Tay Súng Cuối Cùng
Chương 47
Web bắt đầu thấy lo. Vẫn chưa thấy Claire gọi lại, anh cũng đã gọi lại khách sạn nhưng không ai trả lời. Anh gọi về nhà cô và ở đó cũng không thấy ai. Không ai ở văn phòng nhìn thấy cô; theo lịch cô cũng không gặp bệnh nhân nào vì bình thường hôm nay là cô nghỉ làm. Có lẽ cô chỉ ra ngoài lái xe dọc Blue Ridge hoặc đâu đó cho thoải mái, anh tự nhủ.
Nhưng trước đó cô chẳng hề nói gì với anh là cô sẽ đi chơi đâu đó cả, ngay cả như thế thật thì tại sao cô không trả lời điện thoại di động nhỉ?
Tất cả những bản năng nghề nghiệp của Web đều mách bảo rằng có chuyện chẳng lành đã xảy ra.
Anh để Romano ở lại East Winds và lái thẳng đến khách sạn. Đó không phải là một nơi người ta chú ý nhiều đến việc khách ra hay vào, nhưng Web thấy dù sao cũng phải thử xem. Tuy nhiên, những nhân viên có thể nhìn thấy cô tối hôm trước thì vẫn chưa đến phiên trực trở lại. Và không ai mà anh hỏi chuyện nhớ ra bất kỳ ai trông giống Claire đi qua sảnh khách sạn ngày hôm trước. Xe của cô cũng không có trong bãi đỗ.
Anh lái về nhà cô, tìm thấy một cửa sổ phía sau và trèo vào trong. Web kiểm tra rất kỹ khắp ngôi nhà, nhưng không phát hiện được điều gì có thể cho anh biết cô đã đi đâu. Anh tìm thấy một cuốn sổ có số điện thoại và địa chỉ của cô con gái Claire trong đó. Cô bé đang học đại học ở Califomia, nên khó có chuyện Claire bất chợt đi thăm con và trở về trong ngày. Web tính đến chuyện gọi điện cho cô bé, nhưng một cú điện thoại từ FBI sẽ chỉ tổ làm cô bé hoảng loạn không cần thiết trong trường hợp mọi chuyện không có gì nghiêm trọng. Anh bỏ đi và lái thẳng đến văn phòng của Claire. O’Bannon cũng không có mặt, nhưng trong phòng còn có một người khác cũng làm việc ở đây. Cô ta cho biết chưa hề gặp Claire và cũng không biết cô đang ở đâu.
“Ba chỗ liền mà vẫn công cốc,” Web làu bàu.
Anh xuống tầng và tới chỗ quầy bảo vệ, chìa phù hiệu của mình ra và hỏi xem có chuyện gì bất thường xảy ra đêm trước không. Tay nhân viên bảo vệ tòa nhà xem chừng rất ấn tượng với tấm phù hiệu FBI nên vội vàng kiểm tra nhật ký trực của ca đêm bàn giao lại. Web đã vài lần phải qua quầy bảo vệ tại đây trước khi vào gặp Claire vì khách bao giờ cũng phải đăng ký, nhưng anh không biết người bảo vệ này. Có lẽ những người bảo vệ ở đây làm việc luân phiên theo ca.
“Vâng, nhật ký trực cho thấy là là Tiến sĩ Daniels đã gọi xuống lúc 12.30 đêm. Cô ấy nói là văn phòng bị mất điện và người gác đã giải thích rằng các đường điện trong tòa nhà đều được bố trí riêng và rất có thể đường dây trên tầng của cô ấy bị chập một chút, anh ta có hỏi cô ấy cần hỗ trợ gì không.” Chàng thanh niên đọc tất cả những thông tin ghi trong sổ trực bằng một giọng khàn khàn rất buồn cười như thể anh ta vừa mới qua tuổi dậy thì được một thời gian ngắn. “Cô ấy bảo không cần và tất cả chỉ có thế.” Anh ta ngẩng đầu lên khỏi cuốn sổ. “Ông có muốn tôi làm gì không?” Cặp mắt mở to của chàng thanh niên như đang van vỉ Web sai khiến anh ta hành động gì đó. Anh chàng có mang súng và như thế là rất không nên, Web thầm nghĩ.
“Tôi biết là ở đây có ghi lại danh sách khách ra vào tòa nhà. Lúc nãy vào tôi cũng phải đăng ký mà.”
“Vâng.”
Web kiên nhẫn chờ đợi thêm vài giây, nhưng rõ ràng là cậu nhóc vẫn chưa hiểu.
“Cho tôi xem qua sổ đăng ký được không?” Cuối cùng Web phải nói huých toẹt.
Anh chàng gần như nhảy bổ ra khỏi ghế. Web nhận thấy là cậu ta đã nhìn kỹ mặt anh, rất có thể đã nhận ra anh qua các bản tin truyền hình thời gian qua. Có lẽ cậu ta nghĩ rằng Web đã nổi điên và cần phải được đáp ứng yêu cầu bằng mọi giá nếu không muốn đón nhận một cái chết thê thảm. Và ngay lúc này Web thấy sự hiểu nhầm đó cũng chẳng hại gì.
“Vâng, thưa ông.” Anh ta rút vội quyển sổ ra và Web vội xem lướt qua những trang sổ gần nhất. Trong giờ làm việc ngày hôm qua đã có rất nhiều khách vào đây, những tòa nhà đã đóng cửa lúc sáu giờ chiều. Anh ngẩng lên nhìn người gác.
“Thế còn sau đó thì sao? Thủ tục ra vào như thế nào?”
“À vâng, tòa nhà sử dụng hệ thống thẻ ra vào và cửa tự động khóa lúc sáu giờ chiều. Nếu có khách muốn vào đây sau sáu giờ, người thuê văn phòng sẽ phải gọi xuống báo cho chúng tôi biết, khi khách vào rồi chúng tôi sẽ gọi lên và người thuê văn phòng phải đi xuống và đón khách của họ lên. Hoặc người khách có thể sử dụng hệ thống điện thoại ngoài, xưng danh tính và người họ cần gặp trong này. Chúng tôi sẽ gọi lên và người thuê văn phòng sẽ xuống đón. Nếu người thuê văn phòng không trả lời hoặc không muốn gặp khách, người khách sẽ không được vào, đó là quy định. Vì trong tòa nhà này còn có cả một số cơ quan chính phủ mà. Tôi nghĩ thậm chí còn liên quan cả tới Lầu Năm góc cũng nên,” anh chàng nói thêm, với vẻ tự hào không giấu giếm. “Đây là một tòa nhà được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt.”
“Tôi biết,” Web trả lời một cách lơ đễnh vì anh còn mải nhìn cuốn sổ.
“Tòa nhà có gara ngầm đúng không?” Từ trước đến nay Web vẫn đỗ xe ở bãi đỗ phía trước.
“Vâng, thưa ông, nhưng cửa gara hoạt động bằng chìa khóa thẻ tự động 24/24, chỉ dành cho những người làm việc trong này.”
Web thầm ghi nhớ chi tiết đó và tự nhắc mình sẽ kiểm tra xem chiếc Volvo của Claire còn ở đó không. “Vậy là những người làm việc ở đây có thể đi và về qua thang máy xuống tầng hầm mà bộ phận bảo vệ không hề biết?”
“Đúng thế, nhưng chỉ những người làm việc ở đây thôi.”
“Cửa giữa đóng mở tự động à?”
Người bảo vệ gật đầu.
“Thế nếu có người lẻn vào gara mà không đi xe thì sao? Liệu họ có thể lên thang máy mà không cần chìa khóa thẻ?”
“Ừm, cũng có thể,” chàng thanh niên trả lời với giọng lí nhí, như thể nhận xét của Web vừa làm sụp đổ tan tành sự nghiệp của cậu ta.
“Được rồi. Nghe này, liệu có cách nào cho tôi nói chuyện với người đã trực ở đây đêm qua không, người đã nói chuyện với Claire ấy?”
“Tommy Gaines. Cậu ta là bạn tôi; thực ra chúng tôi vào đây làm cùng nhau, ngay sau khi rời trung học. Cậu ta làm ca từ 10 giờ tối đến sáu giờ sáng.” Anh chàng toe toét cười. “Chắc giờ này Tommy đang ngủ say như chết ở nhà.”
“Gọi cho cậu ta đi,” Web nói bằng một giọng đầy uy lực khiến cậu nhóc chộp vội điện thoại và bắt đầu bấm số.
Tommy nhấc máy trả lời và Web nhận lại điện thoại từ anh chàng bảo vệ trẻ măng rồi xưng tên. Anh có thể nhận ra anh chàng Gaines đang ngái ngủ bỗng tỉnh như sáo đầy cảnh giác.
“Tôi có thể giúp gì cho ông đây?”
Web giải thích cho anh ta biết điều anh đang tìm kiếm. “Tôi đoán là cậu không nhìn thấy Claire Daniels rời khỏi tòa nhà?”
“Không, tôi nghĩ là cô ấy đi ra qua đường gara dưới tầng hầm như mọi khi. Tôi làm việc ca ngày ở đó cách đây khoảng một năm nên tôi biết. Cô ấy từng là một phụ nữ xinh đẹp biết bao!”
“Cô ấy đã chết đâu, con trai,” Web nói.
“Không, thưa ông, tôi không định nói thế.”
“Trong sổ ghi là cô ấy gọi cậu lúc 12 rưỡi đêm qua. Cô ấy có thường xuyên làm việc muộn như thế không?”
“À, tôi cũng không biết rõ lắm, vì cô ấy không mấy khi đến và về qua sảnh trước.”
“Tôi hiểu; tôi chỉ đang cố xác định xem cậu đã bao giờ nhìn thấy cô ấy ở đây vào lúc muộn như thế chưa?”
“Thế thì chưa.”
“Lúc gọi điện giọng cô ấy có gì khác lạ không?”
“Cô ấy có vẻ sợ nhưng thật ra nếu tự nhiên mất điện như thế thì ai chẳng sợ, hơn nữa cô ấy lại chỉ là một phụ nữ và chỉ có một mình.”
“Đúng rồi.” Web biết đầy những đặc vụ nữ của FBI, Mật vụ và DEA có thể cắn một nhát cũng đủ khiến ông Gaines thành hai mảnh mà không tốn một giọt mồ hôi nào. “Cô ấy có nói là cô ấy ở một mình không?”
“Gì cơ ạ? À, thật ra thì đúng là cô ấy không nói gì cả. Nhưng chỉ là tự nhiên tôi nghĩ vậy khi cô ấy gọi điện xuống thôi.”
“Và bóng điện dưới này vẫn sáng bình thường?”
“Vâng. Và tôi cũng nhìn thấy ánh đèn ở những tòa nhà trước mặt. Tất cả vẫn sáng trưng mà. Ông biết đấy, tòa nhà này được thiết kế sao cho mỗi bộ phận có một hệ thống điện riêng. Như thế trong trường hợp một văn phòng nào đó cần sửa chữa hoặc cần cắt điện vì lý do nào đó thì cũng không ảnh hưởng đến những bộ phận khác. Tất nhiên là có một cầu dao tổng cho cả tòa nhà, nhưng ở trong tủ điện được khóa cẩn thận và chỉ người quản lý tòa nhà cầm chìa khóa thôi.”
“Và cậu đã nói với cô ấy là cậu sẽ lên, nhưng cô ấy nói là không sao và cô ấy còn nói sẽ tự đi kiểm tra cầu dao?”
“Đúng vậy.”
Web ngẫm nghĩ một lát. Bây giờ điện trong văn phòng của Claire vẫn sáng như thường. Có lẽ phải kiểm tra lại xem sao.
“À, thưa đặc vụ London,” Gaines nói. “Giờ tôi mới nhớ ra, khoảng hai mươi phút sau khi Claire gọi điện tôi đã để ý thấy một chi tiết.”
Web căng người. “Chi tiết gì? Cậu có thể miêu tả thật chính xác được không, Gaines?”
“À vâng, có một chiếc thang máy đã đi lên. Chuyện đó chỉ có thể xảy ra sau giờ làm việc nếu như người sử dụng có chìa khóa thẻ và kích hoạt.”
“Thang máy từ đâu lên?”
“Từ gara dưới tầng hầm lên. Tôi có thể nhìn thấy ánh đèn hiển thị tầng mà. Nó đã dừng ở tầng P2 sau đó lại đi xuống. Khi đó tôi đang đi kiểm tra một vòng nên tôi nhìn rất rõ.”
Cậu bảo vệ kia góp lời với Web, “Có thể là Claire ra về.”
Web lắc đầu. “Hầu hết các thang máy, nhất là sau giờ làm việc thông thường, đều được đặt chế độ quay về tầng sảnh. Nếu Claire là người nhấn nút gọi thang máy, nó phải từ sảnh đi lên mới phải, chứ không phải từ tầng hầm.”
“Ồ, vâng, đúng rồi,” cậu nhóc tiu nghỉu thốt lên.
Chắc chắn Tommy Gaines đã nghe thấy mẩu đối thoại này nên nói xen vào, “Thật ra lúc đó tôi cũng nghĩ là tiến sĩ Daniels ra về, vì cô ấy vừa mới gọi điện được một lát mà, tôi cũng cho rằng việc văn phòng bị mất điện đã khiến cô ấy hoảng sợ nên quyết định về nhà sớm hơn dự định. Nhưng ông nói đúng về chiếc thang máy. Thang máy chắc chắn phải được gọi từ ai đó ở tầng P2 và tôi tình cờ đi ngang qua khi nó đang đi lên và tự nhiên tôi cứ đinh ninh là tiến sĩ Daniels đã gọi thang máy.”
Web nói, “Nhưng cậu có nhìn thấy nó dừng lại ở đâu không? Nếu tôi nhớ không lầm thì văn phòng nơi cô ấy làm việc chiếm gần như toàn bộ cả tầng nhà.”
“Không, lúc đó tôi vẫn tiếp tục đi tuần quanh một vòng. Nên tôi không để ý chi tiết đó và tôi không cũng nhìn thấy nó đi xuống. Nhưng cho dù là ai thì họ cũng đã không bước ra sảnh, vì nếu thế tôi đã nhìn thấy rồi.” Cậu ta vội vã nói thêm. “Xin lỗi, đó là tất cả những gì tôi biết.”
“Không, không sao, Tommy, cậu đã giúp tôi rất nhiều đấy.” Anh nhìn cậu nhóc ngồi trong quầy. “Và cả cậu nữa.” Trong lúc Web ra nhấn thang máy và đi lên trên, trong đầu anh nung nấu rất nhiều suy nghĩ. Hoặc là tình cờ có ai đó đã đi lên khoảng hai mươi phút sau khi Claire gọi điện xuống, có thể đó là một người khác làm việc ở đây có việc gấp cần hoàn thành trong đêm, hoặc là đang có chuyện gì đó nghiêm trọng. Căn cứ vào tình hình hiện tại, Web nghiêng nhiều về giả thuyết thứ hai nhiều hơn.
Khi lên đến khu văn phòng của Claire, Web hỏi chính người phụ nữ đã giúp anh trước đó xem tủ điện của tầng nhà ở chỗ nào.
“Tôi nghĩ là ở đầu kia thì phải,” cô nói không chắc chắn cho lắm.
“Cám ơn.”
“Anh có nghĩ là có chuyện xảy ra với Claire không?” người phụ nữ lo lắng hỏi.
“Tôi tin là cô ấy vẫn bình an.”
Web tìm thấy tủ điện và nhận ra là nó đã bị khóa. Anh nhìn quanh, nhưng người phụ nữ đã quay vào văn phòng của mình. Anh rút chiếc chìa khóa vạn năng của mình ra, cánh cửa bật tung trong nháy mắt. Web cẩn thận nhìn khắp bên trong. Điều đầu tiên khiến anh giật mình nhận ra là có gì đó đã bị dứt ra khỏi tường. Rõ ràng là có một khoảng trống giữa bảng điện và phần cách điện, ngoài ra vẫn còn nguyên những mẩu rác vụn rải trên sàn nhà quanh đó. Web hoàn toàn không chắc là việc này đã được thực hiện mới đây hay lâu rồi. Anh hy vọng nó không xảy ra đêm qua. Trong khi lia khắp mọi ngóc ngách bên trong, cặp mắt tinh tường của anh chợt dừng lại ở cái mà Claire đã không nhìn thấy: cái nút bấm không dây gắn bên trong khe cửa, tương tự như những thiết bị được gắn trong gia đình sẽ tự động kích hoạt khi có ai đó đột nhập vào nhà qua cửa chính.
Web đã trông thấy vô số những thiết bị loại này, nhưng đây là lần đầu tiên có người gắn nó lên một khe cửa tủ điện trong một tòa nhà văn phòng.
Anh bước ra cửa trước của khu văn phòng và mở nó ra. Ở đây hoàn toàn không có nút báo động nào, anh cũng không trông thấy thiết bị an ninh tổng nào cả. Vậy tại sao lại cần có một hệ thống an ninh trong tủ điện trong khi văn phòng lại không cần? Một ý nghĩ kinh hoàng khiến Web lạnh toát sống lưng khi anh nhìn vào tất cả những cánh cửa đóng im ỉm ở khu văn phòng này. Claire đã cho anh biết rằng rất nhiều đặc vụ FBI, cùng vợ hoặc chồng họ, và rất nhiều người trong các cơ quan thực thi pháp luật đã đến đây tìm kiếm sự giúp đỡ chuyên môn. Và rất nhiều thông tin tuyệt mật, nhạy cảm đã được tiết lộ đằng sau những cánh cửa này.
“Mẹ kiếp!”. Web vội chạy vào văn phòng của Claire. Cánh cửa đã bị khóa chặt. Anh cạy khóa ra và bước vào trong. Đập vào mắt Web là hình ảnh chiếc đèn pin nằm lăn lóc trên sàn nhà, đang định kiểm tra qua bàn làm việc cửa cô thì anh vô tình ngẩng lên và trông thấy thiết bị báo cháy treo lủng lẳng trên trần nhà. Anh kiễng lên định giật nó xuống nhưng rồi lại thu tay về vì bản năng được huấn luyện bài bản của một đặc vụ FBI đã ngăn anh lại. Tất cả những hiện trường vụ án, dấu vân tay; đại loại là tất cả những dấu vết cần được giữ nguyên vẹn. Anh gọi cho Bates, giải thích qua tình hình; FBI nhanh chóng ra thông báo tìm kiếm khẩn cấp đối với Claire; ba mươi phút sau Bates cùng một đội chuyên viên kỹ thuật đã có mặt.
Trong vòng ba tiếng tiếp theo toàn bộ khu văn phòng được kiểm tra cực kỳ tỉ mỉ, tất cả mọi người đều bị thẩm vấn. Suốt quãng thời gian đó, Web ngồi chờ ngoài phòng đợi. Bates bước ra, vẻ mặt nhợt nhạt.
“Tôi không thể tin được chuyện này, Web, thật sự không thể nào.”
“Thiết bị báo cháy cũng chính là máy nghe trộm, đúng không?”
Bates gật đầu. “Và cả ghi hình nữa. Camera quay trộm.”
“Công nghệ PLC 1?”
Bates lại gật đầu. “Hệt như dân chuyên nghiệp. Toàn những thiết bị hiện đại nhất.”
“Hừm, giờ thì tôi nghĩ chúng ta đã tìm ra đầu mối rò rỉ thông tin.” Bates cúi xuống nhìn danh sách anh ta đang cầm trên tay.
“Thực ra nếu cậu chỉ nhìn nhận một cách lẻ tẻ, lúc này một đặc vụ, lúc kia một người vợ, thì đúng là không có gì nghiêm trọng. Nhưng chúng tôi đã cho kiểm tra ở kho lưu trữ của FBI, nơi lưu giữ tất cả các thông tin liên quan đến chuyện này, vì cơ quan bảo hiểm của Cục thanh toán cho những khoản điều trị ở đây mà. Cậu có thể tin được là gần hai trăm đặc vụ, chồng vợ hoặc những người có liên quan đến Cục từng là bệnh nhân ở đây không? Tôi muốn nói đến từ người cấp thấp nhất đến những nhân vật chóp bu. Và ai mà biết được là có bao nhiêu cơ quan khác như DEA, Mật vụ Cảnh sát Thủ đô?”
“Chà, trước kia chuyện đặc vụ đi gặp bác sĩ tâm thần đâu có nở rộ như bây giờ. Sau chuyện này tôi nghĩ chắc phải chấm dứt mọi chuyện được rồi đấy.”
“O’Bannon có quyền tiếp cận thông tin ở cấp cao nhất. Từng là bác sĩ tâm thần trong quân đội, sau làm chuyên gia tư vấn cho Cục. Kiên định như đá tảng. Hay ít nhất chúng ta từng tưởng vậy.”
“Cả một biển tin tình báo.” Web chỉ còn biết lắc đầu. “Debbie Riner, Angie Romano và những người khác nữa. Theo nguyên tắc thì các đội viên không được nói chuyện công việc với vợ mình, nhưng chuyện đó vẫn xảy ra đó thôi. Ý tôi là ai cũng là con người cả.”
“Chắc chắn đây là lý do tại sao chúng biết các anh sẽ tấn công mục tiêu vào đêm đó và đội nào, đội nào sẽ ở đâu. Đó là một vụ tấn công được lên kế hoạch chi tiết, từ trước rất lâu. Một trong các anh có thể đã nói với vợ mình, để rồi cô ta tiết lộ cho O’Bannon và, bùm, tất cả tan tành hết.”
Bates giơ hai lên bưng mặt. “Mẹ kiếp, làm sao tôi có thể nói với Debbie Riner rằng có thể chính cô ấy đã tiếp tay giết chồng mình?”
“Không, anh không được nói, Perce. Không được,” Web dằn từng tiếng.
“Nhưng tôi không nói thì cô ấy cũng sẽ biết từ nguồn khác thôi. Và, lạy Chúa, hãy nghĩ đến khả năng hăm dọa tống tiền nữa chứ. Làm sao chúng ta có thể biết là chuyện đó chưa từng xảy ra?”
“Hãy đối mặt với nó đi, Perce, đây là một con bạch tuộc với những cái vòi không ngừng vươn dài ra.” Web nhìn quanh khu văn phòng. “Tất cả mọi người đều bị thẩm vấn rồi chứ?”
“Tất cả, trừ Claire Daniels.”
“Và O’Bannon?”
Bates ngồi xuống. “Chắc chắn là hắn có dính dáng đến chuyện này.
Hồ sơ của hắn đã bị dọn sạch. Chúng tôi đã cho kiểm tra nhà ở. Tất cả cũng không còn gì. Đã phát lệnh truy nã khẩn cấp, nhưng nếu tất cả chuyện này xảy ra từ đêm qua thì hắn đã có quá đủ thời gian để lẩn trốn rồi. Nếu đi bằng máy băng riêng thì hắn hoàn toàn có thể rời khỏi nước Mỹ rồi cũng nên.” Bates vò đầu. “Thật là một cơn ác mộng. Anh có hình dung nổi chuyện gì sẽ xảy ra nếu giới truyền thông đánh hơi ra chuyện này không? Danh tiếng của Cục sẽ tan tành.”
“Hừ, nếu chứng ta có thể tóm được những kẻ đứng sau chuyện này, ít nhiều cũng còn vớt vát lại được một chút.”
“O’Ban non sẽ không đời nào lảng vảng quanh đây để chờ chúng ta đến bắt hắn đâu, Web.”
“Tôi không nói về O’Bannon.”
“Thế thì ai?”
“Trước hết, để tôi hỏi anh một câu mà rất có thể nghe xong anh sẽ muốn vặn cổ tôi, nhưng tôi cần một câu trả lời thẳng thắn để tôi có thể giúp được anh.”
“Hỏi đi, Web.”
“Liệu có khả năng O’Bannon đang làm việc với Cục để đặt máy nghe trộm trong các văn phòng nhằm mục đích biết rõ những vấn đề của cấp dưới không?”
“Thật ra câu hỏi đó cũng đã thoáng qua đầu tôi. Nhưng câu trả lời là không. Vấn đề là có rất nhiều quan chức chóp bu cũng đến đây, chứ không chỉ là cấp thực hiện không thôi. Và tôi đang nói đến những quan chức cao nhất ấy – cùng vợ họ nữa, vả lại – ai có thể giấu được chuyện đó trong Cục cơ chứ.”
“Được rồi, hãy giả định là O’Bannon đạo diễn toàn bộ kế hoạch thu thập tin tình báo này. Nhưng tại sao? Không phải để cho vui. Mà là vì tiền. Bao giờ cũng liên quan đến tiền. Hắn bán thông tin cho rất nhiều đối tượng khác nhau và kết quả là hoạt động của các cơ quan thực thi pháp luật đều đổ vỡ rất nhiều trong thời gian qua. Và rất có thể có kẻ đã mua thông tin từ O’Bannon để thực hiện vụ tấn công vào đội Charlie. Như anh nói, rất có thể hắn đã có được những chi tiết cụ thể nhất từ một trong những người vợ của các đặc vụ điều trị ở đây. Cho dù kẻ đứng đằng sau chuyện đó là ai chăng nữa, tôi muốn tìm ra chúng.”
“Hơ, tôi tưởng điều đó thì chúng ta biết rồi. Bọn Hội Tự Do. Chẳng phải chúng ta đã triệt phá chúng còn gì?”
“Ôi trời, anh nghĩ thế thật sao?”
“Vậy cậu không tin à?”
“Tất cả dường như rất ăn khớp, phải nói là hoàn hảo. Chúng ta đã có thêm thông tin gì về chuyện có thể xảy ra với Claire chưa?”
“Rồi, nhưng không tốt lành cho lắm. Khoảng nửa giờ sau khi điện trong văn phòng của Claire bị tắt, O’Bannon đã lái xe vào trong gara dưới tầng hầm. Hắn dùng chìa khóa thẻ để vào, toàn bộ thời gian và tên hắn đều đã được ghi lại trong máy đọc thẻ.”
Web gật đầu và càng cảm thấy bi quan hơn bao giờ hết. “Vậy là cô ấy đã vô tình kích hoạt nút báo động, có lẽ O’Bannon đã có một bộ theo dõi từ xa đặt tại nhà và nhận được tín hiệu. Hắn đã mò tới đây.”
“Và bắt gặp Claire.”
“Đúng thế.”
“Tôi rất tiếc, Web.”
°
Web lái xe quay về East Winds, chán chường và mệt mỏi như đang trải qua thời khắc tồi tệ nhất trong đời. Anh thậm chí chẳng thèm quan tâm gì đến những vụ bê bối đang xảy ra với Cục. Tất cả những gì anh quan tâm lúc này là tìm thấy Claire còn sống.
Romano đang ngồi lau súng và ngẩng lên nhìn khi thấy Web xuất hiện trên đầu cầu thang của ngôi nhà ngang. “Anh bạn, trông cậu như chết rồi thế kia.”
Web ngồi phịch xuống trước mặt anh chàng.
“Tớ đi đứt rồi, Paulie.”
“Hừ, có phải lần đầu tiên đâu.” Romano mỉm cười, nhưng rõ ràng Web không hề có tâm trạng gì để vui đùa lúc này. Romano vội đặt súng xuống và chăm chú nhìn bạn. “Nói cho tớ nghe xem nào.”
“Claire Daniels.”
“Bác sĩ điên của cậu.”
“Bác sĩ tâm thần.” Anh ngừng lại rồi nói thêm, “và cũng là bạn tớ nữa. Có vài kẻ đã đe dọa nhưng vẫn tha cho cô ấy. Chúng có liên quan đến vụ của tớ nên cô ấy gặp những nguy hiểm như vậy là vì tớ thôi. Cô ấy tìm đến tớ để mong nhận được sự giúp đỡ, và tớ đã làm gì? Tớ không giúp được cô ấy.”
“Cậu có đề xuất bảo vệ cô ấy không?”
“Có nhưng cô ấy không muốn. Cô ấy nghĩ là mối đe dọa đó không đáng ngại; cô ấy phân tích rất logic. Vừa rồi mới hóa ra là cái tên bác sĩ tâm thần O’Bannon mà cô ấy làm việc cùng đã đặt máy nghe trộm trong phòng khám của tất cả các đồng nghiệp và thu thập thông tin từ bệnh nhân trong các buổi điều trị. Rất nhiều bệnh nhân ở đó là các đặc vụ làm việc cho FBI. Và những người có quan hệ với họ nữa,” anh nói thêm. Anh cũng không biết là Romano có biết Angie đang điều trị ở chỗ O’Bannon không. Và nếu Romano không biết, Web hoàn toàn không muốn là người cho anh ta biết điều đó. “Và nhiều khả năng suốt thời gian qua hắn đã bán thông tin cho những kẻ trả giá cao nhất để vô hiệu các chiến dịch quan trọng của các cơ quan thực thi pháp luật khắp nơi.”
“Ôi, mẹ kiếp! Và cậu nghĩ Claire có liên quan đến việc này?”
“Không! Có vẻ như cô ấy đã tình cờ phát hiện ra sự thật và giờ thì cô ấy đã mất tích.”
“Có thể cô ấy đang trốn đâu đó thôi.”
“Nếu vậy cô ấy đã gọi điện.” Web giận dữ nắm chặt tay lại, “Chó chết thật, tớ thật là một thằng ngốc khi không đưa cô ấy vào chương trình bảo vệ 24/24. Giờ thì quá muộn rồi.”
“Đừng có bi quan thế. Dù chỉ mới gặp qua thôi, nhưng tớ tin chắc là cô ấy có thể tự xoay sở được. Trên đường lái xe đưa cô ấy đến trang trại, tớ có nói chuyện mà, một cô nàng sắc sảo đấy.”
“Ý cậu là lúc đó cậu muốn tham khảo vài lời tư vấn miễn phí à?”
“Không, tớ có định gì đâu, nhưng mẹ khỉ, ai mà không có vấn đề cơ chứ, được chưa? Nói chuyện với Claire đã giúp tớ nhận ra vài điều. Về tớ và Angie chẳng hạn.”
Web tò mò nhìn bạn mình, ít nhất thì điều đó cũng giúp anh tạm thôi dằn vặt về Claire trong giây lát. “Được rồi, cậu và Angie thì sao?”
Romano bắt đầu tỏ ra khó chịu và hối hận vì đã gợi ra chủ đề này.
“Cô ấy không muốn tớ làm việc trong HRT nữa. Cô ấy quá mệt mỏi về việc tớ suốt ngày vắng nhà. Thật ra cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.” Anh khẽ nói thêm, “Lũ nhóc thì mỗi ngày một lớn hơn và chúng xứng đáng có một người cha ở nhà nhiều hơn một tháng mỗi năm.”
“Cô ấy nói vậy sao?”
Romano nhìn lảng ra chỗ khác, “Không, đó là những gì tớ nói.”
“Vậy cậu thực sự muốn treo hai khẩu 0.45 lên à?”
Romano liếc nhìn Web. “Thế cậu chưa bao giờ nghĩ về chuyện đó sao?”
Web ngả người ra sau ghế. “Tớ mới nói chuyện với Debbie Riner và cô ấy cũng đại khái nói giống như cậu về Teddy. Nhưng với tớ thì khác, tớ không vợ cũng chẳng có con cái gì, Paulie.”
Romano cúi người về phía trước. “Cậu biết không, vấn đề là trong tám năm vừa qua tớ đã bỏ lỡ bốn lần đón Giáng sinh, cả hai lễ ban thánh thể của hai thằng con trai, tất cả các lễ Halloween, vài lễ Tạ ơn và cả khi con trai Robbie của tớ chào đời nữa! Ngoài ra còn không biết bao nhiêu lễ sinh nhật, trận đấu bóng chày và bóng đá, đại loại là những dịp đặc biệt như thế. Mẹ kiếp, hình như lũ nhóc nhà tớ ngạc nhiên khi thấy tớ ở nhà, Web ạ, chứ không phải lúc tớ đi vắng, vì việc tớ vắng nhà đối với chúng đã quá bình thường.” Anh chạm tay vào phía dưới rốn. “Và còn phát đạn trúng người tớ tối qua? Một vết thâm to đùng và đau khủng khiếp khá lâu, nhưng sẽ ra sao nếu nó đi thấp hơn chỉ cần vài cm và cao hơn khoảng nửa mét, tức là xuyên qua đầu tớ? Tớ sẽ đi tong. Nhưng cậu biết không? Ngay cả như thế thì đối với Angie và lũ nhóc cũng chẳng khác gì mấy so với lúc tớ còn sống. Và rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Angie sẽ lấy chồng khác, cậu biết đấy, còn lũ nhóc biết đâu sẽ có một ông bố thực sự và quên sạch rằng Paul Romano từng là ông già chúng. Tớ thà phải xơi cả một viên Banet vào đầu còn hơn nghĩ đến điều đó, Web, tớ nói thật đấy. Mỗi lần tớ nghĩ đến nó – mẹ kiếp?”
Web chợt nhận ra mắt Romano đã ầng ậc nước và hình ảnh người đàn ông cứng rắn nhất mà anh từng biết đang quỵ xuống trong đau đớn vì tình yêu đối với gia đình khiến Web còn thấy xúc động tận đáy lòng hơn tất cả những gì mà Francis Westbrook đã thể hiện. Romano vội quay mặt đi chỗ khác và giơ tay quệt mắt.
Web bóp chặt lên vai Romano. “Sẽ không có chuyện đó đâu, Paulie; cậu là một người cha tốt. Con cậu sẽ không bao giờ quên cậu.” Vừa nói xong Web mới bàng hoàng nhớ ra. Chính anh cũng đã quên cha anh, quên hoàn toàn, quên tất cả. Một bữa tiệc sinh nhật, tròn sáu tuổi. Claire đã nói Web và bố anh đã có những thời gian hạnh phúc bên nhau. Cho đến khi cảnh sát xuất hiện. “Và cậu đang cống hiến cho tổ quốc, đừng quên điều đó”, anh nói thêm. “Thời buổi này chẳng còn ma nào quan tâm đến chuyện phục vụ tổ quốc nữa cả. Ai cũng luôn miệng kêu ca rằng nước Mỹ đã thối nát nhưng không ai chịu làm gì để nó tốt hơn. Nhưng cậu thì không, anh bạn ạ, bất kỳ lúc nào tổ quốc cần là cậu lại có mặt.”
“Ừ đúng rồi, phụng sự tổ quốc. Bắn giết một lũ nhóc vắt mũi chưa sạch và những lão khọm già, những kẻ mà vác súng bazoka đứng cách tượng Nữ thần Tự Do có nửa mét cũng còn bắn trượt.”
Web ngồi đần mặt không nói gì vì thật ra anh chẳng còn biết nói gì hơn trong trường hợp này. Romano chằm chằm nhìn vào mắt Web. “Sẽ tìm thấy Claire thôi, Web, và ai mà biết được, có thể cậu và cô ấy sẽ còn hơn cả bạn bè. Hãy tìm lại cho mình một cuộc sống thật sự đi.”
“Cậu không nghĩ là đã quá muộn rồi sao?” Tại sao giọng anh lại có thể tuyệt vọng và chán chường đến thế nhỉ?
“Mẹ kiếp, nếu như không quá muộn đối với tớ thì chắc chắn là cũng không quá muộn đối với cậu đâu,” Romano thốt lên.
Web cảm thấy trong thâm tâm bạn mình cũng không hoàn toàn tự tin như anh ta đang cố chứng tỏ để thuyết phục Web, hai người đàn ông đau đớn nhìn nhau.
Web đứng bật dậy. “Cậu biết không, hai thằng mình trông bi lụy quá đấy. Còn chuyện khác phải làm cơ mà.”
“Chuyện gì?”
“Tớ đang rất háo hức đến bữa tiệc đêm nay.”
Chú thích
1. Tức là công nghệ Power nhe communication, công nghệ sử dụng đường dây điện để truyền tải thông tin như âm thanh và hình ảnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!