Bố Già (The Godfather) - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Bố Già (The Godfather)


Chương 27


Mãi sẩm tối Michael mới tớiLas Vegasvà đã cho hay trước khỏi ai ra phi trường đón. Đi cùng nó chỉ có hai người, Tom Hagen và một tay cận vệ mới tên Albert Neri.

Dĩ nhiên là bọn Michael được dành sẵn một dãy phòng liền nhau, thứ hách nhất lữ quán. Mấy người có việc cần gặp nó cũng đã chờ sẵn trong phòng.

Thấy mặt thằng em út, Fred ôm lấy coi bộ thương mến lắm. Chà, hồi này cậu hai nhà Corleone coi mập ra, tốt tướng, rõ ra vẻ dân-cậu. Bộ đồ lụa xám nó mặc cắt thật chiến, đầy đủ lệ bộ đi kèm theo đúng mốt. Mớ tóc cũng để điệu bộ như kép xi-nê, nghĩa là hớt tỉa bằng dao. Mày râu nhẵn nhụi sáng bóng lên, mấy cái móng tay cũng o bế cắt tỉa gọn gàng. Mới có 4 năm mà Fred coi đã khác hẳn hồi xuống đây lánh nạn!

Nó lùi mấy bước, đứng xa xa ngó Michael: “Được lắm. Mày phải sửa lại như vậy coi mới bảnh trai chớ? Chắc lại bà xã bắt buộc… đành phải sửa vậy, phải không nào? Mà Kay hồi này ra sao… sao không xuống chơi luôn thể?”

Michael tươi cười: “Anh coi mới đúng là bảnh trai! Nhà tôi cũng muốn đi lắm nhưng đi đâu được? Con còn nhỏ phải trông nom, lại vừa có bầu nữa! Mà tôi xuống đây có công chuyện gấp, tối mai hay cùng lắm sáng mốt đã phải về rồi.”

– Chừng nào về thì về… nhưng bây giờ phải ăn cái gì đã chớ? Thằng xếp bếp làm cho mình dưới này cừ lắm, cam đoan có nhiều món mày chưa được ăn bao giờ. Mày lo đi tắm, thay đồ… để tao bảo chúng lên đây dọn dẹp. Mấy người mày cần gặp tao đã hẹn sẵn. Đúng lúc mày chỉ việc nhấc phôn lên…

– Tốt lắm… nhưng nhớ để thằng Moe Greene sau chót hết! Anh mời dùm Johnny, Nino và Lucy, Jules ăn cơm đêm nay luôn thể. Mình vừa ăn vừa nói chuyện tiện hơn. Này, Tom… ngoài mấy người đó mình có cần gặp ai nữa không?

Tom lắc đầu. Nãy giờ thằng Fred coi bộ lạt lẽo với nó rõ, Tom biết nhưng cóc cần. Nó bị ông già cho vào sổ đen, chẳng được tí ân huệ gì nên cứ thằngconsigliori mà oán. Ra điều anh em mà lờ nhau đi, không “chạy chữa” dùm! Sự thực Tom cũng muốn nâng đỡ nó phần nào nhưng không hiểu saoBố-Già kỵ Fred nặng đến thế? Ổng có nói ra miệng đâu, nhưng để ý một chút là thấy ổng ghét nó thậm tệ.

Mãi đến ngoài 12 giờ khuya tất cả mới tụ họp ăn nhậu ngay trong phòng Michael. Lucy hôn lên má nó và làm gì không thấy khuôn mặt sửa lại coi rất hay nhưng lẳng lặng, không nói gì. Nhưng Jules Segal khác, nó chạy đến tận nơi đưa tay rờ rẫm thử và khen ầm lên: “A, tay nào làm được đấy! Giải phẫu mà lớp xương gò má liền lạc, phẳng phiu như thế này là ngon quá! Còn chỗ sống mũi thế nào, còn nhức còn chảy nước nữa thôi?”

Michael thủng thỉnh: “Giải phẫu hay lắm. Cám ơn bạn giúp đỡ một phần.”

Cùng ngồi ăn một bàn khuya nay, mọi người không thể không quan sát ngầm Michael. Coi, nó hệt nhưÔng Trùm, giống từ cử chỉ đến lời ăn tiếng nói, giống quá! Mà lạ, nó có hành động gì khác lạ đâu… nó ăn uống chuyện trò thân mật, vui vẻ – nhiều lúc Michael còn phải cố làm ra vẻ thân mật nữa – mà hình như vẫn có một cái gì dễ nể, đáng ngán lắm ở bên trong con người của nó. In hệtBố-Già ngày nào. Hagen vẫn cứ trầm lặng, vẫn cứ nấp sau hậu trường như thường lệ. Còn thằng Albert Neri chưa ai gặp lần nào nhưng coi bộ nó ít nói, ít để ý chuyện người lắm.

Nó nói còn no quá, không muốn ăn nên xách tờ báo ra ngồi sát cửa ra vô. Sau khi ăn uống no nê, bọn bồi bàn được lệnh de hết. Michael mở lời với đàn anh Johnny Fontane:

– Xin có lời thành thực mừng anh. Tôi nghe nói giọng ca của anh lại tốt trở lại như cũ, lại có nhiều người hâm mộ.

Johnny “Cảm ơn chú” rồi thôi. Nó ngạc nhiên ở chỗ được nhắc tới trước hết. Không hiểu thằng Michael muốn gặp nó ở đây có chuyện gì kìa? Không lẽ… nó có cái gì muốn nhờ vả?

Giữa lúc ấy Michael lên tiếng giải thích chung:

– Gia đình tôi quyết định dời hết xuống Las Vegas làm ăn. Bao nhiêu công chuyện làm ăn hiện thời ở Nữu-Ước tốp hết, chẳng hạn như cơ sở nhập cảng dầu ăn. Việc lập nghiệp ở dưới này thì ông già đã thảo luận nhiều lần với Tom và tôi… và cùng đồng ý tương lai gia đình Corleone là ở Las Vegas. Chẳng phải vài tháng, một năm mà có khi phải 3, 4 năm nữa mới thanh toán xong công việc. Đầu tiên là khởi sự khai thác cơ sở lữ quán này vì phần lớn có phần là của người nhà, chỉ việc mua lại số cổ phần của Moe Greene là mình toàn quyền nắm hết.

Nghe Michael thản nhiên tính toán chắc ăn quá, khuôn mặt tròn xoe của thằng Fred chảy dài ra. Nó không thể không cúp ngang:

– Mày nói mua lại… nhưng có chắc Moe bằng lòng bán không? Tao không tin nó bán đâu đấy. Chẳng thấy nó nhắc tới bao giờ… Vả lại nó khoái cái lữ quán này lắm mà?

– Thì mình sẽ đưa một đề nghị mà nó không thể từ chối.

Giọng Michael bình thản nhưng vẫn có một cái gì dễ nể, thực tình làm người nghe lành lạnh gáy vì nó nhắc đúng câu “ruột” củaBố-Già. Nó quay sang phía Johnny:

– Anh Johnny giai đoạn khởi sự làm ăn, ông già trông cậy nhiều vào anh đấy. Nghe nói nghề lữ quán, sòng bạc muốn đông khách phải có trình diễn ca nhạc thật bảnh để lôi cuốn họ. Chẳng hạn một năm anh ký giao kèo chơi cỡ 5 lần, mỗi lần cỡ 1 tuần lễ. Bè bạn anh trong nghề thiếu gì, anh thấy tay nào chơi ăn khách thì kéo về cho xôm trò. Vì cảm tình, vì chịu ơn riêng của anh… họ sẽ giúp lữ quán mình…

– Cái đó thì dễ quá! Công việc củaBố-Già thì đương nhiên là tôi phải yểm trợ rồi, yểm trợ đích đáng…

-… Và chính anh cũng có quyền lợi vào đó nữa, một số cổ phần trong công ty chẳng hạn. Các nghệ sĩ khác thì tay nào thật quan trọng mà anh cho là mình cần đến họ thì cũng được chia cổ phần vậy. Anh có thể tin vậy đi vì đó là ý kiến của ông già. Tôi chỉ thay mặt ổng…

– Dĩ nhiên chú nói là tôi tin chớ? Có điều chú phải để ý là ngay bây giờ cũng đã có ít nhứt 10 lữ quán đang thành hình ở Las Vegas này. Sẽ có một sự cạnh tranh ghê gớm và chừng chú ra làm ăn thì gay go lắm đấy, sợ trễ quá!

Hagen ngồi bên có lời giải thích ngay:

– Cái đó khỏi lo. Ít nhất mình cũng có anh em bồ bịch nắm 3 trong số 10 lữ quán đó. Johnny hiểu ngay. Nó nói vậy có nghĩa là 3 lữ quán mới cũng là của nhà Corleone. Cộng với 1 cái hiện có là 4 cơ sở thì thiếu gì cổ phần! Johnny gật đầu: “OK… tao sẽ tiến hành ngay công việc.”

Quay sang Lucy và Jules, Michael hỏi thẳng:

– Tôi còn mang ơn anh một việc. Nghe nói anh có ý định trở lại nghề giải phẫu mà các bệnh viện lớn không chịu mượn, chỉ vì cái vụ phá thai hồi đó. Tôi muốn nghe tự miệng anh nói… có phải anh muốn vậy không?

– Thì đại để như thế. Nhưng cái nghề thuốc này tổ chức kỳ lạ lắm. Tôi sợ anh bạn có thế lực bao nhiêu cũng khó lòng giúp được tôi. Chẳng thể làm gì được họ.

– úng như vậy. Nhưng hiện giờ một số thân hữu của gia đình tôi đang có ý định cất một y viện thực tối tân ở Las Vegas. Một thành phố đang phát triển nhất định phải có một cơ sở như vậy chớ?

Có cái y viện đó ở Las Vegas… thì chắc chắn anh phải có một chỗ đứng ngon lành trong phòng giải phẫu. Coi, ở đất sa mạc này mà có được một nhân tài giải phẫu như anh thì may cho họ quá rồi. Sợ bằng phân nửa anh kiếm cũng không ra! Vậy thì anh cứ làm tạm ở lữ quán đó coi. Nghe nói anh và Lucy tính làm đám cưới nay mai? Jules nhún vai: “Đúng vậy, nếu tương lai có bảo đảm một chút”. Lucy châm vô một câu: “Đó, hắn nói vậy đó. Không có cái y viện đó… tôi dám trở thành gái già đấy!” Mọi người cùng cười ầm, trừ Jules. Hắn nói như đặt vấn đề:

– Xin nói trước là nếu có nhận công việc gì đó… thì khỏi có điều kiện gì trói buộc nghe!

– Đúng. Không trói buộc gì hết. Tôi có món nợ muốn trả cho xong vậy thôi. Nghe giọng nó lạnh tanh. Lucy phải vuốt một câu: “Tính Jules ưa nói thẳng vậy… Michael đừng buồn nghe!” Nó mỉm cười quay sang Jules:

– Ồ, buồn gì! Có điều anh Jules nói… nghe không vô chút nào! Chắc anh còn nhớ bọn này gỡ rối cho anh hồi đó thế nào. Nhưng tôi đâu có ngu ngốc đến độ ỷ vào đó để ép anh làm một việc gì trái ý? Mà cho dù tôi có làm vậy cũng đã sao? Anh thử nhớ coi… lúc lâm nguy có đứa nào giơ một ngón tay lên bênh vực anh không? Thực sự là nghe nói anh muốn trở lại nghề… để hành nghề y-sĩ giải phẫu thật xứng đáng tôi đã suy đi nghĩ lại xem có thể làm gì để giúp anh được không. Tôi thấy có thể. Chớ đâu muốn anh làm một cái gì cho tôi? Mình cứ coi nhau như bạn… và chỗ bạn bè giúp nhau là thường quá mà? Tôi tin là anh hiểu điều đó hơn ai hết. Nghĩa là nếu có một cái gì trói buộc giữa chúng ta thì đó chỉ là tình bạn. Đó là điều kiện của tôi đó… nhưng dĩ nhiên anh có thể từ chối.

Hagen cúi xuống, mỉm cười một mình. Michael quả là thằng biết sử dụng khoa ngôn ngữ màBố-Già cũng không hơn. Nó vừa dứt lời là bác-sĩ Jules Segal đỏ mặt, lúng túng xin lỗi:

– Michael, tôi không định nói vậy đâu. Bỏ qua đi… chớ gia đình Corleone với tôi là ân nhân mà?

Michael gật đầu:

– Vậy thì được. Cho đến ngày y viện ra đời, tạm thời anh cứ làm y-sĩ riêng cho cả 4 lữ quán nhà đi. Anh có quyền tuyển mộ thêm người giúp việc… và lương anh dĩ nhiên cũng lên nữa nhưng cái đó Tom Hagen sẽ cho anh biết sau. Còn Lucy, tôi muốn chị giúp một việc quan trọng hơn, chẳng hạn như kiểm soát tài chánh tất cả nhưng gian hàng sẽ mở ở từng dưới lữ quán, hoặc tuyển mộ các nữ nhân viên vô làm sòng nha. Vậy chị có quyền yên chí. Nếu Jules không làm đám cưới, chị vẫn là gái già… gái già nhà giàu!

Nãy giờ Fred nôn nóng ngồi kéo khói xì-gà… thắc mắc về số phận của nó chưa được đả động tới. Sau cùng Michael mới quay sang phía nó nói thật ôn tồn:

– Tôi chỉ là “sứ giả” của bố. Bố biểu gì làm nấy. Riêng anh nếu Bố định giao công việc gì thì Bố sẽ đích thân cho anh biết… nhưng tôi chắc thế nào anh cũng có một cơ-sở đúng ý muốn vì công việc dưới này anh làm trôi chảy hết. Ai cũng phải công nhận như vậy.

– Vậy thì Bố còn buồn bực tao cái gì nữa chớ? Tại sòng bạc thua lỗ hả? Đâu có phải tao phụ trách vụ đó, thằng Moe Greene mà? Không hiểu bố còn bắt tao thế nào nữa đây? Nghe giọng thằng anh rên rỉ, Michael trấn an: “Anh đừng thắc mắc! Không có chuyện đó đâu…” Nó quay sang hỏi Johnny:

– Ủa, Nino đâu kìa? Tôi muốn gặp hắn chút xíu.

– Chà, nó đau dữ. Giờ này nó nằm liệt giường, phải mướn y tá canh chừng tối ngày. Jules biểu nó chán đời, muốn chữa cho nó phải cho vô Dưỡng-trí-viện kìa. Cho vô Dưỡng-trí-viện thì tội nó quá!

– Tội nghiệp thật vì bản chất Nino là người tốt. Tôi chưa hề thấy hắn chơi xấu với ai… hay làm cái gì bậy bạ. Hình như Nino không còn thiết đến một cái gì, ngoài rượu!

– Đúng, thằng Nino chán đời thực tình. Nó không còn thiết đến một cái gì, kể cả tiền bạc, tên tuổi. Nó muốn kiếm tiền thì thiếu gì, ca cũng được mà đóng phim cát-xê cũng cao lắm. Một phim 50 ngàn đô chớ đâu phải ít? Tao chơi với nó cả chục năm nay, chưa hề thấy nó chơi xấu với ai. Bây giờ nó mượn rượu để tự sát có khổ không chớ?

Jules vừa định lên tiếng thì từ ngoài phòng có tiếng gõ cửa ầm ầm. Nó tưởng đâu Albert Neri sẽ đứng dậy ra mở cửa, nhưng trái lại nó cứ ngồi nguyên vị, vờ đọc báo để Hagen làm công việc đó. Thằng Moe Greene đẩy cửa ào vô, hai thằng cận vệ đeo dính đằng sau.

Moe Greene đẹp trai, to con nhưng bản mặt lầm lì thật cô hồn dễ sợ. Dù ngày giờ này làm ăn rất lương thiện nhưng trông thấy mặt ông chủ lữ quán là tất cả nhân viên tự nhiên rét hết. Ngay Lucy và kể cả Fred nữa… đều không muốn đụng đầu nó chút nào. Trông thấy từ đàng xa là lo né rồi. Vì ai cũng biết gốc của nó là găng-tơ thứ dữ, thành danh đệ nhất đao-phủ-thủ của tổ-hợp giết mướn Brooklyn. Có lẽ chán nghề giết người nên Moe Greene xoay sang nghề làm sòng, bỏ Nữu-Ước xuống lập nghiệp ở Las Vegas. Nó là dân giang hồ đầu tiên đánh hơi ra mỏ vàng và là ông chủ lữ quán số 1 mọc lên giữa vùng hoang vu này. Khuya nay mặt Moe Greene càng lạnh lùng dễ sợ. Michael chưa ra lời thì nó đã ào ào:

– Michael, tao có chuyện muốn nói với mày mà đợi mãi không gặp. Sáng mai tao lại nhiều công chuyện gấp quá. Vậy mình nói chuyện ngay bây giờ được không? Michael gật đầu “Được chớ”. Mắt nó ngó Moe Greene coi bộ ngạc nhiên lắm nhưng không khách sáo, lạnh nhạt chút nào. Nó đưa tay ra hiệu cho Hagen: “Tom, mời ông bạn ly rượu chớ?”

Chỉ cần đưa mắt nhìn Albert Neri, Jules cũng thấy thằng này cóc coi hai anh vệ sĩ của Moe Greene ra gì! Cả hai thằng đang đứng dựa lưng vào vách, sẵn sàng bảo vệ ông chủ mà nó cứ phớt tỉnh, mắt long sòng sọc ngó Moe Greene. Nhưng dường như Albert cũng biết dư là tình hình này chẳng thể chơi dữ, chơi dữ ở Las Vegas là không xong với toàn thể anh em giang hồ. “Đại hội” chẳng có chỉ thị rõ Las Vegas là cấm địa, không thằng nào được quyền giở dao giở súng ra để dân cờ bạc tha hồ kéo đến chơi sao?

Moe Greene ra lệnh cho thủ hạ:

– Tụi bây đưa mấy bà con này xuống dưới sòng chơi đi. Đêm nay họ là thượng khách của sòng, đưa biếu họ một sốphỉnh, họ chơi bao nhiêu sòng bao hết nghe!

Nó nói “bà con” có nghĩa tất cả những người không cần phải có mặt trong phòng này, tức Lucy, Jules, Johnny và cả người lạ mặt Albert Neri. Tuy nhiên Albert vẫn ngồi nguyên vị cho đến khi Michael biểu đồng tình: “Phải đó! Ý kiến hay đấy.” Lúc bấy giờ Albert mới đứng dậy, theo chân mấy người khác đi ra. Trong phòng chỉ còn lại 4 người: Michael, Tom Hagen, Fred, và Moe Greene. Dằn mạnh ly rượu trên bàn, Moe Greene hục hặc nói ngay vào đề:

– Tao nghe nói gia đình Corleone tính mua đứt số cổ phần lữ quán này, tính cho tao de luôn. Đời nào có chuyện mua bán kỳ lạ vậy? Người mua đứt phải là tao đây này! Giọng Michael vẫn ôn tồn, rất biết điều:

– Sòng bạc đang thua đậm, thua một cách lạ lùng. Có thể có một sơ-sót nào đó về vấn đề quản trị. Biết đâu chừng bọn tôi làm chẳng đỡ hơn? Moe Greene cười ha hả:

– Đỡ hơn! Mày tính toán ngon đấy. Chuyện đời lật lọng thật, lúc thằng Fred xuống đây tỵ nạn tao sẵn lòng lo cho như vậy đó. Bây giờ qua khỏi rồi mày tính đá đít cả tao nữa! Nhưng mày tính vậy thôi… chớ tao đâu có phải thằng dễ đá như vậy? Tao còn anh em bồ bịch quá nhiều mà!

– Anh bạn nên nhớ là anh bạn đâu có lo không cho thằng Fred? Phải có một mớ tiền kèm theo để anh bạn đủ điều kiện mua sắm đồ đạc thì lữ quán này mới mở cửa được chớ? Sau đó còn phải đứng ra bảo lãnh để sòng bạc có vốn hoạt động. Nếu không có cánh Molinari bảo vệ Fred thì anh bạn có dám lãnh không? Huống hồ họ cũng đã đền ơn lại anh mấy khoản sòng phẳng. Như vậy giữa anh và gia đình Corleone kể như huề, không hiểu anh kêu ca, trách oán cái nỗi gì. Chúng tôi muốn mua và anh toàn quyền ra giá… sao lại gọi là đá đít kìa? Có thể nó là mua dùm anh, làm ơn cho anh là khác, xét vì sòng đang lỗ vốn!

– Mày nói ngon đấy, nhưng gia đình Corleone bây giờ đâu phải giang hồ Corleone ngày xưa!Ông Trùm nằm một chỗ thì thế lực còn cái quái gì? Mày tưởng là bị bọn chúng đẩy bật ra khỏi Nữu-Ước thì nhảy xuống đây tha hồ làm trời chắc? Cho mày hay một điều: Chớ có thử bậy!

– À, ra thế đấy? Có phải vì anh bạn nghĩ vậy nên mới hạ nhục thằng Fred, đập nó trước công chúng phải không?

Nghe Michael điềm đạm hỏi một câu động trời, Hagen ngạc nhiên đưa mắt ngó thằng Fred. Mặt nó đỏ nhừ, nó ấp úng cãi:

– Đâu có gì, Michael? Moe có làm gì đâu mà bảo hạ nhục? Thỉnh thoảng nó cũng nóng giận nhưng rồi lại thôi, đâu vào đấy ngay mà? Giữa tao và nó bao giờ cũng là tình bạn, phải vậy không Moe?

– Đúng thế. Tao chịu trách nhiệm điều khiển cả cái lữ quán này… không cứng vậy hoá loạn sao? Tao có bực thằng Fred là bực nó chơi loạn, chơi vô trách nhiệm… con chiêu đãi nào nó cũng quất bừa hết, thét rồi tụi nó nghỉ ngang, không có người làm nữa. Như vậy đó bảo sao tao không bực bội đập cảnh cáo cho nó tởn?

Mặt Michael lỳ lỳ. Nó tỉnh bơ hỏi lại Fred: “Thế có nghĩa là anh bị đập cảnh cáo đấy?” Lấm lét nhìn thằng em, Fred không dám trả lời… nhưng Moe Greene cười ha hả tố tiếp:

– Mà cái thằng khốn nó đâu thèm quất từng con một? Nó chơi cái lối cá cặp bắt hai em quần một lượt mới hứng thú. Chơi như mày tao cũng sợ luôn, Fred! Con nào từng qua tay mày một lần thì bao nhiêu đàn ông khác cũng kể như zê-rô luôn.

Hình như lời tố cáo bất thần của Moe Greene làm Michael kinh ngạc đứng sững sờ. Nó ngó Hagen. Hai thằng nhìn nhau lặng thinh. Đúng rồi, phải có vậy nó mới bị ông già cho vô sổ đen. Với một ông bố thủ cựu, tối kỵ những chuyện tình ái lăng nhăng nhưBố-Già thì chơi cá cặp như thằng Fred quả là đi đến chỗ tột cùng của truỵ lạc, đốn mạt. Và chịu để cho một thằng như Moe Greene cảnh cáo, hạ nhục trước công chúng thì còn gì là danh dự của dòng họ Corleone! Phải có vậy thì ổng mới ghét thằng Fred thậm tệ vậy chớ?

Đang ngồi yên lặng Michael đứng phắt dậy, lên tiếng rõ ràng có ý tống khách:

– Mai tôi về Nữu-Ước sớm… vậy anh bạn nên suy nghĩ kỹ về vấn đề giá cả đi. Moe Greene hùng hổ:

– Thằng khốn, mày tưởng đá tao dễ như vậy hả? Mày tưởng tao không có gan giết người như mày chắc? Tao sẽ lên Nữu-Ước nói thẳng vớiÔng Trùm, đích thân nói chuyện với ổng.

Fred lúng túng không biết sao đành quay sang Hagen cầu cứu: “Tom, mày làconsigliori… mày có thể nói với ông già, mày khuyến cáo ổng thử coi.” Đúng là Michael đã có ý đợi đến giờ phút này để lạnh lùng nói tạt vào mặt, khiến cả Moe Greene và Fred cùng chới với. Nó nói thẳng ra:

-Ông Trùm giờ này kể như về hưu. Mọi công việc làm ăn của gia đình Corleone do tôi điều khiển hết. Tôi đã chính thức chấm dứt chức vụconsigliori của Tom, hiện giờ hắn chỉ là luật sư riêng của tôi ở Las Vegas. Ít tháng nữa, cả gia đình hắn cũng sẽ xuống ở luôn dưới này để tiến hành mọi công việc trên căn bản pháp lý. Ai cần nói gì cứ việc nói thẳng với tôi.

Cả hai thằng cùng nín thinh. Michael nghiêm giọng tiếp:

– Fred, anh là anh… dĩ nhiên tôi quý mến. Anh chớ dại dột theo người ngoài, đi ngược với quyền lợi gia đình một lần nữa. Điều lầm lỗi trước tôi sẽ bỏ qua, không nói lại cho ông già biết… Còn anh bạn, đừng có chửi vào mặt những người đã cứu giúp anh chớ? Anh bạn muốn làm gì thì cứ việc nhưng theo tôi, nên để cái thời giờ đó, công phu đó tìm hiểu coi tại sao làm sòng bạc mà lại có thể lỗ vốn được. Tiền bạc chúng tôi đầu tư vô đâu phải ít mà sanh lợi có đáng gì? Nhưng thực sự tôi không phải xuống đây để hiếp đáp anh bạn… mà để cho anh bạn một lối thoát. Nếu anh bạn không thèm nhờ đến thì đó là quyền của anh. Tôi không còn gì để nói hơn nữa. Hình như những lời Michael vừa phát biểu đã ngấm đối với Fred và Moe Greene, dù nó không hề cao giọng nói sẵng. Nó thong thả đứng lên, mắt vẫn không rời đối tượng, hiển nhiên không muốn giữ khách. Hagen bèn đứng dậy ra mở cửa. Hai thằng hùng hục đi ra, khỏi thèm chào hỏi.

Ngay sáng hôm sau Michael được biết quyết định của Moe Greene, do Fred chuyển lại: với bất cứ giá nào cũng nhất định không bán lại số cổ phần. Michael nhún vai.

– Vậy được rồi. Trước khi về, tôi muốn thăm Nino một chút.

Lúc Michael bước vô phòng Nino Valenti thì Johnny ngồi ngoài đi-văn ăn sáng. Sau tấm màn che phòng ngủ, Jules đang chẩn bịnh. Tấm màn được kéo lên. Thấy dạng Nino, Michael không ngăn nổi xúc động. Rõ ràng nó không còn sống được bao lâu nữa: cả người Nino như sắp tan rã bất cứ lúc nào. Cặp mắt nó dại đi, miệng trễ xuống dường như bao nhiêu bắp thịt trên mặt nó giờ ruỗi ra hết.

Michael thương hại, ngồi xuống cạnh giường: “Gặp lại anh ở đây mừng quá, Nino. Ông già vẫn nhắc đến anh hoài!”

Nino mỉm cười, vẫn cái cười dễ thương hồi nào. Nó căn dặn: “Về nói với ông già là tao hết-thuốc-chữa. Nói với ổng là cái nghề ca-kịch coi vậy mà độc hơn nghề nhập-cảng dầu ăn nghe.”

– Nếu anh cần điều gì, anh muốn giải quyết một vụ vì khó khăn mà tụi này có thể giúp được thì cứ nói cho tôi biết.

– Không có… không có điều gì cần hết…

Nino lắc đầu quầy quậy từ chối. Ngồi chuyện trò một lát với nó, Michael từ biệt ra thẳng phi trường. Dĩ nhiên Fred đưa tiễn tận nơi nhưng Michael không muốn bắt nó đợi đến lúc máy bay cất cánh mà biểu nó cứ về trước. Lên phi cơ cùng Hagen và Neri, câu đầu tiên nó quay sang hỏi gã cận-vệ là:

– Thế nào… đã lo xong về vụ đó chưa?

Albert Neri gõ tay lên trán đáp:

– Yên chí đi. Thằng Moe Greene… tôi cho nó nằm kỹ ở chỗ này rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN