Bố Ơi... Cho Con Lấy Chồng
Phần 1
Nó cắm cổ phóng xe đi làm vì muộn giờ. Muộn 5 phút trừ 5 chục còn 10 phút trừ một trăm.
Không phải chứ. Có phải sếp quá đáng không khi lương nó được bảy triệu. Mà tháng nào cũng trừ bốn lăm trăm nghìn. Nào phạt đi muộn. Nộp báo cáo muộn. Rồi vớ vẩn linh tinh các kiểu con đà điểu.
Nó tuy chả lo cho ai. Nhưng trừ tiền xăng xe, điện thoại, rồi tiền linh tinh của con gái. Nó chả để ra được đồng nào. Khổ… Không sướng như người ta nghĩ.
Nó đi đến nơi thì đèn đỏ đã bật lên được mấy giây. Thấy mấy người đi trước phóng qua nên nó cũng cắm đầu phóng theo. Nhưng mới chạy được vài chục mét. Anh công an cao lớn bước ra. Cần cái dùi cui. Chỉ nó rồi nhẹ nhàng chỉ vào nề đường.
Xong. Vừa mất tiền đi muộn vừa mất tiền ngu nữa. Nó méo mó.
-Anh ơi. Anh thông cảm giúp em, em đang bị muộn làm.
-Muộn làm thì cũng phải đi đứng cho tử tế. Vượt đèn đỏ người ta đâm vào thì sao. Phạt cho chừa.
-Anh ơi. Em mới vi phạm lần đầu. Anh tha cho em.
Nó vẫn lải nhải.
-Mời chị xuống xe và xuất trình giấy tờ. Lỗi của chị là vượt đèn đỏ. Mời chị đi vào bên trong lấy biên bản.
Nó ấm ức. Lườm cái lão áo vàng này. Bảo sao chả ai yêu CSGT. Cầu cho mấy ông bị vợ bỏ, không thì ế vợ.
Nó bĩu môi trong cái khẩu trang.
-Cô đi vào đây.
-Chú ơi cháu sai lần đầu, cháu cũng muộn làm chú tha cho cháu.
Nó đọc nguyên cái kịch bản nó dựng lên.
-Tha cho cô thì ai tha cho tôi.
Chú trung tuổi ngồi ghi biên bản nói nó. Nó cau mày. Không thể gọi điện cho ông thần tài của nó được. Vì có khi sẽ bị phạt gấp đôi mất. Đen thì không nên ngu.
Thôi thì muộn rồi nó bấm điện thoại xin sếp.
-Sếp ơi. Sáng em đi ra cửa thì vướng chút chuyện tế nhị. Xin sếp cho em nghỉ hôm nay. Em đau bụng quá ạ.
Nó diễn rất sâu. Anh công an vừa tóm nó quay lại nhìn nó cười.
Bố đeo khẩu trang các bạn ạ. Điệu vãi. Sợ cháy mất làn da mật ong của bố sao. Đồ…
Nó chưa kịp chửi thì hắn đưa cái tay cầm dùi cui lên, nhấc cái mũ rồi vuốt tóc lệch sang một bên. Góc nghiêng đầy chất đàn ông. Hút hồn nó.
Hành động chỉ chiếm vài giây trong khung hình của nó mà khiến nó đứng đơ ra. Nó trúng gió.
Không cần gọi xe cấp cứu đâu. Nó… Ổn… Tạm ổn… Không ổn. Tim nó đập thình thịch. Nó dán mắt vào lão đấy. Lão không để ý nó mà đi nhanh ra cầm dùi cui chỉ cái xe con tấp nề và nói như cái ghi âm được mở.
Mỗi một câu đấy không biết tối ngủ có mắc bệnh nghề nghiệp không. Có mơ nói không. Có vợ chưa, bao nhiêu tuổi rồi.
-Cô kia. Ra nộp phạt đi rồi đi làm không muộn rồi.
Nó rút mấy trăm ra nộp phạt. Rồi ấm ức đứng đó.
Ấm ức là một chuyện. Chủ yếu để nhìn lão kia. Từ nãy lão bắt thêm mấy người rồi. Chân tay không ngừng nghỉ. Rất chăm chỉ lấy tiền ngu của dân. Cầu trời cho lão ế vợ… Đồ…
Nó chưa kịp chửi thì lão lại đi từ ngoài đó vào trên tay cầm cái bằng lái xe của nạn nhân đưa cho chú già đang đứng đây. Thấy nó đứng đó thì nhìn nói nghiêm túc.
-Nộp phạt xong thì về đi mà nghỉ chứ đứng đây làm gì.
Nó ấm ức lườm bằng Ánh mắt viên đạn. Môi mím lại trong cái khẩu trang. Hắn mắt nheo lại chắc cũng cười sau cái khẩu trang. Cười nó chứ gì.
-Về đi cô kia.
Hắn đuổi lần nữa. Lần này giọng không cứng như lúc tóm nó. Mà dịu đi. Vẫn không chịu bỏ khẩu trang ra để nó nhìn cái mặt nó thù.
Nó nhìn cái biển ghi tên lão trước ngực.
Lê Thanh Điền.
Trung úy.
Trông cũng không già đâu. Chắc hơn nó lăm sáu tuổi là cùng. Nó nhìn thật kĩ bàn tay hắn. Không đeo nhẫn. Độc thân. Nó tự nhiên thấy mừng. Quên cả nay nó nghỉ làm về nhà quanh quẩn.
Lần đầu tiên trong đời nó quan tâm đến đàn ông. Nó chú ý một người đàn ông ngoài ông thần tài và hai ông anh hãm tài của nó.
-Cô kia muốn lên đồn à mà cứ đứng mãi như thế.
Lão dọa. Nó sợ gì chứ. Nhưng thôi cũng nên ra về cho người ta làm ăn. Nó quay sang lườm hắn rồi cắp con xe cúp của nó ra về.
Kể từ hôm đó. Ngày nào đi qua chỗ đó nó cũng ngó nghiêng xem lão có đứng đó không. Nếu có đứng. Mà không ra hiệu bắt ai. Nó sẽ chạy tà tà chậm lại. Lượn sau lão như chọc tức. Lão chỉ nhìn chứ chả có biểu cảm gì. Vẫn đeo khẩu trang như thế thì bao giờ nó nhìn thấy mặt.
Nay chủ nhật. Nó đi hẹn hò với mấy đứa bạn cấp ba. Vẫn đi qua cái góc đó. Vừa dừng đèn đỏ thì lão đi vụt lên. Vẫn hành động như thế, chỉ tên vượt đèn đỏ đi vào nề. Nó tủm tỉm. Tự nhiên nghĩ ra trò rất hay.
Nó phóng vụt lên dù đã chờ được mấy chục giây rồi. Lão theo phản xạ. Bước ra tính chỉ dùi cui vào nó nhưng thấy con mặt dày thì đứng im cho nó đi qua.
Cảnh sát gì mà tắc trách thế. Người ta vượt đèn đỏ mà không bắt à.
Nó đi theo dòng người ào đến sau lưng. Lòng ấm ức vô cùng. Không cam tâm. Nó rẽ phải vòng sang lối bên kia để quay lại.
Các bác có thấy nó điên không. Nhưng vì lão. Nó điên cũng được.
Nó vượt đèn đỏ lần hai chỉ trong chưa đầy hai chục phút. Lần này hắn không nương tay. Mà chỉ nó đi vào khuôn mặt nhìn nó cau có vì biết nó đang chọc mình.
-Nhà cô có điều kiện đấy nhỉ. Cố tình vượt đèn đỏ để bị phạt chứ gì.
-Điều kiện thì em không có. Nhưng bố em có.
Nó mở mắt to ngây thơ nói làm hắn bật cười. Hắn không chỉ vào chỗ chú già kia ghi biên bản mà chỉ ra gốc cây gần đó nói.
-Đưa giấy tờ xe đây. Đứng ra kia chờ xử lý.
Nó ngoan ngoãn đưa giấy tờ rồi đi ra chỗ lão chỉ đứng. Lão xong việc thì bước lại. Mắt nhìn nó nghiêm khắc như dọa. Nó sợ gì cơ chứ. Nhưng nó hồi hộp. Tim nó lại đập thình thịch. Nó đỏ mặt sau cái khẩu trang.
Lão kia cầm giấy tờ của nó trên tay. Không chịu kéo cái khẩu trang xuống để nó nhìn hết dung nhan.
-Thế nào. Tội vượt đèn đỏ đã nặng. Tội coi thường sự an toàn của người khác càng nặng. Tội cố tình trêu công an còn nặng hơn.
-Em có trêu đâu.
Nó ngẩng lên cãi rồi cúi xuống.
-Vậy cô đi vòng. Rồi vượt đèn đỏ không chịu nhìn. May mà cái ô tô kia nó đi chậm chứ không cô đi cấp cứu rồi.
Nó cau mày vì lão cứ cô tôi lạnh nhạt.
-Cảnh sát ai cũng vô cảm như anh à.
Nó ấm ức. Lão lại nhìn nó.
-Chúng tôi phải làm việc. Không phải đi chơi như cô.
-Thì em cũng có việc.
-Vậy cô ra nộp phạt đi rồi về.
Nó đứng đơ ra. Tưởng được người ta quan tâm gì đâu. Ai ngờ.
Nó nảy ra ý định hay hơn.
-Em quên không mang tiền. Anh cho em mượn điện thoại gọi cho mẹ mang ra. Điện thoại em hỏng chưa sửa xong.
Lão nhìn nó rồi rút điện thoại. Tất nhiên nó nháy sang máy nó. Rồi vờ như không liên lạc được.
-Anh ơi. Mẹ em không có nhà. Hay anh cho em vay tiền em đóng tiền phạt. Mai đi qua em gửi.
Hắn cau mày.
-Thôi đi đi.
Nó lấy được thứ nó cần rồi. Nó nhanh nhẹn cảm ơn rồi phóng đi luôn. Ha ha. Nó đóng kịch vui lắm. Hẹn gặp lão ngày mai nha.
Nó ngồi cùng lũ bạn tiện thể tra thông tin từ số của lão.
Zalo có.
Facebook có. Nhưng chả có nhiều bài đăng. Hình nền của lão là lúc lão ngồi trên mỏm đã gá chân lên như ông tướng. Đeo kính đen, áo phông cười. Lão tuy không đẹp bằng cái góc nghiêng khiến nó đổ rầm rầm nhưng vẫn ưa nhìn lắm. Trên Facebook chả có thêm thông tin cô gái nào. Lão độc thân nhưng mà không vui tính.
-Sao đấy mày. Tương tư anh nào thế.
-Có anh cảnh sát giao thông hay bắt tao. Nhưng mà lão coldly quá.
-Ai lại dám từ chối bạn tôi vậy.
-Đã có gì đâu mà từ chối.
-Vậy bạn tiếp cận rồi thì bắn tin cho anh ta xem anh ta thế nào. Chắc phải đẹp trai lắm mới lọt được vào mắt Lina.
Nó cười. Giờ nó không biết phải nói với lão ta như nào. Nó chưa có kinh nghiệm tỏ tình. Theo lũ bạn thì cứ gọi điện hẹn gặp rồi tính nhưng mà đùng cái gọi bảo em muốn gặp anh thì buồn cười. Nó tự dưng thấy mình cháy ý tưởng. Dắt xe mà lòng mông lung.
Đứng giứa đường chờ đèn đỏ tự nhiên lại nhìn sang ven đường. Không phải quận của lão. Mà giờ lão trực sáng chắc tối nghỉ rồi. Làm công an giao thông cũng vất vả mà.
Đứng mơ màng tới khi đèn xanh lúc nào. Xe sau bấm còi inh ỏi nó giật mình. Nổ máy mà chả được. Xe nó hỏng theo cái tâm trạng tương tư của nó ngay lúc này. Nó dắt xe vào nề đường. Giữa cái ngã tư to tướng kiếm đâu ra chỗ sửa xe tối thế này.
Mở điện thoại thì thấy hắn vừa chấp nhận yêu cầu kết bạn zalo. Nó nảy ra ý tưởng
Nó bấm số gọi zalo. Đầu dây bắt máy ngày.
-Alô.
Giọng lạnh lùng vãi.
-Anh ơi.
Nó thì ngược lại. Giọng nhẹ nhàng pha chút trẻ con làm hắn mủi lòng thì phải.
-Gì vậy.
-Em bị hỏng xe giữa đường.
-Ở đâu.
Vẫn có tí lạnh nhạt
-Ở ngã tư giải phóng- đại cồ Việt.
-Xem quanh đấy có quán sửa không.
-Không.
-Có bạn nào gần đó không?
-Chúng nó ở xa, về hết rồi.
Nó nói như trẻ con ngây thơ lắm.
-Vậy gọi người nhà ra.
-Điện thoại em hết tiền. Cũng sắp hết pin rồi.
-Sao không gọi cho người nhà mà gọi cho tôi.
-Vì mở ra thấy anh đầu tiên nên… Anh không giúp thì thôi.
Nó ấm ức.
-Xin lỗi đã làm phiền.
Nó tắt máy. Tự nhiên tủi thân khóc. Ghét lão. Cầu cho ế vợ đi. Cho chết. Nó thất vọng mất vài phút rồi mừng rơn khi mà lão nhắn tin lại là đứng im ở đó để lão đi ra.
Đi ra cũng mất mười lăm phút. Lão ngó thấy nó bên đường thì vòng qua. Nó đeo bao lô nhỏ. Đội mũ bảo hiểm đứng thu lu vì sợ. Thấy nó, lão đỗ xe xuống kiểm tra.
-Xe bị sao.
Nó đứng nhìn lão xúc động mà không để ý gì.
-Xe làm sao.
-À. Không nổ máy được.
Lão bấm đề.
-Khả năng là đứt dây điện rồi. Nhưng tối này sửa sao được.
-Vậy làm thế nào ạ.
-Chờ tí, tôi nhờ mấy anh công an phường ra mang xe về. Mai lên xin mà đi sửa.
-Thế anh đèo em về nhá.
Nó tranh thủ hơn cao thủ. Lão quay lại nhìn nó. Mặt vẫn lạnh. Ghét.
Nó thấy mặt lão trong ánh đèn đường. Đen nhưng đàn ông. Tim lại run. Lòng lại bồi hồi. Ôi… Nó rung động. Ga lăng thế.
Lão chở nó về thật. Ngồi phía sau tấm lưng to lớn. Thơm mùi romano. Đàn ông đích thực. Bộ quần áo ở nhà nhìn lão vẫn còn trẻ trung chứ không già khú như khi mặc áo vàng. Nó hỏi vọng lên.
-Anh ơi.
-Ơi.
Hắn vừa trả lời đi chậm lại.
-Anh bao nhiêu tuổi rồi.
-Đoán xem.
-Em nghĩ 28.
-Trẻ vậy à.
-Trẻ.
-Anh… Có… Vợ chưa.
-Chuẩn bị có.
Nó nghe mà hụt hẫng. Nó như rơi từ trên trời rơi xuống. Thất vọng. Có người yêu sắp cưới rồi còn ra đây cho người ta ăn dưa bở à. Nó thất tình lần đầu tiên trong đời. Nó im.
-Anh chuẩn bị cưới vợ. Nhưng mà…. Chưa có cô dâu.
Có lẽ lão biết nó buồn nên đính chính lại. Nó nghe được thì giật mình ngẩng lên. Nó hỏi lại cho chắc ăn.
-Gì cơ. Anh vừa nòi gì cơ.
-có bạn thì giới thiệu nhé. Có zalo rồi còn gì. Anh thiếu cô dâu. Nó tức vì bị lừa. Mạnh rạn nhéo eo cho lão cái cho bõ tức. Lão cười. Nhưng ngồi im chịu.
Cười xong lão lại nghiêm túc.
-Anh tên là Điền. 30 tuổi. Anh mới chuyển về công tác quận được hơn năm nay.
-Nhà anh ở đâu.
-Nhà anh gần công an quận.
-Sao lại vì em mà đi xa thế.
-Thì con gái con đứa đi tối không an toàn. Người ta nhờ nên chạy qua giúp.
-Không nhờ thì không giúp à.
-Không nhờ thì biết đâu mà giúp.
-Thế ai nhờ anh cũng giúp à.
-Mình là đầy tớ của dân mà.
Nói câu đó nó ghét.
-Uh. Mình ra kia giúp mấy cô đang đứng kìa.
Nó chỉ mấy cô đứng đường khoanh tay chờ ai đó. Lão cười.
-Anh mà ra là hại họ đấy.
-Chở giúp người ta về.
-Người ta đứng đó kiếm cơm mà.
-Có bán cái gì đâu. Mà tối rồi ai rảnh đứng đó.
Lão cười nó ngốc các bác ạ.
-Họ làm nghề đứng đường.
À ớ. Nó hiểu ra thì ngại mặt.
-Ai lại đứng công khai thế.
-Họ không có ai nuôi thì đứng đó.
-Anh đi với họ rồi mà biết rõ vậy.
-Anh là công an mà.
-À. Thế giờ anh ra họ chạy mất đó.
-Anh không phải công an trật tự xã hội nên không xử lý được.
-Vậy ạ.
-Anh chỉ xử lý được những người cố ý vượt đèn đỏ và đi không chịu nhìn đường như em thôi
Nó ngồi sau cười khúc khích.
-Không vượt đèn đỏ thì sao quen được anh.
-Quen anh càng phạt nặng.
-Em chịu.
-Anh có gì mà cứ trêu anh thế.
-Không biết. Ghét thì trêu.
-Ghét thì đâm cho phát. Cứ lượn vòng vòng làm gì.
-Trêu tức thôi. Không sai. Không có lý do phạt thì tức.
-Ai bảo. Lý do anh vẽ được. Chẳng qua không muốn các anh trong đội trêu thôi.
-Anh chưa có người yêu thật hả.
-Uh.
-Em hơn hai mươi rồi mà chưa có ai sao.
-Em xấu nên ế lâu.
Lão cười.
-Vậy mình giúp nhau đi. Em giới thiệu cho anh. Anh cũng giới thiệu cho em.
-Được. Nhưng anh nhớ tên em không.
-Anh không. Cầm giấy tờ đọc qua thì đưa chú làm việc thôi.
Nó lại nhéo eo lão cái nữa rồi thủ thỉ.
-Em là Minh Tâm. 23 tuổi.
-Sao giọng trẻ con như cấp ba.
-Chưa yêu nên chưa lớn.
-Chưa yêu á.
-Có ngày xưa em có yêu rồi.
Nó chữa ngượng khiến lão cười ngặt nghẽo. Quên cả hỏi nhà nó ở đâu.
Nó ngồi sau vừa ngại vừa vui. Còn lão cứ cười.Điện thoại nó kêu. Là bố gọi.
-Alô con nghe.
-Con đang về. Xe con bị hỏng. – Con đi nhờ bạn về.
-Con về đến công an quận. Chốc bố bảo anh ra đón con.
-Vâng. Bye bố thần tài.
Lão im nghe nó nói rồi hỏi.
-Bố em gọi hả.
-Vâng.
-Giờ em về đâu anh chở về. Nói với bố một câu cho bố yên tâm.
-Bố gặp anh có khi còn lo thêm ý.
-Con bố đủ tuổi lấy chồng rồi.
-Nhưng bố em khó tính lắm.
-Vậy có sao không.
-Anh cho em về công an quận. Chốc anh em ra đón.
Lão chở nó về đó. Chỉ nhà cho nó hẳn hoi. Đọc số nhà đàng hoàng. Đứng chờ lát thì anh nó đi xe đến.
Nó quay sang nhìn lão. Lưu luyến Chào.
-Em cảm ơn nhé.
-Không có gì.
Nó ngập ngừng. Có nên mời người ta đi chơi hay để tìm hiểu thêm. Thôi thì.
-em có thể… Nhắn tin cho anh được chứ.
Lão gật đầu vì không biết nói gì. Anh trai nó bước lại bắt tay lão hỏi han rồi cảm ơn.
Nó đi về nhà. Lát sau điện thoại có tin nhắn.
-Anh nghĩ anh phải là người chủ động nói trước câu nói này : chúng mình làm bạn nhé. Đồng ý quen anh không?
Nó vui quá nhảy cỡn lên. Nó cười một mình suốt đêm các bác ạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!