Bố Y Quan Đạo
Chương 367: Điều chỉnh ban ngành ba thành phố
Tối hôm nay đám người Trần Cảnh Vân sẽ đến nhà Trương Thanh Vân làm khách, khi Trương Thanh Vân chuẩn bị tan tầm sớm thì Vương Xử Nhất đã vội vàng tiến lên nói:
– Trưởng phòng Trương, đây là đề nghị điều chỉnh sở giao thông, anh còn chưa ký tên.
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn giương mắt nói:
– Đề nghị của các anh không phải đã bị trưởng phòng bác bỏ rồi à?
– Có chuyện gì xảy ra?
Vương Xử Nhất nhếch miệng cười nói:
– Lãnh đạo cũ của anh là chủ tịch Âu ở thành phố Vũ Lăng sẽ được điều động sang sở giao thông tỉnh ủy, trưởng phòng muốn đệ trình vấn đề này cho các bí thư thảo luận.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Vương Xử Nhất, hắn vươn tay cầm lấy văn kiện rồi lấy bút ra ký tên mình vào. Nhưng trong lòng Trương Thanh Vân cũng cảm thấy buồn cho Âu Hiền Long, vấn đề điều chỉnh sở giao thông rõ ràng không suy xét đến Âu Hiền Long.
Lúc này Âu Hiền Long đã sắp đi đến sở giao thông mà Lưu Tiến còn ném phần tài liệu này cho bí thư Lưu, còn dùng được sao? Tỉnh ủy điều Âu Hiền Long sang sở giao thông chính là muốn hắn trở thành miếng thịt trên mặt thớt.
– Này, anh Vương, tỉnh ủy đều nói ánh mắt của anh khá chuẩn, anh nói xem lần này các ban ngành ở thị ủy Thành Đô được điều chỉnh thì các thành phố còn lại sẽ có bố cục thế nào?
Trương Thanh Vân dùng giọng hăng hái nói.
Vương Xử Nhất ngây người một lúc rồi cười hì hì ngây ngô nói:
– Khó thể nói, khó thể nói rõ được, ban ngành thị ủy đúng là rất khó nói.
Vương Xử Nhất chậc chậc lưỡi rồi tiếp tục:
– Nhưng nếu anh đã hỏi, tốt xấu gì ban số một chúng tôi cũng có nhiệm vụ khảo sát thị ủy, tôi cũng có chút phân tích cho vui.
– Ngồi, ngồi đi! Chỉ là phân tích cho vui thôi sao? Tôi cũng muốn xem ánh mắt của anh là thế nào?
Trương Thanh Vân khẽ cười nói.
Vương Xử Nhất ngượng ngùng ngồi xuống, hắn mở miệng nói:
– Theo phán đoán của tôi thì lần này phó chủ tịch Cao ở thành phố Vũ Đức sẽ có cơ hội rất lớn để đến Thành Đô, rất có thể sẽ thay thế chủ tịch Mã thành phố Thành Đô, mà chủ tịch Mã tiến vào ủy ban cải cách tỉnh ủy cũng sẽ thuận lợi hơn.
Vương Xử Nhất dùng giọng điệu lưu loát nói ra những dự đoán lớn về bố cục sau khi điều chỉnh và phân phối, Trương Thanh Vân nghe được mà cười lên ha hả.
Vương Xử Nhất là lão quan trường phòng tổ chức, hắn đã thấy rõ ý đồ chân chính của hành động lần này, đã nói lên những hoạt động bí mật của tỉnh ủy, rất thành công.
– Thế nào? Trưởng phòng Trương, tôi nói có đúng ý không?
Vương Xử Nhất cười nói.
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
– Trưởng ban Vương quả nhiên không hổ danh là cựu chiến binh ở phòng tổ chức, biết rõ tình huống ở các ban ngành thị ủy như lòng bàn tay, nhưng cũng khó tránh khỏi vài ý nghĩ sai sót. Ý đồ của lãnh đạo thì chúng ta nào hiểu rõ cho được, sợ rằng còn xa hơn tính toán của anh một bước, điều này không nói cho rõ được.
– Trưởng phòng Trương, anh cứ thích nói đùa…
Vương Xử Nhất cười hì hì, hắn đột nhiên phản ứng với câu nói cuối cùng của Trương Thanh Vân, vì vậy mà không khỏi ngẩng đầu. Trương Thanh Vân bật cười ha hả rồi nói:
– Chỉ là nói vài lời vui đùa, vui đùa cho vui thôi, không phải là thật.
Vương Xử Nhất cũng cười lớn nhưng trong lòng lại ngứa ngáy như mèo cào, nếu mình tiến thêm một bước thì sẽ là phó phòng, ai mà chẳng muốn tiến thêm? Dù là một phó phòng bình thường cũng rất là oai phong, cũng coi như tiến vào hàng ngũ cán bộ cao cấp.
– Trưởng phòng, vừa rồi tôi đã phân tích một vài tình huống ở ba thành phố, nếu không anh có thể phân tích một chút, chỉ điểm cho một chút.
Vương Xử Nhất nói, vẻ mặt hắn rất ân cần.
Trương Thanh Vân căn bản không muốn nói nhưng lúc này trong lòng lại khẽ động, hắn quyết định làm một vị thần lần đầu tiên:
– Cái nhìn của tôi không giống với anh, tôi cho rằng phó chủ tịch Cao ở Vũ Đức sẽ thay thế cho chủ tịch Âu ở Vũ Lăng, bí thư Nghiêm của Thành Đô cũng sẽ được điều động vào ủy ban cải cách.
– Vị trí chủ tịch ở Thành Đô thì người nào sẽ đảm đương, chủ tịch Mã sẽ đi đâu?
Vương Xử Nhất vội hỏi.
Trương Thanh Vân phì cười, hắn nói:
– Được rồi, được rồi, đã đến giờ tan tầm, tối nay tôi còn có một bữa tiệc, hôm nay cứ như vậy thôi. Những gì tôi nói phần lớn chỉ là vui đùa, anh đừng tưởng là thật.
Vẻ mặt Vương Xử Nhất chợt trở nên ngượng ngùng, trong lòng cũng cảm thấy phó phòng Trương không phải là người thích nói đùa, lời nói cũng chẳng phải không có căn cứ, nhưng sao phán đoán của phó phòng lại khác xa mình như vậy?
Nếu bí thư Nghiêm ở Thành Đô mà đi đến ủy ban cải cách thì không phải là biến tướng xuống chức sao? Chẳng lẽ bí thư Nghiêm thật sự có vấn đề? Nếu lão đi thì chức vị bí thư thị ủy Thành Đô sẽ do ai đảm nhận?
Vương Xử Nhất cảm thấy trong các thành phố cũng chỉ có bí thư Tạ Minh Quân ở Vũ Lăng là có đủ ly lịch để đảm nhiệm chức bí thư Thành Đô, chẳng lẽ phó phòng Trương nghĩ là như vậy?
Trương Thanh Vân thu dọn xong tài liệu mà không để ý đến Vương Xử Nhất đang ngây ngốc trong phòng làm việc, hắn xách cặp làm việc rồi khẽ hát một điệu dân ca mà đi xuống lầu. Vương Xử Nhất là người nổi danh miệng rộng, Trương Thanh Vân cố ý để lộ ra một chút tin tức.
Bí thư thị ủy Thành Đô Nghiêm Tụng Tuấn chính là một lực lượng trung kiên của Uông gia ở Thành Đô, người này cũng rất gần bí thư Nga. Trương Thanh Vân nói người này sắp phải điều động, lúc này chỉ là lời vui đùa, nhưng nếu một khi lời nói đùa trở thành sự thật thì không còn là vui đùa nữa rồi.
Đám thế lực họ Uông kia mỗi ngày đều xem xét Trương Thanh Vân hắn, dù là nằm mộng cũng muốn đả kích chính mình. Lúc này chính hắn cũng phải phản kháng, phải gõ vào đầu bọn họ một gậy. Dù là cáo mượn oai hùm cũng phải để bọn họ biết rõ lần này phòng tổ chức hành động lớn chưa từng có, mình ở bên trong cũng phát huy tác dụng rất lớn.
Mà động thủ ở Thành Đô chính là đề nghị của Trương Thanh Vân, đây cũng đủ ám hiệu cho đám Uông gia, để đám thế lực họ Uông kia biết rõ đừng xem thường hắn đơn độc một mình mà muốn ức hiếp. Đồng thời Trương Thanh Vân cũng muốn cho tất cả mọi người thấy rõ mình không dễ dàng dựa vào thế lực họ Uông như vậy, mình và Uông gia có hợp tác nhưng chỉ đơn giản là hợp tác kinh doanh, không ai lệ thuộc vào ai.
Trương Thanh Vân biết rõ thế lực họ Uông ở Giang Nam không chuẩn bị trở mặt hoàn toàn với mình. Lúc này Triệu Gia, Cao gia và Uông gia ở Giang Nam đều có khúc mắc, tình thế rất vi diệu, Uông gia không thể không lo lắng ép mình quá sẽ nhảy sang Triệu gia, dù sao mình cũng là con rể Triệu gia. Đây cũng là nguyên nhân mà Trương Thanh Vân có can đảm đưa ra lời đề nghị với Lưu Tiến.
Khoảng thời gian trước Trương Thanh Vân đã trải qua lễ mừng thọ của bí thư Hà, hôm nay hắn lại mượn miệng của Vương Xử Nhất để tung tin đồn ra ngoài.
Trương Thanh Vân nghĩ đến Uông Phong mà vừa bội phục vừa tức tối. Hắn bội phục Uông Phong vì người này ăn to nói lớn, hào sảng và thoải mái.
Nhưng Trương Thanh Vân bực mình vì Uông Phong không thể thoát khỏi trói buộc của gia tộc, khoảnh khắc qua trọng hắn cũng không thể ngăn cản đám người trong gia tộc làm những chuyện xấu xa.
Trương Thanh Vân có thể biết chắc Uông Phong không hiểu rõ về từng tình hình và hành vi của Uông gia với mình ở Giang Nam, chẳng qua chỉ biết được một phần nhỏ mà thôi. Uông Phong đang trốn ở Mỹ để tránh bị người khác chụp mũ, đồng thời cũng quang minh chính đại hơn.
Nghĩ đến điều này mà Trương Thanh Vân không cảm thấy kỳ quái, trên đời này làm gì có kẻ nào tuyệt đối ngay thẳng chính trực? Uông Phong cũng là người, cũng không thể quyết định cho cả một gia tộc. Nếu đã như vậy thì Trương Thanh Vân không cần quan tâm đến cảm nhận của đám người này, hắn đưa ra một vấn đề khó khăn để Uông gia phải suy xét, rốt cuộc hợp tác với mình là có lợi hay trở mặt thành kẻ địch thì có lợi hơn.
Trương Thanh Vân tin Uông gia sẽ nhanh chóng biết được ấm lạnh, sau này sẽ được gặp mặt Uông Phong.
Khi Trương Thanh Vân lái xe đến dưới lầu khu khu Ung Cảnh thì thấy có ba bốn chiếc taxi, phía sau mỗi xe đều nhét chặt đủ các loại bọc này túi nọ. Đám người Trần Cảnh Vân, Tư Bình đều đang đứng trước cổng nhìn ngóng mỏi mắt, khi thấy xe của Trương Thanh Vân thì đám người lập tức tiến lên chào đón như gà chọi hăng máu.
Xe Trương Thanh Vân dừng lại, Trần Cảnh Vân dẫn đầu đám người, tất cả đều đã đứng bên cửa xe, vẻ mặt mỉm cười, lưng hơi cúi. Text được lấy tại Truyện FULL
– Bí thư, bí thư!
Trương Thanh Vân xuống xe thì đám người chợt mở miệng nói, giọng điệu không đồng nhất nhưng lời nói lại giống nhau.
– Chiến đấu mạnh mẽ nhỉ? Đến trường đảng học tập mà còn mang theo thư ký, đưa đến đây những thứ gì vậy?
Trương Thanh Vân nhíu mày nói.
Vẻ mặt đám người chợt biến đổi, tất cả đều nhìn Trương Thanh Vân, trước kia khi còn ở Tang Chương thì Trần Cảnh Vân là người có kinh nghiệm bị mắng nhiều nhất, vì vậy vào khoảnh khắc này hắn đi ra thì an toàn hơn.
Trần Cảnh Vân ngượng ngùng cười nói:
– Bí thư, không phải thư ký, đây là một vài con cháu ở Thành Đô, tôi và các anh Tư, anh Tào thương lượng với nhau, cũng không thể đến đây tay không nên mang đến đặc sản vùng quê, thật ra cũng không đáng tiền, chỉ là chút tâm ý mà thôi.
Trần Cảnh Vân ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vân, hắn sợ đối phương không thuận nên lại nói:
– Trước đây chúng tôi thường mời anh rượu Ngũ Tạng Miếu, lần này cũng đưa đến, cũng có chút băn khoăn.
– Anh còn băn khoăn sao?
Trương Thanh Vân khẽ cười nói rồi khoát tay:
– Lên lầu thôi, vào phòng ngồi.
Đám người Trần Cảnh Vân đều cười, trong lòng cảm thấy rất vui. Trước đó đám người lo lắng vì bí thư Trương không thu lễ, bọn họ mang đến sợ rằng sẽ bị mắng, bây giờ thì tốt rồi, lo lắng đã được giải trừ, tất cả đều thở phào một hơi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!