Bởi Vì Yêu Em
Phần 10
Thanh Tịnh há hốc miệng, không hiểu sao trong nguy cấp mà Trịnh Minh Viễn vẫn có thể nhìn ra được những thứ này. Cô kinh ngạc nhìn anh ta trong vài giây rồi không dám chần chừ thêm, luống cuống đọc:
“Đối với Am-heh, con khỉ đầu chó sống trong lửa dưới địa ngục, chỉ có thần Atum mới có thể trị được. Atum sẽ nhấn chìm lửa địa ngục trong cát vàng vĩnh cửu”. Thanh Tịnh đọc xong, lại hét lên: “Viễn, trên trần còn một con mắt khác, con mắt này đại diện cho Atum, mau xoay đi”
Trịnh Minh Viễn nghe xong, lập tức gầm lên: “Hoành, lấy móc móng”.
“Xoay về hướng bên trái, bên phải là vùng không chế con mắt còn lại”
“Rõ, đại ca”. Võ Hoành ngay lập tức rút móng móc trong người, bấm một nút, đoạn kim loại lập tức bắn lên cao, ghim vào trên trần tầng hai kim tự tháp rồi nở ra bốn cạnh, bám chặt vào đá.
Đúng lúc này, lửa bùng cháy dữ dội khiến bọn họ bị ngộp khói sặc sụa, Trịnh Minh Viễn lập tức túm đầu Thanh Tịnh, ấn chặt trong lồng ngực mình. Võ Hoành quấn một chân vào móc móng, một tay bám chặt dây, nhảy một nhịp là đã quăng người lên cao mấy mét. Sau đó nhanh như chớp chạm được đến con mắt kia, xoay một vòng, các vách tường bằng đá lập tức được kéo lên, bên ngoài xuất hiện trăm nghìn thác cát đổ xuống.
Lửa đang cháy phừng phừng gặp cát cũng phải tắt ngấm, chẳng mấy chốc đám cháy bị khống chế rồi dập hẳn. Khi không còn lửa bao bọc nữa, tầm nhìn đã trở nên thông thoáng hơn, Thanh Tịnh ngay lập tức hướng mắt về đống châu báu kia để tìm bọn Ravic, tuy nhiên lúc này chỉ còn thấy mấy cánh tay đầy máu thò ra dưới cát.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đúng lúc đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, ở bên trên đột nhiên vang lên mấy tiếng “pằng, pằng” của đạn bắn ra. Trịnh Minh Viễn một tay ôm lấy cô, một tay cầm súng lia về phía sau chiếc lư đồng, nhìn kỹ mới thấy Ravic đang trốn ở đó.
Trong hoàn cảnh vừa thoát được bị thiêu sống trong gang tấc, những người ở bên trong vẫn còn mơ mơ hồ hồ, thậm chí còn chưa kịp hít thở, vậy mà chỉ trong vòng một giây, Trịnh Minh Viễn đã xác định được vị trí của Ravic, chuẩn xác nổ súng.
Người này là quỷ mới đúng, đầu óc lẫn sự nhạy bén của anh ta thuộc dạng xuất quỷ nhập thần, không còn phải là người nữa rồi.
Bọn Võ Hoành cũng ngay lập tức yểm trợ Trịnh Minh Viễn, họng súng nhanh như chớp chĩa về phía lư đồng, nã đạn liên tiếp. Ravic cùng mấy tên đàn em còn sót lại trốn trong đó chống cự yếu ớt, vốn không phải đối thủ, tương quan lực lượng lại quá khác nhau, cuối cùng phải buông súng gào lên:
“Anh Trịnh, anh Trịnh, tôi biết tôi sai rồi. Tôi có mắt như mù, tôi đầu hàng. Anh Trịnh rủ lòng từ bi với một kẻ già như tôi, tha mạng chó cho tôi”
Trịnh Minh Viễn mặt mày lạnh lẽo như băng, dưới trăm nghìn thác cát, anh giống như một vị thần cổ xuất hiện, thần thái ung dung cao quý nhưng toàn thân tỏa ra một cỗ sát khí lạnh lẽo vô cùng: “Tha cho mày?”
“Tôi biết tội rồi”. Ravic lạy lục như bò dưới lư đồng: “Tôi chỉ vì tham lam nhất thời nên mới làm vậy, bây giờ đàn em của tôi vì đống châu báu này đã bỏ mạng cả rồi, anh Trịnh, xin anh tha cho tôi một con đường sống. Tôi biết tội của tôi rồi, sau này làm trâu làm chó cho anh Trịnh, không dám nữa, không dám nữa. Xin anh niệm tình chúng ta có mối quan hệ buôn bán với nhau nhiều năm, tha cho tôi một mạng”
“Được”. Trịnh Minh Viễn lãnh đạm gật đầu: “Dù gì ông cũng có công dẫn tôi đến Kim Tự Tháp này, tha cho ông một mạng”
Thanh Tịnh tròn mắt nhìn Trịnh Minh Viễn, không hiểu cái tên này bình thường nổi tiếng tàn nhẫn kiểu gì, bây giờ lại tha mạng cho kẻ muốn giết mình một cách dễ dàng như vậy. Lẽ nào giang hồ đồn đại Trịnh Minh Viễn máu lạnh vô tình là đồn nhảm sao?
“Nếu ông nói thật”. Anh lại chầm chậm nhả ra thêm một câu.
Ravic tiếp tục lạy lục: “Anh Trịnh, nói thật chuyện gì cơ?”
“Việc sang tay vũ khí cho Iraq. Tôi nghĩ ông không có gan tự làm việc này, kẻ đứng sau lưng ông là ai?”
Cát trên trần rơi xuống càng lúc càng nhiều, chẳng mấy chốc đã vùi lấp đến bắp chân của mọi người đứng trong đó. Ravic liếc nhìn tốc độ rơi của cát, biết không thể chần chừ thêm, mà trong hoàn cảnh thế này không thể không nói thật, cuối cùng đáp:
“Anh Trịnh, là bọn Jason. Tôi chỉ bị bọn chúng mua chuộc. Jason nói chỉ cần sang tay vũ khí cho hắn là sẽ cho tôi số tiền gấp đôi lô vũ khí đó”. Giọng hắn bắt đầu run lẩy bẩy: “Hắn chính là kẻ trung chuyển vũ khí. Jason chuyên bán vũ khí cho các nơi có chiến sự để kiếm chác lợi nhuận. Tôi… tôi không có gan sang tay vũ khí của anh, nhưng Jason hắn… hắn cũng là người Ai Cập, ban đầu hắn nói chỉ mua vũ khí để tự bảo vệ mình thôi… cho nên tôi mới bán cho hắn… Anh Trịnh, tôi bị hắn lừa… tôi không cố ý giấu anh sang tay vũ khí cho người khác”
Trịnh Minh Viễn không thèm nói thêm câu gì, khóe miệng chỉ nhếch lên, để lộ một vẻ mặt chết chóc. Mà Ravic nhìn thấy cảnh này, lập tức cả kinh đến mức mặt mày trắng bệch.
“Anh Trịnh, anh…?”
Trịnh Minh Viễn chậm rãi giơ tay, Tạ Vĩnh Tuân lập tức cầm dao tiến đến, kề vào cổ Ravic.
“Anh Trịnh, anh Trịnh… anh đã hứa tha mạng cho tôi. Anh Trịnh, tôi biết tôi sai rồi, anh Trịnh”. Ravic vẫn không từ bỏ chuyện cầu xin, quỳ gối dập đầu lia lịa.
“Anh Trịnh, cầu xin anh tha cho tôi. Tôi đã nói hết tất cả rồi, xin anh cho tôi một con đường sống, sau này tôi làm trâu làm chó cho anh, anh Trịnh, chỉ cần anh tha cho mạng chó này cho tôi thôi”
Trịnh Minh Viễn thần sắc lạnh như cục đá, không thèm dùng nửa con mắt liếc hắn mà chỉ lãnh đạm nói: “Tao tha cho mày, nhưng cái miệng của mày thì…”.
Anh ngừng lại vài giây, nét mặt của Ravic liền kinh hoảng đến mức cắt không còn giọt máu, Trịnh Minh Viễn trầm trầm cất giọng: “Mày nên biết một điều, kẻ nào dám giở trò với tao đều chết không dễ, sống cũng không dễ”
“Anh Trịnh…”. Ravic còn chưa kịp nói xong, Tạ Vĩnh Tuân đã lạnh lùng vung dao một đường, mồm miệng hắn bị lưỡi dao xé rách toạc, tiếp theo lưỡi cũng bị cắt đứt, rơi xuống đất. Động tác của Vĩnh Tuân quá nhanh nên Ravic còn chưa kịp kêu gào đã đứt lưỡi, chỉ có thể ôm miệng đầy máu ú ớ, đàn em của hắn thì khỏi phải nói, sợ đến mức mất mật, đầu gối run lẩy bẩy.
Ravic ngước đôi mắt đục ngầu đầy máu và cát nhìn về phía Trịnh Minh Viễn, muốn nói gì đó nhưng không thể phát âm ra được, chỉ có thể trừng đến mức con ngươi muốn lồi hẳn ra ngoài. Hắn loạng choạng cầm súng, nhưng còn chưa kịp nhắm bắn, cánh tay đã bị Vĩnh Tuân chặt đứt. Đám đàn em của hắn thấy vậy càng hốt hoảng muốn đứng dậy, tuy nhiên phía bên này tư thế nhắm bắn bọn Võ Hoành vẫn không hề suy chuyển, chỉ cần nhúc nhích một chút là ăn đạn, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn đại ca mình bị chặt từng phần thân thể, không dám phản kháng dù chỉ một động tác.
Thanh Tịnh nhìn sắc mặt không biểu cảm của Trịnh Minh Viễn bất chợt rùng mình, hóa ra anh ta không hề có lòng từ bi tha cho Ravic mà chính là “người khác đâm anh ta một dao, anh ta nhất định phải trả lại trăm dao”. Anh ta nói được làm được, lòng dạ không biết có bao nhiêu thâm sâu.
Lời đồn đại của thiên hạ quả thực không sai, Trịnh Minh Viễn đúng là thông minh nhạy bén tuyệt đỉnh, nhưng hành động lại cực kỳ máu lạnh vô tình.
Thanh Tịnh hít một ngụm khí lạnh vào trong lòng, đang không biết nên làm gì thì lại nghe âm thanh vọng đến: “Đi thôi”
Trịnh Minh Viễn khoát tay, Tạ Vĩnh Tuân lập tức thôi không cắt từng mảng thịt của Ravic nữa mà để hắn tự sinh tự diệt. Ở nơi kim tự tháp quỷ quái này, tầng hai lại sắp bị cát vùi lấp, Ravic chắn chắn chỉ có một con đường, đó là phải chết mà thôi.
“Đại ca, đám đàn em còn lại của hắn nên xử lý thế nào?”. Vĩnh Tuân cả người đầy máu, quay lại hỏi Trịnh Minh Viễn.
“Hỏi chúng muốn đi theo không”.
Ba bốn tên đàn em còn lại của Ravic đương nhiên gật đầu rối rít, loạng choạng đứng dậy chạy về phía Trịnh Minh Viễn.
Xưa nay Ravic giảo hoạt khúm núm với người ngoài nhưng đối xử với đàn em mình lại vô cùng tàn ác, Amun chết không kịp nhắm mắt mà hắn không có một chút nào thương xót, bao nhiêu người nằm phơi thây dưới cát kia có lẽ cũng là do hắn dùng mạng bọn họ để thăm dò đống châu báu trong tầng này. Bởi vậy cho nên, đàn em của hắn chỉ sợ hãi chứ không phục.
Thanh Tịnh lần đầu tiên chứng kiến cảnh đầu rơi máu chảy kiểu này, không nhịn được mà cứ nhìn chằm chằm Ravic, hắn cách đây mười mấy phút còn diễu võ dương oai đe dọa Trịnh Minh Viễn, bây giờ lại nằm lăn lộn giữa vũng máu, đến một tên đàn em ở bên cạnh chống đỡ cũng không có, bỗng dưng lại thấy kết cục này tuy thỏa đáng nhưng có hơi kinh dị với hắn.
Phải chăng, người nào dám đối chọi với anh ta đều sẽ có kết cục sống cũng không được, chết cũng không xong thế này?
“Đi mau”. Cô đang còn ngây ra đánh giá, đột nhiên Đinh Nhật chạy đến kéo tay: “Chỗ này sắp bị cát vùi lấp rồi”
Lúc này mới để ý, cát từ trên cao rơi xuống như mưa giông bão giật, mới đó mà đã dâng lên gần một mét so với mặt đất, gần như chôn vùi toàn bộ đống châu báu tùy táng của Pharaoh Khaba.
Thanh Tịnh biết nơi đây không ở được nữa, lại không còn quá nhiều thời gian, đành dẫm đạp lên cát, chạy theo sau bọn Đinh Nhật và Vĩnh Tuân hướng về phía một cánh cửa thông xuống tầng ba của lăng mộ. Không, là cánh cửa trên cao mới đúng.
Cánh cửa này không rõ đã mở ra từ khi nào, bên trên chỉ có đúng một khe hẹp, lại ở trên cao so với mặt bằng tầng hai, để lên được đó chắc chắn là một vấn đề nan giải.
“Mọi người nhanh lên”. Trịnh Minh Viễn quát to: “Tuyệt đối không chạm vào châu báu”
“Rõ, đại ca”
Cát vừa trơn vừa lún, chạy trên cát không khác gì tra tấn thể lực, Thanh Tịnh chạy một lúc đã bắt đầu thở hổn hển, tuy nhiên tầng để đồ tùy táng này quá rộng cho nên bung sức chạy cũng mãi không thể đến được bức vách có lối đi trên cao.
Cô hét to: “Đại ca, lối đi kia nhỏ quá, không thể trèo vào được”
“Tìm manh mối đi”. Trịnh Minh Viễn là người cách xa cô nhất, anh ta di chuyển trên cát linh hoạt hệt như một con báo săn mồi, cầm súng dẫn đầu.
Tạ Vĩnh Tuân chạy một đoạn liền liếc nhìn về phía Thanh Tịnh như có ý chờ cô, anh ta nói: “Cô xem thử trên các bức phù điêu có ký hiệu gì dẫn đường không”
“Chắc chắn hướng đó là lối xuống tầng ba”. Đinh Nhật nhìn smartwatch trên tay, vẻ mặt vẫn lộ ra một chút khó tin: “Máy quét lượng tử vẽ không sai được đâu”
Phù điêu, phù điêu. Cả cái kim tự tháp này toàn là phù điêu, năng lực của cô thì có hạn, làm sao tìm thấy được manh mối gì bây giờ?
Thanh Tịnh mặt mày méo xệch nhìn cát ùn ùn rơi xuống như thác, tốc độ mỗi lúc một nhanh khiến cho mắt mũi cô không mở ra nổi, ngoảnh đầu về phía Ravic, thấy hắn đã bị chôn dưới cát từ khi nào, không còn thấy bất kỳ mảng cát nào động đậy nữa. Với lượng cát rơi xuống không ngừng như thế này, nếu trong vòng ba phút nữa mà không tìm được cách mở hết được lối đi thông xuống tầng ba, cát sẽ dâng lên đến tận nóc, đồng thời chôn vùi họ ở nơi khỉ ho cò gáy này cùng đồ tùy táng giống như Ravic.
Thanh Tịnh càng nghĩ càng cuống, bọn Võ Hoành cũng bắt đầu thấm mệt, mồ hôi chảy ra quện với cát, dính bết bát khắp người, trông vô cùng thảm hại.
“Có thông tin gì không?”. Tạ Vĩnh Tuân lên tiếng.
“Vẫn chưa thấy”
“Mau tìm đi, sắp hết thời gian rồi”
“Nhưng mà…”. Cô vừa nói đến đây thì tầm mắt chợt dừng lại trên một tượng người bằng vàng đã bị cát vùi lấp quá nửa. Lúc ấy, Trịnh Minh Viễn lại là người ở gần bức tượng đó nhất, cho nên cô đành hét to: “Đại ca, trên bức tượng kia có ký tự gì không?”
Trịnh Minh Viễn đương nhiên hiểu ý cô muốn nói đến bức tượng ở gần anh, cho nên dừng lại, nheo mày một lúc rồi nói: “Chữ A nằm ngang, ba hình oval, một cây gậy, một chiếc thau đồng, một hình người đầu thú đang ngồi”
Thanh Tịnh vừa chạy vừa căng tai ra để nuốt từng lời của Trịnh Minh Viễn, sau cùng hét toáng lên: “Là ký hiệu của thần Meretseger, Nữ thần đầu rắn, người bảo vệ cho lăng mộ hoàng gia. Anh Viễn, thử rút cây gậy bằng đồng ở ra xem sao ”
Trịnh Minh Viễn không hiểu sao bản thân lại có sự tin tưởng vào một cô gái nghiên cứu lịch sử nửa chừng nửa vời như Thanh Tịnh. Trước kia, anh rất nhạy cảm với con người, ngoài bọn Vĩnh Tuân, Võ Hoành và Đinh Nhật ra, dù là ai cũng không thể chiếm nổi một chút lòng tin của Trịnh Minh Viễn.
Vậy mà giờ phút này, đứng trong một lăng mộ đâu đâu cũng có cơ quan và cạm bẫy, anh lại đặt cược tính mạng của mình vào lời nói của cô, không đắn đo mà chầm chậm giơ tay rút chiếc gậy bằng đồng từ trên người pho tượng.
Quả nhiên, Vũ Thanh Tịnh trong lúc nguy cấp cũng không hẳn là vô dụng, khi vừa rút xong thì cánh cửa bằng đá trên cao cũng vang lên mấy tiếng “ầm… ầm”, tiếp theo mở ra toàn bộ. Trên đó là một hành lang vừa hẹp vừa tăm tối.
“Mẹ kiếp, mở rồi”. Võ Hoành người ngợm nhơm nhớp mồ hôi và cát, chửi bậy một tiếng.
Tạ Vĩnh Tuân cũng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại hét to: “Mọi người chạy mau lên”
Hóa ra người xưa đặt đủ loại cạm bẫy ở tầng đồ tùy táng này với hai mục đích, một là chôn vùi tất cả những kẻ dám đến đây nhòm ngó của cải, hai là nếu kẻ đó thực sự không có ý đồ muốn trộm đống châu báu kia thì cũng không còn con đường nào quay lại. Trước mặt chỉ còn đường xuống khu lăng mộ chính của Khaba, mà chắc hẳn đó cũng là con đường không dễ dàng gì.
Bọn họ ngay lập tức dồn lực trèo lên vách đá, bám vào cửa rồi trèo vào bên trong. Cát rơi xuống quá nhiều, đồng thời cũng tôn mặt nền lên cao khiến cho việc trèo lên tương đối dễ dàng, chỉ là khi sắp thoát khỏi tầng hai rồi, đột nhiên lại xảy ra chuyện.
Thanh Tịnh chạy chậm nên tụt lại phía sau, đúng lúc Tạ Vĩnh Tuân vừa đưa tay về phía cô định kéo lên thì bên dưới cát đột ngột bị lún xuống, ngay lập tức hút thành một hố, kéo cả người Thanh Tịnh trôi xuống.
“Á”.
Cô theo bản năng hốt hoảng kêu lên, sắc mặt lập tức trắng như tờ giấy: “Cứu, cứu tôi với”
“Cố bám lấy tay tôi”. Tạ Vĩnh Tuân cũng hét to.
Hố cát tụt xuống rất nhanh, hệt như có một xoáy cát ở bên dưới, hút trọn mọi thứ bên trên vào nó, Thanh Tịnh cố rướn hết sức bình sinh để nắm lấy tay Vĩnh Tuân nhưng không được, thân thể càng lúc càng trôi xuống. Mà hoàn cảnh thế này nhảy xuống cứu lại không khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết, xoáy cát giống hệt như xoáy nước, chỉ có nuốt vào chứ chắc chắn không chịu nhả ra. Vĩnh Tuân đang loay hoay định bật móc móng tìm điểm tựa vào vách đá nhảy xuống, đột nhiên nghe thấy Trịnh Minh Viễn nói: “Chú lùi về phía sau”
“Đại ca”. Bọn Võ Hoành, Đinh Nhật nhìn Thanh Tịnh bị nhấn chìm trong cát phía dưới, dù không đành lòng nhưng không còn cách nào khác, không thể để đại ca mình mạo hiểm được, đồng loạt nói to: “Ở dưới đó nguy hiểm”
Tạ Vĩnh Tuân cũng lên tiếng: “Đại ca, việc này để em”
“Tôi bảo lùi về phía sau”. Trịnh Minh Viễn đột nhiên gầm lên, âm thanh lớn đến mức lọt hẳn vào tai Thanh Tịnh đang vùng vẫy bên dưới.
Bọn Vĩnh Tuân không dám cãi lệnh nữa, lùi về phía sau. Trịnh Minh Viễn đứng trên cao liếc Thanh Tịnh trong vòng một giây rồi lạnh lùng nhảy xuống hố cát bên dưới, lao đến phía cô, thân thể anh chẳng mấy chốc bị cát lún quá nửa.
“Đại ca, cẩn thận”. Đám đàn em của Trịnh Minh Viễn từng thấy chứng kiến đại ca mình lăn lộn qua mưa bom bão đạn không biết bao nhiêu lần, cũng được Trịnh Minh Viễn dùng chính tính mạng mình để đổi mạng bọn họ không biết bao nhiêu lần. Nhưng với người ngoài thì chưa bao giờ. Thanh Tịnh cho đến bây giờ trong mắt họ vẫn là một người ngoài, chỉ là một cô gái mới đến mà đại ca họ cần dùng trong chuyến đi lần này, tại sao phải bất chấp nguy hiểm cứu cô ấy?
Trịnh Minh Viễn không trả lời, anh chỉ lặng lẽ gồng mình chống đỡ với xoáy cát, di chuyển đến nơi Thanh Tịnh trôi xuống.
Hiện tại, cô bị cát vùi lấp đến tận ngực, gương mặt nhỏ nhắn vì phải vật lộn với cát mà trở nên tái xanh tái mét, hệt như không còn một chút sinh khí nào để tiếp tục chống đỡ. Thanh Tịnh lờ mờ nhìn thấy bóng dáng cao lớn và cuồng ngạo của Trịnh Minh Viễn dần tiến đến, đột nhiên thấy tim mình như bị ai khoét ra, muốn há miệng nói với anh ta một câu “Cứu tôi với” nhưng lại không thể phát âm ra được, cứ nghẹn lại ở cổ họng.
Bản thân cô vốn là hận Trịnh Minh Viễn, không thể quên được anh ta đã từng phá thân cô tàn bạo như thế nào, cô nhẫn nhịn ở bên anh ta như vậy, chẳng qua chỉ muốn rèn luyện thành sát thủ dưới tay anh ta, tìm cơ hội trả thù. Bây giờ Trịnh Minh Viễn bất chấp nguy hiểm cứu cô như vậy, cô thực sự mong anh cứu mạng nhưng lại không đủ can đảm để thốt ra miệng, cái cô sợ chính là vướng nợ ân tình, ân tình cứu mạng của kẻ mình hận lại càng khó chấp nhận.
Trịnh Minh Viễn chỉ mất một ít thời gian là đến được gần Thanh Tịnh, đôi mắt sắc như dao của anh liếc về phía cô, thản nhiên nói ra một câu: “Bình tĩnh”
Trong lúc này mà anh vẫn nói được hai chữ “Bình Tĩnh”, Thanh Tịnh đang tự đấu tranh với cát và với cả chính mình, đột nhiên ứa nước mắt, hét to: “Đây là cát lún, đi đi, Trịnh Minh Viễn, đi đi”
“Đưa tay cho tôi”
Anh cất giọng lạnh lùng, không phải là câu nói bình thường mà là mệnh lệnh, một mệnh lệnh không cho phép cô từ chối.
Thanh Tịnh đương nhiên vẫn còn rất yêu mạng sống của mình, mà tâm nguyện trả thù của cô đến bây giờ vẫn chưa hoàn thành được nên vẫn rất khát khao muốn sống. Tuy nhiên, lúc toàn thân bị hút vào trong cát, cô đã hiểu rất rõ rằng bản thân mình chỉ có một con đường, đó là phải chôn thây ở nơi này.
Cát lún còn nguy hiểm hơn như đầm lầy, có điểm tựa mới rút chân lên được, cô không biết Trịnh Minh Viễn xuất chúng như thế nào, nhưng nơi đây là lãnh địa của người chết, hố cát này lại không tìm ra nổi một điểm tựa để chống đỡ, làm sao anh ta có thể cứu cô?
Nghĩ đến đây, Thanh Tịnh càng hét to: “Quay trở lại, Viễn, quay lại đi. Mọi người đi đi”
Nhìn thấy đại ca mình bị cát vùi đến quá đầu gối, bọn Vĩnh Tuân vô cùng sốt ruột, có người định nhảy xuống thì anh quát: “Tất cả ở yên vị trí”
“Đại ca”. Đinh Nhật hét to.
Võ Hoành cũng gầm lên: “Đại ca, không kịp nữa đâu”
“Trịnh Minh Viễn, nếu tôi chết anh nhất định phải trả thù thay cho tôi”. Thanh Tịnh sắp bị vùi chết vẫn cố chấp há miệng kêu to, từng ngụm cát rơi vào trong họng: “Giết Lâm Quý… thay tôi… Trịnh Minh Viễn… đi… đi”
Chữ “đi” cuối cùng cô chỉ phát âm được trong cổ họng, miệng đã bị cát vùi tới cho nên không thể thốt ra lời. Thanh Tịnh cố ngước mắt mình Trịnh Minh Viễn đang khựng lại ở cách đó một quãng thêm một lần cuối cùng, sau đó từ từ chìm hẳn vào trong cát.
Đúng lúc không còn có thể hít thở, lồng ngực như muốn nổ tung vì thiếu dưỡng khí, đột nhiên bên tai cô vang lên một giọng nói: “Mẹ kiếp, trả thù kiểu gì thế hả?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!