Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Chương 114: Hối hận
Beta: Mol + Ami
Tiệm ăn vặt ở đầu ngõ, công việc kinh doanh vẫn rất thịnh vượng, vợ chồng chủ quán bận tối mặt tối mày, nụ cười trêи môi vẫn chưa hề biến mất.
Thật vất vả mới có cơ hội dừng lại hít một hơi, ông chủ mập mạp nhìn thấy chiếc siêu xe ở cửa thì nói khẽ với bà chủ: “Bà nói xem vị khách kia có bị bệnh không? Lái loại xe này, ăn mặc sang trọng mà mỗi ngày lại đến tiệm của chúng ta ăn cơm? Trọng điểm là anh ta không ăn hết những món đã gọi!”
Bà chủ liếc nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai ngồi trong góc mặc tây trang phẳng phiu rồi lắc đầu: “Ai mà biết được? Đầu năm nay người càng có nhiều tiền thì càng kỳ lạ.”
Nói xong bà liền bưng đồ ăn đã chuẩn bị đưa đến cho vị khách kia: “Hai bát mì thịt, một phần bánh bao áp chảo, một phần bánh bột và hai ly sinh tố ngô.”
Những thứ này, Tả Ninh đã gọi khi dẫn Du Hạo Nam tới đây ăn cơm. Trong nửa tháng qua, mỗi ngày Du Hạo Nam đều đến đây, gọi tất cả những món giống y hệt.
Uống một chút ly sinh tố ngô, anh lại không nhịn được mà mở di động lên.
Weibo mới nhất của Tả Ninh được đăng vào tháng 10, chỉ có một câu ngắn gọn: Cuốn tiểu thuyết tiếp theo sắp trở lại thể loại lịch sử, tôi muốn viết về thời đại Chiến quốc, có ai mong chờ không?
Anh còn nhớ rõ, khi đó mỗi ngày anh đi làm, cô đều ở trong biệt thự tra tư liệu và nấu cơm cho anh.
Có một hôm anh vừa bước vào phòng khách, cô liền đã lao đến ôm lấy anh và làm nũng nói: “Anh hùng trong cuốn tiểu thuyết tiếp theo của em lấy anh làm hình mẫu được không? Em muốn viết về một vị quân vương thời Chiến quốc, em cảm thấy trêи người của anh có loại khí chất vương giả này, đương nhiên là không thể viết lúc anh ấu trĩ, điều đó sẽ làm giảm điểm ấn tượng.”
Sau đó bởi vì nghe thấy hai chữ “Ấu trĩ” mà anh đè cô ở trêи sô pha hung hăng trừng phạt một trận, cho đến khi cô kêu khóc xin tha.
Chỉ là anh không ngờ mới 2 tháng trôi qua, những ngày tháng hạnh phúc đã biến thành hồi ức.
Bánh bột rõ ràng rất ngọt, nhưng anh ăn trong miệng lại thấy đắng. Du Hạo Nam buông đũa xuống, lại click mở WeChat.
Tả Ninh không chặn anh, anh vẫn có thể gửi tin nhắn cho cô, trêи thực tế thì mỗi ngày anh đều nhắn, xin lỗi hết lần này đến lần khác, giải thích hết lần này đến lần khác, nhưng chưa bao giờ anh nhận được hồi âm.
Cô rất ít đăng bài trong vòng bạn bè, bài đăng gần đây nhất ban đầu cố ý gửi cho anh là vào tối hôm đó “Vì anh mà làm cơm”, chỉ là cô đã xóa đi từ lâu.
“Anh có biết nếu ngày đó tôi kiên trì thì cô ấy tuyệt đối sẽ từ bỏ anh để ở bên cạnh tôi không? Là tôi không muốn để cô ấy khó xử, tôi hy vọng cô ấy có thể thực sự vui vẻ! Cô ấy nói với tôi bạn trai của cô ấy rất tốt, tôi tin, nhưng anh thì sao? Anh đối với cô ấy thật sự rất tốt sao?
Đó là vào nửa tháng trước lúc ở khách sạn, sau khi Phương Kinh Luân đấm Du Hạo Nam thì đã nắm cổ áo của anh và nói.
Ngày đó 6 người đàn ông ra về trong sự không vui, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn dùng cách của chính mình không ngừng tìm kiếm Tả Ninh, nhưng cũng không có ai biết được cô đã đi đâu.
Rời khỏi tiệm ăn vặt, Du Hạo Nam vội vàng lái xe về công ty. Có rất nhiều việc cần anh xử lý, anh cũng rất sẵn lòng cống hiến hết mình cho công việc, chỉ có như vậy anh mới không bị nỗi hối hận và thương nhớ tra tấn đến không thở nổi.
Sau khi thảo luận xong công việc cùng đối tác ở tầng cao nhất của một trung tâm mua sắm gần đó thì trời đã nhá nhem tối, một mình anh đi thang cuốn xuống lầu, muốn hóng gió cho tỉnh rượu.
Khi đến khu quần áo nam ở tầng 5, anh vừa ngước mắt lên thì đúng lúc nhìn thấy một chiếc áo khoác quen thuộc, anh lao xuống thang cuốn và chạy vào cửa hàng theo bản năng.
Một người phụ nữ có thẻ tên là “Quản lý cửa hàng” vội vã đi tới và mỉm cười nói: “Chào anh, rất xin lỗi vì chiếc áo này đã có khách đặt trước rồi, chắc là do nhân viên của chúng tôi sơ suất treo nó ở ngoài, anh có muốn xem kiểu khác không?”
Du Hạo Nam vẫn cầm lấy chiếc áo không buông, anh cố gắng nhớ lại cuộc gọi video với Tả Ninh vào ngày hôm đó.
Nếu anh nhớ không lầm thì Tả Ninh muốn mua cho anh kiểu dáng này. Đêm đó sau khi anh trở về còn hỏi cô tại sao lại không mua, cô nói rằng đã hết hàng, nhưng cô đã đưa tiền đặt cọc để mua nó rồi.
Lúc ấy có phải là cô cũng đến chính cửa hàng này không? Thậm chí, cô cũng là người đặt chiếc áo này? Anh vội vàng kéo thẻ ra xem thì đúng là số đo của anh.
“Là ai đã đặt chiếc áo này? Cho tôi xem bản ghi chép một chút.”
“Thành thật xin lỗi anh, đây là quyền riêng tư của khách hàng.”
“Tôi chỉ xem thôi chứ tuyệt đối không làm gì cả.”
“Anh…”
“Vậy thì tôi không xem, cô giúp tôi xác nhận xem người đặt nó có phải tên Tả Ninh không?”
Có lẽ người phụ nữ bị khí thế nhất quyết không buông của anh làm cho kinh sợ rồi, thế cho nên rốt cuộc cũng thỏa hiệp, người phụ nữ đi kiểm tra bản ghi chép, sau đó hơi nghi ngờ nhìn anh: “Thưa anh, tên của khách đặt hàng quả thật là Tả Ninh, chúng tôi đã gọi cho cô ấy sau khi hàng về nhưng vẫn không gọi được.”
Du Hạo Nam giữ chặt chiếc áo trong tay, sau một lúc lâu mới nói: “Tôi mua chiếc áo này.”
“Thật xin lỗi, thưa anh, cô Tả Ninh đã giao tiền đặt cọc, trừ khi cô ấy cầm biên lai tới lấy hàng, nếu không thì chúng tôi không thể bán được.”
Biên lai? Du Hạo Nam hoàn toàn không biết Tả Ninh đã để nó ở đâu, thậm chí anh không dám chắc nó có còn ở biệt thự không, anh phải tìm nó ở đâu đây?
“Tả Ninh là bạn gái của tôi, chiếc áo này là cô ấy mua cho tôi, biên lai… Đã bị tôi làm mất rồi, các người muốn bán bao nhiêu tiền cũng được, bán nó cho tôi đi.”
“Xin lỗi anh, vấn đề ở đây không phải là tiền mà vấn đề đó liên quan đến danh dự của chúng tôi. Nếu cô Tả Ninh là bạn gái của anh, vậy anh có thể cùng cô ấy đến đây lấy, biên lai đã làm mất cũng không sao, chúng tôi đã lưu lại thông tin đăng ký của cô ấy, chỉ cần cô ấy đến và xuất trình giấy tờ tùy thân là có thể lấy.”
Để Tả Ninh tự mình đến lấy? Nếu anh biết cô ở đâu, nếu anh có thể nhìn thấy cô thì cần gì phải cố chấp mua chiếc áo này như vậy?
Khi Du Hạo Nam đi ra ngoài trong tuyệt vọng, anh nghe thấy tiếng người nhân viên khác trong cửa hàng nhỏ giọng thì thầm: “Vừa nhìn là biết cô bạn gái đã không cần anh ta nữa, sau đó anh ta mới nhớ ra rằng cô ấy có mua đồ cho mình, đây là ví dụ điển hình của việc mất đi rồi mới biết quý trọng. Anh ta đẹp trai như vậy, phỏng chừng cũng là một tên cặn bã!”
Mất đi rồi mới biết quý trọng.
Du Hạo Nam không nhịn được cười ra tiếng, người nọ chửi đúng lắm.
Buổi tối, anh lục tung mọi nơi trong biệt thự để tìm biên lai thì có một cuộc điện thoại gọi đến: “Chủ tịch, gần đây có một người đàn ông rất kiên trì muốn mua căn biệt thự Hoa Sen Khê Bạn kia, anh xem…”
“Không phải tôi đã nói là cho dù có trả bao nhiêu tiền tôi cũng không bán sao? Đừng làm phiền tôi!”
Cúp điện thoại, Du Hạo Nam ngồi trêи ghế thở dài một hơi, rồi đột nhiên anh nhớ tới lời Văn Khải An nói trong đêm đó: Nếu cậu thật sự thích cô ấy, vậy thì cắt đứt hoàn toàn quá khứ, dành cho cô ấy một sự tôn trọng cơ bản nhất.
Cắt đứt quá khứ…
Dừng một chút, anh gọi lại: “Căn biệt thự đó… Bán đi.”
“Dạ, chủ tịch, tôi lập tức đi làm, đúng lúc anh Cao nói bao nhiêu tiền cũng trả, anh ta là đại minh tinh, có rất nhiều tiền, bán cho anh ta chắc chắn sẽ không lỗ vốn.”
“Đại minh tinh? Họ Cao?”
“Đúng vậy, tôi nghe Tiểu Trương nói rằng đó là Cao Hạ, người đã từng xác nhận việc hợp tác với công ty của chúng ta.”
“Tại sao lại là anh ta?” Du Hạo Nam cau mày, suy nghĩ một hồi lâu mới nói tiếp: “Hẹn cậu ta ra ngoài đi, tôi sẽ tự mình bàn bạc với cậu ta về căn biệt thự.”
Nhìn thấy người ngồi vào ghế, Cao Hạ sửng sốt: “Sao lại là anh?”
“Căn biệt thự kia, tôi đã mua lại cách đây 7 năm.” Du Hạo Nam nhìn chằm chằm Cao Hạ: “Vì sao cậu lại muốn mua nó? Đó là căn biệt thự cũ đã đổi mấy đời chủ, tôi tin chắc là cậu sẽ không muốn sống trong đó đâu, nếu chỉ để đầu tư mà cậu lại đưa ra cái giá cao như vậy thì nó đã không còn giá trị từ lâu rồi.”
“7 năm trước? Là anh mua sao?” Cao Hạ lộ vẻ nghi ngờ: “Khi đó tại sao anh lại phải mua nó? Có phải liên quan đến Tả Ninh không? Hai người… Đã quen biết nhau từ lâu rồi sao?”
Du Hạo Nam run rẩy cả người: “Cậu mua căn biệt thự đó là vì liên quan đến Tả Ninh? Vậy cô ấy… Căn biệt thự đó…”
“Trước đây cô ấy đã từng sống ở đó với cha mẹ nuôi, mấy năm nay cô ấy vẫn luôn cố gắng kiếm tiền để quay về mua lại căn biệt thự này.”
“Thì ra… Là cô ấy… Làm sao…Làm sao có thể là cô ấy được? Rõ ràng… Tôi đã cho người điều tra… Làm sao có thể… Tả Ninh… Vẫn luôn là Tả Ninh…”
Du Hạo Nam ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt xám như tro tàn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!