Bố Y Quan Đạo - Chương 373: Bạn cũ Ung Bình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Bố Y Quan Đạo


Chương 373: Bạn cũ Ung Bình


Trước đi đại hội đại biểu quốc hội được mở, vì năm nay vấn đề nhân sự ở Giang Nam thay đổi quá lớn nên cần họp bàn, nhận thức và bố trí lại khá nhiều công tác.

Mà Trương Thanh Vân và Lưu Tiến lại đi thị sát trường đảng, hiệu trưởng trường đảng chính là Lưu Tiến kiêm nhiệm. Trước khi đại hội hiệp thương chính trị được bắt đầu mà khảo sát trường đảng thì tất nhiên với mục đích khuyến khích mọi người chú tâm học tập, chào đón đại hội.

Những năm gần đây khi mà văn kiện 12 của trung ương được chứng thực thì các cấp trường đảng dần được chính phủ coi trọng đặc biệt, mà trưởng đảng tỉnh lại càng quan trọng, đây là nơi học tập của các cán bộ trong tỉnh.

Hai vị lãnh đạo Lưu Tiến và Trương Thanh Vân đến trường đảng thì tất nhiên toàn thể nhân viên và cán bộ sẽ ra tận cổng hoan nghênh.

Lưu Tiến và Trương Thanh Vân dẫn đầu các cán bộ phòng tổ chức và nhân viên trường đảng đến các dãy phòng học, ký túc xá để tâm tình về vấn đề học tập của mọi người, trong quá trình có phóng viên đài truyền hình theo sau.

Khi đi vào ký túc xá trường đảng thì thấy rõ các cán bộ huyện lên đây tương đối nhiều, Lưu Tiến nói với Trương Thanh Vân:

– Thanh Vân, cậu là người Ung Bình, lần này có cán bộ huyện Ung Bình tham gia đào tạo không?

– Tôi cũng thật sự không biết!

Trương Thanh Vân khoát tay nói mà ánh mắt híp lại nhìn về phía phó hiệu trưởng thường vụ Trạm Hồng Kỳ. Hiệu Trưởng Trạm thấy cán bộ lãnh đạo rất hào hứng thì vội nói:

– Chắc chắn là có, công tác cán bộ ở Vũ Đức làm rất tốt, mỗi huyện đều có danh sách học tập.

Trạm Hồng Kỳ nói xong thì quay sang nhân viên bên cạnh nói vài câu, sau đó lập tức có người đưa bọn họ lên lầu ba ký túc xá.

Đầu bậc cầu thang đã đứng rất nhiều học viên, khi thấy lãnh đạo tiến lên thì tất cả đều nói lời thăm hỏi.

Lưu Tiến dừng lại bắt chuyện với mọi người, Trương Thanh Vân rất tinh mắt, hắn thấy ngay Vũ Chí Cường gầy tong teo đang đứng trong đám người. Vũ Chí Cường đã sớm nhìn thấy Trương Thanh Vân, hắn cũng không dám tùy tiện tiến lên chào hỏi.

Trương Thanh Vân cười cười vẫy vẫy tay với Vũ Chí Cường, đối phương chợt kinh ngạc và đỏ bừng mặt. Đám người khác đều dùng ánh mắt khác lạ nhìn Vũ Chí Cường, điều này làm hắn cực kỳ mất tự nhiên.

– Chào…Chào bí thư Trương!

Vũ Chí Cường lắp bắp mãi mới nói ra một câu. Bạn đang xem tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

– Lần này Ung Bình chỉ có mình anh đến tham gia học tập sao?

Trương Thanh Vân nói, Vũ Chí Cường nhấc mắt lên, hắn lại càng căng thẳng, hắn nói:

– Không…Không phải, còn có người ở ký túc xá, nếu không…Tôi gọi bọn họ đến?

Vũ Chí Cường liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi lại chuyển mắt đi không dám đối mặt. Chính hắn đến Thành Đô học tập mà thậm chí không đi chào hỏi Trương Thanh Vân, rõ ràng khó nói về vấn đề lễ tiết.

Trước khi đi Vũ Đức Chi đã từng dặn dò Vũ Chí Cường, khi đến Thành Đô nhất định phải thăm hỏi Trương Thanh Vân, nhưng Vũ Chí Cường lại không dám. Trước kia hắn chỉ sợ Trương Thanh Vân, bây giờ người ta đã là lãnh đạo tỉnh, quyền lực quá lớn, hắn chỉ là tôm tép sao dám nịnh bợ?

Hơn nữa trước kia giữa hai người cũng có quan hệ, nếu mạo muội đến thăm hỏi thì những khó khăn ai có thể chống đỡ nổi?

Vũ Chí Cường đứng ra khỏi hàng làm Lưu Tiến phải chú ý, Trương Thanh Vân vội nói:

– Trưởng phòng, đây chính là cán bộ trẻ tuổi của Ung Bình chúng tôi, còn trẻ mà đã là bí thư thị trấn.

Lưu Tiến khẽ híp mắt, hắn nhìn Vũ Chí Cường rồi cười cười nói:

– Rất tốt, Ung Bình là vùng địa linh nhân kiệt, trước nay đều có nhân tài, hy vọng các cậu có thể chuyên chú học tập ở trường đảng.

Lưu Tiến chỉ chỉ vào Trương Thanh Vân rồi nói:

– Lấy phó phòng Trương làm gương, là cán bộ cao cấp xuất thân từ Ung Bình.

Vũ Chí Cường liên tục xưng vâng, trong lòng vừa căng thẳng vừa kích động, hắn biết rõ Trương Thanh Vân còn nhỏ tuổi hơn mình nhưng bây giờ đã tiếp xúc với những người thế nào rồi? Tất cả đều là quan lớn cấp tỉnh, đâu như mình chỉ biết vểnh đuôi ở Ung Bình, vào tỉnh thành chẳng là thứ quái quỷ gì.

Vũ Chí Cường vẫn còn nhớ ngày đầu đến đây ghi danh, hắn ném một tàn thuốc trong sân trường mà bị một vị trợ lý nho nhỏ mắng cho một trận, chính hắn còn phải vẫy đuôi xin lỗi rối rít. Đều là cán bộ Ung Bình nhưng sao mình và Trương Thanh Vân lại chênh lệch quá xa như vậy?

– Đi, chúng ta đến nhìn khu ký túc xá!

Lưu Tiến cười nói.

Phía trước đã sớm có người dẫn đường, Lưu Tiến tuy không biết rõ có bao nhiêu khu ký túc xá nhưng hắn rất hăng hái khi bàn về vấn đề cán bộ Ung Bình. Đám cán bộ ở trường đảng cũng không phải người ngốc, tất nhiên sẽ đưa hai người vào đúng khu vực.

Ký túc xá rất tốt, bên trong có phòng khách và phòng ngủ tách rời. Khi mọi người đi vào thì có người đang nằm trên giường đọc sách, khi thấy trong phòng đột nhiên xuất hiện nhiều người thì cả đám lập tức cuống quýt đứng lên.

Đồng tử trong mắt Trương Thanh Vân chợt thu lạ, hắn nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, nha đầu như cây gậy trúc kia không phải là Vương Hoa Hoa sao? Trương Thanh Vân thật sự không ngờ lần đầu tiên đi thị sát trường đảng lại nhìn thấy người quen cũ ở Ung Bình, vì vậy mà trong lòng rất vui.

– Đừng vội, đừng vội, chúng tôi chỉ tùy tiện đến xem mà thôi.

Lưu Tiến khoát tay nói, hắn vừa nói vừa ngồi xuống ghế trong phòng, lúc này đám người Vương Hoa Hoa mới từ trong phòng ngủ ra ngoài.

Vương Hoa Hoa vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Trương Thanh Vân, nàng há hốc miệng, thậm chí còn quên cả chào hỏi. Trương Thanh Vân cười nói:

– Sao vậy? Không nhận ra người quen à? Hôm nay tôi và trưởng phòng Lưu đến trường đảng thị sát, các cô là chủ nhân mà nằm cuốn ổ trên giường, rõ ràng không có đạo đãi khách.

Còn có hai người mà Trương Thanh Vân không biết, nhưng bọn họ rõ ràng biết Trương Thanh Vân. Trước tiên chào hỏi Lưu Tiến sau đó mới cung kính nói:

– Chào trưởng phòng Trương!

Mà Vương Hoa Hoa thì gọi là chủ nhiệm Trương, Lưu Tiến cười ha hả nói:

– Xem ra cũng đều là người quen, vừa rồi là bí thư, bây giờ là chủ nhiệm, dạo này xưng hô biến đổi nhanh quá.

Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn chỉ vào Vương Hoa Hoa rồi nói:

– Cô ấy là người được lợi đầu tiên trong chính sách thi công chức của nhà nước, điều này cũng nhờ vào vấn đề cải cách cán bộ ở Giang Nam luôn đi đầu, nếu không thì cô ấy sợ rằng đã trở thành bà chủ quán cơm.

– À!

Lưu Tiến ngẩng đầu, hắn rất vui, lãnh đạo xuống thị sát mà gặp được người nhận lợi ích từ chính sách, đúng là rất hay. Lưu Tiến tất nhiên cũng không xem nhẹ, hắn chào hỏi đám người Vương Hoa Hoa và hỏi về tình hình phát triển cũng như là tình huống tổ chức cán bộ ở Ung Bình.

Vài năm không gặp mà Vương Hoa Hoa đã trưởng thành hơn rất nhiều, khá có tư tưởng, trả lời vấn đề cũng khá tốt làm những người chung quanh cười vang. Tất nhiên những tiếng cười này cũng với mục đích tô đậm những trao đổi giữa lãnh đạo với cán bộ cơ sở, không cười sẽ chẳng tạo ra không gian thân thiết.

Vương Hoa Hoa trả lời vài câu hỏi của lãnh đạo mà ánh mắt không dám liếc sang Trương Thanh Vân. Nàng cũng có cùng tâm tư với Vũ Chí Cường, là cán bộ Ung Bình, hơn nữa lại là cán bộ cấp dưới của Trương Thanh Vân mà khi đến Thành Đô không thăm hỏi lãnh đạo, lúc này lại bị lãnh đạo bắt gặp, rõ ràng chẳng còn thể diện.

Nhưng lúc này chủ nhiệm Trương đã là lãnh đạo tỉnh, khoảng cách giữa đôi bên cách xa như đất trời, hơn nữa người ta suốt ngày đều bận rộn, có thời gian gặp mặt mình sao? Trong lòng Vương Hoa Hoa vốn cũng có rất nhiều suy nghĩ, vì vậy trước đó cũng không thể không đứng thành hàng với Vũ Chí Cường, nhưng không ngờ lại gặp Trương Thanh Vân trong tình cảnh này, đúng là xấu hổ vô cùng.

Sau khi bắt chuyện với đám người Vương Hoa Hoa, tất nhiên Lưu Tiến sẽ đưa ra vài chỉ thị với nhân viên công chức trường đảng. Đơn giản chỉ muốn trường đảng quan tâm đến vấn đề học tập, cuộc sống của học viên, cần phải chú tâm bồi dưỡng lý luận chính đảng, phương hướng, phương châm, cần phải đề cao vấn đề lý luận cán bộ. v. v.

Cuối cùng Lưu Tiến quay đầu hỏi Trương Thanh Vân:

– Thanh Vân, cậu có gì muốn bổ sung không?

Trương Thanh Vân hắng giọng, hắn cao giọng nói:

– Vừa rồi trưởng phòng đã nói rất rõ, trường đảng là địa phương bồi dưỡng cán bộ, chúng ta cần phải nhớ rõ sứ mạng của mình. Tôi chỉ có một bổ sung nho nhỏ, hôm nay chúng tôi đến thị sát khu ký túc xá thấy có chút vấn đề không được tốt.

– Chúng ta cần không cho các cán bộ thành phố và huyện khác nhau vào ở chung một phòng, như vậy đã gây bất lợi cho vấn đề kết bạn của mọi người, vì vậy mà trở thành tiểu thừa, đôi khi sẽ tạo thành chút ảnh hưởng tiêu cực. Điều này tôi hy vọng hiệu trưởng và đảng ủy trường đảng cần phải coi trọng, hiệu trưởng Trạm, chú thấy thế nào?

– Trưởng phòng Trương nói rất đúng, điều này đúng là sơ sót, nếu nói về phương diện chi tiết thì chúng tôi còn rất nhiều điều cần phải cải tiến.

Trạm Hồng Kỳ cung kính nói, lão không dám đắc tội với vị lãnh đạo trẻ tuổi và quyền quý này.

Trương Thanh Vân lúc này nổi lên ở Giang Nam như một hình tượng chính trực, thủ đoạn mạnh mẽ và cực kỳ cứng rắn.

Thậm chí có lời đồn là lần chỉnh đốn ban ngành ở ba thành phố trong Giang Nam đều phát sinh từ chính vị trưởng phòng Trương này, một người quyền lực như vậy thì tất nhiên Trạm Hồng Kỳ sẽ phải cẩn thận khi mở lời.

Mà đám người Vũ Chí Cường thấy tình cảnh này thì rốt cuộc cũng cảm nhận được Trương Thanh Vân danh bất hư truyền, phó hiệu trưởng trường đảng cũng là cán bộ phó phòng, bình thường tất cả những cán bộ khác đều rất cung kính với lão, ở trường đảng cũng cực kỳ uy nghiêm, ngoài những ngày lễ thì căn bản khó gặp.

Dù là phòng làm việc của hiệu trưởng cũng là địa phương thần bí, có rất ít người được đi đến đó. Nhưng lúc này mọi người lại tận mắt nhìn thấy Trương Thanh Vân vạch ra vấn đề của trưởng đảng, hiệu trưởng Trạm cũng khiêm tốn tiếp nhận, nếu không có thực quyền thì được như vậy sao?

– Click, click!

Đám người trông thấy đám phóng viên chụp ảnh mà trong lòng dần kính sợ, bí thư Trương bây giờ đã có phong thái của lãnh đạo, không thể nào so sánh với một chủ nhiệm văn phòng huyện ủy và bí thư thị trấn Nguyệt Toàn năm xưa.

Sau khi rời khỏi khu ký túc xá trường đảng thì xem như nhiêm vụ thị sát hôm nay đã hoàn thành, cuối cùng chính là Lưu Tiến gặp gỡ ban ngành đảng ủy, tất nhiên sẽ không tránh khỏi vài lời khách sáo và chào hỏi.

Sau khi từ trường đảng trở về thì Trương Thanh Vân chính thức xin nghỉ kết hôn trong phòng làm việc trưởng phòng, Lưu Tiến dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân, một lúc lâu sau hắn mới đặt mông ngồi xuống ghế nói:

– Trời ạ, thiếu chút nữa tôi đã quên cậu vẫn chưa lập gia đình, xem ra chúng ta không tự nhận mình già cũng không được.

Trương Thanh Vân đỏ mặt, hắn không lên tiếng, không ngờ chính mình xin nghỉ để kết hôn mà trưởng phòng lại cảm thán như vậy.

– Cậu cho rằng có thể lén lút rời khỏi cửa chính như vậy sao?

Lưu Tiến đột nhiên ngẩng đầu nói.

Trương Thanh Vân kinh ngạc ngẩng đầu, hắn không hiểu rõ ý nghĩ của Lưu Tiến. Vẻ mặt Lưu Tiến chợt tối sầm, hắn nói:

– Chuẩn bị bánh cưới, trước tiên cậu phải làm tốt quan hệ quần chúng, thời gian cậu nghỉ lễ thế nào phải mở hội nghị toàn thể nhân viên phòng tổ chức mới quyết định được. Lúc đó mọi người sẽ giơ tay biểu quyết, nếu như không được thông qua vì chuyện này căn bản là không thành.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt lúng túng, hắn biết trưởng phòng đang nói đùa, vì vậy vội hỏi:

– Vâng, ngày mai sẽ đưa đến một xe bánh cưới, gặp người sẽ tặng bánh, tranh thủ ý kiến ủng hộ.

– Ha ha!

Hai người nhìn nhau rồi cười ha hả, Trương Thanh Vân cười rất vui mà Lưu Tiến lại có chút tang thương. Đời này thay thế đời khác, khi tiểu tử Trương Thanh Vân kết hôn thì đã là cán bộ cao cấp của tỉnh, tương lai chỉ cao chứ không thấp hơn Lưu Tiến hắn, đúng là không nhận mình già thì không được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN