Bởi Vì Yêu, Nên Chờ Đợi
Chương 22: Thất lí hương
(“Cam hoa nhài”: là một danh từ riêng chỉ loại cây bụi nhỏ, lá xanh, nhiều nhánh và có một mùi thơm nồng nàn, đi xa tới 7 dặm vẫn ngửi thấy….. nên mới là “thất lí hương”)
Cận Thiếu Triết phát hiện thấy có rất nhiều chuyện từ sau khi họ đi du lịch trở về đã thay đổi, khiến cho cậu không biết theo ai, không biết làm thế nào.
“Waiting for Love” phá lệ tuyển một nhân viên vừa học vừa làm, vậy nên cậu không cần phải mỗi ngày vừa hết tiết đã vội vàng chạy về giúp nữa, bóng dáng Ôn Thuấn cũng thường xuyên không thấy đâu, không phải đi nông trường chọn hoa thì là ra ngoài có hẹn, dường như bọn họ một tháng chỉ gặp nhau vài lần, không hơn, lại càng không có cơ hội nghiêm chỉnh ngồi xuống nói chuyện cùng nhau.
Ôn Thuấn trốn tránh rõ ràng như vậy, dù có là Cận Thiếu Triết có chỉ số EQ (chỉ số (thông minh của) cảm xúc) thấp đi nữa thì cũng hiểu được. Có điều rõ ràng là trước khi hai người bọn họ đi du lịch thì mọi chuyện vẫn tốt đẹp, tại sao đột nhiên bây giờ lại trở nên xa lạ như vậy, dường như có một dải ngăn cách vô hình giữa hai người họ, cậu liều mạng muốn vượt qua, nhưng cô lại từng bước từng bước lui về sau, càng ngày cách cậu càng xa.
Rất nhanh đã đến tháng năm, làm luận văn tốt nghiệp, bảo vệ luận án, tiệc cảm ơn thầy cô, tiệc chia tay bạn bè lần lượt ùa đến, Cận Thiếu Triết bận tối mày tối mặt, đây cũng coi như cho nhau khoảng thời gian giảm xóc, suy nghĩ kĩ xem nên làm thế nào, dù sao liên quan đến chuyện tương lai cũng không thể nóng vội, có lẽ chờ cậu thoát khỏi thân phân sinh viên xấu hổ này, về sau, mọi thứ sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn chăng?
Đương nhiên, đây cũng chỉ là ý nghĩ của cậu.
Nhà hang Phương Ngự.
Cận Thiếu Triết và vài người bạn học cùng nhau mời giáo sư Lâm đi ăn, bọn họ đều là do giáo sư Lâm hướng dẫn làm luận văn tốt nghiệp, bữa cơm này cũng coi như lễ “tạ sư”, dù sao sau này tốt nghiệp rồi, bôn ba đây đó, có thể tụ họp lại cũng không biết là chuyện của năm nào tháng nào nữa. Giáo sư Lâm tuổi tác cũng đã cao nên không uống rượu, cho nên mấy người bọn họ hôm nay đều là lấy trà thay rượu, tâm tình về kế hoạch sau khi tốt nghiệp hoặc là triển vọng trong tương lai.
Ở khoa kiến trúc đại học J, có một phần ba số sinh viên sau khi tốt nghiệp sẽ giành được học bổng hoặc tự bỏ tiền để xuất ngoại du học, số còn lại không phải là lưu lại nghiên cứu tiếp, làm giảng viên thì cũng sớm đã được các công ty lớn nhỏ mời về, sớm lên kế hoạch cho công việc tương lai rồi, Cận Thiếu Triết rõ ràng là thuộc nhóm người sau, trong lòng cậu sớm đã có mục tiêu_ trở thành một kiến trúc sư nổi danh trong nước, trước đó vài ngày cậu đã thông qua phỏng vấn, chỉ còn chờ tốt nghiệp là lập tức có thể bắt đầu công việc. Cậu luôn cảm thấy, chờ mình ra xã hội, có được việc làm ổn định rồi, cậu và Ôn Thuấn đã đứng ở vị trí ngang nhau rồi, còn vấn đề giữa bọn họ, cậu cũng không muốn tiếp tục đào sâu tìm kiếm nguyên nhân nữa.
Cận Thiếu Triết có thể coi như là người mà giáo sư Lâm thích nhất, gặp ai cũng nói đây là đệ tử đắc ý của mình, cực kì mừng vui, nhưng hiện tại sự cố chấp của cậu cũng đang khiến ông vô cùng đau đầu.
Thừa dịp Cận Thiếu Triết đang thay ông pha trà, ông lại nhịn không được mà nhắc lại chuyện xưa: “Thiếu Triết này, mấy ngày hôm trước giáo sư bên kia còn gọi điện cho thầy nói chuyện, đối với bài phát biểu ở buổi thảo luận và nghiên cứu lần trước của em vẫn vô cùng hứng thú, ngụ ý là vẫn hi vọng cậu sẽ sang Anh, em không phải là vẫn còn lo lắng này nọ đấy chứ? Dù sao Trung Quốc và phương Tây văn hóa bất đồng, chúng ta làm thiết kế cũng không thể mang đi xa được, nếu biết thêm nhiều kiến thức có thể sửa cũ thành mới, có thể dung hòa được đặc điểm của Trung- Tây vào thiết kế, tương lai chắc chắn sẽ không phải nghĩ. Nếu chỉ ở lại nơi này làm một kiến trúc sư nho nhỏ thì có khác gì ngồi đáy giếng nói chuyện thiên hạ chứ, không nên để mất cơ hội như thế này.’
Cận Thiếu Triết có chút nghĩ ngợi, ánh mắt u ám, đạo lí giáo sư Lâm nói làm sao cậu lại không biết chứ? Chỉ là rời nơi này đi cũng đồng nghĩa với việc rời xa Ôn Thuấn, cho dù một ngày kia đạt được danh lợi, nếu không có cô ấy bên cạnh thì có còn ý nghĩa gì đâu?
Cậu bèn mỉm cười nói: “Thầy Lâm, em rất hiểu ý tốt của thấy, em đồng ý với thầy sẽ suy nghĩ lại về chuyện này, được không ạ? Hôm nay cao hứng như vậy, không nên bàn chuyện đó nữa, dạ, để em mời thầy một ly!”
Giáo sư Lâm thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nâng chén cụng ly với cậu, đành hy vọng cậu ta thật sự sẽ nghĩ lại mà thôi.
Bữa ăn kết thúc, là Cận Thiếu Triết và Trương Vịnh học cùng lớp phụ trách tính tiền, trong lúc chờ đợi, cậu vô tình nhìn thấy bóng dáng rất quen thuộc ngồi bên chiếc bàn gần cửa sổ, không phải Ôn Thuấn thì là ai chứ?
Chỉ là khi nhìn thấy người ngồi đối diện cô, sắc mặt cậu phút chốc trầm xuống, vô cùng khó coi.
Ở bên này, Phạm Vân Đình vươn tay đến trước mặt Ôn Thuấn, theo bản năng cô lùi lại trốn tránh, nhưng rồi lại nghe anh thấp giọng nói: “Cậu ta đang nhìn về bên này đó, diễn trò thì phải diễn cho thật, cô không phối hợp với tôi thì chỉ đơn thuần cùng ăn một bữa cơm làm sao có thể khiến cậu ta tin chúng ta ở bên nhau chứ.”
Nghe vậy, Ôn Thuấn đành phải thả lỏng bản thân, Phạm Vân Đình cẩn thận giúp cô vén lại mấy sợi tóc vào bên tai, còn nhìn cô tươi cười. Một màn này ở trong mắt người khác, cũng chỉ là những người yêu nhau thân thiết với nhau mà thôi, nhưng dưới con mắt của Cận Thiếu Triết, quả thực là không hình dung ra nổi là cảm giác gì.
Thật ra cậu cũng đoán được, Ôn Thuấn gần đây liên tiếp ra ngoài hẹn hò là cùng với Phạm Vân Đình, anh ta bề ngoài tuấn lãng, lại giàu có, ôn nhu, thật là người đàn ông không tồi. Có điều, mọi chuyện rõ ràng là không nên như thế mới đúng, Ôn Thuấn vừa không màng danh lợi, cũng không ham làm giàu, tại sao lại có thái độ khác thường với người như Phạm Vân Đình chứ? Là vì muốn trốn tránh mình, hay thật sự là thích anh ta?
Nghĩ đến đây, Cận Thiếu Triết nắm chặt bàn tay, tiếng khớp xương răng rắc, trong lòng có cảm giác giận dữ không hiểu nổi, mãi đến khi bạn học bên cạnh giục cậu thì mới bình tĩnh lại được, hờ hững xoay người bước đi.
Thần kinh Ôn Thuấn vẫn còn căng thẳng, lại không dám quay đầu lại, chỉ có thể vùi đầu ngồi ăn mà không cảm nhận được mùi vị gì hết, tâm loạn như ma. Hôm nay là chính cô cố ý hẹn Phạm Vân Đình để diễn trò trước mặt Thiếu Triết, nhưng đối với kiểu người vừa nói dối đã chột dạ như cô thì diễn trò quả thật là khổ hình.
Phạm Vân Đình buồn cười nhìn Ôn Thuấn, nói móc cô: “Sao thế? Lại cảm thấy hối hận rồi sao? Hiện tại đuổi theo người ta vẫn còn kịp.”
Sống mũi Ôn Thuấn vốn đã có chút cay cay, hiện tại bị Phạm Vân Đình nói vậy, vừa khó chịu lại vừa chua xót: “Tôi không thể làm như vậy. Cha của Thiếu Triết nói rất đúng, cậu ấy rõ ràng có thể như chim ưng sải cánh tung bay, lại bởi vì tôi mà như cánh diều buộc dây, không thể thoát khỏi, bị giới hạn trong một khoảng không gian hạn chế, chỉ làm mai một cậu ấy mà thôi.”
Phạm Vân Đình thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn cô có vẻ hàm xúc mà nói: “Vậy tại sao cô lại cho rằng mình biết được cái gì mới là tốt nhất với cậu ấy?”
Ôn Thuấn ngẩng đầu liếc nhìn anh: “Lời này của anh là có ý gì?”
“Chính là để cô và cậu ta công bằng nói chuyện thẳng thắn với nhau, cái gì là tốt hay không tốt, hỏi sẽ biết ngay, không cần diễn mấy trò kiểu này.” Phạm Vân Đình như thấu hiểu trả lời cô.
Mỗi người một quan niệm, có lẽ có những người cam nguyện làm một cánh diều bị trói buộc, cũng không muốn làm chim ưng oai hùng không có điểm xuất phát cũng không có nơi trở về.
Phạm Vân Đình ở trên thương trường lừa gạt người ta vốn cũng là điều không xa lạ, đối với lòng người có thể nói anh đã nhìn thấu triệt để, cũng chính bởi vì như thế, cho nên một Ôn Thuấn đơn thuần thiện lương lại có chút mơ hồ này mới khiến cho anh động tâm, không hề vì bề ngoài của anh, không vì sản nghiệp của anh, thậm chí ăn một bữa cơm còn bị chia đều cho rành mạch, sau đó lại nhiều lần mời, khiến anh còn nghĩ hai người bọn họ có thể phát triển thêm nữa. Chẳng nghĩ đến Ôn Thuấn lại sớm nói rõ với anh, anh không phải là người cô thích, bọn họ chỉ có thể là bạn bè mà thôi.
Người ngoài vẫn luôn nói anh tình sử phong lưu, có đâu biết đây chân chân thực thực là lần đầu tiên anh theo đuổi một người con gái, thế nhưng lại bất hạnh đụng phải một tảng đá cứng ngắc? Có điều anh đã qua cái thờihuyết khí phương cương(khí huyết đang căng, sôi sục),vì yêu mà liều mạng theo đuổi rồi, cho nên cho dù thích đi nữa cũng sẽ không cố sống cố chết làm ra những chuyện xốc nổi nữa. Hai người cứthuận lí thành chương(ý chỉ điều tự nhiên, hợp theo lí mà diễn ra)như vậy mà làm bạn bè của nhau, chuyện thế này cũng không phải là ước nguyện ban đầu của anh.
Lúc tính tiền, Ôn Thuấn lại giành trả tiền với anh, Phạm Vân Đình vốn không có thói quen để phụ nữ trả tiền, sớm đã kí hóa đơn thanh toán rồi, nhịn vẻ mặt buồn rầu của cô, anh nhịn không được hỏi lại: “Cô với “cậu ta” ra ngoài ăn cơm cũng luôn so đo rõ ràng như vậy? Hai người luôn chia đều vậy sao?”
“Đương nhiên không phải!” Ôn Thuấn không chút nghĩ ngợi đã thốt ra. Cô và Cận Thiếu Triết ra ngoài ăn thì ai trả tiền cũng không sao hết, nghĩ đến đây, cô nhất thời ý thức được thâm ý của Phạm Vân Đình khi hỏi câu này, cũng là nhắc nhở cô, thì ra bất tri bất giác cô và cậu ấy đã tuy hai mà một.
Buổi tối, ngồi trên sô pha trong phòng trọ, Ôn Thuấn đã vài lần cầm điện thoại lên muốn gọi cho Thiếu Triết, đúng như Phạm Vân Đình nói, bất luận thế nào cũng phải nói cho rõ ràng mới được, chỉ là cô phân vân mãi cũng không ấn nổi phím gọi đi. Trong lúc vô ý, Ôn Thuấn lại ngước mắt nhìn lên giá sách, thấy mô hình DREAM HOUSE màu trắng kia, kí ức như cuộn phim lưu chuyển dần trước mắt, khiến trong lòng cô có chút rung động.
Có lẽ là thần giao cách cảm chăng, đột nhiên lúc này di động lại đổ chuông, là tiếng chuông giành riêng cho Cận Thiếu Triết.
Buổi tối hôm Hạ Tư Hiền đính hôn đó, bọn họ đến KTV (karaoke tivi) chúc mừng, Cận Thiếu Triết bị mọi người ép buộc hát bài “Ánh trăng nói hộ lòng tôi”, Ôn Thuấn đã lặng lẽ ghi âm lại sau đó đặt làm nhạc chuông, sau này bị Cận Thiếu Triết phát hiện được, trăm phương ngàn kế bắt cô thay đổi cũng không được.(Meott: giờ mới thấy đôi này thỉnh thoảng đáng yêu nha)
Cô trấn tĩnh lại rồi mới nhận điện: “Ừ.”
“Khuya như vậy rồi còn chưa ngủ sao?” Giọng nói của Cận Thiếu Triết còn trầm khàn hơn so với ngày thường rất nhiều.
Thật ra cậu muốn hỏi là cô ấy với Phạm Vân Đình hẹn hò nhau về muộn đến thế sao? Nhưng cậu không nói nổi lên lời, chỉ sợ đáp án nhận được sẽ rất đả thương người.
“Đang chuẩn bị ngủ rồi, cậu có chuyện gì sao?” Ngữ điệu của Ôn Thuấn vừa thản nhiên lại mang chút mong chờ.
“Thời gian gần đây tôi bận quá, không có thời gian đến cửa hàng để giúp, hay là ngày mai chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi, tôi sẽ tới tìm chị.” Có một số chuyện cậu cảm thấy nên nói cho rõ ràng, cứ không minh bạch như vậy, khiến bất cứ ai cũng không dễ chịu.
“Được rồi, tôi chờ cậu.”
Một đêm không mộng mị.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!