– –Đọc full tại Truyenfull.vn—
Khi kinh nguyệt của cô chậm một tuần, Chu Gia Càng lập tức dắt cô đến bệnh viện kiểm tra, khi bác sĩ nói với cô rằng trong bụng cô đã có một đứa trẻ, Lộ Dao còn chưa thể tiêu hóa được, sao có thể nhanh như vậy…
Cô ngửa đầu nhìn Chu Gia Càng, Chu Gia Càng đang cẩn thận hỏi thăm những việc cần chú ý với bác sĩ, gương mặt vui vẻ nhưng cũng bình tĩnh như thường, Lộ Dao nhìn ra anh đang rất vui vẻ. Cô đưa tay vuốt ve phần bụng bằng phẳng của mình, tưởng tượng đến dáng vẻ của bé con, đột nhiên có một cảm giác tràn ngập hạnh phúc, đây là con của bọn họ.
Thời gian đã vào tháng 12, nhiệt độ không khí mấy ngày nay vẫn đang không ngừng hạ thấp, hai người ra khỏi bệnh viện, một cơn gió lạnh thổi qua, Lộ Dao rụt rụt cổ, Chu Gia Càng thấy vậy lập tức cởi áo khoác mình ra đắp lên người cô, Lộ Dao thấy thế vội vàng nói: “Em không lạnh, anh như vậy sẽ bị cảm.”
Anh cởi áo khoác ra, bên trong cũng chỉ còn một lớp áo, Lộ Dao muốn trả quần áo lại cho anh, Chu Gia Càng ấn bả vai cô, dỗ dành: “Ngoan, đừng nhúc nhích, nếu em bị cảm thì sẽ phiền toái hơn.”
Lộ Dao tự biết mình nói không lại anh, đành nói: “ vậy chúng ta lên xe nhanh thôi.”
“Ừ.” Anh ôm cô đi về phía trước.
Trở lại trên xe, Chu Gia Càng duỗi tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ bị gió thổi đỏ ửng lên của cô,
tay của anh vẫn rất ấm, anh lần người lên hôn cô một cái thật mạnh, đến khi cô yếu ớt duỗi tay đẩy anh ra, anh mới thở hồng hộc dừng lại.
– –Đọc full tại Truyenfull.vn—
Mặt anh gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy hạnh phúc, Lộ Dao lập tức bật cười, vừa nãy lúc ở bệnh viện, anh thể hiện bình tĩnh tự nhiên như thế, giờ lại kích động như vậy.
“Vợ ơi, cảm ơn em.” Anh ôm cô, thấp giọng thỏ thẻ bên tai cô.
Lúc này Lộ Dao đã thong dong bình tĩnh, cô vỗ vỗ phía sau lưng anh, vô cùng công bằng công chính nói: “Không cần cảm ơn, anh cũng có công lao có con mà.”
Đâu chỉ là công lao, thật sự là không thể không có công được, nếu anh không vất vả cần cù như vậy … khụ khụ… cô cũng không mang thai nhanh vậy đâu, vậy thì, anh đang cảm ơn cô về gì đây?
Chu Gia Càng hiếm khi lộ vẻ xúc động, lại bị một câu nói của cô đánh tan, lập tức dở khóc dở cười nói: “ Ừ đúng, công lao của anh nhưng ngày tháng sau này vất vả cho em rồi.”
Phụ nữ mang thai sinh con thực ra là một chuyện hết sức bình thường, từ khi Nữ Oa tạo người đã bắt đầu quyết định chuyện này nhưng mang thai mười tháng, làm việc không tiện, còn phải chịu cơn đau sinh nở.
Chu Gia Càng đau lòng cho cô, ý của anh vốn là cảm ơn cô nguyện ý vì đứa trẻ của bọn họ mà chịu đựng những việc này.
Lúc này Lộ Dao mới ngớ ra, anh đang đau lòng cho cô, trong lòng cảm động, ôm lại anh, an ủi: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ ăn ngon ngủ ngon, bảo đảm bản thân khỏe mạnh sinh con ra.”
Chu Gia Càng sờ sờ đầu cô, lúc này mới khởi động xe, nhắc nhở Lộ Dao: “Gọi điện thoại cho mẹ, báo bà một tiếng.”
Lộ Dao ngoan ngoãn ừm một tiếng, mẹ chồng vẫn luôn muốn ôm cháu nội, biết cô mang thai thì chắc chắn sẽ rất vui, đột nhiên cảm thấy việc mang thai hình như có thể mang đến thật nhiều niềm vui cho cả nhà. Lộ Dao lập tức cảm thấy thỏa mãn, cô có Chu Gia Càng thương cô yêu cô, còn có bố mẹ chồng vô cùng tốt với mình, mẹ cũng kết hôn với chú Chung, chú Chung cũng rất thương cô, bây giờ trong bụng cô lại có thêm một đứa trẻ, trước kia không suy nghĩ cẩn thận, bây giờ đột nhiên cảm thấy thứ gì mình cũng có.
Phùng Hân nhận được điện thoại của Lộ Dao thì mừng điên rồi, cách điện thoại hưng phấn kêu: “Đêm nay hai đứa về nhà ăn cơm đi, ây da! Mẹ muốn gặp cháu gái của mình!”
Lộ Dao bật cười, không hiểu vì sao mẹ chồng lại cố chấp với cháu gái như thế, bình thường nhà họ Chu chắc hẳn phải muốn một đứa cháu trai mới đúng, huống chi bây giờ đứa trẻ mới được một tháng, sao có thể biết là nam hay nữ… thêm cả bà muốn gặp thế nào?
Có điều Lộ Dao vẫn ngoan ngoãn đồng ý: “Biết rồi mẹ ạ, buổi tối bọn con sẽ trở về.”
Cúp điện thoại, Lộ Dao gọi cho Lâm Thanh, Lâm Thanh nói hai ngày nữa sẽ cùng Chung Thành đến đây thăm cô.
Lộ Dao gọi điện thoại xong, quay đầu hỏi Chu Gia Càng: “Vì sao mẹ lại muốn cháu gái vậy nhỉ? Em cho rằng bố mẹ chắc hẳn phải muốn cháu trai mới đúng chứ!”
Chu Gia Càng nghe vậy thì dừng một chút, giọng điệu không được tự nhiên nói: “Mẹ sợ con trai có tính tình giống anh.”
Ặc… sau vài giây im lặng, Lộ Dao cười không chút nương tình nào, cô không thể tưởng tượng được rốt cuộc khi còn nhỏ anh không đáng yêu cỡ nào! Lại khiến mẹ chồng lo lắng như vậy.
Thấy vợ cười khoái chí như vậy, Chu Gia Càng cảm thấy hơi xấu hổ: “Buồn cười như vậy sao?”
Lúc này Lộ Dao mới dừng cười, tít mắt hỏi anh: “Vậy anh thích con trai hay con gái?”
“Chỉ cần em sinh thì anh thích hết.”
Lộ Dao thích nghe mấy lời này, cô tựa lên vai anh cọ cọ, giọng nói êm ái: “Em hy vọng là con trai, lớn lên giống anh, còn tính cách… trung hoà một chút!”
Chu Gia Càng bật cười: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, con trai hay con gái anh cũng thương.”
“Chúng ta có nên sinh hai đứa luôn không?”
“Em không sợ vất vả à?”
“Em không biết, chỉ cảm thấy một trai một gái sẽ càng tốt.”
“Được được được… nghe em hết.”
——
Lộ Dao nhận được hai bao lì xì, bố mẹ chồng cho, bao lì xì rất nặng, còn nặng hơn năm ngoái cho cô! Cô hơi ngại: “Bố mẹ, cho con bao lì xì làm gì ạ!”
Gương mặt tươi cười của Phùng Hân từ chiều lúc nghe điện thoại đến giờ vẫn không ngừng cười: “Con cứ cầm đi, một cái cho con, một cái cho cháu gái của mẹ, may mắn mà!”
Lộ Dao đành phải nhận lấy, bây giờ cô đã là phú bà rồi, lúc kết hôn, Chu Gia Càng giao hết tài sản cho cô, ngay cả căn nhà bọn họ đang ở cũng chuyển sang tên cô…
Bây giờ cô hoàn toàn là một phú bà!
Phùng Hân nhìn chằm chằm vào bụng dưới của Lộ Dao, bắt đầu sầu: “Chẳng may là cháu trai thì phải làm sao bây giờ?”
Chu Thịnh Nguyên lập tức tiếp lời: “ cháu trai cũng được mà!” Cháu trai có gì không tốt, dù tính tình giống con trai cũng không tồi, tuy hơi bực bội nhưng không thể phủ nhận rằng anh chính là đứa con trai vô cùng tài giỏi của Chu Thịnh Nguyên ông.
Bố mẹ chồng ông một lời tôi một miệng, một người muốn cháu trai một người muốn cháu gái, Lộ Dao hơi khó xử, lúc này hận không để trong bụng là hai đứa, một nam một nữ. Có điều thai long phượng cũng không phải nói sinh là có thể sinh, tỷ lệ không lớn, trước kia lúc vào đại học, mỗi thế hệ trong nhà của một bạn học đều có một đôi cặp long phượng, của gia tộc mang thai long phượng, mang thai đôi được xem như một chuyện rất bình thường, sau đó bạn học kia nói có thể do gen, Lộ Dao cũng cảm thấy rất có lý.
Chu Gia Càng nhìn bố mẹ đấu võ mồm, mũi giáo đã chỉ về phía anh, nói anh khi còn nhỏ gì gì đó, anh thật sự không nghe nổi nữa, cách ngang hai người: “Bố mẹ, đừng ầm ĩ, hai người một người muốn cháu trai một người muốn cháu gái, Lộ Dao sẽ áp lực.”
Hai người lập tức im tiếng, Chu Thịnh Nguyên mở miệng trước: “Dao Dao à! Thật ra bố cũng rất thích cháu gái.”
Phùng Hân cũng phụ họa: “Đúng đúng đúng, thực ra cháu trai cũng khá tốt, mẹ vẫn thích.”
Lộ Dao gật đầu, Phùng Hân nhìn dáng người mảnh khảnh của cô, nhíu mày: “Dao Dao gầy quá, nếu không thì dọn lại đây ở với mẹ đi! Mẹ bồi bổ sức khỏe cho con.”
“Mẹ, con có thể chăm sóc tốt cho cô ấy, mấy tháng nữa bọn con sẽ dọn lại đây.” Chu Gia Càng trả lời.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, thân thể của con vẫn khỏe mạnh!” Lộ Dao cũng phụ hoạ theo.
Nếu cặp vợ chồng son đã nói như vậy, Phùng Hân cũng không thể nói gì, chỉ dặn dò Lộ Dao: “Có gì cần mẹ hỗ trợ thì cứ việc nói, sau này về nhà ăn cơm nhiều lên, mẹ làm món ăn ngon cho con.”
Lộ Dao liên tục gật đầu, mẹ chồng thật sự rất thương cô.
——
Phần lớn thời gian Lộ Dao làm việc đều ở trên máy tính, từ sau khi mang thai, Chu Gia Càng không màng cô phản đối, điều cô đến bộ phận khác, công việc nhàn rỗi lại không cần tương tác với máy tính.
Lúc mang thai Lộ Dao không có cảm giác gì, trừ việc dễ mệt và sức ăn tăng lên, ngay cả nôn nghén cũng rất ít.
Sau đó Phùng Hân bắt đầu lo lắng, xong đời rồi! Chắc chắn là con trai, hơn nữa tính tình còn giống Chu Gia Càng, lúc ở trong bụng mẹ đã ngoan ngoãn như thế rồi, vô cùng giống lúc bà mang thai!
Hu hu… Đau lòng quá, cháu trai giống y hệt con trai, muốn cháu gái hoạt bát đáng yêu mà!
Đứa bé trong bụng rất ngoan, mang thai mấy tháng, Lộ Dao cũng không cảm thấy khó chịu gì nhiều, mãi đến khi bụng càng lúc càng lớn, cân nặng dần tăng thì cô mới bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu, trước kia thân thể mảnh khảnh dễ dàng nhích tới nhích lui, bây giờ cả người chậm rãi, vụng về.
Chu Gia Càng tan làm về nhà, nhìn thấy Lộ Dao ngồi trên sô pha, bĩu môi, vẻ mặt không được vui. Anh vội vàng đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt cô, dịu dàng hỏi: “Sao đấy?”
Lộ Dao vừa thấy anh liền uất ức: “Anh xem em béo lên nhiều quá, sau này anh có ghét bỏ em hay không?”
Chuyện phụ nữ mang thai dễ thay đổi cảm xúc không hề sai, cô vợ của anh thỉnh thoảng sẽ bị như vậy, Chu Gia Càng chỉ cúi người ôm cả người cô lên, đi qua đi lại phòng khách vài vòng, cúi đầu nhìn cô rồi nói: “Em xem, anh vẫn có thể dễ dàng bế em lên như vậy, vợ anh sinh con cho anh, anh yêu cô ấy còn không kịp, sao lại ghét bỏ?”
Lúc này Lộ Dao mới kéo khóe miệng cười rộ lên, cười xong lại bĩu môi: “Vậy sau này vẫn béo một chút thì sao?”
Bây giờ vẫn chỉ mới 7 tháng, sau này còn có thêm ba tháng! Chắc chắn sẽ béo lên.
Chu Gia Càng ôm cô ngồi lên sô pha, hôn lên mặt cô, sau khi mang thai, làn da của cô càng trắng nõn bóng loáng, thật ra cô cũng không béo lên bao nhiêu, khuôn mặt vẫn trơn bóng không ít, còn tăng thêm vài phần quyến rũ. Chắc hẳn cô lớn bụng, hành động không tiện nên mới nghĩ như vậy.
Anh bắt lấy cái tay nhỏ mềm mại của cô đưa lên miệng hôn, giọng điệu cưng chiều: “Đồ ngốc, dù em béo thế nào anh cũng yêu em, đừng nghĩ bậy.”
Bụng cô càng lúc càng lớn, Chu Gia Càng không cho cô đi làm nữa, lúc bụng cô được sáu tháng, Chu Gia Càng càng không cho cô đi làm nữa, thế nên cũng ngồi ngốc ở nhà đâm ra nhàm chán.
“Chúng ta dọn đến chỗ bố mẹ ở được không? Có mẹ chơi với em.”
Lộ Dao do dự một chút, cô ở nhà một mình cả tháng, lúc trước thỉnh thoảng có thể cùng Trình Hinh ra ngoài đi dạo nhưng nửa tháng trước Trình Hinh đã hưởng tuần trăng mật với Trình Tử Hiên rồi, bây giờ cô rất nhàm chán, cô do dự mở miệng: “Nhưng mà… vậy thì anh cách công ty xa lắm!”
Chu Gia Càng hiểu ra, lúc trước anh nói muốn dọn qua, cô nói thẳng là không cần, anh còn tưởng cô quen ở nơi này nên mới không muốn dọn qua, thì ra là bởi vì mình.
“Không sao, dậy sớm nửa tiếng là được rồi, cuối tuần chúng ta dọn qua, được chứ?”
Cô suy xét một hồi, cuối cùng cũng gật đầu: “Được…”
Buổi tối Lộ Dao rúc vào ngực Chu Gia Càng, tâm trạng cũng được Chu Gia Càng dỗ vui rồi, từ sau khi mang thai, Chu Gia Càng càng dỗ dành cô hơn trước kia…
“Em cảm thấy con của chúng ta sẽ là con trai, chắc chắn sẽ giống anh.” Lộ Dao cọ cọ lên ngực anh rồi nói.
Chu Gia Càng đỡ trán, chắc chắn cô nghĩ đến kiểu lý luận kia của mẹ rồi, anh cúi đầu chặn cái miệng nhỏ đang nói lung tung của cô, tay vuốt ve trên cơ thể trắng nõn trơn trượt của cô…
Anh thỏa mãn thở dài một tiếng, cảm giác thật sự quá đã! Chu Gia Càng không ăn thịt từ lâu nhanh chóng có phản ứng, hơi thở cũng trở nên nặng nề, tuy bác sĩ nói ba tháng âu vẫn có thể làm chuyện phòng the nhẹ nhàng nhưng Chu Gia Càng sợ tổn thương cô và con, do đó có cứng cũng phải nhịn mấy tháng, mỗi ngày chỉ có thể ôm chỉ có thể ngắm, không thể thật sự ăn, quá nghẹn!
Đương nhiên Lộ Dao cũng cảm giác được sự thay đổi, cũng biết anh nhịn mấy tháng, những lúc anh thật sự không thể nhịn được sẽ hôn cả người cô một lượt, sau đó kéo tay cô đặt lên trên…
Hôm nay Lộ Dao Được anh dỗ dành nên tâm trạng rất tốt, lúc này thấy anh khó chịu như vậy, cô đỏ mặt chủ động đưa tay giữ lấy anh, sự chủ động của cô khiến Chu Gia Càng hưng phấn hơn bình thường, đến khi thỏa mãn hai lần mới buông tha cho bàn tay nhỏ bủn rủn của cô.
——
Phùng Hân là một người rất hoạt bát, sau khi Lộ Dao dọn qua, cả ngày không hề thấy buồn, còn được chăm sóc rất tốt, cơ thể cũng mượt mà hơn một ít.
Ngày dự kiến sinh của Lộ Dao là vào tháng chín, cơ thể mẹ rất khỏe mạnh, Lộ Dao vốn đã nhỏ xinh, sau khi mang thai còn mượt mà không ít, nhưng đầu của thai nhi không quá to, cho nên Lộ Dao không sợ vất vả mà chọn sinh thường.
Lộ Dao đến bệnh viện hai ngày, khi cảm giác co rút kịch liệt truyền đến, Lộ Dao bị đau tỉnh, nhẹ giọng hít một hơi.
Từ sau khi cô mang thai, nửa đêm chỉ cần có một chút động tĩnh, Chu Gia Càng cũng có thể tỉnh lại xem xét, bây giờ nghe thấy tiếng cô khẽ hít thở, anh lập tức tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, lập tức nhảy dựng lên kêu bác sĩ.
Bác sĩ và y tá lập tức chạy tới, sau khi kiểm tra liền đẩy Lộ Dao vào phòng sinh.
Chu Gia Càng nắm tay cô, trong lòng bàn tay dày rộng toàn là mồ hôi, anh rất lo lắng, Lộ Dao không khỏi an ủi anh: “Đừng lo lắng, em sinh được mà.”
Anh cúi đầu hôn lên trán của cô, nhìn gương mặt nhỏ hơi tái nhợt của cô, đau lòng nói: “Ừm, ngoan, sẽ ổn nhanh thôi, đau thì hét lên, cắn tay của anh cũng được.”
Từng cơn đau ngày càng tăng thêm, trên mặt Lộ Dao không ngừng chảy mồ hôi, đau đến mức khó thở, cũng chỉ có thể khẽ kêu lên, nước mắt lại chảy xuống.
Chu Gia Càng nhìn mà đau lòng muốn chết, cả trái tim cũng treo lên người cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẫm mồ hôi của cô, cảm giác như thời gian dài đến vô tận.
Khi tiếng trẻ con khóc lóc nỉ non truyền đến, Lộ Dao nhũn người, mềm mại thở hồng hộc, yếu ớt: “Chồng ơi… nhìn xem con của chúng ta…”
Dù thế nào Chu Gia Càng cũng không chịu buông tay cô ra, bác sĩ mở miệng: “Chúc mừng hai người, là một bé trai.”
Khi y tá bế con hộ đến cho anh, lúc nhìn thấy đứa trẻ nhỏ bé kia, hốc mắt của anh lập tức nóng lên, anh ôm con đến trước mặt Lộ Dao, dịu dàng cười nói: “Vợ ơi, con trai của chúng ta, vất vả cho em rồi, sau này hai bố con sẽ yêu thương em.”
Lộ Dao nhìn bé con mình sinh ra, dịu dàng nở một nụ cười tràn đầy mệt mỏi.
——
Ra khỏi phòng sinh, Chu Gia Càng mới phát hiện mặt trời đã mọc lên, từng luồng sáng xuyên vào bên trong, cảm giác như toàn bộ thế giới đều tràn ngập hy vọng.
Phùng Hân và Chu Thịnh Nguyên đã chạy tới, vừa thấy bọn họ ra liền đi theo lên, Lộ Dao đã ngủ thiếp dí, bọn họ nhìn em bé, Phùng Hân có chút thất vọng, bởi vì đứa bé quá giống Chu Gia Càng khi còn nhỏ! Cháu gái của bà không có…
Chu Thịnh Nguyên lại rất vui vẻ, ông thích cháu trai.
Tuy rằng cháu trai không tốt bằng cháu gái nhưng vẫn không làm cản trở tâm trạng làm bà nội của Phùng Hân, ây da! Bây giờ bà cũng là người có con dâu và cháu nội rồi.
Chu Thịnh Nguyên: “Đã nghĩ nên đặt tên là gì chưa?”
Lúc trước cả nhà đã lấy vài cái tên, có cả trai lẫn gái, thế nhưng vẫn chưa xác định rằng nên dùng cái nào.
Chu Gia Càng nhìn chằm chằm vào gương mặt cũ Lộ Dao lúc ngủ, anh đã nghĩ kỹ tên cho con rồi, hoàn toàn không phải những cái đã nghĩ ra từ trước: “Gọi là Chu Thần Hi, Thần trong sáng sớm, Hi trong hy vọng.”
Ngoài cửa sổ an bình, ánh mặt trời buổi sáng tốt đẹp biết bao nhiêu, cuộc đời anh có cô, còn có đứa con bọn họ cùng nhau nuôi dưỡng, còn có gì không thoả mãn nữa chứ?
Cả đời này của anh như thế là đủ đầy rồi.