Black dog (Hắc khuyển) - Chương 4 Nghỉ ngơi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Black dog (Hắc khuyển)


Chương 4 Nghỉ ngơi


Chẳng ai có thể tin tưởng kẻ mình mới gặp lần đầu, mọi thứ cứ như một đống hỗn độn bị bỏ xó vì chẳng có ai dọn dẹp. “Quái vật” hai từ cô nghĩ chỉ có thể xuất hiện trong trí tưởng tượng của con người, hôm nay đã thực sự đứng trước mặt mình. Có thể bây giờ an toàn, vậy liệu ngày mai cũng sẽ như thế.

– Anh là ai?

Chàng trai im lặng. Anh không thích tiếp xúc với con người, ngoại trừ mẹ mình. Họ yếu đuối nhưng lại luôn tham lam. Nhưng nếu hỏi anh có ghét loài người không. Thì câu trả lời là không. Anh không căm ghét dòng máu yếu ớt đang chảy trong huyết quản mình. Chỉ là anh không muốn tốn thời gian với giống loài đó mà thôi.

– Cha cô đã nhờ tôi bảo vệ cho cô. – Anh đáp.

– Cha tôi, ông ấy bây giờ ở đâu? Tôi muốn gặp ông ấy?

Chàng trai không trả lời mà hỏi lại.

– Viên ngọc Ginko đâu rồi ?

– Tôi… nuốt nó rồi. – Cô ấp úng đáp.

Trán anh ta hơi nhăn lại, rồi nhìn kĩ vào cơ thể cô, đăm chiêu suy nghĩ một lúc, ánh mắt như muốn xuyên qua cả cơ thể. Cô muốn kiện anh tội quấy rối.

– Không sao mấy ngày nữa sẽ thải ra thôi. Có thể sẽ hơi lâu. Cô có bị táo bón không?

– Anh…

Đúng là cô chưa từng thấy ai như tên này, lại dám nói những thế trước mặt con gái. Cho dù từ ngữ không đên mức khiếm nhã nhưng từ miệng hắn ta thốt lên thì lại khiến cô vô cùng xấu hổ nhưng cũng chỉ có thể im lặng uất ức.

– Cô có bị táo bón không? Tôi đang hỏi rất nghiêm túc.

– K… k… không.

Cô muốn đánh hắn ta, không cô muốn giết hắn. Đây là lần thứ n cô muốn giết hắn rồi.

– Từ giờ cho đến khi lấy được lại viên ngọc cô sẽ phải ở bên tôi, không được rời xa tôi nửa bước.

– Tên tôi là Iris Iwasaki. 21 tuổi. Tên anh là gì?

– Inao Inuyama. 22 tuổi – Anh đáp lại lời cô rồi nằm xuống ngủ.

– Anh Inao, tôi còn muốn hỏi, cha tôi bây giờ đang ở đâu?

– Cô nên ngủ lấy sức, ngày mai sẽ phải đi bộ qua khu rừng. Sau khi thức dậy tôi sẽ kể.

– Vậy anh có trả lời câu hỏi này trước được không, không thì tôi không thể ngủ được, con quái vật lúc nãy là gì vậy, tại sao nó lại tấn công tôi ?

– Sáng mai tôi sẽ kể. – Inao lạnh lùng đáp.

Iris đã nói là cô không thể ngủ nếu như không được trả lời vậy mà hắn không thèm hiểu, cố hỏi thì hắn cũng chỉ đáp lại là sáng mai. Cô bỏ cuộc với tên ngang ngược này.

– Tôi hỏi điều cuối cùng này nữa thôi, anh ngủ trên nệm vậy tôi ngủ ở đâu?

– Tôi chừa chỗ cho cô rồi đó. – Anh vừa nói vừa vỗ lên mặt nệm còn trống cạnh mình.

– Tôi không thể ngủ cùng anh được, tôi muốn ngủ một mình. Anh ngủ dưới sàn đi.

– Còn 4 tiếng nữa trời sẽ sáng.

Dù có nói thêm nữa hắn ta cũng không trả lời làm Iris vô cùng khó chịu. Không ngủ trên nệm cũng không sao, ngủ dưới sàn cũng được. Tức giận trước thái độ của Inao, lẫn lòng tự trọng không cho phép mình chịu thua, Iris lấy một tấm khăn phủ lên thân dưới để giữ ấm, co mình dựa vào góc tường.

Mí mắt dần chùng xuống, nặng nề không còn muốn mở ra, cơ thể rã rời không còn sức lực, hôm nay cô mới chỉ ngủ có 2 tiếng. Cơn buồn ngủ làm ý thức dần dần bị tê liệt, Iris thiếp đi trong vô thức. Cô gục xuống sàn gỗ lạnh giá đánh một giấc thật sâu.

Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, hắt lên trên mặt làm cho bị tỉnh giấc. Khi mở mắt ra cô thấy mình đang nằm trong lớp chăn nệm ấm áp. Còn có một mùi thơm toả ra trên từng sợi vải sờn cũ. Cơ thể theo phản xạ úp mặt vào chăn hít lấy. Nó có mùi rất quyến rũ và hấp dẫn. Iris đã từng ngửi thấy mùi này trước đây, cô lơ mơ nhớ ra chính là của tên đáng ghét kia. Sau khi nhận thức được hành động biến thái của mình, cô xấu hổ vội ngồi bật dậy. Sao lại ngủ trong chăn rõ ràng là tối qua cô ngủ dưới sàn mà.

Bàn tay đã được băng bó, vẫn còn đau tuy nhiên đỡ hơn tối qua. Là hắn ta đã giúp cô sao. Gấp chăn nệm đặt lại gọn gàng vào tủ, Iris bước ra khỏi phòng tìm Inao. Bên ngoài vẫn bừa bộn, các thớ thịt và con mắt vẫn còn vung vãi khắp trên sàn, vũng máu đen cũng đã khô cứng. Vì không muốn nhìn những hình ảnh ấy nên lấy tay che đi.

Inao đang ở cùng với bà chủ quán, khi thấy Iris ngoài hàng lang thì ra hiệu kêu vào phòng. Cô nhìn bà lão đang nằm trên nệm, dây trói đã được cởi ra, tay bà không có vết hằn đỏ. Mọi sinh khí trên người gần như không còn, khuôn mặt đã dịu bớt sự dữ tợn. Chỉ đơn thuần là một bà lão bình thường. Bà ta lẩm bẩm liên tục một câu duy nhất. ” Trả lại…viên ngọc cho ta, trả lại… cho ta.”

– Ngồi xuống đi, tôi sẽ kể cho cô nghe những thứ cô muốn biết.

Iris ngồi xuống nhìn anh, tối qua cô không rõ lắm, quả thực anh rất đẹp. Sống mũi cao, quai hàm nhỏ nhưng nam tính, làn da trắng mịn, lông mi cong dài đến cô cũng phải ganh tị. Là con gái theo bản năng ai cũng thích, Iris cũng vậy.

– Cô có tin yêu quái có tồn tại không?

– Tôi đã không tin,… cho đến tối qua.

– Con yêu quái hôm qua là Dodomeki (Bách mục quỷ). Nó đến để giành lấy viên ngọc Ginko.

– Viên ngọc này thực sự là thứ gì vậy?

– Để nói về nó sẽ là một câu chuyện dài.

Từ xa xưa, hơn cả ngàn năm trước, khi con người chỉ sống thưa thớt và các chủng tộc yêu quái vẫn còn thống trị mọi nơi trên mặt đất. Lúc đó có hai đại yêu quái vì khu vực cai trị nằm sát cạnh nhau nên thường xuyên sảy ra giao chiến. Một kẻ có tên gọi là Cửu Anh, một con chim quỷ có chín cái đầu, vô cùng hung hãn. Hắn thích chiến tranh đẫm máu và nhìn mọi thứ chìm trong biển lửa.

Trái ngược về tính cách nhưng ngang bằng về sức mạnh, kẻ còn lại là Bạch Khuyển, đại yêu quái mà gia tộc Inuyama phò tá. Cuối cùng thì đại yêu quái Bạch khuyển đã chiến thắng sau khi phong ấn được Cửu Anh. Nhưng một thời gian ngắn sau đó đại yêu quái Bạch Khuyển cũng chết do vết thương từ cuộc chiến quá nặng.

Tại mười nơi trọng yếu của phong ấn, con người xây nên mười ngôi đền. Con người canh giữ hai địa điểm, một do âm dương sư vùng Kyoto bảo vệ và một cho nữ tu mạnh nhất lúc bấy giờ trông coi. Những địa điểm còn lại giao cho hai gia tộc thuộc hạ trung thành là là gia tộc Nekomura Bạch Miêu và Inuyama Hắc khuyển mỗi bên thủ hộ 4 phong ấn. Điều đáng tiếc là thủ lĩnh của bọn họ không có hậu duệ. Lãnh thổ cũng từ đó chia ra làm hai. Những kẻ còn lại của đại yêu quái phía Bắc là gia tộc Tsukumo vẫn luôn tìm cách cứu thủ lĩnh chúng suốt ngàn năm qua.

Thời gian trôi đi các phong ấn bắt đầu suy yếu, đặc biệt là về phía gia tộc Inuyama, họ sống chung với con người sinh ra các bán yêu. Chúng không đủ sức để trông coi các ngôi đền nữa. Một vài tên trộm mộ đã lẻn vào, tuy bị phát hiện nhưng được tha mạng. Chỉ không ngờ rằng viên ngọc trấn thủ tại phong ấn ấy cũng đã bị lấy đi cùng lúc đó. Nó được sang tay qua nhiều người cuối cùng lọt vào tay cha Iris trong một buổi đấu giá. Cả hai bên Inuyama và Tsukumo đều muốn tìm kiếm và lấy lại viên ngọc Ginko mà Iris đang giữ.

Sau khi nghe Inao kể, Iris đã hiểu ra nhiều vấn đề tuy nhiên cô vẫn không thể nhét hết những thứ anh nói vào đầu ngay được. Viên ngọc Ginko có khả năng hút yêu khí những thứ tiếp xúc nó, yêu quái không thể chạm vào nên cần phải có con người. Vì thế chúng đã lợi dụng bà chủ quán, kẻ không bị ảnh hưởng.

– Có vẻ bọn chúng đã hứa với bà điều gì đó nếu bà giúp chúng? – Inao hỏi.

– Nó… đã hứa… sẽ cho ta trở lại… thành… một cô gái… xinh đẹp. – Giọng bà lão bị ngắt quãng, bà thậm chí đã yếu đi rất nhiều. Cô cảm nhận bà lão đang thở khó nhọc.

– Bà sắp chết rồi.

Hắn ta lại nói những thứ khó chịu ấy, tên đó thật sự nói mà không nghĩ đến cảm nhận của người nghe. Mọi thứ đều chẳng liên quan tới hắn, lạnh lùng đến lãnh khốc.

– Ha ha ha, khụ khục ta sắp chết sao?

– Bà có di nguyện nào không?

– Di nguyện sao. Chồng con ta đã chết hết rồi. Cái chết sao? Ta muốn trẻ lại, ta muốn sống.

– Điều đó là không thể.

Iris thấy bà khóc, nước mắt chảy chầm chậm từ khoé mắt lăn xuống theo những nếp nhăn già nua. Cô không muốn chứng kiến cảnh ra đi của người khác. Nhưng đây là điều tối thiểu cô có thể làm cho bà, mặc dù đó chính là kẻ đã từng muốn giết mình.

– Ta muốn gặp lại chồng con ta. Ta có thể… xin cậu một điều không. Hãy chôn ta dưới gốc cây Bách to nhất trong vườn. Hai người họ…đang đợi ta ở đó.

– Tôi sẽ làm vậy.

Khuôn mặt già cỗi bắt đầu trở nên nhăn nhó hơn, sự đau đớn dần hiện rõ, đó là biển hiện của cái chết đã đến rồi sao. Inao vẫn im lặng nhìn bà.

– Hãy chạm vào bà ấy. Nó sẽ giúp bà ấy ra đi thanh thản hơn.

Không hiểu rõ lời của anh nhưng Iris vẫn làm theo. Một làn khói xám thoát ra khỏi bà di chuyển vào cơ thể cô. Theo phản xạ cô lập tức rụt tay lại.

– Không sao đâu. Là chất độc của bọn yêu quái đã cho bà chủ uống. – Inao cố trấn tĩnh Iris.

– Sao chúng lại làm vậy?

– Nó có khả năng tăng sức mạnh cho con người trong một khoảng thời gian. Viên ngọc Ginko đang hút nó ra khỏi bà lão. Không ảnh hưởng đến sức khoẻ của cô đâu.

Nết nhăn dần giãn ra, khuôn mặt bà lão trở nên hiền lành, bà đã thấy gì mình muốn vào lúc cuối đời và ra đi với nụ cười trên môi. Một cảm giác nặng trĩu bỗng đè lên lồng ngực Iris. Inao đi ra ngoài, cầm cái xẻng đang dựng sẵn ở sân. Hai tay xúc đất dưới gốc cây Bách to nhất lên, anh ta thực sự làm theo di nguyện của bà.

Thân cây Bách to cằn cỗi, nó chắc đã đứng đó từ rất lâu, vỏ đã bị tróc gần hết. Cái cây cũng không còn sống được bao lâu nữa, nó bắt đầu mục nát. Hai hũ gốm xám cũ kĩ được tìm thấy, nó suýt chút nữa đã bị vỡ, Inao cẩn thận mang chúng lên, tiếp tục đào sâu xuống dưới. Cái hố cần đến sức lực của hai ba người được anh làm xong nhanh chóng.

Iris đi về phòng mình, tìm lại đồ đạc và thay quần áo, thật hên là mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn. Điện thoại bị va đập nhưng không bị hư hại nhiều, vẫn còn sài được. Tuy nhiên pin không nhiều, còn khoảng ba phần trăm. Cô tranh thủ thời gian cắm sạc, điều nên làm từ tối hôm qua. Cô đã quá bối rối để nhớ tới nó. Lúc chôn cất bà lão, Inao đặt lại hai hũ gốm xám cũ bên cạnh thi thể. Cô thắc mắc hỏi thì anh trả lời đó là hũ tro cốt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN