Bộ Bộ Kinh Tâm
Chương 73
Tiết trời càng lúc càng nóng nực, Khang Hi chuyển vào ở trong Sướng Xuân viên dễ chịu hơn nhiều. Thời tiết nóng bức khiến mọi người cảm thấy bực bội, nhưng ta lại hoàn toàn không cảm thấy gì, lúc nào cũng mỉm cười với những người xung quanh, cẩn thận hầu hạ Khang Hi. Mặc dù sâu tận đáy lòng vẫn mơ hồ e ngại, nhưng đồng thời cũng nhè nhẹ an tâm.
Dược Tứ a ca tặng còn chưa uống hết, chỗ bị thương đã khỏi hẳn rồi. Từ xa nhìn thấy Thập Tứ a ca bèn vội vàng đuổi theo, trong khoảng thời gian này hắn và Thập a ca luôn cố ý né tránh ta. Thập a ca thì ta có thể hiểu, nhưng nếu hắn chỉ vì chuyện chiếc vòng, thật sự không cần phải như thế.
Ta hướng phía hắn thỉnh an, cảm ơn hắn đã tặng dược, hắn cười một tiếng, chỉ nói: “Thập ca cùng phúc tấn hiện tại tốt lắm! Hai người đều sửa đổi, khi gặp nhau không còn bộ dáng giương cung bạt kiếm, vợ chồng tương kính như tân. Nhìn không giống đã cưới nhau nhiều năm, thậm chí còn có phần giống đôi vợ chồng son vậy.”. Ta nghe xong vỗ tay mừng rỡ, thì ra một người lỗ mãng như vậy cũng có ngày trở nên mềm mỏng được
Hai người đang cười đùa bỗng nhiên đều tĩnh lại, hắn nói: “Xin lỗi! Buổi tối hôm đó ta đã mang vòng tay đến phủ Bát ca .”. Ta cúi đầu yên lặng nghe, hắn khẽ thở dài nói: “Lúc ấy ở thư phòng, Bát ca mỉm cười tiếp nhận, tiện tay liền cầm nghiên đá trên bàn đập nát nó.” . Ta cắn môi im lặng. Hắn chậm rãi nói: “Lúc ấy Bát ca cười nói “Nàng cuối cùng cũng theo lão Tứ!””.
Ta giật mình, ngẩng đầu nhìn Thập Tứ a ca, đối diện với hai mắt sáng ngời của hắn, hắn hỏi : “Thật vây sao?”.
Ta lấy lại bình tĩnh hỏi:”Ngươi có hỏi huynh ấy vì sao lại nói như thế không?”. Thập Tứ nói: “Bát ca nói ngươi từ sau khi vào cung, liền cư xử với Tứ ca vẫn luôn không giống như người khác. dâng trà thì tìm hiểu sở thích của hắn trước, sau mới đến khẩu vị mọi người. Rất nhiều việc ngươi đều nghĩ cách để bảo vệ Tứ ca, thậm chí không tiếc làm đổ trà nóng lên người Thập ca. Lúc phế thái tử năm bốn mươi bảy, sau khi từ biên ngoại trở về, ánh mắt ngươi mỗi lần nhìn Tứ ca rất khác, có khi sắc mặt phiếm hồng.” .Thập Tứ A ca “Hừ” một tiếng nói: “Sau đó, không cần Bát ca nói, ta cũng thấy ngươi cùng Tứ ca không ít lần mắt đưa mày lại, có lúc thỉnh thoảng mỉm cười, có khi lại là vẻ mặt tức giận. Bát ca luôn luôn lưu tâm nhất cử nhất động của ngươi, dĩ nhiên là thấy càng nhiều.”.
Ta đột nhiên cười rộ lên, Thập Tứ vốn đang tức giận, nghe được tiếng cười của ta, nhất thời ngơ ngẩn. Ta liền cảm thấy có chút thê lương, cười nói: “Khá lắm Bát hiền vương – tâm tư thâm trầm như biển ! Rốt cuộc ta từ đầu đến cuối đều không biết chính xác hắn nghĩ những gì, thì ra là do hắn chưa bao giờ chân chính biểu lộ qua lòng mình. Những gì ta thấy đều là những việc hắn muốn ta cảm nhận được mà thôi.”.Nói xong trong lòng chua xót, xoay người bước đi. Ta luôn biết hắn “gặp người chỉ thể hiện ba phần tốt”, nhưng chưa bao giờ ngờ tới ta cũng chỉ là một trong những người được nhìn thấy ” ba phần tốt ” đó. Từ đầu đến cuối hắn lúc nào cũng có lòng nghi ngờ, chưa từng tin tưởng ta, sao còn muốn cho ta xem bộ dạng tình thâm không đổi làm gì?
Thập Tứ túm lấy tay ta hỏi: “Ngươi thật sự thích Tứ ca sao?” . Ta nghiêng người nhìn hắn cười lạnh nói: “Phải! Ta thích Tứ a ca, từ nhỏ đến giờ đều vẫn luôn Tứ a ca, đối với huynh ấy tình sâu như biển , ngươi vừa lòng chứ?”. Nói xong mãnh liệt giãy thoát khỏi tay của hắn, chạy đi.
Đang cúi đầu cố sức chạy, đột nhiên đụng vào một người, hắn giơ tay đỡ ta nên may mắn không bị ngã sấp xuống. Giương mắt nhìn lên thì thấy là Tứ a ca. Hắn thản nhiên nhìn ta, Thập Tam ở bên cười hỏi: “Phía sau có cọp đuổi ngươi hay sao thế?”. Lòng ta đang đau đớn, dùng sức vùng khỏi tay Tứ a ca, cất bước chạy, nước mắt thì cứ lã chã rơi .
Tứ a ca vôị xoay người túm lấy ta, cứng rắn kéo ta bước nhanh đến chỗ đá phía sau Thái Hồ, hỏi: “Làm sao vậy?”. Ta im lặng rơi nước mắt, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ để mặc ta khóc. Khóc hồi lâu, ta hỏi hắn: “Thật sự sau này chàng sẽ không gạt ta chứ? Có chuyện gì cũng đều nói thẳng với ta ?”. Hắn nói: “Ừ!” . Ta gật đầu, lấy khăn tay lau nước mắt, nói: “Ta không sao đâu.”. Hắn lẳng lặng nhìn ta, ta nói: “Muốn biết lý do sao? Nhưng chuyện này hôm nay ta không muốn nói, có được hay không?”. Hắn gật đầu, không để ý nữa, nói: “Hoàng a mã đang chờ ta cùng Thập Tam đệ.”. Vừa nói, xoay người đi ra ngoài, ta theo sau. Thập Tam a ca chờ ở bên ngoài như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn ta, cười hỏi Tứ a ca: “Có thể đi được chưa?”. Tứ a ca gật đầu, hai người liền bước nhanh đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!