Bởi Vì Ta Thuộc Về Nhau - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
188


Bởi Vì Ta Thuộc Về Nhau


Chương 2


Phan đưa tay chỉnh tấm bảng đề tên anh trên bàn làm việc cho ngay ngắn rồi ngồi xuống ghế, anh duỗi thẳng và ghếch hẳn chân lên bàn, đung đưa chiếc ghế theo thói quen. Anh ngửa mặt nhìn lên trần nhà, vui vẻ huýt sáo một bản nhạc mà anh yêu thích, rồi anh rút cuốn sách trong ngăn bàn ra và bắt đầu đọc một cách chăm chú. Phan có gương mặt điển trai kiểu rất thư sinh, cộng với đôi mắt thông minh, quyết đoán ẩn sau cặp kính cận được đeo trên chiếc mũi cao, và nụ cười luôn thường trực trên môi khiến anh luôn dễ dàng lấy được cảm tình của người đối diện. Rồi khi Phan cất cuốn sách vào ngăn bàn, đứng dậy vặn lưng cho đỡ mệt mỏi thì người ta còn dễ dàng nhận ra rằng anh có thân hình dong dỏng cao và khá cân đối.

Phan vẫn chưa cởi áo Blouse vì quy định của công việc là vậy. Đây chỉ là một trung tâm tư vấn sức khỏe và HIV trực thuộc một bệnh viện của sở y tế Hà Nội. Thế nên không có bệnh nhân nội trú cũng như không có nhiều ca cấp cứu và vì vậy bác sỹ trực cũng khá nhàn. Nhưng việc trực vẫn phải trực, vì đó là nhiệm vụ và quy định.

Phan trực ở phòng làm việc chung, nó khá rộng, sát trên tường là vô số những tập hồ sơ được đặt cẩn thận trên giá, cái nào cũng được gắn biển “mật” và chỉ có nhân viên của trung tâm mới được phép lấy xuống xem. Trên một dãy bàn đươc kê dọc theo chiều dài của phòng, mấy bộ máy tính nằm im lìm say ngủ. Trên tường được treo vài bức tranh y học khổ 0,8 x 1m vẽ các sơ đồ phẫu thuật học. Biển chỉ dẫn trong trường hợp bệnh nhân bị sốc phản vệ, hay các biến chứng có thể mắc phải. Thêm vào đó là mấy tấm hình diễn tả sát thực công việc của những người như anh với dòng chữ được ghi chú: “Khi tư vấn, chúng tôi là chuyên gia. Khi trò chuyện, chúng tôi là tri kỷ”.

Được treo cao hơn và trang trọng giữa trung tâm là bức chân dung Hồ Chủ Tịch. Thấp hơn một chút, ngay phía dưới, là câu tôn chỉ của ngành y: “Lương y phải như từ mẫu”. Bên góc phải được ngăn riêng ra mấy phòng nhỏ, chỉ rộng khoảng 9, 10m2, được cách âm cẩn thận, bên trong đặt một chiếc bàn và hai chiếc ghế. Đó là nơi mà những bác sỹ tư vấn như anh sẽ ngồi, lắng nghe người bệnh tâm sự và cho họ lời khuyên.

° ° °

Gập cuốn sách lại và cẩn thận đánh giấu trang mình vừa đọc, Phan uể oải nhìn xuống đồng hồ, đã 22h14 phút, nếu không có gì đặc biệt, thì khoảng 1 phút nữa thôi anh sẽ có điện thoại. Và rồi, tiếng chuông rộn rã vang lên khẳng định lại rằng anh hoàn toàn có lý khi nở một nụ cười hài lòng đến vậy:

– Nào, để anh đoán nhé, lũ Chuột đang mở lễ hội mà không thèm mời em, và chúng nhảy nhót quá ồn ào khiến em không ngủ được?

– Không phải tiếng Thạch Thảo vang lên trong máy, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ nũng nịu.

– Hay lũ Cá Vàng mở cuộc thi thổi bóng nước, và tiếng bóng vỡ làm em khó chịu?

– Cũng không phải, anh đoán dở tệ.

– Bởi vì anh đang nói chuyện với một cô gái bí hiểm như em mà.

– Đừng lấp liếm như vậy nhé, em vừa nói chuyện với con Mèo đốm nhà hàng xóm.

– À…

– Nó nhắc là em đã quên một điều rất quan trọng, mà hôm nay em chưa nói với anh.

– Điều gì vậy?

– Nó bảo em là em đã quên nói: Em yêu anh.

Phan mỉm cười, đó chắc hẳn phải là nụ cười hạnh phúc nhất mà anh đã từng có…

° ° °

Mới đầu thu mà đêm Hà Nội đã hơi lạnh, nhất là khi bên ngoài đang có mưa bay lất phất thế kia. Thoang thoảng trong không gian đã bắt đầu có mùi hoa sữa đầu mùa. Hai cây hoa sữa cổ thụ mà anh vẫn gọi là “hai chị già khó tính” đang im lìm mơ màng ngủ bên ngoài cửa sổ. Đôi lúc, những cơn gió trôi qua trong cơn mơ của “hai chị già khó tính” khiến không gian lại ngào ngạt thêm mùi hoa sữa.

Phan tiến tới cửa sổ, đóng cánh cửa lại và với tay tìm điều khiển điều hòa. Đêm thu hứa hẹn về khuya sẽ rất lạnh, nhưng tiếng điều hòa chạy ro ro bảo đảm với anh rằng nó sẽ không để nhiệt độ xuống quá mức cho phép.

Quá yên tâm, anh nằm lên chiếc giường Inox giành cho bác sỹ trực và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ…

° ° °

Cùng lúc đó, cách viện không xa, Thái Việt lịch sự mở cửa chiếc Lexus 7 chỗ của mình cho cô bạn gái rồi mới phóng vút đi, hướng về phía hồ Hoàn Kiếm. Giờ này, vũ trường “Hồ Gươm xanh” mới bắt đầu nhộn nhịp.

° ° °

Phan thức dậy lúc 6h30 sáng, ngoài kia, con đường Nguyễn Chí Thanh rộng lớn cũng bắt đầu thức dậy dù có vẻ như nó chẳng bao giờ ngủ. Ở thành phố này, giờ nào cũng có người chạy xe trên đường, chẳng có mấy khi ngơi nghỉ, khiến cho con đường lúc bình minh dường như còn rất ngái ngủ.

Dù những cây Dừa cảnh đã bắt đầu vươn mình lên cao hơn một chút để đón nắng sớm, dù những đám hoa được xén tỉa cẩn thận và cứ mỗi vài tháng lại được nhổ lên để thay vào bằng một loài hoa khác đang cố gắng trổ ra những bông hoa đẹp nhất trong vòng đời ngắn ngủi của mình. Dù đây đó đã bắt đầu ồn ã tiếng xe cộ, tiếng bấm còi bim bim, tiếng những bà bán “cơm nắm bánh giày” vang lên thánh thót thì con đường dường như vẫn còn chứng tỏ tính ngái ngủ của mình bằng những luồng giao thông thuận tiện và nhanh chóng. Chứ không phải là những tiếng càu nhàu, tiếng lầm bầm đầy bực tức trong những giờ đồng hồ kẹt xe mỗi khi con đường thức dậy hẳn.

Và dù muốn dù không thì Phan vẫn phải thú nhận rằng những âm thanh đó khiến cho anh cảm thấy Hà Nội trở nên đáng yêu và quen thuộc hơn bao giờ hết.

° ° °

Phan giao chìa khóa cho ông bảo vệ – một cựu chiến binh già, mái tóc muối tiêu và gương mặt vuông vức, phúc hậu. �”ng chúc anh một buổi sáng tốt lành, kèm theo một nụ cười mà anh dám thề rằng nó còn rạng rỡ hơn cả Clip quảng cáo kem đánh răng anh vẫn xem mỗi tối. Anh cũng chào ông và chúc ông một ngày tốt lành rồi bước sang quán cafe bên cạnh viện.

° ° °

Trong quán, cô phục vụ có cặp mắt hơi hiếng và mái tóc rễ tre xoăn tít đang châm nước vào phin Cafe. Nếu cô không lầm, mà cô thì ít khi lầm lẫn lắm, một chút nữa thôi Phan sẽ xuất hiện ở cửa, đi về phía chiếc bàn có hướng nhìn ra đường, và nhấp một ngụm Café rồi khà lên sảng khoái. Ở khu này, chẳng ai nắm rõ lịch trực và thói quen uống cafe buổi sáng của anh bằng cô cả.

° ° °

Quán Cafe “Hà Nội phố” nằm trên mặt tiền đường Nguyễn Chí Thanh, con đường từng đoạt giải “con đường đẹp nhất Việt Nam”. Như để tỏ vẻ tương xứng với con đường mà mình đang tọa lạc ở trên đó, quán được trang hoàng khá cá tính và sang trọng. Như một cô gái thành thị tuổi đôi mươi tràn đầy sức sống nhưng hoài cổ, thích đội nón quai thao và mặc áo tứ thân. “Hà Nội phố” khoác trên mình một tấm áo trang trí đầy những tranh vẽ Hà Nội cổ với những mái ngói liêu xiêu đặc trưng phong cách của Bùi Xuân Phái. Những chiếc đèn lụa nghe đâu được đặt riêng từ làng lụa cổ Vạn Phúc nổi tiếng, tỏa thứ ánh sáng mờ ảo và mềm mại. Xen kẽ giữa những chiếc ghế bành êm ái, là những dãy Bonsai ngăn cách tạo không gian riêng cho từng bàn. Sàn nhà được trải thảm và đường đi được rải những hòn sỏi trắng. Không gian kết hợp khá hài hòa giữa hiện đại và cổ điển, lại thoáng đãng, rộng rãi, mát mẻ và đồ uống không-đến-nỗi-nào khiến cho quán thu hút được khá đông khách.

Thêm nữa, như Phan vẫn thường đùa với cô nàng phục vụ quán, khách hàng vào đây thực sự yên tâm vì họ tin rằng họ đã được đảm bảo bởi một bệnh viện lớn và uy tín tọa lạc ngay kế bên. Nếu có vấn đề gì với khả năng tiêu hóa của họ, thì họ có thể chạy ngay tới đó. Vậy nên, đúng ra thì quán này phải khuyến mãi, thậm chí là miễn phí nước uống cho anh mới phải? “Tôi sẽ cân nhắc điều đó, khi tôi mua lại quán này”. Cô phục vụ mỉm cười trả lời anh với vẻ duyên dáng nhất mà mình có thể. Và anh đáp lại một cách khá nghiêm túc rằng cô thật là một người có năng khiếu hài hước xuất sắc.

° ° °

Phan chạy xe về nhà lúc khoảng hơn 10h, Thạch Thảo giờ này chắc đang đi học. Cô là sinh viên năm cuối của ĐH Ngoại Thương. Và cả hai đã cùng sống với nhau được hơn một năm, dù chưa hề cưới xin gì cả. Thời buổi này việc đó cũng không có gì là quá ghê gớm, và Phan vẫn nghĩ rằng khi cô ra trường, ổn định một vài năm sau thì họ sẽ cưới. “Đấy là nếu như lúc đó em vẫn còn dễ bị lừa như lúc này Thảo vẫn thường đùa với anh như vậy khi cả hai nói với nhau về chuyện cưới xin Hi vọng là em vẫn cứ là một cô bé ngây thơ cho đến khi em quyết định “vứt” cuộc đời của em vào hai bàn tay anh, anh nhỉ?”.

° ° °

Khi Phan bước vào nhà bếp, chào đón anh là chiếc lồng bàn được úp cẩn thận trên bàn ăn. Phía dưới đã bày sẵn mấy cái bánh mỳ và một bát sốt vang đã nguội. Phan lặng lẽ cho cả hai vào lò vi sóng, dù không thật sự thấy đói, nhưng anh thà cố mà hành hạ cái dạ dày của mình phải co bóp, tiêu hóa đống thức ăn này còn hơn là tự mình phải tiêu hóa tiếng cằn nhằn của Thảo khi cô phát hiện ra anh không ăn sáng. “Bà mẹ trẻ” của anh thực sự yêu thích “nghệ thuật” chăm sóc “chồng” của mình. Và anh, phải thú nhận là nhờ được cô chăm sóc mà anh mới có vẻ chỉn chu ra dáng một ông bác sỹ đã ra trường 3 năm nay rồi.

Phan giải quyết nhanh gọn “bữa sáng” lúc 11h trưa, và ngắm nghía quanh ngôi nhà hai tầng mà hai đứa thuê. Chúng sạch sẽ một cách hoàn hảo và đáng yêu. Trên chiếc bàn giữa phòng khách, Thạch Thảo cắm một lọ đầy những hoa Thạch Thảo loài hoa nở bốn mùa mà anh rất thích xen lẫn giữa chúng là những bông Hồng tươi rói, kiêu kỳ. Sàn nhà được cọ sạch bong, đồ đạc được xếp gọn gàng và ngăn nắp. Thậm chí là anh chẳng tìm thấy một điểm nào để nhúng tay vào mà tỏ vẻ mình cũng có phần dọn dẹp và làm đẹp chúng. Phan thật sự thất nghiệp trong ngôi nhà của mình.

Với tờ tạp chí thể thao mà Thảo để sẵn cho anh trên chiếc bàn kê ở đầu giường, Phan mở ra đọc và thiếp đi lúc nào không biết. Khi anh tỉnh dậy, cô đã trở về và đang chuẩn bị bữa trưa dưới bếp. Hẳn là mùi thơm của thức ăn đã đánh thức anh dậy.

Phan đi xuống bếp, cô đang đứng quay lưng về phía anh, thân hình đầy đặn của cô đang lờ mờ ẩn hiện trong bộ đồ mỏng cô thường mặc ở nhà. Anh nhẹ nhàng tiến tới, ôm chặt lấy cô từ phía sau, hai tay luồn vào phía trong áo và lần lên ngực. Cô cười nhẹ buông đôi đũa đang cầm trên tay ra và quay lại, đưa tay gõ nhẹ lên mũi anh, trao cho anh một nụ hôn. Rồi nói như ra lệnh:

– Anh lại kia dọn bát đũa đi, em sắp xong rồi.

– Không, em chưa xong với anh đâu Phan mỉm cười vẻ tinh quái rồi kéo rịt cô vào lòng mình, đẩy cô về phía bàn ăn em chưa xong với anh đâu.

– Anh đừng có mà hư như thế chứ, hư quá.

– Ừ! thì anh vốn hư thế này mà…

Buổi trưa trôi qua nhanh trong những tiếng thở gấp gáp…

° ° °

Phan trực tối thứ 6 nên hôm nay và chủ nhật anh được nghỉ và anh quyết định dành cả buổi chiều còn lại để đi chơi. Dù sao thì buổi đi chơi gần đây nhất của hai người cũng đã cách đây hơn một tháng rồi. Anh quá bận rộn với công việc ở viện và làm trợ giảng cho giáo sư Ngọc – trưởng bộ môn hóa sinh của trường Y. Còn cô thì miệt mài với việc học và cộng tác viên cho một vài tờ báo điện tử. Thế nên, việc sắp xếp được lịch đi chơi cùng nhau cuối tuần này, với cả hai đó là một nỗ lực vĩ đại vượt quá mọi mong đợi. Và Phan không muốn bỏ lỡ bất kỳ một giây phút quý giá nào.

° ° °

Hà Nội đang là những ngày đẹp nhất trong năm. Nắng vàng lợt và gió thổi nhẹ. Bầu trời trong xanh không một gợn mây. Thoang thoảng trong không gian đã bắt đầu có mùi hoa sữa, lác đác sót lại vài nhánh Điệp cố khoe nốt chút sắc vàng trên những con đường và đó đây vang lên tiếng rao bán thứ cốm làng Vòng màu xanh ngọc.

° ° °

Thảo cố giải thích cho Phan biết rằng Hà Nội mùa thu ngoài hương hoa Sữa đặc trưng, ngoài những cây Bàng rụng lá đầy vỉa hè. Còn có những hàng Liễu mềm mại phủ xuống như những chiếc mành tuyệt đẹp bên hồ Trúc Bạch, những hàng Xà Cừ cao vút trên đường Hoàng Diệu. Những cây Lộc Vừng trổ những nhánh dài đầy những bông hoa bé xíu bên hồ Hoàn Kiếm, thứ hoa mà những đứa trẻ lớn lên quanh hồ luôn khảm vào ký ức của chúng về những chiếc vương miện bằng hoa Lộc Vừng tuyệt đẹp.

Nhưng với Thảo, Hà Nội đặc biệt với cô vì những chiếc hồ, thành phố này nhỏ xíu nhưng có cơ man nào là hồ. Và mỗi chiếc hồ luôn có một vẻ đẹp riêng, một truyền thuyết riêng, khiến cho du khách không thể nào không yêu thích và nhớ mãi về chúng.

Thế nhưng, em đặc biệt thích hồ Tây Thạch Thảo nói � không phải là vì nó đẹp, nó rộng lớn, bát ngát hay vì một lý do nào khác, mà em thích vì nó có bến Hàn, có những hồ Sen rộng thênh thang kế bên.

– Dĩ nhiên là chúng ta sẽ tới đó � Phan cười và đưa tay vuốt tóc cô � nhưng trước hết, em còn nhớ chứ? Kế hoạch của chúng ta bây giờ là đi xem phim đã.

Kế hoạch chiều thứ bảy là đi xem phim ở Megastar, rồi ghé xuống tầng năm, nơi họ đốt một đống tiền vào những trò chơi điện tử mà mình hai cùng yêu thích. Và ngày thứ bảy kết thúc ở bữa tối tại quán đặc sản mà anh bạn đồng hương của cả hai đã lên lịch mời từ vài tuần nay.

° ° °

Đã 5h chiều, Thảo cho rằng thời tiết thật lý tưởng cho một cuộc ngắm hoàng hôn ở bến Hàn. Và Phan chẳng có lý do nào để từ chối đề nghị của Thạch Thảo, dù chỉ là vài lời lẩm bẩm lấy lệ. Nhưng rồi Phan nhanh chóng lấy làm vui vì mình đã không phản đối bởi chiều bến Hàn quá đẹp. Anh dừng xe bên lề đường, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Gió thổi lồng lộng, đưa những sợi tóc của Thảo mơn man nhẹ nhàng lên má anh nhồn nhột.

Trên con đường được gọi là “bến Hàn” này đã có dăm ba đôi kéo nhau ra thưởng thức cảm giác được hoà mình vào thiên nhiên hiếm hoi giữa lòng thành phố. Phan phóng tầm mắt ngắm con đường cụt khá rộng ngăn cách giữa hồ Tây và mấy cái hồ nhỏ hơn trồng đầy sen. Giữa đường, những hoạ sỹ trẻ theo trường phái Grafity vẽ nhằng nhịt lên mặt đường những hình thù kỳ dị có, đẹp đẽ có, thậm chí có mấy hình vẽ mà Phan dám thề rằng nó thực sự gây được ấn tượng.

Bên trái, những con sóng hồ Tây đang rì rào vỗ nhẹ vào kè đá. Mặt trời buổi hoàng hôn đang chiếu những vệt màu đỏ ối xuống mặt hồ song song với con đường, tạo thành những mảng màu lung linh nhảy múa. Những mảng màu vừa phóng khoáng, vừa phá cách, nhưng tinh tế, trông như nét vẽ của một chàng hoạ sỹ trẻ phóng bút ngẫu hứng lên tấm voan xanh thẫm màu nước của mình.

Bên phải, lẫn trong những tán sen to, là những đài sen còn non nhỏ xíu. Nổi bật trong màu xanh của lá, của đài sen là những bông sen màu hồng nhạt cuối mùa còn sót lại đang cố vươn lên trong gió, toả ra thứ mùi thơm đặc trưng không thể lẫn vào đâu được của mình.

Thảo giang tay, cố hít đầy lồng ngực không khí trong lành và thơm phức của một buổi chiều lãng mạn. Và rồi cô kêu lên nuối tiếc khi Phan báo rằng trời đã tối mịt và họ phải tạm biệt bến Hàn thôi. Hai người còn có một cuộc hẹn quan trọng với quán đặc sản “Lươn Nghệ An” ở đường Ngọc Khánh. Với mấy chú Lươn thì việc cả hai đến trễ một chút cũng không sao cả, nhưng với anh chàng chủ quán đồng hương thì đó lại là cả một vấn đề lớn. Khéo mà anh ta dám dội nước sôi, đặt họ lên thớt, gim đầu họ vào đinh và róc xương họ ra như róc xương Lươn ấy chứ. Cái anh chàng đồng hương Xứ Nghệ nhiệt tình của họ với thân hình “bồ tượng” cao tới hơn 1,8m và nặng gần 85kg nhưng chẳng hề có lấy 1gram cái gọi là “sự vui tính” ấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN