka. Cô không muốn phải hổ thẹn với lương tâm mình sau này, càng không muốn có một Chika thứ hai. Một lực bất ngờ đẩy mạnh Iris từu sau lưng ngã vào trong. Cô nằm gục dưới sàn nhà, thanh tanto cũng bị văng đi mất. Trước khi cái lỗ trên tường thịt đóng lại Iris thấy một khuôn mặt của một người phụ nữ hung giữ và độc ác.

– Con tao đã vì mày mà lao vào nguy hiểm, thì mày ít nhất cũng chết cùng nó đi, con khốn.

Có những con người mãi mãi không thể thay đổi, có những chuyện nếu làm thì sẽ không bao giờ có thể được tha thứ và có những thứ chắc chắn sẽ không thể bắt đầu lại. Họ đã muốn cô chết, nếu như cô bỏ mặc Taka thì cô cũng sẽ giống như những kẻ mà mình ghét. Iris loạng choạng đứng dậy đi vào sâu bên trong.

Dưới sức nóng, hơi nước bốc lên cao cộng với làn khói và mùi thịt cháy khét, cơ thể Iris đang cực kì khó chịu. Cấu trúc của căn nhà dần dần bị biến đổi, việc tìm kiếm Taka gần như vô vọng. Iris thấy Chika đang chỉ tay về một hướng. Con bé muốn cô đi theo mình. Một người con trai bị thương nặng ở đầu đang nằm sấp, gần một nửa cơ thể cậu đã bị lún vào nền thịt, rất may là cậu vẫn còn thở.

Những thi thể trên gác mái bị lộ vì tất cả căn phòng giờ đã không còn được ngăn cách mà trở thành một. Không có oxy, các ngọn lửa cũng dần bị tắt. Da thịt Iris bị cắt bởi những bộ xương và vật dụng sắc ngọn bay loạn trong nhà. Taka cũng bị nhưng vì đã bất tỉnh nên chỉ có cô là có cảm giác đau đớn. Iris đi theo chỉ dẫn của Chika dẫn tới một căn phòng. Khác hẳn với bên kia nơi này rất trống trải và có chút ánh sáng, ở chính giữa nơi đây có một cục thịt màu đen khổng lồ to và cao hơn cô đang đập đều đặn liên tục.

– Nếu chị phá huỷ nó, con quái vật sẽ chết.

– Đây là trái tim của nó?

Nhưng thứ có thể gây ra sát thương là thanh tanto đã bị lạc mất ở bên ngoài. Chika nói con bé sẽ đi tìm, còn Iris thì dùng mọi cách tổn thương trái tim càng nhiều càng tốt. Tất nhiên mọi chuyện chẳng bao giờ dễ dàng như vậy. Những khuôn mặt lại lần nữa xuất hiện trên thành tường.

Những con quái vật con vì được sinh sản vô tính một cách vội vàng nên không có da, không có mắt chỉ có một cái miệng rộng ngoác. Chúng tấn công dữ dội vào cô theo mệnh lệnh nhưng cũng dè chừng tránh không làm tổn thương đến xung quanh. Đánh nhau trên lãnh thổ của ai thì kẻ đó chịu thiệt. Iris lấy nó làm lợi thế duy nhất của mình để kéo dài thời gian, chúng cũng không hề quan tâm đến Taka đang nằm một đống ở dưới chân. Coi như là số cậu đã cực kì may mắn rồi.

– Ngươi đang chờ con bé Chika sao? Nó không quay trở lại đâu.

Iris không thèm trả lời.

– Ngươi có biết vì sao con bé đó dù đã chết nhưng vẫn còn ở thế gian này không? Là ta đã dùng sức mạnh của mình giữ linh hồn nó lại. Vì không nhận ra mình đã chết nên nó vẫn có cảm xúc như con người bình thường. Đó là nguồn dinh dưỡng đều đặn cung cấp cho ta. Ta đã gặm nhấm nỗi cô đơn của con bé trong hàng chục năm.

– Im đi. – Iris hét lên.

Ngay lập tức móng vuốt của một con quái vật đâm tới sượt qua má Iris. “Nó” đang cố giúp những con quái vật nhỏ xác định vị trí của cô bằng âm thanh.

– Ta đã cố biến thằng bé kia thành một kẻ giống như con bé Chika. Nó đã có thể không còn phải chịu đựng cô đơn một mình nữa nhưng chính ngươi đã phá hỏng tất cả. Nếu ngươi giết ta thì con bé sẽ không thể tiếp tục ở lại. Con bé muốn được ở bên ngươi, ngươi nỡ đành lòng giết con bé lần nữa sao? Nó sẽ không trở lại đâu. Ta đã nói chỉ cần ngươi chết đi thì ta sẽ cho cả hai được ở bên nhau.

Iris cố gắng không để lời nói của “nó” làm ảnh hưởng.

– Ta đã quan sát ngươi, sự sợ hãi nằm sâu trong ngươi là sự lãng quên. Quên đi thứ mà mình quan tâm, quên đi người mà ngươi yêu thương và ngược lại. Nhưng chẳng phải chỉ cần ngươi chết đi thì sẽ không còn phải lo sợ nữa sao?

“Nó” buông ra liên tiếp kích động Iris. Chika vẫn chưa quay lại. Cô tin là con bé sẽ không như lời con quái vật đó nói. Vết thương ở bả vai Iris càng lúc càng đau nhức hơn, các cuộc tấn công đã bị chậm lại nhưng cả cô cũng vậy. Cứ giữ tình trạng như thế này cũng không phải là cách. Lao ra ngoài hay vẫn ở trong, chỉ một quyết định sai lầm có thể dẫn đến cái chết.

– Chị Iris. – Tiếng hét lên của trẻ con.

Cơ thể của Chika đầy vết thương, Iris nhìn thấy một con quái vật ngay phía sau đang vồ lấy con bé. Thanh đoản kiếm bị rơi rớt xuống sàn.

– Đừng lo cho Chika, chị hãy nhanh lấy thanh tanto phá huỷ trái tim của nó.

– Chika, chẳng lẽ ngươi không muốn được vui vẻ hạnh phúc bên cạnh đứa con gái này sao?

– Muốn nhưng Chika không muốn chị ấy phải chết.

Iris chụp lại thanh kiếm trên nền. Tiến thẳng đến trái tim khổng lồ chém một nhát.

– Ngươi nghĩ là con bé là linh hồn thì không còn phải chết nữa sao, ngươi nhầm rồi, ta vẫn có thể giết linh hồn nếu ta muốn. Ta sẽ không chết một mình. – Những khuôn mặt nhăn nhó gào thét trong đau đớn.

– Không. – Iris hét lên khi chứng kiến cảnh bàn tay của một con quái vật đâm xuyên qua ngực của Chika.

Cô không còn muốn nghe lời tiếp theo của nó mà điên cuồng chém nát trái tim khổng lồ ra từng mảnh. Những con quái vật tay sai cũng gục xuống như những món đồ chơi bị hết năng lượng. Iris vội chạy đến bên cạnh Chika, cơ thể của con bé không hề chảy máu.

– Chika, chika, em nghe được tiếng chị không? Trả lời chị đi Chika.

Iris ngạc nhiên khi thấy vết thủng trên ngực Chika dần được phục hồi.

– Giết con bé cũng không làm ta nguôi giận. Chỉ có ngươi, đứa con gái loài người kia, ta nguyền rủa ngươi. Ta dùng hết sức lực còn lại nguyền rủa ngươi, dù sống nhưng sẽ bị dày vò khổ sở cho đến khi chết. Thứ ngươi dùng để giết ta cũng sẽ giết chết ngươi. Ta sẽ chờ ngươi ở bên kia của địa ngục. – Con quái vật thét lên những câu cuối cùng.

Dòng máu màu đen chảy ra từ trái tim con quái vật đột nhiên hướng về phía Iris, nó bắt lấy cô như những con đỉa gớm ghiếc, ngay cả thanh tanto cũng không thể cắt đứt. Cô bất lực đau đớn chịu cảnh chúng chui vào lòng bàn tay phải của mình.

Bức trần nhà bằng thịt đổ sụp xuống, đè lên Iris. Nhớp nháp và khó thở, cô dùng đoản kiếm cắt một đường chui ra ngoài. Bỗng một loạt những hình ảnh hiện lên trong đầu cô. Một ngôi nhà trọ cách biệt nằm trên ngọn đồi bao vây bởi khu rừng, một con quái vật có hàng trăm con mắt, bị nuốt chửng bên trong đống thịt khổng lồ. Tất cả những thứ này đều quen thuộc như thể cô đã từng chứng kiến và trải qua. Nó chắc chắn không phải là hội chứng Déjà vu (hội chứng nhìn thấy trước tương lai).

Lớp thịt cuối cùng cũng đã được cắt đứt. Iris nhanh chóng trồi lên trên. Tiếng máy bay trực thăng ồn ào và ánh sáng chói loà của đèn pha từ đâu xuất hiện soi thẳng đến chỗ cô.

– Đã tìm thấy tiểu thư. Nhắc lại đã tìm thấy tiểu thư và cậu Taka. – Âm thanh của bộ đàm thông báo từ trên cao..

Trong mắt những người bình thường, Iris đã thoát khỏi đống đổ nát của căn nhà. Thứ họ thấy chỉ là vật dụng bên trong cơ thể con quái vật. Vì không liên lạc được với con gái và mọi người nên cha Iris đã cho người lái máy bay tới. Ông ấy cũng sẽ đến trong vài giờ đồng hồ nữa.

Mọi người sơ cứu cho Taka vì vết thương của cậu nặng hơn, trong lúc đó Iris tách ra một mình cô thấy Chika đang đứng trước đống đổ nát nhìn ngắm nó thật lâu.

– Cuối cùng Chika đã có thể bước ra ngoài. Giờ Chika có thể đi đến nơi có cha mẹ đang đợi rồi.

– Ừm. – Cô đáp.

– Chị Iris, Chika muốn được ở bên cạnh chị thêm chút nữa nhưng mà không được rồi, đã đến lúc Chika phải đi.

Cơ thể con bé tan biến dần thành những đốm sáng nhỏ rực rỡ trong màn đêm. Cả hai đều nhìn nhau cười cho đến giây phút cuối cùng. Con bé đã đến nơi mà không phải chịu tổn thương hay cô đơn được nữa. Tầm nhìn Iris bị chao đảo, cô đi được vài bước thì ngất xỉu. Mọi chuyện đã ổn, giờ cô đã có thể đánh một giấc thật sâu.

Hình bóng của một chàng trai bỗng hiện lên, anh ta đang bảo vệ cô khỏi một thứ gì đó. Một cảm giác ấm ấp và an toàn. Cô tự hỏi chàng trai đó là ai. Không biết mình còn có thể gặp anh ta hay không. Hay tất cả chỉ là ảo giác do bản thân đã tự tưởng tượng ra khi bị chìm vào trong những cơn mê man không hồi dứt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN