Bởi Vì Yêu Em - Phần 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2729


Bởi Vì Yêu Em


Phần 18


Trịnh Minh Viễn cùng Võ Hoành và Vĩnh Tuân rời khỏi tiểu khu ngay trong đêm đó, Thanh Tịnh cũng ngoan ngoãn nghe lời, ở lại Vạn Kim Phúc thêm mấy ngày.

Thực ra cô cũng không có ý định chờ đến khi Trịnh Minh Viễn quay về mà trong lòng đã sớm tính kế để chuồn khỏi đại bản doanh này, chỉ là Đinh Nhật cùng đám đàn em xuất hiện trong khu phòng ở ngày một nên tạm thời cô chưa tìm cách ra bên ngoài được. Mà sau chuyện suýt phát sinh quan hệ lần nữa với Trịnh Minh Viễn kia, Thanh Tịnh dường như đã sớm ý thức được rằng: nếu cô còn dây dưa lâu dài với anh ta, sau này chắc chắn sẽ không có cách nào dứt bỏ được.

Một là Trịnh Minh Viễn sẽ không dễ dàng để cô đi, hai là cô sợ bản thân mình lại không nỡ ra đi.

Bởi vậy, Thanh Tịnh hiện tại chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, ít nhất là trước khi chưa có quá nhiều tình cảm với Trịnh Minh Viễn.

Hôm đó, Đinh Nhật phải ra ngoài từ sáng sớm, Thanh Tịnh sau khi đến trường bắn trở về liền phát hiện ra hôm nay trong tiểu khu hình như xảy ra chuyện gì đó, số người còn lại không nhiều như bình thường.

Nhận thấy cơ hội của mình đã đến, cô vội vàng quay về phòng của Trịnh Minh Viễn, mở tủ kính trưng bày các loại súng đạn của anh ta ra rồi chọn đại một khẩu súng ngắn, là loại Glock 17 băng đạn 10 viên, trên báng súng màu đen có rất nhiều vết xước, vừa nhìn đã nhận ra là súng cũ.

Cô không có thời gian ngắm nghía nên sau khi lấy súng liền giắt vào bên trong áo, không mang theo thêm bất cứ đồ đạc gì mà chỉ giả vờ như mình đang đi dạo trong tiểu khu, thảnh thơi vừa đi vừa ngắm cảnh, cuối cùng khi ra đến bức tường cao sáu mét bao quanh Vạn Kim Phúc, Thanh Tịnh nhìn quanh một hồi, sau khi không thấy bóng dáng ai mới hít sâu một hơi, lùi về sau mấy mét rồi lấy đà nhảy lên.

Quả nhiên những bài huấn luyện thực chiến của Võ Hoành không hề vô dụng, bây giờ áp dụng vào thực tiễn mới biết Trịnh Minh Viễn rèn luyện cô khắc nghiệt chỉ trong hai tháng mà thân thủ đã thay đổi triệt để, linh hoạt hơn trước, dẻo dai hơn trước, và còn khỏe mạnh hơn trước. Cô bật cao hơn một mét rồi bám vào một chạc cây gần đó, tiếp tục đu người chuyển từ chạc này sang chạc khác, cuối cùng là dồn sức nhảy xa bám vào bức tường cao sừng sững. Gồng mình một chút đã có thể trèo qua.

Thanh Tịnh nhảy xuống một ụ đất ngay gần đó, khi chân vừa chạm đến nơi, cô thở cũng không kịp thở đã bỏ chạy thục mạng. Trong quá trình chạy vẫn không quên cứ chốc chốc lại ngoái đầu nhìn về phía sau xem có bị ai đuổi theo hay không, cho đến khi ra đến đường lớn, bắt một chiếc Taxi rồi ngồi lên rời xa tiểu khu Vạn Kim Phúc, cô mới dám thở hắt ra một tiếng.

Nếu cô không tìm cách giết Lâm Quý nhanh nhất có thể, khi Trịnh Minh Viễn trở về nhất định sẽ tìm ra cô.

Bây giờ suy nghĩ của Thanh Tịnh đã không còn ngây thơ như lúc trước, ở bên cạnh Trịnh Minh Viễn cô rút cục cũng đã hiểu mạng sống của mình quý giá như thế nào. Cô vẫn sẽ tìm cách giết Lâm Quý nhưng không muốn tự sát nữa, trả thù xong cô sẽ trốn đến một nơi nào đó, tìm một chỗ hẻo lánh rồi dựng một ngôi nhà, trồng thảo dược, sinh sống yên ổn đến cuối đời.

Mấy năm qua đau khổ và giày vò vì cái chết của cha mẹ, trốn chui trốn lủi cũng khiến cô đã thực sự mệt rồi.

Thanh Tịnh trở về căn nhà cũ của gia đình mình, bây giờ nơi đó đã bị Lâm Quý siết nợ, sau đó một thời gian liền có người khác chuyển đến ở. Ở mảnh vườn nhỏ phía trước nhà cô đã chôn một chiếc hộp, trong đó thực ra cũng không có gì nhiều, chỉ có một ít ảnh của cả nhà nhiều năm trước và một chút tiền mà cô đã dành dụm. Bây giờ phải đến lấy mang đi.

“Cô gái, tìm ai vậy?”. Một bác gái từ phía sau đi đến, thấy Thanh Tịnh đứng ngẩn người ở trước cửa nhà, tốt bụng lên tiếng.

Cô hơi ngoái đầu nhìn người phụ nữ già nua trước mặt, bỗng dưng nhớ lại cách đây mấy năm mẹ mình còn sống, khi cô hì hục chôn hộp gỗ trong khoảnh vườn nhỏ, mẹ cũng nói một câu: “Con gái, tìm gì vậy”, ngữ điệu cũng giống hệt thế này.

Mới đó mà đã bốn năm rồi!!!

Thanh Tịnh nuốt xuống một cục nghẹn ở cổ họng, gật nhẹ đầu rồi nhoẻn miệng cười với bác gái: “À, ngôi nhà này đẹp quá, cháu đang nhìn một chút thôi ạ”

“Đẹp gì đâu, tôi thuê lại của người ta đấy. Nhà này cũ rồi, bên trong đã xuống cấp hết cả”. Bác gái đưa tay mở cánh cửa gỗ đã bắt đầu mục nát, cửa phát ra những âm thanh kẽo kẹt nặng nề, sau đó cầm một chiếc làn đựng đầy thực phẩm lách qua: “Tôi cũng sắp chuyển đi rồi, nghe nói khu này sắp bị phá để làm sân tenis, nhà này cũng thuộc diện phải di dời”

Bác gái nói xong, gật gật đầu rồi quay người đi vào nhà. Thanh Tịnh nhìn theo bước chân run run của bác gái, bỗng dưng lại muốn khóc òa lên một trận. Căn nhà này gắn liền với từng kỷ niệm hồi thơ bé của cô, dù bây giờ không còn được ở đây nữa nhưng chỉ cần nó còn tồn tại là cô vẫn còn được thấy an ủi, vẫn còn có cảm giác ấm áp như gia đình mình vẫn còn sống. Vậy mà bây giờ, góc nhỏ trong tim cô cũng sắp không thể giữ lại được nữa rồi!!!

Thanh Tịnh rất muốn khóc nhưng lại chẳng có can đảm và thời gian để khóc, đành gạt nước mắt rồi nhảy qua hàng rào, trèo vào bên trong, cô tìm đến gốc cây đỗ quyên rồi hạ xẻng xuống.

Đào một lát đã nhìn thấy chiếc hộp ngày trước hiện ra dưới nền đất, bây giờ hộp gỗ đã chuyển thành một màu nâu sậm, cầm lên lắc lắc chỉ thấy bên trong vang ra mấy tiếng lọc cọc khe khẽ. Thanh Tịnh nhìn chiếc hộp, hơi ngây ra một hồi, sau đó đứng dậy trèo ngược qua hàng rào, lưu luyến nhìn căn nhà nhỏ của mình thêm một lần rồi mới bỏ đi.

Mấy ngày tiếp theo cô ở bên ngoài đều nghe ngóng thông tin rất kỹ, tuy nhiên không hề nghe được một chút động tĩnh nào của Trịnh Minh Viễn, dường như anh ta vẫn đang ở Trung Quốc bận rộn lo chuyện lô vũ khí kia, hoặc là không có hứng thú để tìm một kẻ chẳng có chút giá trị nào như cô nữa.

Một hôm, Thanh Tịnh lần mò ra được một chút thông tin về Lâm Quý, nghe nói hắn ta mới từ nước ngoài trở về, hiện tại đang cùng đàn em thác loạn ở một hộp đêm trong thành phố, cho nên đã nhanh chóng chớp cơ hội, vội vã đến đó.

Cô vừa bước vào quán Bar đã thấy Lâm Quý ngồi giữa một đám giang hồ băm trợn, tên nào tên nấy cạo đầu lởm chởm, săm trổ đầy mình. Hắn một tay ôm một cô gái ăn mặc vô cùng thiếu vải, tay còn lại cầm một điếu xì gà, ở bên cạnh đàn em của hắn thỉnh thoảng hú hét lắc lư theo điệu nhạc. Vừa nhìn đã có cảm giác vô cùng kinh tởm, thực sự muốn lợm giọng buồn nôn.

Cùng là xã hội đen, nhưng người của Trịnh Minh Viễn rõ ràng hơn Lâm Quý hẳn mười bậc, bọn chúng phong cách không bằng, mà khí chất lại càng không thể so sánh nổi, thoạt nhìn đã biết là dạng giang hồ viết trên trán hai chữ lưu manh, còn Trịnh Minh Viễn mới chính là đại ca xã hội đen đích thực.

Mà nhìn Lâm Quý, Thanh Tịnh bỗng nhiên lại xuất hiện một suy nghĩ hơi nực cười, cũng may đêm hôm đó phá thân cô là Trịnh Minh Viễn.

Cô hít sâu một hơi, tạm thời gạt đi ba chữ Trịnh Minh Viễn, đồng thời bỏ qua cả trăm cặp mắt nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống của đám thanh niên trong quán Bar, uyển chuyển đi đến bàn rượu của Lâm Quý. Thanh Tịnh hôm nay mặc một bộ váy bằng lụa ôm sát người, phần dưới xẻ tà cao lên tận đùi non, chỗ nào cần hở đều hết sức phô bày, chỗ nào cần kín đáo lại khéo léo che lại, khiến người ta vừa nhìn đã phải liên tưởng vô cùng xa xôi.

Cô vừa đi đến gần, một tên đàn em của hắn đã chặn lại: “Người đẹp, đi đâu đấy?”

“Tìm đại ca của anh đó”. Ánh mắt nhu tình của cô liếc đến chỗ Lâm Quý, ngọt ngào nói: “Nghe danh đại ca của anh đã lâu, hôm nay tình cờ lại gặp mặt ở đây cho nên muốn chào hỏi một chút. Anh trai à, có phải người nào đi theo đại ca anh cũng đẹp trai nhưng lại khó gần như anh không, hửm? Chào hỏi một chút cũng không được sao?”

Tên kia nghe xong liền há miệng cười to, cười đến mức lỗ mãng, hắn nhe hàm răng vàng ởn vì hút thuốc lâu ngày về phía cô, cất giọng đầy phấn khích: “Làm thế nào bây giờ, đại ca của anh hôm nay đã có đàn bà rồi, hay là tối nay em theo anh đi. Đảm bảo anh sẽ chiều em từ đầu đến chân, chiều cho đến khi nào em thỏa mãn thì thôi. Haha”

“Vậy sao?”. Thanh Tịnh đã sắp nôn ra đến nơi, tuy nhiên ngoài mặt vẫn phải cố tươi cười: “Nhưng mà đêm nay em đã chấm đại ca anh rồi, anh ấy à, nếu có hứng thì để đêm mai”.

Nói xong, cô cho hắn một ánh mắt lả lơi như chứa rất nhiều ý tứ, sau đó lách qua người tên kia, đi lại gần Lâm Quý. Đương nhiên, đàn em bảo vệ hắn không những chỉ có một mà còn vòng trong vòng ngoài, khi tới gần lại có hai tên nữa giơ tay chặn đường của Thanh Tịnh. Đúng lúc cô đang không biết phải xử lý như thế nào thì Lâm Quý thấy bên này ồn ào, bèn khoát tay bảo thuộc hạ đứng tránh sang một bên. Khi tầm nhìn của hắn vừa thông thoáng, ánh mắt liền rơi trên người một cô gái có làn da trắng trong như ngọc, dáng người cao ráo, đẹp đến khuynh quốc khuynh thành.

Thanh Tịnh thấy Lâm Quý nhìn mình cũng liền nhanh chóng nở nụ cười: “Đại ca, người ta đến tìm anh”

“Tìm anh?”. Lâm Quý có cơ thể đô con và thô kệch hệt như Võ Hoành, trên lông mày hắn có một cái sẹo vừa to vừa dài, trông giống hệt một con rết vắt ngang dữ tợn, đôi mắt hẹp dài của hắn nhìn cô vừa thèm thuồng lại vừa thăm dò: “Người đẹp, không phải muốn bò lên giường của anh đấy chứ?”

“Vậy còn phải xem anh thế nào”. Cô cười đến phong tình vạn chủng: “Người ta hâm mộ anh đã lâu, trước tiên muốn trò chuyện một chút, nếu như đêm nay cả anh và em cùng vui vẻ, chúng ta từ từ tính chuyện tiếp theo cũng không muộn, anh nói có đúng không?”

Lúc đến gần mới thấy bàn tay của Lâm Quý đang thò hẳn vào nắn bóp một bên ngực của cô gái kia. Cô ta không quá xinh đẹp, lại trang điểm quá đậm nhưng khuôn mặt lại hiện rõ vẻ dâm đãng, cơ thể như một con rắn quấn quanh người Lâm Quý, một tay còn thò qua thắt lưng hắn ta rồi dừng lại ở đũng quần. Nhìn chuyển động lên lên xuống xuống bên trong lớp vải quần của hắn ta, Thanh Tịnh liền hiểu ra cô gái kia đang làm gì, cơn buồn nôn lại càng lúc càng dồn dập.

“Đi lại gần đây cho anh xem”. Lâm Quý nhướng mày nhìn cô.

Thanh Tịnh khẽ gật đầu, tiện tay cầm một ly rượu mà Batender mới mang đến đi lại gần Lâm Quý. Đàn em của hắn ngồi cạnh liếm môi nhìn cô đầy thèm khát, sau đó ngồi dịch sang một bên, nhường vị trí bên phải Lâm Quý cho Thanh Tịnh.

Cô ngồi xuống, tao nhã vắt chân lên nhau, lớp vải lụa tơ tằm trên bộ váy xẻ tà lập tức xõa xuống, làm tôn lên đôi chân vừa thon dài vừa trắng.

“Đại ca, lần gặp mặt đầu tiên, chúng ta cạn ly làm quen chứ?”. Cô rót cho hắn một ly rượu, chậm rãi đưa lên.

Lâm Quý cũng không hề giấu giếm dục vọng của mình, nhìn chòng chọc vào đôi chân của Thanh Tịnh rồi lại nhìn thật kỹ từng chi tiết trên người cô, bộ ngực cỡ đại lấp ló sau lớp vải lụa là nơi hắn nhìn lâu nhất, lát sau cười ha hả: “Đẹp, đẹp thật. Người đẹp thế này mời rượu, anh không uống chẳng phải có lỗi rồi sao? Nào, cạn ly”

Hắn cầm ly rượu lên, sảng khoái uống một hơi cạn sạch, bên cạnh cô gái kia vẫn không ngừng dùng tay thỏa mãn hắn. Cô ta dường như đã quá quen với những cảnh này cho nên vẻ mặt không hề quan tâm lắm, đôi mắt chỉ lộ ra một vẻ chán chường nhìn Thanh Tịnh.

Thanh Tịnh cũng nâng ly rượu lên uống, cô không nhấm nháp mà học Lâm Quý, một ngụm uống hết. Hắn thấy thế càng sung sướng, giơ tay khoác vai cô: “Em đẹp quá. Mà đẹp thế này liệu có biết tật xấu của anh không?”

“Đại ca như anh thì luôn có nhiều tật xấu, mà tật xấu nhất mà em nhìn thấy đầu tiên chính là có nhiều đàn bà”

Lâm Quý tiếp tục bật cười, hắn nhận ra cô gái này không những đẹp mà còn rất thông minh, bắt đầu cảm thấy thú vị: “Còn anh thì lại nghĩ, tật xấu nhất của anh là cứ thấy đàn bà đẹp là lại muốn lôi lên giường”

“Vậy sao?”. Thanh Tịnh lại rót thêm một ly rượu, đưa cho Lâm Quý: “Nếu nói vậy kinh nghiệm tình trường của anh chắc hẳn không ít. Kỹ thuật chắc hẳn rất tốt?”

“Chỉ sợ mỏng manh như em không chịu nổi”. Lâm Quý ghé sát vào tai cô, phả ra hơi thở gớm ghiếc: “Anh có thể làm cả một đêm, làm cho đến khi em phải xin tha mới thôi”

Lần này đến lượt Thanh Tịnh bật cười: “Cái này phải thử mới biết được. Đại ca, làm sao em biết anh không lén uống thuốc bổ rồi leo lên giường chứ?”

“Nói miệng không bằng hành động, chúng ta cứ vui vẻ một chút, để em từ từ cảm nhận”

“Tốt thôi”. Cô gật đầu, đưa mắt về phía cô gái đang ngồi bên trái Lâm Quý, cũng ghé vào tai hắn ta rồi thì thầm, ngữ điệu mềm mại như mây trôi nước chảy: “Em không thích chơi some, chỉ muốn đêm anh thuộc về riêng em thôi”

Lâm Quý cũng là xã hội đen lâu năm, dù không bằng nổi một góc của Trịnh Minh Viễn nhưng kinh nghiệm đương nhiên cũng có thừa. Hắn nghe xong, khoát tay ra hiệu cho cô gái kia ngừng lại, cô ta lập tức ngoan ngoãn nghe lời, rút tay ra khỏi đũng quần hắn rồi đứng dậy bỏ đi.

Sau khi cô ta đi rồi, bàn tay của Lâm Quý lại chuyển qua sờ soạng người của Thanh Tịnh, hắn vừa cười vừa nói: “Muốn đêm nay anh chỉ thuộc về riêng em, vậy thì cũng để anh xem cơ thể em đẹp đến thế nào, hử”

Dạ dày của Thanh Tịnh cuộn lên từng chập, thân thể cô rõ ràng bài xích Lâm Quý cho nên mới không ngừng run lên, cảm giác không hề giống như khi Trịnh Minh Viễn chạm vào người cô. Dù Trịnh Minh Viễn có làm tình hay chỉ là ôm cô ngủ, cô cũng không có cảm giác đặc biệt kinh tởm như thế này.

Trịnh Minh Viễn, Trịnh Minh Viễn… trong đầu Thanh Tịnh luẩn quẩn mãi ba chữ này không chịu dứt, dù biết đã có gan ra đi thì sẽ không bao giờ muốn gặp lại nữa, thế nhưng không hiểu sao giờ phút này cô lại rất nhớ Trịnh Minh Viễn. Nhớ đến mức chỉ muốn lao vào lòng anh ta mà hít hà mùi hương trong sạch của người đàn ông ấy, không muốn phải buồn nôn thế này.

Bàn tay của Lâm Quý chu du dọc eo cô, lướt qua bên ngoài ngực Thanh Tịnh rồi lại luồn xuống, khẽ chạm vào bên dưới đùi non. Cô bắt đầu giả vờ thở hổn hển theo nhịp tay hắn, hai đầu gối vô thức khép lại. Lâm Quý rõ ràng nghi ngờ cho nên muốn tìm cớ sờ soạng để tìm vũ khí trên người cô, cô đương nhiên cũng phải tận tâm tận lực phối hợp với hắn mới được.

Sau khi kiểm tra một lượt mà không phát hiện ra trên người Thanh Tịnh có vũ khí gì, Lâm Quý mới tạm thời giảm bớt đề phòng. Hắn cười nói: “Hóa ra cơ thể em còn đẹp hơn cả khuôn mặt em, được, đêm nay chúng ta cùng vui vẻ. Chỉ một với một”

“Được. Địa điểm tùy anh quyết định, miễn là không phải nơi đông người như thế này. Em thích càng kín đáo càng tốt”. Cô ngừng lại một chút, ánh mắt hiện lên vẻ phóng đãng: “Bởi vì em cũng có một tật rất xấu, khi sung sướng thường rên rất to”

“Haha”. Lâm Quý bật cười ha hả, sau đó ngẩng đầu lên ra hiệu đàn em của mình đi trước sắp xếp, tiếp theo khoác vai Thanh Tịnh đứng dậy, nói với cô: “Vậy được, chúng ta tìm một nơi kín đáo, sau đó nghe em rên rỉ cả đêm”

Thanh Tịnh cũng cười: “Tất cả nghe theo anh”.

***

Lời tác giả: Ngày mai lại là cuối tuần rồi chị em nhỉ? Tớ lại xin phép nghỉ một ngày nhé.

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!!!

Yêu thích: 5 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN