Bọn Đàn Ông Này Có Độc
Chương 183: Muốn em đi
Nghe hô hấp của cô bởi vì hôn sâu mà trở lên hỗn loạn, Thu Dật Mặc rốt cuộc cũng buông môi cô ra, dán lên cái trán cô, mang tất cả hơi thở nóng bỏng phun lên trêи gương mặt có chút phiếm hồng của cô.
Tả Ninh thấp thấp thở gấp, một câu cũng nói không nên lời.
Lý trí nói, cô hẳn phải lắc đầu, rốt cuộc thì ngay tại hai năm trước cô đã biết không thể trêu chọc tên nam nhân này.
Nhưng cơ thể của cô bị gợi lên ɖu͙ƈ vọng, đây cũng là sự thật. Hơn nữa cặp con ngươi tối tăm sâu thẳm giống như không thấy đáy kia của hắn, cô chỉ nhìn thoáng qua đã bị một lực lượng nào đó hấp dẫn đến không thể dời được ánh mắt.
Từ phản ứng của cô thấy được đáp án, Thu Dật Mặc một phen bế cô lên, đặt lên giường lớn trong phòng ngủ, vài cái liền cởi bỏ kiện áo tắm rắn chắc trêи người cô.
Trêи người cô vẫn còn mùi hương sữa tắm tươi mát, cơ thể trần trụi mềm mại giống y như trong trí nhớ của hắn, đường cong mạn điệu, da thịt trắng nõn tinh tế làm hắn nhìn đến cổ họng khô khốc.
Tả Ninh trêи giường đã sớm không còn ngượng ngùng lần đầu tiên đỏ mặt, nghiêng đầu né tránh ánh mắt cực nóng của hắn.
Thấy bộ dáng kiều tiếu này của cô, Thu Dật Mặc nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, cúi đầu xuống dịch cô ra sát mép giường, cẩn thận tách hai chân của cô ra, sau đó ngồi quỳ xuống mặt đất, để mặt mình vừa vặn đối diện với hoa huyệt ướt át của cô.
Ý thức được hắn muốn làm cái gì, Tả Ninh không ngọn nguồn dâng lên một chút khẩn trương, toàn bộ bụng dưới co rút một trận, hoa huyệt mẫn cảm chưa bị đụng chạm đã phun ra một chút mật dịch.
“Mao đầu tiểu tử cũng chỉ biết đến thống kɧօáϊ của mình, làm sao biết được cách làm em thoải mái.” Trước khi đầu lưỡi của hắn chạm đến cánh hoa ướt dầm dề, hắn khàn khàn đánh giá Phương Kinh Luân như vậy.
Không nghĩ tới mấy nam nhân này đối với chuyện Phương Kinh Luân nói bọn họ là lão nam nhân nhân cư nhiên vẫn canh cánh trong lòng như thế, một khi bắt được cơ hội liền bắt đầu công kϊƈɦ Phương Kinh Luân chỉ nhỏ hơn so với bọn họ sáu tuổi là mao đầu tiểu tử.
Kỳ thật ở chuyện này, Thu Dật Mặc ngược lại đã hiểu lầm Phương Kinh Luân, rốt cuộc thì vừa rồi ở trong phòng tắm, Phương Kinh Luân cũng đưa ra yêu cầu giúp cô khẩu giao, nhưng là do Tả Ninh cảm thấy ɖu͙ƈ vọng của mình chưa đến nỗi mãnh liệt, nên mới không để hắn tiếp tục.
“A……”
Khi đầu lưỡi ướt nóng linh hoạt của nam nhân ɭϊếʍ láp âm đế sưng ngạnh, Tả Ninh nhịn không được hét lên một tiếng, tất cả suy nghĩ trong đầu đều bị quấy rầy.
Bởi vì lo lắng không cẩn thận sẽ đụng tới mắt cá chân bị thương của cô, từ khi cô phẫu thuật đến nay, các nam nhân vẫn không dám cùng cô hoan ái, làm cơ thể cô lâu ngày trở nên mẫn cảm dị thường, chỉ nhẹ nhàng chạm một cái liền khiến cả người run rẩy, mật dịch chảy ra không ngừng.
Mật dịch róc rách rất nhanh làm cằm với môi của Thu Dật Mặc đều ướt nhẹp, hắn còn cố ý phát ra âm thanh ʍút̼ vào “Chặc chậc”, đem tất cả những chất lỏng trong suốt đó nuốt vào trong bụng, sau đó lại cuốn đầu lưỡi lên chậm rãi thâm nhập vào miệng huyệt, dùng sức càn quấy bên trong.
“Ân a…… Thu…… Thu Dật Mặc……” Kɧօáϊ cảm tê dại giống như điện lưu xẹt qua cơ thể, Tả Ninh đã sớm bị trêu chọc đến ɖu͙ƈ hoả đốt người, chỉ có thể đi theo bản năng của cơ thể phát ra những tiếng rêи rỉ yêu kiều mê người.
Tận đến khi cô thét chói tai cao trào, Thu Dật Mặc mới ngẩng đầu lên, cẩn thận xem xét mắt cá chân cô. Vừa rồi tay trái của hắn vẫn luôn nắm chặt lấy đùi phải của cô, sợ khi cô cao trào vặn vẹo quá mạnh sẽ lại lần nữa lộng bị thương.
Thấy hắn nhìn chằm chằm vào chân mình, Tả Ninh theo bản năng muốn thu hồi chân: “Đừng nhìn, rất xấu……..”
Toàn bộ từ bàn chân đến cẳng chân đều sưng lên, ba vết sẹo không chỉnh tề vẫn chói mắt như vậy, bất luận là nhìn từ góc nào, bây giờ cái chân này của cô thật ngại mỹ quan.
Trêи mặt Thu Dật Mặc khó được lộ ra vài ý cười: “Không xấu.”
Nháy mắt sau, hắn cúi người xuống, hôn lên ba vết sẹo đang kết vảy kia, động tác mềm nhẹ giống như lông chim.
Tả Ninh hô hấp cứng lại, nhìn nam nhân cả người trần trụi ngồi quỳ ở mép giường dần dần cảm giác được hình như có rất nhiều thứ không nhau.
Lúc trước, cho dù cô với hắn đã hoan ái rất nhiều lần, nhưng cô thậm chí còn chưa từng nhìn thấy cơ thể của hắn. Mỗi một lần đều là hắn muốn, trực tiếp kéo khoá quần tây ra cùng cô làʍ ȶìиɦ, mỗi một lần, quần áo của hắn đều rất hoàn chỉnh.
Lúc trước, cho dù động tác của hắn rất ôn nhu nhưng lại cho người ta một cảm giác cao cao tại thượng, giống như hắn chỉ là ở trêи cơ thể của cô phát tiết ɖu͙ƈ vọng mà thôi.
Nhưng bây giờ, hắn lại vì cô ngồi quỳ trêи mặt đất, hắn cẩn thận lại ôn nhu hôn lên vết sẹo xấu xí trêи mắt cá chân cô, ngay cả ánh mắt của hắn cũng không hề giống như lúc trước, thiếu lạnh băng, nhiều nhu tình.
“Hôm đó, Du Hạo Nam chạy đến tập đoàn Liên thị nói với tôi, Liên Kỳ Vân thiếu chút nữa đã đẩy em ngã xuống cầu thang, em biết tôi đã sợ hãi như thế nào không?”
Trong lúc Tả Ninh xuất thần, Thu Dật Mặc đã nằm xuống bên người cô, gắt gao ôm cô vào trong ngực.
“Kế hoạch ban đầu của tôi với Du Hạo Nam là tìm một cơ hội nào đó diễn một hồi bất hoà, nhưng khi nghe được anh ta nói Liên Kỳ Vân thiếu chút nữa đã hại em, giữa tôi với anh ta sẽ không bao giờ là diễn trò nữa, anh ta ra tay càng tàn nhẫn, trong lòng tôi càng cảm thấy tốt hơn. Tôi tính kế nhiều năm như vậy, nhưng nếu như em xảy ra chuyện gì, vậy tất cả những thứ mà tôi làm có còn ý nghĩa gì nữa?”
Đây là lần đầu tiên Tả Ninh nghe được hắn dùng ngữ khí ôn hoà nói nhiều với cô như vậy, cũng là lần duy nhất cô nghe được trong giọng nói của hắn mang theo cả nghẹn ngào.
“Thu Dật Mặc.” Ngơ ngác trầm mặc vài giây, cô nghiêng mình nhìn hắn, “Muốn em đi.”
Lấy tư thế này của cô, một tay hắn nâng chân trái không bị thương của cô lên, một tay đỡ lấy ɖu͙ƈ vọng căng chặt giữa háng tới gần hoa huyệt ướt đẫm chậm rãi cắm vào.
Cảm giác chật hẹp làm biểu tình của hắn thêm căng chặt, ngay cả hô hấp cũng không dám dùng quá sức, tận đến khi côn thịt hoàn toàn cắm vào hắn mới bình ổn hơi thở, hơi rút ra một chút sau đó lại cắm vào thật sâu, toàn bộ quá trình vừa thư thả vừa ôn nhu.
“Anh sẽ chậm một chút, em để ý mắt cá chân.”
“Ân.” Tả Ninh bất giác ôm lấy eo hắn, ở trong lòng ngực hắn không nhịn được nói, “Có thể…… Sâu thêm một chút.”
“Được.”
Bất luận là trêи giường hay dưới giường từ trước đến nay tất cả đều là hắn làm chủ, lần này hắn lại đem tất cả quyền khống chế giao cho Tả Ninh, trong tiếng rêи rỉ cùng cầu xin của cô, dùng tiết tấu kiên nhẫn cùng cô hoàn thành trận hoan ái này.
“Em cò chưa đồng ý với anh.” Cảm nhận được cô sắp cao trào, hắn đột nhiên ở bên tai cô trầm giọng nói một câu như vậy.
“Đồng ý…… Cái gì?”
“Để anh giống như bọn họ, có quyền lợi theo đuổi em, có thể ở bên cạnh em, chiếu cố em.” Vòng eo của hắn vẫn uyển chuyển hoạt động, “Nói với anh, em đồng ý không?”
Bị kɧօáϊ cảm mãnh liệt đánh sâu vào, Tả Ninh thậm chí cũng không có cách nào nghiêm túc tự hỏi, chỉ có thể kiều suyễn liên tục gật đầu.
Editor: sacnu
Trailer:
Phương Kinh Luân cầm điện thoại lạnh lùng nhìn Thu Dật Mặc: “Anh đây là có ý gì?”
Thu Dật Mặc cũng dùng ánh mắt lạnh băng nhìn hắn: “Ý ở mặt chữ.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!