Bối Lạc Gia Tác Tình
Chương 5:
– Vì sao ?Hoa Nguyệt Hà kinh ngạc hỏi.
– Vì sao à? Có nhân tức có quả , ta chỉ đáp lại những gì nàng đã làm với ta thôi. Còn việc hạ nàng ăn mê dược thì với ta ngoài lạc thú ra nàng còn gì đáng nói chứ, haha..-Tuyên Dịch cười càn rỡ. Chớ trách hắn thủ đoạn, có trách thì do nàng gieo gió gặt bão. Nàng đã mạo phạm khinh thường hắn trước. Bản tính hắn có thù tất báo, nàng dám cả gan xúc phạm còn dám làm nhục hắn, hắn có dùng chút thủ đoạn ti bỉ cũng là chuyện đương nhiên.
Vẻ mặt Nguyệt Hà đau đớn nhìn vào gương mặt tuấn mỹ phong trần của Tuyên Dịch.
-Ta không hối hận về việc đã xảy ra.
Nàng biết rõ mình đang nói điều gì, cũng hiểu được mình đã làm chuyện vô cùng nhục nhã. Nhưng nàng vẫn phải tiếp tục gom góp dũng khí để chiến đấu, vì đã «tự mua dây buộc vào người » nên giờ phải do nàng gỡ bỏ, và cũng vì tiểu sinh mệnh yêu quí đã hình thành trong bụng.
-Ha ha ha! Tốt lắm, như vậy nàng sẽ để yên cho ta lăng nhục sao , nàng vui vẻ chịu đựng à ?
-Chuyện đã làm thì bản thân không trốn tránh.Nguyệt Hà kiên định ngẩng cao mặt nói.
-Thật vậy không ?Tuyên Dịch tà ngạo khiêu khích.
Hoa Nguyệt Hà kìm lòng không đậu khẽ nấc lên. Trước mắt nàng dần dần mơ màng như hóa ra nhiều thân ảnh. Nguyệt Hà lắc lắc đầu giữ tỉnh táo, tránh luồng mắt bức người của hắn. Đôi tuấn mâu sáng quắc hàm chứa dục hỏa nồng đậm, trượt lên người nàng, như muốn lột sạch quần áo trên người mình ra.
Thân thể Nguyệt Hà đột nhiên cuộn lên một sức nóng phát ra từ hạ thể. Cố giũ đi sự khô nóng khó hiểu nàng càng thấy khó chịu, thấy những lớp quần áo tơ lụa trên người đột nhiên trở nên quá dày, bao chặt lấy thân thể ngột ngạt đến ngộp thở.
Nàng đứng ngồi không yên, thần sắc cố giữ bình tĩnh vẫn lộ ra dao động. Tuyên Dịch liếc qua là hiểu ngay. Hắn không nói lời nào, chính là đợi chờ xuân dược phát huy tác dụng, đợi nàng chịu không nổi dục vọng hành hạ, sẽ tự mình tiếp cận dâng bản thân cho hắn, giống như sự thất bại đầu hàng của hắn trước đây.
Đôi tuấn mâu nhỏ dài của Tuyên Dịch ngầm lóe ý giễu cợt, nhàn nhã ngồi thản nhiên trước mắt Nguyệt Hà, giống như một khán giả chờ đợi thưởng thức màn trình diễn độc đáo của diễn viên duy nhất.
Thân thể càng lúc mỗi xao động, Nguyệt Hà đột nhiên cả người lảo đảo đứng không vững ngã bật ra giường. Xiêm y tơ lụa không thuận theo che kịp cơ thể, hàng nút bật ra, lộ ra một khoảng áo yếm màu đỏ thẫm.
Nguyệt Hà xấu hổ vội vàng kéo lại tà áo, không ngờ hàng chỉ đã sút, bàn tay lo lắng chạm vào thịt da đang khô nóng tự động nổi lên một cỗ khoái cảm tê dại.
Nàng co rúm người lại, nhưng không thể nhịn được dục hỏa đốt người bật ra tiếng rên kiều mị :
– A..
Khi dục hỏa mãnh liệt thiêu đốt, thân hình yêu kiều của nàng khổ sở quằn quại trên giường. Nguyệt Hà thốt lên yêu kiều không ngớt, tiếng nàng ngâm nga như oanh yến thỏ thẻ ngỏ khúc xuân tình kích thích sâu sắc cảm quan Tuyên Dịch. Thân thể hắn cũng phát sinh biến hóa, ánh mắt lấp lánh những mảnh thủy tinh vỡ tối đen lại.
Nguyệt Hà bất lực vặn vẹo thân thể mềm mại , đôi môi mọng đỏ mấp máy không nên lời, đôi mắt xinh đẹp trở nên lờ mờ, chính nàng cũng không ngờ bản thân mình dâm đãng như thế. Nguyệt Hà càng không ngừng rên rỉ, cơ thể như hàng ngàn con kiến lửa bò trên người châm chích vào da thịt, hai tay như không nghe sự điều khiển của cơ thể tự động cởi từng lớp quần áo, như giũ bỏ bớt phiền muộn ràng buộc trên người.
Màn kích tình của Nguyệt Hà đã đánh vỡ luôn sự tự chủ của Tuyên Dịch, hắn buộc phải chạm vào nàng. Đôi đại chưởng khỏe mạnh chồm tới bắt lấy nàng, thô bạo xé toạc làn yếm mỏng manh lấp ló trên bầu ngực, đôi mắt tuấn mỹ rọi thẳng bờ vai trắng như tuyết mịn.
-Ngươi đâu phải hạng gái đàng hoàng mà còn cố tỏ ra kiểu cách làm gì !Hắn cố đính chính cho hành động bất thần của mình.
-Ta… không muốn…như thế này-Nguyệt Hà cố hết sức trả lời.
-Haha…gái lẳng lơ vẫn là gái lẳng lơ thôi.Ta không biết sau ta còn bao nhiêu người bị bắt về để hưởng lạc thú. Nói cho ta biết bao nhiêu người rồi ?Tuyên Dịch khàn khàn giọng hỏi.
-Không ai cả, trừ ngươi ra, không một ai khác…
-Thật vậy à ? Ta còn mê man bất tỉnh ngươi đã nổi máu lẳng lơ rồi, ngươi còn chối mình không phải dâm nữ ?
-Không được gọi ta như vậy !Thể xác bị xuân dược hành hạ còn bị hắn lăng nhục về tinh thần, Nguyệt Hà thống khổ hét lên.
Cho dù nàng cố gắng nhẫn nhịn không cãi vã vì biết chỉ dẫn đến mạt sát lẫn nhau, nhưng đôi mắt khinh miệt và những lời nói cay độc của hắn như xát muối vào lòng Nguyệt Hà, đau đớn vô cùng. Bàn tay Tuyên Dịch áp lên làn vải yếm, chậm rãi nhào nặn bộ ngực tròn trĩnh của nàng qua làn vải mỏng, nghe tiếng nàng thở gấp.
-Nàng còn nói mình không phải dâm nữ ?Thực chết cười, cả thân thể đã nóng cháy, cái miệng nhỏ nhắn gợi tình này còn chưa chịu nhận thua sao ?Hắn bĩu môi giễu cợt.
Bàn tay rắn rỏi của Tuyên Dịch càng thêm trâng tráo, tự do xoa bóp đôi nhũ hoa mềm mại. Tuy lời nói khinh thường nhưng động tác hắn lại rất dịu dàng như đang nâng niu thân thể nàng. Cánh tay vòng sang ôm lấy, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi vào lòng để hắn tha hồ hưởng thụ. Phút chốc, đầu ngón tay thon dài của hắn vân vê đầu đỉnh nhũ hoa , nụ hoa bị trêu chọc cương lên như hạt ngọc hằn rõ trên làn vải yếm. Khoái cảm như dầu đổ vào lò lửa bùng lên dữ dội, làm nàng không nhịn được, bật tiếng rên rỉ :
-Ưhm…
-Nàng làm sao vậy? Thoải mái lắm, đúng không ?
Hắn cố tình hỏi, ngắm nhìn nàng dưới tay hắn trầm luân chịu đựng khao khát giày vò, cảm thấy rất thú vị.
-A.…không biết…
Toàn thân nàng khô nóng, toàn thân tứ chi như bị trầm vào bể dung nham dục vọng vùng vẫy thế nào cũng không thể ngoi lên được, như bị ngàn con kiến châm chích râm ran, thứ ma cảm làm nàng không cưỡng được mấp máy môi khẽ liếm ướt làn môi khô nẻ.
-Nói cho nàng biết, lần trước giữa ta và nàng chả là ân ái gì đâu.-Tuyên Dịch rúc mặt vào gáy nàng, hít vào mùi dạ hương của nàng tỏa ra nồng đậm, thì thầm-Lần nay ta sẽ cho nàng thấy thế nào là ái ân thực sự.
Với hắn mà nói, lần đó với nàng không thể xem là giao hoan. Nó giống như chuyện động vật giao phối để tái sinh nòi giống. Hắn rất khinh thường kiểu ân ái « như trả bài » như thế, ngay cả những lần phong lưu với cô nương thanh lâu hắn cũng chưa bao giờ làm qua loa đại khái. Hoan ái là cả một nghệ thuật, đòi hỏi sự giao hòa và đồng thuận đến từ hai phía cùng cho và nhận và đạt đỉnh điểm sung sướng . Đấy mới là cuộc ái ân trọn vẹn và đích thực.
– Cái gì ?
Nàng kinh ngạc thốt lên. Đêm cuồng khấu đó, kinh nghiệm hoan ái duy nhất của nàng thực ra không phải kỷ niệm gì tốt đẹp. Ngoại trừ đoạn cuối cùng lên cao trào có chút vui sướng, phần mở đầu nàng chỉ cảm thấy một nỗi đau đớn xé da xé thịt, và trong toàn quá trình cũng phải vận sức kịch liệt, nhìn lại không thấy gì dễ chịu. Việc bắt buộc phá đi tấm màng trinh tiết để có một đứa con thừa tự, còn lòng nàng không mong lặp lại một lần như thế nữa. Nếu lần này hắn không dùng xuân dược thì cũng không dễ khơi gợi mong ước giao hoan nơi nàng.
-Đúng vậy! Muốn nếm thử không ?Đáy mắt hắn chất chứa tia cười gian tà, thầm thì vào tai nàng.
Ngoài việc thỏa mãn dục vọng của bản thân, hắn còn muốn kích thích nàng nóng lòng , muốn nàng ham muốn thăm dò hắn và hòa tan tấm thân thể mỹ miều này vào hắn cùng niềm vui sướng thỏa mãn tột cùng. Dưới ánh đèn sáng trưng này, hắn sẽ thích thú quan sát nàng từ từ trượt chân sa đọa hoàn toàn đầu hàng dục vọng, trượt xuống bậc thấp nhất của bản ngã con người, giống như nàng đã làm với hắn lần trước.
Giọng nói khiêu khích của hắn không lớn hơn tiếng thì thầm, dịu dàng và thâm hiểm, như tiếng sa tanh cọ trên nền thép lạnh, như tiếng ác ma ngon ngọt dụ dỗ thiếu nữ xuân thì lạc lối nhảy vào biển lửa mà không hận hối.
Khẽ ép lưng nàng vào lòng , hắn rúc mũi vào hõm vai thơm ngát của nàng, ôn nhu cúi đầu liếm nhẹ vành tai nhỏ xinh, chầm chậm nhâm nhi vành tai cưng cứng kích thích những đầu mút thần kinh nhạy cảm, đôi môi dần dần lướt xuống đường cong dịu dàng nơi cổ trắng nõn. Đầu lưỡi hắn như vô tình khiêu khích, làm cho nàng nhịn không được cất tiếng rên rỉ khe khẽ. Hắn nhẹ nhàng cởi dây yếm , tấm lưng ong mịn màng lồ lộ không một mảnh vải, toàn thân nàng ửng hồng mê người, nhưng đôi môi hồng nhuận vẫn cố bật tiếng kháng cự :
-Ta không muốn thế…
-Thật sự không muốn sao ?Tiếng hắn khẽ khàng rót vào tai nàng, giả vờ tiếc nuối hỏi. Tựa hồ khảo nghiệm quyết tâm buồn cười của nàng, bàn tay hắn thân thiết vuốt ve đôi vai xuôi đầy.
Nàng cố gắng gật đầu, hàm răng trắng đều như bạch ngọc cắn chặt đôi môi để không phát rên nữa, bởi vì đôi tay ma quỉ của hắn đã từ đôi vai phiếm hồng từ từ di chuyển đến trước ngực nàng. Đầu nàng bất lựa ngả ra sau tựa vào vai hắn, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Khóe miệng Tuyên Dịch nhếch lên đắc ý, đại chưởng hắn lách vào trong yếm tìm kiếm đôi nhũ hoa mềm mại nóng hực, cảm giác hoàn hảo đúng như hắn nhớ.
Chính vì cái này khiến bao đêm trằn trọc không ngủ được, bao lần tổn hao tâm sức tìm kiếm , chỉ vì hình bóng của ma nữ yêu kiều với đôi nhũ hoa mê người đeo bám hắn ngay trong những giấc mơ.Thật bõ công hắn hao tâm hao lực tìm ra kì được nữ tử thần bí yêu mị. Nàng là thực, và nàng đã ở đây, nóng hực, ngoan ngoãn trong vòng tay hắn mặc tình bày bố.
Đôi tay to lớn như người mù tìm lối cũ bắt đầu nâng niu đôi bánh vú đẫy đà, nhu tình như cánh bướm lướt trên mặt nước, mạnh mẽ như gió cuốn trên hoang mạc, ôn lại cảm giác đêm nào. Hắn không chán đùa nghịch phần da thịt trắng noãn, khảo sát những đường cong mê người làm nàng yêu kiều nhịn không được tiếng thở gấp. Bàn tay hắn càng thêm cường ngạnh mãnh liệt tiến công, đầu ngón tay nam tính thon dài không còn trêu chọc bầu vú căng tròn nữa, chuyển sang trêu ghẹo đỉnh hoa nhung tím, hai nụ hoa xinh đẹp được tưới tắm nở bung rạng rỡ, vểnh lên kiêu ngoạn. Nguyệt Hà bị dâm dược phát tác, thân thể bị hắn kích thích không thể khống chế, quằn quại vặn vẹo không thôi. Khi hắn ra sức chuyên sóc đôi nụ hoa mẫn cảm, nàng không cưỡng được lắc đầu qua lại, lay động cả thân mình. Sự tự chủ đã rã rời như bơ tan trên tuyết.
Nàng trầm mê trong dòng lũ dục vọng, ngoi lên dìm xuống vùng vẫy không lối thoát. Đôi mắt xinh đẹp lạc thần, hàm răng trắng cắn chặt đôi môi đỏ mọng đến rớm máu, hơi thở hổn hển đứt quãng.
Bất thình lình, đôi tay đang ôm ấp ngực nàng đột nhiên rút ra, hắn làm như không thấy nàng, thản nhiên cười nói :
-Nàng đã không nghĩ đến ta, ta cần gì phải tốn công sức nữa.
Hắn dịch ra khỏi người nàng ngồi về phía kia bàn, quan sát ánh nhìn ngây ngốc của nàng.
Thấy hắn đột ngột buông tay, ngực nàng phập phồng không chịu nổi. Mặt bừng đỏ rực, đôi môi khô nẻ mấp máy, đôi tay trắng noãn vươn về phía hắn như cố nắm lấy. Bị xuân dược phát tác hành hạ, lại còn hắn liên tục kích thích dục vọng, nhiệt khí đã tràn ngập châu thân nàng, mười phần cuồng dã cần phát tiết ngay lập tức. Nàng cần thân thể đàn ông tinh tráng của hắn chà xát và hòa tanvào cơ thể nàng, làm dịu đi sự khó chịu đang hành hạ bằng lạc thú mà chỉ hắn mới mang đến được. Hắn không thể ác độc đùa bỡn rồi bỏ đi như thế.
-Sao nữa đây? Ta nghe theo ý nàng không làm phiền nàng nữa, nàng chưa vừa lòng sao ?- Nhìn gương mặt đỏ bừng thần sắc hốt hoảng của nàng, hắn mỹ mãn mỉm cười gian xảo. Lần này hắn buộc nàng nói ra lời đầu hàng cho bằng được.
-Ta ..ta ..không …biết-Giọng Nguyệt Hà cất lên khàn khàn, nghe như không phải giọng của mình. Nàng hồ đồ giữa hai luồng ý nghĩ đấu tranh trong đầu, một bên dục vọng mãnh liệt thúc giục mau chóng chấp thuận đầu hàng còn lý trí yếu ớt muốn thức tỉnh chính mình đừng sa vào tuyệt cảnh.
-Thật là ngoan cố quá đi ! Đến thế này rồi nàng còn không nhận thua, ta cũng không cần tự lưu lại để mất mặt nữa. Ta đi tìm cô nương khác dễ thương hơn đây. -Tuyên Dịch tỏ vẻ ngán ngẩm, giống như oán chính mình lãng phí thời gian với một chuyện tốn công vô ích vậy.
-Không..xin đừng đi !Hoa Nguyệt Hà hổn hển giữ tay hắn lại.
-Không muốn ta đi à ? Vậy van xin ta đi !Tuyên Dịch nheo mắt thương lượng.
-Xin chàng…đừng …đi…đừng bỏ ta !Nguyệt Hà bị dục vọng mờ lối dẫn đường, câu chữ tự động bật ra.
-Nói theo ta, nàng muốn ta. Không có ta nàng sẽ chết.
Nguyệt Hà sửng sốt một chút. Nàng không chống cự lại sự cường bạo cố tình của hắn, càng không thể chịu nổi dục vọng như khối cầu lửa đang hoành hành trong người. Từng từ bắt đầu bật ra, thừa nhận thất bại :
-Không có chàng…ta sẽ chết..ta..muốn chàng..
-Đó , chỉ vậy thôi mà chần chừ mãi, kết quả cũng sẽ thế thôi. Sớm mở miệng nàng không phải chịu khổ nãy giờ sao !
Hắn không chỉ giày vò nàng, còn châm biếm sự cố chấp của nàng. Nhưng có phải nàng bị dục vọng làm mờ mắt rồi không mà thấy đôi mắt ấy như lóe lên tia sáng quan tâm? Nếu thực sự lo cho nàng sao còn vị bản tính ngạo mạn mà bức hiếp nàng đến thế ?
Tuyên Dịch cúi xuống ngắm nàng trong khoảnh khắc, ngoài trừ bên trên đã lộ ra yếm mỏng thì nàng vẫn còn nguyên váy áo . Với tốc độ như sét quét qua trời quang hắn nhanh chóng cởi bỏ mọi thứ trên người nàng. Trong chớp mắt ngoại trừ tiết khố ẩn giấu tam giác mật nữ tính, làn da sữa trắng mịn màng không tỳ vết cùng đôi chân ngọc thon dài hoàn hảo đã lồ lộ trước mắt hắn. Bất ngờ trước động tác nhanh gọn của hắn, Nguyệt Hà kinh suyễn hít thở mạnh, vì da thịt đột ngột tiếp xúc với không khí lạnh băng bên ngoài, cả thân thể run rẩy không thôi. Đôi tuấn mâu phân đen trắng rõ ràng tỏa ra hào quang nhiệt khí nóng rực quét từng phân da thịt mềm mại vừa lộ ra, như ngọn lửa chầm chậm liếm láp từ dưới lên trên. Đôi chân ngọc ngà, cặp đùi thon dài trắng muốt, vùng bụng thon thả, bờ ngực phập phồng , làn cổ cao ba ngấn trắng ngần và cuối cùng là gương mặt nàng, bốn mắt nhìn nhau không chớp.
Đôi mắt nam nhân nóng rực, đôi mắt nữ nhân đong đầy nước như van vỉ. Mà hắn làm gì có từ bimà biết thương hoa tiếc ngọc ?
Thân ảnh cường tráng dấn tới, bàn tay to lớn bất ngờ ôm lấy nàng, ngón tay thon dài lách vào trong tiết khố trắng, vào đến u huyệt liền chạm dâm thủy thấm đẫm.Hắn nhe răng cười :
-Uớt quá rồi !
Chưa khỏi thẹn thùng vì lời nói trắng trợn của hắn, đôi tay hắn đã banh rộng đùi nàng lèn vào trong hoa huyệt, vạch nhẹ những tầng tầng hoa thịt phấn nộn tìm hiểu khám phá. Nàng khó chịu vặn vẹo nửa người , hơi nóng lên nơi riêng tư rung động run rẩy, hai chân xấu hổ cố gắng khép lại.
Nhìn chăm chăm chỗ tư mật của nàng, đôi tuấn mâu trong suốt ngước lên dò xét gương mặt hoa đỏ ửng như trái đào chín, tà ý cười:
-Nhanh thật, thật đỡ mất công ta !
Bị hai tay hắn chèn ở giữa, nàng bất lực mở rộng chân. Ngón tay thô to của hắn thong thả chạm vào u huyệt mật của nàng, trêu ghẹo, vỗ về. Nàng không thể ngăn cản hắn xâm phạm, cũng không thể chống tay phản đối, chỉ biết cam chịu để hắn tùy nghi càn rỡ.
Trong ý thức mơ hồ phủ đầy sương, nàng mơ hồ nghe tiếng thì thào của hắn vọng xa xa, khoái cảm dâng lên như từng đợt sóng triều vỗ vào bờ, lần sau mạnh hơn lần trước…Thình lình nàng thấy hoảng sợ trước dòng cảm xúc mạnh mẽ sắp ập tới, nàng dã dượi lắc đầu, ra sức chống đối. Bàn tay hắn vẫn giữ nguyên tốc độ liên tục vào ra, hưởng thụ u khẩu của nàng bị lạc thú giáp công. Ngắm nhìn khuôn mặt nàng say say , hắn chèn thêm một ngón tay thâm nhập vào u huyệt, gẩy gẩy viên tiểu trân châu bị bỏ qua nãy giờ, trung tâm cảm xúc của nữ giới.
-A….
Nàng sợ hãi thống khoái kêu lên, dòng nước xiết dưới sự đột kích của hắn cuồn cuộn chực chờ thoát ra.
-Thư giãn đi !
Tuyên Dịch chặt chẽ nói, ngắm nhìn nàng phóng túng ảnh hưởng bởi dục hoan. Hắn không hề suy suyển, bàn tay tiếp tục hoạt động tăng dần tốc độ.
Nàng căn bản không thể đáp lại lời hắn. Một cơn lốc khoái cảm rồi một loạt va chạm thần bí vùi dập mãnh liệt, làm phùng khẩu hoa huyệt của nàng thêm sưng phồng, nồng đậm chất lỏng.
-A…đừng mà !…
Ngón tay tinh tường của Tuyên Dịch thấm đẫm yêu dịch, dòng nước kích tình trào ra càng nhiều, lan tràn lênh láng. Cơ thể nàng quằn quại, nỉ non rên rỉ không ngớt nhanh chóng tiến lên đỉnh thống khoái.
-Ưhm..
Khoái cảm kéo đến như triều cường phẫn nộ, tựa dòng lũ cường bạo đánh vỡ đê nhỏ mỏng manh, ì oạp tràn lên, xoáy lộng cuống cuồng, nhồi lên dập xuống. Cơn hồng thủy khoái cảm ập đến mãnh liệt, táng mạnh vào thân thể yếu ớt của Nguyệt Hà. Trong nháy mắt ném nàng lên đỉnh cao xa thẳm mịt mùng, ngay tại đỉnh điểm lại quật nàng xuống vực thẳm muôn trượng sâu không đáy.
Nguyệt Hà chỉ có thể thả mình theo dòng xoáy, để chúng cọ rửa thân thể mềm mại, vong tình hét lên, đôi tay mảnh mai trắng noãn nắm chặt như cào rách chăn nệm, mái tóc dài lắc qua lắc lại rũ rượi, phô bày hình thể yêu kiều mê ly trước ánh mắt thỏa mãn của nam nhân bên trên đang chăm chăm chiêm ngưỡng.
Không biết bao lâu sau đó, nàng từ từ trồi lên trên bề mặt, thở dốc từng cơn , thấy bản thân khốn đốn đang nằm trên mặt giường.
Hắn chăm chú nhìn thân thể đang co rút của nàng, ác độc nói :
-Chỉ mới dùng tay thôi, nàng đã đạt cao trào, thật là hạng dâm nữ không hơn không kém. Nguyệt Hà thẫn thờ nhìn hắn, không chịu nổi trước sự lăng nhục ấy. Đôi mắt đáng yêu linh động trong thoáng chốc lại yếu ớt buồn bã.
-Không phải thế sao ? Thục nữ đoan trang nhà ai lại bắt nam nhân vào giường mình giao hoan? Tachỉ mới dùng chút thành lực, nàng đã rên rỉ không ngừng, biết sớm nàng là hạng dâm đãng như thế, ta đã không phí công hãm dâm dược vào trà.
Hắn nhẫn tâm phóng đại, xỉ vả nàng.
Từng lời tàn nhẫn của hắn như ngọn roi quất vào lòng Hoa Nguyệt Hà, chà xát sự tự tôn đã sứt mẻ, rớm máu của nàng. Lòng nàng đau, đau quá…như ngàn mũi dao xuyên qua, đau đến không biết mình đang đau chỗ nào…
Giọt nước mắt như thủy tinh trong suốt tràn ra khóe mắt hạnh lăn dài xuống gối, thấm vào trong lớp chăn còn nồng đậm mùi hương tình ái.
Nàng cố sức chống tay ngồi dậy, nhưng cơ thể đã mềm nhũn vô lực. Nàng ngoảnh mặt đi, nuốt vội nước mắt vào lòng, bất giác nói :
-Ta biết.
Nàng không phải sớm hiểu rõ điều đó sao, hắn trước sau đối với nàng chỉ là đùa bỡn, là khoái cảm tình dục ? Cớ gì phải một lòng một dạ ôm ấp khối tình đơn phương với một người không mảy may quan tâm đến mình? Ngốc lắm Nguyệt Hà ạ! Nàng căm giận nhìn hắn, cố gom hết sức ngồi dậy.
-Nàng tưởng đã bước vào có thể bỏ đi, ta sẽ bỏ qua cho nàng dễ dàng vậy sao?- Tinh mâu lạnh lẽo nhìn nàng.
– Vì cái gì? Chàng đã khinh thường ta như vậy còn khao khát ta ?Nguyệt Hà tủi thân, căm giận lên tiếng.
-Bởi vì ngoài trừ chuyện xúc phạm ta, con người nàng còn ẩn giấu nhiều bí mật và quỷ kế đa đoan, ta cảm thấy sự thực không đơn giản như thế.
Vẻ mặt Tuyên Dịch hồ nghi lãnh đạm xem xét nàng :
-Không..có gì bí mật cả, lại càng không có …quỷ kế. Nguyệt Hà sợ hãi rụt rè thú nhận, khuôn mặt thương tâm nhanh chóng tái nhợt, lấp liếm nói.
Hắn lạnh lùng hỏi lại lần nữa.
-Thật vậy sao ?
Dối trá! Nàng thực nghĩ hắn ngu muội đến không nhìn thấu lời dối trá của nàng sao ? Một lần nữa nàng lại coi rẻ năng lực của hắn, dùng lời nói dối để che đậy gian kế của nàng, khiến hắn thực sự không thể tha thứ sự xảo trá ngoan cố của nàng được.
Đôi nhãn quan lạnh như băng dán chặt vào nàng. Vẻ ngoài của hắn không bộc lộ điều gì, chỉ có ánh mũi nam nhân phập phồng không giấu được cơn giận dữ bừng lên trong lòng. Vẻ mặt lặng yên bất động của hắn không làm giảm bớt sự u uẩn trong lòng Nguyệt Hà, ngược lại càng khiến tâm ý nàng thêm hoảng loạn, không biết hắn dự định điều gì. Cầu trời sau khi thoát khỏi đêm nay, nàng thầm hứa từ nay không lại gần hắn quá ba bước mới hy vọng tìm được chút bình an.
Bất thình lình, với tốc độ không thể né tránh, đôi cánh tay sắt của hắn chồm đến phủ trùm lên thân hình nàng . Không quan tâm đến đối phương cố sức giãy dụa, hắn không ngừng xé bỏ, tước đoạt hết lớp quần áo còn sót lại trên người nàng. Thoáng chốc thân thể nhỏ nhắn, làn da mềm mại trong suốt với những đường cong thanh nhã, tác phẩm hoàn hảo của hóa công lộ ra trọn vẹn dưới mâu quang thamlam hưng phấn của người trước mặt.
-Đẹp….Cực kì xinh đẹp !
Nàng còn đẹp hơn đêm đó, trí nhớ Tuyên Dịch lên tiếng. Đôi mắt nhỏ dài khẽ nheo nheo nấn ná trên từng đường cong mê người của nàng. Mất lớp quần áo che phủ, hắn no nê thưởng thức thân thể mỹ miều, luồng mắt như đốt cháy bộ ngực tròn trĩnh vun cao đến huyệt khẩu non mềm mà hắn đã tường tận khám xét.
Trước hành động của hắn, Nguyệt Hà kinh hãi há hốc mồm. Nhưng rồi từ từ, dưới đôi mắt đen tối như chứa ma lực thần kỳ chuyên chú ấy, nỗi lo sợ hốt hoảng từ từ biến mất hết, bản ngã nữ nhân dần dần thắng thế. Người nàng dần dần thả lỏng, đầu ngã ra gối, xấu hổ giấu mặt vào chiếc khăn lụa bạc bên cạnh.
Hai tay hắn vươn ra nắm lấy bộ ngực sữa trắng như tuyết, làm cho chúng thẹn thùng kiêu hãnh dựng thẳng lên, như mời gọi nam nhân săn sóc hầu hạ.
-Đừng ..dừng lại đi !Nàng cố thoát khỏi cơn mê loạn, ngượng ngùng cự tuyệt.
-Nàng bảo ta đừng dừng lại sao , xin tuân lệnh !Hắn giảo hoạt bẻ cong ý nàng, đôi tay liên tục chuyển động trên đôi nhũ hoa no tròn núng nính.
Nàng ầm ừ không nói nữa, đôi mặt đẹp dần ngập tràn mông lung tùy ý để đại chưởng hắn tung hòanh vuốt ve khắp cơ thể.
Vẻ mặt nàng tâm thần nhộn nhạo, làm hắn cũng thấy toàn thân sôi tràn dục hỏa. Hắn hạ miệng cúi đầu ngậm lấy một đỉnh nụ hoa, cắn nhẹ lấy điểm hồng lôi như nếm món ngon vật lạ lần đầu tiên được thưởng thức. Đồng thời rất nhanh hắn di chuyển bàn tay lên bầu nhũ hoa còn lại, đặt lên đỉnh nụ hoa anh đào chòng ghẹo không thương tiếc, xoa nắn thổi khí, biến chúng thành điểm hồng cứng rắn, ẩm ướt như hồng ngọc sáng lên bóng loáng.
-Ưhm…
Dưới sự kích thích, từng trận tê dại từ bốn phương tám hướng ập vào nàng. Hai tay nàng vô thức ôm lấy mái đầu hắn, những ngón tay mảnh dẻ cài vào mái tóc, xoa vuốt mái tóc đen ướt đẫm mổ hôi, cắn chặt răng không buột tiếng rên rỉ.
Bàn tay khác của hắn lặng lẽ trườn về phía chiếc eo trơn nhỏ, vuốt nhẹ như tơ qua lỗ rốn yêu kiều, tiến về phía bãi cỏ mịn như nhung lèn vào khám phá từng ngóc ngách thầm kín nhất. Đột nhiên một luồng hơi thở dương cương phủ lấy nàng, hắn chồm dậy áp môi vào môi nàng, đầu lưỡi lớn mật xộc vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn ướt đỏ.
Hắn cường ngạnh xâm nhập u huyệt của nàng, nàng sớm buông khí giới đầu hàng không phản kháng. Ngược lại cái cảm giác hạnh phúc giòn tan khi được ở bên nhau sau thời gian đợi chờ dài dằng dặc khiến hai người thêm thân thiết triền miên.
-Ưhm…-Tiếng nàng thỏ thẻ yêu kiều. Đầu lưỡi ấm áp của hắn nhu tình như nước cuộn lấy cái lưỡi đinh hương. Nàng như say như tỉnh, choàng tay ôm lấy cổ hắn kéo hắn sát vào mình, mái đầu hai người dựa sát lấy sau, thân mật giao triền.
Đầu lưỡi hắn không thỏa mãn cặp môi nàng, chậm rãi hướng xuống vành tai xâm nhập bên trong mút thần kinh nhạy cảm, làm người bên dưới kích động run rẩy. Đôi môi hắn xấu xa trườn xuống làn cổ mỏng manh, vừa di chuyển vừa cắn nhẹ lưu lại hàng loạt vết đỏ trên làn da trắng ngần.
-Nóng quá…ta không chịu nổi…
Hoa Nguyệt Hà rên nhỏ, tiếng rên như con thú dùi dụi đòi hỏi sủng ái của chủ nhân, toàn thân như bị nhấn chìm trong dòng lũ mênh mông dục vọng.
-Chịu không nổi sao? Nói ta nghe, nàng muốn gì ?
Tuyên Dịch ngẩng đầu bức bách nàng thừa nhận khát vọng.
-Ta…-Kiều thể bị dày vò, đôi môi mọng đỏ he hé bật không thành câu.
-Nói đi! Nàng muốn điều gì ?
Con ngươi chăm chú nhìn nàng, bản tính cố chấp không cho hắn buông tha, trêu chọc nàng, dù dục hỏa của mình phun lên hừng hực, cả người hắn cũng khó chịu không ít hơn nàng.
-Ta…không biết….-Nàng khiếp nhược trả lời.
-Nàng biết mà, nhanh lên!
-Ta…ôi..không được…
Còn không kịp đáp, nàng đã kinh hoàng kêu lên, vì một ngón tay Tuyên Dịch đột nhiên chui vào hoa động của nàng, trêu đùa hoa hạch nhỏ sưng đỏ.
Cỏ mộc lan đẫm sương, mật huyệt róc rách tràn ra, ngón tay hắn nhanh chóng dính đầy dâm thủy nồng đậm. Khát khao bùng lên như ngọn lửa hoang dại cháy trên đồng cỏ.
-Đáng giận, thực quá cứng đầu !
Tuyên Dịch phẫn hận mắng. Cả người hắn không ngừng toát hơi bí nóng, thân thể sớm không còn kiên nhẫn do dự, nàng còn ngoan cố chưa chịu thừa nhận.
Trong tiếng hắn hậm hực mắng mỏ, nàng thì thầm rời rạc :
-Ta..muốn..chàng …
Nguyệt Hà đã đến hạn chịu đựng. Dưới tài nghệ kích thích tài tình của hắn, nàng sớm bị dục triều đánh đổ bất đắc dĩ buông vũ khí đầu hàng.
Gương mặt ướt đẫm mồ hôi của người bên trên lộ vẻ vui mừng. Hắn đắc thắng nói :
-Nhớ cho kỹ, là nàng vô liêm sỉ cầu xin ta, nàng không phải tiểu thư khuê các gì cả, chỉ là hạng dâm nữ khát tình mà thôi.
Tuyên Dịch tàn khốc nói, hắn bịa đặt phóng đại sự thực, tùy nghi nhục mạ mạt sát nàng. Hắn đã thắng. Nàng đã tuột xuống đến mức thấp nhất của bản ngã con người, van vỉ cầu xin hắn, như hắn muốn.
Mềm nhũn nằm trên giường, Nguyệt Hà không còn sức phủ nhận lời hắn. Bây giờ cả người nàng căng như mũi tên đặt trên dây cung ở mức căng thẳng nhất, chỉ còn dục vọng che mờ tất cả, đưa mắt mơ màng nhìn Tuyên Dịch.
Tuyên Dịch nhanh chóng trút đi toàn bộ quần áo, toàn thân trần như nhộng tiến vào giường.Đôi mắt hạnh xinh đẹp không tự chủ ngắm nhìn nam vật của hắn vươn thẳng ngạo nghễ, thân thể hắn vạm vỡ, cân đối không chút mỡ thừa, nam vật đã bão hòa hăng hái , kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Nàng chưa kịp nhìn kỹ, hắn đã nhanh chóng ngồi lên trên nàng. Đôi tay nắm đùi ngọc dang rộng, hoàng long cứng rắn kiên đĩnh tìm đường thẳng tiến vào trong u cốc mềm mượt.
-A…
Cả hai đồng loạt thở dài, thỏa mãn. Thân thể hai người vừa vặn như khuôn đúc dành cho nhau. Hắn nâng đôi mông tuyết trắng của nàng lên dùng sức đánh sâu vào mật động nhỏ hẹp, gắn liền hai cơ thể thành một. Lần này nàng không thấy đau vì đã có dâm thủy bôi trơn, thân người đong đưa theo nhịp vỗ, hận không hóa tuyết tan tro ngày giây phút này.
-Quá tuyệt vời !
Hắn khí huyết cương phương, khăng khít chèn sâu vào lạch đào nguyên tơ. Khoái cảm tê dại không tả được mặc sức lan tràn, nàng sung sướng rên lên, rướn mông lên phối hợp cùng động tác dũng mãnh của hắn.
Nhìn gương mặt nàng mê ly trong khoái cảm, Tuyên Dịch nở nụ cười, điều mà xưa nay chưa bao giờ có trên giường với nữ nhân nào khác. Nguyệt Hà như lấy thêm sức lực cố gắng di động thân hình mảnh mai. Hắn bắt đầu điều chỉnh nhịp độ, di chuyển càng lúc càng nhanh trong nàng. Đôi mắt tối đi vì dục vọng nhìn xoáy vào gương mặt hoa yêu kiều đang bừng lên xuân tình đỏ rực, lấy bàn tay thô to áp lên viên trâu chân trước ngực nàng khẽ vuốt ve chà xát, lưu lại những ấn ký xanh tím trên làn da trắng mịn ngọc ngà.
-Ôi…!
Nàng ngâm nga không ngớt, toàn thân cao thấp chịu đựng từng cú dập dũng mãnh của cơ thể to lớn đang đè nặng trên mình. Đôi tay nuột nà nắm chặt lấy cột giường bên trên tìm điểm tựa, đôi chân trường túc trắng sữa quàng lên hông hắn, bám chặt lấy thắt lưng thon dài hung hãn dập tới.. Hai thân thể quyện chặt không còn chỗ hở, đồng điệu từng bước theo vũ điệu thần tiên sơ khai nhất của loài người.
-Nắm bắt nhanh lắm , yêu nữ !
Hắn thở gấp gáp, thân thể to lớn đã lấp loáng mồ hôi. Huyệt phùng càng rịn nước và thít chặt, làm hắn càng ra sức thâm nhập. Gương mặt nhăn lại gầm nhẹ, yết hầu nuốt vội như thống khổ. Đâm vào, rút ra, lại đâm vào, từng đợt liên hồi vô cùng vất vả và sung sướng.
Nguyệt Hà như bị vùi chôn trong biển lửa, nóng bỏng và tê dại phiêu linh kềm hãm chung quanh. Bỗng dưng một cơn chấn động đánh sâu vào trong chạm đến tử cung nàng, thai nhi trong bụng như thức tỉnh kêu gọi sự chú ý. Một ánh chớp lóe lên, bản năng người mẹ bừng dậy thức tỉnh tiềm thức trong nàng. Nguyệt Hà cố gom hết sức lực chống lại cơn sóng tình từng đợt trào lên của hắn, hét lên :
-A..không xong rồi..ngừng lại !
Nàng hốt hoảng chống cự, hai tay chống lên ngực hắn.Bên trên Nguyệt Hà càng cố đẩy hắn ra thì phía dưới nơi tiếp xúc càng cọ xát kịch liệt.
-Được thôi, chúng ta…sẽ không ngừng lại !
Hắn đùa bỡn, cố tình hiểu sai ý nàng, càng thúc mạnh vào.
Nàng thất thần không nghĩ được gì, khai luôn ra bí mật :
-Không được, chậm một chút, nguy hiểm đến con..nguy hiểm..
Sự di chuyển của Tuyên Dịch vì lời nói của nàng không chỉ yếu đi , mà đột ngột tách khỏi người nàng. Thì ra đây chính là bí mật nàng đã giấu diếm hắn bao lâu nay.
Mồ hôi từ đôi lông mày đẹp như vẽ của Tuyên Dịch từng giọt rơi tí tách xuống thân thể nữ nhân run rẩy yếu ớt bên dưới. Tiếng nói lạnh lùng khô khan vang lên như trong buổi chất vấn tù nhân.
-Đứa con nào ở đây ?
Bàn tay to lớn đang vuốt ve âu yếm nhanh chóng trườn tới khóa trên cằm nàng, gằn giọng hỏi.
-Ta…
Nàng tư lự thất sắc, chịu lời áp bức của hắn mà không nói nên lời.
-Thì ra nàng ngủ với ta để có đứa con phải không ?
Hắn đã hiểu, bí mật bao quanh việc đêm ân ái kích tình đó đến nay đã hiện rõ như ban ngày.
-Nàng là hạng vô sỉ, bày mưu ăn cắp giọt máu của ta , đúng hay không ?
Hắn ác độc rít lên, sự thực đã phơi bày khiến hắn bùng lên cơn giận dữ chưa từng. Người đàn bà bụng dạ khó lường này dám tính kế lợi dụng hắn.
Hắn mang tước vị đại quí tộc của Thanh triều quyền nghiêng thiên hạ, cư nhiên bị nữ tử thân phận hèn kém này tự do bài bố mang con của hắn. Chuyện này xưa nay chưa từng xảy ra. Nói thế nào cũng nuốt không trôi nỗi hận này.
Sắc mặt Nguyệt Hà trắng bệch không nói được gì, đôi mắt hạnh không chịu nổi ánh mắt buộc tội như thiêu đốt của hắn. Nhịp điệu ái ân đang trong bước tiêu dao đột nhiên dừng lại, niềm khát khao chưa được thỏa mãn làm nàng khó chịu. Thân thể khô nóng trống rỗng, yêu cầu được yêu thương , được điền đầy..
-Á! Đau quá !
Nguyệt hà thống khổ kêu lên, đôi mi xinh đẹp run rẩy. Da thịt non mềm cùng u huyệt mỏng manh bị hắn bất ngờ xộc vào, mạnh mẽ hung bạo, đầy đau đớn.
-Nói! Có phải nàng muốn giành con của ta?-Ánh mắt hắn rực cháy căm hận.
-Đúng vậy, ta.. định… « mượn giống ».. của chàng.-Nguyệt Hà rời rạc thú nhận.
Trước sự việc đã bại lộ nàng thú nhận ngay từ đầu. Vì chạy đâu cũng không thoát bàn tay của hắn, sớm muộn gì hắn cũng tìm ra.
-Mượn giống à? Hay quá nhỉ! Yêu nữ, nàng chờ nhận hậu quả đi !Tuyên Dịch hung tợn đưa tối hậu thư.
Nàng là một nữ nhân người Hán thân phận thấp kém. Nay hắn lại bị nàng đặt bẫy sinh ra một mầm mống con lai, làm pha loãng dòng máu Mãn Thanh thuần khiết, quá chừng nhục nhã. Người hắn trùm lên thân thể dâm nữ không biết xấu hổ dưới thân tác oai tác quái.
Thắt lưng rắn chắc của hắn bắt đầu vận động kịch liệt, nhồi lên dập xuống như chày giã giò trong cối . Hai bàn tay to thô mộc phủ lên phần da thịt non mịn tròn đầy mạnh bạo như trừng phạt.
– Á !
Nàng rên lên đau đớn. Run sợ trước lời đe dọa của hắn, Nguyệt Hà yếu ớt vô lực không còn đường chống đỡ,chỉ còn cách thả mình để khoái cảm từng bước lại ập đến kéo nàng đi. Một cỗ khoái cảm xuất phát từ hoa kính của nàng lan ra khắp châu thân. U huyệt bắt đầu tiết chất nhờn phủ lấy nam long nóng rực, làm cho hắn thêm sung mãn dễ dàng chạy nước rút trong nàng.
– Aha !
Hắn bất ngờ cười lớn. Bên dưới sự đụng chạm giữa hai thân thể càng thêm cuồng liệt. Khuôn mặt tuấn tú dạt dào suồng sã bừng bừng khoái cảm, làm nàng ý loạn thần mê nhìn mà sợ hãi, lông tơ dựng đứng lên hết.
Không kịp đoán tâm tư hắn, cơn cực khoái như sóng triều bão tố phủ chụp lấy nàng, đôi tay bám chặt lấy hắn cuốn theo trong cơn lốc xoáy điên cuồng.
-Ưhm..-Nàng nỉ non , rên rỉ.
Vách tường da thịt non mềm chặt chẽ co rút, vọt tới cao trào hoan ái, đè ép chặt cự long của hắn, cuồng liệt bài xích làm hắn vừa khó chịu lại cực kì thỏa mãn. Liệt hỏa không tản mác xung quanh mà hướng thẳng vào cơ thể mẫn cảm của nàng, khiến hắn bước vào cơn kích tình cao trào.
– A !
Bờ mông cường tráng đẩy mạnh, và Tuyên Dịch ngửa mặt thét lên. Một đạo trắng nóng từ nơi giao triền giữa hai người tuôn ra tràn đầy lai láng. Khoái cảm ập thẳng vào người, ném hắn xuống địa lao nghìn trượng, sự thỏa mãn ngấm sâu và tỏa ra như ngàn mũi kim châm nhọn, thấm vào từng lóng xương của cơ thể rã rời, thỏa mãn đến tận cùng.
Đột ngột, Tuyên Dịch rút ra khỏi người nàng, lạnh lùng ngồi lên, toàn thân đỏ ửng. Không có ôm ấp gần gũi sau hoan ái, không chờ hơi thở dốc của cả hai kịp trở lại bình thường, giọng nói lạnh lùng của Tuyên Dịch như từ trên vọng xuống như tiếng gọi của địa ngục.
-Nếu đã có mang con của ta, ta không dễ dàng buông tha nàng, ngày mai nàng cùng ta trở lại kinh thành.
Thực chất hắn tính lăng nhục nàng, khiến nàng thân bai danh liệt, tiếng xấu rửa không sạch. Cả đời phải sống trong sự dè bỉu khinh miệt, chịu đựng ánh mắt khinh thường của người đời. Nhưng nay biết nàng có giọt máu của Lễ Vương phủ, hắn lập tức thay đổi chủ ý ban đầu, quyết định đem nàng cùng hồi vương phủ, giam hãm trừng trị nàng cả đời.
-Vì sao ?
Cơ thể còn đang mềm nhũn mệt mỏi, Nguyệt Hà vẫn cố gắng chống tay gượng dậy hỏi.
-Hừ, nghe còn không hiểu sao ? Nàng cómang con của ta, thân thể nàng đã không còn của chính mình nữa. Đứa con trong bụng nàngmang dòng máu của ta, là người của Lễ Vương phủ. Từ nay nànglà người của ta, do ta quyết định, không đến phiên nàng xen vào.
Khoác lên người áo lụa dài, hắn bước khỏi phòng đầu không một lần ngoảnh lại nhìn nơi hai người vừa giao triền hoan ái.
– Không !
Nàng không nói được tiếng nào, vạn phần bi ai nằm sụp xuống, ấp mặt vào gối đẫm nước mắt. Tương lai trước mắt phủ đầy màu ảm đạm mà chính nàng cũng không thể hình dung. * * *
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!