Black dog (Hắc khuyển) - Chương 7 Ngôi đền dưới lòng hồ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Black dog (Hắc khuyển)


Chương 7 Ngôi đền dưới lòng hồ


Cả hai tới Shiga khoảng giữa trưa, cùng đứng trước một căn nhà truyền thống nhỏ tách biệt với thành phố náo nhiệt, đông đúc. Có một cái sân nhỏ, xung quang phủ một màu xanh của cây cối đầy sức sống. Ba bóng người đứng ở cổng chờ sẵn, một đôi trai gái trẻ và một bé trai khoảng mười hai tuổi, tay còn ôm một chú chó shiba đen. Khi thấy Inao thì thằng bé chạy một mạch chạy tới ôm chân anh, con chó cũng mừng rỡ quấn quít bên cạnh, Iris và nó nhanh chóng thân nhau, dù gì shiba là giống chó thân thiện. Cô thích thú nựng cái mặt mập ú của cục lông đen.

– Sao lâu rồi anh không về, hôm nay anh phải chơi với em cả ngày. Lần trước anh hứa rồi đấy.

– Ừm. – Inao xoa đầu đứa nhỏ, cười nhẹ. Lần đầu Iris thấy anh cười, tim cô như lỡ mất một nhịp.

– Ai vậy anh, bạn gái anh hả ?

– Không. – Inao đáp.

– Nếu không phải bạn gái sao bắt anh tôi cầm balo cho chị chứ? – Thằng bé nói thẳng thừng.

– Chào em. Chị là Iris. Chị đang bị thương nên là anh của em chỉ giúp chị thôi – Iris cười hoà nhã cúi xuống định xoa đầu thằng bé như đã làm với con chó shiba nhưng nó khó chịu né ra.

– Đừng chạm vào thằng bé. – Inao nói.

Tim cô không còn lỡ nhịp nữa mà muốn nổi lên một trận cuồng phong. Dù không nói ra thì ai cũng biết mấy người là anh em rồi, tính cách đều khó ưu như nhau. Thằng nhóc không để tâm với sự tồn tại của Iris, kéo tay Inao thẳng vào trong.

– Cha mẹ, con về rồi. – Inao nói với hai người trẻ tuổi trước mặt, họ có vẻ cũng tò mò về người con gái đi cùng anh.

– Mừng con về nhà.

Iris ngạc nhiên vì ba mẹ Inao còn quá trẻ, nhìn thế nào cũng giống anh chị hơn.

– Cháu chào cô chú. Cháu là Iris Iwasaki.

– Hiếm khi, à không lần đầu cô thấy Inao mang một cô gái về nhà đấy. Chắc con phải quan trọng với nó lắm. – Người mẹ cười nhìn Inao.

– Vâng. Viên ngọc Giko đang ở trong người cô ta.

Người đàn ông trẻ bên cạnh nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, nhìn Iris rồi nói.

– Con không nên đưa cô ta đến đây. Con hãy nhanh báo lại với ông nội rồi đưa cô ta đến đó đi.

– Nếu người tìm thấy viên ngọc là cha thì gia đình mình sẽ được trở lại gia tộc. Con xin hai người đừng bỏ lỡ cơ hội này.

– Rời đi là quyết định của của cha, điều cảm thấy hối hận nhất trong cuộc đời của người làm cha này là không thể đưa con thoát khỏi cái vũng bùn ấy. Con đừng làm mấy việc thừa thãi này nữa.

Bầu không khí bỗng chốc chìm im lặng, không ai nói với ai một câu nào. Khuôn mặt Inao lúc này có chút đượm buồn, một chút gì đó không cam tâm, không đành lòng và cả một chút đau thương. Iris cảm thấy sự tồn tại của mình bị dư thừa, có hơi thất vọng khi bị đối xử lạnh nhạt như thể họ chỉ quan tâm tới viên ngọc trong cơ thể mình chứ không phải là cô. Nhưng thực ra ai cũng có mục đích riêng của mình, không cần phải thân thiết với nhau để làm gì. Nhưng chỉ là, vẫn có một chút thất vọng.

Iris ở lại dùng bữa trưa với gia đình Inao. Hai cha con bọn họ vẫn không nói với nhau câu nào, thằng bé ngồi cạnh cũng im bặt chỉ có người mẹ là vui vẻ tiếp chuyện. Hỏi Iris nhiều thứ về nước ngoài khi biết cô là con lai và hay đi du lịch thế giới. Mẹ Inao tên Hanako Inuyama, cha anh ta tên Neji Inuyama, có một người em gái là Kikyo đang học năm hai phổ thông, vì sinh hoạt câu lạc bộ ở trường nên cô chưa thể gặp, và cuối cùng là cậu em nhỏ Hyuga. Mẹ Inao bắt cô gọi bằng dì để thêm thân thiết hơn.

Iris muốn phụ dì Hanako dọn dẹp nhưng lại bị từ chối với lí do cô là khách. Iris đành đi ra ngoài tìm Inao, cô muốn hỏi ngay chuyện cha nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội nào. Nhiều yêu quái nhỏ đứng từ xa quan sát Iris, chúng cẩn thận không dám đến gần. Bọn chúng có nhiều hình dạng khác nhau có con là một cái chén có chân, có con là một cái ô rách, một cây chổi cũ cô nhớ gọi là Hokigami, con ma đèn hình như Chouchin Obake,…

Cô thích thú vừa nhìn bọn yêu quái vừa tra trên mạng xem thử tên của chúng được gọi là gì. Những con yêu quái này để ý một chút thì thấy rất dễ thương, không hề đáng sợ. Lần đầu tiên cô nghĩ yêu quái cũng không hẳn đều là xấu. Đột nhiên một quả bóng chuyền không biết từ đâu đập vào đầu Iris, thằng bé Hyuga đứng đó nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu, nó chạy tới lấy lại quả bóng ném vào cô lần nữa nhưng Iris dùng tay đỡ được.

– Chị về đi. Tại chị mà cha với anh mới cãi nhau. Mấy yêu quái nhỏ cũng bị chị doạ sợ. Đừng tới đây nữa. Tôi ghét chị. – Hyuga hét lên.

– Nhóc con. Làm như chị cũng thích em lắm đấy.Chị cũng không muốn… Á.

Thằng nhóc ném banh vào Iris ngay lúc đang nói, mặt cô hứng trọn lực của trái bóng. Nó thực sự rất đau, nhưng cũng hên là không trúng vào vết thương trên má. Iris muốn đánh cho đứa nhóc láo toét này một trận nhưng phải nhịn, cố gắng hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh dù sao đây cũng là nhà người khác, nó cũng chỉ là một đứa trẻ, nhịn, nhịn,…thâm tâm cô dặn mình là vậy nhưng không được rồi, ít nhất cũng phải nhéo tai thằng nhóc một cái mới hả được cơn giận. Vừa giơ cánh tay lên, khi sắp bắt được Hyuga thì cổ tay Iris bất ngờ bị chộp lấy, lực phát ra có chút thô bạo.

– Đừng chạm vào thằng bé. – Một âm thanh quen thuộc lại vang lên. – Để tôi nói chuyện với nó một chút.

Iris nhìn Inao rồi bỏ đi quay trở lại nhà bếp. Thấy dì Hanako đang rửa chén cô nhất quyết tới giúp lần này thì dì không thể từ chối. Cô cần làm một cái gì đó để kềm lại cơn giận của mình.

– Dì Hanako chỉ làm nội chợ ở nhà thôi ạ? – Iris bắt chuyện

– Dì đang mở một tiệm hoa.

– Dì thích hoa nào nhất ạ ?

– Có lẽ là hoa cẩm tú cầu. Còn con có vẻ là hoa diên vỹ nhỉ? Mà Iris hình như cũng không giống với tên người Pháp lắm.

– Vâng, do mẹ cháu rất thích hoa diên vỹ, khi kết hôn với cha con là người nước ngoài thì lấy cơ hội đặt tên con là Iris luôn.

– Iris với Inao nhà cô có vẻ thân nhau nhỉ. Con gọi thằng bé bằng tên nên dì nghĩ vậy. Nếu sai thì cho dì xin lỗi nhé.

Lúc này Iris mới chợt nhớ ra trong văn hoá gọi tên của người Nhật Bản, chỉ khi hai người thân nhau họ mới gọi nhau bằng tên, thông thường họ sẽ chỉ gọi bằng họ. Cô đã nhận ra vì sao mọi người lại thường xuyên hiểu lầm mối quan hệ giữa cả hai. Tại sao khi bị gọi bằng tên, anh ta không sửa xưng hô của cô lại cho đúng cơ chứ. Từ giờ thì bắt buộc phải gọi là Inuyama rồi. Nói chuyện với dì Hanako làm Iris cảm thấy thoải mái hơn nhiều, so với đám đàn ông trong cái nhà này, phụ nữ với phụ nữ vẫn tốt hơn. Iris đưa tay ra nhận lấy cái đĩa sứ vừa rửa xong. Một lần nữa cổ tay cô lại bị nắm lấy một cách thô bạo khiến cho cái đĩa rơi xuống sàn nhà vỡ ra. Hai người phụ nữ giật mình nhìn người con trai phía sau.

– Đừng chạm vào bà ấy.

Lần này Iris giận đến run người, cô lặng lẽ rửa sạch tay, bước ra ngoài. Lần đầu tiên cô bị đối xử tồi tệ như vậy. Chưa một ai lại dám làm điều đó với cô, chưa bao giờ bản thân lại chịu ấm ức như vậy. Đôi mắt đỏ dần lên, tầm nhìn bị nhoè đi, cô bỏ ra ngoài sân ngồi xuống bậc thềm gỗ. Cố kìm lại cảm xúc không để cho mình khóc hay thét lên ầm ĩ rồi đập phá đồ đạc. Đó là thói xấu của riêng cô hay có lẽ là thói xấu chung của những phụ nữ được nuông chiều từ nhỏ.

– Inao con làm gì vậy?

– Mẹ không nên chạm vào viên ngọc.

– Nhưng mẹ là con người.

Nhận thấy được sai lầm của mình, Inao vội vã chạy theo. Anh thấy người con gái kia đang ngồi bên bậc thềm hành lang. Anh cũng lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.

– Xin lỗi. Tôi đã hành động hơi quá.

Iris quay mặt đi không thèm nhìn cũng không thèm nói gì.

– Tôi xin lỗi. – Anh nói thêm một lần nữa

– Nếu chỉ cần xin lỗi mà đã giải quyết được vấn đề thì đã không xảy ra hai cuộc chiến tranh thế giới. Inuyama, giờ tôi không muốn nói chuyện với anh.

– Cô giận?

– Cha tôi đang ở đâu? – Iris hỏi vẫn không nhìn vào anh.

– Ông ấy không ở đây. Cô sẽ được gặp ông ấy sớm thôi.

– Sớm là khi nào. Tôi phải đợi bao lâu một ngày, hai ngày hay một tuần nữa. Tại sao anh không đưa tôi đến chỗ của ông ấy. Anh thực sự đang giúp hay lợi dụng tôi?

Inao im lặng, anh cũng không biết nên trả lời làm sao, con chó shiba thấy chủ mình chạy tới vẫy đuôi mừng rỡ, nó phát hiện ra Iris sắp khóc thì dùng cái mũi ướt của mình húc vào lòng bàn tay cô, an ủi. Cái dáng vẻ hân hoan của nó, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải phì cười. Iris ôm con chó vào lòng.

– Con chó tên gì vậy?

– Kuma.

– Vì Kuma nên tôi sẽ tha thứ. – Iris đứng dậy, thả Kuma xuống. – Nhưng thằng nhóc Hyuga cũng phải xin lỗi.

– Tôi đã giải thích với nó rồi.

– Khi nào thì tôi gặp được cha, tôi muốn biết cụ thể ?

– Chiều nay trưởng gia tộc sẽ đến dẫn cô đi. Lúc đó sẽ gặp được thôi. – Inao cũng đứng dậy.

Iris bất ngờ ôm chầm lấy Inao, không cho anh di chuyển.

– Cô đang làm gì vậy, buông ra?

– Trừng phạt.

Iris không đủ sức đánh lại Inao chỉ có cách này mới làm cô hả giận. Anh nhanh chóng mất hết sức lực, cả cơ thể gục xuống đổ lên người cô nhưng vẫn giữ được thăng bằng không bị té xuống.

– Anh nặng quá.

– Do cô còn gì.

– Anh có bị làm sao không? – Iris muốn xác nhận mình đang trừng phạt hay đang cho anh ta hưởng lợi.

– Không ổn lắm, cô đã hết giận chưa? – Giọng Inao thều thào.

– Đỡ hơn một chút rồi. – Iris cười tươi, buông tha cho anh.

Iris cuối cùng cũng nhận được lời xin lỗi miễn cưỡng từ Hyuga, hình như cũng vì vậy mà cô thấy thằng nhóc càng thù ghét mình hơn lúc trước. Sau đó Iris gặp được em gái Inao, Kikyo. Con bé rất xinh và có vẻ chững chạc lại còn thân thiện hơn hai anh em nhà Inuyama kia gấp nhiều lần. Hôm nay Kikyo đã xin nghỉ hoạt động sớm bên câu lạc bộ bắn cung để kịp về nhà trước khi anh trai mình lại đi. Khoảng chiều tối, một chiếc xe hơi Toyota Century màu đen đỗ ở đằng trước nhà Inao, điều đáng nói là loại xe sang trọng chỉ bán ở thị trường nội địa hoặc các quan chức Nhật Bản thường trú ở nước ngoài.

Hai người trẻ tuổi bước ra, một người đàn ông mặc bộ kimono màu xám và một người phụ nữ mặc kimono màu xanh nhạt. Theo như được giới thiệu thì người đàn ông là trưởng gia tộc Sousuke Inuyama và vợ Yuuki Inuyama là một tuyết nữ. Dù nhìn còn trẻ nhưng thực ra bọn họ đều hơn một trăm tuổi cả. Không nói bất cứ một câu nào với vẻ mặt vô cùng uy nghiêm người đàn ông đã đấm mạnh vào mặt Inao làm khoé miệng anh chảy máu. Nhưng chẳng ai ngoại trừ Iris bị bất ngờ hay ngăn cản anh ta lại, tất cả chỉ im lặng đứng nhìn.

– Khi trở về cậu sẽ bị trừng phạt.

Bọn họ lên chiếc xe đó để di chuyển tới ngôi đền phong ấn của viên ngọc, ít nhất Iris nghĩ là vậy. Ánh mắt của Inao trùng xuống vô hồn nhìn ra cửa sổ. Iris được ngồi riêng trên ghế trước vì thể chất đặc biệt hiện tại của mình. Chưa đi được bao lâu, tài xế đã dừng xe trước một cái hồ lớn, cô chắc chắn mình vẫn còn ở trong tỉnh Shiga nhưng mọi người đã bắt đầu đi xuống. Họ gặp gỡ với hai người đàn ông trung niên đang chờ sẵn cùng với một túi đồ lớn.

– Anh Inuyama, đây là đâu? – Iris hỏi.

– Là hồ Biwa. – Inao đáp.

– Sao lại dừng ở đây, không phải anh nói ngôi đền phong ấn ở Fukui sao?

– Lệnh của tộc trưởng là tuyệt đối.

– Tôi sẽ không đi nữa. Hãy nói cho tôi biết các người đang định làm gì?

– Cô chỉ cần làm theo lệnh tôi. – Giọng Sousuke lạnh lùng.

– Tôi không đi nữa. – Iris đáp trả mạnh mẽ. Cô ghét nhất là ai đó ra lệnh cho mình.

– Cô không có quyền quyết định ở đây.

– Anh chỉ là trưởng gia tộc Inuyama, anh không có quyền ra lệnh cho tôi.

– Chúng ta sẽ tách viên ngọc ra khỏi cơ thể cô tại đây. – Người phụ nữ bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng.

– Tôi muốn biết tình trạng hiện giờ của cha tôi, hãy cho tôi nói chuyện điện thoại với ông ấy. – Iris muốn xác nhận cha mình có thực sự ở trong tay họ không, trước khi bản thân không còn giá trị đối với họ nữa.

– Chỉ cần nghe theo lệnh, cô sẽ được gặp ông ta.

Lại cái giọng hách dịch ấy, tưởng mình trên một trăm tuổi là có thể không coi người khác ra gì sao. Mặc dù hắn ta già hơn cả ông bà nội lẫn cả ông ngoại của cô thật. Iris chửi thầm trong lòng. Trong cái túi lớn ấy là bốn bộ đồ lặn chuyên dụng, có cả bình dưỡng khí.

– Cô có thể lặn không? – Inao hỏi.

– Có thể. – Iris trả lời.

Chỉ có Inao, Iris và hai vợ chồng tộc trưởng lặn xuống hồ, hai người đàn ông kia và tài xế ở trên bờ chờ đợi. Họ yêu cầu Iris mang theo cả balo của mình theo. Cô bọc nó lại trong túi chống thấm chuyên dụng rồi cột sang bên hông mình. Trời đã tối hẳn, mặt nước từ trong vắt trở nên đen ngòm. Dù trong tay có đèn pin thì khoảng cách được chiếu sáng cũng chỉ nhỏ nhoi. Một con vật nào đó bơi vụt qua mặt Iris làm cô bị chậm lại. Inao quay lại tiến gần đến, ra hiệu bảo cô bơi lên phía trước.

Iris thích bơi nhưng không có nghĩa là cô thích bơi giữa một hồ nước tự nhiên vào buổi tối. Cô thật ra bị mắc chứng sợ biển sâu. Cơ thể thì cứ lơ lửng, còn phải thêm chịu áp lực nước ngày càng lớn, âm thanh bên tai cũng chỉ có những tiếng ùng ục không ngừng của dòng nước. tầm nhìn bị hạn chế dù soi bằng đèn cũng chỉ thấy những hố đen sâu không đáy thăm thẳm. Bất cứ điều gì cũng có thể sảy ra, bất cứ thứ gì cũng có thể xuất hiện, bất cứ con vật nào cũng có thể vồ đến.

Iris phải tự trấn an cảm xúc của mình, nơi này sẽ không có cá sấu, cá mập hay loại cá ăn thịt nào đâu. Nhưng một cái hồ lớn như Biwa chắc có lẽ cũng đã có một số người chết, xác họ vẫn còn nằm lạnh lẽo dưới đáy bùn. Nghĩ tới đây, sống lưng Iris còn lạnh hơn nữa. Thần kinh cô đang phải chống đỡ với một nỗi sợ vô hình. Lỡ như một cặp hàm sắc nhọn đột ngột cắn vào chân hay một cánh tay chột lấy cô kéo thẳng xuống dưới đáy hồ, những hình ảnh đáng sợ cứ hiện lên không ngừng như tra tấn lí trí của một con người nhỏ bé.

Càng bơi xuống sâu cơ thể cô càng kiệt quệ, Iris không biết đã kéo dài tình trạng này trong bao lâu, thể chất của cô không yếu nhưng hình như bọn họ đã quên về việc cô vẫn chỉ là con người bình thường. Iris bất ngờ khi thấy một hang động tối vô cùng rộng lớn, có hình tròn, đường kính ít nhất phải hơn sáu mét, trông giống một cái lỗ rắn khổng lồ. Cơ thể Iris bỗng phát ra một luồng sáng trắng nhạt, như đang phản ứng với thứ gì đó ở bên trong. Bốn người liền bơi vào nhưng vẫn phải mất một lúc lâu mới có thể đến một chỗ có khoảng trống để trồi lên. Nơi đó còn có cả bậc thang bằng đá, Iris ngạc nhiên quan sát tỉ mỉ mọi thứ kể cả hoạ tiết trên tường đá ẩm ướt, có ba lối đi vào và chúng hoàn toàn tách biệt với nhau. Bốn người cởi áo lặn ra, thay đồ bình thường cho gọn nhẹ và dễ di chuyển hơn. Iris cho rằng điều đó là không cần thiết nhưng ý kiến của cô không được lắng nghe. Người đàn ông Sousuke bắt đầu dẫn đường, càng đi vào sâu ánh sáng trong cơ thể cô ngày càng sáng.

Nơi này thực sự rất rộng lớn, vừa giống có bàn tay con người tác động nhưng vừa cho thấy đây là tác phẩm của tự nhiên vì nó kiến trúc này quá đồ sộ. Đột nhiên Iris có cảm giác bức tường bên cạnh đang chuyển động nhưng khi soi đèn pin thì hoá ra đó chỉ là tưởng tượng của cô. Iris định chạm vào bề mặt thô ráp lạnh lẽo ấy thì bị Inao ngăn lại. Anh khẽ lắc đầu, nhắc nhở cô đi tiếp. Từ khi lặn xuống dưới mặt hồ tới bây giờ chưa ai nói với nhau một câu nào, tất cả đều giao tiếp với nhau bằng cử chỉ và ánh mắt. Có thể họ không muốn người khác nghe thấy chất giọng cao vút mình khi vẫn còn ảnh hưởng bởi khí heli.

Tất cả đứng trước một vực thẳm, Iris không thấy được cạnh bờ đá bên kia, cứ như đã bị tấm màn đen che khuất, chỉ có một cây cầu bằng đá tự nhiên rộng khoảng chừng hai mét, bắc ngang qua vô cùng hiểm trở. Khi đi đến giữa cây cầu Sousuke ra lệnh dừng lại. Cơ thể của Iris vẫn còn phát ra ánh sáng, nó không hề biến mất mà càng trở nên rực rỡ, dù vậy tầm nhìn cũng không rộng hơn là bao nhiêu. Một tia sáng bất thường phản chiếu lên mặt Iris, sự đau đớn khi da thịt bị cắt truyền tới thần kinh, trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra Iris đã bị đẩy xuống hố đen sâu thẳm phía dưới. Tiếng hét của cô nhỏ dần cho đến khi lặng mất trong màn đêm. Các “bước tường to lớn” ngay lập tức đồng loạt chuyển động lao thẳng xuống với một tốc độ kinh khủng.

– Đâu cần phải đâm cô ta.

– Máu sẽ làm “những kẻ canh giữ” tập trung lại một chỗ. – Bóng đen thả thanh đoản kiếm dính máu xuống vực, tiếp tục đi qua cây cầu đá.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN