Bởi Vì Yêu Em
Phần 25
Hai người bọn họ không có nhiều thời gian nên đành gấp rút chuẩn bị đồ đạc rồi lại gấp gáp ra khỏi biệt thự chính, trước khi rời khỏi cũng chỉ kịp chào Quách Dĩ Kiên và Trịnh Vân Trang đúng một câu rồi vội vã lên xe đi ngay.
Trịnh Minh Viễn đích thân lái xe, theo sau anh là hơn mười chiếc xe khác chở gần một trăm người đàn em, bọn họ nối đuôi nhau đi đến một biệt khu riêng trong ở tận phía đông của Vạn Kim Phúc. Đoàn xe đi xuyên qua cánh cửa cổng bằng thép dày ba tấc, vào đến bên trong lại chỉ nhìn thấy một bãi đất trống vô cùng rộng lớn, trên bãi đất ấy chỉ có duy nhất một cây cột đá cao sừng sững, xung quanh mọc đầy cỏ dại chứ không hề có thêm bất kỳ một thứ gì.
Thanh Tịnh đang ngơ ngác không hiểu thời gian cấp bách như vậy mà Trịnh Minh Viễn còn đến nơi hoang vu này làm gì, bỗng dưng lại thấy anh bước xuống đi lại gần cột đá, hàng trăm đàn em súng ống đầy đủ cũng nhanh chóng dàn hàng vây quanh anh.
Trịnh Minh Viễn đọc to một tiếng: “Mở hệ thống đẩy phản lực”
Cột đá kia dường như được gắn thiết bị cảm biến giọng nói lẫn quét hình thể người, cho nên sau khi tiếp nhận âm thanh của Trịnh Minh Viễn liền sáng lên rồi phát ra một tia quét ngang màu xanh lam, chạy dọc toàn bộ cơ thể của anh.
Cột đá phát ra âm thanh ồm ồm: “Chấp nhận mệnh lệnh, mở hệ thống đẩy phản lực”.
Tiếp theo, bên tai liền vang lên mấy tiếng “ầm… ầm” không lớn lắm, mặt đất đầy cỏ dại kia từ từ nứt ra thành hai đường, từ bên dưới đẩy lên một hệ thống sàn khác chứa đầy máy bay, tiêm kích và các loại vũ khí tối tân, khung cảnh ở bãi đất trống lập tức biến đổi hoành tráng hệt như trong phim.
Thanh Tịnh nhìn thấy xe tăng Leopard 2A7 lẫn các loại chiến đấu cơ nổi tiếng trên thế giới liền há hốc miệng kinh ngạc, mở cửa chạy xuống bên dưới để nhìn tận mắt các loại vũ khí quân sự mà trước đây mình chỉ mới được nhìn thấy trên tivi, trong lòng không nén nổi một loại cảm giác kích động và ngưỡng mộ không nói nên lời.
Trịnh Minh Viễn rút cục có thực lực quân sự dã man đến bao nhiêu, vũ khí khủng bố đến bao nhiêu, hôm nay mục sở thị tận nơi mới biết các khu huấn luyện trong khu biệt thự chính chẳng qua chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm, chỉ là một mẩu nhỏ trong khối tài sản và tiềm lực vĩ đại của anh. Phía sau người đàn ông ấy còn bao nhiêu bí ẩn, cô cũng không biết nữa
“Mau đi thôi”. Thanh Tịnh vẫn còn đang ngây ra, đột nhiên lại nghe âm thanh của Trịnh Minh Viễn truyền đến. Cô vội vàng hít sâu một hơi để xốc lại tinh thần rồi rảo bước đi theo anh. Hai người lên một chiếc máy bay quân sự rồi bắt đầu cất cánh rời khỏi tiểu khu Vạn Kim Phúc.
Sau khi ba máy bay quân sự rời khỏi đường băng trong bãi đất trống, hệ thống sàn chứa vũ khí cũng từ từ hạ xuống rồi đóng lại, Thanh Tịnh ngồi trên máy bay nhìn qua ô cửa nhỏ, trông thấy một kho vũ khí tối tân vừa rồi bây giờ lại biến thành một bãi đất um tùm đầy cỏ dại, tưởng như vô hại nhưng bên dưới lại ẩn chứa biết bao thứ có thể giết người hàng loạt. Cũng hệt như Trịnh Minh Viễn kia, bề ngoài lạnh lùng thờ ơ nhưng trong lòng lại sâu không thấy đáy.
“Thực lực quân sự của Jason chắc chắn không tệ, đúng không anh?”. Kẻ làm Trịnh Minh Viễn lẫy lừng khắp chốn phải đích thân đến tận nơi tiêu diệt, còn huy động rất nhiều vũ khí như thế này, chắc hẳn năng lực cũng vô cùng khiếp đảm.
Trịnh Minh Viễn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe cô hỏi vậy cũng không mở mắt ra mà chỉ chậm rãi nói: “Trước đây hắn núp dưới danh nghĩa là kẻ buôn lậu vũ khí nên thường không ai coi trọng hắn. Tới gần đây mới có thông tin hắn liên thủ với một tổ chức phi chính phủ ở liên bang Xô Viết cũ, là kẻ đầu sỏ phân phối các loại vũ khí ở thị trường Châu Âu”
“Nói cách khác, thế lực của hắn tương đương anh?”. Cô tròn mắt kêu lên, Trịnh Minh Viễn đứng đầu Châu Á, nếu Jason lại là trùm phân phối cho Châu Âu, chẳng phải bọn họ như chúa sơn lâm và sư tử hay sao?
Trịnh Minh Viễn luôn biết người con gái này thông minh, cho nên cũng không giải thích cặn kẽ mà chỉ dang tay ôm lấy cô vào lòng: “Hắn dùng Ravic dụ chúng ta đến kim tự tháp, composite là thứ mà thị trường vũ khí luôn khan hiếm, đặc biệt là để chế tạo các đầu đạn tên lửa tiên tiến hơn”
“Thì ra là vậy”. Đây chẳng lẽ là đạo lý “đen ăn đen” mà dì Hân đã nói?
Thanh Tịnh rúc vào lòng anh, suy đi tính lại mới thấy Jason đúng là một con quỷ núp trong bóng tối, lặng lẽ theo dõi đường từng đường đi nước bước của Trịnh Minh Viễn, âm thầm tính kế với anh.
Hắn đứng bên ngoài chứng kiến bọn họ bán mạng vật lộn trong kim tự tháp để lấy được composite, sau đó lại gian xảo dùng người của mình cài bên cạnh Trịnh Minh Viễn làm nội gián thông tin, tiếp theo khi Trịnh Minh Viễn chế tạo thành công đầu đạn tên lửa hiện đại từ composite, hắn chỉ việc đón lõng để cướp toàn bộ.
Khốn kiếp nhất là, hắn còn chặt đứt cánh tay phải của Trịnh Minh Viễn, Tạ Vĩnh Tuân.
“Hắn muốn bắt Tuân để dụ anh đến, hốt trọn một mẻ. Độc chiếm thị trường phân phối vũ khí trên toàn thế giới. Như vậy phải không?”
Trịnh Minh Viễn nhếch môi cười nhạt, cúi xuống nhìn cô: “Em nghĩ sao?”
Thanh Tịnh mở to mắt nhìn anh, ẩn chứa dưới con ngươi trong veo là một sự kiên cường và trấn tĩnh mà chỉ một người mới có thể nhìn thấu. Cô từ từ nhấn mạnh từng chữ: “Nếu hắn thật sự có bản lĩnh đó, Trịnh Minh Viễn đã không phải là Trịnh Minh Viễn”
Nghe xong câu này, nét mặt của anh rõ ràng hiện rõ sự hài lòng, Trịnh Minh Viễn cúi đầu hôn lên tóc cô, trầm giọng nói: “Tôi chỉ cho phép bản thân mình sai lầm một lần, tuyệt đối không bao giờ có lần thứ hai”
“Nếu như đánh thắng trận này, anh định tiếp tục làm xã hội đen trong bao lâu?”.
Nghĩ đến đứa con bé bỏng trong bụng mình, cô thật sự muốn có một mái nhà bình yên cùng với Trịnh Minh Viễn, cô không muốn anh phải tranh đấu nữa, không muốn lúc nào cũng phải lo sợ con mình không có cha nữa, bản thân cô mồ côi đã đủ rồi. Con của cô tuyệt đối không thể mồ côi.
“Em muốn nói gì?”. Anh dường như phát hiện ra lời nói của cô có vấn đề, cho nên hỏi ngược lại.
“Nếu muốn một ngày có thể dành ra ba tiếng để chơi với con, ít nhất mỗi ngày anh đều nên có mặt ở nhà. Làm xã hội đen như vậy, liệu có thực hiện được điều này không?”
Lần này, Trịnh Minh Viễn im lặng rất lâu, lồng ngực anh vẫn đều đều lên xuống theo từng nhịp thở, chỉ là trái tim thỉnh thoảng xuất hiện một vài nhịp hỗn loạn. Thanh Tịnh áp mặt vào ngực anh, rõ ràng nghe được có bao nhiêu phức tạp trong lòng Trịnh Minh Viễn, cô đắn đo một lúc rồi lại nói:
“Bỏ đi, em chỉ nói như vậy thôi. Anh làm xã hội đen hay không cũng không liên quan đến em, chỉ cần mỗi ngày mở mắt ra đều biết anh còn sống là được”
“Tôi sắp nghiên cứu xong kháng thể virut nhiễm xạ”. Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng: “Tiêu diệt xong Jason, trật tự xã hội đen sẽ được lặp lại”
“Khi đó một mình anh sẽ làm bá chủ của giới phân phối vũ khí trên thế giới?”
“Trên thế giới này chỉ có một đạo lý, kẻ thắng làm vua, kẻ thua mất mạng. Muốn hòa bình thì phải có một thế lực có thể kìm hãm tất cả các thế lực còn lại. Nói cách khác, một núi không thể có hai hổ”
Thanh Tịnh càng nghe càng cảm thấy tham vọng của anh thực sự quá lớn, lý tưởng của anh có lẽ đúng với đạo lý của xã hội đen, nhưng cái mà cô cần hiện tại thực ra chỉ mà một mái ấm yên bình chứ không phải mở mắt ra đã chỉ lo tranh đấu.
Thời gian qua chìm trong sự dịu dàng và kiên nhẫn của Trịnh Minh Viễn, tự bản thân cô đã nảy sinh tâm lý ỷ lại, thậm chí bây giờ còn vì đứa con này mà mong muốn cả đời về sau gắn bó với anh. Nhưng cho đến bây giờ, Thanh Tịnh lại phát hiện ra mình chẳng hiểu một chút gì về anh cả, một chút cũng không có.
Nếu ở bên một người đứng đầu toàn giới xã hội đen, ngày ngày đâm đâm chém chém, máu chảy thành sông… liệu cô sẽ thế nào?
Thanh Tịnh cũng chậm rãi nhắm mắt, mệt mỏi đến mức không muốn nói thêm gì nữa. Cả hai cứ im lặng tựa vào nhau như thế, cho đến rất lâu sau đó, Trịnh Minh Viễn mới lặng lẽ nói:
“Giấc mơ của tôi là thực sự có một mái nhà. Nếu như nghiên cứu xong kháng thể của virut nhiễm xạ, em sinh con cho tôi, tôi có thể rút một chân ra khỏi xã hội đen, không đâm chém và giết người nữa”
Với một người như anh, chấp nhận rút một chân ra khỏi xã hội đen là đã chạm đến giới hạn cuối cùng. Làm đại ca mà không giết người thì đâu còn sự uy hiếp nào đối với kẻ khác, đứng đầu cả một tổ chức mà không cho phép đàn em mình đâm đâm chém chém thì còn ai nể sợ anh? Thế nhưng Trịnh Minh Viễn cả một đời chênh vênh tranh đấu cũng đã đến lúc mệt mỏi, hoặc là anh muốn vì người phụ nữ của mình mà chấp nhận rút lui, cùng cô sống một cuộc đời không còn đầu rơi máu chảy.
Thanh Tịnh nghe xong liền ngẩng đầu sửng sốt nhìn anh, khẽ kêu lên: “Rút một chân ra khỏi xã hội đen? Anh định chỉ cung ứng vũ khí?”
“Đúng thế, tôi muốn độc quyền cung ứng vũ khí”
“Vậy được”. Cô sung sướng mỉm cười nép sát vào lòng anh, Trịnh Minh Viễn không bán vũ khí cho đất nước có chiến sự, đó cũng là một loại hành động duy trì hòa bình, chỉ cần anh độc quyền cung ứng vũ khí cũng không ai có thể làm gì được anh: “Sau lần này, anh nói được nhất định phải làm được”
“Được rồi”. Anh cũng mỉm cười gật đầu, hôn lên tóc cô: “Ngủ một chút đi, bay đường dài sẽ mệt đấy”
“Vâng”.
Thanh Tịnh ngủ ngon trong lòng anh thêm mấy tiếng, sáu giờ sau khi máy bay đến được địa cấp Vũ Uy, Trịnh Minh Viễn mới khẽ đánh thức cô dậy:
“Tỉnh dậy đi, đến nơi rồi”
Thanh Tịnh mở mắt đã thấy mấy chục đàn em của anh chuẩn bị đồ bảo hộ và súng ống đầy đủ, trên lưng mỗi người còn đeo theo một balô đựng dù. Địa phận Thiên Chúc xung quanh là đồi núi, ở giữa là một vùng đất hình lòng chảo có dân tộc Tạng sinh sống, không có đường băng, càng không có nơi để hạ cánh, cách duy nhất để có thể đặt chân xuống đó chỉ có thể nhảy dù.
Thanh Tịnh chưa từng được nhảy dù, chỉ cần nghĩ đến chỉ ít phút nữa mình sẽ được thử môn thể thao mạo hiểm này, trong lòng đã tràn ngập phấn khích, sung sướng bật dậy.
Trịnh Minh Viễn khoác một balô dù vào người, chậm rãi nói với phi công: “Tọa độ 20 độ vĩ bắc, 106 độ kinh đông. Ở đó có một vùng đất thưa cây cối”
Phi công nhìn qua rada rồi lại quay đầu nhìn về phía Trịnh Minh Viễn, dõng dạc nói:”Đại ca, đúng là dưới đó có một khu trồng mì, nhảy dù xuống sẽ không bị mắc vào tán cây”
Trịnh Minh Viễn bình thản gật đầu, giọng nói lạnh lùng nhưng phảng phất mang theo uy quyền khiến người ta phải tuân thủ tuyệt đối: “Hai phút mười lăm giây nữa bắt đầu nhảy, xếp hàng từng người một”
“Rõ, đại ca”
Đám người của anh được rèn luyện theo quy củ, nối đuôi nhau thành một hàng đứng trước khoang sau của máy bay. Đúng hai phút sau, Trịnh Minh Viễn nói to với phi công: “Mở cửa”
Cánh cửa bằng nhôm dày cao cấp từ từ nâng lên, một luồng gió khủng khiếp từ bên ngoài lập tức xộc vào thổi tung tất cả đồ vật trong khoang máy bay, da mặt ai nấy cũng đều bị gió thổi cho vặn vẹo. Trịnh Minh Viễn dang tay ôm lấy Thanh Tịnh vào lòng, dùng chính cơ thể mình để chắn gió cho cô, sau đó gầm lên một tiếng: “Chuẩn bị nhảy theo lệnh của tôi.
“Rõ”
“Một”
“Hai”
“Ba… Nhảy”
Từng người, từng người nhảy xuống khoảng không đầy nắng và gió bên dưới, sau đó cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi mất hút khỏi tầm mắt. Trịnh Minh Viễn tranh thủ thời gian những thuộc hạ của mình nhảy xuống để cài đai an toàn cho Thanh Tịnh, gắn chặt người anh với cơ thể cô, khi vừa xong xuôi thì cũng vừa đến lượt hai người nhảy.
“Không cần sợ”. Anh kéo cô đi lại phía cửa máy bay, gió ở đây quá lớn nhưng thanh âm của Trịnh Minh Viễn còn sắc bén và kiên định như có thể xuyên cả qua làn gió: “Có tôi ở đây”
“Em không sợ”. Cô cũng hét to: “Nhảy thì nhảy, sợ gì chứ”
“Bám chắc lấy người tôi, nhắm mắt lại”
Dù đã được đeo kính nhưng Trịnh Minh Viễn vẫn lo Thanh Tịnh khi nhảy xuống từ độ cao lớn như vậy sẽ sợ hãi nên bảo cô nhắm mắt. Thanh Tịnh cũng nghe lời, nhắm thật chặt mắt để mặc anh ôm mình đến ranh giới giữa cửa máy bay và bên ngoài, sau đó không nói không rằng một câu, thả người nhảy xuống.
Thanh Tịnh chỉ nghe bên tai vọng đến những tiếng gió ù ù, bên dưới bụng như có một luồng khí khủng khiếp đẩy cô tiến lên, bên trên lại bị Trịnh Minh Viễn vừa đè vừa ôm chặt cứng, cả người bồng bềnh như nửa chìm nửa nổi trên một mặt hồ rộng lớn.
“Aaaaaaaa”. Cô theo bản năng hét lên, đồng thời cũng mở to mắt nhìn khung cảnh hoành tráng bên dưới.
Nhìn từ trên cao xuống có cảm giác như mình đang thực sự bay trên bầu trời, từng đỉnh núi nhấp nhô bên dưới như những phiến đá nhỏ xếp dọc theo thung lũng, từng tán cây đại thụ to lớn cũng chỉ như một điểm màu nhấn cho bức tranh bé xíu bên dưới. Thiên nhiên dưới mặt đất thường ngày hùng vĩ là thế, thế gian xô bồ này rộng lớn là thế, vậy mà bây giờ ở trên cao nhìn xuống lại chỉ như một bản đồ nhỏ thu vào trong con ngươi.
Thanh Tịnh không nén nổi hưng phấn hét lên những tràng dài những âm thanh vô nghĩa, lúc này cô thực sự rất kích động. Hôm nay được thỏa sức tung bay trên bầu trời, còn được kề vai sát cánh cùng Trịnh Minh Viễn, hơn nữa trong bụng cô lại còn có đứa con của hai người, đây chính là một loại cảm xúc đứng trên tất cả mà lần đầu tiên cô có được.
“Đây có phải là điều em muốn không?”. Anh nói: “Được bay cùng tôi?”
Thanh Tịnh bị gió thốc vào mặt đến mức các cơ vặn vẹo, tuy nhiên khóe miệng vẫn cố nở ra một nụ cười tràn đầy sự ngọt ngào: “Điều em mong muốn chính là như vậy. Không phải là núp dưới đôi cánh của anh mà là bay cùng anh. Trịnh Minh Viễn, em đồng ý sinh con cho anh, đồng ý ở bên cạnh anh cho đến khi nào anh không cần em nữa”
Cô phấn khích đến nỗi thốt ra một lời hứa hẹn, không cần quan tâm đến anh trước nay đã từng gây ra những loại tội ác gì, giết hại bao nhiêu người, chỉ cần anh có thể vì cô mà thu tay, cô sẵn sàng cam tâm nguyện ý.
Trịnh Minh Viễn nghe xong cũng khẽ cười, anh bao bọc cô trong lòng mình, hỏi ngược lại: “Tại sao tôi lại không cần em?”
Độ cao của hai người từ từ theo tốc độ rơi mà hạ xuống, bên dưới những đàn em của Trịnh Minh Viễn đều đã bung dù ra hết, những mảng màu xanh to nhỏ tô điểm thêm cho bức tranh trên bầu trời, vẽ ra một khung cảnh đã tuyệt mỹ lại càng thêm hoàn mỹ.
“Chỉ cần em đồng ý ở cạnh tôi hết một đời, tôi cũng sẽ ở bên em hết một đời. Vũ Thanh Tịnh, hãy sinh con cho tôi”
“Được”. Cô sung sướng gật đầu, không muốn đòi hỏi Trịnh Minh Viễn phải nói ra lời yêu nữa, bởi vì một người như anh mà nói ra được một lời hứa hẹn dài lâu như vậy, có lẽ còn đáng tin và có trọng lượng hơn cả ngàn câu yêu: “Em nhất định sẽ sinh con cho anh. Trận này chúng ta phải toàn thắng trở về”
“Được”. Anh dùng mắt đánh giá độ cao bên dưới, chậm rãi nhấn nút mở dù. Hai người đang rơi tự do đột nhiên bị một lực lớn kéo ngược trở lên, sau đó lại tiếp tục từ từ rơi xuống.
Thanh Tịnh ngẩng đầu nhìn lớp dù màu xanh vì đón gió mà cong lên, sau đó lại nhìn khuôn mặt đẹp như tạc của Trịnh Minh Viễn, trong lòng bỗng dưng lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Mái tóc ngắn của anh lay động theo chiều gió, sắc mặt phảng phất một vẻ lạnh lùng uy quyền, nhưng trong đôi mắt luôn ngập tràn máu tanh kia, bây giờ lại lộ rõ một nét dịu dàng cưng chiều chưa từng có.
Trai đẹp như vậy, nếu bỏ lỡ thì quá phí phạm. Mà cô lại càng không phải kẻ hoang phí gì, cho nên nghĩ cũng không cần nghĩ đã rướn cổ hôn lên môi anh, thì thầm: “Mặc kệ anh có chấp nhận hay không, Trịnh Minh Viễn, em thích anh. Anh đồng ý cũng được, không đồng ý cũng xong, dù có dùng hết đời em cũng sẽ nhất định thu phục được anh”
Bàn tay của Trịnh Minh Viễn siết chặt lấy eo cô, anh cúi đầu nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của Thanh Tịnh, thấy sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ, lại thấy sự kiên cường và kiêu hãnh của riêng bản thân cô, cảm thấy hài lòng tuyệt đối: “Dù tôi không đồng ý thì em cũng vẫn không thay đổi. Vậy thì chi bằng đồng ý sớm cho nhanh”
Nói xong, không chờ cô trả lời đã mạnh mẽ hôn xuống, cuồng nhiệt tàn sát bờ môi cô.
Hai người bay trên bầu trời, chẳng quan tâm đến này mai, càng không chờ đợi gì ở tương lai, chỉ điên cuồng hôn nhau như thế giới này tất cả đều thuộc về hai người bọn họ.
Ở trong sinh mệnh, có lẽ đủ duyên sẽ gặp được một người như thế, bạn thích người đó, người đó che chở bạn, bạn ở bên cạnh người đó, người đó cũng nguyện ý ở bên bạn, hai người hoàn toàn thuộc về nhau, bất kỳ chuyện gì cũng không thể phá vỡ.
Thế gian không có tuyệt đối thiện ác, chỉ cần không thẹn với lương tâm, dù đối phương có hai tay vấy đầy máu thì khi buông xuống vẫn là thiện. Bởi vậy cho nên… dù Trịnh Minh Viễn thế nào cũng vẫn là người cô lựa chọn, đau khổ hay hạnh phúc, chỉ cần cùng anh bước trên một con đường thì dẫu hai chân rướm đầy máu thì cô vẫn muốn nắm tay anh!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!