Black dog (Hắc khuyển)
Chương 23 Một đêm dài
– Cuối cùng anh cũng tới. – Iris thều thào nói.
– Phải, tôi tới rồi, Iwasaki Iris.
Tại sao anh lại chỉ quan tâm đến cô ta, là do khuôn mặt ấy xinh đẹp còn tôi thì xấu xí. Tại sao cô gái đó lại có được mọi thứ. Tôi tưởng anh sẽ không giống với những kẻ khác nhưng hoá ra cũng cùng một giuộc với họ.
Nữ dị nhân gào lên trong đau khổ, những cành cây ngay lập tức lao tới tấn công Inao, bọn chúng không thể làm khó anh nhưng vì phải ôm Iris nên động tác bị chậm lại. Trong lúc đó hai cha con kia nhân cơ hội mà chạy thoát. Sau khi bị chặt đứt những cành cây cũng ngừng lại. Inao từ tư thế ôm một tay chuyển sang vác Iris hẳn lên vai phải để di chuyển nhanh ra ngoài.
– Giờ chúng ta sẽ thoát ra khỏi đây?
– Trước tiên phải tìm những người khác trước đã.
– Tôi muốn hỏi một câu có được không?
– Hỏi đi?
– Làm sao anh có thể tìm thấy tôi?
– Trực giác.
– Tôi không tin.
– Chẳng phải do cô đã gọi tên tôi sao?
– Này, anh… cởi áo ra đi, tôi cần phải… che. – Iris mặt đỏ bừng, mệt nhọc nói.
– Tôi cũng cần. – Inao thản nhiên đáp lại.
Dẫu biết là anh cũng chỉ đang mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi nhưng con gái thì vẫn cần hơn con trai. Cơ thể của Iris nóng bừng do cơn sốt còn của Inao thì lại mát lạnh dễ chịu. Da thịt hai người bây giờ chỉ cách có một lớp áo mỏng manh nên đều có thể cảm nhận được lẫn nhau sự chênh lệch nhiệt độ ấy một cách rõ ràng.
– Anh cởi ra đi mà. – Iris cố nài nỉ.
– Tôi không nhìn đâu, cô yên tâm.
– Anh đúng là đồ không biết thương hoa tiếc ngọc.
– Anh Inuyama, nãy giờ tôi đều bị dốc ngược, sắp không chịu nổi nữa rồi, anh làm ơn để tôi xuống.
– Không thể, chúng ta bây giờ cần phải tiết kiệm thời gian.
– Vậy anh có thể đổi tư thế khác.
– Không thể, thế này an toàn hơn. Tôi có thể dễ dàng quan sát và phòng thủ nếu bị tấn công bất ngờ.
– Anh cõng tôi cũng được mà.
– Lưng của cô sẽ là điểm yếu.
Có tiếng hừm lạnh bất lực phát ra từ sau lưng Inao, Iris đành chấp nhận hoàn cảnh đau khổ của bản thân mình. Một khi ra thoát khỏi đây cô sẽ trả hết lại cho anh.
Cả hai tìm kiếm hết căn phòng này tới căn phòng khác nhưng không thấy bóng dáng của ai, cho tới khi phát hiện một đường hầm dẫn đi xuống tầng bên dưới. Ngay lối vào đã có một lớp kết giới chặn lại. Khi bị Inao phá vỡ một mùi xác thối nồng nặc liền thoát ra dữ dội, nó khiến cho tất cả đều phải bịt mũi nhưng cũng không thể hoàn toàn ngăn hết lại được. Inao nhận ra mùi của Keiko và mọi người bị lẫn trong đó.
Dưới mặt sàn được rải khắp nơi một lớp vôi sống thường dùng trong khử trùng trong nông nghiệp và mồ mả. Khi đi đến cuối con đường, khoảng cách giữa các bức tường dần dãn ra và không gian không còn nhở hẹp nữa mà trở nên vô cùng rộng lớn. Một nguồn sáng lớn màu xanh lá nhạt toả ra ở chính giữa căn phòng, chỉ với một cảnh tượng mọi bí mật giờ đây đều đã bị phơi bày.
Một thân cây khổng lồ không thể nào ước lượng chính xác dộ cao nhưng ít nhất cũng to gấp mười lần thân cây lúc trước đã treo Iris lên. Nó đang quấn chặt lấy Taka, Yamaguchi, Keiko, bé gái tâm linh và cả người mẹ. Mọi người trông dường như chỉ đang ngủ, không có bất kì vết thương nào. Vì căn phòng khá tối nên chỉ khi đến gần nguồn sáng Iris mới nhận ra một thứ còn kinh khủng hơn đang ở dưới chân mình. Có hàng chục, không con số phải là hàng trăm thi thể đang phân huỷ ở dưới gốc. Hàng triệu con dòi bọ đang lúc nhúc, đua nhua chui rúc trong đống da thịt thối rữa đó. Con nào con nấy đều béo ú, mập mạp và to khủng khiếp. Những các xác trương sình xấu xí, những mảnh cơ thể hoại tử chảy dịch,…
Iris chẳng kiềm nén nổi nữa cô vội nhảy xuống khỏi vai Inao, nôn ra tất cả những gì mình có trong dạ dày ra ngoài, cho đến khi cảm nhận được vị chua lẫn đắng ngắt của dịch vị. Khứu giác thính hơn người bình thường, giờ chẳng khác nào cực hình dành cho Inao. Dù vậy anh vẫn nhảy lên trên đống xác đó để leo lên thân cây, dùng thanh katana gỡ mọi người xuống. Hình như cái cây cũng biết được điều đó, nó càng siết chặt hơn họ, đặc biệt là Keiko. Trong khi kéo con bé ra thì Inao bị tấn công nên anh đành phải nhảy xuống.
Iris nỗ lực gọi mọi người tỉnh dậy, quan trọng hơn cô lột áo thun của Taka để mặc lên trên người. Khi mở mắt ra thấy mình đang cởi trần, cậu liền hốt hoảng lấy hai tay che thân mình lại. Cơ thể cậu không có cơ bắp nhưng cũng không đến nỗi gầy. Khi bé gái tỉnh dậy, nó liền run rẩy và co cụm người lại vì sợ nhưng thay vì ở bên cạnh mẹ mình, con bé chui vào lòng của Yamaguchi, một người hoàn toàn xa lạ. Cảnh tượng trước mắt khủng khiếp đến nỗi một người bác sĩ, từng tiếp xúc với hàng trăm lần với những xác chết, lẫn không hề bị kích động khi nhìn thấy một kẻ xấu xí mập ú khoả thân như Yamaguchi cũng chịu không nổi. Nếu như đây là một cuộc thi nôn mửa thì những thí sinh đều đang tham gia rất nhiệt tình để dành lấy danh hiệu quán quân.
Hai cha con kia cuối cùng cũng xuất hiện, đứng cách nhóm của Iris chỉ hơn năm mươi mét. Người con gái đến một cành cây đọc lên vài từ gì đó, rồi một dòng nhựa sống chảy ra. Cô ta lấy nó tưới lên vết thương cha mình. Nó liền lập tức lành lại, nhưng đôi mắt phải đã không thể sáng lên một lần nào nữa.
– Tại sao các người lại nuôi Shimoku, các người không còn nhân tính nữa sao, nói đi?
Lần đầu tiên Iris thấy Inao tức giận đến vậy. Có lẽ số lượng người chết nơi đây đã ảnh hưởng đến anh.
– Tại sao ư? Bọn chúng chết vì con gái ta thì có gì phải nối tiếc chứ. Nhân tính. Các người thì biết cái gì, các người thì biết bọn ta đã phải trải qua những chuyện gì. Năm tám tuổi, Ayama đã bị tai nạn giao thông chỉ vì một kẻ say rượu, con bé đã phải sống cuộc đời thực vật trong năm năm. Cơ thể thì càng ngày càng yếu đi. Con bé đáng lẽ được sống, được vui chơi, được đi học như những đứa trẻ khác. Các người nói đi tại sao nó lại phải chết dần chết mòn trên giường bệnh cơ chứ? – Người đàn ông thống khổ gào khóc.
– Đó không phải là lí do để giết người. – Inao phẫn nộ. – Bọn họ cũng có người yêu thương, cũng có gia đình, giống như các người.
– Ta không quan tâm, chỉ có Ayama mới là điều quan trọng nhất. Chỉ còn một chút nữa thôi, Shimoku sẽ ra trái, đến lúc đó mọi thứ sẽ được hoàn tất. Lúc đó bọn ta sẽ không cần phải giết người nữa. Vậy nên ta không cho phép các ngươi hòng phá hỏng nó.
Những cái rễ cây càng lúc siết chặt lấy Keiko, nó ra sức hút lấy lượng yêu khí dồi dào từ cơ thể nhỏ bé ấy. Con bé khổ sở gào lên trong đau đớn, cố vùng vẫy thoát ra trong vô vọng.
– Đúng là may mắn, gặp được một nguồn dinh dưỡng như thế này. Là một tiểu yêu. Đúng là quá may mắn.
Người đàn ông vui mừng nhìn vào quả của Shimoku đang lớn dần lên ở chính giữ thân cây. Nó căng mọng và đỏ tươi như chính màu máu của những người đã bị giết. Inao vội leo lên cố cứu Keiko, nếu cứ tiếp tục con bé sẽ chết. Những cành cây nhanh chóng ngăn cản lại việc đó. Ayama vội vàng cầu xin:
– Làm ơn, chỉ một chút nữa thôi, tôi xin anh, tôi sẽ được trở lại như người bình thường. Tôi không muốn phải chịu đựng hình dạng này thêm một giây phút nào nữa.
Inao không bận tâm đến những lời nói đó, anh vẫn tiếp tục cố cứu Keiko. Shimoku là một loài yêu thực vô cùng nguy hiểm. Nó hấp thụ mọi nguồn sống để cung cấp dinh dưỡng cho cây mẹ để thực hiện sinh sản bằng mọi cách. Thật không ngờ một cái cây Shimoku loại có thể xuất hiện ngay trên lãnh địa của gia tộc Inuyama trong gần năm năm. Thực sự thì sức mạnh của gia tộc Inuyama đã suy yếu đến mức như vậy rồi sao.
– Cô là nhà văn Aida Ango.
Taka bất ngờ bước lên nói, đối mặt trực diện với cô gái. Cậu lúc đầu có hơi sợ hình dạng của cô nhưng so với những thứ xung quanh đây thì vẫn không chưa là gì hết.
– Tại sao cậu biết? – Ayama bất ngờ đáp lại.
– Tôi thực sự đã là một fan hâm mộ của cô, “Cái chết của bản ngã” là tác phẩm tôi yêu thích nhất. Nhưng tại sao cô lại là một người độc ác đến như vậy?
– Vậy chắc cậu cũng nhận ra, rằng nhân vật chính Moriko thực ra chỉ là một cái tên thay thế cho tôi thôi có phải không? Aida Ango, Moriko và Ayama chỉ là những cái tên, thực chất chỉ là một người. Một kẻ đã giết những kẻ khác để cho bản thân được sống.
– Tôi không tin. Moriko không phải như vậy, đến cuối cùng cô ấy vẫn mong có ai đó kéo mình ra khỏi địa ngục tội lỗi.
– Tại sao cậu lại cho rằng như vậy? Tôi chỉ là một kẻ xấu xí, từ diện mạo cho đến cả tâm hồn. Một kẻ luôn bị mọi người ghê tởm thì làm gì có ai lại muốn cứu tôi. – Ayama ôm mặt khóc nức nở.
– Nếu bây giờ cô dừng lại, mọi thứ vẫn chưa phải là quá muộn. – Taka cố gắng khuyên giải.
– Không bây giờ đã là quá trễ rồi. Đi đi, tôi không muốn giết cậu. Hãy mang tất cả mọi người của cậu đi đi. Shimoku chỉ cần đứa bé gái kia là đủ rồi.
– Con không được để bọn chúng đi, phải giết hết bọn chúng nếu không nơi này sẽ bị lộ ra.
– Như vậy đủ rồi ba, vậy là đủ rồi, một trăm mười ba người là quá đủ rồi.
Đau quá, tại sao cơ thể lại đau đến như vậy. Cha ơi, mẹ ơi con đau lắm. Trời tối quá, con không thấy gì hết, nơi này cũng lạnh lắm. Con không còn sức để cử động được nữa. Con không biết mình đang ở đâu nhưng làm ơn đến cứu con với, con sợ lắm. Con xin lỗi vì đã to tiếng khi phản đối hôn sự với phân gia nhà Inuyama. Con xin lỗi vì lúc nào cũng ương bướng, con hứa sẽ không trốn đi chới nữa, con hứa lần sau con sẽ ngoan hơn, con hứa lần sau sẽ vâng lời. Con xin lỗi, con xin lỗi nhưng con sợ lắm, cha ơi! Làm ơn cứu con!
Những tia sáng yếu ớt đột nhiên lọt qua lớp vỏ cây dày xoá nhoà đi màn đêm trước mắt, một bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm lấy Keiko kéo mạnh ra khỏi sự trói buộc rồi ôm vào lòng. Inao cắt đứt những thứ dai dẳng đang cố muốn níu giữ cơ thể con bé ở lại.
– Ổn rồi, có anh ở đây, đừng khóc nữa.
– Sao người lại đến muộn chứ, ta sợ lắm. – Keiko siết chặt lấy cổ của Inao nức nở, đây là lần đầu tiên con bé cư xử đúng với tuổi của mình trước mặt anh.
– Mọi chuyện giờ không sao rồi. – Anh vỗ nhẹ lưng, trấn an con bé rồi nhảy xuống phía dưới.
Người đàn ông giận dữ hét lên, mọi thứ ông ta hằng chờ đợi đang bị tước mất trước mắt với sự bất lực. Ông ta vội hái trái Simoku dù nó vẫn chưa được chín hoàn toàn đưa cho con gái mình, ông muốn Ayama ăn nó. Nhưng ngay khi chuẩn bị cắn xuống thì Iris không biết từ lúc nào đi tới dùng tay gạt văng ra.
– Đừng ăn. Cô nhìn thấy mà phải không? Không phải ai cũng có thể nhưng cô thấy điều đó mà phải không?
Iris chỉ tay về phía gốc cây khổng lồ kia, những linh hồn của hàng trăm người vẫn đang ở đó. Đang bị găm chặt vào thân cây. Họ than khóc trong đau đớn, rên rỉ trong thống khổ, tiếng ai oán chưa bao giờ dừng lại dù chỉ là một khoảng khắc.
– Tôi thấy. – Ayama trả lời, đôi mắt cô ngấn nước.
*Táp*
Bàn tay Iris tát thật mạnh vào mặt Ayama, lòng bàn tay xượt qua những cái vẩy cứng kiến da thịt bị rách chảy máu. Cô dùng hết sức lực của mình cố gắng nắm lấy cổ áo Ayama nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy.
– Ai cho họ được sống, ai cho họ được sự tự do ngay cả việc có thể chết như bình thường, cô cũng tước đi mất. Ai cho họ sự công bằng?
– Cô thì biết gì, ngay từ đầu, cô đã có tất cả, ngay cả anh ấy cũng thích cô. Người như cô thì làm sao hiểu được tôi.
*Táp*
Iris tát Ayama thêm một lần nữa, vết rách lại rộng ra đau đớn.
– Cô chỉ là một kẻ thấp kém, chỉ biết lôi hoàn cảnh của mình ra để làm cái cớ. Có thể từ khi sinh ra tôi đã hơn hẳn người khác nhưng cô nghĩ cuộc đời tôi chỉ có hạnh phúc thôi ư. Cô đã từng nghĩ vì sao tôi lại có tử nguyền trên người chưa? Cô có từng nghĩ đây mọi chuyện sảy ra như thế này là do lỗi của cô chưa?
Người đàn ông vẫn đang điên cuồng tìm trái Shimoku dưới đất, trông bộ dạng hớt hải, lo lắng luống cuống đến tội nghiệp. Khi quay lại ông thấy con gái mình đang ngồi khóc trên mặt đất đối diện với kẻ có thể nói là đã gây nên tất cả chuyện này. Nếu cô ta không mang người con trai kia theo cùng mọi thứ sẽ trở nên như vầy.
– Ăn đi con, chúng ta đã làm đến mức này, không thể lui được nữa. Con đừng nghĩ nhiều, mọi tội lỗi đều do ba, là ba đã giết những người kia.Con vẫn là một người con gái ngây thơ và đáng yêu. Chỉ cần ăn nó cơn ác mộng này sẽ chấm dứt. – Ông ta vội vàng phủi sạch vết bẩn trái Shimoku.
– Đừng ăn, cô đã là quá muộn để trở lại nhân dạng. Bây giờ cô ăn thì sẽ chỉ trở thành một cái cây Shimoku khác mà thôi. – Inao bất ngờ xuất hiện nói, Keiko vẫn còn bám chặt trên cổ anh.
– Nói dối. Người phụ nữ ấy đã nói rằng con bé sẽ có thể bình thường sau khi ăn trái Shimoku lần thứ hai.
– Ông còn chưa nhận ra sao, Shimoku đã kí sinh trên khắp cơ thể cô ấy rồi. Không còn cách nào để cứu được nữa. Giờ chỉ còn là vấn đề thời gian cho đến khi cô ấy bị biến đổi hoàn toàn mà thôi.
– Không, không phải như vậy, ta không tin, Ayama ăn đi con. Ăn đi con.
Người con gái giờ đây không còn biết mình nên làm gì, lương tâm, tội lỗi, mọi thứ cô đã vất bỏ giờ lại đang giằng xé bên trong. Tất cả những gì cô đã làm là để đạt được đều gì chứ. Đã chẳng còn con đường nào để quay lại nữa. Khi nghe những lời thúc dục liên tục từ cha mình, cô muốn đặt cược một lần. Nhưng có vẻ lần này bản thân đã cược sai. Cơ thể đau đớn vì da thịt bị rách toạc, từ chân và tay những chân rễ bắt dầu mọc ra cắm xuống lòng đất. Ayama kêu gào thảm thiết. Mọi thứ sai rồi, từ khi bắt đầu mọi thứ đã là sai rồi.
– Ayama, con sao rồi? Trải lời ba đi con.
– Cô ấy đã không còn loài người nữa.
– Anh tính làm gì? – Iris hỏi khi thấy Inao nắm chặt thanh kiếm trong tay.
– Tôi phải giết cô ấy trước khi trở thành một Shimoku hoàn chỉnh.
– Các người tính làm gì Ayama của ta. Nó có là gì thì cũng là con gái ta, đừng hòng đụng tới nó.
– Ông không thấy cô ấy đang đau đớn sao, thứ Ayama cần là sự giải thoát.
– Giết… tôi… đi… làm ơn… giết… tôi đi…
– Không Ayama, còn ba thì sao, ba không thể sống thiếu con.
– Làm… ơn… giết… tôi… đi.
Inao đưa Keiko cho Iris, anh dặn cô hãy quay mặt đi và che tai lại, nhất quyết đừng nhìn lại phía sau. Cô không biết chuyện gì đã sảy ra sau đó, chỉ nghe được rất rõ tiếng thét vô vọng của người đàn ông dù đã bị xuyên quá lớp thịt của bàn tay. Iris khóc.
Inao bế cả Iris lẫn Keiko lên, đi lên trên mặt đất. Cả ba im lặng không nói với nhau câu nào. Cô không thể nói Inao tàn nhẫn nhưng anh quá lạnh lùng, điều đó khiến cô sợ hãi.
Nhóm của Taka đã rời đi từ trước giờ đã đi đến trước cửa tầng hầm. Đến lúc này họ mới phát hiện ra Iris không đi cùng. Nhưng thực sự chẳng ai một muốn quay lại cái chốn địa ngục ấy lần nữa. Họ chỉ còn cách chờ đợi. Người phụ nữ kia thì vội vàng bỏ chạy, bỏ cả con ruột của mình phía sau. Có tiếng bước chân phát ra ngày càng gần. Không phải tự màn đêm phía sau mà là từ cầu thang bên trên. Cái bóng đổ dài xuống dưới là của một người đàn ông.
– Tôi được báo là có người bị kẹt ở dưới này, thì ra là mọi người.
– Chú quản gia, thật may quá, chú…
Yamaguchi vội vàng cản Taka lại, kéo cả hai lùi về sau. Cô nhận ra, kẻ đã đánh ngất mình và mang xuống đây chính là hắn.
– Thật tiếc làm sao, vậy mà tao còn tưởng vẫn lừa được như con đàn bà ngu ngốc kia chứ.
Người quản gia cười nham hiểm, ông ta lấy thứ đang giấu sau lưng ra, là thanh tanto của Iris nhưng trên lưỡi của nó đã bị dính máu tươi.
– Thật là một thanh kiếm sắc bén. Cầm thôi đã có cảm giác hưng phấn rồi, thật là muốn dùng nó để xẻ thịt tụi mày quá.
– Ông rốt cuộc là gì chứ?
– Tao chỉ là một sát thủ được thuê để giết mấy con chuột nhắt như tụi mày thôi.
Hắn chém xuống xượt vào cánh tay phải Taka làm cậu ngã xuống sàn.
– Phản xạ nhanh lắm nhưng cũng chỉ có thế thôi. Đầu tiên là cái tai hay cái mũi nhỉ?
Khi lưỡi dao chuẩn bị hạ xuống, một cục đá phóng tới đạp vào đầu tên sát thủ. Hắn tức điên liên quay lại thì thấy một thân hình nhỏ nhắn đang run rẩy.
– Tao không ngại giết trẻ con đâu, nhưng nếu muốn thì tao có thể giết mày trước luôn.
Taka bất ngờ ôm chặn hắn lại, hét lên:
– Chạy trước đi.
– Chẳng một đứa nào có thể thoát được đâu. Ngoan ngoãn chết thì đỡ phải đau đớn hơn không.
Lưỡi dao đâm xuyên quan bàn tay trái của Taka ngọt xớt, hắn đè cậu ra đâm thêm nhiều phát nữa, cho đến khi tay cậu nát bấy. Càng nhìn thấy độ sắc bén của thanh đoản kiếm, hắn càng phấn khích. Yamaguchi gần như bất lực khi chứng kiến cảnh đó, cô tận dụng thời gian mà Taka câu được ôm lấy bé gái chạy thật nhanh ra ngoài.
– Thật là một chàng trai can đảm, nhưng ai sẽ cứu mày bây giờ đây. Làm người đừng làm tốt quá. Nếu có kiếp sau thì mày hãy nhớ lấy.
Tên sát nhân xoay cầm ngược chuôi kiếm rồi nhắm thẳng vào cổ họng Taka. Nhưng trước khi làm được vậy, hắn đã bị đá văng bay về phía sau.
– Taka em ổn chứ?
Iris chạy tới đỡ lấy cậu. Cô vội cởi áo mình đang mặc ra quấn chặt lấy bàn tay trái để cầm máu.
– Thằng khốn, tao sẽ giết mày. – Hắn lao tới Inao như một con mãnh thú.
Đá người bay lên không trung là có thật, vì Taka đã được chứng kiến tận mắt không chỉ một mà tới bốn lần.
– Tôi không muốn giết người nên hãy dừng lại tại đây.
Inao dễ dàng tước lấy thanh kiếm của tên sát thủ, khiến lòng tự trọng của hắn chạm đến giới hạn. Bây giờ chỉ còn muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt.
– Thanh tanto không phải là thứ được sử dụng như vậy.
– Kiếm được làm ra không phải để giết người thì để làm gì. Tốt nhất là mày nên trả nó cho tao trươc khi tao nổi điên lên.
– Nó ngay từ đầu đã là thứ thuộc về tôi.
Inao dứt khoát cắt đứt tay trái của tên sát thủ, hắn lăn đùng ra trên nền đá lạnh ngắt, kêu gào đau đớn khóc lóc như một đứa trẻ. Nhưng Inao không giết tên đó, anh chỉ để mặc mà mang mọi người lên trên mặt đất.
Không một ai đáp lại tiếng kêu của hắn, ngoại trừ con vật mà tên sát thủ đã cho ăn hằng ngày bằng thịt người. Con chó Ngao Ý, hắn đã thả ra lúc nãy để rượt đuổi người phụ nữa kia, đi tới. Nó ngửi, liếm láp lên vết thương đang rỉ máu.
– Đúng rồi, tới đây chó ngoan, tới đây, mang tao lên trên.
Đột nhiên cặp hàm to khoẻ cắm chặt vào cổ họng tên sát thủ, không có chút nhân từ, không chút do dự. Đúng là hắn là kẻ đã cho nó ăn mỗi ngày nhưng chính hắn cũng là kẻ liên tục dùng nó làm miếng thịt để thử vũ khí. Hắn không phải chủ nhân của nó, chủ nhân của nó chỉ có một, là cô bé tên Ayama ngây thơ, trong sáng. Lúc nào cũng dắt nó đi dạo vào sáng sớm và vuốt ve chiều chuộng nó. Cô bé ấy không hiểu vì sao đã không chịu bước ra khỏi nhà từ mười năm trước. Đã rất lâu lâu rồi cả hai đã không còn chơi đùa với nhau nữa, nhưng nó tin chỉ cần ngoan ngoãn chờ đợi rồi một ngày mọi thứ sẽ trở lại như cũ. Sau khi kẻ dưới đất đã chết nó lặng lẽ đi xuống phía dưới lòng đất, nơi chủ nhân thật sự đang ở đấy.
Nhóm của Iris nhanh chóng gặp lại Yamaguchi. Họ mừng rỡ ôm lấy nhau. Mẹ của đứa bé gái đã chết, khuôn mặt bị biến dạng hoàn toàn bởi vết cắn của thú dữ. Con bé nhìn mẹ mình ở dạng linh hồn nhưng nó vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.
Yamaguchi băng bó sơ cứu cho mọi người, nặng nhất vẫn là Taka cậu cần phải đến bệnh viện để khâu lại những vết thương trên bàn tay. Tất cả thu dọn hành lí rời đi, trước khi bước ra khỏi cánh cổng, một nguồn nhiệt khổng lồ bốc lên. Không khí khét lẹt mùi khói và đồ vật cháy xém. Iris nhìn vào ngọn lửa hung dữ đang nuốt trọn lấy căn biệt thự. Người cha đã tự thiêu theo con gái, ông ta đã không còn thứ gì luyến tiếc trên đời này nữa. Tình yêu quá lớn dành cho con gái mình đã khiến cho ông chọn sai cách. Xe cứu hoả cũng tới ngay sau đó nhưng tất cả cũng chỉ còn là đống tro tàn. Những linh hồn bị rành buộc dưới thân cây Shimoku đã được giải thoát. Họ bay lên bầu trời rồi tan ra thành những hạt ánh sáng hoà vào cùng những vì sao.
Nhóm Iris ngồi bên ngoài ghế chờ của bệnh viện chờ Taka, cô có thể nghe rõ tiếng la hét vì sợ kim tiêm của cậu. Cũng may do chỉ bị thương ở phần mềm nên chỉ cần khâu vết thương lại là được. Bây giờ mới là bảy giờ tối, họ cần phải tìm một chỗ ngủ qua đêm. Iris mệt mỏi ngồi dựa vào vai Yamaguchi, Keiko và Inao thì ở dãy ghế phía sau. Cô nhìn vào đứa trẻ vừa mất mẹ bên cạnh mình. Con bé điềm tĩnh đến lạ thường. Iris chuyển qua bắt chuyện để chắc chắn rằng con bé thực sự ổn.
– Em tên gì?
– Satou Gin.
– Chị gọi em là Gin nhé.
– Vâng.
– Em bẩm sinh đã thấy được những thứ thuộc về thế giới bên kia rồi sao?
– Không phải, sau một lần suýt chết đuối em mới thấy.
– Lúc đó em đang chơi một mình dưới nước sao? – Yamaguchi cũng bắt đầu tham gia vào.
– Không phải, đó là một lần mẹ đã cố giết em, sau khi cha bỏ đi với người phụ nữ khác.
Khi nghe thấy thế cả hai đều giật mình. Gin vẫn bình thản nói ra như thể đó chẳng phải là một chuyện gì nghiêm trọng.
– Em có người thân để liên lạc không? Chị sẽ gọi cho họ.
Gin lắc đầu.
– Em sẽ xin vào cô nhi viện nào đó.
Thực sự chuyện gì đã xảy ra với đứa bé này vậy. Con bé gần như chẳng quan tâm gì về bản thân. Giống như Gin chỉ cần có thể tồn tại trên thế gian này là được. Sự kiên cường quá mức này của đứa bé khiến người lớn cũng phải lo lắng. Iris định giơ tay vuốt tóc Gin nhưng con bé tránh né.
– Chị xin lỗi, em không thích sao?
– Không phải, chỉ là em không muốn chạm vào lời nguyền trên người chị.
– Ừm, chị xin lỗi.
Thay vì Iris, Yamaguchi là người vỗ về và cho con bé ngủ trong lòng mình. Như phản ứng của những người bình thường đến bây giờ Yamaguchi vẫn còn bị sốc vì chuyện vừa rồi. Vẫn còn có một thế giới khác tồn tại song song cùng với thế giới loài người. Một thế giới mà khoa học không thể nào có thể giải thích.
Cơ thể Iris nóng bừng lên, mồ hôi đổ ra ướt đẫm áo, cô nghĩ mình cũng nên nhập viện ngay bây giờ luôn thì hơn. Một thứ mát lạnh và mềm mại bất ngờ chạm vào trán khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. Khi mở mắt ra Iris thấy Inao đang ở trước mặt mình, bàn tay anh ta đang chạm vào vết thương trên trán cô. Ánh mắt ấy thật sự rất dịu dàng, dường như thế giới bây giờ chỉ còn tồn tại mỗi hai người mà thôi. Inao có chuyện cần nói nên hai người đi ra bên ngoài, ngồi xuống ghế đá dưới một cái gốc cây. Thực sự thì sau khi Ayama chết, cả hai đã chẳng nói với nhau câu nào.
– Gia tộc Inuyama sẽ lo chuyện Shimoku nên cô không cần phải lo lắng gì với bên cảnh sát.
Iris im lặng không đáp.
– Cô cũng không cần phải lo lắng về lời nguyền ngày mai chúng ta sẽ đến Shiga, nếu nơi đó cũng không được thì… ông nội tôi sẽ giúp cô.
– …
– Cô đang giận tôi sao?
– …
– Iwasaki.
– …
– Iris.
Giọng anh trầm ấm gọi tên cô. Nhưng Iris lại co người lại hơn ôm chặt đầu gối che giấu đi khuôn mặt mình.
– Iris. – Anh lại gọi cô thêm lần nữa.
– Sao anh lại phải giúp một người hoàn toàn xa lạ như tôi đến thế. Anh đâu cần phải làm vậy. Tôi sợ anh.
Chỉ còn tiếng gió đêm thổi qua giữa hai người. Dưới ánh đèn vàng nhạt khuôn mặt Inao vẫn vậy, vô cảm và lạnh lùng.
– Tôi cũng không hiểu nổi mình nữa.
– Tại sao anh lại để cho Ayama ăn trái Shimoku để rồi giết cô ấy chứ? Anh đã có thể ngăn cản nhưng tại sao lại không làm. – Iris trách móc.
– Dù không phải là tôi thì cô ấy cũng sẽ bị người khác giết. Đó là số phận của những người bị Shimoku kí sinh. Nhưng cô ấy đã nở một nụ cười và nói cảm ơn. Cái chết đôi lúc cũng là sự giải thoát.
– Tôi cũng như vậy?
Dù cho Iris sẽ quên mất Inao, anh cũng nhất quyết không để chuyện đó sảy ra với cô. Chỉ cần cô còn sống, còn cười nói dưới cùng một bầu trời này là đủ. Cái cảm xúc này, anh không biết nên gọi tên nó là gì. Bàn tay Inao vô thức vươn ra chạm vào cục u trên trán cô gái.
– Cô nên bôi thuốc cho nó.
– Anh trả lời tôi đi. Rồi tôi sẽ chết như vậy sao?
Iris ngẩn đầu lên, cô không ngờ Inao lại đang ở sát với khuôn mặt mình đến vậy. Đôi môi anh hôn lên vào mô bàn tay trái đang đặt lên trán mình. Từng hơi thở nóng hổi nhẹ nhàng phả vào khuôn ngực kia.
– Hai người… hai người dám hôn nhau…
Keiko bỗng nhiên xuất hiện, mặt con bé đỏ bừng nhìn hai người.
– Cái này đâu gọi là hôn. – Iris trả lời.
– Inao, ngươi là tên lăng nhăng, bắt cá hai tay. – Keiko bật khóc chạy đi.
– Anh đi dỗ con bé đi. Dù gì con bé cũng là hôn thê của anh. Đừng để Keiko hiểu lầm.
Inao đuổi theo đến nơi thì thấy cơ thể nhỏ nhắn ấy đang khóc nấc đằng sau một bụi cây. Anh không giỏi dỗ nên chỉ đứng nhìn. Mất khoảng một lúc cho đến khi Keiko hết kiên nhẫn.
– Sao ngươi… không… nói… gì?
– Sao em lại khóc?
– Còn không phải vì tại ngươi, tên bắt cá hai tay.
– …
– Ngươi còn không thèm biện minh.
– Anh với Iwasaki không phải mối quan hệ đó.
– Có ngốc mới tin. Dù gì thì ta cũng là vợ cả. Chị ta cùng lắm chỉ được làm vợ hai thôi.
– Sau khi lời tử nguyền của cô ấy được giải, bọn anh sẽ không còn gặp nhau nữa.
– Thật không?
– Keiko, em nói là biết một cách có thể loại bỏ lời nguyền đó mà phải không?
– Khi nói ra thì ngươi và chị ta sẽ không còn gặp nhau nữa?
– Ừm.
– Dễ lắm chỉ cần chặt cánh tay đi là xong.
Inao bỗng im lặng không nói gì, lẳng lặng quay vào bên trong. Keiko đột nhiên cảm thấy mình bị bỏ rơi.
– Này, ngươi giận đấy à? Ta nói gì không đúng sao? Nè, chẳng phải chặt tay đi là xong rồi sao? Nè, nè, nè,..
Vết thương của Taka đã được khâu xong, rất may là cậu không nhất thiết phải nhập viện. Inao cũng quay lại vào trong nhưng Keiko không đi cùng. Mọi người quyết định qua đêm tại một khách sạn gần đó rồi sáng mai sẽ đến Shiga. Iris không biết mình có nên tin tưởng vào Inao nữa hay không. Cô muốn Taka và Yamaguchi quay về Hokkaido, như vậy bản thân có bị gặp chuyện gì cũng không cần phải còn thấy có lỗi như lúc này nữa. Nhưng họ không chịu. Gin cũng đi cùng vì Inao nói là ở đó sẽ có người lo cho con bé.
Inao và Taka ở một phòng. Iris, Yamaguchi, Gin và Keiko ở một phòng. Iris không biết nên làm gì với hai đứa nhỏ. Gin đã có Yamaguchi, còn Keiko thì con bé đang tỏ ra ghét cô.
– Chắc là em thích Inuyama nhiều lắm?
Keiko không đáp chỉ gật đầu nhẹ.
– Chị không cướp anh ta đâu, chị cướp không nổi?
Tại bên phòng bên cạnh, Taka đang nhìn bàn tay trái đáng thương của mình, cậu đã uống thuốc giảm đau nhưng có vẻ nó vẫn chưa có tác dụng. Inao cũng nhìn vào bàn tay trái mình, sau đó nắm chặt lại luồn vào trong chăn.
– Anh là Inuyama đúng không?
– Ừm.
– Cám ơn vì đã cứu tôi.
– Ừm.
– Tôi xin lỗi vì lúc đầu có tỏ ra khó chịu với anh.
– Ừm.
– Anh thích chị tôi hả?
– …
– Không thích thì cũng nên trả lời chứ. Anh lại khiến tôi khó chịu rồi đấy.
– Ừm.
– Bộ anh chỉ biết có “Ừm” thôi sao?
– Cậu nên ngủ sớm.
Taka như muốn tức điên lên. Ở với cái con người này một lúc nào đó cậu sẽ không kiềm chế được mà nổi đoá lên mất. Đêm nay không một ai trong số họ có thể ngủ ngon. Vì đau đớn xác thịt, vì lời nguyền, vì ám ảnh bởi những chuyện đã xảy ra đêm nay hay vì phải suy nghĩ ngày mai sẽ phải làm những gì. Nhưng tất cả đều mong ước chung một điều, bình minh hãy đến thật nhanh, đến để xua tan bóng tối đang ngự trị nơi đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!