Black dog (Hắc khuyển) - Chương 29 Tôi xin lỗi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Black dog (Hắc khuyển)


Chương 29 Tôi xin lỗi


Trên áo người cô gái kia có máu của em gái anh, còn có mùi của hai kẻ lạ và một mùi thối của thứ chất nhầy màu trắng nhớt nháp. Ito kể lại những chuyện mình đã trải qua cho chàng trai trước mặt nghe. Sự phẫn nộ trong anh lên đến đỉnh điểm, gương mặt tối sầm lại.

– Keiko chuyện về Nara anh nhờ em.

Hình bóng của Inao biến mất ngay khi vừa dứt lời, anh bỏ lại hai cô bé vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa sảy ra. Ito không biết làm gì hơn là tiếp tục đến nhà Inuyama, trong suy nghĩ điều cô sợ nhất sau khi tỉnh dậy là chính tay mình đã giết Kikyo.

Trên đường theo dấu từ mùi máu, Inao thấy một đống bê tông đổ nát hoang tàn, tiếng kêu khóc, mùi máu và lửa cháy, tất cả bị phá huỷ chỉ bởi sức mạnh của một kẻ duy nhất. Anh thề sẽ giết sạch lũ nhện. Bóng người con trai nhảy qua các mái nhà nhanh chóng biến mất.

Kikyo lờ mờ tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm dưới đất, hai tay đã bị khoá chặt ra sau, Kou thì ở đối diện cách nhau khoảng hai mét, cả người bị trói vào cột nhà. Nơi đây trông giống như một ngôi nhà hoang cũ kĩ, xunh quanh hiện có ba kẻ đang đứng canh giữ họ, một trong số đó là tên đã bắt cóc cô và Kou. Hắn lúc này đã cởi bỏ lớp áo choàng, thân hình cao lớn nhưng gầy gò, chân tay dài thòng, mái tóc dựng đứng nhọn hoắc xấu xí. Hắn lè cái lưỡi kinh tởm ra liếm đống vũ khí bằng kim loại của mình, cách hắn nhìn khấn khích như một tên tâm thần. Phần nửa tóc trái bị cạo trọc có xăm một chữ “lục”.

Một kẻ thứ hai thì ở chính giữa căn phòng, là một phụ nữ xinh đẹp sắc xảo, bộ váy da ngắn cũn cỡn bó sát da thịt tôn lên đường cong gợi cảm. Cô ta đang điều khiển những tấm vải lụa màu trắng mềm mại quấn quanh thứ gì đó ở trước mặt, nó có hình dạng giống một cánh tay. Kẻ còn lại Kikyo chỉ có thể cảm nhận được hơi thở và sự tồn tại mà không thấy được hình dạng, vì hắn chỉ ngồi im trong bóng tối.

Cánh cửa đột nhiên được mở ra, một tên khác nữa lại xuất hiện, bộ dạng khổ sở bước vào. Hắn chật vật ôm cánh tay trai đứt lìa của mình. Lớp áo trên ngực bị rách toạc lộ ra chữ “ngũ”.

– Cuối cùng cũng thoát khỏi con quái vật đó. Cứ tưởng hôm nay phải gặp ông bà rồi chứ. – Tên mới tới nằm vật xuống đất thở dốc.

– Ngươi chắc không dẫn con bé đó đến đây chứ. – Tên đầu nhọn hỏi.

– Tất nhiên là không. Với lại có kết giới, con bé ấy không thể tìm ra được nơi đây đâu. Yên tâm đi.

Kẻ điều khiển dải lụa nghe thấy thế bực mình lên tiếng:

– Một kẻ chỉ còn lại cái tay, một kẻ thì bị mất tay. Các ngươi đúng là làm xấu hổ cái tên “Bát Chấn”.

– Đừng có ở đó mà nói càn, ngay cả cô gặp cũng chưa chắc toàn mạng đâu. Đồ tiểu tam.

– Im miệng.

Một dải lụa lao tới quấn chặt cái tên bị mất cánh tay, hắn đau đớn kêu lên, liên tục xin tha.

– Ta chỉ trọc thôi mà Mai. Ta xin lỗi mà. Mai,.. Mai… buông ra đi, ta sắp chết rồi.

– Cái tên Susumu này, đã biết là không nên trọc tới Mai mà vẫn không chừa.

– Ngươi thì hay lắm Ryo, ta cứu ngươi một mạng mà giờ nhìn ta sắp chết không cứu, còn ở đó mà nói.

– Thôi Mai, cái tên Susumu ấy nói vậy chỉ vì cô đứng thứ ba trong Bát Chấn thôi, chứ không có ý gì đâu. Tha cho hắn đi.

Tấm lụa nhanh chóng được dãn ra sau đó bao bọc vết thương của Susumu, cánh tay cũng dần được hình thành lại. Kẻ nãy giờ được quấn trong dải lụa cũng bước ra, mái tóc tím nhạt cũng với nụ cười ma mị, hắn nhìn những kẻ trong căn phòng.

– Thật vui khi có thể gặp lại mọi người. Mai, cô cứu tôi đây lần nữa rồi. Càng lúc tôi càng yêu cô mất thôi.

– Đồ điên.

– Lúc cô mắng cũng thật xinh đẹp. Trái tim này mãi mãi thuộc về một mình cô thôi.

– Cái tên Hideo này lại lên cơn. – Susumu ngán ngẩn nói.

– Ôi ya, cô gái của chúng ta tỉnh rồi. – Ryo phát hiện ra Kikyo đang lén nhìn bọn họ.

Hắn chầm chậm đi tới, cầm trên tay một con dao nhỏ, ngồi xổm xuống trước mặt cô.

– Ta thích ánh mắt đó, ánh mắt khinh bỉ và ghê tởm. – Ryo hú lên khấn khích, nước miếng trong miệng hắn không kiểm sát được mà chảy ra ngoài, như con thú đói khát nhìn thấy thức ăn mà thèm thuồng. – Ta thích cái cảm giác khi được hành hạ kẻ mang ánh mắt đó, ta sẽ khiến chúng phải cần xin ta tha mạng. Tốt lắm, tốt lắm thật là khấn khích mà.

– Xem ra tên Ryo này mới mà kẻ đang lên cơn, chứ không phải ta.

– Ngươi muốn làm gì? – Kikyo sợ hãi hét lên.

Ryo càng thêm thoả mãn, hắn dùng dao cắt đứt từng cúc áo của cô gái, vạch ra làn da thịt trắng muốt, mịn màng rồi liếm lên chỗ thịt non mềm nhất. Kikyo ghê tởm tất cả chúng.

– Tên xấu xí, thả cô ấy ra. – Kou nghe thấy tiếng hét tỉnh lại.

– Chúng ta lại có thêm khán giả rồi, vậy thì càng vui.

Ryo cởi lớp áo duy nhất mình đang mặc, lộ ra làn da trắng xanh sần sùi, đầy sẹo. Kikyo càng kêu gào, càng chống trả hắn càng thích thú. Bàn tay thô thiển bắt đầu luồn vào bên trong.

– Tôi xin các người đấy, các người chỉ cần tôi thôi mà, hãy thả cô ấy ra. Tôi sẽ đi theo ấy người. Làm ơn, tha cho cô ấy, làm ơn,… làm ơn,…

Cổ họng Kou khô khốc, đau đớn vì kêu gào cầu xin nhưng bọn chúng từ đầu đã không phải là người, chúng chẳng những không cản tên Ryo lại mà còn cười nói trên sự đau khổ tuyệt vọng ấy. Anh cố vùng vẫy thoát khỏi sợi dây trói, mặt nhám của dây thừng cứa vào da thịt mềm yếu, máu theo đó chảy ra không ngừng nhưng anh mặc kệ vì lúc này anh chẳng còn thấy đau nữa. Cô gái ấy vì anh mới dính vào chuyện này, anh luôn luôn là gánh nặng của người khác, anh luôn là kẻ lôi người khác vào những chuyện bất hạnh. Kou gào khóc trong bất lực nhìn người con gái trước mặt bị lăng nhục.

– Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, đáng lẽ cô không nên gặp tôi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi,… tôi xin lỗi,…

– Đúng rồi, gào khóc đi, ta yêu chúng, thật là những âm thanh đó mới đáng yêu làm sao… Kha kha kha.

Tên Ryo cười rú lên sung sướng, những bức tường vang vọng lại tiếng cười ghê tởm đó càng khiến cho người ta phải uất hận. Hắn ngồi lên người Kikyo bắt đầu mở cúc quần phía bên dưới nhưng khi chỉ vừa kịp chạm vào thì một phi tiêu nhỏ phóng tới cắm sâu vào mô bàn tay hắn.

– Shin, ngươi muốn gì? – Ryo đau đớn, gầm gừ nhìn về phía bóng tối, tay ôm lấy vết thương.

– Ngươi ồn quá rồi đấy. – Đó là một giọng đàn ông trầm, khi nó vang lên dù chẳng có cảm xúc gì nhưng lại cho một cảm giác đe doạ vô cùng lớn.

– Vậy thì ngươi đi ra ngoài đi, cố ý phá hỏng trò vui của người khác, ngươi không thấy mình mới là tên cần biến đi sao?

Một phi tiêu nữa phóng ra, ngay chính giữa trán hắn, chỉ một chút nữa thôi nó đã cắm xuyên qua bộ não đần độn ấy nếu như Mai không kịp dùm dải lụa cản lại. Ryo kinh hãi không dám nói gì nữa, hắn luyến tiếc nhìn cơ thể xinh đẹp mềm mại kia như con linh cẩu luyến tiếc nhìn miếng thịt ngon nhưng không thể ăn được vì sư tử đã chiếm mất. Mai nở nụ cười khinh bỉ tên chết nhát rồi đỏng đảnh bước vào trong chỗ của Shin, những người bên ngoài nghe được vài câu tán tỉnh của người phụ nữ rồi im bặt, không ai biết bọn họ làm gì cũng chẳng ai dám bước vào đó.

– Ryo, ngươi chỉ là một con thằn lằn thôi, đừng có mà đụng vào Shin. – Hideo đứng bên cạnh vỗ nhẹ vai hắn.

– Tên đó chỉ hơn ta hai cấp, nếu như chúng ta hợp lại giết hắn thì hắn cũng sẽ chịu chết thôi.

– Quan trọng là sẽ không ai giúp ngươi làm cái chuyện dại dột ấy. – Susumu thêm vào. – Thôi nào anh bạn, nên nhớ Mai lúc nào cũng về phe hắn, chúng ta có thể thắng hắn nhưng không bao giờ có thể thắng Mai. Nhìn tên Hideo đó đi, hắn bị Mai liên tục đánh cho sắp chết rồi lại cứu chắc cũng cả trăm lần rồi đấy.

Hideo chỉ cười trừ, sau một lúc bầu không khí quá im lặng khiến hắn đâm ra buồn chán. Đi đi lại lại rồi ngồi một chỗ nhưng cũng chẳng giám ra ngoài vì sợ sẽ gặp Rei. Kết giới này đang bảo vệ hắn nhưng cũng giống như một cái lồng giam đang tự nhốt chính mình.

– Hai người kia bận với nhau rồi, chúng ta làm gì giết thời gian đây. Cái tên thứ tám mới được thay thế đâu rồi, hắn chết rồi hả?

– Chúng đi tìm kẻ mạnh để thách đấu rồi. – Ryo trả lời.

– Chán quá, chán quá, này hai tên bên ngoài vào đây.

Hai kẻ mặc áo choàng bước vào, chúng mặc áo choàng như mấy tên bên trong khi lần đầu xuất hiện nhưng có vẻ cũng chỉ là tay sai. Hideo chỉ tay ra lệnh:

– Khiên cái bàn này lên.

– Vâng.

– Ryo, cho ta mượn hai cái cái này nhé.

– Ngươi định làm gì?

– Thì giết thời gian thôi.

Kikyo và Kou bất ngờ bị lôi lên ghế ngồi, cả hai đối diện nhau qua chính cái bàn mà chúng vừa dựng lên. Nhưng chắn ngang giữa họ là hai cái máy chém thời cổ được thiết kế nhỏ lại để chặt riêng ngón tay người. Chúng cưỡng ép cả hai đưa ngón tay mình vào trong cái lỗ nhỏ đó, trên lưỡi dao của mỗi bên chỉ có một cái dây giữ lại. Hideo bộc lộ ra mình là một con ác quỷ chẳng kém kẻ đứng bên cạnh.

Hideo bộc lộ ra mình là một con ác quỷ chẳng kém kẻ đứng bên cạnh
– Nào, giờ chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé. Lần này bọn ta hứa là sẽ nhẹ nhàng thôi. Ta sẽ để một cái kéo ở chính giữa, đếm đến ba ai lấy được nó trước thì được quyền cắt cái dây đối phương, kẻ đó sẽ giữ lại được ngón tay của mình. Nếu một trong hai sợi dây không đứt, ta sẽ cắt hết cả hai. Bây giờ ta sẽ đếm. Một.

Thấy bạn mình không đếm nữa Ryo sốt ruột:

– Sao ngươi không đếm nữa đi.

Nhưng Hideo có vẻ chẳng quan tâm đến hắn, đi tới bên Kikyo nhỏ nhẹ nói:

– Cô gái, cô chỉ là kẻ vô tình bị lôi kéo vào chuyện này, cô không đáng để bị tên Ryo kia hành hạ như vậy. Tất cả vì cái tên trước mặt cô đấy, lần này hãy trả thù đi. Không ai nói cô độc ác đâu. Cấm lấy kéo cắt dây tên kia đi. Cắt đi, cắt đi,…

Cơ thể Kikyo run rẩy, hai hàng nước mắt vẫn còn chưa kịp khô đi. Cô đang sợ hãi. Cô sợ những kẻ ác quỷ bên cạnh và cả những suy nghĩ hèn nhát đang bắt đầu xuất hiện trong đầu mình.

Chuyện quái quỉ gì đang sảy ra vậy? Chúng bắt mình và Kou lên đây để làm gì? Mình không hiểu gì hết? Tại sao mình lại vướng vào chuyện này? Lúc này đáng lẽ mình đang ở nhà với cha mẹ, với Hyuga và Kuma. Tại sao mình lại ở đây?

Từng ngón tay đang muốn chột lấy vật kim loại sắc bén kia nhưng lương tâm vẫn cố giữ cơ thể lại.

– Hai.

– Được mà, hãy cắt đi. – Kou nhẹ nhàng nói, nó còn làm Kikyo khinh miệt bản thân hơn.

– Anh hùng quá cơ, bị chặt ngón tay đau lắm đó, máu sẽ chảy ra đó. – Susumu thích thú nói chêm vào.

– Kikyo, nếu cả hai đều bị đau thì để mình tôi vẫn tốt hơn.

Không đời nào mình sẽ chặt ngón tay của Kou. Nhưng bọn chúng chắc chắn sẽ làm thật, bọn chúng chính là những kẻ điên. Vậy mình sẽ mất ngón tay? Không, mình không muốn. Tại sao mình phải chịu đựng những chuyện này chứ?

– Cô bé, cô không phải là yêu quái thuần chủng, nếu bị mất ngón tay thì sẽ không mọc lại được đâu, nghe lời tên kia đi, hắn nói là được mà. – Hideo cứ tiếp tục thủ thỉ bên tai.

Nhanh lên, lấy cây kéo, mình phải lấy cây kéo, với nó mình có thể cắt dây trói và chạy ra khỏi đây. Nhưng… điều đó là bất khả thi, mình không đánh lại bọn chúng, mình không muốn bị chúng chơi đùa nữa, cái cảm giác tởm lợm ấy khiến mình buồn nôn. Nhưng nếu không làm gì, cả hai sẽ bị… Vậy chỉ cần cắt của Kou đi là được, là do anh ta mình mới bị như vầy, mình thậm chí còn suýt bị cưỡng bức đều là do anh ta, phải lấy cái kéo cắt dây của anh ta, mình không phải là kẻ có lỗi. Không Kikyo, sao mày lại có thể có những suy nghĩ đó chứ. Không bao giờ mình sẽ làm vậy, không bao giờ, không bao giờ. Kikyo… mày đúng thật là thật kinh tởm.

– Ba.

Một cánh tay bất ngờ chộp lấy cái kéo, ba con ác quỷ ngạc nhiên nhìn nhau rồi cười như những kẻ điên.

– Đúng rồi như vầy mới vui.

– Cứ tưởng hai đứa này được lắm chứ. Hideo trò này đúng là vui thật.

– Tại sao ta không nghĩ ra nó sớm hơn chứ, hai cái máy chém đó đều là của ta mà.

Trên tay Kou là cây kéo, Kikyo nhìn anh kinh hãi. Cô cười ra nước mắt, đúng là, chẳng ai muốn mình sẽ chở thành kẻ chịu thiệt. Họ thà tổn thương người khác chứ không muốn người đó là mình. Kikyo nhìn ngón tay của mình lần cuối rồi nhắm chặt mắt lại. Có trách thì là do cô quá tin vào người khác.

Tiếng dây bị cắt, tiếng kim loại rơi xuống, tiếng xương bị chặt, mùi máu tươi bắn ra khắp nơi, tiếng rên rỉ đau đớn nhưng vẫn cố kìm lại trong cổ họng. Khi kikyo mở mắt ra, mười ngón tay vẫn còn nguyên vẹn. Kou đã tự cắt đi sợi dây của chính mình. Ngón tay kia lạnh dần nằm trên bàn. Máu vẫn không ngừng chảy, loang đỏ ra rồi chảy xuống mặt đất. Hideo ngỡ ngàng một lúc:

– Không ngờ ngươi lại dám tự chặt ngón tay của mình. Ngươi có vẻ thích con bé này hơn ta tưởng.

– Không thể nào, ngươi đáng lẽ phải cắt sợi dây của con ả kia. – Ryo thất vọng, đôi tay gớm ghiếc ôm lấy khuôn mặt gầy sộc chỉ chừa lại đôi mắt lồi đáng sợ. – Ngươi đã phạm luật, ta sẽ cắt dây của cả hai.

– Chẳng phải các người nói chỉ cần một trong hai sợi dây đứt là được rồi sao? – Kou dùng sức lực còn lại thều thào nói.

– Nhớ lại thì Hideo không bắt buộc phải cắt đứt sợi dây của đối phương thật nhỉ. – Susumu nhớ lại.

– Không, không vậy giờ luật sẽ đổi, ngươi chỉ có thể cắt dây của đối phương, nếu không ta sẽ chặt ngón tay của cả hai.

– Không, luật sẽ không đổi. – Hideo cười nham hiểm như tìm thấy niềm vui mới. – Ta cho phép các ngươi tự chặt ngón tay mình.

– Hideo, như vậy có gì vui nữa đâu. Ngươi bỗng có tình thương như vậy à.

– Ngươi mới là tên điên đấy Ryo, chỉ biết hành hạ những kẻ yếu đuối hơn mình bằng mấy cái trò rẻ tiền. Ngươi là Kou đúng chứ? Ta sẽ xem ngươi có thể bảo vệ được cô ta bao lâu. Ta sẽ thêm một luật mới nó có lại cho các ngươi đấy, trò chơi này sẽ được dừng lại ta thu đủ khi mười ngón tay, của ai cũng được, các ngươi có thể chia ra mỗi người năm năm. Các ngươi vẫn sẽ còn lại một bàn tay để sử dụng. Ôi, ta thật nhân từ mà.

Kou vẫn không dừng lại, vẫn là người cầm lấy cây kéo trước, vẫn là kẻ mất từng ngón tay. Kikyo cảm nhận được sự yếu đuối và hèn nhát của mình. Cô chỉ biết nhìn anh tự gây ra đau khổ cho chính mình.

Làm ơn ai đó hãy dừng chuyện điên rồ này lại đi.

– Làm sao đây, đã đến ngón thứ sáu, tay kia của ngươi không cầm được kéo nữa rồi. Làm sao đây, con bé kia sẽ không tự cắt dây của mình đâu.

– Kikyo… cắt… của tôi… đi.

– Tôi không thể. – Kikyo khóc nấc.

– Cắt… đi tôi không sao, tôi… quen rồi.

– Chuyện này sao có thể quen được chứ, anh đừng nói nữa.

– Một. – Hideo bắt đầu đếm.

– Cắt… đi.

– Hai.

– Cái cảm giác da thịt bị cắt đau lắm đấy, da thịt cô mềm như vậy thì càng đau hơn nữa. Tin ta đi, cô cũng không mọc lại được giống tụi ta đâu. Một cô gái mà bị cụt mấy ngón tay thì xót xa lắm. – Susumu thì thầm bên cạnh Kikyo.

Khi con người đứng trước một quyết định khó khăn nào đó, sẽ có một thiên thần và một ác quỷ ở hai bên tai họ. Kikyo có đến ba con ác ma nhưng thiên thần của cô đến lúc này vẫn chưa hề xuất hiện.

Kou đã mất năm ngón, mình không thể để cho anh ấy chịu đựng một mình, mình sẽ không cắt, mình không thể cắt, mình không muốn mang cảm giác tội lỗi ấy. Mình không muốn, mình không muốn, mình không muốn,…

– Ba.

Tiếng lưỡi dao rơi lại vang lên. Một miếng thịt bị cắt ra khỏi cơ thể lăn xuống rồi dừng hẳn trên mặt bàn, nó thon dài và xinh đẹp.

Tại sao? Tại sao cây kéo… nó trong tay mình.

Kikyo gào thét trong tuyệt vọng.

Kikyo, mày không muốn trở thành kẻ khiếm khuyết. Vì thế mày đã trở thành kẻ mày khinh bỉ nhất, kẻ phản bội.

Kou nhìn cô, anh chẳng có chút trách móc nào. Những tiếng lưỡi dao cắt thịt lại tiếp tục vang lên thêm nhiều lần trong tiếng giễu cợt của những kẻ điên. Da Kou trắng bệch như người đã chết, cơ thể anh gục xuống vì máu đã cạn khô. Trò chơi ác quỷ này cuối cùng cũng kết thúc.

Cả hai được thả rồi bị nhốt vào trong một cái lồng sắt han rỉ. Kikyo ôm Kou đã ngất lịm vào lòng, cô nâng đôi bàn tay đã bị cắt đứt tất cả, xé vải áo của mình băng bó cho anh. Những giọt nước mắt ăn năn, hối hận và đau đớn chúng nóng hổi rơi xuống hoà cùng với máu. Kikyo chỉ biết nói duy nhất một câu trong sự chán ghét với chính bản thân mình.

– Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi…

Lúc đó tôi nhận ra được sự khác biệt giữa hai thế giới. Nơi mà cha và ông nội đã loại tôi ra bên ngoài nó ngay từ đầu. Nơi những kẻ yếu ớt chỉ là những kẻ bị chà đạp, mua vui cho kẻ mạnh. Tôi chỉ là một con ếch ngồi dưới đáy giếng, không hề biết đến sự rộng lớn, độc ác và tàn nhẫn của thế giới bên ngoài, chỉ là đứa con gái ngốc ngếch, ích kỉ luôn tự cho mình là đúng.

Đến mãi sau này, khoảng khắc cắt dứt từng sợi dây ấy vẫn là điều khiến tôi hối hận nhất trong cuộc đời. Giá như lúc đó, giá như tôi có thể hi sinh dù chỉ một lần thì điều tồi tệ nhất kia đã không sảy ra. Tôi ước mình có thể làm gì được cho Kou chứ không phải là khiến anh ấy đau khổ thêm như thế. Để rồi Kou sẽ không… tôi cũng có thể sẽ không phải gặp Zen, nếu thế mọi người sẽ không ai phải chết.

Bên ngoài lồng sắt tiếng cười vẫn còn vang lên không ngớt. To nhất vẫn là của tên Ryo gớm ghiếc.

– Trò này vui thật, lúc nào về ta sẽ chơi thêm với vài đứa nữa.

– Con người, là lũ sinh vật hạ đẳng, chúng lúc nào chỉ nghĩ cho bản thân. Nói thì cao thượng lắm nhưng cuối cùng cũng chỉ là bọn hèn nhát, thấp kém.

– “Thứ tám” vẫn chưa về. – Susumu thông báo.

– Chắc lại tìm kẻ mạnh thách đấu rồi, cái tính ấy mãi không thay đổi. – Ryo đáp lại.

– Ta không thích hắn.

– Ta cũng vậy.

– Ta cũng thế.

Trên những nóc nhà Inao vẫn đang di chuyển thật nhanh dựa theo mùi hương còn vương lại trong gió, trong một khoảng khắc anh đã phải khựng lại vì bị một vật thể to lớn lao tới tấn công bất ngờ. Cơ thể liền bị văng lên cửa kính toà nhà gần đó khiến nó vỡ vụn. Inao nhanh chóng xoay người tiếp đất, nhìn về phía kẻ địch. Hắn là một tên có thân hình vạm vỡ, cao hơn hai mét, cái đầu trọc lóc nhẵn bóng có xăm chữ “bát” chỉa sang hai bên trông giống hai đường mái chẻ ngôi giữa, trông ngớ ngẩn, quê mùa và có nét gì đó khiến người ta không nhịn được mà bật cười. Inao phủi lớp kính vỡ vướng trên áo mình, nhảy ra bên ngoài di chuyển tới chỗ hắn. Những người bên trong vô cùng hốt hoảng với những gì đã diễn ra.

– Ta ghét những kẻ đẹp mã. Nghe nói ngươi là kẻ đứng thứ mười trong “Thập Trụ”, hãy đấu với ta một trận. – Hắn đấm hay bàn tay với nhau tạo ra những tiếng ing tai.

Inao không đáp lại, trực tiếp lấy thanh kiếm lao tới. Da thịt của tên kia dày đến nỗi anh không thể làm xướt được dù chỉ là một tí.

– Cùng là kẻ đứng cuối cùng nên ta nghĩ chúng ta sẽ có một trận tay đôi tuyệt vời nhưng ngươi thậm chí còn yếu hơn tên của “Cửu Nguyệt” nữa.

Hắn dùng một quyền đánh vào bụng Inao, anh kịp chặn đòn, nhưng tay hắn đã làm nứt một đường ngay đầu sống kiếm, nơi chịu lực yếu nhất.

– Ngươi làm ta chán rồi đó. Gia tộc Inuyama chỉ còn là cái tên thôi, bọn chúng chỉ là kẻ yếu đuối núp dưới cái bóng quá khứ của mình thôi.

Inao rơi vào thế bị động vừa dùng kiếm đỡ lấy những cú đấm trời giáng của hắn vừa di chuyển về hướng đông, với thân hình to lớn độ linh hoạt của tên lạ mặt không hề giảm ngược lại còn có chút lấn lướt.

– Nãy giờ ngươi không nói gì đi? Chẳng lẽ sợ quá nên không lên tiếng nổi sao? Vậy gọi cha một tiếng ta sẽ tha mạng cho.

Vừa dứt lời, hắn liền kinh hãi vì một luồng sát khí bất ngờ xuất hiện. Lưỡi kiếm chém mạnh vào cần cổ, tưởng như đã cắt được đầu của tên đó thì thanh kiếm gãy ra làm hai, ngay chỗ đã bị nứt lúc nãy.

– Thật thất vọng.

Hắn cầm lấy chân Inao quật xuống, mái ngói dưới chân cả hai vỡ nát, rồi ném mạnh anh sang phải, bức tường cũng nhanh chóng bị đổ sập, thủng một lỗ.

– Ta chơi đùa với tên Aoi của lũ mèo còn vui hơn với ngươi nhiều. Ngươi làm ta mong đợi nhiều nhưng lại làm ta thất vọng cũng nhiều. Vậy nên ta sẽ giết ngươi tại đây.

– Ta không nghĩ là tên đần như ngươi có thể nhớ tên kẻ thù của mình, “Cửu Nguyệt Aoi” ta từng gặp hắn một lần khi có việc đi qua lãnh địa của tộc Nekomura.

Inao đứng dậy, xuất hiện bên trong khói bụi đang bay khắp nơi trong không khí, từ trong đống gạch vỡ, anh phun ra trong miệng một ngụm máu đỏ tươi, lớp áo bị rách lộ ra khuôn ngực rắn chắc mê người của đàn ông. Vẫn là vẻ lạnh lùng, thanh cao dù bị bụi bặm và máu lấm lem vẫn không hề biến mất.

– Ngươi chắc là không nên nghe tiếng hắn cầu xin ta tha mạng thảm bại như thế nào đâu.

– Ngươi là kẻ nói dối. – Inao trừng mắt nhìn thẳng, hắn bất chợp lùi lại vài bước theo bản năng. – Ta định sẽ đánh bại ngươi rồi tra khảo nhưng có lẽ không được. Các ngươi đến đây với mục đính gì? Em gái ta đang ở đâu?

– Ngươi nói ta là tên nói dối vậy ngươi nghĩ ta sẽ nói thật cho ngươi nghe chắc.

Dứt lời hắn lao tới Inao, đấm mạnh thêm một quyền. Nhưng hình bóng anh bỗng dưng biến mất, tan ra giống như ánh trăng dưới mặt nước, rồi lại xuất hiện ở ngay trước mặt hắn. Ngay sau đó là một con đau đớn xuất hiện ngay trên cổ, chỗ đã từng bị lưỡi kiếm chém.

Kiếm hắn đã gãy, tại sao? Là… móng vuốt.

– Nếu như ta biến hình ở chỗ đông người, sẽ rất phiền phức.

Lúc này hắn mới nhận ra xung quanh mình chỉ toàn mà những khu nhà đã bỏ hoang. Cần cổ lúc này bị thêm nhiều vết cắt chúng không sâu nhưng cực kì nhanh và dồn dập, hắn gầm lên trời phát ra những bước sóng âm thanh đánh bật Inao lùi lại.

– Dù có biến đổi thành dạng yêu quái hay làm trò gì ngươi cũng sẽ chết thôi. Ngươi chỉ là một tên đẹp trai yếu ớt như đàn bà.

– Còn ngươi là tên to xác lắm miệng, ta hỏi lại em gái ta đang ở đâu?

– Nếu muốn biết thì đánh thắng ta đi.

Sau khi biến đổi, sức mạnh thể chất được tăng thêm nhiều lần, nhưng cũng chỉ có thể cho Inao thêm móng vuốt, hàm răng sắc nhọn và đôi mắt tinh nhanh của loài khuyển yêu. Anh không thể biến hình hoàn chỉnh vì không phải là yêu quái thuần chủng, nhưng như vậy cũng đã đủ. Từ khi sinh ra đã không có sức mạnh như những kẻ khác, thay vào đó anh đã phải tập luyện như địa ngục. Tất cả chỉ để có thể kế thừa vị trí của ông mình. Thua kém một, anh sẽ tập luyện gấp mười lần, tập luyện cho đến khi kiệt sức, tập luyện cho đến khi từng sợi cơ bị căng đứt và tái tạo lại liên tục, quá trình đó kéo dài trong suốt gần hai mươi năm.

Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả cái giá mà anh phải trả, không bạn bè, không sở thích, thậm chí cả lí do để sống, Inao cũng rất mơ hồ. Thứ duy nhất anh nghĩ được về việc mình sinh ra và tồn tại chính là bảo vệ gia đình, những người đang cùng chảy trong mình huyết thống giống nhau. Nhưng mỗi khi trở về thăm nhà, anh lại thấy họ đang hạnh phúc mà không có mình. Giống như cha mẹ sinh anh ra chỉ để đáp ứng điều kiện cho họ có thể sống cùng nhau. Họ chưa thực sự coi anh là một phần của gia đình. Kẻ bị ruồng bỏ bởi tất cả.

Cả hai lao vào nhau như hai con mãnh thú, một tiếng nổ lớn vang lên, những toà nhà trong bán kính hai mươi mét thi nhau đổ sập. Inao và hắn giành co, không ai muốn thua kẻ kia. Đột nhiên một thứ gì đó di chuyển như con rắn phóng tới Inao từ sau lưng tên to con, nó cắt một đường trên khuôn mặt anh tuấn. Một sợi dây roi hiện ra rồi quật mạnh tới lần nữa, anh nhảy sang bên cạnh tránh né.

Từ trên lưng kẻ kia bắt đầu mọc lên một khối thịt u, chúng dần nhú lên cao, một cái đầu người bắt đầu hình thành. Một khuôn mặt với ba cái lỗ đen kì dị chuyền dần sang hình thù rõ ràng hơn, có mắt, có tai, có miệng nhưng vẫn gắng liền chung một cột sống. Tên to con trông có chút quằn quại đau đớn rồi nở một nụ cười nham hiểm.

– Anh trai ta cũng muốn tham gia với ngươi rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN