Bố Y Quan Đạo
Chương 5: Bữa tiệc với các bạn học
– Dì, người nên thanh tĩnh lại, trước tiên phải tìm cho Tiểu Ngải một bạn trai đứng đắn mới đúng, vấn đề bạn gái thì chính cháu sẽ tự lo lấy.
Trương Thanh Vân cười nói, Tiểu Ngải trong lời nói của hắn chính là Ngải Linh, là em họ của hắn, chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi mà thôi.
– Tiểu Ngải không cần phải lo lắng!
Doãn Tố Mai cười nói:
– Người mà dì cảm thấy lo lắng chính là cháu, bộ dạng rõ ràng khá đẹp trai, có công việc rõ ràng mà không tìm được bạn gái vừa mắt sao? Vấn đề này làm chúng ta nóng ruột chết người.
– Ôi dào, được rồi, được rồi, mọi người ăn cơm thôi! Không nói đến vấn đề này nữa.
Trương Thanh Vân nói lớn, những người phụ nữ có tuổi thường luôn miệng nhắc đến vấn đề cưới hỏi, rõ ràng lúc này hắn cũng không có tâm tư nghĩ đến vấn đề bạn gái.
Doãn Tố Mai thấy phản ứng của Trương Thanh Vân dữ dội như vậy thì đảo mắt nhìn Doãn Tố Nga, cả hai đều lắc đầu, cũng không nhắc đến vấn đề kia nữa.
– Muốn ăn cơm thì tự mình dọn dẹp đi, cha con cũng đang trở về, mẹ vào phòng lấy rượu!
Doãn Tố Nga tức giận nói, rõ ràng bà không hài lòng với biểu hiện vừa rồi của Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân khẽ lè lưỡi, hắn đang định đứng dậy thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
– Alo, Thanh Vân à? Ra họp lớp nào! Chúng ta đang ở Kim Sắc Thế Kỷ, có mỹ nhân nữa đấy!
Người gọi điện cho Trương Thanh Vân chính là bạn học thời phổ thông Trần Mại, tiểu tử Trần Mại này cùng hắn thi vào làm nhân viên nhà nước cùng một đợt. Nhưng cha Trần Mại chính là cục trưởng cục công an, có bối cảnh nên chỉ cần lăn lộn vài năm trong quan trường đã là đội trưởng cảnh sát giao thông đội ba. Dù hắn không có cấp bậc hành chính nhưng công việc rất béo bở, khá hơn Trương Thanh Vân rất nhiều.
– Hôm nay là ngày gì vậy Trần ca? Tôi đã về thị trấn hơn một tháng nhưng bây giờ mới nghe thấy anh kêu gọi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Trương Thanh Vân cười nói.
– Kêu gọi cái đầu cậu, gần đây tôi lên thành phố huấn luyện, mãi lúc này mới trở về. Được rồi, đừng nói nhảm nữa, tiểu tử cậu có đến không?
Trần Mại cười ha hả nói.
– Trần ca đã kêu gọi mà tôi không đến sao được? Tôi vẫn còn muốn sống trong huyện Ung Bình. Được rồi, tôi sẽ đến ngay.
Trương Thanh Vân nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
Vì có việc nên Trương Thanh Vân cũng không ăn cơm ở nhà, Doãn Tố Nga cũng không hỏi hắn đi làm chuyện gì. Con trai đã lớn rồi, bà bây giờ cũng khó trông nom được Thanh Vân.
Kim Sắc Thế Kỷ là một sân chơi khá lớn trong trung tâm huyện, ăn uống, karaoke, mát xa…Đầy đủ mọi thứ. Nghe nói ông chủ Kim Sắc Thế Kỷ là người thân của phó chủ tịch huyện, Trương Thanh Vân cũng không thường xuyên vào đây, hắn có rất ít tiền, nếu muốn vào đây ăn chơi thì phải là loại người hoang phí.
Sau khi nhận được điện thoại của Trần Mại thì Trương Thanh Vân đã biết chắc tên này sắp lên cấp, nếu đã được lên tỉnh học và trở về thì chắc chắn sẽ được đề bạt, nói không chừng sang năm tên này sẽ là đại đội trưởng rồi.
Trương Thanh Vân cũng chỉ biết cười khổ với điều này, hắn biết rõ Trần Vân Sơn cha của Trần Mại có quan hệ rất thân thiết với phó huyện trưởng Vũ. Lúc này Lệ Cương vừa mới đến huyện nhận chức mà Trần Vân Sơn còn dám đề bạt con mình, điều này chứng tỏ khứu giác chính trị của cha Trần Mại không được nhạy bén.
Lẽ ra với quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Trần Mại thì hắn hoàn toàn có thể nhắc nhở, nhưng Thanh Vân cũng biết, lúc này dù nhắc nhở thì người ta cũng không nghe, sợ rằng sẽ phản tác dụng. Vì vậy Trương Thanh Vân đành phải vứt bỏ ý nghĩ này ngay lập tức.
Tiểu tử Trần Mại này rất hào sảng nhưng cũng không phải loại người ngu ngốc, hắn quan hệ rất rộng. Trương Thanh Vân cũng biết xông pha như vậy rất rất có lợi cho thanh niên thiếu kinh nghiệm.
– Trời ạ, Thanh Vân, một thời gian ngắn không gặp mà cậu thay đổi nhanh quá. Trước đây cậu ăn mặc với bộ dạng rất chó má, thiếu chút nữa làm tôi không nhận ra.
Khi Trương Thanh Vân đẩy cánh cửa phòng thì Trần Mại đã hét lên.
Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn, người đến đây quả nhiên rất nhiều, có vài người hắn quen mặt, đều là bạn học thời phổ thông. Một người trong số đó chính là Ôn Hiểu Lan, bạn gái của Trần Mại, là con gái của trưởng phòng bảo vệ môi trường. Có hai bạn học đã trở thành giáo viên là Lưu Cường Và Hào Diễm, có hai người làm bác sĩ là Trương Quốc Cường và Hạ Quân, Mã San mà Doãn Tố Mai nhắc đến cũng có trong số người ngồi trong phòng.
Cũng có vài người mà Trương Thanh Vân không quen, nhưng hắn từ quần áo trên người bọn họ mà phán đoán những người này đều là công an. Những người này có thể đi vào nơi này cùng Trần Mại thì rõ ràng là tâm phúc hoặc là đồng minh.
– Ha ha, Trần ca vẫn còn nhớ đến huynh đệ và mời đến uống chén rượu nhạt, tôi tưởng rằng cậu đã quên mất rồi.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hai người lập tức ôm lấy nhau thật chặt, sau đó Trương Thanh Vân mới chào hỏi từng người trong phòng.
Những thay đổi của Trương Thanh Vân lúc này vô cùng lớn, trước kia tính cách của hắn phần lớn hướng nội, bộ dạng còn cực kỳ lôi thôi. Nhưng lúc này hắn đã chú ý cách ăn mặc, nói chuyện cũng rất khôi hài làm đám bạn học nhìn hắn bằng ánh mắt khác biệt.
– Thanh Vân, để tôi giới thiệu với cậu hai người anh em. Đây là đội trưởng đội cảnh sát giao thông số bốn Vương Xuân, đây là đội trưởng đội cảnh sát giao thông số năm Vương Cường.
Trần Mại chỉ về phía hai vị huynh đệ ngồi bên cạnh rồi cười ha hả nói với Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân bắt tay với hai người kia rất nhiệt tình, đồng thời cũng thầm nghĩ những phán đoán của mình cũng không tệ. Chắc chắn Trần Mại đang trong quá trình lấy lòng cấp dưới.
Sau khi mọi người chào hỏi nhau một lượt thì cùng ngồi xuống, khi Trương Thanh Vân ngồi xuống mới phát hiện ra mình ở ngay bên cạnh Mã San. Vấn đề này vốn cũng không có gì quan trọng, nhưng sau khi Trương Thanh Vân nghe Doãn Tố Mai nói đến chuyện đã từng nhắc đến vấn đề kết hôn với mẹ Mã San thì dù sao cũng có chút mất tự nhiên, nhưng hắn cũng khẽ gật đầu với Mã San.
– Này, Thanh Vân, cậu nên đến cục công an làm việc đi, suốt ngày cứ phải chui rúc trong xã vùng sâu đó làm huynh đệ như tôi cũng không đành lòng.
Trần Mại vỗ vỗ bả vai Trương Thanh Vân rồi dùng giọng nghiêm trang nói.
Trương Thanh Vân khẽ cười, trong lòng cũng có chút cảm động, nếu theo lẽ thường thì chính mình đến lăn lộn trong cục công an cũng là một lựa chọn rất tốt. Nếu dựa vào mối quan hệ giữa hắn và Trần Mại thì kiếm một chức quan cũng không quá khó.
Nhưng lúc này Trương Thanh Vân hắn đã có ý nghĩ khác, cục công an tuy khá béo bở nhưng không dễ dàng được đề bạt. Hơn nữa vấn đề Trần Vân Sơn đề bạt Trần Mại cũng bị người ta lên án, nếu có thêm hắn thì chắc chắn sẽ chạy không thoát tội kết bè kết cánh.
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì lập tức dùng giọng điệu đùa giỡn nói:
– Trần Mại à, tư tưởng của cậu cần phải quán triệt lại, lãnh đạo phái tôi vào xã vùng sâu thì phải chấp hành tuyệt đối, chúng ta không thể nào nói điều kiện với các lãnh đạo được.
Trần Mại trở nên sững sờ, hắn lập tức ngậm miệng không nói được câu nào. Trương Thanh Vân thầm gật đầu, thầm nghĩ vài năm không tiếp xúc thì tiểu tử này đã tiến bộ lên rất nhiều, nếu như lúc vừa tốt nghiệp thì nhất định Trần Mại sẽ nói chuyện tung tóe nước miếng không có dấu hiệu muốn ngừng.
– Thôi được rồi, hôm nay nhóm bạn phổ thông chúng ta gặp mặt nhau, cơ hội này rất hiếm gặp, mọi người nâng ly lên nào.
Trương Thanh Vân thấy Trần Mại có chút xấu hổ thì vội vàng nâng ly chuyển chủ đề.
Trương Thanh Vân nâng ly làm bầu không khí trở nên rộn rã hơn, Hào Diễm cũng nâng ly nói:
– Cụng ly nào, chúng ta kính quan phụ mẫu một ly. Trương Thanh Vân, Trần Mại, đặc biệt là Trần Mại sắp thăng chức, cậu phải uống hai chén mới được.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn cụng ly với Hào Diễm rồi nói với Ôn Hiểu Lan:
– Hiểu Lan, em cần phải giám sát thật chặt tên khốn này, quan càng cao thì xã giao càng nhiều, không chừng một ngày nào đó bị người ta bắt cóc, lúc đó sẽ phiền phức đấy nhé.
– Cụng ly thôi, tiểu tử cậu ít nói vài câu hại người không được sao? Tôi đây mà được gọi là quan lớn à, còn chưa tới phó phòng, phải gọi là quan tép riu mới đúng.
Trần Mại khẽ đẩy vai Trương Thanh Vân, hắn cười nói, nhưng vẻ mặt vẫn không giấu được chút đắc ý.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!