Tay Súng Cuối Cùng - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Tay Súng Cuối Cùng


Chương 30


Web lái thẳng đến nhà Romano đón anh ta. Angie đang đứng ở bậu cửa khi Romano bước ra với ba lô quần áo, trông cô nàng không có vẻ gì là hạnh phúc. Ít nhất thì Web cũng có thể tự suy ra kết luận này khi anh vẫy chào Angie và cô chỉ đáp lại bằng một cái búng tay khinh khỉnh.

Romano chất lên xe hai khẩu súng trường bắn tỉa, một khẩu tiểu liên MP- 5, một bộ áo giáp Kevlar và bốn khẩu súng ngắn bán tự động cùng cả đống băng đạn.

“Chúa ơi, cậu làm như bọn mình đang đi săn lùng Saddam Hussein vậy Paulie.”

“Anh cứ làm theo cách của anh, tôi làm theo cách của tôi. Cái thằng bắn Miller vẫn đang nhởn nhơ ngoài kia và nếu nó còn muốn cho anh xơi một viên đạn từ khoảng cách một nghìn mét thì tôi phải có gì đó mà bắn trả thằng chó đẻ ấy chứ. Hiểu chưa?” Anh ta quay người và vẫy tay chào Angie. “Tạm biệt em yêu.” Angie cau mày phẩy tay trước khi đóng sầm cửa lại sau lưng mình.

“Hình như cô ấy không vui lắm thì phải,” Web rụt rè nói.

“Tôi vẫn còn vài ngày phép. Bọn tôi đang định về thăm mẹ cô ấy. Chính xác là ở Slidell, Lousiana.”

“Tớ rất tiếc, Paulie.”

Romano nhìn Web và nhăn nhở cười trước khi kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai Yankee xuống mắt và ngã người ra trên ghế. “Tôi thì không.”

Hai người lái xe đến East Winds, tại cổng trang trại đã có hai đặc vụ FBI chờ sẵn. Họ giơ phù hiệu của mình ra và được phép lái xe vào trong.

Sau vụ ám sát hụt nhằm vào Billy Canfield bằng bom giấu trong điện thoại di động, sự hiện diện của Cục tại trang trại bỗng trở nên vô cùng đường hoàng và quan trọng. Trên đường vào họ gặp chiếc xe chở đội rà phá bom mìn của Cục đang đi ra. Chắc chắn là mang theo cả tất cả những mẩu bằng chứng mà họ tìm được sau vụ nổ. Web tin chắc là đặc vụ của Cục đã thẩm vấn tất cả mọi người trong trang trại: tất cả những ai có thể kích hoạt từ xa thiết bị nổ giấu trong chiếc điện thoại di động đó.

Web cũng biết chắc rằng Billy Canfield sẽ chẳng hứng thú gì với những hoạt động điều tra này. Nhưng dù sao chính anh cũng là người cứu mạng ông ta. Bản thân điều đó đã đủ bảo đảm cho việc họ được có mặt trong trang trại.

Anh vừa nghĩ đến đó thì phía trước xuất hiện một con ngựa cùng kỵ sĩ trên lưng. Đó là một con ngựa nòi lực lưỡng, bóng loáng, với sự kết hợp hoàn hảo giữa cơ bắp, gân, dây chằng và khung xương: tất cả đều chuyển động một cách uyển chuyến và thanh thoát đến tuyệt đối tương chừng chỉ có ở máy móc chứ không phải động vật. Trước đây Web cũng từng cưỡi ngựa một vài lần nhưng chưa bao giờ thực sự say mê môn thể thao này, nhưng dù sao anh cũng phải thừa nhận rằng hình ảnh trước mặt anh lúc này quả là vô cùng ấn tượng. Nữ kỵ sĩ mặc chiếc quần cưỡi ngựa màu nâu, chân đi ủng cưỡi ngựa đánh xi bóng loáng, trên người là chiếc áo len màu xanh nhạt. Đôi bàn tay nhỏ nhắn đi găng da. Chiếc mũ màu đen không thể giấu được mái tóc vàng óng ả.

Anh hạ cửa sổ xe xuống khi người phụ nữ thúc ngựa lại bên chiếc xe. “Tôi là Gwen Canfield. Chắc anh là Web?”

“Đúng vậy. Còn đây là Paul Romano. Chồng bà đã nói gì về việc bố trí cho chúng tôi ở đây chưa?”

“Rồi. Anh ấy bảo tôi chỉ chỗ ở cho các anh.” Gwen nói.

Cô nhấc mũ bảo hiểm ra khỏi đầu, lắc lắc cho mái tóc vàng buông xõa xuống ngang vai.

Web thán phục nhìn con ngựa. “Một cô nàng tuyệt đẹp”.

“Nó là một anh chàng.”

“Xin lỗi, tôi quên không kiểm tra kỹ thiết bị. Không định làm ai phật ý.”

Gwen vỗ về lên cổ con ngựa, “Mày cũng không phật ý đâu nhỉ.? Baron 1? Dù thế nào thì cũng không ảnh hướng đến khí phách đàn ông cua mày mà?”

“Giá kể chúng ta ai cũng được như thế thì tốt.”

Gwen ngồi thả lỏng trên chiếc yên ngựa kiểu Anh nhỏ nhắn. một tay nắm chắc dây cương hai lớp. “Billy có kể lại cho tôi nghe chuyện xảy ra trong chiếc Rover. Tôi muốn cám ơn những gì anh đã làm. Có lẽ Billy quên chưa cảm ơn anh.”

“Tôi chỉ làm nhiệm vụ của mình thôi.”

Mặc dù anh chưa bao giờ gặp Gwen, nhưng các thành viên HRT khác có mặt trong phiên tòa ở Richmond đều miêu tả cô là một người sôi nổi và dễ xúc động. Còn người phụ nữ đứng trước mặt anh lúc này lại hết sức lạnh lùng, lạnh nhạt. Mặc dù nói lời cảm ơn nhưng giọng cô ta nghe vô cùng thờ ơ, vô cảm. Có lẽ từ hồi đó đến giờ cô ta đã sử dụng đến cạn kiệt những cảm xúc của mình.

Web cũng đã xem những bức ánh giới truyền thông chụp Gwen ngoài phòng xử án. Không giống như chồng mình, năm tháng không để lại nhiều dấu ấn trên cơ thể Gwen. Anh tưởng chừng như cô ta vẫn chỉ ngoài ba mươi. Mái tóc vàng vẫn mềm mại và óng ả như ngày nào. Cơ thể thon thả của cô vẫn đủ khiến một phụ nữ trẻ hơn mình mười tuổi phải ghen tị. Với những đường cong quyến rũ mà người đàn ông nào cũng phải ngẩn người, một bộ ngực căng đầy làm bao người phải dõi mắt ngắm nhìn. Khuôn mặt cô cũng rất xinh đẹp, đôi gò má cao và cặp môi đầy đặn. Nếu quyết định trở thành một diễn viên, chắc chắn trông cô sẽ rất ăn ảnh. Gwen còn là một phụ nữ có chiều cao và tư thế ngồi thẳng tắp. Tư thế mẫu mực của một kỵ sĩ, Web tự nhủ.

“Chúng ta sẽ tới nhà ngang. Nó ở ngay cuối đường này thôi.”

Gwen giật cương cho Baron quay đầu lại, thúc gót ủng vào hai bên sườn chú ngựa, và thốt lên một hiệu lệnh nào đó mà một người mù tịt về ngôn ngữ huấn luyện ngựa như Web không sao hiểu nối. Anh chỉ đoán là cô giục chú ngựa chạy nước kiệu. Vì chính xác thì đó là những gì mà Baron thực hiện ngay sau đó. Cả ngựa và nữ kỵ sĩ xinh đẹp lướt đi trên đường. Rồi Gwen rạp người về phía trước gần như hòa lẫn với phần thân trước của chú ngựa thành một khối thống nhất trong khi Baron tung vó lên khỏi mặt đất, bay qua đoạn hàng rào cao 1,2m – đây chính xác là một đoạn hàng rào được thiết kế riêng cho ngựa và kỵ sĩ nhảy qua – trước khi đáp xuống một bãi đất nhỏ mềm mại và nhẹ nhàng. Web buột miệng huýt sáo để bày tỏ sự thán phục của mình. Còn Gwen thì lạnh lùng vẫy tay trong khi không thèm quay người lại.

Hóa ra nhà ngang chính là ngôi nhà có những cửa sổ kiểu Palladis và mái vòm bọc thiếc bạc màu mưa nắng mà Web đã thấy trước kia. Gwen nhảy từ trên lưng Baron xuống đất và dắt chú ngựa lại một cây cột gỗ.

Trong lúc đang loay hoay dỡ đồ đạc từ trên xe xuống, Web ra hiệu cho Romano không nên tháo dỡ súng trước mặt người phụ nữ.

Web quan sát vị trí ngôi nhà ngang và quan hệ của nó với ngôi nhà chính mà anh chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng xa xa qua hàng cây. Anh quay qua Gwen. “Tôi không hề có ý tỏ ra vô ơn, nhưng có thể bố trí cho chúng tôi ở trong nhà chính được không? Nếu có chuyện gì thì chúng tôi sẽ không phải mất quá nhiều thời gian mới chạy sang kịp.”

“Billy đã nói là ở nhà ngang. Nếu các anh thấy có vấn đề với chuyện đó, các anh sẽ phải tự đi mà nói với ông ấy.”

Vâng nhất định rồi, Web tự nhủ. Nhưng anh chỉ nói với cô ta “Tôi rất tiếc vì tất cả những chuyện này, thưa bà Canfield. Lẽ ra ông bà không còn phải chịu đựng lại những chuyện này.”

“Tôi không bao giờ còn tin vào sự công bằng cửa thế giới này nữa.” Cô ta chằm chằm nhìn anh. “Tôi xin lỗi. Billy nói chúng tôi có biết anh nhưng tôi cũng không nhớ đã gặp anh ở đâu.”

“Tôi tham gia lực lượng giải cứu con tin có mặt ở trường học ngày hôm đó.”

Cô cúi xuống trong giây lát. “Tôi nhớ rồi. Và giờ thì tên đó lại được tự do. Cái tên đã giết David ấy.”

“Đáng tiếc là đúng vậy. Nhưng hy vọng là chỉ trong một thời gian ngắn nữa thôi.”

“Lẽ ra hắn phải nhận án tử hình.”

“Điều đó thì tôi không tranh cãi với bà thưa bà Canfeld.”

“Cứ gọi tôi là Gwen thôi. Ở đây chúng tôi không thích trang trọng quá.”

“Được rồi, Gwen. Nhưng chúng tôi ở đây là để bảo đảm cho cô và chồng cô được an toàn.”

Cô ta liếc nhìn anh. “Đã nhiều năm nay chúng tôi không còn biết thế nào là an toàn rồi, Web. Và bây giờ tôi cũng không tin là mọi chuyện sẽ thay đổi”.

Cô dẫn hai người vào trong. Tầng một của ngôi nhà ngang được dùng làm nơi trưng bày những chiếc xe cổ phục chế. Web nhìn sang anh chàng Romano yêu xe như yêu vợ và có cảm giác như anh bạn đồng nghiệp của mình đang bị nhồi máu cơ tim đến nơi.

Gwen giải thích, “Đây là bộ sưu tập của Billy. Tôi nghĩ ông ấy gọi đây là bảo tàng xe hơi cá nhân của mình.”

“Trời đất ơi,” Romano thốt lên, “kia là một chiếc Stutz Bearcat tay lái bên phải.” Anh chàng bàng hoàng đi quanh khu trưng bày xe như một cậu bé đang choáng ngợp trong Đài Lưu danh những huyền thoại bóng chày. “Còn kia là một chiếc Lincoln LeBaron 1939. Tất cả chỉ có chín chiếc từng được sản xuất. Lạy Chúa tôi.” Anh chàng lao bổ về góc phòng trưng bày và đang chết lặng người.”Web, đây, đây là một chiếc Duesenberg SSJ Speedster 1936.” Anh ta quay sang Gwen. “Nếu tôi không lầm thì chỉ có hai chiếc như thế này từng được sản xuất, một chiếc cho Clark Gable và chiếc còn lại của Gary Cooper? Xin hãy nói là tôi không lầm đi.”

Gwen gật đầu. “Anh biết người biết của đấy. Đây là chiếc của Cooper.”

Romano quay sang nhìn Web như thể anh chàng đang sắp ngất đến nơi.

“Đẹp quá…” Romano thốt lên. Anh ta quay sang người phụ nữ. “Gwen, tôi muốn cô biết rằng, tôi thực sự vô cùng lấy làm vinh dự được ở dưới cùng một mái nhà với những cỗ máy huyền thoại này.” Web đau thắt cả bụng vì cố nhịn cười.

Gwen nhìn Web và lắc đầu trước khi nhếch mép với một nụ cười thoảng qua trên môi. “Đàn ông ai cũng có đồ chơi. Anh có đồ chơi không Web?”

“Hoàn toàn không. Hồi bé tôi còn không có nữa là.”

Cô ta ném cho anh cái nhìn như muốn xoáy sâu vào tâm can rồi nói. “Tầng trên có hai phòng ngủ, mỗi phòng đều có phòng tắm riêng, phòng khách và cả nhà bếp đầy đủ tiện nghi. Ngôi nhà này từng được sử dụng làm nhà để xe của trang trại thời Thực dân. Nó còn là một di tích lịch sử đấy nhé. Hồi những năm 1940, người chủ cũ chuyển nó sang làm trạm cứu hỏa. Billy sửa chữa lại làm nhà cho khách khi ông ấy mua nơi này, mặc dù với hai mươi phòng ngủ trong nhà chính, bản thân tôi cũng luôn thấy là việc xây thêm nhà khách như thế này là quá thừa.”

“Hai mươi phòng ngủ?” Romano choáng váng.

“Tôi hiểu,” Gwen nói. “Tôi lớn lên trong một trang trại ở vùng nông thôn Louisville. Hồi đó cả gia đình bảy người chúng tôi cũng chỉ có hai phòng ngủ.”

“Tôi nhớ là Billy cũng không sinh ra trong một gia đình giàu có gì cho lắm,” Web nói.

“Vận tải không phải là một ngành kinh doanh dễ dàng, nhưng ông ấy đã thành công.”

“Tôi thấy Billy phàn nàn rằng trang trại này đang hút sạch từng xu của ông ấy,” Romano nhận xét.

“Nhưng những chiếc xe này cũng đâu có rẻ.” Lần đầu tiên Gwen thực sự mỉm cười và bất giác Web cảm thấy anh cũng đang mỉm cười lại với cô.

“Các anh sẽ sớm nhận ra là Billy Canfield thích kêu ca. Về mọi chuyện. Nhưng nhất là chuyện tiền nong. Tôi tin chắc thế nào ông ấy chẳng nói với các anh rằng chúng tôi dồn đến đồng xu cuối cùng vào nơi này, và quả là vậy thật. Nhưng có lẽ ông ấy chưa nói với các anh rằng con ngựa non đầu tiên mà chúng tôi bán đã giành chiến thắng trong giải Kentucky Derby và về thứ ba trong giải Preakness.”

“Tên con ngựa là gì?”

“King David,” Gwen trả lời rất khẽ. “Tất nhiên là chúng tôi không kiếm thêm được đồng nào từ những danh hiệu đó, nhưng ít nhất thì người ta cũng bắt đầu biết đến trang trại của chúng tôi, và hơn nữa là chúng tôi vẫn còn con ngựa cái nòi đã sinh ra con King. Con ngựa đực mà chúng tôi lấy giống cho nó không hề có gì đặc biệt, điều đó có nghĩa là gen di truyền của con ngựa cái mà chúng tôi có chính là nguyên nhân chính tạo nên sức mạnh cho con King.”

“Nghe cũng có vẻ hợp lý, cho dù trong trường hợp này công lao là con ngựa cái kia hưởng hết.”

Gwen liếc xéo Web. “Tôi thích cách nghĩ của anh đấy. Vậy là với danh tiếng mà con King mang về, tất cả những người chơi ngựa đua trên khắp nước Mỹ bắt đầu phải nhắc đến East Winds. và về cơ bản những con ngựa của chúng tôi đều được mua với giá rất cao. Cho đến thời điểm này chúng tôi đang có vài con ngựa đực từng giành giải. Và phí phối giống càng ngày càng được nâng lên. Nhưng quan trọng hơn cả là hai năm trước chúng tôi được mùa ngựa non nên mọi việc cũng dễ dàng. Các anh đừng hiểu nhầm, quả thật là việc duy trì một trang trại nhân giống ngựa như thế này tốn kém kinh khủng. Nhưng trong chừng mực như Billy phàn nàn, tôi nghĩ là chúng tôi vẫn còn xoay sở được.”

“Thế thì tốt rồi,” Web nói. “Tôi đoán là ông bà đã chuyển đến đây ngay sau phiên tòa.”

Cô nói cộc lốc, “Nếu các anh cần gì, cứ gọi vào nhà chính và chúng tôi sẽ đáp ứng ngay. Số điện thoại được dán ngay trên tường bên cạnh chỗ để điện thoại ấy.”

Cô bỏ đi trước khi hai người kịp nói lời cảm ơn.

Họ lên tầng trên và nhìn ngắm qua một lượt. Toàn bộ nội thất đều là đồ cổ, với cách bài trí rất tinh tế và chỉn chu. Web tin chắc rằng phần lớn khung cảnh ở đây là dấu ấn của Gwen Canfield. Billy Canfield không có vẻ gì là mẫu người thích tốn thời gian chăm sóc nhà cửa.

“Ôi trời ơi. chỗ này chúa thật.” Romano thốt lên.

“Ừ chúa nhất là ở chỗ nó nằm quá xa những người mà chúng ta cần bảo vệ, tớ không thích chút nào.”

“Vậy thì hãy gọi cho Bates và bảo anh ta gọi cho Canfield và để mặc cho hai người quát tháo với nhau. Hai thằng mình chỉ là thiên lôi trên chỉ đâu thì đánh đấy.”

“Vậy cậu nghĩ thế nào về Gwen Canfield?”

“Có vẻ khá tử tế. Trông cô ta cũng bắt mắt đấy chứ. Một phụ nữ ra phụ nữ. Thằng cha Canfield này may mắn thật.”

“Đừng có tơ tưởng gì đấy Paulie.”

“Ừ, để rồi Angie xé xác tớ ra ấy à.”

“Dỡ đồ của cậu ra đi rồi tụi mình lượn vài vòng. Tớ muốn lúc nào cũng phải kè kè bên Canfield. Nếu chúng ta muốn bảo vệ ông ta thì ít nhất chúng ta cũng phải có mặt bên cạnh ông ta chứ. Và có lẽ chúng ta sẽ phải luân phiên nhau đấy, Paulie, thay nhau ngủ.”

“Hê hê, lại như những ngày xưa yêu dấu khi còn là xạ thủ bắn tỉa.”

“Ừ, những ngày xưa yêu dấu, chỉ có điều là cậu ngáy như một con tầu chất đầy hàng ấy.”

“Thôi rồi. Angie đã chữa cho tớ rồi.”

“Cô ấy làm cách nào vậy?”

“Tớ thật sự không muốn nhắc đến chuyện này. Web.”

Hai người bước ra ngoài và ngay lập tức va phải Percy Bates đang bước vào.

“Có thông tin gì về quả bom chưa?” Web hỏi.

“Đó là một thiết bị cực kỳ tinh vi, theo những gì mà các chuyên viên kỹ thuật cho biết. Chúng tôi đang thẩm vấn tất cả những người có thể liên quan, nhưng vẫn chưa lần ra manh mối nào. Có điều là chiếc điện thoại đó không thể tự nhiên mà vào trong xe được.”

“Vậy là có kẻ làm tay trong rồi. Một thành viên của Hội Tự Do giả danh trà trộn vào đây chăng?” Web nhận xét.

Bates gật đầu, trông anh có vẻ rất lo lắng. “Chúng vẫn tuyển mộ thành viên từ những khu vực như thế này. Những gã da trắng ở nông thôn thích súng và đất đai cùng nếp sống ngày xưa, vai u thịt bắp, không có khả năng thích ứng trong một thế giới đang đổi thay liên tục.”

“Đã có chuyện gì xảy ra với bọn Hội Tự Do ở miền nam Virginia chưa?”

“Chúng ta đã bố trí rất nhiều nhân viên theo dõi chúng nhưng đến nay vẫn chưa có gì mới. Có lẽ hiện tại chúng đang ém mình sau tất cả những hoạt động vừa qua. Làm như thế là khôn ngoan nhất. Và chúng cũng đâu có ngu. Chúng phải biết thừa là chúng đang bị tình nghi trong vụ này và chúng ta đang theo dõi. Tất cả những gì chúng ta cần lúc này là một mắt xích, để có thể lần ra chúng.”

“Canfield đâu rồi? Dù sao tôi cũng phải để mắt tới người mà tôi được phân công bảo vệ.” Bates nói, “Và cả Gwen nữa chứ. Cô ta cũng nhận được những lời đe dọa lấy mạng giống như chồng mình.”

Web suy nghĩ một lát. “Hừm, Paulie và tôi có thể chia nhau công việc, nhưng có lẽ tăng cường thêm người sẽ tốt hơn. East Winds có vẻ là một nơi quá rộng.”

“Hai nghìn mẫu Anh và sáu mươi tám ngôi nhà, tất tật. Tôi cũng đã đề cập chuyện này với Canfield và ông ta nói nếu tôi muốn đưa thêm người vào đây ông ta sẽ gặp tôi tại tòa và sau đó là địa ngục, và tôi biết thằng cha này không nói đùa đâu. Tất cả chỉ phụ thuộc vào hai cậu thôi đấy. Nhưng nghe này, Web, chúng tôi cũng sẽ ở quanh đây thôi.”

“Tôi nhớ rồi, Perce.”

“À mà Web này?”

“Gì vậy?”

“Cám ơn anh đã cứu mạng tôi.”

°

Họ tìm thấy Billy Canfield ngoài khu chuồng ngựa, nơi ông ta đang kiểm tra chân trước của một con ngựa đực trong khi Nemo Strait và hai thanh niên khác mặc trang phục kỵ sĩ đang đứng giữ cương.

Canfield nói với một gã thanh niên, “Tốt nhất là gọi cho bác sĩ thú y. Có thể chỉ là bong gân, nhưng cũng có thể là rạn xương. Mẹ kiếp, hy vọng là không.”

Gã thanh niên vừa quay người bước đi thì Canfield gọi với sau lưng anh ta, “Và nhớ bảo cái thằng đóng móng khốn kiếp ấy là nếu nó không mang đến loại móng nào tốt hơn thì ta sẽ thay người khác. Chúng ta có vài con ngựa có móng guốc mềm và hợp với chúng nhất phải là những loại móng dán vậy mà thằng cha đó thậm chí còn không bao giờ mang đến.”

“Vâng thưa ông.”

Canfield vỗ vỗ lên sườn con ngựa, chùi tay và bước tới chỗ những đặc vụ FBI đang đứng.

“Đóng móng là sao?” Romano hỏi.

“Tức là thợ đóng móng sắt cho ngựa ấy,” Canfield trả lời.

“Một loại thợ rèn danh giá. Ngày trước ở trang trại ngựa nào cũng phải thường xuyên có một thợ đóng móng. Còn bây giờ cứ một tuần chúng lại qua các trang trại một lần, trong xe có sẵn cả bễ, rồi búa, rồi đe: những khuôn móng sắt đúc sẵn và thực hiện công việc. Chúng lấy giá cắt cổ. Nhưng xét cho cùng thời buổi này còn ai muốn làm những công việc như thế nữa chứ? Vừa nặng nhọc, vừa vất vả lại nguy hiểm nữa, nhỡ không may vớ phải mấy con ngựa điên đá cho phòi óc ra chứ chẳng chơi.”

“Thế còn những chiếc móng dán mà ông vừa nhắc đến thì sao?” Web tò mò.

Strait trả lời, “Nhiều khi móng guốc của một con ngựa nào đó đã quá mòn nên cứ đóng đinh vào là vỡ, nhất là những con ngựa nhập về từ châu Âu, vì sự khác biệt về thời tiết và đất; nên móng của chúng rất giòn. Một chiếc móng ngựa mềm thì không cần đinh, chẳng khác nào một chiếc túi nhỏ bọc ngoài móng guốc của ngựa. Nếu thao tác chuẩn xác thì cũng dùng được hai ba tháng. Còn loại móng dán thì đơn giản thôi: chỉ việc dính vào móng guốc của ngựa bằng keo, không cần dùng đinh.”

“Nghe có vẻ nghề chơi cũng lắm công phu thật.”

“Hừm, được cái xưa nay tôi học cái gì cũng nhanh.” Billy vừa nói vừa liếc xéo vào mặt Strait. Sau đó ông ta chằm chằm nhìn Bates. “Các anh đã thẩm vấn xong mấy người làm của tôi chưa? Tôi còn cả một trang trại cần vận hành đây này.”

“Chúng tôi sắp rời khỏi đây rồi.”

Canfield nhìn Web rồi chỉ sang Bates. Anh ta có nói với tôi về tất cả những vụ giết người liên quan đến điện thoại vừa qua. Nhưng quả là anh nhanh trí thật.”

“Tôi cũng là người học nhanh mà, Web nói.

Canfield tò mò nhìn anh. “Vậy điều anh muốn học trong thời gian sắp tới là gì vậy?”

“East Winds. Tôi muốn nắm rõ từng centimet vuông của trang trại này.”

“Anh phải nhờ Gwen giúp thôi. Tôi còn cả đống việc khác phải quan tâm.”

Web quay sang nhìn Romano. “Nếu vậy Paulie sẽ đi cùng ông.”

Trông Canfield như sắp nổ tung đến nơi, nhưng cuối cùng ông ta cũng kìm chế được. “Được rồi.” Ông ta nhìn Romano. “Paul, anh biết cưỡi ngựa chứ?”

Romano giật mình, hấp háy mắt và quay sang nhìn Web rồi lại nhìn Canfleld. “Tôi chưa cưỡi bao giờ.”

Canfield choàng một cánh tay qua vai anh chàng HRT và mỉm cười thích thú.

“Hừm. Hy vọng anh cũng học nhanh như anh bạn kia.”

Chú thích

1. Baron có nghĩa là nam tước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN