Bọn Đàn Ông Này Có Độc - Chương 123: Kim chủ đại nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
319


Bọn Đàn Ông Này Có Độc


Chương 123: Kim chủ đại nhân


Edit: Tiểu Sa

Beta: Mol + Ami

Cao Hạ thật sự rất muốn out nhóm WeChat kia, dù sao thì Tả Ninh cũng đang ở bên cạnh anh, cái nhóm đó đã trở nên vô nghĩa với anh từ lâu.

Nhưng nghiêm túc suy xét lại, anh lại từ bỏ. Không phải vì khế ước tinh thần gì cả mà anh chỉ đơn giản là muốn chừa lại một con đường lui cho chính mình.

Cho dù Tả Ninh đã đồng ý với anh, sau này bất kể là đi đâu cũng sẽ nói cho anh biết, nhưng trải qua một bài học, anh vẫn sợ rằng một ngày nào đó cô sẽ đột ngột biến mất.

Vì vậy, giữ lại nhóm đó để đề phòng bất trắc.

Nhưng sự ích kỷ của anh quả thực đã vi phạm thỏa thuận ban đầu khi thành lập nhóm. Mặc dù là tiếp tục giả chết không trả lời, nhưng dường như vẫn có chút ý tứ là qua cầu rút ván cộng thêm bịt tai trộm chuông*.

(*) Bịt tai trộm chuông: tự cho là mình thông minh, tưởng có thể lừa được người khác nhưng thực ra chỉ là tự mình lừa mình.

Nghĩ vậy, anh không nhịn được mà cười nhạo một tiếng.

Đổi lại là người đàn ông khác, chẳng phải cũng giống như thế sao? Anh không tin ai lại có thể quân tử làm theo thỏa thuận, vừa nhìn thấy Tả Ninh thì liền kϊƈɦ động vào nhóm báo “Tôi tìm được cô ấy rồi, các người mau đến đây”.

Khi anh đang định bỏ di động xuống ôm lấy Tả Ninh chìm vào giấc ngủ thì lại nghe cô nói: “Anh không cần khó xử, trực tiếp nói với bọn họ, em không muốn gặp bất kỳ ai, cũng không cần ai quan tâm, càng không cần tình yêu gì cả, để bọn họ muốn làm gì thì làm đi.”

Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, nói ra cũng rất nhẹ nhàng, Cao Hạ nhìn ra được, bộ dạng này của cô không phải là cố ý giả vờ.

Cô thật sự, không cần.

Cho nên, nếu lần này không phải tình cờ gặp lại thì anh cũng sẽ là một trong những người mà cô không muốn gặp trong lời cô nói.

Trong lòng có chút mất mát, nhưng chỉ là một chút, dù sao anh cũng đã sớm đoán được, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô sẽ thay đổi.

Đã hơn 1 năm không tìm được cô, tất cả dã tâm của anh đều bị phai mờ, khi tuyệt vọng nhất anh từng nghĩ, chỉ cần một ngày nào đó để anh đứng từ xa liếc mắt nhìn thấy cô, biết cô đang sống rất tốt, thì cả đời này của anh cũng không hối tiếc.

Mà bây giờ, anh đã có được nhiều hơn so với hy vọng xa vời khi đó, vậy anh còn có gì không vừa lòng nữa cơ chứ?

Tương lai còn dài mà.

Cầm di động gõ chữ, Cao Hạ truyền đạt lời Tả Ninh nói vào nhóm chat: “Cô ấy nói, cô ấy không muốn gặp bất kỳ ai, cũng không cần các người quan tâm, càng không cần cái gọi là tình yêu của các người, để các người muốn làm gì thì làm đi.”

Rõ ràng là về cơ bản giống như cách nói của Tả Ninh, nhưng anh lại cố ý bỏ thêm “Các người” vào, khiến ý nghĩa đều thay đổi.

Vì thế trong nhóm chat lập tức bùng nổ.

Phương Kinh Luân: Anh nói láo! Dù cô ấy không muốn gặp bất cứ ai thì cũng không thể nào không muốn gặp tôi! Anh đã vi phạm thỏa thuận, đồ qua cầu rút ván, anh có phải là đàn ông hay không?

Du Hạo Nam: Đừng có quá đáng! Cậu có dám nói với cô ấy căn biệt thự kia là do tôi mua hay không?

Văn Khải An: [ Mỉm cười ]

Từ đầu đến cuối Thu Dật Mặc không nói chuyện, còn Thu Dật Bạch đã mượn quan hệ tốt đẹp với Cao Hạ mà nhắn tin riêng với anh: Cô ấy thật sự nói như vậy sao?

Cao Hạ dừng một chút rồi trả lời “Ừ”, sau đó hoàn toàn tắt máy, để mặc bọn họ làm ầm ĩ.

Tả Ninh thấy anh nghe xong những lời này của cô lại không có phản ứng gì quá lớn, khiến cô ngược lại cảm thấy hơi kỳ lạ: “Anh…”

“Không sao, ngủ đi.” Anh ôm chặt cô vào lòng và hôn lên trán cô: “Ngày mai chúng ta tiếp tục tới trạm tiếp theo, đã nói là tháng này em sẽ dẫn theo anh, không được chối cãi.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Cao Hạ liền dẫn Tả Ninh rời khỏi Ninh Hạ.

Đương nhiên, bọn họ không mua vé máy bay, không ngồi xe lửa và xe buýt, mà là trực tiếp thuê một chiếc RV thoải mái rồi tìm tài xế chở bọn họ đi.

Bởi vì Cao Hạ biết, một khi anh dùng chứng minh thư của mình để mua vé, hoặc là quẹt thẻ tín dụng, thì những người kia chắc chắn sẽ có cách tìm được cô và anh.

Về phần Tả Ninh, lần này cũng là bởi vì Cao Hạ gặp được cô nên anh mới biết được vì sao hơn 1 năm nay, bất luận bọn họ có nỗ lực thế nào cũng không tìm thấy tung tích của cô.

Hồ Duyệt Đình đã đưa cho Tả Ninh một chứng minh thư tướng mạo trông tương tự và tương xứng với tuổi của cô, tuy rằng hành vi này là trái pháp luật, nhưng chứng minh thư không phải là giả và được sự đồng ý của chính chủ, cô chỉ dùng để mua vé máy bay và đặt phòng khách sạn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ không bị phát hiện.

Chiếc thẻ mà Tả Ninh quẹt và sim điện thoại mới cô sử dụng cũng đều do Hồ Duyệt Đình dùng danh nghĩa của mình làm cho cô, không ai có thể nghĩ chuyện này liên quan đến Hồ Duyệt Đình, nên tất nhiên bọn họ cũng không tìm ra, giống như Tả Ninh đã bốc hơi khỏi thế giới vậy.

Đến lúc ở khách sạn trong thành phố C, Tả Ninh mới ý thức được bây giờ cô và Cao Hạ quả thực giống như đang yêu đương vụng trộm.

Vì Cao Hạ không thể đăng ký bằng chứng minh thư của mình nên cô chỉ có thể tự mình đặt một phòng lớn, để anh lén lút chuồn vào tránh chỗ công khai.

Anh là nhân vật công chúng, vốn che kín mít cả người, hiện giờ ở khách sạn cũng lén lút, trông hơi buồn cười.

Cao Hạ lại cảm thấy, đâu chỉ là yêu đương vụng trộm, căn bản là anh bị Tả Ninh bao nuôi —— phòng là cô đặt, cô trả tiền, người quan minh chính đại là cô, kẻ không thể gặp ai là anh.

Sau khi nghe anh nói như vậy, Tả Ninh cũng cảm thấy buồn cười: “Lần đầu tiên trong đời làm phú bà bao nuôi tiểu chó săn, hay là sức hút cá nhân của thị đế quá cao, vậy chẳng phải là em lời lớn rồi sao? Fans của anh không phải vẫn luôn tò mò rằng vết cào trêи lưng anh là do ai tạo thành hả? Anh mau trả lời với bọn họ, là kim chủ đại nhân.”

Thấy cô cười đến run rẩy cả người, Cao Hạ không nhịn được mà cúi người đè lên, anh vừa cởi quần áo của cô, vừa phun hơi nóng bên tai cô: “Vậy thì xin kim chủ đại nhân hãy mạnh dạn sủng hạnh anh đi, đêm nay anh là của em.”

Giọng nói của anh vốn đã cực kỳ trầm thấp gợi cảm, bây giờ nói lời mị hoặc đến như thế, Tả Ninh trực tiếp từ bỏ chống cự, giơ tay đầu hàng: “Vậy anh phải hầu hạ kim chủ đại nhân thật tốt, nếu kim chủ đại nhân không hài lòng thì anh sẽ mất việc đó.”

Ngay khi cô đang nói chuyện, Cao Hạ cởi sạch quần áo của cô, môi lưỡi nóng như lửa ɭϊếʍ hôn ʍút̼ vào từ cần cổ của cô xuống, lưu lại dấu vết nhợt nhạt trêи mỗi tấc da thịt của cô.

Tả Ninh chưa từng trải qua sự trêu chọc ôn nhu mà kiên nhẫn như vậy, toàn bộ thân thể sớm đã mềm mại, run rẩy và thở dốc không ngừng.

“Chúng ta như vậy… Nếu đột nhiên có cảnh sát kiểm tra, anh lại không đăng ký thân phận, vậy có phải là anh sẽ bị nghi ngờ là…Trai bao không?”

“Vậy cũng là em bao anh, không phải anh bao em.”

“Với thân phận của anh, sẽ có người tin sao?”

“Sao lại không tin? Em là kim chủ đại nhân của anh.”

“Em… Ưm…” Đầu иɦũ ɦσα mềm mại bị anh ngậm trong miệng nhẹ nhàng ɭϊếʍ ʍút̼, Tả Ninh ưm một tiếng, cô bất giác cong người lên, đôi tay luồn vào tóc ôm chặt lấy đầu anh.

“Kim chủ đại nhân, thoải mái không?” Trong mắt Cao Hạ đã sớm bị tình ɖu͙ƈ lấp đầy, nhưng anh vẫn không nóng vội mà tiếp tục phục vụ cô.

“Ưm…Thoải mái…” Bởi vì hô hấp dồn dập nên bộ ngực trần trụi của cô không ngừng phập phồng, đầu иɦũ ɦσα nho nhỏ trong miệng anh dần dần trở nên cứng rắn, bên nhũ thịt mềm mại còn lại không ngừng cọ xát gò má tuấn lãng của anh.

Thay đổi trêu đùa đầu иɦũ ɦσα bên kia hồi lâu, anh mới thở hổn hển nhả môi lưỡi ra, từ khe ngực của cô từ từ di chuyển xuống, da thịt dưới bụng cô càng lúc càng bùng lên nhiều ngọn lửa.

“Anh sẽ làm em thỏa mãn đến mức không nỡ đuổi việc anh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN