Bọn Đàn Ông Này Có Độc - Chương 120: Tôi rất nhớ em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
317


Bọn Đàn Ông Này Có Độc


Chương 120: Tôi rất nhớ em


Edit: Tiểu Sa

Beta: Ami

Khách sạn có gác xép nhỏ, bên trong có bàn và bộ ấm trà, để cho hành khách thưởng thức trà và hóng gió.

Trong khi cả đoàn phim bận rộn sắp xếp chỗ ở thì Cao Hạ đã lên đây, cùng Tả Ninh ngồi uống trà.

“Thỉnh thoảng tôi vẫn xem tin tức giải trí, tôi chưa bao giờ nghe nói anh phải quay một bộ phim cổ trang như này, cũng chưa từng thấy tin tức anh tham gia đoàn phim, bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn giữ bí mật sao?”

“Tôi vừa mới tham gia đoàn phim từ 3 ngày trước, nhưng hôm nay tôi đã hoàn thành xong hết cảnh quay.”

“Hả?”

“Đạo diễn phim này có ơn tri ngộ với tôi, ông ấy mời tôi đến đóng một vai khách mời, tạm thời vẫn chưa bắt đầu quảng bá.”

Nhìn thấy người ngồi đối diện có vẻ hơi rám nắng, trêи trán có vết xước da nhỏ, phía dưới xương quai xanh cũng dán một băng keo cá nhân cỡ lớn, Tả Ninh không nhịn được lại hỏi: “Quay phim ở sa mạc vất vả lắm đúng không? Lốc xoáy có làm ai bị thương không?”

“Không sao, chúng tôi ở khá xa, cũng chỉ bị cuốn lật xe thôi, lúc quay phim bị thương nhỏ thế này là chuyện bình thường.”

Hai người im lặng một lúc, Cao Hạ mới mở miệng nói: “Hơn một năm qua, em đã đi đâu? Tôi… Chúng tôi tìm em khắp nơi, nhưng không có chút tin tức nào.”

“Tìm tôi làm gì?” Tả Ninh cười nhẹ: “Phim đã quay xong, tôi vốn dĩ cũng phải rời đi, giống như 3 năm sau khi tốt nghiệp đại học, từ trước tới giờ vẫn chưa ổn định nơi ở, đi đến đâu thì tính đến đó.”

Thấy anh không nói gì, cô lại nói tiếp: “Nhưng cũng phải chúc mừng anh, đã giành được cả hai chiếc cúp, hơn nữa cũng rất xứng đáng.”

Cao Hạ mỉm cười: “Em đã xem TV rồi à.”

“Đương nhiên, tôi cũng không trở về cuộc sống nguyên thủy, làm sao có thể không xem TV?”Anh vô thức liếc nhìn di động được đặt trêи bàn của cô rồi tiếp tục cười nói: “Thay đổi số điện thoại, ngay cả WeChat cũng đổi, Weibo cũng không lên, tôi còn tưởng rằng em đã thực sự quay trở về cuộc sống nguyên thủy rồi.”

Tả Ninh cúi đầu mỉm cười: “Tôi cũng muốn, nhưng đáng tiếc là tôi không thể chịu được sự cám dỗ của thế giới rộng lớn này.”

Cao Hạ lại nghiêm túc quan sát cô, vẫn giống như lúc mới quen, mái tóc đen dài, trêи mặt không trang điểm, mặc áo T-shirt đơn giản và quần tây thường, rũ mi cười nhạt vẫn thanh nhã điềm đạm như trước.

Nhưng anh luôn cảm thấy dường như trêи người cô có điều gì đó khác biệt, giống như lời nói và cử chỉ càng tự nhiên hơn, trong ánh mắt không còn sự sợ hãi và buồn bã nữa, cả người tươi đẹp hơn nhiều.

Đoàn phim rời khỏi khách sạn vào sáng sớm hôm sau, việc đã xong xuôi cho nên Cao Hạ cũng không cần đi theo.

Tả Ninh cũng thu dọn túi hành lý chuẩn bị trở về. Tuy rằng lốc xoáy đã tan từ lâu, nhưng chung quy nó cũng đã xảy ra, cô vẫn luyến tiếc sinh mệnh cho nên không dám tiếp tục đi về hướng tây nữa.

Khi cô ra cửa thì phát hiện Cao Hạ đã chờ ở trong sảnh, thấy cô xuống lầu, anh tự nhiên cầm lấy ba lô của cô: “Em định đi đâu?”

“Tiếp tục đi lang thang khắp nơi tìm cảm hứng.”

“Em vẫn còn viết tiểu thuyết lịch sử à?”

“Ừm.”

“Vậy em sẽ không phải lại đi con đường tơ lụa một lần nữa chứ?”

“Làm sao anh biết được?”

“Tôi đoán, nói cho cùng thì chỗ chúng ta ở hiện tại cũng là một phần trong đó.”

“Ngay từ đầu quả thật tôi muốn đi trọn vẹn con đường tơ lụa, nhưng cũng không chắc sẽ đi hết, dù sao tôi cũng không có kế hoạch gì, đi đến đâu tính đến đó.”

“Nếu được thì… Dẫn tôi theo đi.”

Tả Ninh hơi sửng sốt: “Anh không quay phim à? Bây giờ anh càng ngày càng nổi tiếng hơn, lịch trình hẳn là đã kín từ lâu rồi chứ?”

“Lịch trình rất kín, nhưng trước mắt tôi có 1 tháng để nghỉ ngơi, ban đầu tôi định hoàn thành 3 ngày làm khách mời xong sẽ ra ngoài để thư giãn một chút, đúng lúc hiện tại tôi có thể đi cùng em.”

Vì thế hai người bắt đầu cuộc hành trình cùng nhau. Trước đây Tả Ninh chỉ có một mình, nên cô không dám đến những nơi có ít khách du lịch, bây giờ có Cao Hạ, cô có thể làm càn hơn một chút.

“Vạn Lý Trường Thành của Tần thời Chiến quốc, hang đá núi Tu Di… Dường như những nơi này chúng ta đều đã đi qua rồi!”

Tả Ninh đang ngồi trêи ghế sô pha trong khách sạn và dùng điện thoại di động tìm kiếm chiến lược du lịch*: “Hay là chúng ta đi Lăng mộ hoàng gia Tây Hạ xem thử? Không nên không nên, nơi này rất nổi tiếng, có nhiều người, anh là nhân vật của công chúng, ngộ nhỡ…”

Cô vừa quay đầu lại, xuyên qua phòng tắm bằng thủy tinh cô nhìn thấy Cao Hạ đang cẩn thận xé miếng băng keo cá nhân trêи cần cổ.

“Vết thương của anh vẫn chưa lành sao?” Khi bước vào phòng tắm cô mới phát hiện, vết thương dài chừng ngón tay rõ ràng đã bị loét: “Sao lại nghiêm trọng như vậy? Mau chóng đến bệnh viện thôi.”

“Không sao, có thể là do thời tiết quá nóng, chỉ cần khử trùng là được, bệnh viện có nhiều người, đến đó cũng phiền phức.”

Nhìn thấy trước gương có dung dịch ô-xy già, cồn i-ốt và miếng băng gạc màu vàng, cô hỏi: “Anh yêu cầu khách sạn đưa tới sao?”

“Ừm, tôi đã từng xử lý tình huống này, thật ra nó không nghiêm trọng.”

“Để tôi làm cho.” Tả Ninh cầm lấy mấy thứ đó, kéo anh ra khỏi phòng tắm rồi để anh ngồi trêи tấm thảm dưới đất: “Tôi không nên đến nơi có ánh sáng mặt trời và gió cát lớn như vậy, hoàn cảnh này không bị nhiễm mới là lạ.

“Thật sự không sao.” Nhìn cô cẩn thận dùng tăm bông nhúng vào dung dịch ô-xy già chạm vào mép miệng vết thương, Cao Hạ cười lắc đầu xong trực tiếp cầm lấy cái chai đổ lên vết thương.Nhìn thấy cả mảng da đều nổi bọt bên ngoài, Tả Ninh cau mày: “Làm như vậy sẽ rất đau, anh đừng lo lắng, tôi sẽ từ từ…”

“Đau dài không bằng đau ngắn.” Cao Hạ không có chút phản ứng nào: “Em sợ thì đừng nhìn, tôi nặn mủ bên trong ra xong sẽ không sao.”

“Tôi sợ làm anh đau, ở góc độ này tôi thấy anh xử lý không tốt, hay là để tôi làm đi.” Tả Ninh hai tay cầm chắc tăm bông từ từ đến gần vết thương: “Nếu anh đau thì nói cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng nhẹ một chút.”

“Ừm.” Cao Hạ cúi đầu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, cảm nhận được hơi nóng của cô phun trêи cần cổ của chính mình, nhưng đột nhiên lại cảm thấy hơi hoảng hốt.

Cô biến mất 1 năm 7 tháng, suốt 578 ngày, anh còn tưởng rằng sau này sẽ không bao giờ được gặp lại cô nữa.

“Tại sao lại có vết thương này? Diễn cảnh đánh nhau sao?”

Nghe xong lời nói của cô, anh chợt phục hồi tinh thần lại: “Không có, thời tiết quá nóng, con ngựa hơi nóng nảy, suýt chút nữa đã đụng phải đứa trẻ trong đoàn phim, lúc đó tôi cứu người nên bị đạo cụ đâm trúng làm bị thương.”

“Từ vị trí này đi lên một chút nữa sẽ làm tổn thương động mạch cổ, sau này anh đừng làm loại chuyện nguy hiểm đó nữa.”

Thấy vẻ mặt tràn đầy sự quan tâm của cô, Cao Hạ sửng sốt hồi lâu rồi mới thấp giọng nói: “Tả Ninh, em có thể đồng ý với tôi một chuyện được không?”

“Hả?”

“Sau này cho dù em đi đâu thì cũng đều nói cho tôi biết một tiếng được không? Tôi không muốn lại không tìm thấy em.”

Tay cầm tăm bông hơi dừng lại, Tả Ninh không giương mắt nhìn anh, nhưng sau khi im lặng 2 giây, cô gật đầu: “Được.”

Anh im lặng nhìn cô dùng dung dịch ô-xy già rửa sạch mủ trêи miệng vết thương, sau đó dùng cồn i-ốt khử trùng và nhẹ nhàng quấn băng gạc màu vàng lên. Cao Hạ cúi người trêи thảm hai tay hơi đưa về phía trước, rồi lại hơi nắm tay thu về, do dự một lát, anh vẫn giơ lên, nhẹ nhàng ôm lấy vai của cô, ôm cô vào trong lòng.

“Tôi rất nhớ em.” Anh vùi đầu vào cần cổ của cô, sau đó thấp giọng nỉ non.

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN