Bố Y Quan Đạo - Chương 389: Tâm tư của Lệ Cương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2


Bố Y Quan Đạo


Chương 389: Tâm tư của Lệ Cương


Ủy ban tư pháp tỉnh ủy và văn phòng tỉnh ủy mời các cán bộ chủ chốt tham gia tọa đàm, mục đích rất rõ ràng, đó chính là bình ổn tư duy, tất nhiên nhắm vào vấn đề sóng gió ở Vũ Lăng. Sau khi thu được kết quả điều chỉnh ban ngành thì tỉnh ủy phát ra chỉ thị giữ gìn trật tự xã hội, muốn dùng hành động thực tế để đẩy công tác về quỹ đạo bình thường, tạo ra sự đảm bảo cho quá trình xây dựng kinh tế và ổn định xã hội.

Nhân viên chính quyền tham dự buổi tọa đàm lần này là rất rộng, ngoài tất cả những cán bộ công tác quản lý ở cấp thành phố thì còn có cả bí thư ủy ban kỷ luật, các phó chủ tịch kiêm nhiệm bí thư phân công quản lý tư pháp, các cục trưởng cục công an.

Vì vậy vài ngày qua cán bộ đến tỉnh thành là tương đối nhiều, Lý Phong Sơn ở Vũ Đức đã chính thức được điều động giữ chức cục trưởng công an, trước khi hội nghị bắt đầu hắn đã gọi điện cho Trương Thanh Vân, dù thế nào cũng phải đến dùng cơm.

Ngoài Lý Phong Sơn thì Lệ Cương cũng được điều chỉnh công tác, hội nghị lần này Lệ Cương cũng có phần, đây cũng là điều mà Trương Thanh Vân không biết.

Chiều hôm nay tan tầm về nhà thì thấy dưới lầu có một chiếu Audi biển số chính quyền Vũ Đức, Trương Thanh Vân có chút tò mò, khi dừng xe lại thì mới thấy một người thò đầu ra trong chiếc Audi, không phải Lệ Cương thì là ai?

Trương Thanh Vân giật mình, hắn vội vàng tháo dây an toàn rồi xuống xe nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

– Chào chủ tịch Lệ!

Lệ Cương thấy Trương Thanh Vân thì cười tươi rạng rỡ nói:

– Ôi dào, Thanh Vân, mọi chuyện đều phải nói một chữ “trùng hợp”, tôi vừa đến đây thì cậu cũng đã về, tôi còn đang xem xét nên đi đường nào.

Trương Thanh Vân chợt sững sốt, khoảnh khắc này hắn không kịp phản ứng. Lệ Cương vội vàng mở cốp xe lấy ra hai túi quà nói:

– Trước đây vẫn muốn đến Thành Đô thăm hỏi cậu, lần này thì đúng lúc, tỉnh ủy mời dự họp về công tác quản lý, tôi là khách không mời mà tới, xem như khách lạ mà thôi.

Lúc này Trương Thanh Vân mới hợt hiểu ra, thì ra Lệ Cương đến đây chờ mình, cũng vì vậy mà tư duy sinh ra cảm giác khó theo kịp hiện thực. Hắn nhìn về phái hai hộp quà mà cũng có chút cân nhắc, Lệ Cương đột nhiên đến đây rõ ràng vì nguyên nhân quà cáp, người này muốn gọi điện nhưng lại sợ mình mời cơm, điều này làm người ta hơi ngại.

– À, chủ tịch Lệ, anh là lãnh đạo cũ của tôi, anh xem…Điều này…Anh đến thì tôi sẽ là chủ nhà, anh còn cầm theo nhiều thứ như vậy làm gì, cũng không nên quá khách khí như vậy.

Trương Thanh Vân vội nói.

Lệ Cương nghiêm mặt nói:

– Này, Thanh Vân, tôi đã nói rõ ràng, đây không phải là quà cáp, là cá ở Áp Tử Hà, tôi biết cậu thích thứ này. Bên trong còn có nấm Trọng Dương, là đặc sản vùng núi. Các cụ ở nhà bây giờ đã nghỉ hưu, vì không có việc gì làm nên trồng chút hoa trái, hương vị cũng không kém lấy trong núi ra, hơn nữa bên trong còn có thịt khô hầm cách thủy, hương vị tuyệt đối không tệ.

Trương Thanh Vân cười ngượng ngùng, Lệ Cương đã nói như vậy thì còn biết ứng phó ra sao, thôi thì đành đưa khách lên nhà.

Vì Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đều thích khu Ung Cảnh nên sau khi kết hôn thì dì Ngũ cũng đến chăm lo cho bữa ăn của hai người và cuộc sống hằng ngày. Dù sao nhà cũng khá rộng, bên trong có vài gian không ai ở, có thêm một người giúp việc căn bản không chật chội mà còn có chút hương vị gia đình.

Sau khi lên lầu thì Trương Thanh Vân mời dì Ngũ đến làm đồ ăn, Lệ Cương quan sát rất cẩn thận, cá hay là nấm đều là thứ Trương Thanh Vân thích. Vì vậy Trương Thanh Vân dứt khoát dùng cá và nấm làm hai món chính đêm nay.

Dì Ngũ là người am hiểu nấu nướng, trong khoảng thời gian ngắn vừa qua cũng đã ở với hai vợ chồng Trương Thanh Vân. Tiểu thư đã từng căn dặn để bà học làm vài món ăn của người Thổ, tất nhiên bà hiểu rõ ý đồ của Giai Ngọc. Chồng của Giai Ngọc là người Ung Bình, là người Thổ, đây là tiểu thư quan tâm đến chồng.

Vì vậy vấn đề xảy ra ngày hôm nay cũng không làm khó được dì Ngũ, cá Áp Tử Hà thì không sao nhưng nấm Trọng Dương thì rõ ràng bà chưa từng thấy qua. Đây là loại nấm khá hiếm, hơn nữa còn khó bảo quản, biết làm thế nào cho phải?

Dì Ngũ thấy một đống nấm lớn mà phát ngất, vừa rồi không có ai để hỏi, dì Ngũ cũng thừa dịp dâng trà cho khách để kiếm cơ hội. Vốn bà định hỏi nhưng thấy Trương Thanh Vân gọi Lệ Cương là chủ tịch, vì vậy lời vừa lên đến cổ lại phải nuốt xuống.

Dì Ngũ tuy đã gặp qua rất nhiều tình cảnh khác nhau nhưng dù sao trước nay cũng là bảo mẫu của Triệu Giai Ngọc, bà đã thấy qua rất nhiều thứ cao quý và xa hoa được người ta tặng cho tiểu thư, nhưng đối với quan viên đến nhà tặng quà thì thấy rất ít.

Trong đầu dì Ngũ thì chủ tịch thành phố phải là qua lớn quyền cao, đều là người có thể diện, vì vậy sao có thể hỏi về vấn đề nấu nướng trước mặt lãnh đạo cho được?

Vì đàn ông thường tránh xa nhà bếp, hơn nữa cậu lại đang nói chuyện với khách quý, nếu tiến lên hỏi thì chẳng phải làm khó cậu sao? Sau khi rời khỏi phòng khách thì dì Ngũ bắt đầu làm những món khác nhưng trong lòng cũng đang cố gắng xem xét phương pháp nấu món nấm Trùng Dương quái dị, vì vậy mà tâm thần có chút mất tập trung.

Cứ chốc chốc thì dì Ngũ lại đi đến nhìn qua hộp thông gió xem động tĩnh ở phòng khách.

Lúc này chủ và khách đang trò chuyện rất vui trong phòng khách, nhưng dì Ngũ thấy rõ vị chủ tịch thành phố kia ăn nói rất khiêm tốn, hạ thấp vị trí của chính mình. Lúc này vị chủ tịch không giống như những vị quan quyền cao chức trọng, vẻ mặt tràn đầy quan uy, khí thế bừng bừng giống như những gì dì Ngũ từng được thấy trên ti vi.

Dì Ngũ rất có tâm tư, bà lập tức biết được vị chủ tịch thành phố này đến đây để nịnh bợ cậu nhà, vì vậy mà trong lòng rất hưng phấn. Bà là người từ thủ đô theo Triệu Giai Ngọc đến đây, hơn nữa trước đây đều sinh hoạt trong Triệu gia, biết rõ đạo lý cấp dưới theo cấp trên.

Trước kia dù Triệu Giai Ngọc có thân phận cao quý nhưng dù sao cũng chỉ là tiểu nha đầu trong Triệu gia, không người nào quá mức để ý, mà dì Ngũ tất nhiên cũng không được ai quan tâm.

Mỗi năm Triệu gia đều có một ngày tụ họp lại, dì Ngũ may mắn với thân phận bảo mẫu mà được tham gia, ký ức về tình cảnh ầm ĩ đó vẫn còn rất mới mẻ.

Sau này Triệu Giai Ngọc đến Giang Nam, dì Ngũ cũng quyết định đi theo, lúc đó chồng bà sống chết cũng không đồng ý nhưng bà cố gắng kiên trì. Triệu Giai Ngọc là người mà bà chăm sóc từ nhỏ đến lớn, bà không nỡ chia cách nên vẫn đến đây.

Khi đến Giang Nam thì dì Ngũ căn bản không có hy vọng gì, nhưng bà tuyệt đối không ngờ đến Giang Nam thì tiểu thư lại phát tài mà cậu chủ thì là quan lớn. Lễ mừng vào năm ngoái tiểu thư đã tiện tay cho bà vài triệu đồng.

Dì Ngũ còn nhớ khi trở về thủ đô thì người khác còn cho rằng bà là người vùng quê vào thành, nhưng khi đó bà mua nhà mới, mua xe mới làm cách nhìn của đám chị em lập tức thay đổi, cũng lập tức có tình thâm, đúng là đời người nóng lạnh.

Nô bộc thì phải theo chủ, lúc này Triệu Giai Ngọc phát triển thì thân phận của dì Ngũ cũng cao lên rất nhiều. Triệu Giai Ngọc đã bỏ tiền cho con trai bà ra nước ngoài du học, điều này làm bà rất biết ơn. Bà biết đây là tất cả những gì mà cô cậu đã cho, mình theo cô cậu thì nước lên thuyền lên. Vì vậy lúc này khi dì Ngũ nhìn thấy bộ dạng của Lệ Cương thì trong lòng rất vui.

Cậu chủ chưa đến ba mươi mà đã có quyền lực như vậy, thử nghĩ xem sau này tương lai sẽ là thế nào? Nói không chừng sẽ là lãnh đạo trung ương…

Trong lòng dì Ngũ là đủ mối suy nghĩ, khi thì dao động, khi thì buồn bã, những ý nghĩ như vậy làm bà trở nên dày vò và nôn nóng, vì vậy cũng không biết nên làm sao cho phải.

Mà Trương Thanh Vân cũng rất kinh ngạc vì hôm nay Lệ Cương đến chơi, hắn nói chuyện một lúc lâu mới phát hiện ra người ta đến có ý muốn cảm ơn.

Sau khi Cao Khiêm là vị lãnh đạo trực tiếp và không vừa mắt Lệ Cương được điều đi, lúc này Lệ Cương được ủy thác trách nhiệm. Hiện nay Lệ Cương được phân công quản lý kinh tế, xây dựng và tư pháp, rõ ràng những công tác trước kia không thể so sánh nổi.

Bây giờ danh sách tiến vào ban ngành thị ủy cũng không còn cứng nhắc như trước kia, trước đó chỉ có chủ tịch và phó chủ tịch thường vụ mới được tiến vào thường ủy, nhưng bây giờ đã có rất nhiều địa phương mà phó chủ tịch phụ trách quản lý công nghiệp được tiến vào thường ủy.

Dù là ở Vũ Đức thì cũng không phá vỡ quy củ này, lúc này Lệ Cương cũng rất hài lòng, hắn được quản lý kinh tế và tư pháp thì xem như trên tay cũng có quyền lực. Hắn chỉ cần tiếp tục công tác với thái độ đoan chính, cố gắng công tác, cơ hội tiến vào thường ủy chỉ là thời gian.

Mà sau khi Lệ Cương được điều chỉnh công tác, ngoài cảm giác vui sướng thì hắn cũng cảm nhận được năng lượng của Trương Thanh Vân. Vài tháng trước hắn gọi điện cho Trương Thanh Vân, người ta vỗ ngực nói Cao Khiêm sẽ rời Vũ Đức.

Chính vì có những lời của Trương Thanh Vân mà vài tháng vừa qua dù là công hay tư cũng được Lệ Cương làm rất ổn, hắn ổn định tâm thần và duy trì công tác rất tốt. Đây là điều rất quan trọng, lãnh đạo không phải là kẻ ngu, ấn tượng trầm ổn của Lệ Cương rất nhanh được thường ủy khẳng định. Vì vậy trong đợt phân công điều chỉnh công tác các phó chủ tịch ở Vũ Đức, Lệ Cương thu được rất nhiều lợi ích.

Sau khi trò chuyện với Trương Thanh Vân càng lâu thì Lệ Cương cũng dần cảm nhận được những biến hóa khủng bố của đối phương. Trương Thanh Vân lúc này và Trương Thanh Vân năm xưa hoàn toàn là hai người, toàn thân bùng ra khí tức ẩn giấu và cẩn trọng, hơn nữa lại không có chút cảm giác ra vẻ. Đây là một biến hóa rất lớn về khí chất, cán bộ cơ sở trẻ trung và bốc đồng năm xưa ở Ung Bình đã đi ra, thay vào đó chính là một vị quan lớn phòng tổ chức rất thẳng thắn, tự tin và tiêu sái.

Những biến đổi này của Trương Thanh Vân xảy ra trong thời gian quá ngắn, Lệ Cương cảm thấy chuyện về Trương Thanh Vân ở Ung Bình như ngày hôm qua, không ngờ cán bộ thư ký mà chính mình đề bạt đã phóng lên mây.

Tuy Lệ Cương hắn và Trương Thanh Vân có cùng cấp bậc, nhưng tình cảnh muốn tiến vào thường ủy cũng làm mình vắt nát óc suy nghĩ, mà hện nay thân phận của Trương Thanh Vân nếu được điều động sẽ chắc chắn là ban ngành thường ủy không thể dưới cấp thị. Hơn nữa một vị phó phòng tổ chức được đưa xuống nhận chức bí thư đảng ủy cũng sẽ không làm người ta cảm thấy đột ngột.

Đây cũng chính là chênh lệch giữa Lệ Cương và Trương Thanh Vân, loại chênh lệch này tồn tại trong lòng, nhưng trong lòng hai người hoàn toàn có thể sinh ra cảm giác gần trước mắt mà xa tận chân trời. Lệ Cương biết rõ mình phải ôm chặt lấy tuyến đường của Trương Thanh Vân, vì hắn là người tiếp xúc với đối phương sớm nhất.

Trong quan trường Giang Nam thì không ai hiểu Trương Thanh Vân bằng Lệ Cương, chính hắn là người chính mắt nhìn thấy một cán bộ cơ sở dần trở thành cán bộ cao cấp. Hơn nữa trong quá trình đó Lệ Cương và Trương Thanh Vân có rất nhiều mối quan hệ, tốc độ phát triển của đối phương cũng in sâu trong đầu Lệ Cương.

Dù người khắp thiên hạ cho rằng Trương Thanh Vân đạt đến vinh quang lúc này phần lớn là may mắn thì Lệ Cương cũng không cho rằng sự thật là như vậy. Từ khi Trương Thanh Vân thẳng thắn nói Cao Khiêm sẽ rời Vũ Đức thì Lệ Cương đã nhận định tương lai của đối phương sẽ vượt xa những gì tất cả mọi người tưởng tượng, lúc này quan hệ với Trương Thanh Vân là cơ hội hoàng kim, nếu bỏ qua sẽ không còn.

Vì vậy mà hôm nay Lệ Cương mới chuẩn bị lễ vật rất tỉ mỉ, hắn lợi dụng nguyên nhân đến đột ngột để biểu hiện rõ thành ý của mình, muốn phá vỡ chướng ngại trong lòng Trương Thanh Vân. Lệ Cương không tin chỉ một lần sẽ thành công, nhưng chuyện gì cũng phải có vài lần, sau đó tất nhiên sẽ thành.

– Thanh Vân, trà xanh này rất tốt, nếu biết cậu thích uống trà xanh thì tôi sẽ chuẩn bị một chút.

– Trà Vũ Đức của chúng ta bây giờ đã rất có danh tiếng, mỗi năm tôi đều chuẩn bị một chút cho chính mình.

Lệ Cương nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hắn mỉm cười nói.

Trương Thanh Vân khoát tay nói:

– Thói quen của tôi vẫn không sửa, đây là trà mà trưởng phòng Lưu tặng, anh ấy nói uống trà này thì khỏe mạnh muốn cho một chút để uống thử. Trưởng giả ban tặng, nếu không nhận thì phụ lòng tốt.

Trương Thanh Vân có chút không thích ứng với sự chuyển biến thái độ của Lệ Cương, có cần cố gắng ép tư thái của chính mình hay không?

Nhưng trải qua vài lần dùng phương pháp thử thì Trương Thanh Vân đại khái biết rõ ý đồ của Lệ Cương, trước tiên là kính trọng và sau này sẽ tỏ rõ thái độ. Dù sao trước kia Lệ Cương cũng là lãnh đạo của mình, hơn nữa cấp bậc cũng tương đối, không thể nhìn bằng ánh mắt bình thường.

Sau khi hai người hiểu thoáng hơn thì bầu không khí dần sảng khoái, nhưng lúc này cũng phải có chút giấu diếm, vấn đề nước chảy thành sông phải xem lại. Còn vấn đề nên chảy theo nhau thế nào thì chính là sự khảo nghiệm.

Quan trường dù thế nào cũng không rời khỏi một chữ “lợi”, nhưng chữ “thành” lại càng đáng quý. Miệng nói thì không thành, tất cả phải xem ở biểu hiện, đây cũng không phải là một quá trình ngắn hạn, muốn xem tâm thì phải có thời gian dài, cần phải có sự nghiệm chứng.

Trà của Trương Thanh Vân đúng là của trưởng phòng Lưu ban tặng, hắn cố ý nói ra với ý đồ xem rõ phản ứng của Lệ Cương. Lúc này phản ứng của Lệ Cương đã làm hắn thỏa mãn, biểu hiện cơ bản là bình thản, điều này là rất tốt, nếu quá ra vẻ thì rất giả dối. Xem ra những năm qua thì Lệ Cương cũng không phải đứng yên một chỗ, tâm tính cũng dần được rèn luyện.

Nhưng Trương Thanh Vân vẫn còn nhớ và lo lắng về sự tàn nhẫn của Lệ Cương, đối với Trương Thanh Vân thì tàn nhẫn là một cái nhìn thiển cận, lãnh đạo phải sát phạt và quyết đoán, nếu những người chỉ thấy cái lợi trước mắt mà tự phá bỏ tường thành của mình thì quá thiển cận. Tóm lại một câu thì Trương Thanh Vân cho rằng đầu tư lại đối với Lệ Cương, thời gian có thể làm một con người thay đổi rất nhiều, mình bây giờ không phải là một cán bộ nhỏ ở Ung Bình, Lệ Cương cũng không phải chủ tịch huyện Ung Bình, hai người đều phải xem xét đối phương thật kỹ.

Hai người nói chuyện rất vui, lúc này đồ ăn trong phòng bếp cũng bốc mùi hương, Trương Thanh Vân dùng sức hít hà, không phải hương vị thịt sấy khô, hắn không khỏi nhăn mày gọi “dì Ngũ”.

Dì Ngũ nghe thấy cậu chủ gọi thì lập tức tiến ra phòng khách với vẻ mặt cung kính, Trương Thanh Vân híp mắt nói:

– Dì Ngũ, trước kia dì chưa từng thấy nấm Trọng Dương phải không? Có lẽ cũng không biết nên nấu thế nào, có đúng không?

Gương mặt dì Ngũ chợt đỏ lên, bà ấp úng không biết mở miệng thế nào. Nếu ở trước mặt khách mà nói không biết làm, với tính cách của Trương Thanh Vân thì sẽ tự mình xuống bếp. Hôm nay nhà có khách, nếu cậu chủ xuống bếp thì không được, như vậy không phải quá phận sao?

Trương Thanh Vân thấy dì Ngũ có chút xấu hổ mà cười nói với Lệ Cương:

– Đây là trưởng bối nhà tôi, là bảo mẫu của Giai Ngọc, cũng là người đến từ thủ đô, vì vậy rất thiếu kinh nghiệm xử lý những đặc sản vùng núi Giang Nam chúng ta. Chủ tịch Lệ ngồi chơi chốc lát, tôi tự mình xuống xem xét.

Lệ Cương cười ha hả nói:

– Muốn đi thì cùng đi, trước nay cuộc sống trong nhà đều do tôi tự lo, hôm nay có cơ hội bộc lộ tài năng, xem như dạy bảo một người đồ đệ.

Lệ Cương đã sơm nhìn thấy dì Ngũ này khí chất đoan trang cao quý, nói chuyện rất nhã nhặn, nghe nói vợ Trương Thanh Vân là khuê nữ thủ đô, xem ra quả nhiên không sai.

Lệ Cương cũng thấy rõ dì Ngũ không thể đối đãi như người giúp việc bình thường, vì vậy khi Trương Thanh Vân đề nghị xuống bếp thì hắn căn bản không từ chối. Khoảng cách giữa người và người chỉ có thể hàn gắn qua cuộc sống, đây mới là nguyên nhân có văn hóa ẩm thực, có ăn hóa rượu.

Dì Ngũ thấy hai người đàn ông muốn xuống phòng bếp thì không khỏi cảm thấy sợ hãi, nhưng bà không ngăn cản mà tiến vào phòng bếp để thu dọn.

Thật ra tất cả các món khác đều đã làm xong, chỉ còn lại duy nhất món nấm Trọng Dương.

Trương Thanh Vân lấy thịt khô, Lệ Cương thì giảng giải những điểm quan trọng của nguồn gốc nấm Trọng Dương và cách nấu nướng. Nấm Trọng Dương là một loại nấm hoang, bình thường sinh trưởng ở những vùng có cây tùng, trong âm điệu của người vùng Vũ Đức thì chữ “trọng” cùng âm với chữ “tùng”, hơn nữa loại nấm này sinh trưởng vào trước tết Trọng Dương nên được gọi luôn là nấm Trọng Dương.

Loại nấm này có vị ngọt, mơ hồ có mùi thơm của cây tùng, là món ngon hiếm có. Nhưng loại này khó bảo quản, hơn nữa muốn ăn phải xử lý độc, vì vậy nấu nướng phải có kỹ xảo.

Lệ Cương nói rất nhỏ, đây là lần đầu tiên dì Ngũ tiếp xúc gần với một vị quan, lúc đầu tâm tính cũng có chút căng thẳng, nhưng sau khi thấy Lệ Cương bình dị gần gũi thì sự căng thẳng dần tan biến, trong lòng cũng có chút hưng phấn.

Dì Ngũ là người có tuổi, đã có nhiều kinh nghiệm ấm lạnh, biết rõ hôm nay mình có phúc phận, có thể được chủ tịch thành phố dạy nấy nướng mà đối phương còn phải khiêm tốn, rõ ràng tất cả đều vì nguyên nhân là cậu chủ. Nếu cậu chủ không nắm quyền lớn thì đừng nói là chủ tịch thành phố, dù là dân chúng tầm thường cũng chẳng thèm quan tâm đến bà làm gì.

Vì Trương Thanh Vân và Lệ Cương đều là người thành thạo, Trương Thanh Vân lại có xuất thân bình dân, khi còn bé đã bắt đầu nấu cơm, vì vậy mà mọi việc dễ như trở bàn tay. Mà Lệ Cương thì phối hợp rất khá, Trương Thanh Vân nấu nướng, hắn phụ trách phần gia vị, hai người xem như cùng hợp tác nấu món đặc sản của người Thổ.

Quan hệ giữa người và người đôi khi thường vi diệu như vậy, dù chỉ là đơn giản hợp tác với nhau lần thứ nhất, dù chỉ ăn cơm một bữa nhưng quan hệ nối gần rất nhiều.

Hai người cùng nói chuyện về Vũ Đức, Ung Bình, thậm chí là cả Nguyệt Toàn, Lật Tử Bình, những địa phương mà hai người từng hợp tác. Với tâm tình hoài niệm, trong tay là ly rượu ngũ lương thơm ngon, cộng thêm món nhắm là đặc sản Vũ Đức, vì vậy mà hai người nói chuyện đến khuya.

Hình như ân oán ngày xưa đã đi xa, con người luôn hướng về phía trước, quá khứ sẽ được che màn ở phía sau. Nhưng lần này thân phận hai người lại xoay vòng, Trương Thanh Vân được Lệ Cương nhấc lên nhưng trò giỏi hơn thầy, sóng sau đè sóng trước. Sau này Trương Thanh Vân sẽ làm chủ đạo mối quan hệ giữa hai người, ngày xưa cấp thấp, bây giờ địa vị đã cao, đời người biến đổi là cả một quá trình bể dâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN