Bởi Vì Ta Thuộc Về Nhau
Chương 26
– Sao anh lại về? Sao anh không gọi trước cho em? Muốn làm em bất ngờ hả?
Phan không nhìn vào gương mặt đang cười rạng rỡ của Thảo. Anh lặng lẽ ngồi xuống cầu tàu, lơ đãng thả hai chân xuống nước mặc cho dòng nước lạnh buốt bao quanh đang khiến chân anh trở nên tê cóng lại. Cũng như những con sông miền núi khác, dòng sông Hiếu cũng mang trong mình sự hiểm nguy, hung dữ với đầy những thác ghềnh và dòng nước chảy xiết. Nhưng khi dòng sông chảy tới cù lao Tình yêu của Phan thì cù lao cứ như một ngọn núi nhỏ, chắn ngang và khuất phục sự hung dữ của dòng sông. Rồi thuần phục nó trở nên ngoan ngoãn, hiền hòa như một đứa trẻ, tặng cho thị trấn một vực nước sâu bên cạnh và bãi cát vàng êm đềm và thơ mộng ở phía sau. Phan ném một hòn sỏi xuống lòng sông, chỗ hòn sỏi rơi xuống, những vòng tròn sóng nước cứ loang ra, loang rộng ra mãi cho đến khi bị những cơn sóng dù nhẹ lăn tăn cũng đủ sức phá vỡ nó vỡ ra và tan biến đi mất. Phan lặng yên cúi đầu ngắm nhìn cho đến khi những dấu hiệu cuối cùng của vòng sóng nước tan biến hết rồi buông thõng:
– Anh nhận được điện thoại của Vũ.
Phan quay lại nhìn Thảo, ánh mắt anh nhìn cô dò xét. Thảo cúi xuống bứt cọng cỏ nước mọc dưới chân cầu tàu. Yên lặng một lúc lâu.
– Em chưa bao giờ đồng ý.
Phan nhìn sâu vào mắt Thảo, Thảo nghiêng đầu tựa vào vai Phan, nhưng anh ngồi thẳng người dậy, đẩy đầu cô ra trong ánh mắt mở to ngỡ ngàng của Thảo.
– Vũ không có vẻ gì là đang đùa, và anh biết là anh ấy chẳng mấy khi đùa, nhất là với những chuyện như thế này.
– Em không biết Vũ đã nói gì với anh, nhưng đó chỉ là chuyện giao ước ngày xưa giữa hai nhà. Có lẽ Vũ yêu em, nhưng em chưa bao giờ và không bao giờ đồng ý, em tưởng anh biết điều đó mà?
Yên lặng, chỉ có những tiếng sỏi rơi xuống nước nghe “chõm, chõm”.
– Vũ nói với anh sẽ lấy Thạch Thảo nhà ông Hòa, – Phan phá vỡ sự im lặng – anh hi vọng là em có một cô em gái song sinh.
– Còn em thì đã hi vọng rằng anh sẽ luôn tin tưởng và ở bên em kia đấy.
Phan không đáp lại, anh lơ đãng ném từng hòn sỏi xuống sông, những tiếng “chõm, chõm” vang lên không ngớt. Mãi lâu sau, anh đứng dậy, lội hẳn xuống nước, vung tay thật mạnh ném hòn sỏi bay lia thia trên mặt nước. Hòn sỏi lướt trên mặt nước mấy lần rồi chìm hẳn. Phan bước lên bờ, anh cởi quần áo dài, đặt lên một tảng đá.
– Phan!
– Tắm thôi, anh muốn tắm.
– Trời lạnh lắm, mà em thì muốn nói chuyện với anh.
Phan bước lại gần, đặt hai tay lên vai Thảo, nhìn sâu vào mắt cô, âu yếm.
Anh tin em.
Im lặng, tất cả như đứng yên, chỉ còn bờ môi quyện vào nhau.
– Phan! Lạnh lắm đấy, đừng tắm mà anh, anh sẽ ốm mất thôi.
– Em có biết là anh chờ đợi giây phút này bao lâu rồi không? Gần năm năm anh không được hòa mình xuống dòng nước này, anh rất nhớ nó. – Phan bước xuống nước, nước rất lạnh.
– Vậy thì em sẽ tắm cùng anh.
– Đừng có ngốc thế, đây không phải phòng tắm nhà mình. Mà, em về nhà đi, mai anh sẽ sang nhà em, anh sẽ nói chuyện với ba em về chuyện của chúng mình.
– Không! Xin anh, nếu bây giờ anh mà đến, ba sẽ giết anh đấy. Hãy cho em thời gian, em sẽ nói chuyện với ba trước, ba cần được chuẩn bị tinh thần.
– Chuẩn bị tinh thần để gặp anh ư? – Phan phá lên cười – Anh đâu phải là tội phạm? Hoặc một tên cướp sông cướp chợ?
– Nhưng anh ở bên kia sông, Phan! Anh hiểu điều đó có ý nghĩa thế nào mà, phải không?
– Nhưng tụi mình yêu nhau, và bây giờ đâu phải như ngày xưa?
– Em biết, nhưng Ba em, anh cũng biết tính ông ấy rồi đấy. Việc em sẽ từ chối Vũ, có thể làm Ba em phát điên, rồi thì lại thêm anh tới nữa, chắc là…
Thảo rùng mình, cô không dám nghĩ tới phản ứng của người cha nóng tính và gia trưởng của mình khi biết chuyện cô phản đối Vũ chỉ vì cậu em họ của anh, và là một kẻ bên kia sông. Dù bây giờ chuyện thù hằn giữa hai bờ sông không còn gay gắt như trước, nhưng chuyện rào cản yêu đương giữa đôi bờ thì vẫn chưa thể nào gỡ bỏ đi được. Nhất là khi chuyện của ba mẹ Phan vẫn còn nóng hổi ngay trước mắt.
Phan bế đứa cháu mới hơn bốn tuổi đi loanh quanh trong nhà bếp trong khi mẹ nó lúi húi nấu cơm. Anh rể Phan là bộ đội, đóng quân cách nhà cả vài trăm cây sổ, lâu lâu mới về thăm vợ con một lần. Phương đang hết sức bận rộn khi vừa phải nêm nếm thức ăn vừa quay qua trò chuyện, thăm hỏi cậu em mình. Trong khi đó, Phan thậm chí còn bận hơn cô bởi thằng bé đang quay anh như chong chóng bằng những câu hỏi “tại sao, thế nào, ở đâu?” của nó:
– Cậu ơi, vì sao cậu về?
– Vì cậu nhớ Bảo.
– Sao cậu lại nhớ Bảo?
– Vì cậu yêu Bảo.
– Mẹ cũng yêu Bảo.
– Dĩ nhiên rồi.
– Nhưng bạn Yến Nhi không yêu Bảo.
– Sao lại thế?
– Bạn ý không cho Bảo ăn kẹo cùng.
– À…
– Cậu ơi – thằng bé lại bi bô, dù là lần đầu tiên nó gặp Phan, nhưng thằng bé không hề tỏ ra lạ lẫm – Cậu gửi áo đẹp cho Bảo phải không cậu?
– Ừ! Bảo có thích không?
– Có ạ. Nhưng… – Mặt thằng bé hơi phịu xuống – áo bị cũ rồi.
– Rồi cậu sẽ mua cho Bảo cái mới – Phan cười to khi thấy gương mặt phụng phịu thật đáng yêu của thằng bé. Không gì có thể ngăn anh đặt vào má nó một cái hôn. – Sáng mai cậu sẽ đưa Bảo đi mua áo mới nhé. Món đồ chơi cậu mua cho Bảo lúc nãy không thích à?
– Có ạ. Bảo yêu cậu nhất nhà.
– Cha bố anh – Phương mắng yêu con – Ai cho cái gì là y như rằng yêu nhất.
– Thằng bé đáng yêu quá.
– Cậu cũng tính đi chứ? Sắp 30 rồi còn gì? Đến như anh Vũ cũng sắp lấy vợ đấy.
– Thế ạ? – Phan cười mỉm, giá mà Phương có thể hiểu vì sao anh cười – Ai bảo chị thế?
– Thì anh ấy khoe mà, thi thoảng anh ấy lại sang chơi, mua quà cho thằng Bảo, anh Vũ rất quý nó – Cô bỏ đôi đũa xuống, vặn nhỏ lửa bếp gar rồi đón thằng bé khỏi tay anh – Anh ấy sẽ cưới cô Thảo nhà bác Hòa, anh Vũ rất yêu cô ấy.
– Anh ấy đã nói thế à? – Tự nhiên trong Phan bùng lên một điều gì đó thật lạ lùng, vừa như ghen tức, vừa như thấy có lỗi với người anh họ mà anh vô cùng yêu quý.
– Cần phải nói sao? Khi người ta yêu, chẳng ai giấu được. Từ khi cô Thảo về thực tập, lúc nào qua đây anh Vũ cũng nói về cô ấy. Và khi họ quyết định cưới nhau, anh ấy không nén được vui mừng. Cả Thị Trấn ai mà chả biết chuyện thân thiết giữa hai gia đình họ?
– Họ quyết định cưới nhau à? Là Ba mẹ họ quyết định, hay họ quyết định? – Phan không nhận ra là mình đang trở nên gay gắt- Liệu Thảo có đồng ý không?
– Làm sao mà chị biết được? Mà cậu gặp Thảo chưa nhỉ? Dạo này cô ấy rất xinh, cậu mà gặp chắc gì đã nhận ra?
– Vậy ạ? – Phan chợt nhận ra mình đã cáu giận vô lý, anh cố nhịn cười trước câu hỏi của Phương – Vâng! Chắc gì đã nhận ra?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!