Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Chương 131: Giúp hắn bằng miệng
Vật thể màu đỏ tím được lông tóc màu đen bao bọc tiếp xúc với không khí liền nhịn không được run rẩy một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ của Tả Ninh ngồi ở mép giường đối diện với giữa háng mình, con ngươi của Văn Khải An vốn đã tối tăm lại càng thêm thâm thuý.
Làn da tinh tế của cô, khi đôi tay xoa xoa côn thịt nóng bỏng, xúc cảm mềm mại lại có chút hơi lạnh lẽo làm hô hấp của hắn bất giác lại tăng thêm vài phần.
Hắn vốn là đau lòng cô, không muốn để cô động thủ, nhưng khi cô chủ động hỏi một câu kia, hắn căn bản nói không được nửa câu cự tuyệt.
Tay nhỏ nhu nhược không xương vẫn có tiết tấu mà vuốt ve qua lại, ngẫu nhiên còm chuyển xuống phía dưới, nghịch ngợm thưởng thức hai túi tinh tròn trịa, thẳng đến khi côn thịt sưng to trở nên càng thô càng ngạnh, Tả Ninh mới tiến sát lên phía trước một chút, trực tiếp đem côn thịt cực nóng ngậm vào trong miệng.
“Ngô……” Bị đầu lưỡi ướt nóng khẽ ɭϊếʍ một chút, Văn Khải An liền giác có cỗ điện lưu truyền đến toàn thân, làm cơ thể hắn vốn đã căng chặt lại một trận run rẩy.
Nhưng mà hắn vẫn gắt gao cắn chặt răng nỗ lực khống chế ɖu͙ƈ vọng của chính mình, sợ không cẩn thận liền làm ra chuyện mất mặt.
Trong miệng bị dị vật nhét đầy, Tả Ninh hô hấp đều có chút khó khăn, nhưng một bên vẫn dùng tay nắm lấy phía cuối côn thịt vuốt ve, một bên dùng miệng phun ra nuốt vào, dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ láp.
Rõ ràng là một khuôn mặt nhỏ thanh thuần xinh đẹp, nhưng lại làm sự tình ɖâʍ mĩ như thế. Văn Khải An rũ mắt nhìn động tác của cô, trong lòng không tự chủ được dâng lên vài tia kɧօáϊ cảm khác thường.
“Ân……” Cái miệng nhỏ của cô cắn hút phần đỉnh, hắn lại lần nữa kêu ra tiếng, cảm giác muốn bắn tinh cũng càng lúc càng cường liệt.
Nghe được tiếng thở dốc thô nặng phía trêи đỉnh đầu, động tác phun ra nuốt vào của Tả Ninh lại nhanh hơn một chút, thẳng đến khi nam nhân theo bản năng vươn tay thủ sẵn sau gáy cô, động eo nhẹ nhàng đưa đẩy.
Văn Khải An chỉ cảm thấy máu toàn thân đang sôi trào, hô hấp dồn dập làm toàn bộ ngực hắn đều đang rung động, mức độ tình ɖu͙ƈ tích luỹ trong cơ thể cao xưa nay chưa từng có, làm hắn muốn bùng nổ.
“Ách…… Nhổ ra……” Cơ thể hắn căng chặt tới cực điểm, căn bản không sức lực đem côn thịt rút ra, chỉ có thể cắn răng mở miệng.
Hắn sợ cô không tiếp thu được những chất lỏng đặc sệt đó, nhưng vừa dứt lời, liền không khống chế được mà phun ra trong miệng cô, làm cô ho khan một trận.
Bất chấp kɧօáϊ cảm vừa mới hưởng thụ xong, Văn Khải An vẫn đang thở hổn hển vội vàng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ sau lưng cô, trực tiếp dùng tay áo sơ mi sạch sẽ giúp cô lau chất lỏng trêи khoé miệng.
“Khó chịu không? Anh đưa em đi súc miệng.”
Thấy vẻ mặt hắn khẩn trương, Tả Ninh lắc lắc đầu, cúi đầu nhìn quần áo trước không cẩn thận bị dính tϊиɦ ɖϊƈh͙: “Xem ra, anh lại phải giúp em giặt quần áo một lần nữa rồi.”
Cầm chiếc áo sơ mi cô vừa thay ra đưa cho cô, Văn Khải An nói: “Em mặc cái này trước đi, anh giặt cái này cho em, một lát là khô.”
“Vậy anh quay người ra chỗ khác đi để em thay, em sợ anh lại ngạnh a.”
Quả nhiên, cô chỉ thuận miệng trêu chọc một câu, hắn liền lộ ra vẻ mặt quẫn bách, bỗng chốc xoay người đưa lưng về phía cô.
Tả Ninh mặc chính là một chiếc chiffon sam màu trắng kết hợp với chân váy ngắn, bây giờ đổi thành sơ mi kết hợp với váy, ngoại trừ rộng thùng thình một chút thì nhìn qua cũng rất thích hợp.
Văn Khải An cũng đem chiếc áo sơ mi dính tϊиɦ ɖϊƈh͙ trêи tay thay ra, bởi vì áo sơ mi của hắn đều là màu trắng, kiểu dáng cũng không sai biệt lắm, vậy nên hai người nhìn qua giống như đang mặc áo đôi tình nhân.
Cửa phòng rốt cuộc cũng mở, nhưng hai người vừa ra liền nhìn thấy Du Hạo Nam ngồi trêи sô pha.
Tả Ninh còn tưởng hắn đã đi rồi, vừa rồi động tĩnh trong phòng rất lớn, hắn khi đó lại đứng ở cửa, hẳn là nghe được, theo tính tình của hắn, nhất định là chịu không nổi tức giận bỏ đi mới đúng.
Du Hạo Nam tất nhiên là nghe được.
Hiệu quả cách âm của phòng không tốt, âm thanh thô suyễn của Văn Khải An, âm thanh ngẫu nhiên trêu đùa của Tả Ninh, tất cả đều truyền rõ ràng đến tai hắn, hắn hoàn toàn tưởng tượng được bên trong là cảnh tượng gì.
Hắn phẫn nộ, hắn phát điên, hắn ghen ghét, hắn đau lòng, lòng hắn tràn đầy chua xót.
Nhưng hắn không thể đi, vất vả lắm hắn mới gặp lại được cô, không thể lại đánh mất cô được.
Thấy bọn họ rốt cuộc cũng ra, hắn nỗ lực khống chế cảm xúc của chính mình, mỉm cười nhìn Tả Ninh nói: “Đói bụng không? Anh đưa em đi ăn bữa sáng.”
Du Hạo Nam từ trước đến nay luôn là thịnh khí lăng nhân, kiêu ngạo cuồng vọng, nào có từng hèn mọn như thế?
Tả Ninh nhẹ nhàng lắc đầu, cũng cười đáp: “Được a, ba người chúng ta cùng đi đi. Nhưng mà bây giờ đã không còn sớm, em cảm thấy bây giờ có thể ăn trưa luôn cũng được, hay là chúng ta gọi đầu bếp đến nấu cơm đi, chúng ta ở đây ăn luôn được không?”
Văn Khải An gật đầu, lấy điện thoại ra gọi điện thoại, đầu bếp rất nhanh liền mang theo nguyên liệu mới mẻ đến, vào trong bếp không ngừng vội vàng nấu ăn.
Tả Ninh nhất thời hứng khởi, muốn quan sát đầu bếp nấu ăn, liền theo vào trong bếp làm trợ thủ, để lại hai nam nhân không biết nấu ăn ở trong phòng khách từng người trầm mặc.
Nghe trong phòng bếp ngẫu nhiên truyền đến tiếng Tả Ninh dò hỏi hoặc là kinh ngạc cảm thán, Du Hạo Nam nhìn chằm chằm cái bàn trước mặt, trầm giọng nói: “Tôi sẽ không từ bỏ.”
Văn Khải An nhìn hắn một cái, lại liếc vào trong phòng bếp một chút, giọng nói bình tĩnh: “Tôi cũng sẽ không từ bỏ.”
Dừng một chút hắn lại bổ sung: “Tôi cũng sẽ không bởi vì quan hệ giữa hai chúng ta mà nhường cậu.”
Du Hạo Nam hừ nhẹ một tiếng: “Giống nhau.”
Ánh mắt hai người ở trong không trung đối chọi lẫn nhau, một cái tự tin, một cái thanh lãnh, nhưng cả hai đều kiên định không thể giao động.
Sau khi đầu bếp hoàn thành xong nhiệm vụ liền tự nhiên rời đi, đồ ăn trêи bàn rất phong phú, nhưng ngoại trừ Tả Ninh, hai người khác cũng chưa đặt tinh lực đặt lên món ăn.
Tả Ninh cũng lười quản bọn họ là biểu tình gì hay là tâm tình gì, một người ăn đến ngon miệng, ngẫu nhiên sẽ mở miệng cùng bọn họ nói chuyện phiếm vài câu: “Hai người các anh làm thế nào mà quen biết nhau? Cảm giác hoàn toàn không phải cùng một loại người, tại sao có thể trở thành bạn tốt?”
Văn Khải An nhàn nhạt nói: “Anh với cậu ta là bạn học trung học, cậu ta cao hơn anh một lần.”
“Sau đó thì sao?” Tả Ninh tiếp tục ăn mâm rau dưa.
“Ngay lúc đó lại đến thời gian mà học sinh yêu thích nhất gọi cái gì mà bình chọn cấp thảo giáo thảo, vừa vặn anh với cậu ta đề được bầu là cấp thảo niên cấp, sau đó lại bị lấy đi tranh cử giáo thảo.”
“Vậy trong các anh ai thắng?”
“Ai cũng không thắng.”
“A?”
“Lúc anh cao nhất thì cậu ta cao nhị, người thắng chính là người cao tam kia, anh cao nhị, cậu ta cao tam, thắng chính là người cao nhất kia.”
“Vậy hai người kia lớn lên còn soái hơn so với hai anh sao?”
Văn Khải An lắc đầu: “Cái này ngược lại không phải, nhưng mà hai người bọn anh, một người bị nói là quá lãnh, một người bị chỉ là quá kiêu ngạo, tất nhiên bị so là không bằng.”
“Đánh giá này thật đúng là đúng trọng tâm, sau đó thì sao?”
“Sau đó, hai kẻ thất bại liền thưởng thức lẫn nhau.” Văn Khải An không nhịn được mà cười đùa, “Hai người bọn anh đều là từ lúc bắt đầu học trung học đã muốn ra nước ngoài du học, vậy nên thường xuyên gặp nhau ở phòng tự học tiếng Anh trong thư viện trường. Cậu ta là học trưởng lại hàng năm bá chiếm vị trí thứ nhất niên cấp. Ngẫu nhiên anh cũng có vấn đề hỏi cậu ta, thường xuyên qua lại sau đó liền đốc xúc học tập cho nhau.”
Nói đến này, Du Hạo Nam vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc cũng mở miệng: “Cậu không phải mỗi lần cũng đều bá chiếm vị trí thứ nhất niên cấp sao?”
“Nha? Cả hai đều học bá nha!” Tả Ninh hơi trêu chọc liếc hai người bọn họ một cái, “Giả thiết này của hai người, nếu ở trong tiểu thuyết đam mỹ thì đó chính là một đôi, kỳ thật bây giờ nhìn cũng rất xứng đôi.”
Du Hạo Nam:……
Văn Khải An:…….
Editor: sacnu
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!